Tinh Tế Linh Trù Phát Sóng Trực Tiếp Hằng Ngày
Chương 17: Tên của em là gì?
Hắc Miêu Bạch Bạch
16/03/2022
Cho đến khi Tư Nặc rời khỏi khoang mô phỏng và ra đến phòng khách thì cỗ mùi hương quen thuộc đã xộc thẳng vào mũi, nhìn con mèo ngu ngốc nhà
mình quanh quẩn đi tới đi lui xung quanh phần đồ ăn giả thiết, đôi mắt
nhỏ đầy nóng bỏng, cái đuôi vung qua vung lại không theo tiết tấu, dù
cho có không nói thì chỉ cần nhìn cũng dễ dàng đoán được nội tâm nó đang là một vòng tuần hoàn không hồi kết "Muốn ăn muốn ăn muốn ăn..."!
Tư Nặc khi nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Hắc Miêu thì cảm xúc muốn hỏi tội đầy một bụng lúc trước bỗng không cánh mà bay. Tiểu gia hỏa cũng là tự cậu đem về nhà, huống hồ tiểu gia hỏa cũng không thể nói chuyện, dù cho nó có muốn nói với cậu cũng không có cách nào để nói.
Lúc này Tư Nặc mới hiểu rõ căn nguyên vì sao Tiểu Hắc Miêu lại có thể trở thành fans đầu tiên của cậu, nếu cậu chú ý một chút thì cũng đã sớm nhận ra Tiểu Hắc Miêu là một ấu tể thú nhân rồi! Đối với cái hệ thống này thì dù có là Linh Năng thú cao cấp cũng sẽ bị coi là nguyên liệu nấu ăn mà thôi, nếu Tiểu Hắc Miêu có thể trở thành fans của cậu thì làm sao mà chỉ có thể là một Linh Năng thú chứ? Linh Năng thú nào lại có thể thông minh đến mức mức độ này cơ chứ? Lúc trước không phát hiện thân phận ấu tể của tiểu gia hỏa là do cậu không quá hiểu biết về thế giới này hơn cả đó là do... thần kinh thô?
Mặc kệ Tiểu Hắc Miêu làm cách nào kiếm được nhiều tinh tệ như vậy trên Tinh Võng, nhưng Tiểu Hắc Miêu giây trước có tiền giây sau liền vào phòng phát sóng tặng cho cậu, có thể thấy rằng tiểu gia hỏa rất thích cậu.
Tư Nặc cẩn thận hồi tưởng, qua hai ngày ngắn ngủi ở cùng Tiểu Hắc Miêu, những thứ cậu cho Tiểu Hắc Miêu có giá trị nhỏ hơn nhiều so với những gì cậu nhận được từ nó.
Cậu cho Tiểu Hắc Miêu một chút đồ ăn đối phương liền hồi đáp lại cậu một đống lớn thịt, cậu cho Tiểu Hắc Miêu 1 vạn tinh tệ tiền tiêu vặt trên Tinh Võng, tiểu gia hỏa liền đền đáp lại cậu trăm vạn lễ vật cá khô nhỏ!
Tư Nặc vừa mới đến gần Tiểu Hắc Miêu liền ngay lập tức đã phát hiện, đôi tai nho nhỏ khẽ run lên, lập tức bỏ qua phần đồ ăn giả thiết, xoai người chạy như bay về phía Tư Nặc, bốn chân ngăn ngắn nho nhỏ mà chạy nhanh vô cùng.
Tư Nặc vô cùng ăn ý mà ngồi xổm xuống, đôi tay vừa lúc tiếp được tiểu gia hỏa, đem nó ôm lên, nâng lên trước mặt.
Tiểu Hắc Miêu ngẩng đầu, đôi mắt vàng kim sáng lấp lánh "Ngao ngao ngao ô!" Cá khô nhỏ đưa cho em có thích không? Dù em có nhiều fans hơn nữa Bổn thái tử vẫn là người thích em nhất!
Tư Nặc mặc dù không nghe hiểu thú ngữ nhưng vẫn có thể cảm giác được tiểu gia hỏa muốn nói gì – bảo bảo cầu khen ngợi! Bảo bảo thích anh!
Tư Nặc vốn dĩ muốn trách cứ Tiểu Hắc Miêu một lúc, rốt cuộc vẫn không thể nói thành lời, một lòng đều bị manh hóa: "Bảo bối giỏi quá! Ca ca cũng rất thích em!"
Tiểu thiếu niên tinh xảo mỹ lệ nhẹ cười hiện lên hai lúm đồng tiền đáng yêu, nhịn không được hôn vài cái lên đầu Tiểu Hắc Miêu, thầm nghĩ có thể tìm đâu ra một bảo bối vừa tốt lại vừa đáng yêu như thế này chứ?
Tiểu Hắc Miêu về sau còn có thể hóa thành hình người, cùng với thuần túy chỉ là sủng vật Linh Năng thú, ý nghĩa đối với Tư Nặc đúng là không giống nhau, đầu tiên phải nói đến, cậu cảm thấy trách nhiệm đang gánh trên vai càng lớn, phải dành càng nhiều tình yêu cùng thời gian cho tiểu gia hỏa.
Đã biết thân phận ấu tể thú nhân của Tiểu Hắc Miêu, Tư Nặc bắt đầu suy nghĩ, về sau cậu càng phải coi trọng việc giáo dục cho tiểu gia hỏa, phải tận lực làm bạn với đối phương, miễn cho tiểu hài tử lầm đường lạc lối.
Tư Nặc cũng tự mình định vị lại mối quan hệ với Tiểu Hắc Miêu, từ mối quan hệ "Con sen tự nguyện và hoàng thượng" thành "Người giám hộ cùng hài tử"
Thế nhưng Tư Nặc vẫn là xem nhẹ định nghĩa giống cái trong thế giới quan của thú nhân.
Chẳng hạn như, thân là một giống cái, ngoại trừ quan hệ huyết thống và bạn đời còn lại phải giữ khoảng cách thích hợp đối với thú nhân giống đực.
