Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 163: Huyết tri chu 2
Đình Băng
04/11/2017
“Thiếu gia….”
“An Nhĩ Tư….”
“Cái Nhĩ thiếu gia…”
Mắt thấy tơ nhện quấn trên lồng phòng hộ ngày càng nhiều, gần như đã che hết đường đi, tình huống này bọn họ căn bản không có cách nào trốn thoát. Mọi người đều bắt đầu khẩn trương.
Thấy mọi người nhìn mình, An Nhĩ Tư lại nhìn về phía Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ…”
Lúc này yêu đan màu đỏ trong cơ thể Nhan Tử Dạ bắt đầu điên cuồng chuyển động, mà hồng quang trên người Nhan Tử Dạ cũng càng lúc càng chói mắt, mắt thấy tơ nhện trên lồng phòng hộ càng lúc càng nhiều, trán An Nhĩ Tư cũng toát mồ hôi lạnh. Rốt cuộc, Nhan Tử Dạ cũng ngưng tụ toàn bộ linh lực thành linh hỏa.
“A….” Nhan Tử Dạ ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, hồng quang trên người cũng bùng nổ.
“Ầm…” Hồng quanh mãnh liệt mang theo cảm giác nóng rực nháy mắt phá tan lồng phòng hộ của An Nhĩ Tư, mà đám tơ nhện vốn bao trùm ở phía trên vừa tiếp xúc với hồng quang đã nháy mắt biến thành tro bụi. Đám huyết tri chu lớn nhỏ ở xung quanh sau khi bị hồng quang bao phủ thì căn bản không kịp phát ra âm thanh đã biến mất.
Hồng quang hệt như ngọn lửa tận thế cắn nuốt hết thảy cự thú, không chút kiêng kể giương nanh vuốt, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mà cắn nuốt toàn bộ, chỉ để lại chút tro bụi.
Hồng quang biến mất, hơn hai mươi huyết tri chu cấp SS cùng đám nhện con rậm rạp chi chít cũng biến mất hoàn toàn. Cây cối hoa cỏ ở xung quanh nhóm Nhan Tử Dạ tầm một trăm mét cũng biến mất, mà đống thi cốt đầy đất đã sớm trở thành quá khứ, chỉ chừa lại một khoảng đất trống thật lớn.
Đợi mọi người mở to mắt thì thực sự bị tình cảnh trước mắt chấn kinh. Đám nhện vừa nãy hại bọn họ chật vật không thôi cư nhiên bởi vì một kích của Nhan Tử Dạ mà bị thiêu rụi toàn bộ? Sao có thể? Này căn bản không phải là dị năng hệ hỏa bình thường có thể làm được.
Không chỉ những người khác, ngay cả An Nhĩ Tư rất hiểu Nhan Tử Dạ cùng thực kinh ngạc nhìn Nhan Tử Dạ, thú nhân cấp SS trung cấp còn không đối phó nổi đàn huyết tri chu, thế mà chúng cư nhiên bị một mình Nhan Tử Dạ tiêu diệt? Có phải anh đang nằm mơ không?
Linh lực trong cơ thể bởi vì một đòn công kích này mà cạn kiệt, toàn thân Nhan Tử Dạ không còn chút khí lực, thân mình mềm nhũn ngã xuống, An Nhĩ Tư lập tức đỡ cậu.
“Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư khẩn trương nhìn Nhan Tử Dạ, phát hiện sắc mặt cậu tái nhợt thì sốt ruột hỏi: “Tiểu Dạ, em sao rồi?”
“Tôi… không sao… nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Nhan Tử Dạ ngay cả khí lực nâng tay cũng không có, thế nhưng cậu vẫn dùng ánh mắt bảo An Nhĩ Tư một chút, An Nhĩ Tư liếc nhìn hoa văn thực nhân hoa cùng tiểu thứ cầu trên mu bàn tay cậu, phát hiện chúng đang chậm rãi lóe sáng thì anh liền biết Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ đang truyền linh lực cho Nhan Tử Dạ.
“Ừm, em nghỉ ngơi chút đi.” An Nhĩ Tư đặt tinh hạch cấp S đã sớm chuẩn bị vào tay Nhan Tử Dạ, sau đó ôm cậu đi tới gốc đại thụ ở bên cạnh ngồi xuống. Mà Nhan Tử Dạ cứ vậy tựa vào lòng An Nhĩ Tư, lẳng lặng hấp thu linh lực.
