Chương 28
Nhất Trạch Tam Sinh
19/10/2020
Nếu đã có ý tưởng bước đầu, lại có phúc lành của ba vị đại sư, pháo proton năng lượng cao rất nhanh liền có bản vẻ tỉ mỉ. Khi Chu Cẩn đang hoàn thiện những chi tiết nhỏ cuối cùng của bản vẽ, Michelson và ba lão đầu khác lại đang xoắn xuýt trước quang não. Bọn họ lần lượt mô phỏng hiện tượng phản ứng trong quang não, lông mày cơ hồ vắt lại với nhau. Phản ứng cho ra nhiệt lượng thực sự quá cao, cho dù là hợp kim Vôn-fram có điểm nóng chảy cao nhất trước mắt cũng không thể chịu đựng, cho nên có khả năng sẽ khiến kim loại của cuộc phản ứng hòa tan. Cho dù vật này là thứ chỉ sử dụng được một lần, hư hại như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn thể tính năng.
"Cho dù có trang bị hạ nhiệt độ đi chăng nữa, e rằng cũng không thể bảo đảm kim loại sẽ được toàn vẹn trong suốt quá trình?" Michelson lo lắng hỏi.
"Giá trị theo lý thuyết là bốn nghìn năm trăm độ C." Diêu Duy Khoa nói, "Cân nhắc rằng trên thực tế, chúng ta không thể đạt được toàn bộ phản ứng, lấy một giá trị hao tổn, như vậy phỏng đoán cẩn thận cũng phải bốn nghìn ba trăm, hợp kim Vôn-fram nhất định sẽ nóng chảy."
Michelson lắc đầu: "Xem ra đối thủ của chúng ta rất không bình thường đấy, bất kể là thực hiện biện pháp hạ nhiệt độ hay đã phát hiện ra hợp kim mới, chúng ta đều bị bỏ rơi ở phía sau. Cho tới bây giờ cư nhiên đều không có chút đầu mối nào hết."
Ba lão đầu đồng thời có cảm giác nguy hiểm.
"Không cần toàn bộ phản ứng phải không?"
Ba người quay đầu nhìn lại, là Chu Cẩn đang cầm một xấp giấy viết bản thảo đứng ở phía sau.
Tống Tinh Viễn cầm giấy viết bản thảo Chu Cẩn đưa tới, vừa xem đống giấy của Chu Cẩn vừa hỏi: "Không cần toàn bộ phản ứng? Có ý gì?"
Chu Cẩn lấy cây bút điện tử từ trên tay Michelson, nhìn hình chiếu công thức trên quang não, trầm tư chốc lát rồi bỏ bớt vài vật liệu: "Những loại vật liệu sẽ thả ra lượng lớn nhiệt lượng, nếu bỏ bớt chúng đi, nhiệt lượng của phản ứng sẽ được hạ thấp."
Diêu Duy Khoa suy nghĩ một chút: "Vậy sẽ phải tăng thêm chất xúc tác."
"Đúng." Chu Cẩn khoanh tròn một loại vật chất, dẫn mũi tên ra, ở bên cạnh viết một phương trình, "Diêu giáo sư, con cảm thấy nếu cho vật liệu này tham gia phản ứng, bản thân nó cũng là để tạo ra chất xúc tác, nếu chúng ta trực tiếp thêm chất xúc tác vào, hoàn toàn có thể mang nhiệt độ hạ thấp, năng lượng cần thiết để phóng thích của phản ứng cũng sẽ không hạ thấp với mức độ lớn."
Diêu Duy Khoa bội phục vỗ Chu Cẩn: "Chẳng lẽ ta thật sự già rồi sao, cư nhiên không nghĩ tới những thứ này." Ông liếc mắt nhìn Michelson, "Chu Cẩn, con có muốn cân nhắc đến làm học trò của ta không? Ta cảm thấy con phi thường thích hợp đến làm ở nơi quân sự."
Michelson mạnh mẽ hừ lạnh một tiếng.
Chu Cẩn bị làm khó dễ nhìn Diêu Duy Khoa: "Diêu giáo sư, con còn chưa đọc hết sách vở của hệ cơ khí đâu..."
Diêu Duy Khoa cho cậu một ánh mắt ta hiểu, thân thiết ôm lấy lưng Chu Cẩn: "Chúng ta thừa dịp lúc quái lão đầu kia không ở đây lại lặng lẽ thảo luận. Ta đã nói với con rồi, ta và hiệu trưởng của con là bạn tốt, chỉ cần con gật đầu, ta ngay lập tức liền có thể..."
