Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 40: Khách không mời mà đến (Hạ)

Thương Thiên Bạch Hạc

26/04/2018

Lặng yên hồi lâu, Phương Minh Nguy đột nhiên hỏi: “Ngải Phật Sâm đại sư, ngươi khi biết ta biết bản thân ngươi có ý thức, thì sẽ có cảm giác gì?”

“Là sợ hãi” Ngải Phật Sâm thanh âm mười phần bình tình: “Khả năng lớn nhất chính là, ngài hội trực tiếp đem ta tiêu diệt”.

Phương Minh Nguy tinh thần ý thức có chút nhảy lên hỏi: “Ngươi đã có tư tưởng chuẩn bị, vì sao còn muốn lên tiếng? Chẳng lè ngươi sẽ không sợ linh hồn tiêu tán sao?”

“Sợ, ta phi thường sợ hãi linh hồn tiêu tán. Có lè chỉ có sau khi trải qua tử vong, mới có thể đối với cái này có sự sợ hãi chân chính” Ngải Phật Sâm thanh âm tuy vẫn bình thản trước sau như một nhưng mà Phương Minh Nguy vẫn cảm nhận được ở trong đó một cỗ tư vị chân thành tha thiết: “Chính vì ta sợ hãi tử vong triệt để như thế, cho nên ta mới có thể chủ động cùng ngài liên lạc, hy vọng có thể có được sự thấu hiểu của ngài”.

Phương Minh Nguy không hiểu chút nào, từ trong thanh âm của Ngải Phật Sâm, hắn có thể cảm nhận được thành ý của đối phương, nhưng lý do này cũng quá gượng ép một chút.

“Ngươi cho rằng chú động cùng ta liên lạc, có thể làm cho ta yên tâm sao?” Phương Minh Nguy khó hiểu nói: “Nếu như ta là ngươi, nhất định sẽ tiếp tục giấu diếm xuống”.

“Giấu diếm?” Ngải Phật Sâm thanh âm đột nhiên tràn đầy khổ sở: “Ta có thể giấu diếm bao lâu? Ngài như đà đột phá bức tường tình thần cấp mười lăm, sau này nhất định sẽ tiếp xúc không ít đại sư tinh thần hệ, nếu có một ngày, ngài hấp thu linh hồn của bọn họ, khi những kia linh hồn này sinh ra ý thức của mình ngài còn có thể không thể nghĩ đến ta sao? Chỉ sợ tới lúc đó, ta mới là chân chính không có đường sống”.

Phương Minh Nguy khẽ giật mình không thể không nói, Ngải Phật Sâm lo lắng phi thường chu đáo. Nếu quả thật đã xảy ra tình huống như vậy. Phương Minh Nguy chuyện đầu tiên muốn làm, khẳng định chính là đem linh hồn Ngải Phật Sâm triệt để tiêu giảm.

Nói như vậy, Ngải Phật Sâm chủ động, thật ra cùng là lựa chọn rơi vào đường cùng.

“Ngải Phật Sâm đại sư, ngươi lo lắng xác thực chu đáo, khiến cho ta hiện tại cũng không biết hẳn là nên thế nào cho phải”.

Ngải Phật Sâm thanh âm buồn buồn vang lên: “Thân vương điện hạ, ta đã trở thành linh hồn phụ thuộc vào ngài, cả đời này cũng không khả năng phản bội ngài, bởi vì chỉ cần tính mạng của ngài đi tới cuối cùng, lực lượng tinh thần hạch tâm trong linh hồn của ta cùng sẽ biến mất. Cho nên điều kiện tiên quyết ta có thể còn sống sót, chính là ngài có thể còn sống”.

Phương Minh Nguy khẽ gật đầu. Ngải Phật Sâm nói không sai, hắn nếu muốn sống sót, như vậy nhất định phải cam đoan Phương Minh Nguy không có tử vong.

Ngải Phật Sâm dừng lại một chút, thâm ý sâu sắc nói: “Ở trong vũ trụ, lực lượng một người dù sao cũng có hạn. Vô luận có cường đại như thế nào, nếu gặp chuyện xảy ra. Như vậy rất có thể do đó mà tử vong. Nhưng mà, nếu như ngài có một nhóm lớn thuộc hạ trung tâm không hai lòng, như vậy loại tình huống này sẽ có sự thay đổi hoàn toàn khác”.

Nghe xong lời hắn nói, Phương Minh Nguy lập tức nhớ tới, người này tựa như cũng là bởi vì lè loi một mình lang thang ở trong vũ trụ, không cẩn thận gặp bãi thiên thạch cho nên mới phải tử vong.

Xem ra. Đối với giáo huấn tử vong hắn là mười phần khắc sâu.

