Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 17: Người Nữu Man tới (thượng)

Thương Thiên Bạch Hạc

26/04/2018

Một chiến thuyền cực lớn chậm rãi ngừng lại trên tinh cầu Mễ Tư Lan.

“Kính lễ...”

Theo một tiếng quát lớn, binh lính xếp hành hai bên lối đi giơ cao súng trong tay, đây là lễ tiết đối với trưởng quan cao nhất, lễ đưa súng.

Nhưng mà, hôm nay tất cả binh lính tham gia điển lễ đều là chọn kỹ lựa khéo ra, mà bọn họ cũng là cam tâm tình nguyện đưa súng trong tay lên chào.

Hai người sóng vai từ trong cửa khoang phi thuyền đi xuống, bọn họ động tác cũng không nhanh, nhưng chính là bước chân vững vàng như vậy lại vô thanh vô tức thể hiện ra một loại thanh thế bức người.

Một người trong đó sắc mặt ửng đỏ, tóc buộc thành túm ở sau lưng, trên mặt hắn mang theo nụ cười hòa thuận. Tất cả những người cùng ánh mắt của hắn tương đối, cũng không khỏi một hồi kích động.

Người còn lại gương mặt âm trầm, phảng phất giống như trên thế giới này tất cả mọi người thiếu nợ hắn vậy, không thấy được nụ cười.

Cũng vậy, phàm là người cùng ánh mắt của hắn tiếp xúc, đầu cảm thấy nổi da gà, chỉ cảm thấy trong lòng hàn khí đại thịnh phảng phất bị định thân pháp một mực vây khốn vậy, một chút cũng không dám nhúc nhích.

Trường quân đoàn Mễ Tư Lan trung tướng Hoa Danh Đường đã sớm đợi từ lâu, ở bên cạnh hắn còn có nhân tài mới xuất hiện trong hoàng thất Nữu Man thiểu tá Lâm Tự Nhiên.

Có thể ở trước năm mươi tuổi, ở trong cấm vệ quân đạt được địa vị thiểu tá, từ đó có thể thấy được, hắn xác thực là người có chân tài thực học. Tối thiểu, trong rất nhiều hoàng thất đệ tử, thiên tư cùng cố gắng của hắn cũng có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay.

Hoa Danh Đường cùng Lâm Tự Nhiên bước nhanh nghênh tiếp, đến trước mặt hai người kia, Hoa Danh Đường cúi người thật sâu nói: “Dương đại sư, Nghiêm tiên sinh hoan nghênh đi vào tinh cầu Mễ Tư Lan”.

Nghiêm tiên sinh không lộ ra chút biểu tình nào, tựa như căn bản cũng không có nghe được câu này, mà Dương Minh Minh thì mỉm cười nói: “Hoa Tướng quân thật sự là quá khách khí” Sau đó, ánh mắt của hắn ở trên người Lâm Tự Nhiên nhìn thoáng qua rồi nói: “Hoàng thất có người kế tục, không tệ”.

Lâm Tự Nhiên trong lòng lập tức nổi lên một hồi kích động mãnh liệt bành trưởng, có thể tại loại trường hợp này được Dương Minh Minh khích lệ một tiếng, đã đủ để cho địa vị của hắn trong suy nghĩ mọi người để cao một tầng.

“Phương đại sư ở nơi nào?”

Đang lúc đám người Hoa Danh Đường muốn tiếp tục nói vài câu. Nghiêm tiên sinh đột nhiên lạnh lùng ngắt lời. Hơn nữa vừa ra khỏi miệng chính là trực chỉ trọng tâm.

Hoa Danh Đường cùng đám người Lâm Tự Nhiên sắc mặt lập tức có quái, lầm bẩm nói không ra lời.

“Tại sao, đã xảy ra chuyện gì sao?” Dương Minh Minh nụ cười trên mặt không thay đổi, dò hỏi.

