Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 5 - Chương 23: chợ nô lệ

Thương Thiên Bạch Hạc

26/04/2018

Người nói chuyện với nhau thật lâu, Hoa Già Hoàng đột nhiên hỏi:“Minh Nguy, bệ hạ ban ân ngươi tình chọn xong đến sao?”.

“Đương nhiên chọn xong, đã tuyển hành chính tinh tại phụ cận Mễ Tư Lan” Phương Minh Nguy cười nói: “Hoa lão tướng quân đã về phía ta cam đoan, chờ khi ta tới chỗ đó, nhất định đem quái thú Phất Lãng Khắc trên tinh cầu toàn bộ tiêu diệt, hoàn cho ta một tinh cầu sạch sẽ”.

Hoa Già Hoàng khóe miệng có chút giật lên nói: “Đó là đương nhiên, chỉ là quái thú Phất Lãng Khắc, tất nhiên không để vào trong mắt gia gia. Nhưng mà, cậu có kế hoạch nên phát triển tinh cầu này như thế nào hay không?”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình cười khổ nói: “Nói thật, ta còn chưa có suy nghĩ qua” Thật ra hắn cũng không phải không có lo lắng, mà là căn bản không biết làm sao.

Cái này dù sao không phải một món đồ chơi, mà là một tinh cầu có thể dung nạp hơn mười ức người sinh sống. Nếu để cho Phương Minh Nguy quy hoạch cùng kiến thiết, thì thật sự là làm khó hắn.

Hoa Già Hoàng vỗ ngực nói: “Minh Nguy, tuy Hoa gia chúng ta tại đế quốc cũng không phải danh môn vọng tộc gì, nhưng mà tốt xấu cũng có một ít kinh nghiệm cùng năng lực, nếu như cậu cho phép mà nói, ta muốn làm nhóm người di dân đầu tiên lên tinh cầu kia”.

“Được đó” Phương Minh Nguy mừng rỡ, hắn đang lo không có người, Hoa Già Hoàng có thể làm như vậy, thật có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thế là hào hứng bừng bừng hỏi: “Già Hoàng, vậy ý định của cậu là làm như thế nào?”

“Đầu tiên, chúng ta đối với tinh cầu phải tiến hành khai khẩn cùng kiến thiết, cái này cần lượng lớn lao động cùng của cải vật chất”.

Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, nói một cách khác, đây là cần lượng lớn tiền tài. Nhưng mà, tay hắn so với trước kia đã giàu có hơn nhiều. Nhưng mà một ít gia sản, so với khai phá một tinh cầu, quả thực chính là chín trâu mất sợi lông, căn bản là không thể đề cập.

Thấy được bộ dáng sầu khổ của Phương Minh Nguy. Hoa Già Hoàng ngạc nhiên nói: “Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ ta đề nghị không tốt sao?”

“Không phải không tốt. Mà là ta không có tiền” Phương Minh Nguy ăn ngay nói thật.

Hoa Già Hoàng bật cười nói: “Được rồi, tiền khai phá sơ kỳ của tinh cầu. Hoa gia chúng ta có thể cung cấp. bất quá nếu như muốn khai phá toàn bộ, chỉ bằng một nhà chúng ta đó là không đủ”.

“Vậy làm sao bây giờ?” Phương Minh Nguy trong đầu đột nhiên nhớ lại một danh từ cổ quái: “Chẳng lẻ muốn chúng ta chiêu thương dẫn tư sao?”

“Chiêu thương dẫn tư mặc dù là một biện pháp. Nhưng còn có một biện pháp tốt hơn”.

“Cái gì?”

“Đi vay”.

Phương Minh Nguy trầm ngâm một lát nói: “Một số tiền lớn như vậy, chỉ sợ rất khó vay ra được”.

“Người khác khó vay, nhưng mà cậu thì khác” Hoa Già Hoàng mủn cười nói:“Cậu không ngại hướng về phía ngân hàng trong đế quốc đề nghị, thử xem có thể vay hay không”.

Do dự một lát, Phương Minh Nguy hỏi: “Nêu thật sự vay ra mà không trả được thì làm sao bây giờ?”

“Không trả được thì không trả được chứ có sao đâu” Hoa Già Hoàng không chút quan tâm nói: “Dù sao cậu có binh quyền nơi tay, ngân hàng cũng không dám đến cầm nợ”.

“Thật sao?”. ... 5

“Thật. Mình cam đoan”.

Nhìn Hoa Già Hoàng chân thật đáng tin, Phương Minh Nguy trong lòng lấy làm kỳ, ngân hàng trung ương quốc gia dễ nói chuyện như vậy sao? Đây cũng là quá kì quái.



“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta trước đi mua sắm sức lao động đi”.

“Cái gì? Mua sắm sức lao động?”

“Đúng vậy, khai phá tinh cầu là một chuyện khổ sai, người bình thường là không muốn đi, đặc biệt một ít chỗ nguy hiểm, chỉ có khiến cho những nô lệ kia đi làm”.

Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng, hắn phải đi mua sắm nô lệ.

Mặc dù trong chế độ của liên minh địa cầu, đã sớm hủy bỏ nô lệ, nhưng mà trong vũ trụ bao la, vẫn có rất nhiều quốc gia thừa nhận nô lệ tồn tại.

Vũ trụ thật sự là quá lớn, có vô số quốc gia nhân loại, mặc dù đại đã số quốc gia nhân loại ở chung coi như hòa bình nhưng mà chiến tranh bên trong còn không có một ngày ngừng qua.

Vì địa bàn, vì tài nguyên, vì kỹ thuật, vì các loại nguyên nhân nói không rõ. Luôn luôn có rất nhiều quốc gia căm thù lẫn nhau.

Những quốc gia này một khi phát sinh chiến, tranh, sẽ bắt được lượng lớn quân dân nước địch, sau đó đem những người này làm thành nô lệ sản xuất, có thể nói, càng tới gần nơi có chiến tranh, nô lệ càng nhiều.

Ngoại trừ chiến tranh ra, những đế chế quốc gia kia hàng năm cũng sẽ có không ít người bởi vì các loại nguyên nhân bị giáng chức làm nô lệ, trong đó lại càng không thiếu hôm qua quý tộc, hôm nay nô lệ.

Đối với đế quốc Nữu Man mà nói, cũng là một quốc gia cho phép chế độ nô lệ tồn tại, mà những người này, một khi bị người mua đi, không thể nghi ngờ đảm nhiệm những công tác nguy hiểm nhất, cực khổ nhất. Ví dụ như công tác khai phá tinh cầu sơ kỳ, do những nô lệ này đến làm, không thể nghi ngờ là là biện pháp hiệu quà nhất.

Phương Minh Nguy chỉ do dự một lát, liền đáp ứng.

Tuy hắn sinh ra ở liên bang quốc gia, chưa hẳn đã thường thức chế độ 

nô lệ, nhưng mà dưới tình huống không ảnh hưởng đến lợi ích bản thân, hắn cũng sẽ không dẫn đầu phản đối chế độ nhìn thế nào cũng vô nhân đạo này.Tình huống trước mắt xem ra, sử dụng nô lệ, là biện pháp tiết kiệm nhất. Nếu không cần, đó chính là ngu ngốc.

Mấy người thương lượng xong, Phương Minh Nguy dẫn theo bọn họ ra khỏi lâm viên.

Vừa ra cửa chính một thiếu tá cấm vệ quân lập tức tiến lên, củi chào nói: “Bá tước đại nhân, ngài muốn đi đầu?”

Phương Minh Nguy giận dữ nói: “Thiếu tá Lâm Tự Nhiên, chẳng lẽ ta muốn đi nơi nào, cũng phải hướng về phía ngài báo cáo sao?”

“Không, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm” Lâm Tự Nhiên cười bồi cất lời giải thích: “Chúng ta phụ trách bảo vệ ngài an toàn, vô luận ngài đi nơi nào, chúng ta đều có trách nhiệm bảo vệ ngài”.

“Không cần, tự ta có thể bảo vệ mình”.

Lâm Tự Nhiên khó xử cười, nhưng vẫn ngăn ở phía trước hắn, không chịu rời đi.

Phương Minh Nguy trong lòng tức giận, bỗng nhiên trong đôi mắt lóe lên một đạo tinh quang, lực lượng tinh thần cấp mười hai đã có thể phát ra sóng tinh thần mãnh liệt đi công kích kẻ địch. Nhưng mà đối mặt những cấm vệ quân vẻn vẹn là phục tùng mệnh lệnh này, Phương Minh Nguy cũng không thể xuống tay. Đặc biệt thấy được vẻ mặt cười khổ cùng bất đắc dĩ của Lâm Tự Nhiên, Phương Minh Nguy cũng càng không thể không biết xấu hổ mà vận dụng vũ lực.

Khe khẽ thở dài, Phương Minh Nguy nói: “Được rồi, ta muốn đi chợ nô lệ, chọn lựa một ít nô lệ”.

Lâm Tự Nhiên thở phào một hơi, hắn cũng không hỏi Phương Minh Nguy chọn lựa nô lệ là muốn làm gì, mà là nói thẳng: “Bá tước đại nhân, mời ngài chờ một chút một lát, chúng ta hãy xuất phát”.

“Không” Phương Minh Nguy đột nhiên trong lòng khẽ động, cười nói: “Lâm thiếu tá, ngươi bảo các huynh đệ dưới tay hoán thay đổi quần áo đi”.

“Cái gì?”



“Ta cũng không muốn vừa đi ra ngoài đã thành bầy kết đội, làm cho người ta để ý. Cho nên, ngươi bảo bọn họ thay đổi quần áo bình thường, hơn nữa cách chúng ta xa một chút, thế nào?”

Lâm Tự Nhiên suy xét một hồi, thật ra hắn cũng lo lắng, nếu để cho Phương Minh Nguy bức đến nổi bão, mình cũng khó mà yên thân.

“Được, cứ dựa theo ý tứ của bá tước đại nhân, bất quá chúng ta phải có mười huynh đệ thiếp thân bảo vệ” Lâm Tự Nhiên lui một bước nói.

“Được” Phương Minh Nguy sảng khoái đáp ứng, mười người, còn trong phạm vi hắn có thể tiếp nhận.

Thay đổi quần áo, đổi một xe lớn, đoàn người hướng về chợ nô lệ mà tiến tới.

Chỉ là, Phương Minh Nguy cũng không có chú ý tới, chung quanh cỗ xe của hắn, tối thiểu có hơn hai mươi các loại hình xe đi theo thủ vệ.

Loại cấp bậc lực lượng thủ vệ này, coi như là thân vương điện hạ đế quốc nữu man, bất quá cũng là như thế.

Rất nhanh, mọi người đã đi tới chợ nô lệ. Dưới sự dẫn dắt của Lâm Tự Nhiên, đoàn người thoải mái đi vào.

Chợ nô lệ là một tòa nhà khổng lồ, bên trong có vô số gian nhỏ, giữa các gian nhỏ đều có một loạt điện tử thiết bị, có thể cho hơn vạn người đồng thời ở trên mạng sưu tầm nô lệ hợp ý mình.

Phương Minh Nguy nhìn thấy hiếu kỳ, chính là muốn tìm một thiết bị điện tử xem xét, lại bị Lâm Tự Nhiên ngăn trở, hắn nói khẽ: “Bá tước đại nhân, nô lệ bên ngoài đều là mặt hàng bình thường, nếu như ngài muốn cực phẩm, thì phải đi vào trong xem”.

“Ổ?” Phương Minh Nguy khẽ giật mình thầm nghĩ mình mua sắm nô lệ, chỉ là vì khai phá tinh cầu, chẳng lẻ còn cần cực phẩm sao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Lâm Tự Nhiên, vẫn không tiện cự tuyệt.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Tự Nhiên, mọi người hướng về một cánh cửa ở trung tâm nhất đi tới.

Bỗng nhiên, mấy người xuất hiện ở trước cửa chính bọn họ lạnh lùng nhìn đám người Phương Minh Nguy, người cầm đầu hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

Lâm Tự Nhiên nhướng mày, cả giận nói: “Chúng ta là đến chọn lựa nô lệ, mở ra”.

Những người kia khinh miệt liếc nhìn quần áo trên người Lâm Tự Nhiên, sau đó nói: “Trong đây là chỗ quý tộc lão gia mới có thể đến, bình dân không có quyền tiến vào”.

Lâm Tự Nhiên khẽ giật mình đưa mắt nhìn y phục trên người, lúc này mới chợt hiểu ra.

Thì ra bọn họ khi đi ra ngoài, đều thay đổi một bộ quần áo bình dân, cho nên mới bị người trong này chặn lại.

Phương Minh Nguy nhìn Lâm Tự Nhiên vẻ mặt giận dữ, lại nhìn đám người vênh váo tự đắc trước mặt, không biết tại sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một hồi cảm giác khó chịu.

Hắn mỉm cười nói: “Lâm huynh đệ, ngươi nói làm sao bây giờ?”

Lâm Tự Nhiên lãnh đạm nói: “Đại nhân yên tâm, vài cẩu vật cái mù này, để cho chúng ta đi xử trí”.

Dứt lời, hắn vung tay lên, sau lưng lao ra ba cái bóng người, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng phát ra vài quyền, lập tức đem đám tay chân cản đường này đánh gục trên mặt đất.

Trong đại sảnh lập tức một mảng ồn ào, khi hai bên giương cung bạt kiếm, đã có rất nhiều đạo ánh mắt chú ý tới. Giờ phút này trông thấy một phương đột nhiên động thủ, vô số người lập tức cao giọng ủng hộ.

Rất hiển nhiên, trong này đánh nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà mọi người trong đã thành thói quen rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook