Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 176: Thanh long 3
Đình Băng
04/11/2017
“Ta muốn đầu thai vào bụng ngươi.” Ánh mắt Thanh Long nóng rực nhìn về phía bụng Nhan Tử Dạ: “Thân thể ngươi là kết hợp giữa bán thú nhân cùng huyết mạch hồng long, chỉ cần ta đầu thai vào bụng ngươi thì có thể một lần nữa giáng thế.”
“Cái gì?” Nhan Tử Dạ chấn động, Thanh Long muốn đầu thai vào bụng cậu, kia không phải trở thành đứa nhỏ của cậu à? Này… chẳng lẽ cậu lại mang thai? Nhan Tử Dạ lập tức kiểm tra thân thể của mình, phát hiện căn bản không có điểm sáng.
Thanh Long nhìn ra suy nghĩ của Nhan Tử Dạ, liền nói: “Yên tâm, ngươi không có mang thai nên không cần sợ ta đoạt đi thân thể của con ngươi. Ta sẽ trực tiếp dùng sức mạnh cuối cùng của mình ngưng kêt thành một sinh mệnh thể, chỉ mượn thân thể của ngươi để bồi dưỡng thôi.” Thanh Long là thần thú, cho dù hiện giờ đã hư nhược thì vẫn như cũ là thần thú, hắn muốn đầu thai thì phải từ bỏ tất cả tu vi hiện giờ rồi đầu thai vào thân thể có huyết mạch của long tộc, như vậy mới có thể an toàn sinh ra.
Nếu đầu thai vào bụng một người không có huyết mạch long tộc thì người đó sẽ không thừa nhận nổi nhu cầu sinh trưởng của hắn mà chết đi, mà khi đó hắn cũng sẽ chết theo. Cho nên đợi suốt ba vạn năm hắn mới đợi được Nhan Tử Dạ, hơn nữa sau khi biết được thể chất đặc thù của Nhan Tử Dạ thì liền đánh chủ ý.
“Thế nào?” Thanh Long hỏi Nhan Tử Dạ.
Nghe Thanh Long nói xong, Nhan Tử Dạ có chút trầm mặc. Mà An Nhĩ Tư ở bên cạnh thì lạnh nhạt nói: “Tôi không đồng ý.” Nếu thần thú này thực sự đầu thai vào bụng Nhan Tử Dạ thì không phải sẽ trở thành đứa nhỏ của em ấy à. Trước không nói với chuyện đứa nhỏ này hoàn toàn không có quan hệ gì với anh cùng Nhan Tử Dạ, ai biết sau khi đầu thai vào bụng Nhan Tử Dạ thì có thể tạo thành thương tổn gì không.
Năm đứa nhỏ trước đó suýt chút nữa đã lấy mạng Nhan Tử Dạ, hiện giờ lại tới một người càng lợi hại hơn, An Nhĩ Tư hiển nhiên sẽ không đồng ý. Sao anh có thể để Nhan Tử Dạ gặp nguy hiểm. Với lại ai biết Thanh Long này có âm mưu nào khác không. Nếu linh thần đan kia cần dùng sinh mệnh của Nhan Tử Dạ trao đổi thì anh chẳng thà không cần.
“Ngươi không đồng ý?” Thanh Long híp mắt nhìn An Nhĩ Tư, ánh mắt lóe sáng quang mang, khí thế như có như không phóng về phía An Nhĩ Tư: “Tiểu lão hổ, đừng tưởng ngươi là hậu đại của Bạch Hổ thì ta không dám làm gì ngươi. Hiện giờ ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta, người đủ tư cách chỉ có Nhan Tử Dạ.”
Khí thế của Thanh Long rất mạnh, nhóm Áo Đức Kỳ ngồi phía sau An Nhĩ Tư đều cứng còng thân thể, không thể động đậy. Bất quá An Nhĩ Tư vẫn không hề sợ sệt lùi bước, vẫn trấn định ngồi đó, cùng Thanh Long đối diện. Trải qua lần vừa nãy, hiện giờ nếu Thanh Long phát ra một chút khí thế thì căn bản không thể uy hiếp An Nhĩ Tư được nữa.
Thấy An Nhĩ Tư không hề bị khí thế của mình ảnh hưởng, ánh mắt Thanh Long lộ ra một tia tán thưởng. Hậu đại Bạch Hổ này quả thực không tệ.
“Tôi đồng ý.” Trầm mặc một chốc, Nhan Tử Dạ đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn lọ linh thần đan trong tay, cư nhiên đáp ứng.
“Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư hơi mím môi nhìn cậu.
Nhan Tử Dạ nhìn anh, cười cười rồi quay về phía Thanh Long: “Tiền bối, tôi đồng ý. Hiện giờ có thể giao linh thần đan chân chính cho tôi đi?”
Thanh Long hơi nhếch khóe miệng, tay chống đầu, dùng ánh mắt hứng thú nhìn Nhan Tử Dạ: “Làm sao ngươi biết được?” Nhan Tử Dạ lắc lắc chiếc bình nhỏ trong tay, sau đó mở nắp bình ngửi thử: “Tuy tôi chưa thấy qua linh thần đan thực sự nhưng căn cứ theo sách cổ ghi lại thì bởi vì linh thần đan có bỏ xà dịch hoa nên vô luận để bao lâu, chỉ cần mở nắp ra sẽ nghe thấy mùi hương dược đặc trưng xông vào mũi. Mà thứ này thì không có, cộng thêm thái độ tùy ý của người vừa nãy, tôi nghĩ, hẳn là người muốn thử tôi đi?”
Vừa nãy Nhan Tử Dạ đã lặng lẽ mở nắp bình, cậu phát hiện đan dược bên trong không có mùi, vì thế liền hoài nghi.
“Ba ba ba…”
Thanh Long vừa vỗ tay vừa nói: “Đúng vậy, chính là thử, chúc mừng, ngươi đã qua ải.” Nếu khi đó Nhan Tử Dạ trực tiếp cầm bình linh thần đan kia rời đi thì kết quả chính là một chuyến không công. Chỉ có người có ân tất báo mới có thể có được linh thần đan chân chính. Thực rõ ràng, Nhan Tử Dạ đã thông qua khảo nghiệm của Thanh Long.
Thanh Long là thần thú, là rồng, bản tính của loài này là cao ngạo cùng ích kỷ. Nếu Nhan Tử Dạ không đồng ý trở thành đồ đệ, hắn sao lại có thể giao ra linh thần đan cho một người xa lạ như cậu. Thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí, chỉ có giao dịch công bằng mà thôi.
Thực rõ ràng, Nhan Tử Dạ cũng nhìn thấu điểm này mới đồng ý với điều kiện của Thanh Long.
“Tốt, ngươi đã đồng ý thì cho ngươi.” Thanh Long lật tay lại, một lọ nhỏ lớn cỡ bàn tay xuất hiện trong tay, tiếp đó hắn ném nhẹ một cái, Nhan Tử Dạ lập tức vứt bỏ lọ đan dược giả, chụp lấy lọ đan dược thật sự.
Nhẹ nhàng mở nắp lọ ngửi thử rồi lập tức đậy lại, Nhan Tử Dạ gật gật đầu: “Không tồi, này mới là linh thần đan chân chính.”
Thanh Long có chút buồn cười nói: “Nhóc thối nhà ngươi, cư nhiên so với lão long ta đây còn giảo hoạt hơn, không tồi, ta thích. Hiện giờ đan dược đã cho ngươi, vậy ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình.”
An Nhĩ Tư khẩn trương nắm chặt tay Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ…”
“Yên tâm, không có việc gì.” Nhan Tử Dạ đưa chiếc lọ trong tay cho An Nhĩ Tư rồi vỗ vỗ mu bàn tay anh an ủi. Tiếp Đó Nhan Tử Dạ đứng dậy bước tới trước, nói với Thanh Long: “Tới đi.”