Nụ cười trên mặt hắn giống như gió nhẹ đầu xuân, đem điểm sợ hãi trong lòng mọi người thổi tan, biểu hiện của đám người Hoa Danh Đường lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

“Dương đại sư, Phương đại sư hắn đang bế quan”.

“Bế quan?” Dương Minh Minh khẽ giật mình hỏi: “Hắn vừa mới đột phá cực hạn. Lại tiếp tục bế quan?”

“Đúng vậy”.

Dương Minh Minh trên mặt lóe lên một tia hồ nghi hỏi: “Hắn có nói tại sao phải bế quan hay không?”

“Có nói” Hoa Danh Đường cẩn thận nói: “Phương đại sư nói, tựa như có chuyện gì nghĩ không thông, cho nên mới bế quan”.

Dương Minh Minh khẽ gật đầu nói: “Lão Nghiêm, ngươi thấy sao?”

“Không biết” Nghiêm tiên sinh không chút do dự nói: “Ta không phải đại sư tinh thần hệ”.

“Ài, đại sư tinh thần hệ. Quả nhiên đều là một số quái nhân tính tình quái gở” Dương Minh tràn đầy cảm xúc nói.



Hoa Danh Đường cùng phần đông nhân viên hai mặt nhìn nhau. Nghe giọng điệu này, tựa như Dương đại sư đã cùng đại sư tinh thần hệ giống như đã có vô số lần quan hệ vậy.

Nghiêm tiên sinh cũng không đáp lời, mà là xoay người đi ra phía sau. Dương Minh khẽ giật mình hỏi: “Lão Nghiêm, chạy đi đâu vậy?”

“Thiên Bằng tinh chờ hắn”.

Đám người Hoa Danh Đường sắc mặt ứng đô, vì hai vị này đại giá quang lâm, bọn họ ở trên tinh cầu Mễ Tư Lan đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng mà không ngờ, Nghiêm tiên sinh nói đi là đi, cũng không để cho một ít mặt mũi.

Nhưng mà, với thân phận địa vị cùng tu vi của Nghiêm tiên sinh mà nói, coi như là không để cho bọn họ mặt mũi, cùng không có người nào can đảm có bất kỳ suy nghĩ gì.

Dương Minh Minh khẽ lắc đầu, thầm nghĩ đại sư tinh thần hệ tuy tính tình cỗ quái, nhưng lão bằng hữu này của mình chẳng phải cũng như vậy sao.

Hắn vẫy tay nói: “Tự Nhiên, ngươi đi theo”.

Lâm Tự Nhiên sắc mặt trong nháy mắt nhiễm lên một tầng đỏ thầm, hắn hưng phấn nói: “Vâng”.

Nhìn thấy ba người lên phi thuyền bay ra vũ trụ, Hoa Danh Đường do dự một chút, hạ lệnh thông báo cho tống chỉ huy Thiên Bằng tinh là Hoa Già Hoành, sau đó ở trong bộ hạ quân doanh hạ giới nghiêm cấp ba, dù sao tại đây trước khi hai vị đại nhân không có rời đi, tuyệt đối không thể phát sinh bất luận chuyện gì ngoài ý muốn.

Tại Thiên Bằng tinh ngoại trừ những nô lệ cùng công binh đoàn đang thi công ra, cũng chỉ có một quan chỉ huy là Hoa Già Hoành

Mặc dù một lần trước đó cùng đi với Phương Minh Nguy lại tới đây, Lâm Tự Nhiên đã từng đưa ra để nghị ở chỗ này phải đóng cấm vệ quân, nhưng mà để nghị này bị Phương Minh Nguy không lưu tình chút nào bác bò, hơn nữa phái chiến hạm cấp Thắng Lợi cùng một trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng ở trong vũ trụ hợp thành tuyến cảnh giới, cự tuyệt cấm vệ quân tiến vào, không chút nào cho thương lượng.