Mọi người tựa hồ đến lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn Nhan Tử Dạ đang hấp thu năng lượng tinh hạch, ánh mắt bọn họ chứa đầy kinh ngạc.
Bọn họ nhiều người như vậy mà không có cách nào với đám nhện lớn lớn nhỏ nhỏ kia, thế mà Nhan Tử Dạ cư nhiên chỉ dùng một chiêu đã trực tiếp diệt sạch toàn bộ, này bảo bọn họ sao không rung động. Mặc dù sau khi đám nhện bị tiêu diệt, tinh thần lực cùng dị năng của Nhan Tử Dạ tựa hồ bị cạn kiệt, bất quá sau khi giết chết một đám huyết tri chu SS mà không có chút vấn đề nào mới khó tin, bằng không cũng không đơn giản là khiếp sợ nữa.
Tinh thần lực cùng sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ rốt cuộc là bao nhiêu? Đã đạt tới cấp bậc nào rồi? Là SS sơ cấp? Hay SS trung cấp? Không, theo uy lực của chiêu vừa nãy thì sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ tựa hồ đã đạt tới cấp SS cao cấp.
Ba ảnh vệ cấp SS cũng cảm thấy vậy, sức chiến đấu của vương tử phi nhà bọn họ nhất định đã đạt tới SS cao cấp. Mới hai mươi tuổi cư nhiên đã đạt tới đẳng cấp này, quả thực làm người ta chấn kinh. Theo thái độ của vương tử An Nhĩ Tư thì hẳn vương tử đã sớm biết sức chiến đấu thật sự của vương tử phi, vì thế mới nghe lời vương tử phi như vậy.
Cấp SS cao cấp chỉ mới hai mươi tuổi, toàn bộ tinh tế chỉ có vài lão tổ tông hơn ngàn tuổi đạt tới mà thôi. Vốn An Nhĩ Tư mới ba mươi đã đạt tới cấp SS trung cấp đã đủ làm bọn họ kinh ngạc rồi, hiện giờ cư nhiên lại lòi ra chuyện Nhan Tử Dạ là SS cao cấp, quả thực là làm người ta khó tiếp nhận. Nếu tin này truyền ra ngoài thì toàn bộ tinh tế đều khiếp sợ.
Đế quốc Á Bá Lan có vương tử phi vừa cường hãn vừa có năng lực sinh dục, bọn họ quả thực là được thần thú chiếu cố. Có vương tử phi ở, sau này đế quốc Á Bá Lan đế quốc nhất định sẽ hưng thịnh dài lâu.
Trừ bỏ An Nhĩ Tư, tất cả mọi người đều hiểu nhầm là Nhan Tử Dạ có sức chiến đấu cấp SS cao cấp, ba ảnh vệ dùng ánh mắt đề phòng nhìn đám nhị trưởng lão Na Duy Á, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Vì thế ba ảnh vệ đang suy nghĩ xem có nên diệt khẩu hay không. Hơn nữa sở dĩ bọn họ gặp nguy hiểm như vậy cũng là vì nhóm nhị trưởng lão Na Duy Á, thế nên bọn họ căn bản không có chút hảo cảm nào.
Thấy ba ảnh vệ cấp SS lộ ra ánh mắt sát khí, nhị trưởng lão Na Duy Á nhất thời cảm thấy tay chân mềm nhũn, cuống quít biện hộ: “Chúng ta… chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không lộ ra.”
Ba ảnh vệ căn bản không nghe nhị trưởng lão Na Duy Á giải thích, khí thế của cường giả cấp SS trung cấp lập tức phóng xuất, đương nhiên, bởi vì nơi này là rừng rậm, sợ trêu chọc đám tinh tế thú nên khí thế của nhóm ảnh vệ chỉ nhắm về phía nhóm nhị trưởng lão. Mà Áo Đức Kỳ bởi vì cùng nhóm với An Nhĩ Tư nên ba ảnh vệ không để ý tới.
Nhị trưởng lão chỉ mới là cấp S cao cấp mà thôi, ngay cả khí thế của thú nhân cấp SS sơ cấp cũng chịu không nổi, càng miễn bàn tới ba thú nhân cấp SS trung cấp cùng phóng xuất. Ông trừng tiếp ‘bịch’ một tiếng, quỳ gối xuống đất, vài thú nhân phía sau thì trực tiếp ngã rạp xuống.
Bọn họ căn bản không chịu nổi khí thế của ba thú nhân cấp SS trung cấp, hơn nữa nhóm ảnh vệ cũng không ngừng phát ra sát khí, nhóm nhị trưởng lão bị dọa tới túa mồ hôi lạnh, tim đập nhanh tới sắp đình chỉ, khóe miệng cũng bắt đầu trào ra máu tươi, cuối cùng nhị trưởng lão cũng không chịu nổi, ‘ba’ một tiếng, ngã rạp xuống đất như nhóm thú nhân phía sau.
Áo Đức Kỳ đứng ở một bên chỉ lẳng lặng nhìn, không nói gì. Kỳ thực anh đã sớm hối hận, nếu không phải vì cứu nhóm nhị trưởng lão, bọn họ cũng không bị đám huyết tri chu đuổi giết. Nếu không phải có Nhan Tử Dạ, chỉ sợ bọn họ hiện giờ đã trở thành thức ăn của đám nhện con rồi!
Hơn nữa Áo Đức Kỳ vốn đã không có hảo cảm với nhóm trưởng lão trong tộc, vì thế lại càng không xen vào. Anh cứ coi như không thấy.
Nhị trưởng lão quỳ rạp dưới đất không thể động đậy, thế nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy hi vọng nhìn Áo Đức Kỳ, tựa hồ hi vọng Áo Đức Kỳ có thể cứu mình. Thế nhưng Áo Đức Kỳ chỉ thờ ơ.
Ngay lúc nhóm nhị trưởng lão sắp chống đỡ không được thì An Nhĩ Tư đang ôm Nhan Tử Dạ mở miệng: “Được rồi.”
Ba ảnh vệ cấp SS nghe vậy thì lập tức thu liễm khí thế cùng sát khí, chẳng qua ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm đám nhị trưởng lão, ý tức cảnh cáo.
Sau khi lên tiếng, An Nhĩ Tư cũng không để ý tới đám nhị trưởng lão. Anh ôm Nhan Tử Dạ, nhìn cậu chậm rãi hấp thu năng lượng trong tinh hạch.
Nhóm nhị trưởng lão vừa khôi phục tự do thì lập tức bò dậy, sau đó rời ra xa ba vị ảnh vệ kia vài bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn họ. Bọn họ cứ nghĩ vừa nãy chết chắc rồi.
Đợi Nhan Tử Dạ hấp thu xong toàn bộ năng lượng trong tinh hạch thì đã là chuyện nửa tiếng sau. Cả quá trình, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ sẽ quấy rầy Nhan Tử Dạ. Kỳ thực cho dù bọn họ đánh nhau tới trời long đất lỡ thì Nhan Tử Dạ cũng không có vấn đề gì. Chuyện vừa nãy, kỳ thực cậu biết hết.
Thấy Nhan Tử Dạ tỉnh lại, từ trong lòng An Nhĩ Tư đứng dậy, Áo Đức Kỳ bước qua, gương mặt lạnh lùng xuất hiện biểu tình áy náy hiếm thấy: “Thật xin lỗi, đều tại tôi.” Nếu không phải anh muốn cứu nhóm nhị trưởng lão thì nhóm Nhan Tử Dạ cũng không gặp nguy hiểm, vì thế anh thực áy náy.
“Việc này không liên quan với anh, không cần cảm thấy có lỗi. Đường chỉ có một, trước sau gì chúng ta cũng phải đi qua đó. Hơn nữa, thấy người ta chết mà không cứu thì không phải Áo Đức Kỳ mà tôi quen biết.” Tuy Nhan Tử Dạ không hiểu Áo Đức Kỳ bằng An Nhĩ Tư, thế nhưng quen biết lâu như vậy, cậu cũng hiểu được một chút. Áo Đức Kỳ ngoài mặt có vẻ rất lạnh lùng, thế nhưng kỳ thực khi bằng hữu hoặc thân nhân gặp nguy hiểm, anh sẽ không chút do dự ra tay cứu giúp.
“Tiểu Dạ nói đúng, chuyện này tôi cũng đồng ý. Bất quá sau khi rời khỏi nơi này, bọn họ không có khả năng tiếp tục đi theo chúng ta.” An Nhĩ Tư sẽ không mang họ theo, bất quá cũng không muốn để Áo Đức Kỳ khó xử, vì thế biện pháp chính là để nhóm nhị trưởng lão rời đi. Đương nhiên, anh tin rằng bọn họ không dám truyền chuyện hôm nay ra ngoài, bằng không đế quốc Á Bá Lan sẽ không ngại tiêu diệt một thế gia. Với lại, An Nhĩ Tư sao có thể để bọn họ dễ dàng rời đi như vậy?
