Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 153: Chuyện hằng ngày của đám nhóc
Đình Băng
04/11/2017
Đám người bên ngoài hiện giờ vì chuyện năm đứa nhóc phá xác mà đã phát điên muốn liều mạng muốn chạy tới gia tộc Cái Nhĩ. Đáng tiếc gia tộc Cái Nhĩ kín như bưng, ngay cả ruồi bọ cũng không vào lọt, càng miễn bàn là người.
Lúc mới phá xác, bởi vì vẫn còn thực xa lạ với thế giới bên ngoài nên đám nhãi con vẫn không quá thân thiết với nhóm gia chủ Cái Nhĩ, dần dần sau vài ngày ở chung, hơn nữa được Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư dạy dỗ, đám nhóc đã biết nhóm gia chủ Cái Nhĩ là người thân, sẽ không tổn thương chúng. Vì thế lá gan của đám nhóc cũng lớn hơn, nguyện ý cùng bọn họ thân cận, cũng chấp nhận để bọn họ ôm ấp, này quả thực làm nhóm gia chủ Cái Nhĩ vui sướng không thôi.
Đối với năm đứa nhóc vừa chào đời, mọi người đều yêu thương không thôi, tuy nhóm gia chủ Cái Nhĩ rõ ràng thiên vị bán thú nhân tam đản một chút nhưng đồng dạng cũng rất yêu thương bốn đứa còn lại.
Đối mặt với năm đứa nhỏ đáng yêu, bọn họ quả thực là cầu gì được nấy. Mới đầu đám nhỏ còn ngoan ngoãn, thế nhưng sau khi chậm rãi quen thuộc hoàn cảnh cùng người bên cạnh, chúng liền lộ ra thiên tính của mình. Bởi vì vừa sinh ra đã có thiên phú siêu cao cùng sức chiến đấu bất phàm nên chúng liền nháo loạn tới long trời lỡ đất.
Sáng sớm tỉnh giấc, An Nhĩ Tư liền đi qua căn phòng cách vách xem đám nhỏ, vốn phòng đó chỉ chuẩn bị cho ba đứa nhỏ, thật không ngờ cư nhiên lại biến thành năm. Bất quá may mắn căn phòng đủ lớn, vật dụng cũng đầy đủ nên căn bản không cần lo lắng. Hơn nữa với thân mình bé xíu của mình, tiểu tứ cùng tiểu ngũ căn bản chiếm không bao nhiêu diện tích.
Để năm đứa nhỏ ngây ngốc, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đương nhiên lo lắng, vì thế liền giao cho A Ngốc vừa được thăng cấp chăm sóc. Đừng nhìn A Ngốc cứ luôn ngu ngơ, nếu bàn về mặt chăm sóc người khác thì nó rất cẩn thận, chính vì có A Ngốc ở nên nguyên chủ mới thuận lợi trưởng thành trong môi trường ăn thịt người ở Nhan gia kia.
Hơn nữa đoạn thời gian trước A Ngốc đã được nâng cấp hệ thống cùng con chíp, tăng thêm khoảng chăm sóc đứa nhỏ, đối với năm đứa nhỏ, nó còn cẩn trọng tỉ mỉ hơn cả An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.
Trừ bỏ bảo mẫu toàn năng A Ngốc, năm đứa nhỏ còn cần người trông coi, Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa liền chủ động xung phong, trên người chúng có hơi thở của Nhan Tử Dạ, thế nên năm đứa nhỏ từ khi còn trong trứng đã rất thân cận. Dù sao khoảng thời gian này Tiểu Thứ cũng ở lại gia tộc Cái Nhĩ, Nhan Tử Dạ cảm thấy để nó cùng Tiểu Hoa trông hộ đám nhỏ cũng không sai.
Sáng sớm trời vừa mới hừng sáng, Nhan Tử Dạ vẫn còn ngủ say, dựa theo thói quen mấy hôm nay, năm đứa nhóc cũng đang ngủ say ở phòng bên. An Nhĩ Tư đi qua phòng bên, nhìn năm đứa đứa nhỏ tụm lại ngủ trên chiếc giường nhỏ, anh nhịn không được mỉm cười. Kỳ thực anh đã chuẩn bị giường riêng cho từng đứa, bất quá chúng tựa hồ không thích ngủ một mình nên cứ tụm lại chen chúc cùng một chỗ, có lẽ chúng cảm thấy như vậy ấm áp hơn.
