Quyển 5 - Chương 47: An bài
Thương Thiên Bạch Hạc
26/04/2018
Phương Minh Nguy không biết sự khổ não của quan chỉ huy thủ tịch của nơi này, mà chỉ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Dầu sao phòng tuyến được xây dựng tì mỉ của quốc gia văn minh cấp cao, công nghệ cao ẩn chứa bên trong khiến Phương Minh Nguy đại khai nhãn giới. Dần dần, tới nơi này đã một tháng, tuy Phương Minh Nguy không có được bất kỳ cơ hội xuất kích nào, nhưng đã kết được giao tình với một số đại đầu binh.
Thể thuật cấp mười, tính thần hệ cấp mười bốn, trình độ này ở trong cả quân doanh cũng không tính là thấp. Đặc biệt là trong đám gia hỏa chỉ nhận thực lực này, hắn được công nhận nhất định.
Trong cả quân doanh, có một đoàn thể cực kỳ đặc thù, được xưng là "bộ đội Tiêm Đao".
"Nhân số của bộ đội Tiêm Đao này không ít, phải hơn mười vạn người, thực lực cường hân của thành viên trong bộ đội càng là không gì sánh bằng, hơn xa đồng liêu.
Có điều, khiến Phương Minh Nguy kinh ngạc là quan binh trong bộ đội này không ngờ lại có tám thành trở lên không phải là người Nữu Mạn thực sự.
Tuy những người này đều có quốc tịch Nữu Mạn, nhưng bọn họ lại tới từ khắp mọi nơi, trong đó có quá nửa là tới từ quốc gia cấp bốn, người của quốc gia cấp ba cũng không ít, người của quốc gia cấp hai thì chỉ có lưa thưa mấy người.
Tuy nhánh bộ đội này do quân nhân hỗn tạp tổ thành, nhưng chiến tích và thanh danh lại là đệ nhất.
Bọn họ là bộ đội lục chiến vương bài số một của điểm biên cảnh người - thú. Có thể được tuyển vào trong, trên cơ bản đều là cao thủ chân chính đạt tới cấp mười một hoặc là hơn.
Bọn họ hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất trong quân đoàn, đồng thời cũng phải gánh sự nguy hiểm lớn nhất. Xác suất thương vong trong quân đoàn, bọn họ thủy chung xếp số một.
Có điều cho dù là vậy, người ngoại quốc muốn gia nhập nhánh bộ đội này vẫn nhiều vô số kể.
Ở lâu với những người này, Phương Minh Nguy mới hiểu được một đạo lý.
Tuy nói trong quân đội lấy thực lực ra để nói chuyện, nhưng người Nữu Mạn dẫu sao cũng có ngạo khí cao hơn người ta một bậc. Nếu dưới tình huống thực lực tương đương, bọn họ vẫn có chút khinh thường người từ quốc gia văn minh cấp thấp được tiến vào đế quốc.
Nhưng, một khi những người ngoại quốc tiến vào trong bộ đội Tiêm Đao, hoặc là nhìn thấy hai Tiêm Đao giao nhau trên quân phục của họ, tất cả ánh mắt của quân nhân bình thường đều biến thành nóng bỏng và tôn kính.
Trong bầu không khí này, chỉ cần là người có chút nhiệt huyết đều sẽ tìm trăm phương ngàn kế để gia nhập vào bộ đội Tiêm Đao. Nếu so sánh thì nguyện vọng của những người ngoại quốc luôn cường liệt hơn một chút, cho nên danh ngạc giành được tất nhiên cũng nhiều hơn nhiều.
Sau khi trải qua một tháng làm quen, Trần Húc Đào thượng tướng cuối cùng cũng bí mật tiếp kiến bá tước Phương Minh Nguy. Tuy vị lão tướng quân này có nguyên vọng vĩnh viễn nhốt Phương Minh Nguy ở trong phòng tối, nhưng ông ta căn bản không dám làm vậy. Ngược lại còn mặt mày tươi cười hỏi: "Bá tước đại nhân, sau khi tới quân đoàn Mặc Nhĩ của tôi, sống có thoải mái không?"
