Quyển 6 - Chương 26: chiến sĩ trời sinh
Thương Thiên Bạch Hạc
26/04/2018
Đi vào trong buồng cá nhân, bên trong đầy đủ mọi thiết bị.
Ba người Vương Tự Cường đứng ở trước mặt Phương Minh Nguy, ý tứ rất rõ ràng, ngươi chọn lựa người đi.
Phương Minh Nguy ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt ba người bọn họ, Vương Tự Cường là lão sư của hắn, cho dù hắn lá gan có lớn, cũng không dám chọn lựa.
về phần Dương Minh Minh cùng Nghiêm tiên sinh đưa mắt nhìn Nghiêm tiên sinh mặt đầy âm trầm, lại nhìn Dương Minh Minh vẻ mặt ánh mắt đều có nụ cười, Phương Minh Nguy dễ dàng đưa ra quyết định chính xác.
“Dương đại sư, mời ngài chỉ giáo”.
Dương minh minh hai mắt trừng nói: “Tiều tử giòi, lại thoáng cái chọn đến ta, chẳng lè cho là ta khi dễ tốt nhất sao?”
Phương Minh Nguy cười bồi nói: “Ngài sao lại nói như vậy, từ sau khi tới Nữu Man, uy danh của ngài một mực như là sấm bên tai, nếu may mắn có được cơ hội ngài chỉ điểm, đó là ước mơ tha thiết của tất cả mọi người”.
Dương Minh Minh lập tức bật cười nói: “Hay cho vỗ mông ngựa, bất quá ta nói trước, trong ba người chúng ta, con đường cơ giáp của ta đi là vô cùng nhất cương mãnh, tại đối phó chiến hạm, có hiệu quả nhanh nhất, ngươi phải cẩn thận”.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình nói: “Vâng”.
Trong lòng của hắn nghi hoặc, chẳng lẽ cơ giáp thật có thể ở trong vũ trụ đối phó chiến hạm được sao?
Tuy Hoa Danh Đường đã từng nói qua với hắn, cao thủ chân chính thao túng cơ giáp cao cấp quả thật có thể dù đánh tan chiến hạm, nhưng cái này đều là chiến hạm loại nhỏ hoặc tàu bảo vệ. Nhưng nghe ý tứ của lão sư, tựa như muốn khiêu chiến là chiến hạm cờ lớn.
Do dự một chút, Phương Minh Nguy mang lên tiểu vương miện cải trang truyền cảm khí. Tuy thứ này tạo hình khá có quái, nhưng mà trong vũ trụ truyền cảm khí tư nhân nhiều vô số kể, đám người Vương Tự Cường tất nhiên cũng không nghĩ ra trong đó lại ấn chứa bí mật khổng lồ như thể.
Ở trong thiết bị không gian giả lập. Phương Minh Nguy chọn lựa chiến hạm cờ lớn, sau đó điểm xuống mệnh lệnh xuất chiến.
Ở trong vũ trụ mênh mông, ngoại trừ tinh quang lóe sáng ra, chính là một mảng hắc ám âm lãnh
Nhưng mà, chú ý của Phương Minh Nguy lập tức bị một điếm nhỏ ở ngàn dặm phía trước hấp dẫn. Từ tin tức chiến hạm phân hồi cho thấy, điểm nhỏ này đúng là một cơ giáp, hơn nữa còn là một cơ giáp tạo hình rất khác biệt đỏ tươi như lửa.
Cơ giáp này cũng không lớn, căn cứ do đạc, đại khái chừng năm mét, chỉ vẹn vẹn bằng một nửa chế thức cơ giáp bình thường.
Nhưng mà, Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy cơ giáp này, trong lòng đã cả kinh không tự chủ được khẩn trương lên.
“Phương Minh Nguy, chiếc chiến hạm này của ngươi không được, đi đối cái khác đi” Thanh âm của Dương Minh Minh từ trong tai nghe truyền đến.
Phương Minh Nguy ngẫm nghĩ, xác thực dùng chiến hạm cờ lớn đối phó một cơ giáp. Quả thật có chút không thể nào nói nổi. Hắn ở trong số chiến hạm nhìn lướt qua, tùy ý chọn ra một chiến hạm cờ trung.
Không ngờ, vừa mới đem chiến hạm thay đổi xong, đã nghe thấy hai thanh âm đồng thời vang lên: “Ngu ngốc”.
Phương Minh Nguy lập tức phân biệt ra được một đạo trong đó đúng là của Vương Tự Cường, hắn kinh ngạc hối: “Lão sư, làm sao vậy?”
“Hắn bảo ngươi thay đổi chiến hạm cấp cao. Không phải là thứ không có tác dụng này” Vương Tự Cường thanh âm có một tia bất thiện.
“Chiến hạm cấp cao?” Phương Minh Nguy ngược lại hít vào một hơi khí lạnh, chẳng lè Dương Minh Minh lại định dùng cơ giáp để đối phó chiến hạm cấp Thanh Tùng, hoặc là chiến hạm cấp Thắng Lợi sao?
Mang có chút không yên tâm. Phương Minh Nguy rốt cuộc lấy ra một chiến hạm cấp Thanh Tùng.
“Dương đại sư, đây là chiến hạm cấp Thanh Tùng. Trong đó chù pháo ba mươi hai cái, uy lực cực lớn, ngài cẩn thận đó” Phương Minh Nguy có lòng tốt nhắc nhỡ.
“Yên tâm, khi ngươi còn chưa có sinh ra, chiến hạm như vậy ta đã chơi qua rồi” Dương Minh cười to nói: “Giờ bắt đầu đi”.
“Tốt”.
Theo một tiếng tốt này của Phương Minh Nguy vừa dứt, lồng phòng hộ của chiến hạm đã mở ra, hơn nữa đã đạt đến một ngàn độ.
Lồng phòng hộ cao nhất của chiến hạm cấp Thanh Tùng là tám ngàn độ, đủ để ngăn cản pháo năng lượng ngang cấp khác liên kích hơn mười lần. Nhưng mà, không có chiến hạm nào có thể trong nháy mắt đem lồng phòng hộ mở ra đến công suất lớn nhất, cho nên để mở ra lớn nhất thì cần phải có mấy phút, hoặc là phải dần dần tăng lên.
Trong nháy mắt khi lồng phòng hộ mở ra, chủ pháo tuyến đầu đã duỗi ra ngoài, đồng thời trên máy vi tính truyền đến tập tín hiệu trung.
Tuy Phương Minh Nguy đối với chiến hạm cấp Thanh Tùng phi thường có lòng tin, nhưng mà khi đối chiến thực tế bắt đầu, hắn cũng đà toàn tâm đầu nhập, tuyệt đối không dám có một tia chậm trễ.
Bạch quang lóe lên, chủ pháo không tiếng động bạo phát, hướng về cơ giáp như con kiến ở xa xa bắn tới.
Tại năng lượng đã tập trung, hơn nữa dưới tình huống đã phát pháo, coi như là đối phương có bản lãnh bằng trời, tối thiểu cũng phải chân tay luống cuống đi.
Chỉ là, sau một khắc Phương Minh Nguy lập tức mở to hai mắt, hầu như là khó có thể tin nhìn một màn trước mắt.
Cơ giáp màu đỏ như lửa phía trước đã động, hầu như là trong nháy mắt đã vọt lên, đối mặt với chùm sáng năng lượng mà chiến hạm cấp Thanh Tùng phát ra mà vọt tới.
Mắt thấy hai bên muốn va chạm, Phương Minh Nguy trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ cơ giáp này lại có năng lực phòng ngự kháng với chủ pháo của chiến hạm cấp Thanh Tùng sao?
Đột nhiên.
Phương Minh Nguy khóe mắt giật giật, hắn từ trên màn hình lớn xem rõ ràng, cơ giáp màu đỏ trong tích tắc khi sắp va chạm đã biến mất.
Thân bất do kỷ hít vào một hơi khí lạnh, đây là tốc độ gì chứ?
Chuyện phát sinh ra trong tích tắc, thậm chí ngay cả nhãn lực của hắn cũng không có nhìn rõ ràng. Phương Minh Nguy thậm chí còn có chỗ hoài nghi, đối phương chẳng phải là cũng có năng lực thuấn di, đem trọn cả cơ giáp đều dời đi địa điềm khác hay sao.
Tiếng cảnh báo bỗng nhiên vang lên, dưới màn hình lớn nhảy ra một loạt số liệu, Phương Minh Nguy thấy mà kinh hồn táng đảm.