Michelson từ phía sau không chút khách khí đạp Diêu Duy Khoa một cước: "Đừng đào góc tường nhà tôi! Chỗ này của cậu mà thích hợp cho người sao?" Michelson kéo Chu Cẩn về, "Cậu đến đây, còn không định chờ biến thành dê con tiến vào ổ sói à. Lão già đáng chết này!"
Tống Tinh Viễn nhìn hai người cơ hồ muốn giương cung bạt kiếm, vội vàng đem Chu Cẩn đi: "Đi thôi, ta nhớ vật này không ổn định, e rằng nếu trực tiếp thêm vào phản ứng cũng sẽ hơi phiền toái. Cậu trước tiên đi tìm người bên khoa vật liệu hỏi một chút xem có hay không, chúng ta lại để cho quang não mô phỏng một chút."
Chờ Chu Cẩn đi xa, Tống Tinh Viễn trợn mắt ra hiệu hai người: "Được rồi, người đều đi hết, đừng ồn ào nữa."
Michelson bĩu môi: "Cậu đã phá huỷ Tiền Quân, bây giờ còn muốn chuyển đối tượng lên con trai của cậu ấy à?"
Diêu Duy Khoa: "..." Chuyện này bị Diêu Duy Khoa cho là sai lầm một đời. Ông cũng không biết Tiền Quân là Omega, cũng hoàn toàn không ngờ rằng y sẽ trưởng thành ngay lúc thí nghiệm cơ giáp cấp A đã đi đến bước ngoặt. Nhưng khi đó quả thật là ông đem Tiền Quân đưa vào chỗ nghiên cứu quân sự, ông hổ thẹn rơi vào trầm mặc.
Tống Tinh Viễn: "Được, Chu Cẩn đã bị nhận định sau này sẽ ở chung với Nhị hoàng tử Áo Lan đế quốc, qua mấy năm nữa chung quy sẽ rời đi, hai người các ông đang làm cái gì vậy?"
Ba người đồng thời nhớ lại vị đồng chí Aldrich · Lorrin kia, không hẹn mà cùng phiền muộn thở dài, cư nhiên thật tiện nghi cho loại người như vậy.
Chu Cẩn không biết gì về nỗi phiền muộn của bọn họ, không cần ngay mặt ứng phó Michelson và Diêu Duy Khoa đã đủ để cậu thở phào nhẹ nhõm. Chu Cẩn gọi điện cho khoa vật liệu, đem tờ khai những thứ cần thiết phát ra, để đối phương chuẩn bị kỹ càng bất cứ lúc nào, sau đó đợi lệnh mang đến phòng lắp ráp. Nơi này có quang não thông với mạng lưới điện, trước khi chính thức làm ra pháo proton năng lượng cao, Chu Cẩn còn cần xây dựng một mô hình ba chiều, để bảo đảm thí nghiệm sẽ thành công. Bản vẽ cơ hồ là từ tay Chu Cẩn vẽ ra, cậu đối với mỗi chi tiết nhỏ đều thuộc nằm lòng, mô hình ba chiều rất nhanh được dựng lên. Sau đó cậu thay đổi công thức chất xúc tác của phản ứng rồi ấn vào nút mô phỏng.
Số đo của hình chiếu di chuyển, bắt đầu dùng động tác chậm gấp mười lần mô phỏng toàn bộ quá trình hạt nhân năng lượng cao phóng ra. Thời điểm năng lượng thật lớn sinh ra bởi phản ứng tác động đến máy gia tốc hạt nhân để hình thành chùm hạt, tựa hồ có hơi đình trệ, sau đó toàn bộ bị chặn ở nòng pháo, cho dù tốc độ đã chậm gấp mười lần, vẫn chặn pháo proton năng lượng cao trong chốc lát.
Chu Cẩn nhẹ giọng thở dài, nhìn hình ảnh giả lập trong hình chiếu. Một lát sau, mặt đất đều sẽ tạo thành một chiếc hố lớn sâu ba mươi đường kính hơn hai mươi ki-lô-mét.
"..." Này cũng không tệ lắm nha.
"Làm sao vậy?"