"Phi thường cảm ơn sự khoán đãi đầy thịnh tình của tướng quân các hạ." Phương Minh Nguy lúc này đã mặc một bộ quân phục thiếu tá, tuy quân phục này thuần túy dùng để che mắt người khác, nhưng mặc lên người cũng lờ mờ có vài phần khí tức lăng lệ: "Có điều, tướng quân các hạ, tôi tới đây một tháng rồi, trừ ăn cơm và ngủ nghê ra, vẫn chưa được tham gia bất kỳ hành động quân sự nào, điểm này chỉ sợ là không phù hợp với mục đích đến đây của tôi."
Trần Húc Đào, da cười thịt không cười, nói: "Bá tước đại nhân, ngài là nhân tài quân sự cao quý của đế quốc chúng ta, tục ngữ nói, thép tốt dùng trên mũi đao, nơi cần ngài còn rất nhiều, ngài cứ yên tâm."
"Thật ư?" Phương Minh Nguy hoài nghi hỏi.
"Chắc chắn là vậy rồi, ngài cứ yên tâm đi."
Phương Minh Nguy chăm chú nhì vị tướng quân già này, trong lòng đến nửa chữ cũng không tin. Có điều nơi này dẫu sao cũng là địa bàn của người ta, hắn chỉ đành uyển chuyển nói: "Tướng quân các hạ, đã như vậy, tôi cũng không thể cường cầu, vậy ngài có thể để tôi làm chút việc gì đó không? Cứ vô công rồi nghề như vậy, tôi thực sự là không thể nào chịu được."
"Làm chút việc gì đó ư, cái này dễ thôi." Trần Húc Đào lập tức nói: "Bá tước đại nhân, bộ tham mưu của chúng tôi đang thiếu người, ngài tới đó giúp đỡ được không?"
"Tham mưu ư?" Phương Minh Nguy ngây ra, nếu như mình tới bộ tham mưu, vậy thì còn có cơ hội lấy thi thể quái thú không?" Nghĩ tới đây, Hàn Lập tức nói: "Tướng quân các hạ, tôi đối với tham mưu không có hứng thú, có thể đổi một cương vị khác không?"
"Bá tước đại nhân đã không hài lòng, vậy tôi đổi chỗ khác vậy." Trần Húc Đào nghĩ một lát rồi lại nói: "Đúng rồi, đoàn văn công thì sao? Đó là một nơi rất hay, rất nhiều người nghĩ vờ cả đầu để được chui vào đó dấy.”
"Đoàn văn công? Đó là địa phương nào?" Phương Minh Nguy nghi hoặc hỏi.
"Đoàn văn công là nơi biểu diễn văn nghệ, có ý sĩ khí cho quân đoàn,nơi đó chính là bộ đội có nhiều mỹ nữ nhất trong quân đoàn đó." Trần Húc Đào mặt mày tươi cười nói.
Khóe miệng Phương Minh Nguy giật giật, mỹ nữ biểu diễn văn nghệ thì có tác dụng chó gì, chẳng lẽ bảo họ biểu diễn thoát y hoặc là múa cột cho quái thú xem à? Chỉ sợ rất ít quái thú sẽ hân thưởng vũ đạo của nhân loại, dẫu sao thì khả năng một phát nuốt gọn mỹ nữ đang khiêu vũ thì lớn hơn một chút đó.
Nhìn thấy Phương Minh Nguy lắc đầu như đánh trống, Trần Húc Đào suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Vậy thì tới kho đạn và kho năng lượng đi, phụ trách cung ứng trang bị cho toàn quân."
"Không được, đổi việc khác đi."
Mặt Trần Húc Đào vẫn tươi cười như cũ, có điều trong lòng thì mắng thầm. Mình là quân đoàn trưởng của quân đoàn Mạc Nhĩ cơ mà, ở đây, không có bất kỳ ai cả gan làm trái mệnh lệnh của mình thằng ôn này không ngờ lại cự tuyệt đến bốn lần, thật đúng là không biết điều.
CÓ điều, đã biết thân phận của Phương Minh Nguy, hiểu rằng hắn là hồng nhân trong mắt bệ hạ, cho dù là chuyện có khó khăn gấp mười thì Trần Húc Đào cũng phải tận thiện tận mỹ mà hoàn thành
"Bá tước đại nhân, nếu ngài không vừa ý vậy thì chủ quản nhà ăn đi."
"Nhà ăn?"
"Đúng vậy, chính là phụ trách ầm thực cho cả quân đoàn, đây là một nhiệm vụ rất gian khổ đó."
"Không, cảm ơn, tôi sẽ không đi thổi cơm đâu."
"A, vậy thì khoa học thông tin thì sao, nắm tất cả tin tức của quân đội, là mấu chốt để giành được chiến thắng của chúng ta đó."
"Không, cảm ơn... cứ nghe thấy tiếng điện thoại là tôi lại dị ứng."
"Dị ứng ư?"
"Đúng vậy?"
"À, đúng là một bệnh hiếm gặp." Trần Húc Đào ngây ra rồi tiếp tục nói: "Đã vậy, bộ phận vệ sinh thì sao? Công tác vệ sinh của cả quân đoàn cũng rất quan trọng."
"Tôi ghét bụi bặm lắm."
"Vậy thì..."
"Tướng quân các hạ." Phương Minh Nguy cuối cùng không nhịn được nữa, nói: "Tôi muốn tới bộ môn thực chiến, nơi đó chắc có vị trí cho tôi."
"Bộ môn thực chiến à." Trần Húc Đào trầm ngâm một lát, hỏi: "Bá tước đại nhân có bộ môn nào vừa ý chưa?"
"Có." •
"Cái nào."
"Bộ đội Tiêm Đao."
"Bộ đội Tiêm Đao ư."
"A, trời ơi." Trần Húc Đào vỗ vỗ đầu, nói: "Bá tước đại nhân, Bộ đội Tiêm Đao là nơi có xác suất tử vong cao nhất trong quân đoàn của chúng ta, hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu của nhánh bộ đội này là phòng ngự và tìm kiếm quái thú trong tinh cầu, đối với ngài mà nói, hơi có chút đại tài tiểu dụng."
"Không sao, tôi thích nhánh bộ đội này." Phương Minh Nguy mủn cười, hắn sớm đã nghe ngóng kỹ rồi, tuy xác suất tử vong của nhánh bộ đội này rất cao, nhưng cơ hội gặp được quái thú cũng rất nhiều. Nói thực, hắn lúc này rất có lòng tin với bản thân và không không coi những quái vật kiểu như quái thú Phất Lãng Khắc vào mắt.
Trần Húc Đào sầm mặt không đáp lời, mà vị Hứa tướng quân lúc ban đầu từng có xung đột với Phương Minh Nguy thì cao giọng nói: "Không được, bá tước đại nhân, ngài tuyệt đối không thể gia nhập Bộ đội Tiêm Đao."
"Vì sao, cùng là công dân của đế quốc, chuyện binh sĩ bình thường có thể làm được thì tôi cũng làm được." Phương Minh Nguy nghĩa chính nghiêm từ, nói: "Tôi không cần sự chiếu có đặc biệt."
"Không, bá tước đại nhân, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi." Hứa tướng quân nói: "Chính bởi vì để công bằng, cho nên ngài không thể gia nhập Bộ đội Tiêm Đao."
"Vì sao?"
"Bởi vì tất cả các binh sĩ tham gia bội đội Tiêm Đao đều cần đạt tới thể thuật cấp mười một thì mới có tư cách tham gia khảo hạch." Hứa tướng quân mỉm cười, nói: "Tôi biết bá tước đại nhân rất muốn ra sức cho đất nước, vậy thì xin ngài phát huy sở trường, tiếp tục điều khiển hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi đó đi."
Phương Minh Nguy nhíu mày, điều khiển chiến hạm cấp Thắng Lợi tuy an toàn hơn nhiều, nhưng quái thú trong không trung đã có nửa năm chưa xuất hiện rồi, thật sự không biết phải tới năm nào tháng nào mới khiến mình được như ước nguyện.
"Hứa tướng quân, chẳng lẽ nhất định phải là năng lực thể thuật đạt tới cấp mười một mới được ư?"
"Đúng vậy, không những năng lực thể thuật phải đạt tới cấp mười một hơn nữa còn phải thông quan khảo hạch huấn luyện của nội bộ quân đội nữa." Hứa tướng quân nói rất nghiêm túc: "Đây là truyền thống từ trước đến nay của Bộ đội Tiêm Đao, xin thứ cho tôi không thể giúp đỡ được."