Hắn rốt cuộc biết cơ giáp màu đỏ này đi về phía nào, thì ra vừa rồi, cơ giáp màu đỏ lại ở trong nháy mắt nhanh chóng tiến nhập vào trong vận động cực cao, trong phút chốc tốc độ của nó đã đột phá cực hạn, đạt đến tốc độ nửa ánh sáng.
Điều khiển cơ giáp tiến vào tốc độ nửa ánh sáng, đây là chuyện nghe mà rợn người.
Tuy tất cả phi thuyền sau khi trải qua một thời gian ngắn gia tốc, cũng có thể đạt tới tốc độ này. Nhưng mà, nếu như bảo trì tốc độ này, như vậy phi thuyền căn bản cũng không có bất luận năng lực tác chiến gì.
Hơn nữa càng chủ yếu là, không có bất kỳ phi thuyền nào có thể ở trong nháy mắt đạt tới tốc độ cao như vậy, coi như là chiến hạm cấp Thắng Lợi cũng không làm được.
Cho nên, giờ phút này Phương Minh Nguy sau khi biết được tốc độ di động của cơ giáp màu đỏ, không khỏi có chút chân tay luống cuống .
Đối mặt với kẻ địch như vậy, phải công kích như thế nào mới được?
Ý niệm trong đầu khê động, vô số linh hồn lập tức cung cấp gần ngàn loại phương án ứng đối, mà tiểu vương miện vẫn trước sau như một loại bỏ phần tích. Hầu như là trong nháy mắt, Phương Minh Nguy lập tức đưa ra quyết định hắn không chút do dự hạ lệnh, tất cả chủ phó pháo toàn bộ triển khai, hướng về bốn phương tám hướng tiến hành liên tục xạ kích không quy tắc, duy trì không hạn chế.
Đương nhiên, vì bảo trì tốc độ xạ kích cùng diện tích che phù, năng lượng pháo cũng không có mở ra toàn bộ công suất. Nhưng mà, Phương Minh Nguy có lòng tin, chỉ cần cơ giáp màu đỏ bị bắn trúng, nhất định sẽ chịu không nổi.
Vương Tự Cường cùng Nghiêm tiên sinh đang xem cuộc chiến không tiếng động gật đầu, hắn thở dài nói: “Vương Tự Cường, đệ tử ngươi thật lợi hại, có thể trong thời gian ngắn, tìm được biện pháp tốt nhất đối phó với siêu cấp cơ giáp như vậy, thật sự là không tồi”.
Vương Tự Cường nụ cười đầy mặt nói: “Tiều tử này, cũng không biết hắn là làm thế nào mà ra được”.
“Bằng không, theo ta thấy...” Nghiêm tiên sinh ngưng trọng nói: “Hắn là một chiến sĩ trời sinh”.
Vương Tự Cường mỉm cười nói: “Có lẽ, nhưng mà hắn hiện tại, vẫn còn non một ít”.
Vừa dứt lời, trong màn hình lớn dị biến nổi lên.
Cơ giáp màu đỏ ở trong vũ trụ dùng tốc độ nửa ánh sáng xuyên qua lại trong vô số chùm sáng năng lượng, tuy chiến hạm cấp Thanh Tùng hóa lực rất mạnh, nhưng đối mặt với cơ giáp nhanh như thế, lại hoàn toàn mất đi chính xác.
Ờ trong vũ trụ mênh mông, trông cậy vào cách bắn tán loạn này có thể đánh trúng cơ giáp phi hành với tốc độ nửa ánh sáng, độ khó quả thật là quá lớn một chút.
Cho nên, bất quá chỉ trong một lát, cơ giáp màu đỏ cũng đã đột phá hòa lực phong tỏa, đi tới một góc chiến hạm.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay cơ giáp đã nhiều hơn một thành trường kiếm màu đố, trong màu đỏ tươi làm cho người ta tim đập nhanh, dễ dàng đâm rách hộ giáp hợp kim của chiến hạm cấp Thanh Tùng. Sau đó ngoài phi thuyền hồng ảnh lóe lên, đã tiến nhập phi thuyền.
Phương Minh Nguy sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, hắn đã từ số liệu thu thập được nhìn ra, đây là một đao chấn động hiếm thấy, cũng là vũ khí cận chiến dùng tốc độ nửa ánh sáng chấn động vượt qua hợp kim. Uy lực của nó so với kiếm laser còn muốn lớn hơn gấp trăm lần, chỉ là hao tổn thật sự quá lớn, cho nên ở trên chế thức cơ giáp, cũng không có chỗ để cho nó thể hiện.
Nhưng mà, khi cơ giáp màu đỏ đột phá lưới hỏa lực của chiến hạm, cùng với cho thấy uy lực của đao chấn động. Phương Minh Nguy đã hoàn toàn tin tưởng, khi một người có năng lực thể thuật cấp mười sáu điều khiển cơ giáp, xác thực có thể chiến thắng phi thuyền, thậm chí còn là chiến hạm cấp Thanh Tùng.
Hắn hít sâu một hơi, đối với chiến hạm hạ đạt bỏ mệnh lệnh qua khu vực số mười bảy.
Sau một khắc, chiến hạm bị đâm rách vách hợp kim lập tức tróc ra một khối lớn, mà chùm sáng năng lượng chung quanh chiến hạm hầu như đồng thời nỗ súng, đem khối tróc ra này bắn cho thành tro bụi.
Nếu cơ giáp màu đỏ có một chút lường lự mà nói, như vậy Phương Minh Nguy có thể chuyển lại hoàn toàn thế trận.
Nhưng mà, Dương Minh Minh kinh nghiệm già dặn tới cờ nào, vừa thấy chiến hạm chẩn động, lập tức rời phi thuyền thật vất vả mới tiến vào, bình an tránh thoát một đột pháo kích này.
Vương Tự Cường cùng Nghiêm tiên sinh không hẹn mà cùng trong lòng kêu một tiếng giỏi.
Một bên phản ứng nhanh nhẹn, kinh nghiêm phong phú, còn một bên thì bình tình tinh táo, tâm ngoan thủ lạt.
Xác thực, khi phi thuyền bị kích phá, trong nháy mắt khi kẻ địch xâm lẩn, phải làm ra quyết định bỏ qua một khu vực chiến hạm, đó cũng không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.
Mà Phương Minh Nguy, người trẻ tuổi này, lại không chút do dự liền làm ra quyết định chính xác nhất, biểu hiện như vậy, khiến cho hai cao thủ đang xem cuộc chiến hơi giật mình cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Ba người Vương Tự Cường đứng ở trước mặt Phương Minh Nguy, ý tứ rất rõ ràng, ngươi chọn lựa người đi.
Phương Minh Nguy ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt ba người bọn họ, Vương Tự Cường là lão sư của hắn, cho dù hắn lá gan có lớn, cũng không dám chọn lựa.
về phần Dương Minh Minh cùng Nghiêm tiên sinh đưa mắt nhìn Nghiêm tiên sinh mặt đầy âm trầm, lại nhìn Dương Minh Minh vẻ mặt ánh mắt đều có nụ cười, Phương Minh Nguy dễ dàng đưa ra quyết định chính xác.
“Dương đại sư, mời ngài chỉ giáo”.
Dương minh minh hai mắt trừng nói: “Tiều tử giòi, lại thoáng cái chọn đến ta, chẳng lè cho là ta khi dễ tốt nhất sao?”
Phương Minh Nguy cười bồi nói: “Ngài sao lại nói như vậy, từ sau khi tới Nữu Man, uy danh của ngài một mực như là sấm bên tai, nếu may mắn có được cơ hội ngài chỉ điểm, đó là ước mơ tha thiết của tất cả mọi người”.
Dương Minh Minh lập tức bật cười nói: “Hay cho vỗ mông ngựa, bất quá ta nói trước, trong ba người chúng ta, con đường cơ giáp của ta đi là vô cùng nhất cương mãnh, tại đối phó chiến hạm, có hiệu quả nhanh nhất, ngươi phải cẩn thận”.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình nói: “Vâng”.
Trong lòng của hắn nghi hoặc, chẳng lẽ cơ giáp thật có thể ở trong vũ trụ đối phó chiến hạm được sao?
Tuy Hoa Danh Đường đã từng nói qua với hắn, cao thủ chân chính thao túng cơ giáp cao cấp quả thật có thể dù đánh tan chiến hạm, nhưng cái này đều là chiến hạm loại nhỏ hoặc tàu bảo vệ. Nhưng nghe ý tứ của lão sư, tựa như muốn khiêu chiến là chiến hạm cờ lớn.
Do dự một chút, Phương Minh Nguy mang lên tiểu vương miện cải trang truyền cảm khí. Tuy thứ này tạo hình khá có quái, nhưng mà trong vũ trụ truyền cảm khí tư nhân nhiều vô số kể, đám người Vương Tự Cường tất nhiên cũng không nghĩ ra trong đó lại ấn chứa bí mật khổng lồ như thể.
Ở trong thiết bị không gian giả lập. Phương Minh Nguy chọn lựa chiến hạm cờ lớn, sau đó điểm xuống mệnh lệnh xuất chiến.
Ở trong vũ trụ mênh mông, ngoại trừ tinh quang lóe sáng ra, chính là một mảng hắc ám âm lãnh
Nhưng mà, chú ý của Phương Minh Nguy lập tức bị một điếm nhỏ ở ngàn dặm phía trước hấp dẫn. Từ tin tức chiến hạm phân hồi cho thấy, điểm nhỏ này đúng là một cơ giáp, hơn nữa còn là một cơ giáp tạo hình rất khác biệt đỏ tươi như lửa.
Cơ giáp này cũng không lớn, căn cứ do đạc, đại khái chừng năm mét, chỉ vẹn vẹn bằng một nửa chế thức cơ giáp bình thường.
Nhưng mà, Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy cơ giáp này, trong lòng đã cả kinh không tự chủ được khẩn trương lên.
“Phương Minh Nguy, chiếc chiến hạm này của ngươi không được, đi đối cái khác đi” Thanh âm của Dương Minh Minh từ trong tai nghe truyền đến.
Phương Minh Nguy ngẫm nghĩ, xác thực dùng chiến hạm cờ lớn đối phó một cơ giáp. Quả thật có chút không thể nào nói nổi. Hắn ở trong số chiến hạm nhìn lướt qua, tùy ý chọn ra một chiến hạm cờ trung.
Không ngờ, vừa mới đem chiến hạm thay đổi xong, đã nghe thấy hai thanh âm đồng thời vang lên: “Ngu ngốc”.
Phương Minh Nguy lập tức phân biệt ra được một đạo trong đó đúng là của Vương Tự Cường, hắn kinh ngạc hối: “Lão sư, làm sao vậy?”
“Hắn bảo ngươi thay đổi chiến hạm cấp cao. Không phải là thứ không có tác dụng này” Vương Tự Cường thanh âm có một tia bất thiện.
“Chiến hạm cấp cao?” Phương Minh Nguy ngược lại hít vào một hơi khí lạnh, chẳng lè Dương Minh Minh lại định dùng cơ giáp để đối phó chiến hạm cấp Thanh Tùng, hoặc là chiến hạm cấp Thắng Lợi sao?
Mang có chút không yên tâm. Phương Minh Nguy rốt cuộc lấy ra một chiến hạm cấp Thanh Tùng.
“Dương đại sư, đây là chiến hạm cấp Thanh Tùng. Trong đó chù pháo ba mươi hai cái, uy lực cực lớn, ngài cẩn thận đó” Phương Minh Nguy có lòng tốt nhắc nhỡ.
“Yên tâm, khi ngươi còn chưa có sinh ra, chiến hạm như vậy ta đã chơi qua rồi” Dương Minh cười to nói: “Giờ bắt đầu đi”.
“Tốt”.
Theo một tiếng tốt này của Phương Minh Nguy vừa dứt, lồng phòng hộ của chiến hạm đã mở ra, hơn nữa đã đạt đến một ngàn độ.
Lồng phòng hộ cao nhất của chiến hạm cấp Thanh Tùng là tám ngàn độ, đủ để ngăn cản pháo năng lượng ngang cấp khác liên kích hơn mười lần. Nhưng mà, không có chiến hạm nào có thể trong nháy mắt đem lồng phòng hộ mở ra đến công suất lớn nhất, cho nên để mở ra lớn nhất thì cần phải có mấy phút, hoặc là phải dần dần tăng lên.
Trong nháy mắt khi lồng phòng hộ mở ra, chủ pháo tuyến đầu đã duỗi ra ngoài, đồng thời trên máy vi tính truyền đến tập tín hiệu trung.
Tuy Phương Minh Nguy đối với chiến hạm cấp Thanh Tùng phi thường có lòng tin, nhưng mà khi đối chiến thực tế bắt đầu, hắn cũng đà toàn tâm đầu nhập, tuyệt đối không dám có một tia chậm trễ.
Bạch quang lóe lên, chủ pháo không tiếng động bạo phát, hướng về cơ giáp như con kiến ở xa xa bắn tới.
Tại năng lượng đã tập trung, hơn nữa dưới tình huống đã phát pháo, coi như là đối phương có bản lãnh bằng trời, tối thiểu cũng phải chân tay luống cuống đi.
Chỉ là, sau một khắc Phương Minh Nguy lập tức mở to hai mắt, hầu như là khó có thể tin nhìn một màn trước mắt.
Cơ giáp màu đỏ như lửa phía trước đã động, hầu như là trong nháy mắt đã vọt lên, đối mặt với chùm sáng năng lượng mà chiến hạm cấp Thanh Tùng phát ra mà vọt tới.
Mắt thấy hai bên muốn va chạm, Phương Minh Nguy trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ cơ giáp này lại có năng lực phòng ngự kháng với chủ pháo của chiến hạm cấp Thanh Tùng sao?
Đột nhiên.
Phương Minh Nguy khóe mắt giật giật, hắn từ trên màn hình lớn xem rõ ràng, cơ giáp màu đỏ trong tích tắc khi sắp va chạm đã biến mất.
Thân bất do kỷ hít vào một hơi khí lạnh, đây là tốc độ gì chứ?
Chuyện phát sinh ra trong tích tắc, thậm chí ngay cả nhãn lực của hắn cũng không có nhìn rõ ràng. Phương Minh Nguy thậm chí còn có chỗ hoài nghi, đối phương chẳng phải là cũng có năng lực thuấn di, đem trọn cả cơ giáp đều dời đi địa điềm khác hay sao.
Tiếng cảnh báo bỗng nhiên vang lên, dưới màn hình lớn nhảy ra một loạt số liệu, Phương Minh Nguy thấy mà kinh hồn táng đảm.
Hắn rốt cuộc biết cơ giáp màu đỏ này đi về phía nào, thì ra vừa rồi, cơ giáp màu đỏ lại ở trong nháy mắt nhanh chóng tiến nhập vào trong vận động cực cao, trong phút chốc tốc độ của nó đã đột phá cực hạn, đạt đến tốc độ nửa ánh sáng.
Điều khiển cơ giáp tiến vào tốc độ nửa ánh sáng, đây là chuyện nghe mà rợn người.
Tuy tất cả phi thuyền sau khi trải qua một thời gian ngắn gia tốc, cũng có thể đạt tới tốc độ này. Nhưng mà, nếu như bảo trì tốc độ này, như vậy phi thuyền căn bản cũng không có bất luận năng lực tác chiến gì.
Hơn nữa càng chủ yếu là, không có bất kỳ phi thuyền nào có thể ở trong nháy mắt đạt tới tốc độ cao như vậy, coi như là chiến hạm cấp Thắng Lợi cũng không làm được.
Cho nên, giờ phút này Phương Minh Nguy sau khi biết được tốc độ di động của cơ giáp màu đỏ, không khỏi có chút chân tay luống cuống .
Đối mặt với kẻ địch như vậy, phải công kích như thế nào mới được?
Ý niệm trong đầu khê động, vô số linh hồn lập tức cung cấp gần ngàn loại phương án ứng đối, mà tiểu vương miện vẫn trước sau như một loại bỏ phần tích. Hầu như là trong nháy mắt, Phương Minh Nguy lập tức đưa ra quyết định hắn không chút do dự hạ lệnh, tất cả chủ phó pháo toàn bộ triển khai, hướng về bốn phương tám hướng tiến hành liên tục xạ kích không quy tắc, duy trì không hạn chế.
Đương nhiên, vì bảo trì tốc độ xạ kích cùng diện tích che phù, năng lượng pháo cũng không có mở ra toàn bộ công suất. Nhưng mà, Phương Minh Nguy có lòng tin, chỉ cần cơ giáp màu đỏ bị bắn trúng, nhất định sẽ chịu không nổi.
Vương Tự Cường cùng Nghiêm tiên sinh đang xem cuộc chiến không tiếng động gật đầu, hắn thở dài nói: “Vương Tự Cường, đệ tử ngươi thật lợi hại, có thể trong thời gian ngắn, tìm được biện pháp tốt nhất đối phó với siêu cấp cơ giáp như vậy, thật sự là không tồi”.
Vương Tự Cường nụ cười đầy mặt nói: “Tiều tử này, cũng không biết hắn là làm thế nào mà ra được”.
“Bằng không, theo ta thấy...” Nghiêm tiên sinh ngưng trọng nói: “Hắn là một chiến sĩ trời sinh”.
Vương Tự Cường mỉm cười nói: “Có lẽ, nhưng mà hắn hiện tại, vẫn còn non một ít”.
Vừa dứt lời, trong màn hình lớn dị biến nổi lên.
Cơ giáp màu đỏ ở trong vũ trụ dùng tốc độ nửa ánh sáng xuyên qua lại trong vô số chùm sáng năng lượng, tuy chiến hạm cấp Thanh Tùng hóa lực rất mạnh, nhưng đối mặt với cơ giáp nhanh như thế, lại hoàn toàn mất đi chính xác.
Ờ trong vũ trụ mênh mông, trông cậy vào cách bắn tán loạn này có thể đánh trúng cơ giáp phi hành với tốc độ nửa ánh sáng, độ khó quả thật là quá lớn một chút.
Cho nên, bất quá chỉ trong một lát, cơ giáp màu đỏ cũng đã đột phá hòa lực phong tỏa, đi tới một góc chiến hạm.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay cơ giáp đã nhiều hơn một thành trường kiếm màu đố, trong màu đỏ tươi làm cho người ta tim đập nhanh, dễ dàng đâm rách hộ giáp hợp kim của chiến hạm cấp Thanh Tùng. Sau đó ngoài phi thuyền hồng ảnh lóe lên, đã tiến nhập phi thuyền.
Phương Minh Nguy sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, hắn đã từ số liệu thu thập được nhìn ra, đây là một đao chấn động hiếm thấy, cũng là vũ khí cận chiến dùng tốc độ nửa ánh sáng chấn động vượt qua hợp kim. Uy lực của nó so với kiếm laser còn muốn lớn hơn gấp trăm lần, chỉ là hao tổn thật sự quá lớn, cho nên ở trên chế thức cơ giáp, cũng không có chỗ để cho nó thể hiện.
Nhưng mà, khi cơ giáp màu đỏ đột phá lưới hỏa lực của chiến hạm, cùng với cho thấy uy lực của đao chấn động. Phương Minh Nguy đã hoàn toàn tin tưởng, khi một người có năng lực thể thuật cấp mười sáu điều khiển cơ giáp, xác thực có thể chiến thắng phi thuyền, thậm chí còn là chiến hạm cấp Thanh Tùng.
Hắn hít sâu một hơi, đối với chiến hạm hạ đạt bỏ mệnh lệnh qua khu vực số mười bảy.
Sau một khắc, chiến hạm bị đâm rách vách hợp kim lập tức tróc ra một khối lớn, mà chùm sáng năng lượng chung quanh chiến hạm hầu như đồng thời nỗ súng, đem khối tróc ra này bắn cho thành tro bụi.
Nếu cơ giáp màu đỏ có một chút lường lự mà nói, như vậy Phương Minh Nguy có thể chuyển lại hoàn toàn thế trận.
Nhưng mà, Dương Minh Minh kinh nghiệm già dặn tới cờ nào, vừa thấy chiến hạm chẩn động, lập tức rời phi thuyền thật vất vả mới tiến vào, bình an tránh thoát một đột pháo kích này.
Vương Tự Cường cùng Nghiêm tiên sinh không hẹn mà cùng trong lòng kêu một tiếng giỏi.
Một bên phản ứng nhanh nhẹn, kinh nghiêm phong phú, còn một bên thì bình tình tinh táo, tâm ngoan thủ lạt.
Xác thực, khi phi thuyền bị kích phá, trong nháy mắt khi kẻ địch xâm lẩn, phải làm ra quyết định bỏ qua một khu vực chiến hạm, đó cũng không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.
Mà Phương Minh Nguy, người trẻ tuổi này, lại không chút do dự liền làm ra quyết định chính xác nhất, biểu hiện như vậy, khiến cho hai cao thủ đang xem cuộc chiến hơi giật mình cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.