Chỉ thấy trường bào màu xanh trên người bộc phát quang mang thanh sắc mãnh liệt, không gian xung quanh vặn vẹo mở rộng vài lần, sau đó người đứng đó biến mất, xuất hiện trước mắt An Nhĩ Tư là một con Thanh Long tứ trảo dài hơn mười mét.
Cặp sừng hươu thật dài, móng vuốt bén nhọn, sợi dâu rài bồng bềnh, những chiếc vảy lóe sáng cùng đôi mắt không giận mà uy làm nhóm An Nhĩ Tư lập tức cảm nhận được khí thế thuộc về thần thú địa cầu cổ ập thẳng tới trước mắt.
“Rống…” Thanh Long dài hơn mười mét lơ lửng giữa không trung, nó ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng.
Tiếng rống kia mang theo uy nghiêm vô tận làm nhóm Nhan Tử Dạ suýt chút nữa đã nằm úp sấp xuống. Cuối cùng, ngay lúc nhóm người sắp không chống đỡ nổi thì thân hình to lớn của Thanh Long dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy thu nhỏ lại. Cuối cùng hóa thành một tia thanh quang chui vào bụng Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng thần lực thật lớn đang cải tạo thân thể mình, viên yêu đan màu đỏ bị thần lực màu xanh bao bọc lấy, tiếp đó thần lực màu xanh chậm rãi rót vào bên trong.
Mà cơ thể Nhan Tử Dạ cũng đột nhiên phát ra một luồng thanh quang chói mắt, tiếp đó là một luồng hồng quang bao trùm lấy thanh quang, cung điện vàng son lộng lẫy ở xung quanh hệt như mặt gương xuất hiện vết rạn, chúng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, cuối cùng ‘rắc’ một tiếng, vỡ nát.
Tiếp sau đó những mảnh vỡ vốn nên rớt xuống đất lại biến thành tia sáng trắng bắn về phía chiếc nhẫn trên tay trái Nhan Tử Dạ. Chiếc nhẫn hồng ngọc được phủ lên một tầng bạch quang như có như không, so với ban đầu lại càng thêm phần tiên diễm xinh đẹp.
Cuối cùng đợi đến khi tất cả ánh sáng đều biến mất, nhóm An Nhĩ Tư phát hiện bọn họ đã thoát ra khỏi không gian riêng biệt kia, họ đang đứng trên bệ đá trong hang động.
Hơn mười thú nhân cấp S đứng bên dưới bệ thấy thấy nhóm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đều an toàn trở lại thì đều thở phào một hơi.
“Tiểu Dạ, em có khỏe không?” Sau khi đi ra, An Nhĩ Tư lập tức kiểm tra tình trạng của Nhan Tử Dạ.
Đôi mắt vốn nhắm chặt của Nhan Tử Dạ chậm rãi mở ra, trong mắt lóe sáng một tia thanh quang, sau đó cậu khẩn cấp nhìn chiếc nhẫn trên tay trái rồi nói với An Nhĩ Tư: “Tôi không sao, lần này có vẻ lời to rồi.”
Thanh Long chẳng những giao linh thần đan cho Nhan Tử Dạ, cư nhiên còn dung nhập không gian riêng biệt mà mình dùng thần lực sáng tạo ra vào chiếc nhẫn của Nhan Tử Dạ, biến nó thành không gian giới chỉ, hơn nữa toàn bộ vàng ròng chế tạo cung điện cũng đóng gói đưa nốt. Mà lúc này trong bụng Nhan Tử Dạ, một điểm thanh quang nho nhỏ đang tỏa ra thanh quang nhàn nhạt.
Nhan Tử Dạ ôm lấy cánh tay An Nhĩ Tư, cười ha hả: “Yên tâm, tôi thực sự không có việc gì, cụ thể thế nào thì trở về tôi sẽ kể lại cho anh biết.” Chuyến đi này quả nhiên không tệ, Nhan Tử Dạ đã hời to. Chẳng những chiếm được linh thần đan, cư nhiên còn thuận tiện được tặng kèm một đứa con là thần thú Thanh Long, cuộc giao dịch này thực đáng giá.