Chu Cẩn cả kinh, quá mức chăm chú, cư nhiên không phát hiện đằng sau đã có người đến từ lúc nào không hay, Vạn Nghiệp Vi ở trên cao nhìn xuống cậu.
"Vạn đoàn trưởng." Chu Cẩn gật đầu ra hiệu với hắn, "Không có gì, chỉ là xém tí nữa đã đem mình nổ bay."
Với chiều cao của mình, Vạn Nghiệp Vi hiển nhiên có thể nhìn thấy dữ liệu trên quang não: "Ừ, không chỉ là em mà cả căn cứ cũng sẽ bị nổ hết một nửa."
Chu Cẩn ấn xuống nút rút lui, hố động trên đất dần dần thu nhỏ lại, sau đó hình ảnh chậm rãi khôi phục thành hạt nhân năng lượng cao đang bị chặn ở nòng pháo. Chu Cẩn phóng to hình ảnh, từng chút tinh tế nhìn cả quá trình. Sau khi xem lại mười mấy lần, cậu rốt cuộc quyết định thêm một vật hình nón phía trước máy gia tốc hạt nhân.
Vạn Nghiệp Vi vẫn luôn lẳng lặng đứng sau cậu, nhìn cậu nhiều lần quan sát, suy tính, sửa chữa, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
Chu Cẩn rốt cuộc sửa chữa xong xuôi, thêm vật hình nón vào khiến cả quá trình có vẻ uyển chuyển hơn, nhưng cũng không phải cứ lắp ráp xong thì nhất định sẽ thành công, vấn đề xuất hiện sau khi lắp ráp có lúc cũng không thể hoàn toàn dự liệu được.
"Tôi cảm thấy em thật sự có thể làm tôi bất ngờ."
Vạn Nghiệp Vi cư nhiên vẫn chưa đi? Khoảng thời gian sửa chữa và mô phỏng lần thứ hai đến thành công này chẳng hề tính là ngắn đâu.
"Vạn đoàn trưởng rất rảnh?"
Vạn Nghiệp Vi: "Đúng vậy, vốn là muốn phụng mệnh trở về Thiên Lang tinh, bất quá bởi vì chuyện pháo proton năng lượng cao, thượng cấp yêu cầu tôi lưu lại phối hợp với cuộc thí nghiệm, sau khi hoàn thành lại trở về."
Cộng thêm, Vạn Nghiệp Vi là người tiếp xúc với pháo proton năng lượng cao nhiều nhất, một vị khác là Marksis, hai bên cân nhắc, tự nhiên để hắn đến xem cũng tương đối thích hợp.
"Vừa rồi Tống trưởng phòng bọn họ có tới, bất quá em quá chuyên tâm nên không phát hiện. Bọn họ nói sau khi em sửa xong mô hình liền đi nghỉ ngơi một chút, loại chuyện lắp ráp này cứ nhường cho bọn họ."
Chu Cẩn nhấc tay chân lên, quả nhiên cảm thấy hơi không thể động đậy nữa, cậu không nhìn thời gian, nhưng tinh thần thư giãn sau cảm giác ảm đạm báo hiệu với cậu rằng phỏng chừng bản thân đã quá mức mê li mà quên cả thời gian. Cậu chậm rãi đứng lên: "Vậy đi, thoạt nhìn tôi thật sự cần nghỉ ngơi một chút."
Vạn Nghiệp Vi không ngại giúp đỡ cậu: "Tôi trước đây nghĩ rằng cậu chỉ biết hội họa mà thôi, không nghĩ tới cậu làm chuyện quân sự cũng lợi hại đến vậy."
Chu Cẩn trong lòng không hiểu sao mãnh liệt hết hồn, dùng đầu của cậu để nghĩ, vị Vạn đoàn trưởng này không phải là một người bắn tên không đích. Cậu suy yếu nở nụ cười: "Tôi cũng cảm thấy rất thần kỳ, khoảng chừng đây chính là do di truyền đi."
Chuyện của Tiền Quân đại khái là bí mật trong dân chúng, thời gian trôi qua đã đủ lâu, tin tức liên quan đến y vốn đã bị phong tỏa, người biết đến hoặc còn có thể nhớ tới đều lác đác không còn bao nhiêu, nhưng ở một nơi như quân bộ thế này cũng không phải là bí ẩn. Dù sao năm đó lúc Tiền Quân thí nghiệm cơ giáp liền bỗng nhiên phát tình, dẫn tới chuyện không biết bao nhiêu chiến sĩ Alpha không được ghép thành đôi ở đây mất khống chế ẩu đả và cũng là một chuyện để muôn người tám với nhau.