Càng là thú nhân giống đực có đẳng cấp cao càng bài xích sự đụng chạm của người khác, nếu không phải là thân nhân hoặc bạn lữ của mình, bọn họ tuyệt đối không cho người khác vuốt lông ở hình thái thú! Hình người cũng không có khả năng cho người ta sờ sờ ôm ôm! Dù có là ấu tể thì cũng như thế.
Ừ thì, cũng có một số chủng tộc ngoại lệ không có tiết tháo... chẳng hạn như Hách Lê là thú nhân thuộc chủng tộc Kim Sư, thiên tính của họ là thích chinh phục nhiều giống cái.
Nhớ đến Tiểu Hắc Miêu vẫn còn là một ấu tể, Tư Nặc tiếp tục suy nghĩ sâu xa, thức khắc liền không thể bình tĩnh nổi, vội vàng nghiêm túc dò hỏi ----
"Bảo bảo, thì ra em là ấu tể thú nhân nha, vậy sao trong cơ thể em không có chip thân phận? Ba mẹ em đâu? Sao em không ở cùng bọn họ? Hay là... gia đình em gặp chuyện ngoài ý muốn? Em có nhớ nhà em ở đâu không? Ba mẹ em tên gì?"
Vẫn có tình huống gia đình ở tinh cầu quá xa xôi, gia trưởng trong nhà chưa lắp chip thân phận cho ấu tể.
Tư Nặc tuy rằng rất thích Tiểu Hắc Miêu, nhưng cậu không thể trộm nuôi con của người ta được.
Thời đại tinh tế thú nhân tuổi thọ kéo dài nhưng khả năng sinh dục lại rất thấp, mỗi nhà đa số đều chỉ có một đến hai con, bởi vậy mỗi ấu tể đối với gia đình thú nhân đều vô cùng trân quý.
Đang phê vì được hôn Tiểu Hắc Miêu dần bình tĩnh lại, tiểu giống cái ngu ngốc này cuối cùng cũng chịu phát hiện ra hắn là thú nhân rồi!!!!
Nhưng sau khi nghe được lời dò hỏi của Tư Nặc, Tiểu Hắc Miêu liền lập tức cảnh giác cao độ, tiểu giống cái đây là ghét bỏ hắn, không muốn nuôi hắn nữa đúng không?
Vừa mới chiếm được tiện nghi của hắn liền không muốn hắn nữa sao, quả thật là phụ lòng hắn mà!
Nhìn thấy đôi mắt nhỏ hỗn loạn vừa phòng bị vừa lo lắng của Tiểu Hắc Miêu, Tư Nặc vội vàng trấn an: "Bảo bối, ca ca không phải là không cần em. Ca chỉ là sợ người nhà của em sẽ lo lắng thôi!"
Nhìn phản ứng của Tiểu Hắc Miêu, hẳn là nó không muốn trở về nhà. Tư Nặc tiếp tục nói: "Em nguyện ý ở bên cạnh anh, anh cao hứng còn không kịp đây! Em phải nhớ cho kỹ rằng chúng ta đã từng ước định qua, nếu một ngày nào đó em muốn đi, không được không từ mà biệt... Bằng không ca ca sẽ lo lắng, cũng sẽ thương tâm"
Tiểu Hắc Miêu lúc này mới thoáng vừa lòng, chỉ là hắn có chút không hài lòng với xưng hô "ca ca" kia của Tư Nặc, hận không thể ngay lập tức khiến giống cái gọi hắn là lão công!
Tiểu Hắc Miêu nâng chân chỉ về hướng thư phòng. Tư Nặc hiện tại đối với ý niệm của Tiểu Hắc Miêu đoán được ngày càng chuẩn: "Em còn muốn lên Tinh Võng? Anh còn chưa hỏi em đó, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Tiểu Hắc Miêu chỉ chỉ vào chính mình, lại chỉ về hướng thư phòng, sau đó chỉ về phía Tư Nặc, lại chỉ về phía hình chiếu thực tế ảo trên quang não gia dụng còn chưa kịp tắt trong phòng khách.
Tư Nặc rất mau đã phản ứng lại, ý tứ của Tiểu Hắc Miêu đây là nó lên Tinh Võng biến về hình thái giả thiết, mà cậu có thể thông qua hình chiếu thực tế ảo của quang não cùng nó trò chuyện?
Tư Nặc cao hứng đem Tiểu Hắc Miêu ôm lên "moa", "moa" vài cái, khen ngợi: "Bảo bối, em thật thông minh nha!"
Tiểu Hắc Miêu khuôn mặt hiện rõ vẻ thẹn thùng, ánh mắt khinh bỉ: Rõ ràng là ngươi quá ngu ngốc... haizzz, ai kêu Bổn Thái Tử thông minh như vậy, đây hẳn là quy luật bù trừ cho nhau trong truyền thuyết đi!
Nhờ vào công nghệ tiên tiến của thời đại tinh tế mà rất mau Tư Nặc đã có thể thông qua màn hình chiếu thực tế ảo trong phòng khách mà trông thấy... một cơ thể vạm vỡ mà ở trên nó là một khuôn mặt xinh đẹp mang ID "Bảo Bối Ngoan Ngoãn" xuất hiện ở hậu trường đài phát sóng trực tiếp, thản nhiên ngồi xuống đát hưởng dụng phần ăn giả thiết mà lúc nãy Tư Nặc vừa gửi sang.
Không có người ngoài, Tiểu Hắc Miêu cất đi chiếc mặt nạ mèo đen, một khuôn mặt thanh tú tương tự khuôn mặt Tư Nặc đến ba phần xuất hiện, bởi vì phần ăn mong đợi đã lâu rốt cục cũng tới nên trên mặt tiểu gia hỏa tràn đầy một biểu tình thỏa mãn và nhộn nhạo!
Bởi vì rất ít khi biết thành hình người, Tiểu Hắc Miêu không quá quen với việc dùng đũa, trực tiết dùng tay bốc đồ ăn, quanh miệng dính đầy nước sốt và dầu mỡ, kết hợp thêm với cái ngoại hình không giống ai kia nữa thì quả thực là... chói mù đôi mắt.
