Quyển 4 - Chương 58: linh hồn quỷ dị
Thương Thiên Bạch Hạc
28/04/2018
Tuy khoảng cách có chút xa, nhưng cảm ứng của Phương Minh Nguy thì chắc là không có sai.
Dựa theo trí nhớ của hắn, linh hồn này khi còn sống là một cao thù vừa mới đột phá cấp sáu không lâu, cho nên giữa mấy ngàn linh hồn trong đầu hắn, thuộc về cái lại không thu hút nhất.
Nhưng mà, lúc này nhìn độ sáng phát ra từ trên người của linh hồn, nó ít nhất cũng đã là nhân vật cấp bảy rồi.
Khi vừa phát hiện ra tình huống kỳ dị này, trong lòng Phương Minh Nguy lập tức vui mừng. Xem ra đám hồng vân này là thứ tốt dùng để phát triển linh hồn
Hầu như là vừa động suy nghĩ này, Phương Minh Nguy đã đem bốn ngàn linh hồn trong đầu đồng thời đưa vào vương miện, hơn nữa còn điều khiển chúng nó tiến vào hồng vân.
Trong đó, ngay cả linh hồn phụ trách lái phi thuyền là người Thiên Dực tộc và Ai Khắc cũng không ngoại lệ, dù sao thì xung quanh hồng vân cũng không hề có thiên thạch phá rối, cho dù tạm thời dừng phi thuyền lại trong này, cũng không xảy ra cái gì bất ngờ cả.
Vương miện này mặc dù là thử tốt, nhưng muốn điều khiển nó, lực lượng tinh thần hao phí quả thật quá lớn. Nếu như đổi lại trước kia, hắn còn chưa thể tập trung nhiều linh hồn vào trong vương miện đơn giản như vậy„ nhưng từ khi lực lượng tinh thần tăng lên cấp mười hai, thì hắn liền phát hiện ra, khống chế vương miện đã trở nên thoải mái nhiều hơn.
Thở phào một hơi, Phương Minh Nguy đột nhiên phát hiện lạ. Linh hồn vị cao thủ kiệt ngạo bất tuân Ngải Phật Sâm không chịu thỏa hiệp, tựa hồ cũng bị hồng vân hấp dẫn, cho nên đã ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của Phương Minh Nguy, tiến vào trong vương miện.
Cái này trước kia căn bản là một chuyên khó tưởng tượng, nhưng bây giờ lại tự nhiên xảy ra. Bởi vậy cỏ thể thấy được, những đám hồng vân này đối với linh hồn mà nói, quả nhiên là một bảo vật hiếm có, ngay cả Ngải Phật Sâm cũng không thể chống đỡ lực hấp dẫn của nó.
Trong lòng Phương Minh Nguy lại một lần nữa nổi lên suy nghĩ kỳ quái. Linh hồn có thể mượn thứ này để phát triển, vậy còn mình?
Không biết người sống mà hấp thu hồng vân này sẽ có hiệu quả như thế nào.
Do dự một chút, Phương Minh Nguy quyết định thử một phen. Chỉ là, làm cách nào đề tiếp xúc với đám hồng vân này?
Tuy Phương Minh Nguy có thể điều khiển trên vạn linh hồn, nhưng mà bắt hắn xuất linh hồn của bản thân ra, thì hắn vần chưa đạt đến trình độ đó.
Lái phi thuyền qua? Mình lái phi thuyền qua sao?
Rất nhanh, Phương Minh Nguy liền nhanh chóng phủ quyết hai phương pháp nào, trước khi rõ ràng những đám hồng vân này là cái gì, ý thức tinh thần chỉ có thể nhìn xem, nhưng thân thề tuyệt đối không thể đi vào.
Nhưng mà, chỉ nhìn những đám hồng vân này, nếu không thò tay đụng vào, thì trong lòng hắn giống như có một bàn tay lớn đang cào cấu, ngứa không chịu nỗi.
Bỗng nhiên, Phương Minh Nguy cắn răng một, đem tất cả ý thức của mình đồng thời tiến vào trong vương miện, hơn nữa còn đi đến đám hồng vân.
Tuy linh hồn không có cách nào xuất rạ, nhưng ý thức cũng có thể đi dạo một vòng mà.
Vừa tiến vào hồng vân, Phương Minh Nguy tựa hồ như bị lạc phương hướng, chỉ cảm thấy xung quanh toàn là hồng vân không rõ ràng. Hắn thử hấp thu một chút, trong nháy mát, một lượng mảy đỏ lớn dũng mãnh tiến vào trong ý thức của hắn, mà ý thức của hắn cũng khuếch tán ra theo.