Áo Đức Kỳ gật gật đầu, biểu thị mình đã hiểu. Sau đó anh đi tới trước mặt nhóm nhị trưởng lão, lạnh lùng nói: “Các người trở về đi.”
“Áo Đức Kỳ…” Đã chạy tới đây rồi, lại còn chết nhiều tộc nhân như vậy, giờ lại bảo ông trở về? Nhị trưởng lão không cam lòng. Hơn nữa nhóm An Nhĩ Tư cũng đã tới đây, này chứng minh bảo tàng thật sự tồn tại, nếu bọn họ trắng tay quay về, làm sao công đạo với gia chủ cùng đại trưởng lão chứ.
“Trở về…” Giọng Áo Đức Kỳ lạnh hơn, ánh mắt nhìn nhóm nhị trưởng lão không mang theo chút độ ấm nào. Nếu không phải nể tình nhị trưởng lão là trưởng lão của gia tộc Na Duy Á, anh căn bản sẽ không để ý tới bọn họ.
Nhị trưởng lão vẫn như cũ không từ bỏ ý định, kết quả ba thú nhân cấp SS cùng hơn mười ảnh vệ đồng loạt phóng xuất khí thế hướng về bọn họ. Mà đám nhị trưởng lão lại mềm chân, quỳ rạp xuống.
Nhị trưởng lão sợ hãi hiểu ra, trước mặt nhóm An Nhĩ Tư, bọn họ căn bản không có chút cơ hội hoàn thủ nào. Cũng căn bản không có năng lực cùng tư cách đề nghị cùng tham gia bảo tàng trong truyền thuyết. Nếu bọn họ cường ngạnh đi theo thì cái mạng nhỏ chắn chắn phải bỏ lại nơi này.
Tuy thực không cam tâm nhưng hiện giờ cũng không có cách nào khác, vì thế nhị trưởng lão chỉ có thể nói với vài thú nhân phía sau: “Chúng ta đi.”
“Từ từ…”
….
Hoàn Chương 163.
“An Nhĩ Tư….”
“Cái Nhĩ thiếu gia…”
Mắt thấy tơ nhện quấn trên lồng phòng hộ ngày càng nhiều, gần như đã che hết đường đi, tình huống này bọn họ căn bản không có cách nào trốn thoát. Mọi người đều bắt đầu khẩn trương.
Thấy mọi người nhìn mình, An Nhĩ Tư lại nhìn về phía Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ…”
Lúc này yêu đan màu đỏ trong cơ thể Nhan Tử Dạ bắt đầu điên cuồng chuyển động, mà hồng quang trên người Nhan Tử Dạ cũng càng lúc càng chói mắt, mắt thấy tơ nhện trên lồng phòng hộ càng lúc càng nhiều, trán An Nhĩ Tư cũng toát mồ hôi lạnh. Rốt cuộc, Nhan Tử Dạ cũng ngưng tụ toàn bộ linh lực thành linh hỏa.
“A….” Nhan Tử Dạ ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, hồng quang trên người cũng bùng nổ.
“Ầm…” Hồng quanh mãnh liệt mang theo cảm giác nóng rực nháy mắt phá tan lồng phòng hộ của An Nhĩ Tư, mà đám tơ nhện vốn bao trùm ở phía trên vừa tiếp xúc với hồng quang đã nháy mắt biến thành tro bụi. Đám huyết tri chu lớn nhỏ ở xung quanh sau khi bị hồng quang bao phủ thì căn bản không kịp phát ra âm thanh đã biến mất.
Hồng quang hệt như ngọn lửa tận thế cắn nuốt hết thảy cự thú, không chút kiêng kể giương nanh vuốt, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mà cắn nuốt toàn bộ, chỉ để lại chút tro bụi.
Hồng quang biến mất, hơn hai mươi huyết tri chu cấp SS cùng đám nhện con rậm rạp chi chít cũng biến mất hoàn toàn. Cây cối hoa cỏ ở xung quanh nhóm Nhan Tử Dạ tầm một trăm mét cũng biến mất, mà đống thi cốt đầy đất đã sớm trở thành quá khứ, chỉ chừa lại một khoảng đất trống thật lớn.
Đợi mọi người mở to mắt thì thực sự bị tình cảnh trước mắt chấn kinh. Đám nhện vừa nãy hại bọn họ chật vật không thôi cư nhiên bởi vì một kích của Nhan Tử Dạ mà bị thiêu rụi toàn bộ? Sao có thể? Này căn bản không phải là dị năng hệ hỏa bình thường có thể làm được.
Không chỉ những người khác, ngay cả An Nhĩ Tư rất hiểu Nhan Tử Dạ cùng thực kinh ngạc nhìn Nhan Tử Dạ, thú nhân cấp SS trung cấp còn không đối phó nổi đàn huyết tri chu, thế mà chúng cư nhiên bị một mình Nhan Tử Dạ tiêu diệt? Có phải anh đang nằm mơ không?
Linh lực trong cơ thể bởi vì một đòn công kích này mà cạn kiệt, toàn thân Nhan Tử Dạ không còn chút khí lực, thân mình mềm nhũn ngã xuống, An Nhĩ Tư lập tức đỡ cậu.
“Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư khẩn trương nhìn Nhan Tử Dạ, phát hiện sắc mặt cậu tái nhợt thì sốt ruột hỏi: “Tiểu Dạ, em sao rồi?”
“Tôi… không sao… nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Nhan Tử Dạ ngay cả khí lực nâng tay cũng không có, thế nhưng cậu vẫn dùng ánh mắt bảo An Nhĩ Tư một chút, An Nhĩ Tư liếc nhìn hoa văn thực nhân hoa cùng tiểu thứ cầu trên mu bàn tay cậu, phát hiện chúng đang chậm rãi lóe sáng thì anh liền biết Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ đang truyền linh lực cho Nhan Tử Dạ.
“Ừm, em nghỉ ngơi chút đi.” An Nhĩ Tư đặt tinh hạch cấp S đã sớm chuẩn bị vào tay Nhan Tử Dạ, sau đó ôm cậu đi tới gốc đại thụ ở bên cạnh ngồi xuống. Mà Nhan Tử Dạ cứ vậy tựa vào lòng An Nhĩ Tư, lẳng lặng hấp thu linh lực.
Mọi người tựa hồ đến lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn Nhan Tử Dạ đang hấp thu năng lượng tinh hạch, ánh mắt bọn họ chứa đầy kinh ngạc.
Bọn họ nhiều người như vậy mà không có cách nào với đám nhện lớn lớn nhỏ nhỏ kia, thế mà Nhan Tử Dạ cư nhiên chỉ dùng một chiêu đã trực tiếp diệt sạch toàn bộ, này bảo bọn họ sao không rung động. Mặc dù sau khi đám nhện bị tiêu diệt, tinh thần lực cùng dị năng của Nhan Tử Dạ tựa hồ bị cạn kiệt, bất quá sau khi giết chết một đám huyết tri chu SS mà không có chút vấn đề nào mới khó tin, bằng không cũng không đơn giản là khiếp sợ nữa.
Tinh thần lực cùng sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ rốt cuộc là bao nhiêu? Đã đạt tới cấp bậc nào rồi? Là SS sơ cấp? Hay SS trung cấp? Không, theo uy lực của chiêu vừa nãy thì sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ tựa hồ đã đạt tới cấp SS cao cấp.
Ba ảnh vệ cấp SS cũng cảm thấy vậy, sức chiến đấu của vương tử phi nhà bọn họ nhất định đã đạt tới SS cao cấp. Mới hai mươi tuổi cư nhiên đã đạt tới đẳng cấp này, quả thực làm người ta chấn kinh. Theo thái độ của vương tử An Nhĩ Tư thì hẳn vương tử đã sớm biết sức chiến đấu thật sự của vương tử phi, vì thế mới nghe lời vương tử phi như vậy.
Cấp SS cao cấp chỉ mới hai mươi tuổi, toàn bộ tinh tế chỉ có vài lão tổ tông hơn ngàn tuổi đạt tới mà thôi. Vốn An Nhĩ Tư mới ba mươi đã đạt tới cấp SS trung cấp đã đủ làm bọn họ kinh ngạc rồi, hiện giờ cư nhiên lại lòi ra chuyện Nhan Tử Dạ là SS cao cấp, quả thực là làm người ta khó tiếp nhận. Nếu tin này truyền ra ngoài thì toàn bộ tinh tế đều khiếp sợ.
