Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 57: Âm mưu sơ hiện 2
Đình Băng
04/11/2017
Tựa hồ cảm thấy vẫn chưa đủ, Nhan Tử Dạ lại nói tiếp: “Tôi còn biết ông là người ủng hộ hoàng thất, được phái tới học viện làm giám sát cấp thấp, hai thú nhân này chính là thủ hạ của ông. Chẳng qua, ông phản bội hoàng thất Ngải Bố Lỗ, cấu kết với đạo sư A Phổ Lý. Mà A Phổ Lý cũng chính là người phái ông tới chỗ tôi tìm đồ, ông ta cũng chính là người liên hệ trực tiếp với Nhan gia.”
Không có khả năng, thú nhân cấp S nọ không tin Nhan Tử Dạ có thể cướp được kí ức của người khác, thế nhưng những điều này nên giải thích thế nào? Nhìn An Nhĩ Tư vẫn mỉm cười đứng sau Nhan Tử Dạ, ông biết An Nhĩ Tư là người kế thừa gia tộc Cái Nhĩ của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, chính là không ngờ lần này có mang theo cường giả.
Mười mấy người áo đen ban nãy, sức chiến đấu của mỗi người đều không thua kém gã, hơn nữa hiện giờ toàn thân gã mềm nhũn không có chút sức lực, căn bản không thể trốn thoát. Sau khi phân tích tình huống hiện tại gã nói với Nhan Tử Dạ: “Cái gì cậu cũng biết, ngay cả chuyện A Phổ Lý phái tụi tôi tới cũng biết, nói đi, cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Biết Nhan Tử Dạ đã biết rõ mọi chuyện, vì mạng sống, vì không muốn biến thành người thực vật như thú nhân cấp A kia, gã chỉ có thể khuất phục.
“A…” Nhan Tử Dạ mỉm cười, cười tới dị thường vui vẻ: “Hóa ra người bị Nhan gia mua chuộc thật sự là A Phổ Lý, xem ra tôi đã đoán đúng rồi.”
Thú nhân nọ khó tin nhìn Nhan Tử Dạ: “Có ý tứ gì?”
“Ý nằm trên mặt chữ.” Nhan Tử Dạ lại ngồi xuống sô pha, tiếp nhận ly nước An Nhĩ Tư đưa qua, hớp một ngụm.
“Mày lừa tao?” Thú nhân nọ cũng không ngốc, vừa nghe liền hiểu: “Mày vốn không biết chuyện này, cũng không cướp kí ức của Đạt Uy, kia vì sao mày lại biết chuyện của tao?”
An Nhĩ Tư vẫn im lặng bên cạnh lên tiếng: “Chẳng lẽ ông không biết chỉ cần có người thứ hai biết bí mật của mình thì nó đã không còn là bí mật sao?” Việc này căn bản không thể làm khó An Nhĩ Tư, từ sớm anh đã bảo người điều tra ra, hơn nữa còn nói cho Nhan Tử Dạ.
“Được rồi, bọn mày đã biết cả rồi thì tao cũng chẳng có gì để nói. Muốn giết muốn chém gì cứ tùy ý.” Người nọ lộ ra bộ dáng chờ chết. Việc này đã bị lộ ra, A Phổ Lý nhất định sẽ không bỏ qua, thế nên gã dứt khoát từ bỏ giãy dụa.
“Phải xử lý bọn họ thế nào?” An Nhĩ Tư hỏi Nhan Tử Dạ.
“Thả bọn họ đi.”
Nhận được đáp án này, An Nhĩ Tư có chút sửng sốt, sau đó búng tay một cái. Vài người áo đen vô thanh vô tức xuất hiện phía sau An Nhĩ Tư.
“Thả bọn họ đi.” An Nhĩ Tư ra lệnh.
“Chờ một chút.” Nhan Tử Dạ nói: “Đương nhiên không thể cứ vậy thả bọn họ đi, tôi phải lấy đi vài thứ.” Nhan Tử Dạ vươn tay về phía thú nhân cấp S cùng cấp A vẫn còn tỉnh táo, hồng quang chợt lóe, chấm đỏ xuất hiện trên trán bọn họ, sau đó Nhan Tử Dạ cũng hấp thu như thú nhân trước đó.
Hai thú nhân nọ mở trừng mắt rồi cũng ngã xuống đất, giống như vừa bị hút đi linh hồn.
“Mang đi đi.” Nhan Tử Dạ nói với nhóm áo đen.
Đám áo đen không chút chớp mắt kéo ba thú nhân nọ đi.
Nhan Tử Dạ xoay người trừng mắt với An Nhĩ Tư: “Xem diễn thực thích à?”
An Nhĩ Tư cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, nắm tay cậu nói: “Đương nhiên, mỗi phút mỗi giây nhìn Tiểu Dạ đều là cảnh đẹp ý vui.” Nói xong liền rút ra một chiếc khăn tay trắng lau bàn tay vừa chạm vào trán đám thú nhân ban nãy: “Về sau em không cần tự ra tay, mấy chuyện thế này cứ để tôi, em chỉ cần nói là được rồi.”
“Tôi không đụng vào gã.” Nhan Tử Dạ nhíu mày nói.
“Chỉ cách có một cm, hiện giờ rất nhiều thú nhân không biết giữ vệ sinh, trên người toàn là vi khuẩn, chú ý một chút thì tốt hơn.” Nói xong, An Nhĩ Tư không biết từ đâu lôi ra một lọ thuốc sát trùng xịt lên tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó lại dùng ly nước sôi để nguội rửa lại, cuối cùng mới dùng khăn tay mới lau khô.
“Tốt lắm.” Buông tay Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu.
Nhan Tử Dạ có xúc động muốn đỡ trán, quyết định thay đổi đề tài: “Anh không muốn hỏi vừa nãy tôi đã làm gì ba bọn họ à?”
“Nếu em muốn nói thì nhất định sẽ chủ động nói, còn không thì cũng có lí do của mình.” Ý của An Nhĩ Tư là hết thảy đều theo ý nguyện của Nhan Tử Dạ, anh sẽ không hỏi.
Ừm, tốt lắm, ưu điểm này của An Nhĩ Tư không tệ. Nhan Tử Dạ thầm gật đầu, tăng thêm điểm cho anh. Bất quá An Nhĩ Tư đã biết không ít bí mật, biết thêm việc này cũng không sao.
“Sưu hồn đại pháp mà tôi nói khi nãy là giả, thế nhưng cướp đi kí ức lại là thật, tôi xóa hết toàn bộ kí ức về những chuyện liên quan tới đêm nay. Sau khi tỉnh lại bọn họ sẽ quên hết tất cả.”
Kỳ thực Nhan Tử Dạ cũng biết sưu hồn đại pháp, chính là với năng lực hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng thi triển, một khi thất bại thì rất dễ phản phệ. Thế nên nếu không phải bất đắc dĩ, Nhan Tử Dạ sẽ không dùng tới. Nhưng nếu chỉ là xóa kí ức thì vẫn có thể nắm chắc, chỉ là hao phí không ít linh lực mà thôi.
Nghe Nhan Tử Dạ cư nhiên đã xóa đi kí ức của ba thú nhân kia, An Nhĩ Tư có chút cảm thán năng lực thần kỳ của Nhan Tử Dạ, đối với bí mật trên người cậu cũng tò mò hơn. Bất quá không nóng nảy, hiện giờ người đã ở bên cạnh, anh có thể chậm rãi tìm tòi.
“Chuyện đạo sư A Phổ Lý của Ngải Bố Lỗ em định xử lý thế nào?” Kỳ thực An Nhĩ Tư biết rất nhiều chuyện, chẳng qua anh không muốn Nhan Tử Dạ nghĩ mình xen vào quá nhiều, dù sao bọn họ cũng chỉ mới kết giao, anh không muốn lưu lại ấn tượng không tốt. Thế nên chuyện này An Nhĩ Tư mới để Nhan Tử Dạ tự quyết định, tự giải quyết. Dù sao hiện giờ Nhan Tử Dạ vẫn còn mang họ Nhan.
“Cứ coi như không biết, tôi thật muốn xem xem Nhan gia rốt cuộc có thể làm ra âm mưu gì.” Tới lúc này mà Nhan Tử Dạ vẫn không hiểu thì thực uổng phí đã sống hơn ngàn năm. Quá rõ ràng, từ lúc tham gia thi đấu xếp hạng ở học viện, Nhan gia đã bắt đầu chú ý tới cậu, chính xác hơn là thứ mà cha nguyên chủ đã lưu lại. Điều này cũng chứng minh một vấn đề, nguyên chủ vốn không phải cháu trai của Nhan Tôn, rất có thể cũng không phải người Nhan gia.
Cụ thể thế nào thì phải điều tra cặn kẽ hơn, mà lần này, Nhan gia rõ ràng không phải chỉ vì thứ cha nguyên chủ lưu lại mà còn có âm mưu gì đó, thế nên Nhan Tử Dạ chuẩn bị tương kế tựu kế, dẫn xà xuất động.
…
Hôm sau, Nhan Tử Dạ ở trước mặt An Nhĩ Tư thả Tiểu Hoa ra ngoài.
Tiểu Hoa vừa xuất hiện liền ôm lấy đùi Nhan Tử Dạ không chịu buông: “Chủ nhân chủ nhân, người rốt cuộc cũng thả ta ra ngoài, mấy ngày nay Tiểu Hoa ăn không no ngủ không ngon, cành lá cũng héo khô a.”
Nhan Tử Dạ vỗ vỗ đóa hoa to của Tiểu Hoa, mở hình A Phổ Lý trên thông tấn khí: “Đừng có học theo bộ dáng của A Ngốc, dưỡng lâu như vậy cũng dưỡng mi tới béo phì rồi. Hôm nay cho mi một nhiệm vụ để giảm béo. Thấy rõ người này không, hôm nay mi theo dõi hành tung của người này rồi về báo lại cho ta.”
“Ừm ừm, tuân mệnh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Tiểu Hoa buông Nhan Tử Dạ ra, hướng cậu cúi chào một cái, thấy An Nhĩ Tư ở đối diện Nhan Tử Dạ liền hỏi: “Chủ nhân, đó là bằng hữu của chủ nhân à? Anh ta nhìn thấy Tiểu Hoa rồi, Tiểu Hoa có cần bắt lại không?” Tiểu Hoa là đứa nhỏ ngoan, nhớ rất rõ Nhan Tử Dạ từng nói nếu không cần thận bị người ta nhìn thấy thì cứ bắt lại, chờ cậu xử trí.
“Mi xác định mình có thể đánh lại người ta à?” Nhan Tử Dạ có chút hứng thú hỏi Tiểu Hoa, sau đó lại trêu tức liếc nhìn An Nhĩ Tư.
“Đánh không lại, nhưng Tiểu Hoa sẽ không nhận thua đâu, chủ nhân yên tâm, Tiểu Hoa lập tức bắt anh ta.” Tuy chủ nhân hình như quen biết người này nhưng Tiểu Hoa vẫn muốn chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân. Cho dù biết rõ mình đánh không lại cũng phải dũng cảm xông lên.
Chẳng qua Tiểu Hoa vừa mới bước tới, đang định biến thân thì bị Nhan Tử Dạ ngăn cản.
“Được rồi đừng náo loạn, sau này nếu thấy người này thì không cần bắt. Anh ta là… bằng hữu của ta. Dù sao thì mi không cần để ý tới anh ta.” Trí lực Tiểu Hoa chỉ mới vài tuổi, Nhan Tử Dạ rất khó giải thích cho nó hiểu quan hệ của mình cùng An Nhĩ Tư.
“Nga.” Tiểu Hoa cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó hóa thành một đạo lục quang, lại chui vào mu bàn tay Nhan Tử Dạ.
Nhìn hoa văn hoa ăn thịt trên tay Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư cười nói: “Nó tựa hồ đã lớn hơn không ít, bất quá trí lực vẫn còn quá kém.”
“Anh nghĩ một đóa hoa có thể có trí lực cao cỡ nào chứ?” Nhan Tử Dạ trừng mắt nói: “Mau đi làm bữa sáng đi, tôi đói bụng.”
“Rồi rồi, Tiểu Dạ của tôi.” An Nhĩ Tư đặt tay trái lên ngực, hướng Nhan Tử Dạ cúi một góc mười lăm độ rồi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Trí lực của Tiểu Hoa quả thực không cao nhưng nó chính là thực vật, lúc muốn ẩn giấu chỉ cần không chủ động bại lộ thì thú nhân rất khó phát hiện tung tích của của nó. Có thể nói, Tiểu Hoa chính là cao thủ theo dõi. Thế nên Nhan Tử Dạ mới yên tâm bảo nó đi theo dõi A Phổ Lý.
Dùng xong bữa sáng, lúc ngồi phi hành khí tới sân thi đấu, rất nhiều người nhịn không được nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ, làm cậu không tìm ra cơ hội thả Tiểu Hoa ra. Cuối cùng vẫn là An Nhĩ Tư tìm cớ kéo Nhan Tử Dạ vào một góc chết làm đám người kia không nhìn thấy.
Thấy Tiểu Hoa thành công ẩn mình xuống nền đất, Nhan Tử Dạ mới an tâm theo An Nhĩ Tư rời đi.
Hôm nay rút thăm lại rút ngay số một, bởi vì trận đấu loại hôm qua, hôm nay chỉ còn mười một đội dự thi, nói cách khác bọn họ sẽ cùng thi đấu.
Nhan Tử Dạ mắt sắc nhìn thấy lúc trận đấu vừa mắt đầu, đạo sư A Phổ Lý của Ngải Bố Lỗ không biết nhận được tin gì đó, đột nhiên nghiêm mặt rời khỏi hội trường thi đấu. Nhìn theo bóng dáng A Phổ Lý một lúc, Nhan Tử Dạ thu hồi lực chú ý, chuyên tâm quan sát trận đấu trên đài.
…
Hoàn Chương 57.
_________________
Không có khả năng, thú nhân cấp S nọ không tin Nhan Tử Dạ có thể cướp được kí ức của người khác, thế nhưng những điều này nên giải thích thế nào? Nhìn An Nhĩ Tư vẫn mỉm cười đứng sau Nhan Tử Dạ, ông biết An Nhĩ Tư là người kế thừa gia tộc Cái Nhĩ của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, chính là không ngờ lần này có mang theo cường giả.
Mười mấy người áo đen ban nãy, sức chiến đấu của mỗi người đều không thua kém gã, hơn nữa hiện giờ toàn thân gã mềm nhũn không có chút sức lực, căn bản không thể trốn thoát. Sau khi phân tích tình huống hiện tại gã nói với Nhan Tử Dạ: “Cái gì cậu cũng biết, ngay cả chuyện A Phổ Lý phái tụi tôi tới cũng biết, nói đi, cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Biết Nhan Tử Dạ đã biết rõ mọi chuyện, vì mạng sống, vì không muốn biến thành người thực vật như thú nhân cấp A kia, gã chỉ có thể khuất phục.
“A…” Nhan Tử Dạ mỉm cười, cười tới dị thường vui vẻ: “Hóa ra người bị Nhan gia mua chuộc thật sự là A Phổ Lý, xem ra tôi đã đoán đúng rồi.”
Thú nhân nọ khó tin nhìn Nhan Tử Dạ: “Có ý tứ gì?”
“Ý nằm trên mặt chữ.” Nhan Tử Dạ lại ngồi xuống sô pha, tiếp nhận ly nước An Nhĩ Tư đưa qua, hớp một ngụm.
“Mày lừa tao?” Thú nhân nọ cũng không ngốc, vừa nghe liền hiểu: “Mày vốn không biết chuyện này, cũng không cướp kí ức của Đạt Uy, kia vì sao mày lại biết chuyện của tao?”
An Nhĩ Tư vẫn im lặng bên cạnh lên tiếng: “Chẳng lẽ ông không biết chỉ cần có người thứ hai biết bí mật của mình thì nó đã không còn là bí mật sao?” Việc này căn bản không thể làm khó An Nhĩ Tư, từ sớm anh đã bảo người điều tra ra, hơn nữa còn nói cho Nhan Tử Dạ.
“Được rồi, bọn mày đã biết cả rồi thì tao cũng chẳng có gì để nói. Muốn giết muốn chém gì cứ tùy ý.” Người nọ lộ ra bộ dáng chờ chết. Việc này đã bị lộ ra, A Phổ Lý nhất định sẽ không bỏ qua, thế nên gã dứt khoát từ bỏ giãy dụa.
“Phải xử lý bọn họ thế nào?” An Nhĩ Tư hỏi Nhan Tử Dạ.
“Thả bọn họ đi.”
Nhận được đáp án này, An Nhĩ Tư có chút sửng sốt, sau đó búng tay một cái. Vài người áo đen vô thanh vô tức xuất hiện phía sau An Nhĩ Tư.
“Thả bọn họ đi.” An Nhĩ Tư ra lệnh.
“Chờ một chút.” Nhan Tử Dạ nói: “Đương nhiên không thể cứ vậy thả bọn họ đi, tôi phải lấy đi vài thứ.” Nhan Tử Dạ vươn tay về phía thú nhân cấp S cùng cấp A vẫn còn tỉnh táo, hồng quang chợt lóe, chấm đỏ xuất hiện trên trán bọn họ, sau đó Nhan Tử Dạ cũng hấp thu như thú nhân trước đó.
Hai thú nhân nọ mở trừng mắt rồi cũng ngã xuống đất, giống như vừa bị hút đi linh hồn.
“Mang đi đi.” Nhan Tử Dạ nói với nhóm áo đen.
Đám áo đen không chút chớp mắt kéo ba thú nhân nọ đi.
Nhan Tử Dạ xoay người trừng mắt với An Nhĩ Tư: “Xem diễn thực thích à?”
An Nhĩ Tư cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, nắm tay cậu nói: “Đương nhiên, mỗi phút mỗi giây nhìn Tiểu Dạ đều là cảnh đẹp ý vui.” Nói xong liền rút ra một chiếc khăn tay trắng lau bàn tay vừa chạm vào trán đám thú nhân ban nãy: “Về sau em không cần tự ra tay, mấy chuyện thế này cứ để tôi, em chỉ cần nói là được rồi.”
“Tôi không đụng vào gã.” Nhan Tử Dạ nhíu mày nói.
“Chỉ cách có một cm, hiện giờ rất nhiều thú nhân không biết giữ vệ sinh, trên người toàn là vi khuẩn, chú ý một chút thì tốt hơn.” Nói xong, An Nhĩ Tư không biết từ đâu lôi ra một lọ thuốc sát trùng xịt lên tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó lại dùng ly nước sôi để nguội rửa lại, cuối cùng mới dùng khăn tay mới lau khô.
“Tốt lắm.” Buông tay Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu.
Nhan Tử Dạ có xúc động muốn đỡ trán, quyết định thay đổi đề tài: “Anh không muốn hỏi vừa nãy tôi đã làm gì ba bọn họ à?”
“Nếu em muốn nói thì nhất định sẽ chủ động nói, còn không thì cũng có lí do của mình.” Ý của An Nhĩ Tư là hết thảy đều theo ý nguyện của Nhan Tử Dạ, anh sẽ không hỏi.
Ừm, tốt lắm, ưu điểm này của An Nhĩ Tư không tệ. Nhan Tử Dạ thầm gật đầu, tăng thêm điểm cho anh. Bất quá An Nhĩ Tư đã biết không ít bí mật, biết thêm việc này cũng không sao.
“Sưu hồn đại pháp mà tôi nói khi nãy là giả, thế nhưng cướp đi kí ức lại là thật, tôi xóa hết toàn bộ kí ức về những chuyện liên quan tới đêm nay. Sau khi tỉnh lại bọn họ sẽ quên hết tất cả.”
Kỳ thực Nhan Tử Dạ cũng biết sưu hồn đại pháp, chính là với năng lực hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng thi triển, một khi thất bại thì rất dễ phản phệ. Thế nên nếu không phải bất đắc dĩ, Nhan Tử Dạ sẽ không dùng tới. Nhưng nếu chỉ là xóa kí ức thì vẫn có thể nắm chắc, chỉ là hao phí không ít linh lực mà thôi.
Nghe Nhan Tử Dạ cư nhiên đã xóa đi kí ức của ba thú nhân kia, An Nhĩ Tư có chút cảm thán năng lực thần kỳ của Nhan Tử Dạ, đối với bí mật trên người cậu cũng tò mò hơn. Bất quá không nóng nảy, hiện giờ người đã ở bên cạnh, anh có thể chậm rãi tìm tòi.
“Chuyện đạo sư A Phổ Lý của Ngải Bố Lỗ em định xử lý thế nào?” Kỳ thực An Nhĩ Tư biết rất nhiều chuyện, chẳng qua anh không muốn Nhan Tử Dạ nghĩ mình xen vào quá nhiều, dù sao bọn họ cũng chỉ mới kết giao, anh không muốn lưu lại ấn tượng không tốt. Thế nên chuyện này An Nhĩ Tư mới để Nhan Tử Dạ tự quyết định, tự giải quyết. Dù sao hiện giờ Nhan Tử Dạ vẫn còn mang họ Nhan.
“Cứ coi như không biết, tôi thật muốn xem xem Nhan gia rốt cuộc có thể làm ra âm mưu gì.” Tới lúc này mà Nhan Tử Dạ vẫn không hiểu thì thực uổng phí đã sống hơn ngàn năm. Quá rõ ràng, từ lúc tham gia thi đấu xếp hạng ở học viện, Nhan gia đã bắt đầu chú ý tới cậu, chính xác hơn là thứ mà cha nguyên chủ đã lưu lại. Điều này cũng chứng minh một vấn đề, nguyên chủ vốn không phải cháu trai của Nhan Tôn, rất có thể cũng không phải người Nhan gia.
Cụ thể thế nào thì phải điều tra cặn kẽ hơn, mà lần này, Nhan gia rõ ràng không phải chỉ vì thứ cha nguyên chủ lưu lại mà còn có âm mưu gì đó, thế nên Nhan Tử Dạ chuẩn bị tương kế tựu kế, dẫn xà xuất động.
…
Hôm sau, Nhan Tử Dạ ở trước mặt An Nhĩ Tư thả Tiểu Hoa ra ngoài.
Tiểu Hoa vừa xuất hiện liền ôm lấy đùi Nhan Tử Dạ không chịu buông: “Chủ nhân chủ nhân, người rốt cuộc cũng thả ta ra ngoài, mấy ngày nay Tiểu Hoa ăn không no ngủ không ngon, cành lá cũng héo khô a.”
Nhan Tử Dạ vỗ vỗ đóa hoa to của Tiểu Hoa, mở hình A Phổ Lý trên thông tấn khí: “Đừng có học theo bộ dáng của A Ngốc, dưỡng lâu như vậy cũng dưỡng mi tới béo phì rồi. Hôm nay cho mi một nhiệm vụ để giảm béo. Thấy rõ người này không, hôm nay mi theo dõi hành tung của người này rồi về báo lại cho ta.”
“Ừm ừm, tuân mệnh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Tiểu Hoa buông Nhan Tử Dạ ra, hướng cậu cúi chào một cái, thấy An Nhĩ Tư ở đối diện Nhan Tử Dạ liền hỏi: “Chủ nhân, đó là bằng hữu của chủ nhân à? Anh ta nhìn thấy Tiểu Hoa rồi, Tiểu Hoa có cần bắt lại không?” Tiểu Hoa là đứa nhỏ ngoan, nhớ rất rõ Nhan Tử Dạ từng nói nếu không cần thận bị người ta nhìn thấy thì cứ bắt lại, chờ cậu xử trí.
“Mi xác định mình có thể đánh lại người ta à?” Nhan Tử Dạ có chút hứng thú hỏi Tiểu Hoa, sau đó lại trêu tức liếc nhìn An Nhĩ Tư.
“Đánh không lại, nhưng Tiểu Hoa sẽ không nhận thua đâu, chủ nhân yên tâm, Tiểu Hoa lập tức bắt anh ta.” Tuy chủ nhân hình như quen biết người này nhưng Tiểu Hoa vẫn muốn chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân. Cho dù biết rõ mình đánh không lại cũng phải dũng cảm xông lên.
Chẳng qua Tiểu Hoa vừa mới bước tới, đang định biến thân thì bị Nhan Tử Dạ ngăn cản.
“Được rồi đừng náo loạn, sau này nếu thấy người này thì không cần bắt. Anh ta là… bằng hữu của ta. Dù sao thì mi không cần để ý tới anh ta.” Trí lực Tiểu Hoa chỉ mới vài tuổi, Nhan Tử Dạ rất khó giải thích cho nó hiểu quan hệ của mình cùng An Nhĩ Tư.
“Nga.” Tiểu Hoa cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó hóa thành một đạo lục quang, lại chui vào mu bàn tay Nhan Tử Dạ.
Nhìn hoa văn hoa ăn thịt trên tay Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư cười nói: “Nó tựa hồ đã lớn hơn không ít, bất quá trí lực vẫn còn quá kém.”
“Anh nghĩ một đóa hoa có thể có trí lực cao cỡ nào chứ?” Nhan Tử Dạ trừng mắt nói: “Mau đi làm bữa sáng đi, tôi đói bụng.”
“Rồi rồi, Tiểu Dạ của tôi.” An Nhĩ Tư đặt tay trái lên ngực, hướng Nhan Tử Dạ cúi một góc mười lăm độ rồi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Trí lực của Tiểu Hoa quả thực không cao nhưng nó chính là thực vật, lúc muốn ẩn giấu chỉ cần không chủ động bại lộ thì thú nhân rất khó phát hiện tung tích của của nó. Có thể nói, Tiểu Hoa chính là cao thủ theo dõi. Thế nên Nhan Tử Dạ mới yên tâm bảo nó đi theo dõi A Phổ Lý.
Dùng xong bữa sáng, lúc ngồi phi hành khí tới sân thi đấu, rất nhiều người nhịn không được nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ, làm cậu không tìm ra cơ hội thả Tiểu Hoa ra. Cuối cùng vẫn là An Nhĩ Tư tìm cớ kéo Nhan Tử Dạ vào một góc chết làm đám người kia không nhìn thấy.
Thấy Tiểu Hoa thành công ẩn mình xuống nền đất, Nhan Tử Dạ mới an tâm theo An Nhĩ Tư rời đi.
Hôm nay rút thăm lại rút ngay số một, bởi vì trận đấu loại hôm qua, hôm nay chỉ còn mười một đội dự thi, nói cách khác bọn họ sẽ cùng thi đấu.
Nhan Tử Dạ mắt sắc nhìn thấy lúc trận đấu vừa mắt đầu, đạo sư A Phổ Lý của Ngải Bố Lỗ không biết nhận được tin gì đó, đột nhiên nghiêm mặt rời khỏi hội trường thi đấu. Nhìn theo bóng dáng A Phổ Lý một lúc, Nhan Tử Dạ thu hồi lực chú ý, chuyên tâm quan sát trận đấu trên đài.
…
Hoàn Chương 57.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.