Tư Nặc nhìn bộ dạng của Tiểu Hắc Miêu thì quả thực là 囧 囧, ai không biết thì lại tưởng cậu là kẻ ngược đãi động vật đó, đói đến vậy luôn hả? đồ ăn giả thiết cũng không thể giúp no bụng được nha! Chỉ có thể giải thích bằng lý do là Tiểu Hắc Miêu vô cùng thích đồ ăn mình nấu.
Lúc trước cậu chỉ cho rằng Tiểu Hắc Miêu chỉ là một linh sủng Linh Năng thú cho nên cậu mới đặt cho nó cái nickname đáng yêu như thế, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này vậy mà lại là một ấu tể giống đực thú nhân.
||||| Truyện đề cử: Mỹ Nhân Bị Giam Cầm |||||
Khuôn mặt trong hình tượng giả thiết rất giống mình, có lẽ đây là cách Tiểu Hắc Miêu biểu hiện niềm yêu thích với cậu đi!
Tiểu Hắc Miêu không cảm thấy hình tượng của mình có gì không đúng, hiện giờ mọi sự chú ý của hắn đều đang tập trung vào mỹ thực, chỉ ngẫu nhiên phân cho tiểu giống cái một tia chú ý.
Ruột già xào hơi khô vàng, kết cấu mềm mại lại đàn hồi, hương thơm mang theo hơi cay, ăn ngon tới không ngừng được!
Cá chiên sốt chua ngọt tạo hình tinh mỹ, bên ngoài xốp giòn, bên trong non mịn, chua chua ngọt ngọt ngon miệng, hương vị tươi ngon, dư vị vô cùng.
Ăn thịt ngấy thì lại có dưa chuột chua chua cay cay giải ngấy... Bất quá, mang danh là một loài động vật ăn thịt Tiểu Hắc Miêu không quá thích loại đồ ăn này, chính vì thế nó ăn nấu nghiến cho hết sau đó để lại cá chiên sốt chua ngọt mình thich nhất từ từ nhấm nháp.
Tiểu Hắc Miêu một bên ăn, một bên dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về hướng màn hình của Tư Nặc, chân thành khen: "Ăn... ngon!"
Đồ ăn giả thiết tuy rằng không tốt bằng đồ ăn trong hiện thực nhưng ẩn sâu trong nó vẫn có chứa một tia tinh thần lực mỏng manh, một cỗ năng lượng kì dị nhẹ nhàng trấn an, so với đồ ăn hiện thực càng rõ ràng hơn làm cho tinh thần lực của Tiểu Hắc Miêu vô cùng sung sướng.
Thanh âm Tiểu Hắc Miêu là do hệ thống nương theo khẩu âm mà nương theo vì thế không quá tiêu chuẩn, còn có chút nói lắp...
Đây là do ấu tể thú nhân tuy rằng có thể nghe hiểu được ngôn ngữ tinh tế thông dụng, cũng học qua chương trình giáo dục dành cho ấu tể, nhưng nếu trong hiện thực chưa biến thành hình thái người thì ở Tinh Võng cũng không có biện pháp có thể nói tiếng người ngay lập tức.
Tiểu Hắc Miêu lúc trước khi còn ở tinh vực cao đẳng, trong hiện thực, những tộc nhân có huyết mạch tương liên đều có thể nghe hiểu hắn nói thú ngữ.
Ngẫu nhiên cũng có vào khoang mô phỏng huấn luyện, nhưng hình tượng cũng là hình tượng mặc định hệ thống lựa chọn, cũng chưa giao tiếp với ai bao giờ, hầu như là chưa từng mở miệng nói chuyện.
Hiện giờ vì để câu thông với tiểu giống cái, hắn không thể không ép mình mở miệng "học nói tiếng người"
Lấy tốc độ cuồng phong mà quét sạch ba món ăn, nước sốt cũng đều bị liếm đến sạch sẽ, Tiểu Hắc Miêu lúc này mới nhấn vào cái nút tự động làm sạch.
Tư Nặc dở khóc dở cười nói: "Em tên gọi là gì? Để anh giúp em đem tên ID sửa lại. còn có, gương mặt này quả thực là không hợp với vóc dáng của em, hay là thay đổi một chút?"
Đối mặt với một Kingkong Barbie như này, Tư Nặc thật sự rất khó gọi ra những cái danh xưng như là "Tiểu gia hỏa", "Tiểu bảo bối", "bé ngoan"
Tiểu Hắc Miêu xụ mặt không vui: "Không, đổi! Thích, bộ dáng, của, em!"
Tiểu Hắc Miêu cũng thực ghét bỏ cái danh xưng "Bảo bối ngoan ngoãn" này, một chút cũng không ngầu, nhưng ẩn chứa trong nó là tình cảm của tiểu giống cái dành cho hắn a! Như thế nào có thể nói đổi liền đổi! Chẳng lẽ hắn biến thành hình người rồi liền không phải là tiểu bảo bối của giống cái nữa rồi?
Trong ánh mắt lập tức hiện lên ý chỉ trích!
Tư Nặc xấu hổ, cậu phát hiện dù cho Tiểu Hắc Miêu đã biến thành hình người miễn cưỡng có thể nói vài từ nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào việc cậu tự dự đoán!
Tuy rằng hình tượng giả thiết của Tiểu Hắc Miêu là một tráng hán, nhưng trong hiện thực vẫn là một con mèo con, tính tình cũng hết sức đơn giản và ấu trĩ, không thể lo lắng vẹn toàn mọi mặt, đây đã là cực hạn trong tư duy của tiểu ấu tể rồi.
Tư Nặc rất kiên nhẫn mà giải thích: "Trong hiện thực em mang hình thái ấu tể, ta rất vui vẻ xem em là tiểu bảo bối. Nhưng ở trên mạng Tinh Võng, em lựa chọn nhân hình là vì muốn chậm rãi học cách thích ứng với việc "làm người", ta không thể vẫn coi em là tiểu bảo bối được, điều này ảnh hưởng đến sự trưởng thành của em. Em là thú nhân giống đực, làm như thế em sẽ bị người ta xem nhẹ"
Tiểu Hắc Miêu thích tiểu giống cái gọi hắn là "bảo bối" nhưng lại cực kì không thích cậu tự xưng mình là "ca ca", đem hắn coi là tiểu hài tử mà chăm sóc.