Đế quốc Á Bá Lan có vương tử phi vừa cường hãn vừa có năng lực sinh dục, bọn họ quả thực là được thần thú chiếu cố. Có vương tử phi ở, sau này đế quốc Á Bá Lan đế quốc nhất định sẽ hưng thịnh dài lâu.
Trừ bỏ An Nhĩ Tư, tất cả mọi người đều hiểu nhầm là Nhan Tử Dạ có sức chiến đấu cấp SS cao cấp, ba ảnh vệ dùng ánh mắt đề phòng nhìn đám nhị trưởng lão Na Duy Á, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Vì thế ba ảnh vệ đang suy nghĩ xem có nên diệt khẩu hay không. Hơn nữa sở dĩ bọn họ gặp nguy hiểm như vậy cũng là vì nhóm nhị trưởng lão Na Duy Á, thế nên bọn họ căn bản không có chút hảo cảm nào.
Thấy ba ảnh vệ cấp SS lộ ra ánh mắt sát khí, nhị trưởng lão Na Duy Á nhất thời cảm thấy tay chân mềm nhũn, cuống quít biện hộ: “Chúng ta… chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không lộ ra.”
Ba ảnh vệ căn bản không nghe nhị trưởng lão Na Duy Á giải thích, khí thế của cường giả cấp SS trung cấp lập tức phóng xuất, đương nhiên, bởi vì nơi này là rừng rậm, sợ trêu chọc đám tinh tế thú nên khí thế của nhóm ảnh vệ chỉ nhắm về phía nhóm nhị trưởng lão. Mà Áo Đức Kỳ bởi vì cùng nhóm với An Nhĩ Tư nên ba ảnh vệ không để ý tới.
Nhị trưởng lão chỉ mới là cấp S cao cấp mà thôi, ngay cả khí thế của thú nhân cấp SS sơ cấp cũng chịu không nổi, càng miễn bàn tới ba thú nhân cấp SS trung cấp cùng phóng xuất. Ông trừng tiếp ‘bịch’ một tiếng, quỳ gối xuống đất, vài thú nhân phía sau thì trực tiếp ngã rạp xuống.
Bọn họ căn bản không chịu nổi khí thế của ba thú nhân cấp SS trung cấp, hơn nữa nhóm ảnh vệ cũng không ngừng phát ra sát khí, nhóm nhị trưởng lão bị dọa tới túa mồ hôi lạnh, tim đập nhanh tới sắp đình chỉ, khóe miệng cũng bắt đầu trào ra máu tươi, cuối cùng nhị trưởng lão cũng không chịu nổi, ‘ba’ một tiếng, ngã rạp xuống đất như nhóm thú nhân phía sau.
Áo Đức Kỳ đứng ở một bên chỉ lẳng lặng nhìn, không nói gì. Kỳ thực anh đã sớm hối hận, nếu không phải vì cứu nhóm nhị trưởng lão, bọn họ cũng không bị đám huyết tri chu đuổi giết. Nếu không phải có Nhan Tử Dạ, chỉ sợ bọn họ hiện giờ đã trở thành thức ăn của đám nhện con rồi!
Hơn nữa Áo Đức Kỳ vốn đã không có hảo cảm với nhóm trưởng lão trong tộc, vì thế lại càng không xen vào. Anh cứ coi như không thấy.
Nhị trưởng lão quỳ rạp dưới đất không thể động đậy, thế nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy hi vọng nhìn Áo Đức Kỳ, tựa hồ hi vọng Áo Đức Kỳ có thể cứu mình. Thế nhưng Áo Đức Kỳ chỉ thờ ơ.
Ngay lúc nhóm nhị trưởng lão sắp chống đỡ không được thì An Nhĩ Tư đang ôm Nhan Tử Dạ mở miệng: “Được rồi.”
Ba ảnh vệ cấp SS nghe vậy thì lập tức thu liễm khí thế cùng sát khí, chẳng qua ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm đám nhị trưởng lão, ý tức cảnh cáo.
Sau khi lên tiếng, An Nhĩ Tư cũng không để ý tới đám nhị trưởng lão. Anh ôm Nhan Tử Dạ, nhìn cậu chậm rãi hấp thu năng lượng trong tinh hạch.
Nhóm nhị trưởng lão vừa khôi phục tự do thì lập tức bò dậy, sau đó rời ra xa ba vị ảnh vệ kia vài bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn họ. Bọn họ cứ nghĩ vừa nãy chết chắc rồi.
Đợi Nhan Tử Dạ hấp thu xong toàn bộ năng lượng trong tinh hạch thì đã là chuyện nửa tiếng sau. Cả quá trình, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ sẽ quấy rầy Nhan Tử Dạ. Kỳ thực cho dù bọn họ đánh nhau tới trời long đất lỡ thì Nhan Tử Dạ cũng không có vấn đề gì. Chuyện vừa nãy, kỳ thực cậu biết hết.
Thấy Nhan Tử Dạ tỉnh lại, từ trong lòng An Nhĩ Tư đứng dậy, Áo Đức Kỳ bước qua, gương mặt lạnh lùng xuất hiện biểu tình áy náy hiếm thấy: “Thật xin lỗi, đều tại tôi.” Nếu không phải anh muốn cứu nhóm nhị trưởng lão thì nhóm Nhan Tử Dạ cũng không gặp nguy hiểm, vì thế anh thực áy náy.
“Việc này không liên quan với anh, không cần cảm thấy có lỗi. Đường chỉ có một, trước sau gì chúng ta cũng phải đi qua đó. Hơn nữa, thấy người ta chết mà không cứu thì không phải Áo Đức Kỳ mà tôi quen biết.” Tuy Nhan Tử Dạ không hiểu Áo Đức Kỳ bằng An Nhĩ Tư, thế nhưng quen biết lâu như vậy, cậu cũng hiểu được một chút. Áo Đức Kỳ ngoài mặt có vẻ rất lạnh lùng, thế nhưng kỳ thực khi bằng hữu hoặc thân nhân gặp nguy hiểm, anh sẽ không chút do dự ra tay cứu giúp.
“Tiểu Dạ nói đúng, chuyện này tôi cũng đồng ý. Bất quá sau khi rời khỏi nơi này, bọn họ không có khả năng tiếp tục đi theo chúng ta.” An Nhĩ Tư sẽ không mang họ theo, bất quá cũng không muốn để Áo Đức Kỳ khó xử, vì thế biện pháp chính là để nhóm nhị trưởng lão rời đi. Đương nhiên, anh tin rằng bọn họ không dám truyền chuyện hôm nay ra ngoài, bằng không đế quốc Á Bá Lan sẽ không ngại tiêu diệt một thế gia. Với lại, An Nhĩ Tư sao có thể để bọn họ dễ dàng rời đi như vậy?
Áo Đức Kỳ gật gật đầu, biểu thị mình đã hiểu. Sau đó anh đi tới trước mặt nhóm nhị trưởng lão, lạnh lùng nói: “Các người trở về đi.”
“Áo Đức Kỳ…” Đã chạy tới đây rồi, lại còn chết nhiều tộc nhân như vậy, giờ lại bảo ông trở về? Nhị trưởng lão không cam lòng. Hơn nữa nhóm An Nhĩ Tư cũng đã tới đây, này chứng minh bảo tàng thật sự tồn tại, nếu bọn họ trắng tay quay về, làm sao công đạo với gia chủ cùng đại trưởng lão chứ.
“Trở về…” Giọng Áo Đức Kỳ lạnh hơn, ánh mắt nhìn nhóm nhị trưởng lão không mang theo chút độ ấm nào. Nếu không phải nể tình nhị trưởng lão là trưởng lão của gia tộc Na Duy Á, anh căn bản sẽ không để ý tới bọn họ.
Nhị trưởng lão vẫn như cũ không từ bỏ ý định, kết quả ba thú nhân cấp SS cùng hơn mười ảnh vệ đồng loạt phóng xuất khí thế hướng về bọn họ. Mà đám nhị trưởng lão lại mềm chân, quỳ rạp xuống.
Nhị trưởng lão sợ hãi hiểu ra, trước mặt nhóm An Nhĩ Tư, bọn họ căn bản không có chút cơ hội hoàn thủ nào. Cũng căn bản không có năng lực cùng tư cách đề nghị cùng tham gia bảo tàng trong truyền thuyết. Nếu bọn họ cường ngạnh đi theo thì cái mạng nhỏ chắn chắn phải bỏ lại nơi này.
Tuy thực không cam tâm nhưng hiện giờ cũng không có cách nào khác, vì thế nhị trưởng lão chỉ có thể nói với vài thú nhân phía sau: “Chúng ta đi.”
“Từ từ…”
….
Hoàn Chương 163.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.