Giống như một bọt khí cực lớn vậy, khí thế vô cùng vô tận bao phủ lên, nhanh chóng bành trưởng ra.
Cảm giác này vô cùng thích thú, tuy rằng Phương Minh Nguy không chơi thuốc, nhưng mà bây giờ cảm giác này không khác gì đã được hưởng thụ cái cảm giác phê thuốc một lần vậy.
Tại chỗ này, ý thức của hắn tựa hồ như được mớ rộng ra mà không hạn chế, tựa hồ như có thể bao lấy tất cả, ngay cả vũ trụ cũng có thể nhét vào, ý thức của hắn bao phủ toàn bộ vậy.
Một lòng tín cường đại hiện lên mà không cần lý do, khiến cho tinh thần của hắn trong nháy mắt đã tăng lên trạng thái đỉnh cao.
Bỗng nhiên, ý thức của Phương Minh Nguy tựa hồ như bị vật gì đó nhẹ nhàng chọc vào, khiến cho hắn có một cảm giác đau đớn.
Khóe mắt tựa hồ nhảy lên, Phương Minh Nguy đem tâm niệm khuếch tán ra, tìm kiếm nơi phát ra đau đớn. Dưới sự trợ giúp của vương miện nhỏ, hắn quả thật không tốn nhiều công sức, lập tức tỉm được ngọn nguồn cơn đau.
Những linh hồn trong đầu hắn đi ra ngoài, đột nhiên lại thiếu mất một.
Trong đám hồng vân vô biên vô hạn này, những linh hồn mà hắn thả ra đột nhiên mất tích một vô duyên vô cớ.
Trong chốc lát, một cảm giác lạnh từ trong đáy lòng lan tràn ra, niềm tin vừa mới dâng lên trong lòng Phương Minh Nguy lập tức bị ngăn lại một cách mãnh liệt, giống như là cảm giác không gì không làm được đột nhiên biến mất.
Ý thức chậm rãi khuếch tán trong đám hồng vân, đem mấy ngàn linh hồn ấy thu vào trong sự khống chế của mình
Trải qua một khoảng thời gian hấp thu, những linh hồn này đã hút không ít hồng vân, lực lượng bản thân ít nhất cũng tăng lên một cấp.
Đặc biệt là lInh hồn của Ai Khắc và người Thiên Dực tộc, ánh sáng càng lập lòe hơn, thậm chí là có cảm giác ép bức làm cho người ta không thể chống đờ.
Phương Minh Nguy kinh ngạc há to miệng, cái cảm giác này không phải là lần đầu tiên tiếp xúc, mà trong ký ức của hắn, Ngải Phật Sâm, vị cường giả có lực lượng tinh thần cấp mười bảy, khi hắn cảm ứng được linh hồn, cũng đã cho hắn một cảm giác kích thích mãnh liệt khó quên.
Chẳng lẽ hai người này lại đột phá cực hạn sau khi chết, tăng tinh thần hệ lên cấp độ mười sáu sao?
Khẽ lắc đầu, đem suy nghĩ không tướng nổi này vứt qua sau đầu, cái này cũng quá thần kỳ rồi.
Bỗng nhiên, cảm giác đau đớn lại một lần nữa xuất hiện.
Phương Minh Nguy này Phương Minh Nguy không hề thất thần, mà nhanh chóng đem sự chú ý tập trung đến chỗ phát ra đau đớn. Ngay khi ý thức của hắn bao phủ biên giới phạm vi, có một điểm sáng lên. Giờ phút này, điểm sáng ấy đang phát ra ánh sáng chói mắt, đem một linh hồn mà Phương Minh Nguy khống chế hấp thu vào cơ thể mình.
Chỉ cần vừa cảm ứng, Phương Minh Nguy lập tức hiểu được, điểm sáng ấy là một linh hồn, một linh hồn lạ lẫm. Nói cách khác, đây không phải là một trong bốn ngàn linh hồn của hắn.
Xem bộ dáng của linh hồn này, tựa hồ như muốn nuốt chửng lực lượng linh hồng cường đại do Phương Minh Nguy phái ra.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ giữa linh hồn và linh hồn, mà có thể xảy ra chuyện xơi tái lẫn nhau?
Tròng mắt vừa chuyển, Phương Minh Nguy lập tức quyết định, muốn hấp thu linh hồn nào vào, nhìn xem rốt cục là chuyện gì
Trong miệng nhẹ nhàng động, một đoạn chủ ngữ thần bí thốt ra. Nhưng mà, khiến cho Phương Minh Nguy kinh ngạc chính là, đoạn chú ngữ từ trước đến giờ đều là bách thỉ bách linh, lần này lại mất hiệu lực.
Khi chú ngữ ngâm tụng, một gông xiềng không nhìn thấy chậm rãi đi về hướng linh hồn thần bí kia, nhưng mà ngay giây phút chuẩn bị bắt nó, thì linh hồn này giống như là một con thỏ bị lửa thiêu đuôi, chay nhanh ra một chỗ thật xa.
Chú ngữ của Phương Minh Nguy dừng lại, cho đến bây giờ hắn cũng không nghĩ ra, sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ là linh hồn kia cũng tựa hồ như cảm ứng được nguy hiểm đã qua, thế là một lần nữa dừng lại, hơn nữa nhắm mục tiêu vào một linh hồn khác của Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy giận dữ, trong lòng quyết định chủ ý, nhất định phải bắt được tên khốn không biết thức thời này.
Cẩn thận cảm ứng cường độ của linh hồn này, Phương Minh Nguy phát hiện ra, thực lực của nó tương đối mạnh mẽ, không kém linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc.
Nhưng mà, đây chẳng qua là so với hai người Ai Khắc ngày hôm qua, linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc hôm nay hầu như đã thay da đổi thịt rồi, sinh ra biến hóa mới.
Giờ phút này độ sáng phát ra từ trên người chủng nó đã vượt xa cái linh hồn thằn bí này rồi.
Cái này không chỉ là lực lượng siêu việt hơn, ngoài ra khí chất của bay vọt lên.
Nhưng mà, trong phần lớn những linh hồn: mà Phương Minh Nguy hấp thu, ngoại trừ Ngải Phật Sâm và linh hồn Ai Khắc cùng người Thiên Dực tộc ra, thì những linh hồn còn lại đều kém hơn linh hồn thần bí kia.
Suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy liền ra lệnh cho ba linh hồn cường đại nhất bát lấy linh hồn thần bí kia.
Linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc hầu như không chút do dự, liền lao đến hướng linh hồn thần bí kia. Nhưng mà linh hồn của Ngải Phật Sâm thì tựa hồ như do dự một chút, mới bắt đầu khởi hành.
Phương Minh Nguy lặc lẹ nhìn luồng sáng cường đại kia, hắn rất hoài nghi, linh hồn Ngải Phật Sâm rốt cục là có ý chí và tư tưởng riêng hay không?
Nếu như linh hồn này có thể thoát khỏi sự khống chế của mình, như vậy thì hắn sẽ hủy diệt nó không chút do dự. Chỉ là, tuy biểu hiện của Ngải Phật Sâm không quá tích cực, nhưng giác quan thử sáu của Phương Minh Nguy nói cho hắn biết, cái linh hồn này không mang đến bất kỳ nguy hại nào cho hắn cả.
Linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc quá thật là cường đại hơn trước rất nhiều, vô luận là tốc độ di chuyển trong đám hồng vân, hay là uy nghiêm phát ra, đều đạt đến tình trạng ghê người.
Linh hồn này vừa rồi còn tập trung một mục tiêu, nhưng còn chưa kịp ra tay, thì cảm giác được hai cổ uy áp cường đại giống như Thái Sơn ập đến.
Có lẽ bởi vì sống trong đám hồng vân này, cho nên linh hồn thần bí này đã đã đưa ra lựa chọn chinh xác nhất, nó từ bỏ đồ ăn ngon đến tay, chạy thoát nơi này.
Giờ phút này, linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc còn cách nó một khoảng nhất định, mà vị trí của nó, vừa vặn nằm ở biên giới khu vực cực hạn mà ý thức của Phương Minh Nguy có thể cảm ứng được. Chỉ cần nó rời khỏi phạm vi cảm ứng, thì Phương Minh Nguy không thể làm gì được nó cả.
Bởi vì Phương Minh Nguy tuyệt đối sẽ không để cho linh hồn Ai Khắc và linh hồn người Thiên Dực tộc ra khỏi phạm vi cảm ứng của mình trong đám hồng vân thần bí khó lường này.