Muốn nỗ lực mau chóng thành niên, lại lo sợ tiểu giống cái không thích nhân hình của mình khi hóa hình, rốt cuộc thứ tiểu giống cái thích cũng chỉ là hình thái ấu tể của hắn.
Nhưng thông qua lời nói của Tư Nặc, Tiểu Hắc Miêu như được đánh thức, đối với giống đực thú nhân, thực thực vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Dù cho tiểu giống cái có không thích hình người của hắn đi nữa, hắn cũng tuyệt sẽ không cho phép tiểu giống cái đổi ý!
Tiểu Hắc Miêu quyết đoán mở ra giao diện thiết trí cá nhân, đổi thành khuôn mặt mặc định do hệ thống thiết trí, khuông mặt không thể nói là suất khí, nhưng so với bộ dáng Kingkong Barbie lúc trước lúc trước thì đã coi như là rất thuận mắt rồi, là một bộ dáng thú nhân giống đực trẻ tuổi trầm mặc kiên nghị.
"Ta, gọi, là, Lôi Tứ"
Đây là tên của hắn trong hiện thực, đồng thời cũng là ID Tinh Võng trước đây của hắn, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế của Thương Kình đế quốc, là thiên tài toàn hệ dị năng thứ hai trong suốt 5000 năm qua của toàn tinh tế, hắn căn bản là không cần thết phải che dấu gì cả!
Tiểu Hắc Miêu không có thói quen "nói tiếng người" như cũ vẫn phát âm không chuẩn nhưng lại không hề ngắt quãng.
Ở trong hiện thực, hắn vẫn như cũ là "tiểu bảo bối" của tiểu giống cái.
Ở trong Tinh Võng, hắn là Lôi Tứ! Người tương lai sẽ làm dân chúng toàn tinh tế sẽ quỳ xuống thuần phục dưới chân hắn!
Không có biện pháp, ai bảo tức phụ của hắn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy a? Chờ hắn trở thành thú nhân mạnh nhất toàn tinh tế rồi, bổn thái tử sẽ xem xem là tên mắt mù nào dám cùng hắn đoạt tiểu tức phụ!
Ngay cả Tư Nặc cũng không ngoại lệ bị bề ngoài thành thục, kiên nghị, ánh mắt sắc bén, khí tràng đáng sợ của Tiểu Hắc Miêu... Không, là Lôi Tứ trấn trụ.
Ách... còn may cậu còn chưa biết ý tưởng lớn mật trong lòng Lôi Tứ.
Tư Nặc tinh tần có chút hoảng loạn mà mở ra giao diện quản lý tài khoản thứ cấp, giúp Lôi Tử sửa lại ID Tinh Võng, cũng thông qua giấy tờ thu chi mà biết được nơi Tiểu Hắc Miêu thu vào khoản tiền khổng lồ kia là ở ----- đấu trường tân binh thắng mười trận liên tiếp.
Đồng thời thấy rõ cấp bậc tinh thần lực của Lôi Tứ: là cấp S!
So với tinh thần lực mới cấp F của mình mà nói thì cường đại hơn rất nhiều, mặc kệ bao nhiêu tuổi, sinh ra ở đâu, cường giả S cấp tự thân thực lực bọn họ đã rất cường đại, muốn kiếm tiền quả thực rất dễ dàng. Đương nhiên, bọn họ vì tự thân cường hóa thực lực, tài nguyên cần tiêu hao cũng đặc biệt nhiều.
Thẳng đến khi Tiểu Hắc Miêu từ khoang mô phỏng đi ra, tiểu đoàn tử với màu lông đen bóng bông mềm, bốn chân cùng chóp mũi tuyết trắng vô cùng thuần thục nhảy vào lòng cậu cầu ôm ôm, Tư Nặc lúc này mới từ trạng thái "hoàn toàn bị khí thế đối phương là đứng hình" thoát ra, phục hồi lại tinh thần.
Tâm tình Tư Nặc vô cùng phức tạp, cảm giác chính mình bây giờ không những không thể đem đối phương xem là sủng vật mà thậm chí còn không thể xem nó là hài tử mà đối đãi.
Tiểu Hắc Miêu nhìn ra ý vị do dự trong mắt tiểu giống cái, hắn lập tức mở rộng cơ thể để lộ ra cái bụng mềm mại của chính mình, mang bộ dáng 'nhanh tới sờ, nhanh tới sờ' vô cùng đáng yêu, còn thập phần nhuyễn manh nhẹ nhàng kêu to 'Miêu ngao ô'.
Là một con sen chính hiệu, tay Tư Nặc rất thành thật mà nhẹ nhàng xoa xoa vuốt vuốt, trầm mê thoát không được...
Khí tràng cường đại của giống đực thú nhân? Những cái đó đều là giả! Ngẫm lại thì, tiểu gia hỏa này chỉ cần được ăn ngon thì bộ dáng xuẩn manh cỡ nào cũng đều có thể bày ra được!
Dù cho tiểu gia hỏa một ngày nào đó trở thành bộ dáng khốc suất như trong hình ảnh giả thiết, nhìn bộ dáng mèo con này của nó, hẳn là cũng phải rất nhiều năm sau mới trưởng thành đi, nói không chừng lúc đó nhiệm vụ cậu cũng đã làm xong rồi trở về địa cầu rồi!
Tư Nặc xoa nhẹ Tiểu Hắc Miêu một lát, ngạc nhiên nói: "Ả? Sao lại cảm giác hình như em lại lớn hơn một chút rồi nhỉ?"
Tiểu Hắc Miêu ngoẹo đầu sang một bên, nghi hoặc kêu to: "Miêu ô ngao?" Có sao có sao? Bảo bối nhi, có khi là em ảo giác đấy!