Chăm chú ngẫm nghĩ để nghị của Ngải Phật Sâm, muốn nói không động tàm, đó chính là gạt người. Hơn nữa chủ yếu nhất là, thông qua cảm ứng của mình Phương Minh Nguy có thể khẳng định Ngải Phật Sâm này cũng không có nói dối, mỗi một câu của hắn đều là lời tâm huyết. Thật ra, coi như là Ngải Phật Sâm muốn nói dối cũng không có khả năng, bởi vì ở sâu trong linh hồn của hắn, đã khắc vào tinh thần lạc ấn của Phương Minh Nguy, một khi có tình lừa gạt, nhất định sẽ bị Phương Minh Nguy lập tức cảm ứng được.

“Ngải Phật Sâm đại sư, ngươi là muốn trở thành thuộc hạ của ta, trợ giúp ta sao?”

“Vâng, Thân vương điện hạ, chỉ cần ngài có thể giao cho ta tính mạng vinh hằng, ta chính là thủ hạ trung thành nhất của ngài”.



“Tính mạng vinh hằng? Không có khả năng” Phương Minh Nguy kinh ngạc nói: “Coi như là trong quốc gia nền văn minh cấp chín, cũng không có tính mạng vinh hằng”.

“Đúng, bọn họ làm không được, nhưng mà ngài có thể làm được”.

“Ta?” Phương Minh Nguy trong đầu xoay chuyển vô số ý niệm, nhìn những điểm sáng trước mắt, có chút hiểu ra nói: “Linh hồn”.

“Đúng, linh hồn, ngài là người mà ta từng chứng kiến, thần kỳ nhất trong nhân loại. Ngài lại có lực lượng điều khiển linh hồn” Ngải Phật Sâm hâm mộ nói: “Ngài không chỉ có hấp thu lực lượng linh hồn, thậm chí còn thề rót lực lượng vào linh hồn. Chỉ bằng vào hai điểm này, ngài có thể chế tạo ra tính mạng vinh hằng”.

Phương Minh Nguy không nói gì nữa, Ngải Phật Sâm nói không sai, loài người sở dĩ không cách nào bảo trì tính mạng vinh hằng, đó là bởi vì loài người không cách nào bảo trì thân thể vinh hằng.

Vô luận khoa học kỹ thuật phát đạt cờ nào, thân thể loài người đều già yếu, giống như là Bốn Phi Tạp đại sư, một nhân loại cường đại như thế, cũng không cách nào thay đỗi vận mệnh thân thể già yếu.

Tuy các loại phương pháp cải tạo tính mạng có thể kéo dài thời gian già yếu của thân thể, nhưng mà cũng không có khả năng kéo dài vinh viễn không giới hạn.

Một khi thân thể tử vong, linh hồn loài người sẽ tiêu tán, cuối cùng hóa thành hư vô.

Nhưng mà, Phương Minh Nguy lại khác, hắn có lực lượng hấp thu cùng quán chú linh hồn, chỉ cần áp dụng thủ đoạn như vậy, tất nhiên có thể tìm được sự vinh hằng trên một ý nghĩa nào đó.

“Ngải Phật Sâm đại sư, ta rõ ràng ý tứ của ngươi” Phương Minh Nguy trên mặt có một tầng đỏ bừng, đó là kết quả của tâm tình bành trưởng. Tính mạng vĩnh hằng, tuy không phải là thực hiện ở trên thân thể, nhưng mà cũng đủ để cho tất cả mọi người động tâm.

Đến tận đây, Phương Minh Nguy mới tin Ngải Phật Sâm có thành ý. Xác thực, chỉ có hấp dẫn to lớn như thế, mới có thể khiến cho Ngải Phật Sâm buông tha tôn nghiêm bản thân là đại sư tinh thần hệ, cam tâm tình nguyện làm thủ hạ của mình Nói thật, nếu như không có lý do này mà nói, mặc dù Ngải Phật Sâm biểu hiện ra thành ý chân thành tha thiết, Phương Minh Nguy cũng sẽ không tiếp nhận hắn. Nhưng mà, có sau khi có mục tiêu này, quan hệ giữa hai người lập tức được cải thiện rất lớn, có thể nói là theo như nhu cầu, hợp thì cùng có lợi.

Đương nhiên, trong đó chiếm cứ địa vị chù đạo, tự nhiên là Phương Minh Nguy có thể điều khiển linh hồn.

Đã quyết định yên tâm sử dụng, Phương Minh Nguy tất nhiên sẽ không khách khí nữa: “Ngải Phật Sâm đại sư, ngươi vừa rồi hỏi ta, có cần lượng lớn thú bảo hay không, chẳng lê ngươi cất chứa rất nhiều sao?”

“Không, thú bảo đối với đại sư quốc gia nền văn minh cấp bảy chúng ta mà nói, cũng là bảo vật mười phần thưa thớt, tuy ta từng ở trong vũ trụ lang thang hơn ba trăm năm, nhưng mà cũng chỉ tìm được mười khối mà thôi”.

Phương Minh Nguy lấy làm kỳ, ngẫm nghĩ nói: “Tuy trên tay ngươi thú bảo không nhiều lắm, nhưng mà vừa rồi khi ngươi hỏi ta, lại tràn đầy tin tưởng, chẳng lê ngươi có nắm chắc, có thể tìm được lượng lớn thú bảo

sao?”