Phương Minh Nguy cắn răng, hỏi: "Hứa tướng quân, nếu như tôi thông qua khảo hạch, vậy thì có thể cho phép tôi gia nhập bộ đội Tiêm Đao không?'
Hứa tướng quân ngây ra, nói: "Bá tước đại nhân, năng lực thể thuật hiện tại của ngài vẫn chưa đạt tới cấp mười mà."
Phương Minh Nguy cười hắc hắc, nói: "Tướng quân các hạ, điểm này xin ngài dàn xếp một chút."
Hứa tướng quân đang định cự tuyệt thì nghe thấy Trần Húc Đào cười nói: "Được, bá tước đại nhân đã kiên trì như vậy thì tôi sẽ phá lệ một lần, cho phép ngài tham gia khảo hạch nội bộ của quân đọi."
"Đã tạ tướng quân các hạ." Phương Minh Nguy không nén nổi vui mừng.
Nhìn thấy Phương Minh Nguy cao hửng bỏ đi, Hứa tướng quân nghi hoặc hỏi: "Trần tướng quân, ngài vì sao lại đáp ứng hắn."
Trần Húc Đào ậm ờ cười nói: "Anh là lão nhân trong quân, cho rằng hắn có thể thông qua khóa huấn luyện của nội bộ không ?"
"Khó lắm."
"Đúng vậy, ngay năng lực thể thuật cấp mười hai cũng chưa chắc có thể thông qua,, huống chỉ là người ngay cả cấp mười cũng không thể đột phát được."
"Nhưng, vạn nhất hắn thông qua được thì sao?"
Trần Húc Đào cười nói: "Nếu hắn thông qua rồi, vậy thì chúng ta sẽ nói năng lực thể thuật của hắn không đạt chỉ tiêu, như vậy có thể cự tuyệt một cách quang minh chính đại. Chẳng lê anh cho rằng, hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn đột phá cực hạn cấp mười của thể thuật ư?"
Hứa tướng quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau, rồi lần lượt bật cười, củ khoai nóng này cuối cùng cũng không thành vấn đề.
Dầu sao phòng tuyến được xây dựng tì mỉ của quốc gia văn minh cấp cao, công nghệ cao ẩn chứa bên trong khiến Phương Minh Nguy đại khai nhãn giới. Dần dần, tới nơi này đã một tháng, tuy Phương Minh Nguy không có được bất kỳ cơ hội xuất kích nào, nhưng đã kết được giao tình với một số đại đầu binh.
Thể thuật cấp mười, tính thần hệ cấp mười bốn, trình độ này ở trong cả quân doanh cũng không tính là thấp. Đặc biệt là trong đám gia hỏa chỉ nhận thực lực này, hắn được công nhận nhất định.
Trong cả quân doanh, có một đoàn thể cực kỳ đặc thù, được xưng là "bộ đội Tiêm Đao".
"Nhân số của bộ đội Tiêm Đao này không ít, phải hơn mười vạn người, thực lực cường hân của thành viên trong bộ đội càng là không gì sánh bằng, hơn xa đồng liêu.
Có điều, khiến Phương Minh Nguy kinh ngạc là quan binh trong bộ đội này không ngờ lại có tám thành trở lên không phải là người Nữu Mạn thực sự.
Tuy những người này đều có quốc tịch Nữu Mạn, nhưng bọn họ lại tới từ khắp mọi nơi, trong đó có quá nửa là tới từ quốc gia cấp bốn, người của quốc gia cấp ba cũng không ít, người của quốc gia cấp hai thì chỉ có lưa thưa mấy người.
Tuy nhánh bộ đội này do quân nhân hỗn tạp tổ thành, nhưng chiến tích và thanh danh lại là đệ nhất.
Bọn họ là bộ đội lục chiến vương bài số một của điểm biên cảnh người - thú. Có thể được tuyển vào trong, trên cơ bản đều là cao thủ chân chính đạt tới cấp mười một hoặc là hơn.
Bọn họ hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất trong quân đoàn, đồng thời cũng phải gánh sự nguy hiểm lớn nhất. Xác suất thương vong trong quân đoàn, bọn họ thủy chung xếp số một.
Có điều cho dù là vậy, người ngoại quốc muốn gia nhập nhánh bộ đội này vẫn nhiều vô số kể.
Ở lâu với những người này, Phương Minh Nguy mới hiểu được một đạo lý.
Tuy nói trong quân đội lấy thực lực ra để nói chuyện, nhưng người Nữu Mạn dẫu sao cũng có ngạo khí cao hơn người ta một bậc. Nếu dưới tình huống thực lực tương đương, bọn họ vẫn có chút khinh thường người từ quốc gia văn minh cấp thấp được tiến vào đế quốc.
Nhưng, một khi những người ngoại quốc tiến vào trong bộ đội Tiêm Đao, hoặc là nhìn thấy hai Tiêm Đao giao nhau trên quân phục của họ, tất cả ánh mắt của quân nhân bình thường đều biến thành nóng bỏng và tôn kính.
Trong bầu không khí này, chỉ cần là người có chút nhiệt huyết đều sẽ tìm trăm phương ngàn kế để gia nhập vào bộ đội Tiêm Đao. Nếu so sánh thì nguyện vọng của những người ngoại quốc luôn cường liệt hơn một chút, cho nên danh ngạc giành được tất nhiên cũng nhiều hơn nhiều.
Sau khi trải qua một tháng làm quen, Trần Húc Đào thượng tướng cuối cùng cũng bí mật tiếp kiến bá tước Phương Minh Nguy. Tuy vị lão tướng quân này có nguyên vọng vĩnh viễn nhốt Phương Minh Nguy ở trong phòng tối, nhưng ông ta căn bản không dám làm vậy. Ngược lại còn mặt mày tươi cười hỏi: "Bá tước đại nhân, sau khi tới quân đoàn Mặc Nhĩ của tôi, sống có thoải mái không?"
"Phi thường cảm ơn sự khoán đãi đầy thịnh tình của tướng quân các hạ." Phương Minh Nguy lúc này đã mặc một bộ quân phục thiếu tá, tuy quân phục này thuần túy dùng để che mắt người khác, nhưng mặc lên người cũng lờ mờ có vài phần khí tức lăng lệ: "Có điều, tướng quân các hạ, tôi tới đây một tháng rồi, trừ ăn cơm và ngủ nghê ra, vẫn chưa được tham gia bất kỳ hành động quân sự nào, điểm này chỉ sợ là không phù hợp với mục đích đến đây của tôi."
Trần Húc Đào, da cười thịt không cười, nói: "Bá tước đại nhân, ngài là nhân tài quân sự cao quý của đế quốc chúng ta, tục ngữ nói, thép tốt dùng trên mũi đao, nơi cần ngài còn rất nhiều, ngài cứ yên tâm."
"Thật ư?" Phương Minh Nguy hoài nghi hỏi.
"Chắc chắn là vậy rồi, ngài cứ yên tâm đi."
Phương Minh Nguy chăm chú nhì vị tướng quân già này, trong lòng đến nửa chữ cũng không tin. Có điều nơi này dẫu sao cũng là địa bàn của người ta, hắn chỉ đành uyển chuyển nói: "Tướng quân các hạ, đã như vậy, tôi cũng không thể cường cầu, vậy ngài có thể để tôi làm chút việc gì đó không? Cứ vô công rồi nghề như vậy, tôi thực sự là không thể nào chịu được."
"Làm chút việc gì đó ư, cái này dễ thôi." Trần Húc Đào lập tức nói: "Bá tước đại nhân, bộ tham mưu của chúng tôi đang thiếu người, ngài tới đó giúp đỡ được không?"
"Tham mưu ư?" Phương Minh Nguy ngây ra, nếu như mình tới bộ tham mưu, vậy thì còn có cơ hội lấy thi thể quái thú không?" Nghĩ tới đây, Hàn Lập tức nói: "Tướng quân các hạ, tôi đối với tham mưu không có hứng thú, có thể đổi một cương vị khác không?"
