Quyển 5 - Chương 54: không có linh hồn
Thương Thiên Bạch Hạc
26/04/2018
"Đáng tiếc." Diêu Húc Học thở dài, nói: "Thiếu tá Phương, nếu đã bắt được nó, vì sao phải giết chết?"
"Sao, không thể giết chết?"
"Không phải, chỉ là quái thú loại hình này trong hồ sơ đế quốc chúng ta không có tiền lệ, có tiêu bản sống thì luôn tốt hơn là chết."
Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên, nói: "Đội trưởng Diêu, tôi không quan tâm tới những thứ này. Có điều con quái thú này đã kích sát chiến hữu của chúng ta, vậy thì bất kể là có lý do gì thì tôi cũng phải giết chết nó."
Diêu Húc Học ngây ra, chỉ trầm mặc gật đầu chứ không nói gì nữa. Cơ hồ là đồng thời, tất cả thành viên của trung đội đều nhìn về phía Phương Minh Nguy với vẻ sùng bái và kính ngưỡng.
Trên chiến trường, duy có thực lực cường đại mới nhận được sự công nhận của đồng bạn, mà người đã có thực lực cường đại lại lo lắng và bảo vệ chiến hữu như vậy thì há chẳng phải là càng nhận được sự tôn sùng của các binh sĩ hơn ư.
Cho nên tuy chỉ mới có một trận chiến, nhưng Phương Minh Nguy đã triệt để thu phục được tâm của tất cả thành viên của trung đội.
"Chúng ta đi thôi." Phương Minh Nguy hài lòng nhìn một vòng, đề nghị. --
"Không, chúng ta trước tiên báo lại tình hình của con quái thú này đã, hơn nữa còn phải mang thi thể nó theo."
Phương Minh Nguy lảo đảo, không ngờ còn muốn mang thi thể đi? Hắn quyến luyến nhìn tên gia hỏa quỷ dị đó, trong lòng thầm kêu đáng tiếc. Có điều đề nghị của Diêu Húc Học cũng hợp tình hợp lý, hắn cũng chỉ đành trơ mắt nhìn hai cơ giáp cõng thi thể của tên gia hỏa đó và con quái thú tê giác lên.
Liếm liếm môi, đã không có được cơ thể, vậy thì thu thập linh hồn vậy.
Dưới tình huống không có ai chủ ý, trong miệng của Phương Minh Nguy lại bắt đầu ngâm tụng đoạn chú ngữ tối nghĩa đó.
Một lát sau, Phương Minh Nguy đã niệm xong chú ngữ, song, hắn kinh ngạc phát hiện ra trong đầu mình không hề có thêm bất kỳ linh hồn nào. Cũng chính là nói, lần hấp thu linh hồn này của mình không ngờ lại thất bại.
Một cỗ hàn khí tỏa khắp người hắn, chú nghĩa trăm lần trăm linh này sao đột nhiên không còn công hiệu nữa?
"Thiếu tá Phương, cậu sao vậy?"
Phương Minh Nguy giật mình gượng cười nói: "Không sao, có thể là vừa rồi sử dụng tinh thần lực quá độ cho nên hơi mệt.’1
"Sử dụng lực lượng tình thần quá độ?" Diêu Húc Học kinh ngạc, gã là một trong số ít người biết được lai lịch của Phương Minh Nguy, đối với câu nói này tất nhiên là không tin chút nào.
Một cao thủ tinh thần hệ cấp mười bốn có thể điều khiển cùng lúc hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi, sao có thể đột nhiên dễ dàng mệt mỏi? Gã hoài nghi nhìn lên màn hình nhỏ, sắc mặt của Phương Minh Nguy quả thật là không được tốt lắm, liền lo lắng hỏi: "Có cần nghỉ ngơi một chút không?'
"Được." Phương Minh Nguy lập tức cho cơ giáp ngồi xuống đất, nói rõ tạm thời không muốn động đậy.
Diêu Húc Học cả kinh thân phận của Phương Minh Nguy không tầm thường, nếu như gặp bất trắc gì ở đây, gã thật sự là không gánh nổi. Thế là lập tức bố trí cảnh giới.
Sau khi Phương Minh Nguy ngồi xuống, lập tức bỏ hết tạp niệm, tập trung ý thức tinh thần vào trong não hải.
Hắn trước tiên kiểm tra một lượt những linh hồn ở trong đầu mình sau cùng, hắn thở phào một hơi, những linh hồn này không có vấn đề gì cả, vẫn rất phục tùng mệnh lệnh của hắn, không hề có một ý nghĩ kháng cự nào.
Sau đó, Phương Minh Nguy lại ngâm tụng một lượt chút ngữ với quái nhân đã chết, chỉ là, khi hắn niệm xong chú ngữ, vẫn không đạt được gì.
Vỗ nhẹ lên đầu một, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề nhỉ? Chẳng lẽ mình sau này không thể hấp thu linh hồn mới được nữa ư?
Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng hắn lại lạnh toát.
Anh mắt đảo một vòng, đột nhiên rơi lên người hai cơ giáp thủ vừa mất, trong lòng thoáng động, Phương Minh Nguy liền ngâm tụng chú ngữ với hai cỗ thi thể này.
Hai luồng sáng trắng từ trong hai cỗ thi thể đã không còn nguyên vẹn bay lên, ngoan ngoãn tiến vào trong não hải của Phương Minh Nguy.
Vào thời khắc này, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng yên tâm, thì ra không phải là chú ngữ của mình có vấn đề, mà là thi thể của quái nhân này khác với bình thường.
Thông qua vương miện, phóng lực lượng tinh thần của mình tới thi thể của quái nhân đó, một lát sau, một ý nghĩ cổ quái xuất hiện trong lòng hắn.
Quái nhân này không ngờ lại là sinh vật không có linh hồn. Ngay cả một con mèo con chó chết đi còn có linh hồn. Chỉ chẳng qua những con mèo con chó đó không hòa hợp được với nhân loại cấp sáu, năng lượng linh hồn của chúng quá thấp, một khi nhục thể tự vong, trên cơ bản cũng tiêu tán ngay tại chỗ, trừ phi là tiến vào mây đỏ thần bí mạt trắc đó, nếu không trên cơ bản không có cơ hội bảo toàn. Nhưng, với thực lực mà quái nhàn này vừa biểu hiện ra mà luận, năng lực của của hắn hơn xa nhân loại cấp mười. Nhưng đã như vậy, vì sao lại không thể hấp thu?
Mơ hồ, Phương Minh Nguy cảm giác được mình tựa hồ như đã phát hiện được một bí mật to lớn. Chỉ là, bí mật này căn bản không thể nào giao lưu với người khác được, càng không thể nào nhận được sự tán đồng của họ.
Anh mắt lướt qua người những quái thú đã chết đó, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng bắt đầu thử, hấp thu linh hồn của quái thú.
Bởi vì sự khác biệt của chủng tộc khiến Phương Minh Nguy vô cùng bài xích những quái thú này, cho nên trước giờ chưa từng thử thu thập linh hồn của chúng.
Có điều, những con quái thú này mỗi con đều có thực lực nhất định cho dù là kém cỏi chất cũng tương đương với nhân loại năng lực thể thuật cấp bảy. Nếu như nói mỗi một sinh vật đều có linh hồ, vậy thì trên người những quái thú này chắc đều có thể thu thập được linh hồn mới đúng chứ.
Song, Phương Minh Nguy rất nhanh liền phát hiện ra, những quái thú này và quái nhân đó giống nhau, trên người chúng đều không có linh hồn.
Lướt một vòng, hơn hai mươi quái tê giác, không ngờ lại không có lấy một linh hồn.
Phát hiện này khiến Phương Minh Nguy cảm thấy lạnh tới thấu xương. Không có linh hồn, vậy những con thú này từ đầu ra?
Hít sâu một hơi lạnh, Phương Minh Nguy ép ý nghĩ đáng sợ này xuống, trút lực lượng tinh thần vào vương miện, lần này, Phương Minh Nguy mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Không lâu sau, lại phát hiện ra một bầy quái thú, chỉ là thực lực của bầy quái thú này không cao, độ sáng của điểm đen cũng thấp đến đáng sợ.
Điểm đen? Phương Minh Nguy đột nhiên nhớ tới, những linh hồn của mình đều là những điểm sáng, phát ra ánh sáng trắng, nhưng những quái thú này vì sao ở trong vương miện lại lấy hình thức điểm đen để biểu hiện? ; C'
Phương Minh Nguy tĩnh tâm lại, cố gắng cảm ngộ thật sâu sắc điểm đen và điểm trắng.
Khác nhau, quả thực là hai loại cảm giác khác nhau, tuy Phương Minh Nguy căn bản không thể hình dung, nhưng vẫn rất dễ dàng phát giác ra cảm giác bất đồng giữa hai thứ.
Đó là một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hoàn toàn là một loại năng lực tới từ giác quan thứ sáu.
Thở dài một hơi, có lẽ chỉ có loại người có được tử linh truyền thừa như mình mới hiểu được cảm giác kỳ quái này.
Cảm thán một phen, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng đứng dậy, tuy những con quái thú này không có linh hồn, nhưng Phương Minh Nguy đối với đại kế của mình vẫn không mất đi lòng ứa.
Quái thú không có linh hồn, nhưng hắn có.
Đừng nói là những linh hồn vô cùng vô tận ẩn nấp trong đám mây đỏ, cho dù là trong đầu hắn cũng có mấy ngàn linh hồn, chỉ cần nhập những linh hồn này vào trong cơ thể quái thú cao cấp, cũng có thể khống chế chúng dễ dàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, gọi Diêu Húc Học rồi đám người lại lên đường.
Mục tiêu của bọn họ lần này là quái thủ''hợp cốc, theo lý mà nói, kỳ thực cũng có thể ngồi phi thuyền trực tiếp bay tới, nhưng Phương Minh Nguy vẫn lựa chọn phương thức tiện đường càn quét để tới đó.
Có điều, vận khí của họ thực sự quá tốt, không ngờ lại gặp được một loại ngưu đầu quái có năng lực biến thân. Hơn nữa con ngưu đầu quái này trước khi biến thân còn là một quái nhàn có hình dáng của nhân loại, nói ngôn ngữ của nhân loại.
Phát hiện này có thể nói là vô cùng trọng đại, Diêu Húc Học lập tức thông báo lại cho căn cứ trên tinh cầu, mà trong căn cứ cũng không chút do dự phát ra hai chiến đấu hạm tới chỗ họ.
Sau khi chuyển quái nhân và tê giác của hắn lên, Phương Minh Nguy từ chối hảo ý ngồi phi thuyền, cùng trung đội của Diêu Húc Học tiếp tạc càn quét.
Dưới năng lực thần kỳ gần như là không gì không biết của vương miện, không có bất kỳ quái thú nào có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Cho nên trên đường đi, số lượng quái thú mà họ tiêu diệt rất nhiều, đã đạt tới ba chữ số. Đừng nói là thuận đường càn quét, cho dù là đội ngũ đặc biệt phụ trách đi càn quét quái vật cũng không có được hiệu suất cao như vậy.
Do đó, khi đội viên cảm thấy kính phục Phương Minh Nguy thì cũng khó trách khỏi có chút thành phần sợ hãi. Khi tiếp cận mục đích, Phương Minh Nguy đã thành công dựng lên được địa vị cao thượng cơ hồ có thể sánh ngang với Diêu Húc Học ở trong lòng họ.
Đương nhiên, chiếc phi thuyền cờ nhỏ có mấy chiếc ẩn hình bay lượn trên không cũng có thu hoạch rất khá, trừ cực ít thi thể đặc thù ra, tất cả chỗ còn lại đều bị Phương Minh Nguy lén lút thu lấy.
Mà theo quá trình kích sát quái thú, Phương Minh Nguy đã có thể khẳng định được một chuyện, những quái thú này quả thật là không có linh hồn.
Sau khi trải qua nửa ngày hành quân, Diêu Húc Học dẫn đường đột nhiên dừng bước, chỉ vào vùng đất rộng rãi ở phía trước, nói: "Thiếu tá Phương, chúng ta tới rồi."
"Sao, không thể giết chết?"
"Không phải, chỉ là quái thú loại hình này trong hồ sơ đế quốc chúng ta không có tiền lệ, có tiêu bản sống thì luôn tốt hơn là chết."
Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên, nói: "Đội trưởng Diêu, tôi không quan tâm tới những thứ này. Có điều con quái thú này đã kích sát chiến hữu của chúng ta, vậy thì bất kể là có lý do gì thì tôi cũng phải giết chết nó."
Diêu Húc Học ngây ra, chỉ trầm mặc gật đầu chứ không nói gì nữa. Cơ hồ là đồng thời, tất cả thành viên của trung đội đều nhìn về phía Phương Minh Nguy với vẻ sùng bái và kính ngưỡng.
Trên chiến trường, duy có thực lực cường đại mới nhận được sự công nhận của đồng bạn, mà người đã có thực lực cường đại lại lo lắng và bảo vệ chiến hữu như vậy thì há chẳng phải là càng nhận được sự tôn sùng của các binh sĩ hơn ư.
Cho nên tuy chỉ mới có một trận chiến, nhưng Phương Minh Nguy đã triệt để thu phục được tâm của tất cả thành viên của trung đội.
"Chúng ta đi thôi." Phương Minh Nguy hài lòng nhìn một vòng, đề nghị. --
"Không, chúng ta trước tiên báo lại tình hình của con quái thú này đã, hơn nữa còn phải mang thi thể nó theo."
Phương Minh Nguy lảo đảo, không ngờ còn muốn mang thi thể đi? Hắn quyến luyến nhìn tên gia hỏa quỷ dị đó, trong lòng thầm kêu đáng tiếc. Có điều đề nghị của Diêu Húc Học cũng hợp tình hợp lý, hắn cũng chỉ đành trơ mắt nhìn hai cơ giáp cõng thi thể của tên gia hỏa đó và con quái thú tê giác lên.
Liếm liếm môi, đã không có được cơ thể, vậy thì thu thập linh hồn vậy.
Dưới tình huống không có ai chủ ý, trong miệng của Phương Minh Nguy lại bắt đầu ngâm tụng đoạn chú ngữ tối nghĩa đó.
Một lát sau, Phương Minh Nguy đã niệm xong chú ngữ, song, hắn kinh ngạc phát hiện ra trong đầu mình không hề có thêm bất kỳ linh hồn nào. Cũng chính là nói, lần hấp thu linh hồn này của mình không ngờ lại thất bại.
Một cỗ hàn khí tỏa khắp người hắn, chú nghĩa trăm lần trăm linh này sao đột nhiên không còn công hiệu nữa?
"Thiếu tá Phương, cậu sao vậy?"
Phương Minh Nguy giật mình gượng cười nói: "Không sao, có thể là vừa rồi sử dụng tinh thần lực quá độ cho nên hơi mệt.’1
"Sử dụng lực lượng tình thần quá độ?" Diêu Húc Học kinh ngạc, gã là một trong số ít người biết được lai lịch của Phương Minh Nguy, đối với câu nói này tất nhiên là không tin chút nào.
Một cao thủ tinh thần hệ cấp mười bốn có thể điều khiển cùng lúc hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi, sao có thể đột nhiên dễ dàng mệt mỏi? Gã hoài nghi nhìn lên màn hình nhỏ, sắc mặt của Phương Minh Nguy quả thật là không được tốt lắm, liền lo lắng hỏi: "Có cần nghỉ ngơi một chút không?'
"Được." Phương Minh Nguy lập tức cho cơ giáp ngồi xuống đất, nói rõ tạm thời không muốn động đậy.
Diêu Húc Học cả kinh thân phận của Phương Minh Nguy không tầm thường, nếu như gặp bất trắc gì ở đây, gã thật sự là không gánh nổi. Thế là lập tức bố trí cảnh giới.
Sau khi Phương Minh Nguy ngồi xuống, lập tức bỏ hết tạp niệm, tập trung ý thức tinh thần vào trong não hải.
Hắn trước tiên kiểm tra một lượt những linh hồn ở trong đầu mình sau cùng, hắn thở phào một hơi, những linh hồn này không có vấn đề gì cả, vẫn rất phục tùng mệnh lệnh của hắn, không hề có một ý nghĩ kháng cự nào.
Sau đó, Phương Minh Nguy lại ngâm tụng một lượt chút ngữ với quái nhân đã chết, chỉ là, khi hắn niệm xong chú ngữ, vẫn không đạt được gì.
Vỗ nhẹ lên đầu một, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề nhỉ? Chẳng lẽ mình sau này không thể hấp thu linh hồn mới được nữa ư?
Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng hắn lại lạnh toát.
Anh mắt đảo một vòng, đột nhiên rơi lên người hai cơ giáp thủ vừa mất, trong lòng thoáng động, Phương Minh Nguy liền ngâm tụng chú ngữ với hai cỗ thi thể này.
Hai luồng sáng trắng từ trong hai cỗ thi thể đã không còn nguyên vẹn bay lên, ngoan ngoãn tiến vào trong não hải của Phương Minh Nguy.
Vào thời khắc này, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng yên tâm, thì ra không phải là chú ngữ của mình có vấn đề, mà là thi thể của quái nhân này khác với bình thường.
Thông qua vương miện, phóng lực lượng tinh thần của mình tới thi thể của quái nhân đó, một lát sau, một ý nghĩ cổ quái xuất hiện trong lòng hắn.
Quái nhân này không ngờ lại là sinh vật không có linh hồn. Ngay cả một con mèo con chó chết đi còn có linh hồn. Chỉ chẳng qua những con mèo con chó đó không hòa hợp được với nhân loại cấp sáu, năng lượng linh hồn của chúng quá thấp, một khi nhục thể tự vong, trên cơ bản cũng tiêu tán ngay tại chỗ, trừ phi là tiến vào mây đỏ thần bí mạt trắc đó, nếu không trên cơ bản không có cơ hội bảo toàn. Nhưng, với thực lực mà quái nhàn này vừa biểu hiện ra mà luận, năng lực của của hắn hơn xa nhân loại cấp mười. Nhưng đã như vậy, vì sao lại không thể hấp thu?
Mơ hồ, Phương Minh Nguy cảm giác được mình tựa hồ như đã phát hiện được một bí mật to lớn. Chỉ là, bí mật này căn bản không thể nào giao lưu với người khác được, càng không thể nào nhận được sự tán đồng của họ.
Anh mắt lướt qua người những quái thú đã chết đó, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng bắt đầu thử, hấp thu linh hồn của quái thú.
Bởi vì sự khác biệt của chủng tộc khiến Phương Minh Nguy vô cùng bài xích những quái thú này, cho nên trước giờ chưa từng thử thu thập linh hồn của chúng.
Có điều, những con quái thú này mỗi con đều có thực lực nhất định cho dù là kém cỏi chất cũng tương đương với nhân loại năng lực thể thuật cấp bảy. Nếu như nói mỗi một sinh vật đều có linh hồ, vậy thì trên người những quái thú này chắc đều có thể thu thập được linh hồn mới đúng chứ.
Song, Phương Minh Nguy rất nhanh liền phát hiện ra, những quái thú này và quái nhân đó giống nhau, trên người chúng đều không có linh hồn.
Lướt một vòng, hơn hai mươi quái tê giác, không ngờ lại không có lấy một linh hồn.
Phát hiện này khiến Phương Minh Nguy cảm thấy lạnh tới thấu xương. Không có linh hồn, vậy những con thú này từ đầu ra?
Hít sâu một hơi lạnh, Phương Minh Nguy ép ý nghĩ đáng sợ này xuống, trút lực lượng tinh thần vào vương miện, lần này, Phương Minh Nguy mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Không lâu sau, lại phát hiện ra một bầy quái thú, chỉ là thực lực của bầy quái thú này không cao, độ sáng của điểm đen cũng thấp đến đáng sợ.
Điểm đen? Phương Minh Nguy đột nhiên nhớ tới, những linh hồn của mình đều là những điểm sáng, phát ra ánh sáng trắng, nhưng những quái thú này vì sao ở trong vương miện lại lấy hình thức điểm đen để biểu hiện? ; C'
Phương Minh Nguy tĩnh tâm lại, cố gắng cảm ngộ thật sâu sắc điểm đen và điểm trắng.
Khác nhau, quả thực là hai loại cảm giác khác nhau, tuy Phương Minh Nguy căn bản không thể hình dung, nhưng vẫn rất dễ dàng phát giác ra cảm giác bất đồng giữa hai thứ.
Đó là một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hoàn toàn là một loại năng lực tới từ giác quan thứ sáu.
Thở dài một hơi, có lẽ chỉ có loại người có được tử linh truyền thừa như mình mới hiểu được cảm giác kỳ quái này.
Cảm thán một phen, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng đứng dậy, tuy những con quái thú này không có linh hồn, nhưng Phương Minh Nguy đối với đại kế của mình vẫn không mất đi lòng ứa.
Quái thú không có linh hồn, nhưng hắn có.
Đừng nói là những linh hồn vô cùng vô tận ẩn nấp trong đám mây đỏ, cho dù là trong đầu hắn cũng có mấy ngàn linh hồn, chỉ cần nhập những linh hồn này vào trong cơ thể quái thú cao cấp, cũng có thể khống chế chúng dễ dàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, gọi Diêu Húc Học rồi đám người lại lên đường.
Mục tiêu của bọn họ lần này là quái thủ''hợp cốc, theo lý mà nói, kỳ thực cũng có thể ngồi phi thuyền trực tiếp bay tới, nhưng Phương Minh Nguy vẫn lựa chọn phương thức tiện đường càn quét để tới đó.
Có điều, vận khí của họ thực sự quá tốt, không ngờ lại gặp được một loại ngưu đầu quái có năng lực biến thân. Hơn nữa con ngưu đầu quái này trước khi biến thân còn là một quái nhàn có hình dáng của nhân loại, nói ngôn ngữ của nhân loại.
Phát hiện này có thể nói là vô cùng trọng đại, Diêu Húc Học lập tức thông báo lại cho căn cứ trên tinh cầu, mà trong căn cứ cũng không chút do dự phát ra hai chiến đấu hạm tới chỗ họ.
Sau khi chuyển quái nhân và tê giác của hắn lên, Phương Minh Nguy từ chối hảo ý ngồi phi thuyền, cùng trung đội của Diêu Húc Học tiếp tạc càn quét.
Dưới năng lực thần kỳ gần như là không gì không biết của vương miện, không có bất kỳ quái thú nào có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Cho nên trên đường đi, số lượng quái thú mà họ tiêu diệt rất nhiều, đã đạt tới ba chữ số. Đừng nói là thuận đường càn quét, cho dù là đội ngũ đặc biệt phụ trách đi càn quét quái vật cũng không có được hiệu suất cao như vậy.
Do đó, khi đội viên cảm thấy kính phục Phương Minh Nguy thì cũng khó trách khỏi có chút thành phần sợ hãi. Khi tiếp cận mục đích, Phương Minh Nguy đã thành công dựng lên được địa vị cao thượng cơ hồ có thể sánh ngang với Diêu Húc Học ở trong lòng họ.
Đương nhiên, chiếc phi thuyền cờ nhỏ có mấy chiếc ẩn hình bay lượn trên không cũng có thu hoạch rất khá, trừ cực ít thi thể đặc thù ra, tất cả chỗ còn lại đều bị Phương Minh Nguy lén lút thu lấy.
Mà theo quá trình kích sát quái thú, Phương Minh Nguy đã có thể khẳng định được một chuyện, những quái thú này quả thật là không có linh hồn.
Sau khi trải qua nửa ngày hành quân, Diêu Húc Học dẫn đường đột nhiên dừng bước, chỉ vào vùng đất rộng rãi ở phía trước, nói: "Thiếu tá Phương, chúng ta tới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.