Vạn Nghiệp Vi cũng không hỏi tiếp thêm nữa, tựa hồ chấp nhận lời giải thích "di truyền" này của Chu Cẩn, sau khi đưa Chu Cẩn về phòng chỉ căn dặn cậu nghỉ ngơi thật tốt liền rời đi.
Đầu óc vốn uể oải của Chu Cẩn giờ khắc này lại tỉnh táo khác thường, cậu suy nghĩ một hồi nếu như chuyện mình tự học cơ khí này bị bại lộ, kỳ thực bản thân cũng chẳng có bất lợi gì. Bất quá sau khi dữ liệu pháo proton năng lượng cao xuất hiện, Chu gia cơ hồ lập tức vì cậu chuyển hệ, nhưng nghe khẩu khí của Tống Tinh Viễn, độ tin cậy đối với nguồn dữ liệu cũng không vô cùng đáng để tín nhiệm...
Chu Cẩn thở dài, để thân thể mạnh mẽ rơi xuống giường, lập tức cảm giác uể oải từ toàn thân bò lên. Người có tâm thì cũng phải nhấc lên ba thước buồm chắn gió, tại sao phải ngóng trông Heath gia tộc đang xảy ra vấn đề. Nhớ tới Heath gia tộc, cậu liền không thể không nhớ tới Lilith có thể vẫn là người hâm mộ số một của Vạn Nghiệp Vi, vốn tưởng rằng ở hội Cầu Hỉ Thước cô đã nắm chắc chuyện Vạn Nghiệp Vi sẽ quỳ dưới gấu quần của mình, nhưng nhìn việc trước mắt... không thể không nói, Vạn Nghiệp Vi thật sự là một phiền phức siêu cấp lớn của Chu Cẩn.
Không được, cứ lấy Aldrich ra làm bia đỡ đạn thôi. Đây là suy nghĩ cuối cùng của Chu Cẩn trước khi ngủ.
Aldrich cách xa ở Đại Hùng tinh hắt hơi một cái, oán niệm phát hiện, sau khi Chu Cẩn rời đi liền mất luôn cả liên lạc.
"Cũng không biết lại đang có ý định quỷ quái gì nữa."
Dịch Minh liếc mắt nhìn Aldrich thật rõ, đem chiết xuất cánh tay của Ngân Dực bỏ vào máy phân tích, một lát sau nhìn dữ liệu từ máy phân tích, không tự chủ được huýt sáo một cái.
"Không tồi nha."
Chờ Aldrich nhìn sơ qua từng hàng dữ liệu, cũng không khỏi thổi một tiếng huýt sáo trầm bồng du dương.
"Đây thật sự bạn trai nhỏ kia của cậu làm ra?"
Aldrich cứu Dịch Minh, một tên nô dịch, từ trong tay Tinh Đạo ra, vị đại sư cơ giáp tuổi gấp ba lần anh liền xem Aldrich là tri kỷ, không chỉ vì anh giữ bí mật, còn tiện tay chế tạo cho anh một cơ giáp cấp S là Ngân Dực. Giữa hai người cơ hồ không có gì giấu nhau cả.
"Đương nhiên!" Aldrich đắc ý trả lời.
"Chậc!" Dịch Minh tán thưởng lắc lắc đầu, "Tôi đoán nếu chẳng phải vật liệu không đủ, hiệu quả phòng hộ nên càng lâu hơn mới đúng. Bạn trai nhỏ này của cậu quả thực là một thiên tài, thời điểm biết chuyện phải trở thành thông gia với cậu, nhất định cậu ấy đủ phiền muộn đến phun máu ba lần."
Ông không có ý tốt quan sát Aldrich một chút: "Này, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, loại người có đầu óc như thế này, mỗi lần ăn đồ của cậu ấy liền phải cẩn thận, cậu ấy có hạ độc thì có khả năng không thể đo lường được lượng độc đấy."
Aldrich khổ sở ha ha tặng ông một biểu tình một lời khó nói hết. Chuyện này còn cần ông phải nói sao, máu thịt gì em ấy đều đã hút xong! Muốn đả kích nhất định cũng phải suy nghĩ cho kỹ chứ!