Nếu Nhan Tử Dạ đã nói không sao thì hẳn là không có việc gì. Đồ đã lấy được, An Nhĩ Tư cũng không muốn ở lại đây lâu.
“Kỳ quái, sao tôi cảm giác giống như đã quên gì đó? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Áo Đức Kỳ cùng ba ảnh vệ có chút mê mang, khoảnh khắc đi ra, bọn họ cư nhiên đã mất đi toàn bộ kí ức khi ở trong cung điện. Mà Tiểu Thứ ở trong lòng Áo Đức Kỳ tựa hồ cũng có chút mê mang.
Nghe thấy lời Áo Đức Kỳ, An Nhĩ Tư nhìn về phía Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ khẽ lắc đầu, sau đó nói: “Chuyện này khá trọng đại, hắn không muốn để bọn họ biết.”
An Nhĩ Tư hiểu được gật gật đầu. Mà nhóm Áo Đức Kỳ nghe vậy, tuy thực nghi hoặc ‘hắn’ là ai, bất quá nhớ tới chuyện Nhan Tử Dạ tựa hồ có thể cướp đi kí ức của người khác. Rất có thể bên trong đã xảy ra chuyện gì đó nên kí ức của bọn họ đã bị ‘hắn’ thần bí cướp đi. Hơn nữa xem bộ dáng Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư tựa hồ cũng không muốn nói, vì thế nhóm Áo Đức Kỳ cũng thức thời im miệng, không hỏi.
“Chúng ta trở về bằng đường cũ à?” Áo Đức Kỳ ôm Tiểu Thứ, quay đầu nhìn cánh cửa lớn phía sau hỏi Nhan Tử Dạ.
“Không cần, trực tiếp dùng truyền tống trận ra ngoài.” Ngay vừa nãy, Thanh Long đã chuyển giao phương pháp sử dụng truyền tống trận cho Nhan Tử Dạ, truyền tống trận này chẳng những có thể đi tới không gian của Thanh Long mà còn có thể trực tiếp đi ra bên ngoài. Hơn nữa cũng chỉ có con đường này, bởi vì sau khi bọn họ tiến tới đây, con đường kia đã bị phong kín hoàn toàn.
Thế nên mới nói Thanh Long đã bày sẵn một bàn cờ, cả hang động đã bị Thanh Long bày trận pháp, nếu khi ấy nhóm Nhan Tử Dạ thực sự rời đi thì bọn họ căn bản không thể ra ngoài, vĩnh viễn sẽ bị nhốt trong hang động này.
Tổng cộng có hơn hai mươi mấy người, Nhan Tử Dạ cần phải truyền tống hai lần mới có thể đưa toàn bộ mọi người ra ngoài, vì thế đầu tiên cậu đưa hơn mười thú nhân cấp S ra ngoài, tiếp đó mới tới nhóm An Nhĩ Tư.
Địa điểm tới chính là sơn động của đám huyết tri chu. Lúc nhóm Nhan Tử Dạ từ trong sơn động đi ra thì nhìn phát hiện vài thi thể với những vết thương buồn thiu trên người ở chỗ cửa động.
An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ liếc nhìn nhau một cái rồi bước qua, nhìn rõ bộ dáng của thi thể thì ánh mắt Nhan Tử Dạ lóe lên một tia sáng nguy hiểm: “Thú nhân này lần trước ở tinh tế đã đánh lén chúng ta, xem ra Nhan Tôn đã tiến vào bên trong rừng rậm. Những người này vừa mới chết không lâu, Nhan Tôn có lẽ cách chúng ta không quá xa.”
Nhan Tử Dạ vừa mới nói xong thì từ cách đó không xa truyền tới tiếng nổ kịch liệt, sau đó chính là tiếng thú rống vang vọng.
An Nhĩ Tư nghiêng đầu, mỉm cười: “Tiểu Dạ, muốn đi xem kịch vui không?”
Nhan Tử Dạ mỉm cười, mang theo vài phần hứng thú gật gật đầu: “Đương nhiên.”
…
Hoàn Chương 176.
_________________
“Cái gì?” Nhan Tử Dạ chấn động, Thanh Long muốn đầu thai vào bụng cậu, kia không phải trở thành đứa nhỏ của cậu à? Này… chẳng lẽ cậu lại mang thai? Nhan Tử Dạ lập tức kiểm tra thân thể của mình, phát hiện căn bản không có điểm sáng.
Thanh Long nhìn ra suy nghĩ của Nhan Tử Dạ, liền nói: “Yên tâm, ngươi không có mang thai nên không cần sợ ta đoạt đi thân thể của con ngươi. Ta sẽ trực tiếp dùng sức mạnh cuối cùng của mình ngưng kêt thành một sinh mệnh thể, chỉ mượn thân thể của ngươi để bồi dưỡng thôi.” Thanh Long là thần thú, cho dù hiện giờ đã hư nhược thì vẫn như cũ là thần thú, hắn muốn đầu thai thì phải từ bỏ tất cả tu vi hiện giờ rồi đầu thai vào thân thể có huyết mạch của long tộc, như vậy mới có thể an toàn sinh ra.
Nếu đầu thai vào bụng một người không có huyết mạch long tộc thì người đó sẽ không thừa nhận nổi nhu cầu sinh trưởng của hắn mà chết đi, mà khi đó hắn cũng sẽ chết theo. Cho nên đợi suốt ba vạn năm hắn mới đợi được Nhan Tử Dạ, hơn nữa sau khi biết được thể chất đặc thù của Nhan Tử Dạ thì liền đánh chủ ý.
“Thế nào?” Thanh Long hỏi Nhan Tử Dạ.
Nghe Thanh Long nói xong, Nhan Tử Dạ có chút trầm mặc. Mà An Nhĩ Tư ở bên cạnh thì lạnh nhạt nói: “Tôi không đồng ý.” Nếu thần thú này thực sự đầu thai vào bụng Nhan Tử Dạ thì không phải sẽ trở thành đứa nhỏ của em ấy à. Trước không nói với chuyện đứa nhỏ này hoàn toàn không có quan hệ gì với anh cùng Nhan Tử Dạ, ai biết sau khi đầu thai vào bụng Nhan Tử Dạ thì có thể tạo thành thương tổn gì không.
Năm đứa nhỏ trước đó suýt chút nữa đã lấy mạng Nhan Tử Dạ, hiện giờ lại tới một người càng lợi hại hơn, An Nhĩ Tư hiển nhiên sẽ không đồng ý. Sao anh có thể để Nhan Tử Dạ gặp nguy hiểm. Với lại ai biết Thanh Long này có âm mưu nào khác không. Nếu linh thần đan kia cần dùng sinh mệnh của Nhan Tử Dạ trao đổi thì anh chẳng thà không cần.
“Ngươi không đồng ý?” Thanh Long híp mắt nhìn An Nhĩ Tư, ánh mắt lóe sáng quang mang, khí thế như có như không phóng về phía An Nhĩ Tư: “Tiểu lão hổ, đừng tưởng ngươi là hậu đại của Bạch Hổ thì ta không dám làm gì ngươi. Hiện giờ ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta, người đủ tư cách chỉ có Nhan Tử Dạ.”
Khí thế của Thanh Long rất mạnh, nhóm Áo Đức Kỳ ngồi phía sau An Nhĩ Tư đều cứng còng thân thể, không thể động đậy. Bất quá An Nhĩ Tư vẫn không hề sợ sệt lùi bước, vẫn trấn định ngồi đó, cùng Thanh Long đối diện. Trải qua lần vừa nãy, hiện giờ nếu Thanh Long phát ra một chút khí thế thì căn bản không thể uy hiếp An Nhĩ Tư được nữa.
Thấy An Nhĩ Tư không hề bị khí thế của mình ảnh hưởng, ánh mắt Thanh Long lộ ra một tia tán thưởng. Hậu đại Bạch Hổ này quả thực không tệ.
“Tôi đồng ý.” Trầm mặc một chốc, Nhan Tử Dạ đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn lọ linh thần đan trong tay, cư nhiên đáp ứng.
“Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư hơi mím môi nhìn cậu.
Nhan Tử Dạ nhìn anh, cười cười rồi quay về phía Thanh Long: “Tiền bối, tôi đồng ý. Hiện giờ có thể giao linh thần đan chân chính cho tôi đi?”
Thanh Long hơi nhếch khóe miệng, tay chống đầu, dùng ánh mắt hứng thú nhìn Nhan Tử Dạ: “Làm sao ngươi biết được?” Nhan Tử Dạ lắc lắc chiếc bình nhỏ trong tay, sau đó mở nắp bình ngửi thử: “Tuy tôi chưa thấy qua linh thần đan thực sự nhưng căn cứ theo sách cổ ghi lại thì bởi vì linh thần đan có bỏ xà dịch hoa nên vô luận để bao lâu, chỉ cần mở nắp ra sẽ nghe thấy mùi hương dược đặc trưng xông vào mũi. Mà thứ này thì không có, cộng thêm thái độ tùy ý của người vừa nãy, tôi nghĩ, hẳn là người muốn thử tôi đi?”
Vừa nãy Nhan Tử Dạ đã lặng lẽ mở nắp bình, cậu phát hiện đan dược bên trong không có mùi, vì thế liền hoài nghi.
“Ba ba ba…”
Thanh Long vừa vỗ tay vừa nói: “Đúng vậy, chính là thử, chúc mừng, ngươi đã qua ải.” Nếu khi đó Nhan Tử Dạ trực tiếp cầm bình linh thần đan kia rời đi thì kết quả chính là một chuyến không công. Chỉ có người có ân tất báo mới có thể có được linh thần đan chân chính. Thực rõ ràng, Nhan Tử Dạ đã thông qua khảo nghiệm của Thanh Long.
Thanh Long là thần thú, là rồng, bản tính của loài này là cao ngạo cùng ích kỷ. Nếu Nhan Tử Dạ không đồng ý trở thành đồ đệ, hắn sao lại có thể giao ra linh thần đan cho một người xa lạ như cậu. Thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí, chỉ có giao dịch công bằng mà thôi.
Thực rõ ràng, Nhan Tử Dạ cũng nhìn thấu điểm này mới đồng ý với điều kiện của Thanh Long.
“Tốt, ngươi đã đồng ý thì cho ngươi.” Thanh Long lật tay lại, một lọ nhỏ lớn cỡ bàn tay xuất hiện trong tay, tiếp đó hắn ném nhẹ một cái, Nhan Tử Dạ lập tức vứt bỏ lọ đan dược giả, chụp lấy lọ đan dược thật sự.
Nhẹ nhàng mở nắp lọ ngửi thử rồi lập tức đậy lại, Nhan Tử Dạ gật gật đầu: “Không tồi, này mới là linh thần đan chân chính.”
Thanh Long có chút buồn cười nói: “Nhóc thối nhà ngươi, cư nhiên so với lão long ta đây còn giảo hoạt hơn, không tồi, ta thích. Hiện giờ đan dược đã cho ngươi, vậy ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình.”
An Nhĩ Tư khẩn trương nắm chặt tay Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ…”
“Yên tâm, không có việc gì.” Nhan Tử Dạ đưa chiếc lọ trong tay cho An Nhĩ Tư rồi vỗ vỗ mu bàn tay anh an ủi. Tiếp Đó Nhan Tử Dạ đứng dậy bước tới trước, nói với Thanh Long: “Tới đi.”
Chỉ thấy trường bào màu xanh trên người bộc phát quang mang thanh sắc mãnh liệt, không gian xung quanh vặn vẹo mở rộng vài lần, sau đó người đứng đó biến mất, xuất hiện trước mắt An Nhĩ Tư là một con Thanh Long tứ trảo dài hơn mười mét.
Cặp sừng hươu thật dài, móng vuốt bén nhọn, sợi dâu rài bồng bềnh, những chiếc vảy lóe sáng cùng đôi mắt không giận mà uy làm nhóm An Nhĩ Tư lập tức cảm nhận được khí thế thuộc về thần thú địa cầu cổ ập thẳng tới trước mắt.
“Rống…” Thanh Long dài hơn mười mét lơ lửng giữa không trung, nó ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng.
Tiếng rống kia mang theo uy nghiêm vô tận làm nhóm Nhan Tử Dạ suýt chút nữa đã nằm úp sấp xuống. Cuối cùng, ngay lúc nhóm người sắp không chống đỡ nổi thì thân hình to lớn của Thanh Long dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy thu nhỏ lại. Cuối cùng hóa thành một tia thanh quang chui vào bụng Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng thần lực thật lớn đang cải tạo thân thể mình, viên yêu đan màu đỏ bị thần lực màu xanh bao bọc lấy, tiếp đó thần lực màu xanh chậm rãi rót vào bên trong.
Mà cơ thể Nhan Tử Dạ cũng đột nhiên phát ra một luồng thanh quang chói mắt, tiếp đó là một luồng hồng quang bao trùm lấy thanh quang, cung điện vàng son lộng lẫy ở xung quanh hệt như mặt gương xuất hiện vết rạn, chúng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, cuối cùng ‘rắc’ một tiếng, vỡ nát.
Tiếp sau đó những mảnh vỡ vốn nên rớt xuống đất lại biến thành tia sáng trắng bắn về phía chiếc nhẫn trên tay trái Nhan Tử Dạ. Chiếc nhẫn hồng ngọc được phủ lên một tầng bạch quang như có như không, so với ban đầu lại càng thêm phần tiên diễm xinh đẹp.
Cuối cùng đợi đến khi tất cả ánh sáng đều biến mất, nhóm An Nhĩ Tư phát hiện bọn họ đã thoát ra khỏi không gian riêng biệt kia, họ đang đứng trên bệ đá trong hang động.
Hơn mười thú nhân cấp S đứng bên dưới bệ thấy thấy nhóm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đều an toàn trở lại thì đều thở phào một hơi.
“Tiểu Dạ, em có khỏe không?” Sau khi đi ra, An Nhĩ Tư lập tức kiểm tra tình trạng của Nhan Tử Dạ.
Đôi mắt vốn nhắm chặt của Nhan Tử Dạ chậm rãi mở ra, trong mắt lóe sáng một tia thanh quang, sau đó cậu khẩn cấp nhìn chiếc nhẫn trên tay trái rồi nói với An Nhĩ Tư: “Tôi không sao, lần này có vẻ lời to rồi.”
Thanh Long chẳng những giao linh thần đan cho Nhan Tử Dạ, cư nhiên còn dung nhập không gian riêng biệt mà mình dùng thần lực sáng tạo ra vào chiếc nhẫn của Nhan Tử Dạ, biến nó thành không gian giới chỉ, hơn nữa toàn bộ vàng ròng chế tạo cung điện cũng đóng gói đưa nốt. Mà lúc này trong bụng Nhan Tử Dạ, một điểm thanh quang nho nhỏ đang tỏa ra thanh quang nhàn nhạt.
Nhan Tử Dạ ôm lấy cánh tay An Nhĩ Tư, cười ha hả: “Yên tâm, tôi thực sự không có việc gì, cụ thể thế nào thì trở về tôi sẽ kể lại cho anh biết.” Chuyến đi này quả nhiên không tệ, Nhan Tử Dạ đã hời to. Chẳng những chiếm được linh thần đan, cư nhiên còn thuận tiện được tặng kèm một đứa con là thần thú Thanh Long, cuộc giao dịch này thực đáng giá.