Tiểu Hoa nằm trong chiếc chậu ở góc phòng, im lặng, thoạt nhìn hệt như một chậu hoa có màu sắc khá quái dị mà thôi, chỉ cần Tiểu Hoa không lộ ra thì ai cũng không chú ý tới nó. Mà Tiểu Thứ thì biến về nguyên hình, đang nằm trên đầu giường vù vù ngủ. A Ngốc nằm trên chiếc giường trong góc, đồng dạng cũng đang nghỉ ngơi nạp điện.
Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra lập tức đánh thức Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ, A Ngốc đang nạp điện cũng mở to ánh mắt màu đỏ, thấy người tới là An Nhĩ Tư thì yên tâm tiếp tục ngủ. Nhìn thấy chiếc chăn nhỏ đắp trên người đám nhỏ bị chảy xuống, anh đi qua chỉnh lại rồi rón rén rời đi.
Từ khi năm đứa nhỏ sinh ra, bữa sáng đều do một tay An Nhĩ tư chuẩn bị, thế nên mấy ngày nay anh đã tập thành thói quen dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho sáu cha con.
Năm đứa nhóc đều là động vật ăn thịt, mới đầu tuyệt đối không đụng tới rau cải, sau đó bị Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nghiêm khắc giáo dục mới miễn cưỡng ăn một chút, bất quá mỗi lần ăn cứ hệt như đang ăn thuốc độc. Hôm nay An Nhĩ Tư chuẩn bị làm nhiều rau cải một chút, bởi vì hôm qua anh phát hiện năm đứa nhóc kia dám lén anh giảm bớt số rau cải. Đừng tưởng An Nhĩ Tư không biết, chỉ là anh không muốn giáp mặt vạch trần mà dùng hành động thực tế bù lại.
Sau khi An Nhĩ Tư rời đi nửa tiếng, căn phòng vốn im ắng đột nhiên vang lên tiếng rột rột. Đại đản vốn đang cuộn mình trong chăn ngủ vù vù đột nhiên giật giật mí mắt, sau đó chậm rãi mở ra, ánh mắt trong veo bởi vì vừa mới thức dậy mà mang theo vài phần mờ mịt.
‘Rột rột…’
Lại một tiêng nữa vang lên, đại đản trực tiếp từ trên giường bật dậy, nhìn cái bụng nhỏ lông xù đã xẹp xuống của mình, trên mặt nó cư nhiên lộ ra biểu tình bất đắc dĩ thực nhân tính quá.
Bởi vì đêm qua rau cải có hơi nhiều nên đại đản vẫn luôn xem rau cải là độc dược đã thừa dịp An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không chú gắp bỏ. Đương nhiên, làm vậy không chỉ có một mình nó. Kết quả là bữa tối ăn không đủ no, hiện giờ trời vừa hừng sáng cái bụng nhỏ đã nhịn không được kháng nghị.
Nhìn đám em vẫn còn ngủ say, đại đản nghĩ mình đây đói tới ngủ không được, đám em sao có thể ngủ ngon như vậy, vì nghĩ tới cái bụng nhỏ của đám em hẳn cũng đã rất đói, đại đản trực tiếp dùng miệng hống hống nhị đản ở bên cạnh.
Nhị đản đang ngủ say thì đột nhiên bị quấy rối, nó liền trở mình muốn ngủ tiếp. Bất quá đại đản sao có thể để nó được mong muốn, nó luồng móng vuốt xuống dưới mình nhị đản, dùng sức trực tiếp ném nhị đản lăn quay đụng vào mặt tam đản đang cuộn thân mình béo tròn của mình ngủ khò khò.
Lần này nhị đản muốn không tỉnh lại cũng khó, nhị đản vừa tỉnh lại lập tức căm tức trừng đại đản, sau đó ‘ô ô’ hai tiếng, tựa hồ muốn chất vấn vì sao đại đản lại phá giấc ngủ của mình. Mà tam đản thì bị nhị đản đụng tỉnh, nó dụi dụi mắt ngồi dậy, mờ mịt nhìn đại đản cùng tam đản.