Dịch Minh không hiểu được nỗi khổ của Aldrich, lần thứ hai dùng ánh mắt tán thưởng khâm phục nhìn bộ dữ liệu kia: "Lần tới cậu nhất định phải nghĩ biện pháp mang cậu ấy đến đây, thuận tiện để cậu ấy mang theo ống kem nữa. Nói không chừng có thể từ ống kem kéo người tới tay, suy đoán xem lần trước cậu ấy muốn ăn mòn tay của Ngân Dực đến tột cùng là vì cái gì."
"Cho dù có trang bị hạ nhiệt độ đi chăng nữa, e rằng cũng không thể bảo đảm kim loại sẽ được toàn vẹn trong suốt quá trình?" Michelson lo lắng hỏi.
"Giá trị theo lý thuyết là bốn nghìn năm trăm độ C." Diêu Duy Khoa nói, "Cân nhắc rằng trên thực tế, chúng ta không thể đạt được toàn bộ phản ứng, lấy một giá trị hao tổn, như vậy phỏng đoán cẩn thận cũng phải bốn nghìn ba trăm, hợp kim Vôn-fram nhất định sẽ nóng chảy."
Michelson lắc đầu: "Xem ra đối thủ của chúng ta rất không bình thường đấy, bất kể là thực hiện biện pháp hạ nhiệt độ hay đã phát hiện ra hợp kim mới, chúng ta đều bị bỏ rơi ở phía sau. Cho tới bây giờ cư nhiên đều không có chút đầu mối nào hết."
Ba lão đầu đồng thời có cảm giác nguy hiểm.
"Không cần toàn bộ phản ứng phải không?"
Ba người quay đầu nhìn lại, là Chu Cẩn đang cầm một xấp giấy viết bản thảo đứng ở phía sau.
Tống Tinh Viễn cầm giấy viết bản thảo Chu Cẩn đưa tới, vừa xem đống giấy của Chu Cẩn vừa hỏi: "Không cần toàn bộ phản ứng? Có ý gì?"
Chu Cẩn lấy cây bút điện tử từ trên tay Michelson, nhìn hình chiếu công thức trên quang não, trầm tư chốc lát rồi bỏ bớt vài vật liệu: "Những loại vật liệu sẽ thả ra lượng lớn nhiệt lượng, nếu bỏ bớt chúng đi, nhiệt lượng của phản ứng sẽ được hạ thấp."
Diêu Duy Khoa suy nghĩ một chút: "Vậy sẽ phải tăng thêm chất xúc tác."
"Đúng." Chu Cẩn khoanh tròn một loại vật chất, dẫn mũi tên ra, ở bên cạnh viết một phương trình, "Diêu giáo sư, con cảm thấy nếu cho vật liệu này tham gia phản ứng, bản thân nó cũng là để tạo ra chất xúc tác, nếu chúng ta trực tiếp thêm chất xúc tác vào, hoàn toàn có thể mang nhiệt độ hạ thấp, năng lượng cần thiết để phóng thích của phản ứng cũng sẽ không hạ thấp với mức độ lớn."
Diêu Duy Khoa bội phục vỗ Chu Cẩn: "Chẳng lẽ ta thật sự già rồi sao, cư nhiên không nghĩ tới những thứ này." Ông liếc mắt nhìn Michelson, "Chu Cẩn, con có muốn cân nhắc đến làm học trò của ta không? Ta cảm thấy con phi thường thích hợp đến làm ở nơi quân sự."
Michelson mạnh mẽ hừ lạnh một tiếng.
Chu Cẩn bị làm khó dễ nhìn Diêu Duy Khoa: "Diêu giáo sư, con còn chưa đọc hết sách vở của hệ cơ khí đâu..."
Diêu Duy Khoa cho cậu một ánh mắt ta hiểu, thân thiết ôm lấy lưng Chu Cẩn: "Chúng ta thừa dịp lúc quái lão đầu kia không ở đây lại lặng lẽ thảo luận. Ta đã nói với con rồi, ta và hiệu trưởng của con là bạn tốt, chỉ cần con gật đầu, ta ngay lập tức liền có thể..."
Michelson từ phía sau không chút khách khí đạp Diêu Duy Khoa một cước: "Đừng đào góc tường nhà tôi! Chỗ này của cậu mà thích hợp cho người sao?" Michelson kéo Chu Cẩn về, "Cậu đến đây, còn không định chờ biến thành dê con tiến vào ổ sói à. Lão già đáng chết này!"