Nếu Nhan Tử Dạ đã nói không sao thì hẳn là không có việc gì. Đồ đã lấy được, An Nhĩ Tư cũng không muốn ở lại đây lâu.
“Kỳ quái, sao tôi cảm giác giống như đã quên gì đó? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Áo Đức Kỳ cùng ba ảnh vệ có chút mê mang, khoảnh khắc đi ra, bọn họ cư nhiên đã mất đi toàn bộ kí ức khi ở trong cung điện. Mà Tiểu Thứ ở trong lòng Áo Đức Kỳ tựa hồ cũng có chút mê mang.
Nghe thấy lời Áo Đức Kỳ, An Nhĩ Tư nhìn về phía Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ khẽ lắc đầu, sau đó nói: “Chuyện này khá trọng đại, hắn không muốn để bọn họ biết.”
An Nhĩ Tư hiểu được gật gật đầu. Mà nhóm Áo Đức Kỳ nghe vậy, tuy thực nghi hoặc ‘hắn’ là ai, bất quá nhớ tới chuyện Nhan Tử Dạ tựa hồ có thể cướp đi kí ức của người khác. Rất có thể bên trong đã xảy ra chuyện gì đó nên kí ức của bọn họ đã bị ‘hắn’ thần bí cướp đi. Hơn nữa xem bộ dáng Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư tựa hồ cũng không muốn nói, vì thế nhóm Áo Đức Kỳ cũng thức thời im miệng, không hỏi.
“Chúng ta trở về bằng đường cũ à?” Áo Đức Kỳ ôm Tiểu Thứ, quay đầu nhìn cánh cửa lớn phía sau hỏi Nhan Tử Dạ.
“Không cần, trực tiếp dùng truyền tống trận ra ngoài.” Ngay vừa nãy, Thanh Long đã chuyển giao phương pháp sử dụng truyền tống trận cho Nhan Tử Dạ, truyền tống trận này chẳng những có thể đi tới không gian của Thanh Long mà còn có thể trực tiếp đi ra bên ngoài. Hơn nữa cũng chỉ có con đường này, bởi vì sau khi bọn họ tiến tới đây, con đường kia đã bị phong kín hoàn toàn.
Thế nên mới nói Thanh Long đã bày sẵn một bàn cờ, cả hang động đã bị Thanh Long bày trận pháp, nếu khi ấy nhóm Nhan Tử Dạ thực sự rời đi thì bọn họ căn bản không thể ra ngoài, vĩnh viễn sẽ bị nhốt trong hang động này.
Tổng cộng có hơn hai mươi mấy người, Nhan Tử Dạ cần phải truyền tống hai lần mới có thể đưa toàn bộ mọi người ra ngoài, vì thế đầu tiên cậu đưa hơn mười thú nhân cấp S ra ngoài, tiếp đó mới tới nhóm An Nhĩ Tư.
Địa điểm tới chính là sơn động của đám huyết tri chu. Lúc nhóm Nhan Tử Dạ từ trong sơn động đi ra thì nhìn phát hiện vài thi thể với những vết thương buồn thiu trên người ở chỗ cửa động.
An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ liếc nhìn nhau một cái rồi bước qua, nhìn rõ bộ dáng của thi thể thì ánh mắt Nhan Tử Dạ lóe lên một tia sáng nguy hiểm: “Thú nhân này lần trước ở tinh tế đã đánh lén chúng ta, xem ra Nhan Tôn đã tiến vào bên trong rừng rậm. Những người này vừa mới chết không lâu, Nhan Tôn có lẽ cách chúng ta không quá xa.”
Nhan Tử Dạ vừa mới nói xong thì từ cách đó không xa truyền tới tiếng nổ kịch liệt, sau đó chính là tiếng thú rống vang vọng.
An Nhĩ Tư nghiêng đầu, mỉm cười: “Tiểu Dạ, muốn đi xem kịch vui không?”
Nhan Tử Dạ mỉm cười, mang theo vài phần hứng thú gật gật đầu: “Đương nhiên.”
…
Hoàn Chương 176.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.