Lôi Tử từ sâu trong nội tâm hắc ám suy nghĩ: Đúng rồi, ít nhiều gì ta cũng đực tức phụ em nuôi nấng rất tốt, bổn Thái Tử rất mau liền có thể trưởng thành! Sau này đổi thành bổn Thái Tử xoa đầu, thân mật, ôm một cái, xoa xoa bụng nhỏ của em!
Tư Nặc khi nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Hắc Miêu thì cảm xúc muốn hỏi tội đầy một bụng lúc trước bỗng không cánh mà bay. Tiểu gia hỏa cũng là tự cậu đem về nhà, huống hồ tiểu gia hỏa cũng không thể nói chuyện, dù cho nó có muốn nói với cậu cũng không có cách nào để nói.
Lúc này Tư Nặc mới hiểu rõ căn nguyên vì sao Tiểu Hắc Miêu lại có thể trở thành fans đầu tiên của cậu, nếu cậu chú ý một chút thì cũng đã sớm nhận ra Tiểu Hắc Miêu là một ấu tể thú nhân rồi! Đối với cái hệ thống này thì dù có là Linh Năng thú cao cấp cũng sẽ bị coi là nguyên liệu nấu ăn mà thôi, nếu Tiểu Hắc Miêu có thể trở thành fans của cậu thì làm sao mà chỉ có thể là một Linh Năng thú chứ? Linh Năng thú nào lại có thể thông minh đến mức mức độ này cơ chứ? Lúc trước không phát hiện thân phận ấu tể của tiểu gia hỏa là do cậu không quá hiểu biết về thế giới này hơn cả đó là do... thần kinh thô?
Mặc kệ Tiểu Hắc Miêu làm cách nào kiếm được nhiều tinh tệ như vậy trên Tinh Võng, nhưng Tiểu Hắc Miêu giây trước có tiền giây sau liền vào phòng phát sóng tặng cho cậu, có thể thấy rằng tiểu gia hỏa rất thích cậu.
Tư Nặc cẩn thận hồi tưởng, qua hai ngày ngắn ngủi ở cùng Tiểu Hắc Miêu, những thứ cậu cho Tiểu Hắc Miêu có giá trị nhỏ hơn nhiều so với những gì cậu nhận được từ nó.
Cậu cho Tiểu Hắc Miêu một chút đồ ăn đối phương liền hồi đáp lại cậu một đống lớn thịt, cậu cho Tiểu Hắc Miêu 1 vạn tinh tệ tiền tiêu vặt trên Tinh Võng, tiểu gia hỏa liền đền đáp lại cậu trăm vạn lễ vật cá khô nhỏ!
Tư Nặc vừa mới đến gần Tiểu Hắc Miêu liền ngay lập tức đã phát hiện, đôi tai nho nhỏ khẽ run lên, lập tức bỏ qua phần đồ ăn giả thiết, xoai người chạy như bay về phía Tư Nặc, bốn chân ngăn ngắn nho nhỏ mà chạy nhanh vô cùng.
Tư Nặc vô cùng ăn ý mà ngồi xổm xuống, đôi tay vừa lúc tiếp được tiểu gia hỏa, đem nó ôm lên, nâng lên trước mặt.
Tiểu Hắc Miêu ngẩng đầu, đôi mắt vàng kim sáng lấp lánh "Ngao ngao ngao ô!" Cá khô nhỏ đưa cho em có thích không? Dù em có nhiều fans hơn nữa Bổn thái tử vẫn là người thích em nhất!
Tư Nặc mặc dù không nghe hiểu thú ngữ nhưng vẫn có thể cảm giác được tiểu gia hỏa muốn nói gì – bảo bảo cầu khen ngợi! Bảo bảo thích anh!
Tư Nặc vốn dĩ muốn trách cứ Tiểu Hắc Miêu một lúc, rốt cuộc vẫn không thể nói thành lời, một lòng đều bị manh hóa: "Bảo bối giỏi quá! Ca ca cũng rất thích em!"
Tiểu thiếu niên tinh xảo mỹ lệ nhẹ cười hiện lên hai lúm đồng tiền đáng yêu, nhịn không được hôn vài cái lên đầu Tiểu Hắc Miêu, thầm nghĩ có thể tìm đâu ra một bảo bối vừa tốt lại vừa đáng yêu như thế này chứ?
Tiểu Hắc Miêu về sau còn có thể hóa thành hình người, cùng với thuần túy chỉ là sủng vật Linh Năng thú, ý nghĩa đối với Tư Nặc đúng là không giống nhau, đầu tiên phải nói đến, cậu cảm thấy trách nhiệm đang gánh trên vai càng lớn, phải dành càng nhiều tình yêu cùng thời gian cho tiểu gia hỏa.
Đã biết thân phận ấu tể thú nhân của Tiểu Hắc Miêu, Tư Nặc bắt đầu suy nghĩ, về sau cậu càng phải coi trọng việc giáo dục cho tiểu gia hỏa, phải tận lực làm bạn với đối phương, miễn cho tiểu hài tử lầm đường lạc lối.
Tư Nặc cũng tự mình định vị lại mối quan hệ với Tiểu Hắc Miêu, từ mối quan hệ "Con sen tự nguyện và hoàng thượng" thành "Người giám hộ cùng hài tử"
Thế nhưng Tư Nặc vẫn là xem nhẹ định nghĩa giống cái trong thế giới quan của thú nhân.
Chẳng hạn như, thân là một giống cái, ngoại trừ quan hệ huyết thống và bạn đời còn lại phải giữ khoảng cách thích hợp đối với thú nhân giống đực.
Càng là thú nhân giống đực có đẳng cấp cao càng bài xích sự đụng chạm của người khác, nếu không phải là thân nhân hoặc bạn lữ của mình, bọn họ tuyệt đối không cho người khác vuốt lông ở hình thái thú! Hình người cũng không có khả năng cho người ta sờ sờ ôm ôm! Dù có là ấu tể thì cũng như thế.