Đại đản bị nhị đản chất vấn không hề có chút ngượng ngùng, nó nâng chân trước xoa xoa bụng rồi tỏ vẻ ủ rũ, cuối cùng nó hướng nhị đản ngao ngao hai tiếng.
Nhị đản hiểu ý, cũng nâng móng sờ sờ bụng, cảm giác hình như mình cũng đói, bất quá nghĩ tới lúc ăn sáng cha cùng mỗ ba cứ nhất định bắt chúng phải ăn mấy thứ rau cải khó ăn kia, nhị đản biểu thị khó xử.
Thấy nhị đản do dự, đại đản lại gọi hai tiếng, nhị đản nghe xong thì ánh mắt sáng ngời, sau đó liều mạng gật gù với đại đản. Lúc đại đản nhảy xuống, nhị đản đang định nhảy theo thì lại bị tam đản vươn tay tới ngăn lại.
“Không được, không thể ăn vụng thịt thịt, cha cùng mỗ ba sẽ tức giận.” Trải qua vài ngày học tập, tam đản vốn bi bô tập nói đã có thể nói chuyện lưu loát, làm anh em đồng bào, tuy là bán thú nhân nhưng nó vẫn có thể nghe hiểu đại đản cùng nhị đản nói chuyện. Hai người này cư nhiên muốn thừa dịp cha làm bữa sáng lén trộm chút thịt ăn.
Bởi vì An Nhĩ Tư hạn chế số lượng thịt ăn hằng ngày nên đám nhóc có tình cảm khá đặc biệt với thịt.
Thấy tam đản ngăn lại, đại đản xoay người hướng tam đản kêu ‘ô ô ô’, sau khi nghe hiểu lời đại đản, tam đản cũng có chút do dự, nó cắn cắn ngón tay bé xinh, có chút khó xử nhìn đại đản: “Rau cải em cũng không thích, thực khó ăn. Thế nhưng nếu bị cha phát hiện thì sẽ bị đánh đòn a.” Nhớ tới hôm trước bọn nó không cẩn thận làm bể đồ của ngoại tổ phụ, cả năm liền bị đánh mông một trận. Mùi vị kia cũng không dễ chịu a.
Thấy tam đản do dự, đại đản nháy mắt với nhị đản rồi chỉ chỉ tiểu tứ, tiểu ngũ vẫn còn đang ngủ. Nhị đản hiểu ý, nó lập tức chạy tới hai bước, nâng móng vuốt đẩy đẩy hai tiểu xà.
Tiểu tứ cùng tiểu ngũ tỉnh lại, thè lưỡi kêu ‘tê tê’, tựa hồ đang hỏi vì sao lại đánh thức chúng nó, hôm nay khí trời khá lạnh, họ rắn như bọn nó rất sợ lạnh nên luôn dậy muộn nhất.
Thấy tiểu tứ cùng tiểu ngũ cũng thức dậy, đại đản lập tức cao hứng hướng tam đản ngao ngao hai tiếng, tiếp đó lại quay qua ngao ngao vài tiếng với tiểu tứ cùng tiểu ngũ. Ý tứ đại khái chính là nó muốn đi ăn vụng thịt nhưng tam đản không chịu, anh em có phúc cùng hưởng, năm đứa sẽ biểu quyết để quyết định.
Tiểu tứ cùng tiểu ngũ đều là đám nhóc mê ăn thịt, vừa nghe thấy chủ ý của đại đản thì lập tức gật gù đầu rắn, còn giơ lên cái đuôi của mình. Mà nhị đản cùng đại đản cũng giơ móng vuốt, cuối cùng bốn đứa nhóc không hẹn mà cùng nhìn về phía tam đản vẫn chưa đưa ra ý kiến. Được rồi, thấy tiểu tứ cùng tiểu ngũ cũng đồng ý, tam đản biểu thị mình không có ý kiến.
Cứ vậy, năm đứa nhóc thật cẩn thận nhảy xuống giường, tam đản trườn tới trước cửa, đang định nhấn nút mở cửa thì một cái rễ dài vươn tới cản nó lại.
Chỉ thấy Tiểu Hoa vẫn luôn đứng ở góc phòng không biết từ khi nào đã đi tới phía sau, hiện giờ đang nhìn chằm chằm năm đứa, mà tiểu thứ cầu cùng A Ngốc thì đứng bên chân Tiểu Hoa, thở phì phì nhìn chúng.
“Tiểu tiểu thiếu gia, sao các cậu lại muốn trốn đi a? Thiếu gia đã nói các cậu không được chạy loạn.” A Ngốc hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của Nhan Tử Dạ, tuyệt đối sẽ không để đám nhóc này chạy loạn. Vì thế lúc nhìn thấy chúng cư nhiên muốn lén chuồn ra ngoài thì lập tức tức giận không thôi.
Tiểu thứ cầu đứng bên chân A Ngốc, hồng quang chợt lóe, thoáng chốc biến thành thiếu niên tuấn mỹ, nó ngồi xổm xuống nhìn đám nhóc: “Mấy đứa rời giường sớm như vậy định đi đâu a?”
“Đâu có đi đâu đâu, chúng ta… chúng ta…” Tam đản không biết nói dối, vừa lên tiếng liền không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể cầu xin giúp đỡ nhìn về phía đại đản: “Anh cả, chúng ta muốn đi đâu a?”
Đại đản bất đắc dĩ trợn trắng mắt với tam đản, đứa em này sao ngốc như vậy a, đại đản cảm thấy thời khắc nguy hiểm thế này vẫn là mình ra tay thì tốt hơn, vì thế nó tiến tới, nói với Tiểu Thứ: “Ngao ô ô ô…”
“Muốn đi vệ sinh à? Chính là trong phòng không phải có sẵn sao? Hơn nữa, cả năm đều đi WC sao?” Tiểu Thứ dùng bộ dáng ‘bộ mấy đứa xem ta là đứa ngốc à’ nhìn đại đản.
Đại đản thấy Tiểu Thứ không tin, chỉ đành quay đầu lại nháy mắt với nhóm nhị đản. Ra tay trước hết chính là tam đản, tam đản trực tiếp vung bàn tay béo bổ nhào về phía Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ. Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ sợ tổn thương tam đản nên vội vàng chụp lấy tam đản, kết quả hồng quang trên người tam đản chợt lóe, sau đó cái đuôi quét mạnh, cư nhiên trực tiếp quét ngã Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa.
Sau đó người đại đản cùng nhị đản lóe sáng ngân quang, ngân quang chói mắt trực tiếp bao phủ Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa. Đợi đến khi ngân quang biến mất, Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa phát hiện mình cư nhiên không thể cử động, cũng không thể lên tiếng.
Mà A Ngốc cũng nhanh chóng phản ứng, định ngăn cản năm đứa nhóc lại, kết quả tiểu tứ cùng tiểu ngũ trực tiếp nhảy dựng lên bổ nhào về phía A Ngốc, vài ngày nay hai đứa đã lớn lên không ít nhưng vẫn thực nhỏ gầy. Thế nhưng không ngờ A Ngốc cư nhiên bị tiểu tứ cùng tiểu ngũ hạ gục, sau khi đánh ngã A Ngốc, hồng quang trên người hai đứa cũng lóe sáng, hai luồng ánh sáng hợp lại tạo thành một sợi dây ánh sáng quấn lấy A Ngốc, tiếp đó lại thêm một tia sáng đỏ trực tiếp che miệng A Ngốc lại. A Ngốc bị hồng quang trói chặt chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích, cũng không thể kêu.
Sức chiến đấu của Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ mạnh hơn tiểu tứ cùng tiểu ngũ rất nhiều, đã đạt tới ngụy cấp S. Lúc đại đản cùng nhị đản cố định, bọn nó chỉ cần giãy dụa một chút là có thể thoát ra, thế nhưng ngay sau đó chính là dây ánh sáng của tiểu tứ cùng tiểu ngũ phóng tới, đồng thời trói chặt chúng hệt như A Ngốc.
Tuy tiểu tứ cùng tiểu ngũ vừa sinh ra đã có sức chiến đấu cấp A nhưng bởi vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên không đánh lại Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa. Bất quá bởi vì Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa sơ ý nên mới bị chúng trói lại.