"Bá tước đại nhân đã không hài lòng, vậy tôi đổi chỗ khác vậy." Trần Húc Đào nghĩ một lát rồi lại nói: "Đúng rồi, đoàn văn công thì sao? Đó là một nơi rất hay, rất nhiều người nghĩ vờ cả đầu để được chui vào đó dấy.”
"Đoàn văn công? Đó là địa phương nào?" Phương Minh Nguy nghi hoặc hỏi.
"Đoàn văn công là nơi biểu diễn văn nghệ, có ý sĩ khí cho quân đoàn,nơi đó chính là bộ đội có nhiều mỹ nữ nhất trong quân đoàn đó." Trần Húc Đào mặt mày tươi cười nói.
Khóe miệng Phương Minh Nguy giật giật, mỹ nữ biểu diễn văn nghệ thì có tác dụng chó gì, chẳng lẽ bảo họ biểu diễn thoát y hoặc là múa cột cho quái thú xem à? Chỉ sợ rất ít quái thú sẽ hân thưởng vũ đạo của nhân loại, dẫu sao thì khả năng một phát nuốt gọn mỹ nữ đang khiêu vũ thì lớn hơn một chút đó.
Nhìn thấy Phương Minh Nguy lắc đầu như đánh trống, Trần Húc Đào suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Vậy thì tới kho đạn và kho năng lượng đi, phụ trách cung ứng trang bị cho toàn quân."
"Không được, đổi việc khác đi."
Mặt Trần Húc Đào vẫn tươi cười như cũ, có điều trong lòng thì mắng thầm. Mình là quân đoàn trưởng của quân đoàn Mạc Nhĩ cơ mà, ở đây, không có bất kỳ ai cả gan làm trái mệnh lệnh của mình thằng ôn này không ngờ lại cự tuyệt đến bốn lần, thật đúng là không biết điều.
CÓ điều, đã biết thân phận của Phương Minh Nguy, hiểu rằng hắn là hồng nhân trong mắt bệ hạ, cho dù là chuyện có khó khăn gấp mười thì Trần Húc Đào cũng phải tận thiện tận mỹ mà hoàn thành
"Bá tước đại nhân, nếu ngài không vừa ý vậy thì chủ quản nhà ăn đi."
"Nhà ăn?"
"Đúng vậy, chính là phụ trách ầm thực cho cả quân đoàn, đây là một nhiệm vụ rất gian khổ đó."
"Không, cảm ơn, tôi sẽ không đi thổi cơm đâu."
"A, vậy thì khoa học thông tin thì sao, nắm tất cả tin tức của quân đội, là mấu chốt để giành được chiến thắng của chúng ta đó."
"Không, cảm ơn... cứ nghe thấy tiếng điện thoại là tôi lại dị ứng."
"Dị ứng ư?"
"Đúng vậy?"
"À, đúng là một bệnh hiếm gặp." Trần Húc Đào ngây ra rồi tiếp tục nói: "Đã vậy, bộ phận vệ sinh thì sao? Công tác vệ sinh của cả quân đoàn cũng rất quan trọng."
"Tôi ghét bụi bặm lắm."
"Vậy thì..."
"Tướng quân các hạ." Phương Minh Nguy cuối cùng không nhịn được nữa, nói: "Tôi muốn tới bộ môn thực chiến, nơi đó chắc có vị trí cho tôi."
"Bộ môn thực chiến à." Trần Húc Đào trầm ngâm một lát, hỏi: "Bá tước đại nhân có bộ môn nào vừa ý chưa?"
"Có." •
"Cái nào."
"Bộ đội Tiêm Đao."
"Bộ đội Tiêm Đao ư."
"A, trời ơi." Trần Húc Đào vỗ vỗ đầu, nói: "Bá tước đại nhân, Bộ đội Tiêm Đao là nơi có xác suất tử vong cao nhất trong quân đoàn của chúng ta, hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu của nhánh bộ đội này là phòng ngự và tìm kiếm quái thú trong tinh cầu, đối với ngài mà nói, hơi có chút đại tài tiểu dụng."
"Không sao, tôi thích nhánh bộ đội này." Phương Minh Nguy mủn cười, hắn sớm đã nghe ngóng kỹ rồi, tuy xác suất tử vong của nhánh bộ đội này rất cao, nhưng cơ hội gặp được quái thú cũng rất nhiều. Nói thực, hắn lúc này rất có lòng tin với bản thân và không không coi những quái vật kiểu như quái thú Phất Lãng Khắc vào mắt.
Trần Húc Đào sầm mặt không đáp lời, mà vị Hứa tướng quân lúc ban đầu từng có xung đột với Phương Minh Nguy thì cao giọng nói: "Không được, bá tước đại nhân, ngài tuyệt đối không thể gia nhập Bộ đội Tiêm Đao."
"Vì sao, cùng là công dân của đế quốc, chuyện binh sĩ bình thường có thể làm được thì tôi cũng làm được." Phương Minh Nguy nghĩa chính nghiêm từ, nói: "Tôi không cần sự chiếu có đặc biệt."
"Không, bá tước đại nhân, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi." Hứa tướng quân nói: "Chính bởi vì để công bằng, cho nên ngài không thể gia nhập Bộ đội Tiêm Đao."
"Vì sao?"
"Bởi vì tất cả các binh sĩ tham gia bội đội Tiêm Đao đều cần đạt tới thể thuật cấp mười một thì mới có tư cách tham gia khảo hạch." Hứa tướng quân mỉm cười, nói: "Tôi biết bá tước đại nhân rất muốn ra sức cho đất nước, vậy thì xin ngài phát huy sở trường, tiếp tục điều khiển hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi đó đi."
Phương Minh Nguy nhíu mày, điều khiển chiến hạm cấp Thắng Lợi tuy an toàn hơn nhiều, nhưng quái thú trong không trung đã có nửa năm chưa xuất hiện rồi, thật sự không biết phải tới năm nào tháng nào mới khiến mình được như ước nguyện.
"Hứa tướng quân, chẳng lẽ nhất định phải là năng lực thể thuật đạt tới cấp mười một mới được ư?"
"Đúng vậy, không những năng lực thể thuật phải đạt tới cấp mười một hơn nữa còn phải thông quan khảo hạch huấn luyện của nội bộ quân đội nữa." Hứa tướng quân nói rất nghiêm túc: "Đây là truyền thống từ trước đến nay của Bộ đội Tiêm Đao, xin thứ cho tôi không thể giúp đỡ được."
Phương Minh Nguy cắn răng, hỏi: "Hứa tướng quân, nếu như tôi thông qua khảo hạch, vậy thì có thể cho phép tôi gia nhập bộ đội Tiêm Đao không?'
Hứa tướng quân ngây ra, nói: "Bá tước đại nhân, năng lực thể thuật hiện tại của ngài vẫn chưa đạt tới cấp mười mà."
Phương Minh Nguy cười hắc hắc, nói: "Tướng quân các hạ, điểm này xin ngài dàn xếp một chút."
Hứa tướng quân đang định cự tuyệt thì nghe thấy Trần Húc Đào cười nói: "Được, bá tước đại nhân đã kiên trì như vậy thì tôi sẽ phá lệ một lần, cho phép ngài tham gia khảo hạch nội bộ của quân đọi."
"Đã tạ tướng quân các hạ." Phương Minh Nguy không nén nổi vui mừng.
Nhìn thấy Phương Minh Nguy cao hửng bỏ đi, Hứa tướng quân nghi hoặc hỏi: "Trần tướng quân, ngài vì sao lại đáp ứng hắn."
Trần Húc Đào ậm ờ cười nói: "Anh là lão nhân trong quân, cho rằng hắn có thể thông qua khóa huấn luyện của nội bộ không ?"
"Khó lắm."
"Đúng vậy, ngay năng lực thể thuật cấp mười hai cũng chưa chắc có thể thông qua,, huống chỉ là người ngay cả cấp mười cũng không thể đột phát được."
"Nhưng, vạn nhất hắn thông qua được thì sao?"
Trần Húc Đào cười nói: "Nếu hắn thông qua rồi, vậy thì chúng ta sẽ nói năng lực thể thuật của hắn không đạt chỉ tiêu, như vậy có thể cự tuyệt một cách quang minh chính đại. Chẳng lê anh cho rằng, hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn đột phá cực hạn cấp mười của thể thuật ư?"
Hứa tướng quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau, rồi lần lượt bật cười, củ khoai nóng này cuối cùng cũng không thành vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.