Ừ thì, cũng có một số chủng tộc ngoại lệ không có tiết tháo... chẳng hạn như Hách Lê là thú nhân thuộc chủng tộc Kim Sư, thiên tính của họ là thích chinh phục nhiều giống cái.
Nhớ đến Tiểu Hắc Miêu vẫn còn là một ấu tể, Tư Nặc tiếp tục suy nghĩ sâu xa, thức khắc liền không thể bình tĩnh nổi, vội vàng nghiêm túc dò hỏi ----
"Bảo bảo, thì ra em là ấu tể thú nhân nha, vậy sao trong cơ thể em không có chip thân phận? Ba mẹ em đâu? Sao em không ở cùng bọn họ? Hay là... gia đình em gặp chuyện ngoài ý muốn? Em có nhớ nhà em ở đâu không? Ba mẹ em tên gì?"
Vẫn có tình huống gia đình ở tinh cầu quá xa xôi, gia trưởng trong nhà chưa lắp chip thân phận cho ấu tể.
Tư Nặc tuy rằng rất thích Tiểu Hắc Miêu, nhưng cậu không thể trộm nuôi con của người ta được.
Thời đại tinh tế thú nhân tuổi thọ kéo dài nhưng khả năng sinh dục lại rất thấp, mỗi nhà đa số đều chỉ có một đến hai con, bởi vậy mỗi ấu tể đối với gia đình thú nhân đều vô cùng trân quý.
Đang phê vì được hôn Tiểu Hắc Miêu dần bình tĩnh lại, tiểu giống cái ngu ngốc này cuối cùng cũng chịu phát hiện ra hắn là thú nhân rồi!!!!
Nhưng sau khi nghe được lời dò hỏi của Tư Nặc, Tiểu Hắc Miêu liền lập tức cảnh giác cao độ, tiểu giống cái đây là ghét bỏ hắn, không muốn nuôi hắn nữa đúng không?
Vừa mới chiếm được tiện nghi của hắn liền không muốn hắn nữa sao, quả thật là phụ lòng hắn mà!
Nhìn thấy đôi mắt nhỏ hỗn loạn vừa phòng bị vừa lo lắng của Tiểu Hắc Miêu, Tư Nặc vội vàng trấn an: "Bảo bối, ca ca không phải là không cần em. Ca chỉ là sợ người nhà của em sẽ lo lắng thôi!"
Nhìn phản ứng của Tiểu Hắc Miêu, hẳn là nó không muốn trở về nhà. Tư Nặc tiếp tục nói: "Em nguyện ý ở bên cạnh anh, anh cao hứng còn không kịp đây! Em phải nhớ cho kỹ rằng chúng ta đã từng ước định qua, nếu một ngày nào đó em muốn đi, không được không từ mà biệt... Bằng không ca ca sẽ lo lắng, cũng sẽ thương tâm"
Tiểu Hắc Miêu lúc này mới thoáng vừa lòng, chỉ là hắn có chút không hài lòng với xưng hô "ca ca" kia của Tư Nặc, hận không thể ngay lập tức khiến giống cái gọi hắn là lão công!
Tiểu Hắc Miêu nâng chân chỉ về hướng thư phòng. Tư Nặc hiện tại đối với ý niệm của Tiểu Hắc Miêu đoán được ngày càng chuẩn: "Em còn muốn lên Tinh Võng? Anh còn chưa hỏi em đó, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Tiểu Hắc Miêu chỉ chỉ vào chính mình, lại chỉ về hướng thư phòng, sau đó chỉ về phía Tư Nặc, lại chỉ về phía hình chiếu thực tế ảo trên quang não gia dụng còn chưa kịp tắt trong phòng khách.
Tư Nặc rất mau đã phản ứng lại, ý tứ của Tiểu Hắc Miêu đây là nó lên Tinh Võng biến về hình thái giả thiết, mà cậu có thể thông qua hình chiếu thực tế ảo của quang não cùng nó trò chuyện?
Tư Nặc cao hứng đem Tiểu Hắc Miêu ôm lên "moa", "moa" vài cái, khen ngợi: "Bảo bối, em thật thông minh nha!"
Tiểu Hắc Miêu khuôn mặt hiện rõ vẻ thẹn thùng, ánh mắt khinh bỉ: Rõ ràng là ngươi quá ngu ngốc... haizzz, ai kêu Bổn Thái Tử thông minh như vậy, đây hẳn là quy luật bù trừ cho nhau trong truyền thuyết đi!
Nhờ vào công nghệ tiên tiến của thời đại tinh tế mà rất mau Tư Nặc đã có thể thông qua màn hình chiếu thực tế ảo trong phòng khách mà trông thấy... một cơ thể vạm vỡ mà ở trên nó là một khuôn mặt xinh đẹp mang ID "Bảo Bối Ngoan Ngoãn" xuất hiện ở hậu trường đài phát sóng trực tiếp, thản nhiên ngồi xuống đát hưởng dụng phần ăn giả thiết mà lúc nãy Tư Nặc vừa gửi sang.
Không có người ngoài, Tiểu Hắc Miêu cất đi chiếc mặt nạ mèo đen, một khuôn mặt thanh tú tương tự khuôn mặt Tư Nặc đến ba phần xuất hiện, bởi vì phần ăn mong đợi đã lâu rốt cục cũng tới nên trên mặt tiểu gia hỏa tràn đầy một biểu tình thỏa mãn và nhộn nhạo!
Bởi vì rất ít khi biết thành hình người, Tiểu Hắc Miêu không quá quen với việc dùng đũa, trực tiết dùng tay bốc đồ ăn, quanh miệng dính đầy nước sốt và dầu mỡ, kết hợp thêm với cái ngoại hình không giống ai kia nữa thì quả thực là... chói mù đôi mắt.
Tư Nặc nhìn bộ dạng của Tiểu Hắc Miêu thì quả thực là 囧 囧, ai không biết thì lại tưởng cậu là kẻ ngược đãi động vật đó, đói đến vậy luôn hả? đồ ăn giả thiết cũng không thể giúp no bụng được nha! Chỉ có thể giải thích bằng lý do là Tiểu Hắc Miêu vô cùng thích đồ ăn mình nấu.