Tống Tinh Viễn nhìn hai người cơ hồ muốn giương cung bạt kiếm, vội vàng đem Chu Cẩn đi: "Đi thôi, ta nhớ vật này không ổn định, e rằng nếu trực tiếp thêm vào phản ứng cũng sẽ hơi phiền toái. Cậu trước tiên đi tìm người bên khoa vật liệu hỏi một chút xem có hay không, chúng ta lại để cho quang não mô phỏng một chút."
Chờ Chu Cẩn đi xa, Tống Tinh Viễn trợn mắt ra hiệu hai người: "Được rồi, người đều đi hết, đừng ồn ào nữa."
Michelson bĩu môi: "Cậu đã phá huỷ Tiền Quân, bây giờ còn muốn chuyển đối tượng lên con trai của cậu ấy à?"
Diêu Duy Khoa: "..." Chuyện này bị Diêu Duy Khoa cho là sai lầm một đời. Ông cũng không biết Tiền Quân là Omega, cũng hoàn toàn không ngờ rằng y sẽ trưởng thành ngay lúc thí nghiệm cơ giáp cấp A đã đi đến bước ngoặt. Nhưng khi đó quả thật là ông đem Tiền Quân đưa vào chỗ nghiên cứu quân sự, ông hổ thẹn rơi vào trầm mặc.
Tống Tinh Viễn: "Được, Chu Cẩn đã bị nhận định sau này sẽ ở chung với Nhị hoàng tử Áo Lan đế quốc, qua mấy năm nữa chung quy sẽ rời đi, hai người các ông đang làm cái gì vậy?"
Ba người đồng thời nhớ lại vị đồng chí Aldrich · Lorrin kia, không hẹn mà cùng phiền muộn thở dài, cư nhiên thật tiện nghi cho loại người như vậy.
Chu Cẩn không biết gì về nỗi phiền muộn của bọn họ, không cần ngay mặt ứng phó Michelson và Diêu Duy Khoa đã đủ để cậu thở phào nhẹ nhõm. Chu Cẩn gọi điện cho khoa vật liệu, đem tờ khai những thứ cần thiết phát ra, để đối phương chuẩn bị kỹ càng bất cứ lúc nào, sau đó đợi lệnh mang đến phòng lắp ráp. Nơi này có quang não thông với mạng lưới điện, trước khi chính thức làm ra pháo proton năng lượng cao, Chu Cẩn còn cần xây dựng một mô hình ba chiều, để bảo đảm thí nghiệm sẽ thành công. Bản vẽ cơ hồ là từ tay Chu Cẩn vẽ ra, cậu đối với mỗi chi tiết nhỏ đều thuộc nằm lòng, mô hình ba chiều rất nhanh được dựng lên. Sau đó cậu thay đổi công thức chất xúc tác của phản ứng rồi ấn vào nút mô phỏng.
Số đo của hình chiếu di chuyển, bắt đầu dùng động tác chậm gấp mười lần mô phỏng toàn bộ quá trình hạt nhân năng lượng cao phóng ra. Thời điểm năng lượng thật lớn sinh ra bởi phản ứng tác động đến máy gia tốc hạt nhân để hình thành chùm hạt, tựa hồ có hơi đình trệ, sau đó toàn bộ bị chặn ở nòng pháo, cho dù tốc độ đã chậm gấp mười lần, vẫn chặn pháo proton năng lượng cao trong chốc lát.
Chu Cẩn nhẹ giọng thở dài, nhìn hình ảnh giả lập trong hình chiếu. Một lát sau, mặt đất đều sẽ tạo thành một chiếc hố lớn sâu ba mươi đường kính hơn hai mươi ki-lô-mét.
"..." Này cũng không tệ lắm nha.
"Làm sao vậy?"
Chu Cẩn cả kinh, quá mức chăm chú, cư nhiên không phát hiện đằng sau đã có người đến từ lúc nào không hay, Vạn Nghiệp Vi ở trên cao nhìn xuống cậu.
"Vạn đoàn trưởng." Chu Cẩn gật đầu ra hiệu với hắn, "Không có gì, chỉ là xém tí nữa đã đem mình nổ bay."
Với chiều cao của mình, Vạn Nghiệp Vi hiển nhiên có thể nhìn thấy dữ liệu trên quang não: "Ừ, không chỉ là em mà cả căn cứ cũng sẽ bị nổ hết một nửa."
Chu Cẩn ấn xuống nút rút lui, hố động trên đất dần dần thu nhỏ lại, sau đó hình ảnh chậm rãi khôi phục thành hạt nhân năng lượng cao đang bị chặn ở nòng pháo. Chu Cẩn phóng to hình ảnh, từng chút tinh tế nhìn cả quá trình. Sau khi xem lại mười mấy lần, cậu rốt cuộc quyết định thêm một vật hình nón phía trước máy gia tốc hạt nhân.
Vạn Nghiệp Vi vẫn luôn lẳng lặng đứng sau cậu, nhìn cậu nhiều lần quan sát, suy tính, sửa chữa, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
Chu Cẩn rốt cuộc sửa chữa xong xuôi, thêm vật hình nón vào khiến cả quá trình có vẻ uyển chuyển hơn, nhưng cũng không phải cứ lắp ráp xong thì nhất định sẽ thành công, vấn đề xuất hiện sau khi lắp ráp có lúc cũng không thể hoàn toàn dự liệu được.
"Tôi cảm thấy em thật sự có thể làm tôi bất ngờ."
Vạn Nghiệp Vi cư nhiên vẫn chưa đi? Khoảng thời gian sửa chữa và mô phỏng lần thứ hai đến thành công này chẳng hề tính là ngắn đâu.
"Vạn đoàn trưởng rất rảnh?"
Vạn Nghiệp Vi: "Đúng vậy, vốn là muốn phụng mệnh trở về Thiên Lang tinh, bất quá bởi vì chuyện pháo proton năng lượng cao, thượng cấp yêu cầu tôi lưu lại phối hợp với cuộc thí nghiệm, sau khi hoàn thành lại trở về."
Cộng thêm, Vạn Nghiệp Vi là người tiếp xúc với pháo proton năng lượng cao nhiều nhất, một vị khác là Marksis, hai bên cân nhắc, tự nhiên để hắn đến xem cũng tương đối thích hợp.
"Vừa rồi Tống trưởng phòng bọn họ có tới, bất quá em quá chuyên tâm nên không phát hiện. Bọn họ nói sau khi em sửa xong mô hình liền đi nghỉ ngơi một chút, loại chuyện lắp ráp này cứ nhường cho bọn họ."
Chu Cẩn nhấc tay chân lên, quả nhiên cảm thấy hơi không thể động đậy nữa, cậu không nhìn thời gian, nhưng tinh thần thư giãn sau cảm giác ảm đạm báo hiệu với cậu rằng phỏng chừng bản thân đã quá mức mê li mà quên cả thời gian. Cậu chậm rãi đứng lên: "Vậy đi, thoạt nhìn tôi thật sự cần nghỉ ngơi một chút."
Vạn Nghiệp Vi không ngại giúp đỡ cậu: "Tôi trước đây nghĩ rằng cậu chỉ biết hội họa mà thôi, không nghĩ tới cậu làm chuyện quân sự cũng lợi hại đến vậy."
Chu Cẩn trong lòng không hiểu sao mãnh liệt hết hồn, dùng đầu của cậu để nghĩ, vị Vạn đoàn trưởng này không phải là một người bắn tên không đích. Cậu suy yếu nở nụ cười: "Tôi cũng cảm thấy rất thần kỳ, khoảng chừng đây chính là do di truyền đi."
Chuyện của Tiền Quân đại khái là bí mật trong dân chúng, thời gian trôi qua đã đủ lâu, tin tức liên quan đến y vốn đã bị phong tỏa, người biết đến hoặc còn có thể nhớ tới đều lác đác không còn bao nhiêu, nhưng ở một nơi như quân bộ thế này cũng không phải là bí ẩn. Dù sao năm đó lúc Tiền Quân thí nghiệm cơ giáp liền bỗng nhiên phát tình, dẫn tới chuyện không biết bao nhiêu chiến sĩ Alpha không được ghép thành đôi ở đây mất khống chế ẩu đả và cũng là một chuyện để muôn người tám với nhau.
Vạn Nghiệp Vi cũng không hỏi tiếp thêm nữa, tựa hồ chấp nhận lời giải thích "di truyền" này của Chu Cẩn, sau khi đưa Chu Cẩn về phòng chỉ căn dặn cậu nghỉ ngơi thật tốt liền rời đi.
Đầu óc vốn uể oải của Chu Cẩn giờ khắc này lại tỉnh táo khác thường, cậu suy nghĩ một hồi nếu như chuyện mình tự học cơ khí này bị bại lộ, kỳ thực bản thân cũng chẳng có bất lợi gì. Bất quá sau khi dữ liệu pháo proton năng lượng cao xuất hiện, Chu gia cơ hồ lập tức vì cậu chuyển hệ, nhưng nghe khẩu khí của Tống Tinh Viễn, độ tin cậy đối với nguồn dữ liệu cũng không vô cùng đáng để tín nhiệm...
Chu Cẩn thở dài, để thân thể mạnh mẽ rơi xuống giường, lập tức cảm giác uể oải từ toàn thân bò lên. Người có tâm thì cũng phải nhấc lên ba thước buồm chắn gió, tại sao phải ngóng trông Heath gia tộc đang xảy ra vấn đề. Nhớ tới Heath gia tộc, cậu liền không thể không nhớ tới Lilith có thể vẫn là người hâm mộ số một của Vạn Nghiệp Vi, vốn tưởng rằng ở hội Cầu Hỉ Thước cô đã nắm chắc chuyện Vạn Nghiệp Vi sẽ quỳ dưới gấu quần của mình, nhưng nhìn việc trước mắt... không thể không nói, Vạn Nghiệp Vi thật sự là một phiền phức siêu cấp lớn của Chu Cẩn.
Không được, cứ lấy Aldrich ra làm bia đỡ đạn thôi. Đây là suy nghĩ cuối cùng của Chu Cẩn trước khi ngủ.
Aldrich cách xa ở Đại Hùng tinh hắt hơi một cái, oán niệm phát hiện, sau khi Chu Cẩn rời đi liền mất luôn cả liên lạc.
"Cũng không biết lại đang có ý định quỷ quái gì nữa."
Dịch Minh liếc mắt nhìn Aldrich thật rõ, đem chiết xuất cánh tay của Ngân Dực bỏ vào máy phân tích, một lát sau nhìn dữ liệu từ máy phân tích, không tự chủ được huýt sáo một cái.
"Không tồi nha."
Chờ Aldrich nhìn sơ qua từng hàng dữ liệu, cũng không khỏi thổi một tiếng huýt sáo trầm bồng du dương.
"Đây thật sự bạn trai nhỏ kia của cậu làm ra?"
Aldrich cứu Dịch Minh, một tên nô dịch, từ trong tay Tinh Đạo ra, vị đại sư cơ giáp tuổi gấp ba lần anh liền xem Aldrich là tri kỷ, không chỉ vì anh giữ bí mật, còn tiện tay chế tạo cho anh một cơ giáp cấp S là Ngân Dực. Giữa hai người cơ hồ không có gì giấu nhau cả.
"Đương nhiên!" Aldrich đắc ý trả lời.
"Chậc!" Dịch Minh tán thưởng lắc lắc đầu, "Tôi đoán nếu chẳng phải vật liệu không đủ, hiệu quả phòng hộ nên càng lâu hơn mới đúng. Bạn trai nhỏ này của cậu quả thực là một thiên tài, thời điểm biết chuyện phải trở thành thông gia với cậu, nhất định cậu ấy đủ phiền muộn đến phun máu ba lần."
Ông không có ý tốt quan sát Aldrich một chút: "Này, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, loại người có đầu óc như thế này, mỗi lần ăn đồ của cậu ấy liền phải cẩn thận, cậu ấy có hạ độc thì có khả năng không thể đo lường được lượng độc đấy."
Aldrich khổ sở ha ha tặng ông một biểu tình một lời khó nói hết. Chuyện này còn cần ông phải nói sao, máu thịt gì em ấy đều đã hút xong! Muốn đả kích nhất định cũng phải suy nghĩ cho kỹ chứ!
Dịch Minh không hiểu được nỗi khổ của Aldrich, lần thứ hai dùng ánh mắt tán thưởng khâm phục nhìn bộ dữ liệu kia: "Lần tới cậu nhất định phải nghĩ biện pháp mang cậu ấy đến đây, thuận tiện để cậu ấy mang theo ống kem nữa. Nói không chừng có thể từ ống kem kéo người tới tay, suy đoán xem lần trước cậu ấy muốn ăn mòn tay của Ngân Dực đến tột cùng là vì cái gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.