Quyển 1 - Chương 47: Không Chê Vào Đâu Được.
Thương Thiên Bạch Hạc
03/04/2013
“ Oanh…lách cách…”
Trong động tác liên tiếp nhanh đến cực điểm, hai cơ giáp huấn luyện màu sắc khác nhau ở trong không gian giả thuyết làm ra đủ loại động tác làm người ta hoa cả mắt.
Bất quá thật rõ ràng, hai cơ giáp này một công một thủ, phối hợp vô cùng ăn ý.
Trong số những tay cơ giáp bên trong công lập học viện, so về năng lực tổng hợp, Hác Hải Minh có lẽ cũng không phải là người xuất sắc nhất, nhưng nếu lấy năng lực công kích, hắn đúng là hoàn toàn xứng đáng được xưng là đệ nhất nhân.
Cho nên khi hai người không hẹn mà cùng lựa chọn cơ giáp huấn luyện, Hác Hải Minh lập tức không chút do dự phát động thế công, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất đánh bại đối phương, muốn cho tiểu tử vừa mới tiếp xúc cơ giáp được vài ngày kia hiểu được thế nào mới là cơ giáp thủ chân chính.
Thiên tài, từ ngữ này hắn cũng không xa lạ, từ sau khi hắn năm tuổi, liền vẫn được người trong tộc xưng là thiên tài.
Nhưng từ sau khi quen biết Thi Nại Đức, hắn không thể không thừa nhận, vô luận là gia thế, hay là thiên phú, người ta đều dễ dàng thắng hơn mình một bậc.
Tuy rằng hiện tại Thi Nại Đức còn chưa hơn mình, nhưng dù sao hắn nhỏ hơn mười tuổi, lại có tiến sĩ Tạp Tu chỉ đạo, vô luận là thể thuật, hay là năng lực thao túng cơ giáp, trình độ của hắn đều tiến triển cực nhanh, tùy thời đều có thể đuổi theo được mình.
Nhưng mà trong mấy ngày nay, trong miệng Thi Nại Đức lại không ngừng tôn sùng một người.
Phương Minh Nguy, người này tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng bởi vì quan hệ với Thi Nại Đức, ở trong tai vài cơ giáp thủ kiệt xuất, đã được hưởng uy danh hiển hách.
Chỉ trong bốn giờ đã nắm giữ tất cả tư thế cơ bản, trong vòng một ngày đã bắt đầu cùng Thi Nại Đức luyện tập đối chiến.
Thành tích như vậy nếu có người có thể làm được, như vậy Hác Hải Minh thật sự phải hoài nghi đối phương đến tột cùng có phải là loài người hay không.
Trên thực tế, ngoại trừ hắn, những cao thủ còn lại bên trong hiệp hội yêu thích cơ giáp trong trường cũng giống nhau, đối với Phương Minh Nguy tràn ngập hứng thú. Mà lúc này đang đối chiến, cho dù là mang tiếng khi dễ người mới cũng được, hắn cũng tuyệt đối không nương tay.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện không được bình thường, tuy rằng thế công của mình như bão tố liên miên không dứt, nhưng dưới sự phòng thủ gần như hoàn mỹ của đối phương, cũng không hề đạt được dù là một chút tiện nghi.
Liên tục ba bộ quyền tổ hợp đánh ra trong nháy mắt, nhưng đối phương giống như là đã sớm có chuẩn bị, dùng tấm chắn dày trên cánh tay cơ giáp đón đỡ.
Hác Hải Minh lui về phía sau một bước, theo bản năng phát ra chỉ lệnh công kích hỏa tiễn, nhưng cơ giáp huấn luyện lại không thấy có chút động tĩnh nào. Lúc này hắn mới nhớ, chính mình sử dụng cũng không phải cơ giáp đặc thù của riêng mình, mà là cơ giáp huấn luyện phổ thông mà thôi.
Một cỗ điềm xấu dâng lên từ tận đáy lòng, giờ phút này tuy rằng thế công của hắn không ngừng, nhưng trên thực tế đã đem ra hết khả năng, đặc biệt ba bộ quyền tổ hợp vừa rồi, lại chính là tuyệt kỹ ẩn giấu cuối cùng của hắn. Nếu bộ quyền pháp kia cũng bị phá vỡ, như vậy trừ phi vận dụng nhiệt vũ khí, hắn cũng không còn pháp bảo gì để khắc chế kẻ địch.
Nhìn cơ giáp phía trước còn đang nhảy loạn, nhưng vẫn thủy chung bảo trì trạng thái phòng thủ tốt nhất, tận đáy lòng hắn nổi lên sự nghi hoặc thật lớn.
Người này đúng là vừa mới bắt đầu học tập thao túng cơ giáp sao?
Phương Minh Nguy cũng không biết sự cảm khái trong giờ phút này của đối phương, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn song phương kịch liệt đối chiến, dù sao thao túng cơ giáp cũng không phải chính bản thân hắn, như vậy cứ đem mình xem như một quần chúng khán giả thuần túy, cũng là một loại lựa chọn không sai.
Tuy rằng trình độ của Hác Hải Minh quả thật không tệ, nhưng dưới tình huống cơ giáp ngang nhau, chống lại hắn là một lực lượng tinh thần cấp tám cùng linh hồn ý thức thân trải qua trăm trận chiến, lại không hề có một chút khả năng chiến thắng.
Nếu lấy trình độ khẩn trương mà nói, dù là so với trận đua xe kịch liệt cũng còn kém hơn khá xa.
Ở sân đua xe, tuy rằng hắn có được linh hồn ý thức cường đại, nhưng dù sao xe đua của đối phương tốt xấu cũng cao hơn xe đua của hắn vài cấp bậc, ngay cả dù có thể thủ thắng, cũng cần hao phí rất nhiều tinh lực.
Nhưng hiện tại thì khác, từng cử động nhỏ của đối phương đều đang nằm trong sự giám thị của mình, vô luận là lực lượng tinh thần, hay là trình độ kinh nghiệm, khoảng cách giữa hai bên cũng không chỉ là kém hơn nửa điểm.
Nếu hắn muốn thủ thắng, có thể nói chỉ là chuyện trong vài giây phút mà thôi.
Sở dĩ để cho linh hồn ý thức chỉ thủ mà không tấn công, ngoại trừ hắn muốn nhìn thấy bản lãnh lớn nhất của Hác Hải Minh, còn có một chút, chính là không muốn chọc người chú ý.
Tuy rằng biểu hiện hiện tại của hắn đã đủ làm cho người ta kinh ngạc, nhưng có thể điệu thấp xuống một chút, thì cứ làm mới tốt.
Cơ giáp màu đỏ vẫn nắm quyền chủ đạo như trước, với những chiêu thức hoa lệ mà thực dụng ở trên người nó không ngừng được xuất ra. Ngoại trừ chịu giới hạn trong thực lực của cơ giáp mà không thể sử dụng nhiệt vũ khí, Hác Hải Minh đã phát huy ra toàn bộ trạng thái cao nhất khi thi đấu của mình từ trước tới nay.
Cũng đúng, đối mặt một đối thủ chỉ biết phòng thủ, một cơ giáp thủ chuyên về tấn công như Hác Hải Minh sẽ dễ dàng phát huy ra trình độ tốt nhất.
Ở lúc mới bắt đầu, hắn còn có chút lo lắng Phương Minh Nguy ở thời điểm quan trọng sẽ thình lình đánh ngược mình một chút.
Cho nên dù tấn công, hắn cũng cố ý lộ ra sơ hở. Nhưng vô luận hắn hướng đối phương cố tình tạo ra sơ hở thế nào, Phương Minh Nguy thao túng bộ cơ giáp kia làm như vẫn không thấy, tấm chắn trên cánh tay cơ giáp không hề có chút ý tứ muốn lui về.
Phòng thủ, phòng thủ, vẫn là phòng thủ.
Sau nửa giờ, Hác Hải Minh rốt cục chết lặng, hắn quyền đấm cước đá, toàn lực tiến công, mặc cho toàn thân chồng chất sơ hở, hắn cũng không thèm để ý chút nào.
Bởi vì hắn biết, đối phương sẽ không hề tung ra thủ đoạn công kích.
Quả thật, Phương Minh Nguy không hề có ý niệm phản công trong đầu.
Tuy rằng công kích giờ phút này của Hác Hải Minh có phương thức phi thường kỳ quái, dù là một người không rành về cơ giáp như Phương Minh Nguy mà cũng cảm thấy có chút quái dị.
Thí dụ như giờ phút này, sau khi Hác Hải Minh công kích tay chân thất bại, thế nhưng lại dùng đầu qua chàng vào lồng ngực của mình.
Tuy rằng đầu của mỗi cơ giáp đều phi thường vững chắc, có thể xem như vũ khí sử dụng, nhưng cơ giáp huấn luyện thì không được như thế.
Ở đầu cơ giáp huấn luyện lại trang bị không ít dụng cụ yếu ớt tinh vi, nếu bị cường đại công kích, như vậy sẽ hoàn toàn báo hỏng. Đã một lần giao thủ cùng Thi Nại Đức, chính là vì đầu của cơ giáp va chạm với mặt đất mà bị hệ thống phát định thất bại.
Nhưng đối phương làm như vậy lại có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ hắn muốn tự sát phải không?
Nhưng vừa nghĩ tới cặp mắt sáng ngời hữu thần của Hác Hải Minh, Phương Minh Nguy lập tức dẹp bỏ ý niệm này trong đầu. Hắn bắt đầu cẩn thận, đối với linh hồn ý thức hạ đạt mệnh lệnh, không cần có công lao, chỉ cần có thể vượt qua là được.
Trong động tác liên tiếp nhanh đến cực điểm, hai cơ giáp huấn luyện màu sắc khác nhau ở trong không gian giả thuyết làm ra đủ loại động tác làm người ta hoa cả mắt.
Bất quá thật rõ ràng, hai cơ giáp này một công một thủ, phối hợp vô cùng ăn ý.
Trong số những tay cơ giáp bên trong công lập học viện, so về năng lực tổng hợp, Hác Hải Minh có lẽ cũng không phải là người xuất sắc nhất, nhưng nếu lấy năng lực công kích, hắn đúng là hoàn toàn xứng đáng được xưng là đệ nhất nhân.
Cho nên khi hai người không hẹn mà cùng lựa chọn cơ giáp huấn luyện, Hác Hải Minh lập tức không chút do dự phát động thế công, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất đánh bại đối phương, muốn cho tiểu tử vừa mới tiếp xúc cơ giáp được vài ngày kia hiểu được thế nào mới là cơ giáp thủ chân chính.
Thiên tài, từ ngữ này hắn cũng không xa lạ, từ sau khi hắn năm tuổi, liền vẫn được người trong tộc xưng là thiên tài.
Nhưng từ sau khi quen biết Thi Nại Đức, hắn không thể không thừa nhận, vô luận là gia thế, hay là thiên phú, người ta đều dễ dàng thắng hơn mình một bậc.
Tuy rằng hiện tại Thi Nại Đức còn chưa hơn mình, nhưng dù sao hắn nhỏ hơn mười tuổi, lại có tiến sĩ Tạp Tu chỉ đạo, vô luận là thể thuật, hay là năng lực thao túng cơ giáp, trình độ của hắn đều tiến triển cực nhanh, tùy thời đều có thể đuổi theo được mình.
Nhưng mà trong mấy ngày nay, trong miệng Thi Nại Đức lại không ngừng tôn sùng một người.
Phương Minh Nguy, người này tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng bởi vì quan hệ với Thi Nại Đức, ở trong tai vài cơ giáp thủ kiệt xuất, đã được hưởng uy danh hiển hách.
Chỉ trong bốn giờ đã nắm giữ tất cả tư thế cơ bản, trong vòng một ngày đã bắt đầu cùng Thi Nại Đức luyện tập đối chiến.
Thành tích như vậy nếu có người có thể làm được, như vậy Hác Hải Minh thật sự phải hoài nghi đối phương đến tột cùng có phải là loài người hay không.
Trên thực tế, ngoại trừ hắn, những cao thủ còn lại bên trong hiệp hội yêu thích cơ giáp trong trường cũng giống nhau, đối với Phương Minh Nguy tràn ngập hứng thú. Mà lúc này đang đối chiến, cho dù là mang tiếng khi dễ người mới cũng được, hắn cũng tuyệt đối không nương tay.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện không được bình thường, tuy rằng thế công của mình như bão tố liên miên không dứt, nhưng dưới sự phòng thủ gần như hoàn mỹ của đối phương, cũng không hề đạt được dù là một chút tiện nghi.
Liên tục ba bộ quyền tổ hợp đánh ra trong nháy mắt, nhưng đối phương giống như là đã sớm có chuẩn bị, dùng tấm chắn dày trên cánh tay cơ giáp đón đỡ.
Hác Hải Minh lui về phía sau một bước, theo bản năng phát ra chỉ lệnh công kích hỏa tiễn, nhưng cơ giáp huấn luyện lại không thấy có chút động tĩnh nào. Lúc này hắn mới nhớ, chính mình sử dụng cũng không phải cơ giáp đặc thù của riêng mình, mà là cơ giáp huấn luyện phổ thông mà thôi.
Một cỗ điềm xấu dâng lên từ tận đáy lòng, giờ phút này tuy rằng thế công của hắn không ngừng, nhưng trên thực tế đã đem ra hết khả năng, đặc biệt ba bộ quyền tổ hợp vừa rồi, lại chính là tuyệt kỹ ẩn giấu cuối cùng của hắn. Nếu bộ quyền pháp kia cũng bị phá vỡ, như vậy trừ phi vận dụng nhiệt vũ khí, hắn cũng không còn pháp bảo gì để khắc chế kẻ địch.
Nhìn cơ giáp phía trước còn đang nhảy loạn, nhưng vẫn thủy chung bảo trì trạng thái phòng thủ tốt nhất, tận đáy lòng hắn nổi lên sự nghi hoặc thật lớn.
Người này đúng là vừa mới bắt đầu học tập thao túng cơ giáp sao?
Phương Minh Nguy cũng không biết sự cảm khái trong giờ phút này của đối phương, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn song phương kịch liệt đối chiến, dù sao thao túng cơ giáp cũng không phải chính bản thân hắn, như vậy cứ đem mình xem như một quần chúng khán giả thuần túy, cũng là một loại lựa chọn không sai.
Tuy rằng trình độ của Hác Hải Minh quả thật không tệ, nhưng dưới tình huống cơ giáp ngang nhau, chống lại hắn là một lực lượng tinh thần cấp tám cùng linh hồn ý thức thân trải qua trăm trận chiến, lại không hề có một chút khả năng chiến thắng.
Nếu lấy trình độ khẩn trương mà nói, dù là so với trận đua xe kịch liệt cũng còn kém hơn khá xa.
Ở sân đua xe, tuy rằng hắn có được linh hồn ý thức cường đại, nhưng dù sao xe đua của đối phương tốt xấu cũng cao hơn xe đua của hắn vài cấp bậc, ngay cả dù có thể thủ thắng, cũng cần hao phí rất nhiều tinh lực.
Nhưng hiện tại thì khác, từng cử động nhỏ của đối phương đều đang nằm trong sự giám thị của mình, vô luận là lực lượng tinh thần, hay là trình độ kinh nghiệm, khoảng cách giữa hai bên cũng không chỉ là kém hơn nửa điểm.
Nếu hắn muốn thủ thắng, có thể nói chỉ là chuyện trong vài giây phút mà thôi.
Sở dĩ để cho linh hồn ý thức chỉ thủ mà không tấn công, ngoại trừ hắn muốn nhìn thấy bản lãnh lớn nhất của Hác Hải Minh, còn có một chút, chính là không muốn chọc người chú ý.
Tuy rằng biểu hiện hiện tại của hắn đã đủ làm cho người ta kinh ngạc, nhưng có thể điệu thấp xuống một chút, thì cứ làm mới tốt.
Cơ giáp màu đỏ vẫn nắm quyền chủ đạo như trước, với những chiêu thức hoa lệ mà thực dụng ở trên người nó không ngừng được xuất ra. Ngoại trừ chịu giới hạn trong thực lực của cơ giáp mà không thể sử dụng nhiệt vũ khí, Hác Hải Minh đã phát huy ra toàn bộ trạng thái cao nhất khi thi đấu của mình từ trước tới nay.
Cũng đúng, đối mặt một đối thủ chỉ biết phòng thủ, một cơ giáp thủ chuyên về tấn công như Hác Hải Minh sẽ dễ dàng phát huy ra trình độ tốt nhất.
Ở lúc mới bắt đầu, hắn còn có chút lo lắng Phương Minh Nguy ở thời điểm quan trọng sẽ thình lình đánh ngược mình một chút.
Cho nên dù tấn công, hắn cũng cố ý lộ ra sơ hở. Nhưng vô luận hắn hướng đối phương cố tình tạo ra sơ hở thế nào, Phương Minh Nguy thao túng bộ cơ giáp kia làm như vẫn không thấy, tấm chắn trên cánh tay cơ giáp không hề có chút ý tứ muốn lui về.
Phòng thủ, phòng thủ, vẫn là phòng thủ.
Sau nửa giờ, Hác Hải Minh rốt cục chết lặng, hắn quyền đấm cước đá, toàn lực tiến công, mặc cho toàn thân chồng chất sơ hở, hắn cũng không thèm để ý chút nào.
Bởi vì hắn biết, đối phương sẽ không hề tung ra thủ đoạn công kích.
Quả thật, Phương Minh Nguy không hề có ý niệm phản công trong đầu.
Tuy rằng công kích giờ phút này của Hác Hải Minh có phương thức phi thường kỳ quái, dù là một người không rành về cơ giáp như Phương Minh Nguy mà cũng cảm thấy có chút quái dị.
Thí dụ như giờ phút này, sau khi Hác Hải Minh công kích tay chân thất bại, thế nhưng lại dùng đầu qua chàng vào lồng ngực của mình.
Tuy rằng đầu của mỗi cơ giáp đều phi thường vững chắc, có thể xem như vũ khí sử dụng, nhưng cơ giáp huấn luyện thì không được như thế.
Ở đầu cơ giáp huấn luyện lại trang bị không ít dụng cụ yếu ớt tinh vi, nếu bị cường đại công kích, như vậy sẽ hoàn toàn báo hỏng. Đã một lần giao thủ cùng Thi Nại Đức, chính là vì đầu của cơ giáp va chạm với mặt đất mà bị hệ thống phát định thất bại.
Nhưng đối phương làm như vậy lại có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ hắn muốn tự sát phải không?
Nhưng vừa nghĩ tới cặp mắt sáng ngời hữu thần của Hác Hải Minh, Phương Minh Nguy lập tức dẹp bỏ ý niệm này trong đầu. Hắn bắt đầu cẩn thận, đối với linh hồn ý thức hạ đạt mệnh lệnh, không cần có công lao, chỉ cần có thể vượt qua là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.