Lúc trước cậu chỉ cho rằng Tiểu Hắc Miêu chỉ là một linh sủng Linh Năng thú cho nên cậu mới đặt cho nó cái nickname đáng yêu như thế, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này vậy mà lại là một ấu tể giống đực thú nhân.
||||| Truyện đề cử: Mỹ Nhân Bị Giam Cầm |||||
Khuôn mặt trong hình tượng giả thiết rất giống mình, có lẽ đây là cách Tiểu Hắc Miêu biểu hiện niềm yêu thích với cậu đi!
Tiểu Hắc Miêu không cảm thấy hình tượng của mình có gì không đúng, hiện giờ mọi sự chú ý của hắn đều đang tập trung vào mỹ thực, chỉ ngẫu nhiên phân cho tiểu giống cái một tia chú ý.
Ruột già xào hơi khô vàng, kết cấu mềm mại lại đàn hồi, hương thơm mang theo hơi cay, ăn ngon tới không ngừng được!
Cá chiên sốt chua ngọt tạo hình tinh mỹ, bên ngoài xốp giòn, bên trong non mịn, chua chua ngọt ngọt ngon miệng, hương vị tươi ngon, dư vị vô cùng.
Ăn thịt ngấy thì lại có dưa chuột chua chua cay cay giải ngấy... Bất quá, mang danh là một loài động vật ăn thịt Tiểu Hắc Miêu không quá thích loại đồ ăn này, chính vì thế nó ăn nấu nghiến cho hết sau đó để lại cá chiên sốt chua ngọt mình thich nhất từ từ nhấm nháp.
Tiểu Hắc Miêu một bên ăn, một bên dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về hướng màn hình của Tư Nặc, chân thành khen: "Ăn... ngon!"
Đồ ăn giả thiết tuy rằng không tốt bằng đồ ăn trong hiện thực nhưng ẩn sâu trong nó vẫn có chứa một tia tinh thần lực mỏng manh, một cỗ năng lượng kì dị nhẹ nhàng trấn an, so với đồ ăn hiện thực càng rõ ràng hơn làm cho tinh thần lực của Tiểu Hắc Miêu vô cùng sung sướng.
Thanh âm Tiểu Hắc Miêu là do hệ thống nương theo khẩu âm mà nương theo vì thế không quá tiêu chuẩn, còn có chút nói lắp...
Đây là do ấu tể thú nhân tuy rằng có thể nghe hiểu được ngôn ngữ tinh tế thông dụng, cũng học qua chương trình giáo dục dành cho ấu tể, nhưng nếu trong hiện thực chưa biến thành hình thái người thì ở Tinh Võng cũng không có biện pháp có thể nói tiếng người ngay lập tức.
Tiểu Hắc Miêu lúc trước khi còn ở tinh vực cao đẳng, trong hiện thực, những tộc nhân có huyết mạch tương liên đều có thể nghe hiểu hắn nói thú ngữ.
Ngẫu nhiên cũng có vào khoang mô phỏng huấn luyện, nhưng hình tượng cũng là hình tượng mặc định hệ thống lựa chọn, cũng chưa giao tiếp với ai bao giờ, hầu như là chưa từng mở miệng nói chuyện.
Hiện giờ vì để câu thông với tiểu giống cái, hắn không thể không ép mình mở miệng "học nói tiếng người"
Lấy tốc độ cuồng phong mà quét sạch ba món ăn, nước sốt cũng đều bị liếm đến sạch sẽ, Tiểu Hắc Miêu lúc này mới nhấn vào cái nút tự động làm sạch.
Tư Nặc dở khóc dở cười nói: "Em tên gọi là gì? Để anh giúp em đem tên ID sửa lại. còn có, gương mặt này quả thực là không hợp với vóc dáng của em, hay là thay đổi một chút?"
Đối mặt với một Kingkong Barbie như này, Tư Nặc thật sự rất khó gọi ra những cái danh xưng như là "Tiểu gia hỏa", "Tiểu bảo bối", "bé ngoan"
Tiểu Hắc Miêu xụ mặt không vui: "Không, đổi! Thích, bộ dáng, của, em!"
Tiểu Hắc Miêu cũng thực ghét bỏ cái danh xưng "Bảo bối ngoan ngoãn" này, một chút cũng không ngầu, nhưng ẩn chứa trong nó là tình cảm của tiểu giống cái dành cho hắn a! Như thế nào có thể nói đổi liền đổi! Chẳng lẽ hắn biến thành hình người rồi liền không phải là tiểu bảo bối của giống cái nữa rồi?
Trong ánh mắt lập tức hiện lên ý chỉ trích!
Tư Nặc xấu hổ, cậu phát hiện dù cho Tiểu Hắc Miêu đã biến thành hình người miễn cưỡng có thể nói vài từ nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào việc cậu tự dự đoán!
Tuy rằng hình tượng giả thiết của Tiểu Hắc Miêu là một tráng hán, nhưng trong hiện thực vẫn là một con mèo con, tính tình cũng hết sức đơn giản và ấu trĩ, không thể lo lắng vẹn toàn mọi mặt, đây đã là cực hạn trong tư duy của tiểu ấu tể rồi.
Tư Nặc rất kiên nhẫn mà giải thích: "Trong hiện thực em mang hình thái ấu tể, ta rất vui vẻ xem em là tiểu bảo bối. Nhưng ở trên mạng Tinh Võng, em lựa chọn nhân hình là vì muốn chậm rãi học cách thích ứng với việc "làm người", ta không thể vẫn coi em là tiểu bảo bối được, điều này ảnh hưởng đến sự trưởng thành của em. Em là thú nhân giống đực, làm như thế em sẽ bị người ta xem nhẹ"
Tiểu Hắc Miêu thích tiểu giống cái gọi hắn là "bảo bối" nhưng lại cực kì không thích cậu tự xưng mình là "ca ca", đem hắn coi là tiểu hài tử mà chăm sóc.
Muốn nỗ lực mau chóng thành niên, lại lo sợ tiểu giống cái không thích nhân hình của mình khi hóa hình, rốt cuộc thứ tiểu giống cái thích cũng chỉ là hình thái ấu tể của hắn.
Nhưng thông qua lời nói của Tư Nặc, Tiểu Hắc Miêu như được đánh thức, đối với giống đực thú nhân, thực thực vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Dù cho tiểu giống cái có không thích hình người của hắn đi nữa, hắn cũng tuyệt sẽ không cho phép tiểu giống cái đổi ý!
Tiểu Hắc Miêu quyết đoán mở ra giao diện thiết trí cá nhân, đổi thành khuôn mặt mặc định do hệ thống thiết trí, khuông mặt không thể nói là suất khí, nhưng so với bộ dáng Kingkong Barbie lúc trước lúc trước thì đã coi như là rất thuận mắt rồi, là một bộ dáng thú nhân giống đực trẻ tuổi trầm mặc kiên nghị.
"Ta, gọi, là, Lôi Tứ"
Đây là tên của hắn trong hiện thực, đồng thời cũng là ID Tinh Võng trước đây của hắn, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế của Thương Kình đế quốc, là thiên tài toàn hệ dị năng thứ hai trong suốt 5000 năm qua của toàn tinh tế, hắn căn bản là không cần thết phải che dấu gì cả!
Tiểu Hắc Miêu không có thói quen "nói tiếng người" như cũ vẫn phát âm không chuẩn nhưng lại không hề ngắt quãng.
Ở trong hiện thực, hắn vẫn như cũ là "tiểu bảo bối" của tiểu giống cái.
Ở trong Tinh Võng, hắn là Lôi Tứ! Người tương lai sẽ làm dân chúng toàn tinh tế sẽ quỳ xuống thuần phục dưới chân hắn!
Không có biện pháp, ai bảo tức phụ của hắn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy a? Chờ hắn trở thành thú nhân mạnh nhất toàn tinh tế rồi, bổn thái tử sẽ xem xem là tên mắt mù nào dám cùng hắn đoạt tiểu tức phụ!
Ngay cả Tư Nặc cũng không ngoại lệ bị bề ngoài thành thục, kiên nghị, ánh mắt sắc bén, khí tràng đáng sợ của Tiểu Hắc Miêu... Không, là Lôi Tứ trấn trụ.
Ách... còn may cậu còn chưa biết ý tưởng lớn mật trong lòng Lôi Tứ.
Tư Nặc tinh tần có chút hoảng loạn mà mở ra giao diện quản lý tài khoản thứ cấp, giúp Lôi Tử sửa lại ID Tinh Võng, cũng thông qua giấy tờ thu chi mà biết được nơi Tiểu Hắc Miêu thu vào khoản tiền khổng lồ kia là ở ----- đấu trường tân binh thắng mười trận liên tiếp.
Đồng thời thấy rõ cấp bậc tinh thần lực của Lôi Tứ: là cấp S!
So với tinh thần lực mới cấp F của mình mà nói thì cường đại hơn rất nhiều, mặc kệ bao nhiêu tuổi, sinh ra ở đâu, cường giả S cấp tự thân thực lực bọn họ đã rất cường đại, muốn kiếm tiền quả thực rất dễ dàng. Đương nhiên, bọn họ vì tự thân cường hóa thực lực, tài nguyên cần tiêu hao cũng đặc biệt nhiều.
Thẳng đến khi Tiểu Hắc Miêu từ khoang mô phỏng đi ra, tiểu đoàn tử với màu lông đen bóng bông mềm, bốn chân cùng chóp mũi tuyết trắng vô cùng thuần thục nhảy vào lòng cậu cầu ôm ôm, Tư Nặc lúc này mới từ trạng thái "hoàn toàn bị khí thế đối phương là đứng hình" thoát ra, phục hồi lại tinh thần.
Tâm tình Tư Nặc vô cùng phức tạp, cảm giác chính mình bây giờ không những không thể đem đối phương xem là sủng vật mà thậm chí còn không thể xem nó là hài tử mà đối đãi.
Tiểu Hắc Miêu nhìn ra ý vị do dự trong mắt tiểu giống cái, hắn lập tức mở rộng cơ thể để lộ ra cái bụng mềm mại của chính mình, mang bộ dáng 'nhanh tới sờ, nhanh tới sờ' vô cùng đáng yêu, còn thập phần nhuyễn manh nhẹ nhàng kêu to 'Miêu ngao ô'.
Là một con sen chính hiệu, tay Tư Nặc rất thành thật mà nhẹ nhàng xoa xoa vuốt vuốt, trầm mê thoát không được...
Khí tràng cường đại của giống đực thú nhân? Những cái đó đều là giả! Ngẫm lại thì, tiểu gia hỏa này chỉ cần được ăn ngon thì bộ dáng xuẩn manh cỡ nào cũng đều có thể bày ra được!
Dù cho tiểu gia hỏa một ngày nào đó trở thành bộ dáng khốc suất như trong hình ảnh giả thiết, nhìn bộ dáng mèo con này của nó, hẳn là cũng phải rất nhiều năm sau mới trưởng thành đi, nói không chừng lúc đó nhiệm vụ cậu cũng đã làm xong rồi trở về địa cầu rồi!
Tư Nặc xoa nhẹ Tiểu Hắc Miêu một lát, ngạc nhiên nói: "Ả? Sao lại cảm giác hình như em lại lớn hơn một chút rồi nhỉ?"
Tiểu Hắc Miêu ngoẹo đầu sang một bên, nghi hoặc kêu to: "Miêu ô ngao?" Có sao có sao? Bảo bối nhi, có khi là em ảo giác đấy!
Lôi Tử từ sâu trong nội tâm hắc ám suy nghĩ: Đúng rồi, ít nhiều gì ta cũng đực tức phụ em nuôi nấng rất tốt, bổn Thái Tử rất mau liền có thể trưởng thành! Sau này đổi thành bổn Thái Tử xoa đầu, thân mật, ôm một cái, xoa xoa bụng nhỏ của em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.