Ngải Phật Sâm trong thanh âm mang theo một tia ngạc nhiên: “Thật không hỗ là Thân vương điện hạ, vậy mà có thể từ trong một câu suy đoán ra nhiều như vậy, rất giỏi”.

Phương Minh Nguy cười hắc hắc, thầm nghĩ nếu như cái này cũng đoán không được, mình cũng chính là ngu ngốc. Nếu như ngươi không phải có nám chắc đạt được lượng lớn thú bảo, làm sao mà mở miệng đơn giản như thế, chẳng lê không sợ chọc ta tức giận, đem ngươi trực tiếp diệt sao.



“Nói thật, tuy ta không cách nào đạt được lượng lớn thú bảo, nhưng mà đối với có tiều vương miện cùng quái thú Mạc Ly của ngài mà nói, lại có thể lấy được lượng lớn thú bảo”.

“Thật không, xin đại sư chỉ điểm” Phương Minh Nguy khách khí nói.

“Ỡ trong tất cả di tích vũ trụ, ngoại trừ cất dấu những khoa học kỹ thuật không biết ra, còn có quái thú vô cùng vô tận, hơn nữa quái thú nơi đó xác suất sản sinh ra thú bảo rất lớn” Ngải Phật Sâm cất lời giải thích: “Ngài có tiểu vương miện thần bí, tuy ta không biết lai lịch của nó, nhưng mà ta phát hiện, nó lại có thể bỏ qua khoảng cách mà dò xét ra thú bảo. Có nó, có thể có lựa chọn tập trung mục tiêu công kích, rất nhanh có thể tìm được lượng lớn thú bảo”.

Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, sau đó nói: “Không đúng, quái thú trong di tích tuy rất nhiều, nhưng mà ta không có khả năng một mực ở lại bên trong, sau một khi đi ra, sẽ không thể...”

Hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt dừng lại ở trên thân thể tròn vo của Mạc Ly, hưng phần nói: “Không sai, Mạc Ly, chỉ cần ta ở trong di tích lưu lại vài linh hồn, vậy có thể bất cứ lúc nào nhờ Mạc Ly truyền tống vào, hơn nữa cũng sẽ không chịu quy định tiến vào di tích của hai hệ hiệp hội”.

“Không sai, ngài thật thông minh” Ngải Phật Sâm khó được vỗ mông ngựa một lần.

Muốn tiến vào di tích, nhất định phải tuân theo quy định của hai hệ hiệp hội. Dựa theo suy nghĩ của Phương Minh Nguy, hắn cũng không khả năng đạt được thưởng cho cống hiến trác tuyệt, cùng không có khả năng xuất ra một trăm thú bảo để mua tư cách tiến vào, như vậy hắn trong cuộc đời này, rất có thể giống như mấy người lão sư, chỉ vẹn vẹn có lần thứ nhất tiến vào cơ hội.

Nhưng mà, sau khi được Ngải Phật Sâm nhắc nhở, Hàn Lập tức hiểu ra, có Mạc Ly cùng tiều vương miện phối hợp, chỉ cần ở trong di tích lưu lại linh hồn của mình như vậy ai không thể tiến vào, chứ đối với mình mà nói, chẳng qua là một trò cười mà thôi.

“Tốt quá, Ngải Phật Sâm, đã tạ ngươi nhắc nhở, ta hiểu rồi” Dứt lời, Phương Minh Nguy cất tiếng cười to, trong thanh âm lộ ra sự vui sướng vô cùng.

“Ngài vì sao cao hứng như vậy?” Ngải Phật Sâm kỳ quái hỏi.

“Bởi vì ta cần thú bảo, càng nhiều càng tốt”.

“Vì sao?”

Phương Minh Nguy cười thần bí, nhưng lại không nói thêm gì nữa.

Vương Tự Cường trong cả đời, cũng vẻn vẹn là tiến vào di tích một lần mà thôi, tuy hắn giờ đây năng lực thể thuật đã đạt đến tiêu chuẩn cấp mười tám, nhưng mà đã mất đi cơ hội một lần nữa tiến vào di tích.

Biện pháp duy nhất, chính là kiếm đủ một trăm khối thú bảo, nhưng mà với năng lực của Vương Tự Cường, chỉ sợ nguyện vọng này cả đời cũng đừng nghĩ đạt thành Nhưng mà, Phương Minh Nguy thì khác, nếu như hắn không biết thì thôi, đã biết rồi đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Nhưng mà loại chuyện này, tự mình rõ ràng là đủ rồi, không thể để cho mọi người đều biết.

Thu hồi nụ cười, Phương Minh Nguy nói: “Ngải Phật Sâm, lúc này đây hồng vân cũng không có đến không, để cho chúng ta hợp lực, đến di tích lưu lạc một phen đi”.

“Vâng, nguyện ý vâng theo mệnh lệnh”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook