Quyển 2 - Chương 6: Giả tưởng địch
Thương Thiên Bạch Hạc
26/04/2018
“Đậu Nga là ai?” Thi Nại Đức khó hiểu hỏi.
“Đậu Nga... Đậu Nga là mẹ Mã Khố Tư”.
“Mẹ Mã Khố Tư không gọi là Đậu Nga”.
“Đó chính là bà hắn”.
“Nhưng...”
“Đủ liễu, tóm lại là thân thích của hắn” Phương Minh Nguy vung tay lên, kết thúc cái đề tài này, hỏi: “Hắn vì sao đem tôi xem thành tình địch, tôi vừa rồi không có đi nịnh nọt Khắc Lỵ Tư mà”.
“Bởi vì đua xe cùng âm nhạc.” Thi Nại Đức cất lời giải thích: “Khắc Ly Tư thích nhất đua xe, co giáp cùng âm nhạc, mà cậu ở đây hai phương diện này biểu hiện ra ngoài thiên phú cùng năng lực, đã đủ để khiêu khích chú ý của nàng”.
“Lời nói vô căn cứ” Phương Minh Nguy cười lạnh nói: “Với gia thế của mình, hắn hắn là căn bản không quan tâm mới đúng”.
Thi Nại Đức mỉm cười, nói: “Huynh đệ, nhiều tiền đến tình trạng của bọn họ. trúng ý chính là cá nhân yêu thích cùng năng lực. Chỉ cần cậu có thể làm cho Khắc Lỵ Tư yêu mến, hơn nữa có tôi trợ lực, như vậy không có gì là không thể”.
Phương Minh Nguy liếc nhìn đối phương thật sâu, trong mắt hắn là một mảng chân thành thẳng thắn.
Khẽ gật đầu, Phương Minh Nguy đột nhiên hỏi: “Gia tộc Mạc Lí kia thế lực lớn sao?”
Thi Nại Đức ngoài ý muốn nhìn hắn một, cười nói: “Yên tâm, tôi và cậu là huynh đệ, gia tộc Mạc Lí quyết không dám âm thầm thi triển thủ đoạn bỉ ổi gì đó đâu”.
Phương Minh Nguy thở ra một hơi, trịnh trọng nói: “Thi Nại Đức, cảm ơn”.
Nhún vai một, Thi Nại Đức nói: “Thật ra cho dù không có tôi, hiện tại gia tộc Mạc Lí cũng không dám đơn giản đắc tội với cậu”.
“Vì sao?”
“Ái Đức Hoa tiên sinh đã thu cậu làm học sinh, có chỗ dựa bằng trời này, cho dù gia tộc Mạc Lí lá gan có lớn, cũng không dám làm gì cậu”.
“Ái Đức Hoa lão sư?” Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn về phía vị trung niên thần thái bay bổng kia, thật nhìn không ra trên người hắn thậm chí có năng lượng lớn như vậy.
“Cậu cũng đừng xem thường hắn” Thi Nại Đức nói khẽ: “Tuy Ái Đức Hoa tiên sinh làm người hạ thấp, ở trong liên minh địa cầu không có thực quyền gì, nhưng mà hắn thanh danh bên ngoài, giao du rộng khắp, ngay cả vài quốc gia nền văn mình tam cấp phụ cận đều phái người đến học viện âm nhạc của hắn học tập. Hơn nữa coi như là trong liên minh, đệ tử của hắn cũng không ít, ngay cả Khắc Lỵ Tư cũng là học sinh của hắn.”
Phương Minh Nguy giật mình gật đầu, trách không được Khắc Lỵ Tư ngay từ đầu đã kêu hắn là Ái Đức Hoa lão sư.
Làm một âm nhạc gia, lại có năng lượng xã hội lớn như vậy, thật sự là không tưởng được!
Thi Nại Đức đột nhiên thay đổi vẻ mặt nói: “Huynh đệ, tuy Mã Khố Tư không dám âm thầm ra tay đối với cậu, nhưng cẩn thận hắn sẽ ở bên ngoài nhục nhã cậu”.
“Bên ngoài?”
“Không sai, thật giống như hắn vừa rồi khiêu chiến” Thi Nại Đức nói khẽ: “Đó là một khảo nghiệm, nhưng cũng là một cơ hội”.
“Cơ hội gì?”.
“Đừng cùng tôi giả vờ ngốc, nếu như cậu ở trên cơ giáp cũng đem hắn đè xuống, như vậy Khắc Lỵ Tư cho dù sẽ không lựa chọn cậu, cũng chắc chắn sẽ không để ý tới hắn”.
“Thi Nại Đức, tôi cũng không có ý tứ theo đuổi Khắc Lỵ Tư”.
“Thật không? Không biết vừa rồi là ai một đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm vào người ta”.
“Khụ, ta chỉ nhìn Cáp Lý Sâm tiên sinh”.
“Quỷ lửa gạt ngươi! Một lão đầu tử tóc trắng có cái gì đẹp mắt”.
“Thi Nại Đức, cậu phải tin tưởng vào nhân cách của tôi”.“Ta chỉ tin tưởng vảo ánh mắt của mình” Thi Nại Đức cười ha hả nói: “Không nói chuyện cái này nữa, trình độ âm nhạc của cậu lại tốt như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nói xem, còn có bản lĩnh gì cất giấu chưa để cho chúng ta hiểu rõ?”
“Đã không còn” Phương Minh Nguy thành thành, thật thật nói.
“Cậu thật sự là tại cực phẩm âm nhạc học đến một thân bản lãnh này?”
“Đúng vậy”.
“Thật không phải là người!...’' Thi Nại Đức lẩm bẩm nói.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói cậu thật sự là một đại thiên tài!”
“Cảm ơn”.
Trên thực tế, Phương Minh Nguy đối với ý thức biểu hiện của linh hồn trong đầu mình cũng không hài lòng. Tuy vừa rồi đã có thể xưng là bỗng nhiên nổi tiếng, nhưng mà mặc cho ai cũng có thể nghe ra, chênh lệch trong đó giữa mình cùng Ái Đức Hoa.
Nhưng mình khi tiếp xúc linh hồn Thiên Dực tộc nhân, lại phát giác hắn khi còn sống diễn tấu những âm nhạc mỹ diệu kia tuyệt đối không dưới Ái Đức Hoa. Nếu như cho điểm để hình dung trình độ của hắn khi còn sống, như vậy lúc nãy biểu diễn nhiều nhất chỉ có thể cho một điểm.
Vì sao linh hồn Thiên Dực tộc nhân muốn ẩn nấp thực lực? Nghi vấn đọc theo tinh thần lộ tuyến nhỏ xíu truyền vào trong linh hồn.
Phương Minh Nguy cũng không có ý định lấy được đáp án gì, bởi vì hắn hiểu rằng, với thực lực của chính mình còn không cách nào cùng linh hồn lấy được câu thông trực tiếp.
Nhưng mà lúc này đây đã có chỗ khác biệt, khi lực lượng tinh thần của hắn lại lần nữa cùng linh hồn Thiên Dực tộc nhân liên kết, một loại hiểu ra phun lên trong lòng.
Thì ra cũng không phải linh hồn này cố ý ẩn nấp thực lực, mà là bởi vì khả năng của Phương Minh Nguy còn chưa tới.
Thiên Dực tộc nhân chế tạo nhạc khí điện tử xác thực là trân phẩm, nhưng mà muốn thao túng trân phẩm như vậy, hao phí lực lượng tinh thần cũng không phải chuyện đùa.
Ái Đức Hoa đủ sao cũng là một vị siêu cập cao thủ mười lăm cấp lực lượng tinh thần, cho nên hắn có thể phát huy ra đại bộ phận công dụng của bộ nhạc khí điện tử này, sử dụng nhiều loại nhạc khí phối hợp, diễn tấu ra âm nhạc êm tai nhất.
Mà Phương Minh Nguy giờ phút này lực lượng tinh thần chỉ vẹn vẹn có thứ tám cấp mà thôi, đối với Thiên Dực tộc nhân mà nói. một ít lực lượng tinh thần này không đủ để phát huy ra năng lực cao cấp của nhạc khí điện tử.
Cho nên linh hồn kia mới có lựa chọn chỉ dùng một loại hình đánh trống để diễn tả ra âm nhạc đặc biệt nào đó.
Nếu quả thật không để ý đến tất cả mà diễn tấu ra các loại nhạc khí phối hợp cao cấp, như vậy kết quả duy nhất chính là trống không giống trống, đàn không giống đàn, khả năng xuát hiện Thi Nại Đức diễn tấu thứ hai rất lớn.
Một khi rõ ràng đạo lý này, Phương Minh Nguy lập tức yên lòng.
Chỉ cần bản thân sau này lực lượng tinh thần không ngừng thăng lên cao, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đạt tới thậm chí còn vượt qua tiêu chuẩn như Ái Đức Hoa lão sư.
Không biết từ lúc nào, Lý Minh đi tới bên cạnh bọn họ, cắt ngang bọn họ nói chuyện.
“Phương tiên sinh, nghe nói cậu muốn tham gia hai viện đấu đối kháng một tháng sau?”
“Không nhất định, có thể không tham gia, còn phải xem tiến sĩ Tạp Tu quyết định”.
“Nếu như cậu có thực lực đó, tiến sĩ Tạp Tu chắc là sẽ không giấu ngươi” Lý Minh cười nói: “Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ đi xem trận chiến, cậu sẽ không để tâm chứ?”
“Đương nhiên là không rồi”.
Lý Minh mỉm cười, đang muốn rời đi, đột nhiên quay đầu hỏi: “Phương tiên sinh, mạo muội hỏi, cậu lái cơ giáp cũng là học được trong trò chơi sao?”
“Không, là Thi Nại Đức dạy”.
“A” Thâm ý sâu sắc liếc nhìn Thi Nại Đức, Lý Minh gật nhẹ đầu, tiêu sái rời đi.
Thi Nại Đức vỗ nhè nhẹ lên vai Phương Minh Nguy nói: “Huynh đệ, cậu phải cố gắng, đến lúc đó không cần phải dọa người đâu!”
“Yên tâm, tôi sẽ cho cậu một sự ngạc nhiên”.
“Đậu Nga... Đậu Nga là mẹ Mã Khố Tư”.
“Mẹ Mã Khố Tư không gọi là Đậu Nga”.
“Đó chính là bà hắn”.
“Nhưng...”
“Đủ liễu, tóm lại là thân thích của hắn” Phương Minh Nguy vung tay lên, kết thúc cái đề tài này, hỏi: “Hắn vì sao đem tôi xem thành tình địch, tôi vừa rồi không có đi nịnh nọt Khắc Lỵ Tư mà”.
“Bởi vì đua xe cùng âm nhạc.” Thi Nại Đức cất lời giải thích: “Khắc Ly Tư thích nhất đua xe, co giáp cùng âm nhạc, mà cậu ở đây hai phương diện này biểu hiện ra ngoài thiên phú cùng năng lực, đã đủ để khiêu khích chú ý của nàng”.
“Lời nói vô căn cứ” Phương Minh Nguy cười lạnh nói: “Với gia thế của mình, hắn hắn là căn bản không quan tâm mới đúng”.
Thi Nại Đức mỉm cười, nói: “Huynh đệ, nhiều tiền đến tình trạng của bọn họ. trúng ý chính là cá nhân yêu thích cùng năng lực. Chỉ cần cậu có thể làm cho Khắc Lỵ Tư yêu mến, hơn nữa có tôi trợ lực, như vậy không có gì là không thể”.
Phương Minh Nguy liếc nhìn đối phương thật sâu, trong mắt hắn là một mảng chân thành thẳng thắn.
Khẽ gật đầu, Phương Minh Nguy đột nhiên hỏi: “Gia tộc Mạc Lí kia thế lực lớn sao?”
Thi Nại Đức ngoài ý muốn nhìn hắn một, cười nói: “Yên tâm, tôi và cậu là huynh đệ, gia tộc Mạc Lí quyết không dám âm thầm thi triển thủ đoạn bỉ ổi gì đó đâu”.
Phương Minh Nguy thở ra một hơi, trịnh trọng nói: “Thi Nại Đức, cảm ơn”.
Nhún vai một, Thi Nại Đức nói: “Thật ra cho dù không có tôi, hiện tại gia tộc Mạc Lí cũng không dám đơn giản đắc tội với cậu”.
“Vì sao?”
“Ái Đức Hoa tiên sinh đã thu cậu làm học sinh, có chỗ dựa bằng trời này, cho dù gia tộc Mạc Lí lá gan có lớn, cũng không dám làm gì cậu”.
“Ái Đức Hoa lão sư?” Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn về phía vị trung niên thần thái bay bổng kia, thật nhìn không ra trên người hắn thậm chí có năng lượng lớn như vậy.
“Cậu cũng đừng xem thường hắn” Thi Nại Đức nói khẽ: “Tuy Ái Đức Hoa tiên sinh làm người hạ thấp, ở trong liên minh địa cầu không có thực quyền gì, nhưng mà hắn thanh danh bên ngoài, giao du rộng khắp, ngay cả vài quốc gia nền văn mình tam cấp phụ cận đều phái người đến học viện âm nhạc của hắn học tập. Hơn nữa coi như là trong liên minh, đệ tử của hắn cũng không ít, ngay cả Khắc Lỵ Tư cũng là học sinh của hắn.”
Phương Minh Nguy giật mình gật đầu, trách không được Khắc Lỵ Tư ngay từ đầu đã kêu hắn là Ái Đức Hoa lão sư.
Làm một âm nhạc gia, lại có năng lượng xã hội lớn như vậy, thật sự là không tưởng được!
Thi Nại Đức đột nhiên thay đổi vẻ mặt nói: “Huynh đệ, tuy Mã Khố Tư không dám âm thầm ra tay đối với cậu, nhưng cẩn thận hắn sẽ ở bên ngoài nhục nhã cậu”.
“Bên ngoài?”
“Không sai, thật giống như hắn vừa rồi khiêu chiến” Thi Nại Đức nói khẽ: “Đó là một khảo nghiệm, nhưng cũng là một cơ hội”.
“Cơ hội gì?”.
“Đừng cùng tôi giả vờ ngốc, nếu như cậu ở trên cơ giáp cũng đem hắn đè xuống, như vậy Khắc Lỵ Tư cho dù sẽ không lựa chọn cậu, cũng chắc chắn sẽ không để ý tới hắn”.
“Thi Nại Đức, tôi cũng không có ý tứ theo đuổi Khắc Lỵ Tư”.
“Thật không? Không biết vừa rồi là ai một đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm vào người ta”.
“Khụ, ta chỉ nhìn Cáp Lý Sâm tiên sinh”.
“Quỷ lửa gạt ngươi! Một lão đầu tử tóc trắng có cái gì đẹp mắt”.
“Thi Nại Đức, cậu phải tin tưởng vào nhân cách của tôi”.“Ta chỉ tin tưởng vảo ánh mắt của mình” Thi Nại Đức cười ha hả nói: “Không nói chuyện cái này nữa, trình độ âm nhạc của cậu lại tốt như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nói xem, còn có bản lĩnh gì cất giấu chưa để cho chúng ta hiểu rõ?”
“Đã không còn” Phương Minh Nguy thành thành, thật thật nói.
“Cậu thật sự là tại cực phẩm âm nhạc học đến một thân bản lãnh này?”
“Đúng vậy”.
“Thật không phải là người!...’' Thi Nại Đức lẩm bẩm nói.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói cậu thật sự là một đại thiên tài!”
“Cảm ơn”.
Trên thực tế, Phương Minh Nguy đối với ý thức biểu hiện của linh hồn trong đầu mình cũng không hài lòng. Tuy vừa rồi đã có thể xưng là bỗng nhiên nổi tiếng, nhưng mà mặc cho ai cũng có thể nghe ra, chênh lệch trong đó giữa mình cùng Ái Đức Hoa.
Nhưng mình khi tiếp xúc linh hồn Thiên Dực tộc nhân, lại phát giác hắn khi còn sống diễn tấu những âm nhạc mỹ diệu kia tuyệt đối không dưới Ái Đức Hoa. Nếu như cho điểm để hình dung trình độ của hắn khi còn sống, như vậy lúc nãy biểu diễn nhiều nhất chỉ có thể cho một điểm.
Vì sao linh hồn Thiên Dực tộc nhân muốn ẩn nấp thực lực? Nghi vấn đọc theo tinh thần lộ tuyến nhỏ xíu truyền vào trong linh hồn.
Phương Minh Nguy cũng không có ý định lấy được đáp án gì, bởi vì hắn hiểu rằng, với thực lực của chính mình còn không cách nào cùng linh hồn lấy được câu thông trực tiếp.
Nhưng mà lúc này đây đã có chỗ khác biệt, khi lực lượng tinh thần của hắn lại lần nữa cùng linh hồn Thiên Dực tộc nhân liên kết, một loại hiểu ra phun lên trong lòng.
Thì ra cũng không phải linh hồn này cố ý ẩn nấp thực lực, mà là bởi vì khả năng của Phương Minh Nguy còn chưa tới.
Thiên Dực tộc nhân chế tạo nhạc khí điện tử xác thực là trân phẩm, nhưng mà muốn thao túng trân phẩm như vậy, hao phí lực lượng tinh thần cũng không phải chuyện đùa.
Ái Đức Hoa đủ sao cũng là một vị siêu cập cao thủ mười lăm cấp lực lượng tinh thần, cho nên hắn có thể phát huy ra đại bộ phận công dụng của bộ nhạc khí điện tử này, sử dụng nhiều loại nhạc khí phối hợp, diễn tấu ra âm nhạc êm tai nhất.
Mà Phương Minh Nguy giờ phút này lực lượng tinh thần chỉ vẹn vẹn có thứ tám cấp mà thôi, đối với Thiên Dực tộc nhân mà nói. một ít lực lượng tinh thần này không đủ để phát huy ra năng lực cao cấp của nhạc khí điện tử.
Cho nên linh hồn kia mới có lựa chọn chỉ dùng một loại hình đánh trống để diễn tả ra âm nhạc đặc biệt nào đó.
Nếu quả thật không để ý đến tất cả mà diễn tấu ra các loại nhạc khí phối hợp cao cấp, như vậy kết quả duy nhất chính là trống không giống trống, đàn không giống đàn, khả năng xuát hiện Thi Nại Đức diễn tấu thứ hai rất lớn.
Một khi rõ ràng đạo lý này, Phương Minh Nguy lập tức yên lòng.
Chỉ cần bản thân sau này lực lượng tinh thần không ngừng thăng lên cao, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đạt tới thậm chí còn vượt qua tiêu chuẩn như Ái Đức Hoa lão sư.
Không biết từ lúc nào, Lý Minh đi tới bên cạnh bọn họ, cắt ngang bọn họ nói chuyện.
“Phương tiên sinh, nghe nói cậu muốn tham gia hai viện đấu đối kháng một tháng sau?”
“Không nhất định, có thể không tham gia, còn phải xem tiến sĩ Tạp Tu quyết định”.
“Nếu như cậu có thực lực đó, tiến sĩ Tạp Tu chắc là sẽ không giấu ngươi” Lý Minh cười nói: “Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ đi xem trận chiến, cậu sẽ không để tâm chứ?”
“Đương nhiên là không rồi”.
Lý Minh mỉm cười, đang muốn rời đi, đột nhiên quay đầu hỏi: “Phương tiên sinh, mạo muội hỏi, cậu lái cơ giáp cũng là học được trong trò chơi sao?”
“Không, là Thi Nại Đức dạy”.
“A” Thâm ý sâu sắc liếc nhìn Thi Nại Đức, Lý Minh gật nhẹ đầu, tiêu sái rời đi.
Thi Nại Đức vỗ nhè nhẹ lên vai Phương Minh Nguy nói: “Huynh đệ, cậu phải cố gắng, đến lúc đó không cần phải dọa người đâu!”
“Yên tâm, tôi sẽ cho cậu một sự ngạc nhiên”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.