Linh hồn mới hắn có thể không cần, bốn ngàn linh hồn trong đầu cũng có thể bỏ qua, nhưng linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc là hai linh hồn theo hắn từ lúc đầu, tuyệt đối không thể để mất.
Dựa theo trí nhớ của hắn, linh hồn này khi còn sống là một cao thù vừa mới đột phá cấp sáu không lâu, cho nên giữa mấy ngàn linh hồn trong đầu hắn, thuộc về cái lại không thu hút nhất.
Nhưng mà, lúc này nhìn độ sáng phát ra từ trên người của linh hồn, nó ít nhất cũng đã là nhân vật cấp bảy rồi.
Khi vừa phát hiện ra tình huống kỳ dị này, trong lòng Phương Minh Nguy lập tức vui mừng. Xem ra đám hồng vân này là thứ tốt dùng để phát triển linh hồn
Hầu như là vừa động suy nghĩ này, Phương Minh Nguy đã đem bốn ngàn linh hồn trong đầu đồng thời đưa vào vương miện, hơn nữa còn điều khiển chúng nó tiến vào hồng vân.
Trong đó, ngay cả linh hồn phụ trách lái phi thuyền là người Thiên Dực tộc và Ai Khắc cũng không ngoại lệ, dù sao thì xung quanh hồng vân cũng không hề có thiên thạch phá rối, cho dù tạm thời dừng phi thuyền lại trong này, cũng không xảy ra cái gì bất ngờ cả.
Vương miện này mặc dù là thử tốt, nhưng muốn điều khiển nó, lực lượng tinh thần hao phí quả thật quá lớn. Nếu như đổi lại trước kia, hắn còn chưa thể tập trung nhiều linh hồn vào trong vương miện đơn giản như vậy„ nhưng từ khi lực lượng tinh thần tăng lên cấp mười hai, thì hắn liền phát hiện ra, khống chế vương miện đã trở nên thoải mái nhiều hơn.
Thở phào một hơi, Phương Minh Nguy đột nhiên phát hiện lạ. Linh hồn vị cao thủ kiệt ngạo bất tuân Ngải Phật Sâm không chịu thỏa hiệp, tựa hồ cũng bị hồng vân hấp dẫn, cho nên đã ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của Phương Minh Nguy, tiến vào trong vương miện.
Cái này trước kia căn bản là một chuyên khó tưởng tượng, nhưng bây giờ lại tự nhiên xảy ra. Bởi vậy cỏ thể thấy được, những đám hồng vân này đối với linh hồn mà nói, quả nhiên là một bảo vật hiếm có, ngay cả Ngải Phật Sâm cũng không thể chống đỡ lực hấp dẫn của nó.
Trong lòng Phương Minh Nguy lại một lần nữa nổi lên suy nghĩ kỳ quái. Linh hồn có thể mượn thứ này để phát triển, vậy còn mình?
Không biết người sống mà hấp thu hồng vân này sẽ có hiệu quả như thế nào.
Do dự một chút, Phương Minh Nguy quyết định thử một phen. Chỉ là, làm cách nào đề tiếp xúc với đám hồng vân này?
Tuy Phương Minh Nguy có thể điều khiển trên vạn linh hồn, nhưng mà bắt hắn xuất linh hồn của bản thân ra, thì hắn vần chưa đạt đến trình độ đó.
Lái phi thuyền qua? Mình lái phi thuyền qua sao?
Rất nhanh, Phương Minh Nguy liền nhanh chóng phủ quyết hai phương pháp nào, trước khi rõ ràng những đám hồng vân này là cái gì, ý thức tinh thần chỉ có thể nhìn xem, nhưng thân thề tuyệt đối không thể đi vào.
Nhưng mà, chỉ nhìn những đám hồng vân này, nếu không thò tay đụng vào, thì trong lòng hắn giống như có một bàn tay lớn đang cào cấu, ngứa không chịu nỗi.
Bỗng nhiên, Phương Minh Nguy cắn răng một, đem tất cả ý thức của mình đồng thời tiến vào trong vương miện, hơn nữa còn đi đến đám hồng vân.
Tuy linh hồn không có cách nào xuất rạ, nhưng ý thức cũng có thể đi dạo một vòng mà.
Vừa tiến vào hồng vân, Phương Minh Nguy tựa hồ như bị lạc phương hướng, chỉ cảm thấy xung quanh toàn là hồng vân không rõ ràng. Hắn thử hấp thu một chút, trong nháy mát, một lượng mảy đỏ lớn dũng mãnh tiến vào trong ý thức của hắn, mà ý thức của hắn cũng khuếch tán ra theo.
Giống như một bọt khí cực lớn vậy, khí thế vô cùng vô tận bao phủ lên, nhanh chóng bành trưởng ra.
Cảm giác này vô cùng thích thú, tuy rằng Phương Minh Nguy không chơi thuốc, nhưng mà bây giờ cảm giác này không khác gì đã được hưởng thụ cái cảm giác phê thuốc một lần vậy.
Tại chỗ này, ý thức của hắn tựa hồ như được mớ rộng ra mà không hạn chế, tựa hồ như có thể bao lấy tất cả, ngay cả vũ trụ cũng có thể nhét vào, ý thức của hắn bao phủ toàn bộ vậy.
Một lòng tín cường đại hiện lên mà không cần lý do, khiến cho tinh thần của hắn trong nháy mắt đã tăng lên trạng thái đỉnh cao.
Bỗng nhiên, ý thức của Phương Minh Nguy tựa hồ như bị vật gì đó nhẹ nhàng chọc vào, khiến cho hắn có một cảm giác đau đớn.
Khóe mắt tựa hồ nhảy lên, Phương Minh Nguy đem tâm niệm khuếch tán ra, tìm kiếm nơi phát ra đau đớn. Dưới sự trợ giúp của vương miện nhỏ, hắn quả thật không tốn nhiều công sức, lập tức tỉm được ngọn nguồn cơn đau.
Những linh hồn trong đầu hắn đi ra ngoài, đột nhiên lại thiếu mất một.
Trong đám hồng vân vô biên vô hạn này, những linh hồn mà hắn thả ra đột nhiên mất tích một vô duyên vô cớ.
Trong chốc lát, một cảm giác lạnh từ trong đáy lòng lan tràn ra, niềm tin vừa mới dâng lên trong lòng Phương Minh Nguy lập tức bị ngăn lại một cách mãnh liệt, giống như là cảm giác không gì không làm được đột nhiên biến mất.
Ý thức chậm rãi khuếch tán trong đám hồng vân, đem mấy ngàn linh hồn ấy thu vào trong sự khống chế của mình
Trải qua một khoảng thời gian hấp thu, những linh hồn này đã hút không ít hồng vân, lực lượng bản thân ít nhất cũng tăng lên một cấp.
Đặc biệt là lInh hồn của Ai Khắc và người Thiên Dực tộc, ánh sáng càng lập lòe hơn, thậm chí là có cảm giác ép bức làm cho người ta không thể chống đờ.
Phương Minh Nguy kinh ngạc há to miệng, cái cảm giác này không phải là lần đầu tiên tiếp xúc, mà trong ký ức của hắn, Ngải Phật Sâm, vị cường giả có lực lượng tinh thần cấp mười bảy, khi hắn cảm ứng được linh hồn, cũng đã cho hắn một cảm giác kích thích mãnh liệt khó quên.
Chẳng lẽ hai người này lại đột phá cực hạn sau khi chết, tăng tinh thần hệ lên cấp độ mười sáu sao?
Khẽ lắc đầu, đem suy nghĩ không tướng nổi này vứt qua sau đầu, cái này cũng quá thần kỳ rồi.
Bỗng nhiên, cảm giác đau đớn lại một lần nữa xuất hiện.
Phương Minh Nguy này Phương Minh Nguy không hề thất thần, mà nhanh chóng đem sự chú ý tập trung đến chỗ phát ra đau đớn. Ngay khi ý thức của hắn bao phủ biên giới phạm vi, có một điểm sáng lên. Giờ phút này, điểm sáng ấy đang phát ra ánh sáng chói mắt, đem một linh hồn mà Phương Minh Nguy khống chế hấp thu vào cơ thể mình.
Chỉ cần vừa cảm ứng, Phương Minh Nguy lập tức hiểu được, điểm sáng ấy là một linh hồn, một linh hồn lạ lẫm. Nói cách khác, đây không phải là một trong bốn ngàn linh hồn của hắn.
Xem bộ dáng của linh hồn này, tựa hồ như muốn nuốt chửng lực lượng linh hồng cường đại do Phương Minh Nguy phái ra.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ giữa linh hồn và linh hồn, mà có thể xảy ra chuyện xơi tái lẫn nhau?
Tròng mắt vừa chuyển, Phương Minh Nguy lập tức quyết định, muốn hấp thu linh hồn nào vào, nhìn xem rốt cục là chuyện gì
Trong miệng nhẹ nhàng động, một đoạn chủ ngữ thần bí thốt ra. Nhưng mà, khiến cho Phương Minh Nguy kinh ngạc chính là, đoạn chú ngữ từ trước đến giờ đều là bách thỉ bách linh, lần này lại mất hiệu lực.
Khi chú ngữ ngâm tụng, một gông xiềng không nhìn thấy chậm rãi đi về hướng linh hồn thần bí kia, nhưng mà ngay giây phút chuẩn bị bắt nó, thì linh hồn này giống như là một con thỏ bị lửa thiêu đuôi, chay nhanh ra một chỗ thật xa.
Chú ngữ của Phương Minh Nguy dừng lại, cho đến bây giờ hắn cũng không nghĩ ra, sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ là linh hồn kia cũng tựa hồ như cảm ứng được nguy hiểm đã qua, thế là một lần nữa dừng lại, hơn nữa nhắm mục tiêu vào một linh hồn khác của Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy giận dữ, trong lòng quyết định chủ ý, nhất định phải bắt được tên khốn không biết thức thời này.
Cẩn thận cảm ứng cường độ của linh hồn này, Phương Minh Nguy phát hiện ra, thực lực của nó tương đối mạnh mẽ, không kém linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc.
Nhưng mà, đây chẳng qua là so với hai người Ai Khắc ngày hôm qua, linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc hôm nay hầu như đã thay da đổi thịt rồi, sinh ra biến hóa mới.
Giờ phút này độ sáng phát ra từ trên người chủng nó đã vượt xa cái linh hồn thằn bí này rồi.
Cái này không chỉ là lực lượng siêu việt hơn, ngoài ra khí chất của bay vọt lên.
Nhưng mà, trong phần lớn những linh hồn: mà Phương Minh Nguy hấp thu, ngoại trừ Ngải Phật Sâm và linh hồn Ai Khắc cùng người Thiên Dực tộc ra, thì những linh hồn còn lại đều kém hơn linh hồn thần bí kia.
Suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy liền ra lệnh cho ba linh hồn cường đại nhất bát lấy linh hồn thần bí kia.
Linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc hầu như không chút do dự, liền lao đến hướng linh hồn thần bí kia. Nhưng mà linh hồn của Ngải Phật Sâm thì tựa hồ như do dự một chút, mới bắt đầu khởi hành.
Phương Minh Nguy lặc lẹ nhìn luồng sáng cường đại kia, hắn rất hoài nghi, linh hồn Ngải Phật Sâm rốt cục là có ý chí và tư tưởng riêng hay không?
Nếu như linh hồn này có thể thoát khỏi sự khống chế của mình, như vậy thì hắn sẽ hủy diệt nó không chút do dự. Chỉ là, tuy biểu hiện của Ngải Phật Sâm không quá tích cực, nhưng giác quan thử sáu của Phương Minh Nguy nói cho hắn biết, cái linh hồn này không mang đến bất kỳ nguy hại nào cho hắn cả.
Linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc quá thật là cường đại hơn trước rất nhiều, vô luận là tốc độ di chuyển trong đám hồng vân, hay là uy nghiêm phát ra, đều đạt đến tình trạng ghê người.
Linh hồn này vừa rồi còn tập trung một mục tiêu, nhưng còn chưa kịp ra tay, thì cảm giác được hai cổ uy áp cường đại giống như Thái Sơn ập đến.
Có lẽ bởi vì sống trong đám hồng vân này, cho nên linh hồn thần bí này đã đã đưa ra lựa chọn chinh xác nhất, nó từ bỏ đồ ăn ngon đến tay, chạy thoát nơi này.
Giờ phút này, linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc còn cách nó một khoảng nhất định, mà vị trí của nó, vừa vặn nằm ở biên giới khu vực cực hạn mà ý thức của Phương Minh Nguy có thể cảm ứng được. Chỉ cần nó rời khỏi phạm vi cảm ứng, thì Phương Minh Nguy không thể làm gì được nó cả.
Bởi vì Phương Minh Nguy tuyệt đối sẽ không để cho linh hồn Ai Khắc và linh hồn người Thiên Dực tộc ra khỏi phạm vi cảm ứng của mình trong đám hồng vân thần bí khó lường này.
Linh hồn mới hắn có thể không cần, bốn ngàn linh hồn trong đầu cũng có thể bỏ qua, nhưng linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc là hai linh hồn theo hắn từ lúc đầu, tuyệt đối không thể để mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.