Quyển 5 - Chương 44: cơ giáp kì dị
Thương Thiên Bạch Hạc
26/04/2018
Thủ đô tinh của liên minh địa cầu, núi sau của học viện chiến lược vũ trang địa cầu.
Trong vườn hoa phong cảnh như tranh đó có hai cái hồ nhỏ, hoa thủy tiên trắng phau rung rinh trong gió, lung linh tựa sương trên lá.
Lúc này là hơn tám giờ sáng, ánh nắng chói chang quét từng vầng sáng màu vàng màu bạc lên lá xanh, giống như tất cả sinh mệnh trên thế gian đều hẹn tới, trong giây phút này, dưới ánh mắt trong suốt, đồng thời hoa hồ, đồng thời lượn vòng, đồng thời ảo hóa thành vô số điểm sáng tự do di động.
Song, hai chiếc cơ giáp cao to lại phá hỏng toàn bộ hình ảnh hài hòa này.
Dưới ánh dương, hai chiếc cơ giáp hóa thành hai bóng đen không thể nhìn rõ, đang dùng một loại tốc độ di động không gì sánh được. Chỉ là, khiến người ta cảm thấy quỷ dị, trong lúc di động với tốc độ cao như vậy, hai chiếc cơ giáp này không ngờ lại không hề phá hủy một ngọn cỏ một khóm hoa nào ở nơi đây.
Đám người Trương Cảnh Vận ở bên cạnh tham chiến không khỏi cảm thấy trong lòng lạnh toát, nhìn hai bóng đen giống như quỷ mị, lúc này bọn họ mới biết rằng cái gì mới là thực lực vô địch thật sự.
Bất kể là khí trường nội kình của cao thủ thể thuật hệ cấp mười lăm hay là tinh thần lực cấp mười bốn của tinh thần hệ đều không thể nào tỏa định hai bộ cơ giáp đang bay lượn này.
Trong cảm giác của bọn họ, hai chiếc cơ giáp này giống như là hai u linh không có hình thể, căn bản không tồn tại trong thế gian.
Không ngờ lại lấy cơ giáp to nặng ra so sánh với u linh từ đó có thể thấy trình độ kinh hãi trong lòng đám người Trương Cảnh Vận.
Đột nhiên, hai chiếc cơ giáp đồng thời lui ra sau, tới một cự ly nhất định mới dừng lại.
Khoang cơ giáp mở ra, hai bóng người từ trên độ cao mấy mét đi xuống. Không sai, bọn họ chính là cứ vậy đi xuống, giống như không phải là cự ly mấy mét vậy, từ khoang điều khiển cơ giáp đi xuống đất.
Đám người bọn Trương Cảnh Vận hít sâu một hơi, bọn họ tin rằng mắt mình không có vấn đề. Nhưng một bước có thể đi mấy mét ư. Hơn nữa còn lộ ra vẻ tự nhiên như vậy, chẳng lê hai người này đều biến thành cơ giáp rồi ư?
Hai người này bước trên mặt đất, đồng thời búng tay một, hai chiếc cơ giáp vừa rồi còn giao phong lập tức phát ra một tràng tiếng vang. Sau đó giống như là ma thuật vậy, từ cơ giáp cao mấy mét biến thành một mô hình cơ giáp hai mươi millimet.
Trong mắt đám người Trương Cảnh Vận không nhịn được lại lộ ra vẻ hâm mộ, bọn họ tuy theo lão sư đã hơn trăm năm, nhưng lần đầu tiên thấy được cơ giáp tư nhân của lão sư.
Khi Vương Tự Cường và vị khách vẻ mặt âm trầm lấy ra hai mô hình dài hai mươi millimet, bọn họ còn nghi hoặc không hiểu. Song, khi mô hình cơ giáp biến thành cơ giáp chân thực, bọn họ mới biết rằng thì ra trên thế giới còn có loại cơ giáp thần kỳ này.
Nếu như Phương Minh Nguy có mặt ở đây, nhất định có thể nhận ra, vị này chính là Nghiêm tiên sinh lấy cớ bỏ đi. Thì ra lão bằng hữu mà y muốn bái phỏng chính là Vương Tự Cường.
"Vương Tự Cường, trình độ của ông lại tiến bộ rồi,"
"Ông cũng vậy, những năm nay chúng ta đều không lười biếng." Vương Tự Cường cười rất thoải mái.
Nghiêm tiên sinh bước lên mấy bước, sánh vai cùng Vương Tự Cường bước vào trong một chòi nghi mát, nói: "Chúc mừng!"
"Chúc mừng cái gì?"
"Chúc mừng ông thu được một đồ đệ giỏi."
Khóe miệng Vương Tự Cường lộ ra một nụ cười, ông ta tất nhiên biết Nghiêm tiên sinh đang nói tới ai.
Bọn Trương Cảnh Vận lúc này đã đi tới chòi nghỉ mát, dâng trà thơm lên cho hai người họ, sau đó đứng ở ngoài chòi.
Vương Tự Cường xua tay, nói: "Tới gia hương của tôi thì thưởng thức thủ nghệ tổ truyền của chúng tôi đi."
Nghiêm tiên sinh hiếu kỳ cầm chén trà tạo hình cổ xưa ở trước mặt lên, hỏi: "Đây là gì?"
"Cái này gọi là Thái Không trà, là đặc sản của liên minh địa cầu, Nữu Mạn không có thứ này đâu."
Nghiêm tiên sinh hít sâu một hơi, sau đó hớp một ngụm, nói: "Không sao, là đồ ngon, đợi khi tôi về mang theo trăm cân."
Khóe mắt Vương Tự Cường giật giật, nói: "Đầy là Thái Không trà cực phẩm, cho dù là ở liên minh địa cầu, sản lượng một năm không quá hai mươi cân. Phối ngạch của tôi là mỗi năm mười cân."
"Mười cân à, tuy hơi ít một chút, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được."
Vương Tự Cường nhìn xoáy vào y, nói: "Ông vẫn còn cái tính đó, thấy trong tay người ta có đồ gì tốt là luôn tìm trăm phương ngàn kế để cướp đi."
Nghiêm tiên sinh ngẩng mặt lên trời cười to: "Đúng vậy, người tuy già rồi, nhưng tính khí thì càng lúc càng ngang bướng, không đổi được."
"Được rồi, ông không có chuyên gì thì cũng chẳng tới tam bảo điện, cứ nói thẳng ra đi."
Nghiêm tiên sinh đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm vào Vương Tự Cường, một lúc lâu mới than: "Đánh cuộc giữa chúng ta, tôi nhận thua."
Vương Tự Cường nhíu mày, nói: "Thiên tư của Minh Nguy tuy không tồi, nhưng lực lượng tinh thần của nó hiện tại chỉ có cấp mười hai, muốn trùng kích cực hạn cấp mười lăm ít nhất còn cần mấy chục năm nữa. Mà chuẩn đại sự tinh thần hệ đạt tới cấp mười lăm của đế quốc có không dưới mười vạn, hiện tại nhận thua khó tránh khỏi hơi sớm đó."
"Cấp mười hai ư?" Nghiêm tiên sinh cười khổ một tiếng, nói: "Có một chuyên tôi quên mất không nói với ông, trên tinh cầu Khoa Tư Tháp, Phương Minh Nguy bế quan khổ tu một tháng, khi hắn bước ra, lực lượng tinh thần đã đạt tới cấp mười bốn rồi."
Cho dù là với định lực và sự lão luyện của Vương Tự Cường, sau khi nghe thấy câu này vẫn không nhịn được mà phun ngụm trà ở trong miệng ra ngoài.
Nghiêm tiên sinh dùng ánh mắt mang theo một tia thương hại nhìn Vương Tự Cường, y đồng thời cũng nghĩ tới vẻ mặt như thấy quỷ của mình khi nghe Phương Minh Nguy nói.
"Lão Nghiêm, ông nói thật chứ?"
"Ông cho rằng tôi sẽ lấy chuyện này ra để đùa ư?"
Trong mắt Vương Tự Cường lộ ra một tia kinh hỉ, mấy trăm năm rồi, ông ta lần đầu tiên cảm thấy kích động như vậy. Song, một lúc sau, ông ta nhíu mày, hỏi: "Tôi sao không biết?"
"Tôi đã phong tỏa ứa tức rồi, trước mặt người biết chỉ có Lâm Tự Nhiên, Cơ Nặc và tôi."
Nghiêm tiên sinh lạnh lùng nói: "Trước khi gặp bệ hạ, ông là người duy nhất biết nội tình."
Vương Tự Cường trầm tư một lát, đột nhiên cười nói: "Hảo tiểu tư, đúng là không thể tưởng tượng được, một tháng đột phá hai cấp, thật sự là nghĩ không thông hắn làm như thế nào?"
Sắc mặt của Nghiêm tiên sinh dần dần ngưng trọng, chậm rãi hỏi: "Vương lão huynh, chẳng lê ông cũng không biết ư?"
Vương Tự Cường xòe hai tay ra, nói: "Tôi chỉ dạy cho hắn phương pháp rèn luyện lực lượng tinh thần cơ sờ nhất thôi, trừ điều này ra thì không chỉ điểm cho hắn cái gì cả."
"Vậy hắn làm thế nào mà làm được?" Nghiêm tiên sinh lầm bẩm.
Hai vị lão nhân nhìn nhau, một hồi lâu vẫn không nói gì.
"Ài, kỳ tài ngút trời, không thể dùng mắt thường mà nhìn." Nghiêm tiên sinh cuối cùng mở miệng nói: "Một khi Phương Minh Nguy tấn thăng lên cấp mười sáu, tôi và Dương Minh Minh sẽ dẫn hắn tới đế quốc Khải Duyệt."
"Không, tòi dẫn hắn đi cũng được."
Nghiêm tiên sinh nhìn ông ta, trong mắt lộ ra một tia ấm áp: "Rất tốt, đến lúc đó, xem xem hai chúng ta ai tiên hạ thủ vi cường."
Đúng vào lúc Nghiêm tiên sinh và Vương Tự Cường đang thảo luận thì Phương Minh Nguy đã an toàn về tới thủ đô của đế quốc Nữu Mạn, hơn nữa còn nhận được sự tiếp kiến thân thiết của hoàng đế bệ hạ.
"Bái kế bệ hạ."
"Phương khanh miễn lễ." sắc mặt của Lâm Thiên đầy vẻ ấm áp, không hề thấy một chút vẻ uy nghiêm của hoàng đế bệ hạ: "Nghe nói Phương khanh đã về nhà một chuyến, cảm giác thế nào?"
"Rất tốt."
"Phương khanh đối với phần thưởng của trầm có cần bổ sung gì không?"
"Dạ không, ân điển của bệ hạ, thần vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng."
Theo sự kéo dài của cuộc nói chuyện, Phương Minh Nguy trong lòng có chút kỳ quái, Lâm Thiên thân là hoàng đế bệ hạ của đế quốc Nữu Mạn, được xưng là nhật lý vạn cạ, nhưng hiện tại lại ở đây nói chuyện nhà với mình.
Một lát sau, hắn không nhịn được nữa, bèn hỏi: "Bệ hạ, từ lúc thần gia nhập đế quốc đến nay, nhận được sự hậu ái của bệ hạ, lại còn được ban cho tước vị và lãnh địa, nhưng lại chưa lập được công lao gì, thực sự là cảm thấy rất xấu hổ."
Lâm Thiên im lặng một lát, nói: "Khanh muốn tới điểm biên cảnh người - thú ư?"
"Vâng, xin bệ hạ ân chuẩn."
"Nơi đó quá nguy hiểm, khanh hay là đừng khinh cứ vọng động."
"Bệ hạ." Phương Minh Nguy đứng thẳng lên, trên mặt là vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Thần đã là người của đế quốc, tất nhiên phải tận hết sức mọn vì sự an nguy của đế quốc. Nếu là bởi vì nguy hiểm mà sợ chiến không ra, vậy thì há chẳng phải là làm cô phụ sự hậu ái của bệ hạ ư."
Lâm Thiên hơi lắc đầu, nói: "Trẫm biết khanh yêu nước, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất của khanh là nỗ lực đề thăng thực lực bản thân."
Mắt Phương Minh Nguy sáng lên, nói: "Bệ hạ, thần sở dĩ xin chiến chính là đã đề thăng được thực lực của bản thân rồi."
"Hả?"
"Thần trải qua một tháng bế quan, đột nhiên có cảm ngộ, đạt tới trình độ hiện tại đã là cực hạn của thần rồi, nếu muốn tiếp tục đề thăng, duy chỉ có truy tìm đột phá trong chiến tranh."
Lâm Thiên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Đây là tự khanh nghĩ ra hay là Vương Tự Cường dạy khanh?"
Phương Minh Nguy ngây ra, không ngờ hoàng đế bệ hạ lại biết tên của lão sư mình trong lòng hắn thoáng động, vội vàng nói: "Đương nhiên là lão sư chỉ dạy rồi."
"Vương Tự Cường chỉ điểm ư." Lâm Thiên lầm bẩm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: "Được rồi, đã là sự chỉ điểm của Vương Tự Cường, hơn nữa còn nhận được sự cho phép của Nghiêm tiên sinh ngươi đi đi."
Y vẫn tay một, nói với Lâm Đức Bưu ở bên cạnh: "Lâm tướng quân, ngươi dẫn Đương khanh đi chọn chiến hạm và cơ giáp, sau đó tự mình tiễn hán."
"Vâng."
Nhìn Phương Minh Nguy và Lâm Đức Bưu rời đi, Lâm Thiên đột nhiên hỏi: "Dương Minh Minh đại sư, ông nói chuyến đi này của hắn có nguy hiểm không?"
Một người từ sau phòng chậm rãi bước ra, đó là một người trung niên mặt mày hồng hào, y mỉm cười, nói: "Bệ hạ yên tâm, nếu như hắn có thể đồng thời điều khiển hai chiến hạm cấp Thắng Lợi, vậy thì tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ."
"ừ, hai người các ngươi đã không phản đối, trẫm cũng yên tâm rồi."
Dương Minh Minh T1Ĩ1ÌT1 về nơi xa, đột nhiên cười nói: "Trong một tháng đột phá hai cấp, dạng quái thai này, Vương Tự Cường tìm được từ đâu vậy?"
Lâm Thiên nhìn vị cao thủ thể thuật số một của đế quốc với ánh mắt không có hảo ý, thầm nghĩ, ngươi và Nghiêm tiên sinh vốn chính là quái thai rồi, vậy quái thai trong miệng các ngươi thì gọi là gì đây? Đại quái thai à....
Trong vườn hoa phong cảnh như tranh đó có hai cái hồ nhỏ, hoa thủy tiên trắng phau rung rinh trong gió, lung linh tựa sương trên lá.
Lúc này là hơn tám giờ sáng, ánh nắng chói chang quét từng vầng sáng màu vàng màu bạc lên lá xanh, giống như tất cả sinh mệnh trên thế gian đều hẹn tới, trong giây phút này, dưới ánh mắt trong suốt, đồng thời hoa hồ, đồng thời lượn vòng, đồng thời ảo hóa thành vô số điểm sáng tự do di động.
Song, hai chiếc cơ giáp cao to lại phá hỏng toàn bộ hình ảnh hài hòa này.
Dưới ánh dương, hai chiếc cơ giáp hóa thành hai bóng đen không thể nhìn rõ, đang dùng một loại tốc độ di động không gì sánh được. Chỉ là, khiến người ta cảm thấy quỷ dị, trong lúc di động với tốc độ cao như vậy, hai chiếc cơ giáp này không ngờ lại không hề phá hủy một ngọn cỏ một khóm hoa nào ở nơi đây.
Đám người Trương Cảnh Vận ở bên cạnh tham chiến không khỏi cảm thấy trong lòng lạnh toát, nhìn hai bóng đen giống như quỷ mị, lúc này bọn họ mới biết rằng cái gì mới là thực lực vô địch thật sự.
Bất kể là khí trường nội kình của cao thủ thể thuật hệ cấp mười lăm hay là tinh thần lực cấp mười bốn của tinh thần hệ đều không thể nào tỏa định hai bộ cơ giáp đang bay lượn này.
Trong cảm giác của bọn họ, hai chiếc cơ giáp này giống như là hai u linh không có hình thể, căn bản không tồn tại trong thế gian.
Không ngờ lại lấy cơ giáp to nặng ra so sánh với u linh từ đó có thể thấy trình độ kinh hãi trong lòng đám người Trương Cảnh Vận.
Đột nhiên, hai chiếc cơ giáp đồng thời lui ra sau, tới một cự ly nhất định mới dừng lại.
Khoang cơ giáp mở ra, hai bóng người từ trên độ cao mấy mét đi xuống. Không sai, bọn họ chính là cứ vậy đi xuống, giống như không phải là cự ly mấy mét vậy, từ khoang điều khiển cơ giáp đi xuống đất.
Đám người bọn Trương Cảnh Vận hít sâu một hơi, bọn họ tin rằng mắt mình không có vấn đề. Nhưng một bước có thể đi mấy mét ư. Hơn nữa còn lộ ra vẻ tự nhiên như vậy, chẳng lê hai người này đều biến thành cơ giáp rồi ư?
Hai người này bước trên mặt đất, đồng thời búng tay một, hai chiếc cơ giáp vừa rồi còn giao phong lập tức phát ra một tràng tiếng vang. Sau đó giống như là ma thuật vậy, từ cơ giáp cao mấy mét biến thành một mô hình cơ giáp hai mươi millimet.
Trong mắt đám người Trương Cảnh Vận không nhịn được lại lộ ra vẻ hâm mộ, bọn họ tuy theo lão sư đã hơn trăm năm, nhưng lần đầu tiên thấy được cơ giáp tư nhân của lão sư.
Khi Vương Tự Cường và vị khách vẻ mặt âm trầm lấy ra hai mô hình dài hai mươi millimet, bọn họ còn nghi hoặc không hiểu. Song, khi mô hình cơ giáp biến thành cơ giáp chân thực, bọn họ mới biết rằng thì ra trên thế giới còn có loại cơ giáp thần kỳ này.
Nếu như Phương Minh Nguy có mặt ở đây, nhất định có thể nhận ra, vị này chính là Nghiêm tiên sinh lấy cớ bỏ đi. Thì ra lão bằng hữu mà y muốn bái phỏng chính là Vương Tự Cường.
"Vương Tự Cường, trình độ của ông lại tiến bộ rồi,"
"Ông cũng vậy, những năm nay chúng ta đều không lười biếng." Vương Tự Cường cười rất thoải mái.
Nghiêm tiên sinh bước lên mấy bước, sánh vai cùng Vương Tự Cường bước vào trong một chòi nghi mát, nói: "Chúc mừng!"
"Chúc mừng cái gì?"
"Chúc mừng ông thu được một đồ đệ giỏi."
Khóe miệng Vương Tự Cường lộ ra một nụ cười, ông ta tất nhiên biết Nghiêm tiên sinh đang nói tới ai.
Bọn Trương Cảnh Vận lúc này đã đi tới chòi nghỉ mát, dâng trà thơm lên cho hai người họ, sau đó đứng ở ngoài chòi.
Vương Tự Cường xua tay, nói: "Tới gia hương của tôi thì thưởng thức thủ nghệ tổ truyền của chúng tôi đi."
Nghiêm tiên sinh hiếu kỳ cầm chén trà tạo hình cổ xưa ở trước mặt lên, hỏi: "Đây là gì?"
"Cái này gọi là Thái Không trà, là đặc sản của liên minh địa cầu, Nữu Mạn không có thứ này đâu."
Nghiêm tiên sinh hít sâu một hơi, sau đó hớp một ngụm, nói: "Không sao, là đồ ngon, đợi khi tôi về mang theo trăm cân."
Khóe mắt Vương Tự Cường giật giật, nói: "Đầy là Thái Không trà cực phẩm, cho dù là ở liên minh địa cầu, sản lượng một năm không quá hai mươi cân. Phối ngạch của tôi là mỗi năm mười cân."
"Mười cân à, tuy hơi ít một chút, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được."
Vương Tự Cường nhìn xoáy vào y, nói: "Ông vẫn còn cái tính đó, thấy trong tay người ta có đồ gì tốt là luôn tìm trăm phương ngàn kế để cướp đi."
Nghiêm tiên sinh ngẩng mặt lên trời cười to: "Đúng vậy, người tuy già rồi, nhưng tính khí thì càng lúc càng ngang bướng, không đổi được."
"Được rồi, ông không có chuyên gì thì cũng chẳng tới tam bảo điện, cứ nói thẳng ra đi."
Nghiêm tiên sinh đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm vào Vương Tự Cường, một lúc lâu mới than: "Đánh cuộc giữa chúng ta, tôi nhận thua."
Vương Tự Cường nhíu mày, nói: "Thiên tư của Minh Nguy tuy không tồi, nhưng lực lượng tinh thần của nó hiện tại chỉ có cấp mười hai, muốn trùng kích cực hạn cấp mười lăm ít nhất còn cần mấy chục năm nữa. Mà chuẩn đại sự tinh thần hệ đạt tới cấp mười lăm của đế quốc có không dưới mười vạn, hiện tại nhận thua khó tránh khỏi hơi sớm đó."
"Cấp mười hai ư?" Nghiêm tiên sinh cười khổ một tiếng, nói: "Có một chuyên tôi quên mất không nói với ông, trên tinh cầu Khoa Tư Tháp, Phương Minh Nguy bế quan khổ tu một tháng, khi hắn bước ra, lực lượng tinh thần đã đạt tới cấp mười bốn rồi."
Cho dù là với định lực và sự lão luyện của Vương Tự Cường, sau khi nghe thấy câu này vẫn không nhịn được mà phun ngụm trà ở trong miệng ra ngoài.
Nghiêm tiên sinh dùng ánh mắt mang theo một tia thương hại nhìn Vương Tự Cường, y đồng thời cũng nghĩ tới vẻ mặt như thấy quỷ của mình khi nghe Phương Minh Nguy nói.
"Lão Nghiêm, ông nói thật chứ?"
"Ông cho rằng tôi sẽ lấy chuyện này ra để đùa ư?"
Trong mắt Vương Tự Cường lộ ra một tia kinh hỉ, mấy trăm năm rồi, ông ta lần đầu tiên cảm thấy kích động như vậy. Song, một lúc sau, ông ta nhíu mày, hỏi: "Tôi sao không biết?"
"Tôi đã phong tỏa ứa tức rồi, trước mặt người biết chỉ có Lâm Tự Nhiên, Cơ Nặc và tôi."
Nghiêm tiên sinh lạnh lùng nói: "Trước khi gặp bệ hạ, ông là người duy nhất biết nội tình."
Vương Tự Cường trầm tư một lát, đột nhiên cười nói: "Hảo tiểu tư, đúng là không thể tưởng tượng được, một tháng đột phá hai cấp, thật sự là nghĩ không thông hắn làm như thế nào?"
Sắc mặt của Nghiêm tiên sinh dần dần ngưng trọng, chậm rãi hỏi: "Vương lão huynh, chẳng lê ông cũng không biết ư?"
Vương Tự Cường xòe hai tay ra, nói: "Tôi chỉ dạy cho hắn phương pháp rèn luyện lực lượng tinh thần cơ sờ nhất thôi, trừ điều này ra thì không chỉ điểm cho hắn cái gì cả."
"Vậy hắn làm thế nào mà làm được?" Nghiêm tiên sinh lầm bẩm.
Hai vị lão nhân nhìn nhau, một hồi lâu vẫn không nói gì.
"Ài, kỳ tài ngút trời, không thể dùng mắt thường mà nhìn." Nghiêm tiên sinh cuối cùng mở miệng nói: "Một khi Phương Minh Nguy tấn thăng lên cấp mười sáu, tôi và Dương Minh Minh sẽ dẫn hắn tới đế quốc Khải Duyệt."
"Không, tòi dẫn hắn đi cũng được."
Nghiêm tiên sinh nhìn ông ta, trong mắt lộ ra một tia ấm áp: "Rất tốt, đến lúc đó, xem xem hai chúng ta ai tiên hạ thủ vi cường."
Đúng vào lúc Nghiêm tiên sinh và Vương Tự Cường đang thảo luận thì Phương Minh Nguy đã an toàn về tới thủ đô của đế quốc Nữu Mạn, hơn nữa còn nhận được sự tiếp kiến thân thiết của hoàng đế bệ hạ.
"Bái kế bệ hạ."
"Phương khanh miễn lễ." sắc mặt của Lâm Thiên đầy vẻ ấm áp, không hề thấy một chút vẻ uy nghiêm của hoàng đế bệ hạ: "Nghe nói Phương khanh đã về nhà một chuyến, cảm giác thế nào?"
"Rất tốt."
"Phương khanh đối với phần thưởng của trầm có cần bổ sung gì không?"
"Dạ không, ân điển của bệ hạ, thần vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng."
Theo sự kéo dài của cuộc nói chuyện, Phương Minh Nguy trong lòng có chút kỳ quái, Lâm Thiên thân là hoàng đế bệ hạ của đế quốc Nữu Mạn, được xưng là nhật lý vạn cạ, nhưng hiện tại lại ở đây nói chuyện nhà với mình.
Một lát sau, hắn không nhịn được nữa, bèn hỏi: "Bệ hạ, từ lúc thần gia nhập đế quốc đến nay, nhận được sự hậu ái của bệ hạ, lại còn được ban cho tước vị và lãnh địa, nhưng lại chưa lập được công lao gì, thực sự là cảm thấy rất xấu hổ."
Lâm Thiên im lặng một lát, nói: "Khanh muốn tới điểm biên cảnh người - thú ư?"
"Vâng, xin bệ hạ ân chuẩn."
"Nơi đó quá nguy hiểm, khanh hay là đừng khinh cứ vọng động."
"Bệ hạ." Phương Minh Nguy đứng thẳng lên, trên mặt là vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Thần đã là người của đế quốc, tất nhiên phải tận hết sức mọn vì sự an nguy của đế quốc. Nếu là bởi vì nguy hiểm mà sợ chiến không ra, vậy thì há chẳng phải là làm cô phụ sự hậu ái của bệ hạ ư."
Lâm Thiên hơi lắc đầu, nói: "Trẫm biết khanh yêu nước, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất của khanh là nỗ lực đề thăng thực lực bản thân."
Mắt Phương Minh Nguy sáng lên, nói: "Bệ hạ, thần sở dĩ xin chiến chính là đã đề thăng được thực lực của bản thân rồi."
"Hả?"
"Thần trải qua một tháng bế quan, đột nhiên có cảm ngộ, đạt tới trình độ hiện tại đã là cực hạn của thần rồi, nếu muốn tiếp tục đề thăng, duy chỉ có truy tìm đột phá trong chiến tranh."
Lâm Thiên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Đây là tự khanh nghĩ ra hay là Vương Tự Cường dạy khanh?"
Phương Minh Nguy ngây ra, không ngờ hoàng đế bệ hạ lại biết tên của lão sư mình trong lòng hắn thoáng động, vội vàng nói: "Đương nhiên là lão sư chỉ dạy rồi."
"Vương Tự Cường chỉ điểm ư." Lâm Thiên lầm bẩm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: "Được rồi, đã là sự chỉ điểm của Vương Tự Cường, hơn nữa còn nhận được sự cho phép của Nghiêm tiên sinh ngươi đi đi."
Y vẫn tay một, nói với Lâm Đức Bưu ở bên cạnh: "Lâm tướng quân, ngươi dẫn Đương khanh đi chọn chiến hạm và cơ giáp, sau đó tự mình tiễn hán."
"Vâng."
Nhìn Phương Minh Nguy và Lâm Đức Bưu rời đi, Lâm Thiên đột nhiên hỏi: "Dương Minh Minh đại sư, ông nói chuyến đi này của hắn có nguy hiểm không?"
Một người từ sau phòng chậm rãi bước ra, đó là một người trung niên mặt mày hồng hào, y mỉm cười, nói: "Bệ hạ yên tâm, nếu như hắn có thể đồng thời điều khiển hai chiến hạm cấp Thắng Lợi, vậy thì tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ."
"ừ, hai người các ngươi đã không phản đối, trẫm cũng yên tâm rồi."
Dương Minh Minh T1Ĩ1ÌT1 về nơi xa, đột nhiên cười nói: "Trong một tháng đột phá hai cấp, dạng quái thai này, Vương Tự Cường tìm được từ đâu vậy?"
Lâm Thiên nhìn vị cao thủ thể thuật số một của đế quốc với ánh mắt không có hảo ý, thầm nghĩ, ngươi và Nghiêm tiên sinh vốn chính là quái thai rồi, vậy quái thai trong miệng các ngươi thì gọi là gì đây? Đại quái thai à....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.