Kỳ thực mấy ngày nay đám nhóc đã được An Nhĩ Tư truyền dạy kinh nghiệm chiến đấu, thế nên liền nhân cơ hội này sử dụng, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
….
Hoàn Chương 153.
_________________
Lúc mới phá xác, bởi vì vẫn còn thực xa lạ với thế giới bên ngoài nên đám nhãi con vẫn không quá thân thiết với nhóm gia chủ Cái Nhĩ, dần dần sau vài ngày ở chung, hơn nữa được Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư dạy dỗ, đám nhóc đã biết nhóm gia chủ Cái Nhĩ là người thân, sẽ không tổn thương chúng. Vì thế lá gan của đám nhóc cũng lớn hơn, nguyện ý cùng bọn họ thân cận, cũng chấp nhận để bọn họ ôm ấp, này quả thực làm nhóm gia chủ Cái Nhĩ vui sướng không thôi.
Đối với năm đứa nhóc vừa chào đời, mọi người đều yêu thương không thôi, tuy nhóm gia chủ Cái Nhĩ rõ ràng thiên vị bán thú nhân tam đản một chút nhưng đồng dạng cũng rất yêu thương bốn đứa còn lại.
Đối mặt với năm đứa nhỏ đáng yêu, bọn họ quả thực là cầu gì được nấy. Mới đầu đám nhỏ còn ngoan ngoãn, thế nhưng sau khi chậm rãi quen thuộc hoàn cảnh cùng người bên cạnh, chúng liền lộ ra thiên tính của mình. Bởi vì vừa sinh ra đã có thiên phú siêu cao cùng sức chiến đấu bất phàm nên chúng liền nháo loạn tới long trời lỡ đất.
Sáng sớm tỉnh giấc, An Nhĩ Tư liền đi qua căn phòng cách vách xem đám nhỏ, vốn phòng đó chỉ chuẩn bị cho ba đứa nhỏ, thật không ngờ cư nhiên lại biến thành năm. Bất quá may mắn căn phòng đủ lớn, vật dụng cũng đầy đủ nên căn bản không cần lo lắng. Hơn nữa với thân mình bé xíu của mình, tiểu tứ cùng tiểu ngũ căn bản chiếm không bao nhiêu diện tích.
Để năm đứa nhỏ ngây ngốc, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đương nhiên lo lắng, vì thế liền giao cho A Ngốc vừa được thăng cấp chăm sóc. Đừng nhìn A Ngốc cứ luôn ngu ngơ, nếu bàn về mặt chăm sóc người khác thì nó rất cẩn thận, chính vì có A Ngốc ở nên nguyên chủ mới thuận lợi trưởng thành trong môi trường ăn thịt người ở Nhan gia kia.
Hơn nữa đoạn thời gian trước A Ngốc đã được nâng cấp hệ thống cùng con chíp, tăng thêm khoảng chăm sóc đứa nhỏ, đối với năm đứa nhỏ, nó còn cẩn trọng tỉ mỉ hơn cả An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.
Trừ bỏ bảo mẫu toàn năng A Ngốc, năm đứa nhỏ còn cần người trông coi, Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa liền chủ động xung phong, trên người chúng có hơi thở của Nhan Tử Dạ, thế nên năm đứa nhỏ từ khi còn trong trứng đã rất thân cận. Dù sao khoảng thời gian này Tiểu Thứ cũng ở lại gia tộc Cái Nhĩ, Nhan Tử Dạ cảm thấy để nó cùng Tiểu Hoa trông hộ đám nhỏ cũng không sai.
Sáng sớm trời vừa mới hừng sáng, Nhan Tử Dạ vẫn còn ngủ say, dựa theo thói quen mấy hôm nay, năm đứa nhóc cũng đang ngủ say ở phòng bên. An Nhĩ Tư đi qua phòng bên, nhìn năm đứa đứa nhỏ tụm lại ngủ trên chiếc giường nhỏ, anh nhịn không được mỉm cười. Kỳ thực anh đã chuẩn bị giường riêng cho từng đứa, bất quá chúng tựa hồ không thích ngủ một mình nên cứ tụm lại chen chúc cùng một chỗ, có lẽ chúng cảm thấy như vậy ấm áp hơn.
Tiểu Hoa nằm trong chiếc chậu ở góc phòng, im lặng, thoạt nhìn hệt như một chậu hoa có màu sắc khá quái dị mà thôi, chỉ cần Tiểu Hoa không lộ ra thì ai cũng không chú ý tới nó. Mà Tiểu Thứ thì biến về nguyên hình, đang nằm trên đầu giường vù vù ngủ. A Ngốc nằm trên chiếc giường trong góc, đồng dạng cũng đang nghỉ ngơi nạp điện.
Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra lập tức đánh thức Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ, A Ngốc đang nạp điện cũng mở to ánh mắt màu đỏ, thấy người tới là An Nhĩ Tư thì yên tâm tiếp tục ngủ. Nhìn thấy chiếc chăn nhỏ đắp trên người đám nhỏ bị chảy xuống, anh đi qua chỉnh lại rồi rón rén rời đi.
Từ khi năm đứa nhỏ sinh ra, bữa sáng đều do một tay An Nhĩ tư chuẩn bị, thế nên mấy ngày nay anh đã tập thành thói quen dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho sáu cha con.
Năm đứa nhóc đều là động vật ăn thịt, mới đầu tuyệt đối không đụng tới rau cải, sau đó bị Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nghiêm khắc giáo dục mới miễn cưỡng ăn một chút, bất quá mỗi lần ăn cứ hệt như đang ăn thuốc độc. Hôm nay An Nhĩ Tư chuẩn bị làm nhiều rau cải một chút, bởi vì hôm qua anh phát hiện năm đứa nhóc kia dám lén anh giảm bớt số rau cải. Đừng tưởng An Nhĩ Tư không biết, chỉ là anh không muốn giáp mặt vạch trần mà dùng hành động thực tế bù lại.
Sau khi An Nhĩ Tư rời đi nửa tiếng, căn phòng vốn im ắng đột nhiên vang lên tiếng rột rột. Đại đản vốn đang cuộn mình trong chăn ngủ vù vù đột nhiên giật giật mí mắt, sau đó chậm rãi mở ra, ánh mắt trong veo bởi vì vừa mới thức dậy mà mang theo vài phần mờ mịt.
‘Rột rột…’
Lại một tiêng nữa vang lên, đại đản trực tiếp từ trên giường bật dậy, nhìn cái bụng nhỏ lông xù đã xẹp xuống của mình, trên mặt nó cư nhiên lộ ra biểu tình bất đắc dĩ thực nhân tính quá.
Bởi vì đêm qua rau cải có hơi nhiều nên đại đản vẫn luôn xem rau cải là độc dược đã thừa dịp An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không chú gắp bỏ. Đương nhiên, làm vậy không chỉ có một mình nó. Kết quả là bữa tối ăn không đủ no, hiện giờ trời vừa hừng sáng cái bụng nhỏ đã nhịn không được kháng nghị.
Nhìn đám em vẫn còn ngủ say, đại đản nghĩ mình đây đói tới ngủ không được, đám em sao có thể ngủ ngon như vậy, vì nghĩ tới cái bụng nhỏ của đám em hẳn cũng đã rất đói, đại đản trực tiếp dùng miệng hống hống nhị đản ở bên cạnh.
Nhị đản đang ngủ say thì đột nhiên bị quấy rối, nó liền trở mình muốn ngủ tiếp. Bất quá đại đản sao có thể để nó được mong muốn, nó luồng móng vuốt xuống dưới mình nhị đản, dùng sức trực tiếp ném nhị đản lăn quay đụng vào mặt tam đản đang cuộn thân mình béo tròn của mình ngủ khò khò.
Lần này nhị đản muốn không tỉnh lại cũng khó, nhị đản vừa tỉnh lại lập tức căm tức trừng đại đản, sau đó ‘ô ô’ hai tiếng, tựa hồ muốn chất vấn vì sao đại đản lại phá giấc ngủ của mình. Mà tam đản thì bị nhị đản đụng tỉnh, nó dụi dụi mắt ngồi dậy, mờ mịt nhìn đại đản cùng tam đản.
Đại đản bị nhị đản chất vấn không hề có chút ngượng ngùng, nó nâng chân trước xoa xoa bụng rồi tỏ vẻ ủ rũ, cuối cùng nó hướng nhị đản ngao ngao hai tiếng.
Nhị đản hiểu ý, cũng nâng móng sờ sờ bụng, cảm giác hình như mình cũng đói, bất quá nghĩ tới lúc ăn sáng cha cùng mỗ ba cứ nhất định bắt chúng phải ăn mấy thứ rau cải khó ăn kia, nhị đản biểu thị khó xử.
Thấy nhị đản do dự, đại đản lại gọi hai tiếng, nhị đản nghe xong thì ánh mắt sáng ngời, sau đó liều mạng gật gù với đại đản. Lúc đại đản nhảy xuống, nhị đản đang định nhảy theo thì lại bị tam đản vươn tay tới ngăn lại.
“Không được, không thể ăn vụng thịt thịt, cha cùng mỗ ba sẽ tức giận.” Trải qua vài ngày học tập, tam đản vốn bi bô tập nói đã có thể nói chuyện lưu loát, làm anh em đồng bào, tuy là bán thú nhân nhưng nó vẫn có thể nghe hiểu đại đản cùng nhị đản nói chuyện. Hai người này cư nhiên muốn thừa dịp cha làm bữa sáng lén trộm chút thịt ăn.
Bởi vì An Nhĩ Tư hạn chế số lượng thịt ăn hằng ngày nên đám nhóc có tình cảm khá đặc biệt với thịt.
Thấy tam đản ngăn lại, đại đản xoay người hướng tam đản kêu ‘ô ô ô’, sau khi nghe hiểu lời đại đản, tam đản cũng có chút do dự, nó cắn cắn ngón tay bé xinh, có chút khó xử nhìn đại đản: “Rau cải em cũng không thích, thực khó ăn. Thế nhưng nếu bị cha phát hiện thì sẽ bị đánh đòn a.” Nhớ tới hôm trước bọn nó không cẩn thận làm bể đồ của ngoại tổ phụ, cả năm liền bị đánh mông một trận. Mùi vị kia cũng không dễ chịu a.
Thấy tam đản do dự, đại đản nháy mắt với nhị đản rồi chỉ chỉ tiểu tứ, tiểu ngũ vẫn còn đang ngủ. Nhị đản hiểu ý, nó lập tức chạy tới hai bước, nâng móng vuốt đẩy đẩy hai tiểu xà.
Tiểu tứ cùng tiểu ngũ tỉnh lại, thè lưỡi kêu ‘tê tê’, tựa hồ đang hỏi vì sao lại đánh thức chúng nó, hôm nay khí trời khá lạnh, họ rắn như bọn nó rất sợ lạnh nên luôn dậy muộn nhất.
Thấy tiểu tứ cùng tiểu ngũ cũng thức dậy, đại đản lập tức cao hứng hướng tam đản ngao ngao hai tiếng, tiếp đó lại quay qua ngao ngao vài tiếng với tiểu tứ cùng tiểu ngũ. Ý tứ đại khái chính là nó muốn đi ăn vụng thịt nhưng tam đản không chịu, anh em có phúc cùng hưởng, năm đứa sẽ biểu quyết để quyết định.
Tiểu tứ cùng tiểu ngũ đều là đám nhóc mê ăn thịt, vừa nghe thấy chủ ý của đại đản thì lập tức gật gù đầu rắn, còn giơ lên cái đuôi của mình. Mà nhị đản cùng đại đản cũng giơ móng vuốt, cuối cùng bốn đứa nhóc không hẹn mà cùng nhìn về phía tam đản vẫn chưa đưa ra ý kiến. Được rồi, thấy tiểu tứ cùng tiểu ngũ cũng đồng ý, tam đản biểu thị mình không có ý kiến.
Cứ vậy, năm đứa nhóc thật cẩn thận nhảy xuống giường, tam đản trườn tới trước cửa, đang định nhấn nút mở cửa thì một cái rễ dài vươn tới cản nó lại.
Chỉ thấy Tiểu Hoa vẫn luôn đứng ở góc phòng không biết từ khi nào đã đi tới phía sau, hiện giờ đang nhìn chằm chằm năm đứa, mà tiểu thứ cầu cùng A Ngốc thì đứng bên chân Tiểu Hoa, thở phì phì nhìn chúng.
“Tiểu tiểu thiếu gia, sao các cậu lại muốn trốn đi a? Thiếu gia đã nói các cậu không được chạy loạn.” A Ngốc hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của Nhan Tử Dạ, tuyệt đối sẽ không để đám nhóc này chạy loạn. Vì thế lúc nhìn thấy chúng cư nhiên muốn lén chuồn ra ngoài thì lập tức tức giận không thôi.
Tiểu thứ cầu đứng bên chân A Ngốc, hồng quang chợt lóe, thoáng chốc biến thành thiếu niên tuấn mỹ, nó ngồi xổm xuống nhìn đám nhóc: “Mấy đứa rời giường sớm như vậy định đi đâu a?”
“Đâu có đi đâu đâu, chúng ta… chúng ta…” Tam đản không biết nói dối, vừa lên tiếng liền không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể cầu xin giúp đỡ nhìn về phía đại đản: “Anh cả, chúng ta muốn đi đâu a?”
Đại đản bất đắc dĩ trợn trắng mắt với tam đản, đứa em này sao ngốc như vậy a, đại đản cảm thấy thời khắc nguy hiểm thế này vẫn là mình ra tay thì tốt hơn, vì thế nó tiến tới, nói với Tiểu Thứ: “Ngao ô ô ô…”
“Muốn đi vệ sinh à? Chính là trong phòng không phải có sẵn sao? Hơn nữa, cả năm đều đi WC sao?” Tiểu Thứ dùng bộ dáng ‘bộ mấy đứa xem ta là đứa ngốc à’ nhìn đại đản.
Đại đản thấy Tiểu Thứ không tin, chỉ đành quay đầu lại nháy mắt với nhóm nhị đản. Ra tay trước hết chính là tam đản, tam đản trực tiếp vung bàn tay béo bổ nhào về phía Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ. Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ sợ tổn thương tam đản nên vội vàng chụp lấy tam đản, kết quả hồng quang trên người tam đản chợt lóe, sau đó cái đuôi quét mạnh, cư nhiên trực tiếp quét ngã Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa.
Sau đó người đại đản cùng nhị đản lóe sáng ngân quang, ngân quang chói mắt trực tiếp bao phủ Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa. Đợi đến khi ngân quang biến mất, Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa phát hiện mình cư nhiên không thể cử động, cũng không thể lên tiếng.
Mà A Ngốc cũng nhanh chóng phản ứng, định ngăn cản năm đứa nhóc lại, kết quả tiểu tứ cùng tiểu ngũ trực tiếp nhảy dựng lên bổ nhào về phía A Ngốc, vài ngày nay hai đứa đã lớn lên không ít nhưng vẫn thực nhỏ gầy. Thế nhưng không ngờ A Ngốc cư nhiên bị tiểu tứ cùng tiểu ngũ hạ gục, sau khi đánh ngã A Ngốc, hồng quang trên người hai đứa cũng lóe sáng, hai luồng ánh sáng hợp lại tạo thành một sợi dây ánh sáng quấn lấy A Ngốc, tiếp đó lại thêm một tia sáng đỏ trực tiếp che miệng A Ngốc lại. A Ngốc bị hồng quang trói chặt chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích, cũng không thể kêu.
Sức chiến đấu của Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ mạnh hơn tiểu tứ cùng tiểu ngũ rất nhiều, đã đạt tới ngụy cấp S. Lúc đại đản cùng nhị đản cố định, bọn nó chỉ cần giãy dụa một chút là có thể thoát ra, thế nhưng ngay sau đó chính là dây ánh sáng của tiểu tứ cùng tiểu ngũ phóng tới, đồng thời trói chặt chúng hệt như A Ngốc.
Tuy tiểu tứ cùng tiểu ngũ vừa sinh ra đã có sức chiến đấu cấp A nhưng bởi vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên không đánh lại Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa. Bất quá bởi vì Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa sơ ý nên mới bị chúng trói lại.
Kỳ thực mấy ngày nay đám nhóc đã được An Nhĩ Tư truyền dạy kinh nghiệm chiến đấu, thế nên liền nhân cơ hội này sử dụng, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
….
Hoàn Chương 153.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.