Lâm Tự Nhiên cùng Hoa Danh Đường cùng ngày chạy về Mễ Tư Lan.

Thấy cách làm cường đạo như thế Lâm Tự Nhiên cũng đành phải buông tha ý niệm thiếp thân bảo vệ trong đầu. Tuy hắn là nhân tài mới xuất hiện trong quân đế quốc Nữu Man, nhưng dù sao vẫn không cách nào cùng Phương Minh Nguy Phương đại sư đánh đồng.

Chính vì như thế, cho nên ngày đó Phương Minh Nguy sau khi tinh lại, mới có thể chỉ thấy một người Nữu Man duy nhất là Hoa Già HoànhGiờ phút này, Hoa Già Hoành nhận được tin tức nơm nớp lo sợ chờ đợi đám người Nghiêm tiên sinh đại giá quang lâm. Tuy bọn họ đã sớm trước đó nghĩ kỹ lí do thoái thác, nhưng mà khi hắn thật sắp đối mặt với hai nhân vật có thể nói là vô địch trong đế quốc này, kinh hãi trong lòng vẫn không thể tránh né.

Bỗng nhiên, một phi thuyền loại nhỏ từ chân trời xẹt tới, thông qua tầng tầng phong tỏa, đi tới cảng vũ trụ vừa mới xây dựng chưa được bao lâu này.

Hoa Già Hoành lập tức giận tím mặt, hắn đương nhiên hiểu rõ, Dương Minh Minh cùng Nghiêm tiên sinh cười phi thuyền là dạng gì. Vì chờ đợi phi thuyền bọn họ, Hoa Già Hoành thậm chí còn hạ lệnh, trong vòng một ngày, đình chỉ sử dụng cảng vũ trụ này.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, mệnh lệnh vừa mới phát ra chưa bao lâu, thì đã có một phi thuyền loại nhỏ tiến nhập cảng vũ trụ. Đây chẳng phải là tát vào mặt hắn sao.

“Chuyện gì xảy ra?” Hoa Già Hoành lạnh lùng hỏi.

Người phụ trách cảng vũ trụ lau mồ hôi lạnh trên mặt nói: “Hoa tiên sinh ở trên phi thuyền kia có giấy thông hành đặc biệt”.

“Cái gì?”

“Là giấy thông hành đặc biệt do Thi Nại Đức tiên sinh cùng Cơ Nặc tiên sinh phát ra, cho nên chúng ta không dám ngăn trở”.

Hoa Già Hoành lập tức á khẩu không nói được, tinh cầu này dù sao cũng là tinh cầu tư nhân thuộc về Phương Minh Nguy, cho nên chỉ có những người mà hắn tín nhiệm mới có quyền quản lý.

Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc tự nhiên là người Phương Minh Nguy tín nhiệm nhất, cho nên để cho bọn họ ban phát giấy thông hành phi thuyền, mà ngay cả Hoa Già Hoành cũng không thể nào có ý kiến.

“Chỉ huy phi thuyền nọ hạ cánh, rồi bảo bọn họ nhanh chóng rời đi”.

“Rõ”.

Người phụ trách cảng vũ trụ bước nhanh tới nghênh đón, nhưng mà, hắn chỉ đi được một nửa dường đã tự động trở lại, hơn nữa kinh ngạc nói: “Hoa tiên sinh chiếc phi thuyền này, tựa như cũng không phải đế quốc chúng ta”.



Hoa Già Hoành nhướng mày nói: “Đừng quản nhiều như vậy, nhanh bảo bọn họ rời đi”.

Nếu như là giấy thông hành của Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc, như vậy phi thuyền này rất có thể là tới liên minh từ địa cầu, một phi thuyền nho nhỏ của quốc gia nền văn minh cấp hai mà thôi, lại có cái gì đáng ngạc nhiên.

Người phụ trách khó xử chỉ ra sau lưng, giảm thấp thanh âm xuống nói: “Hoa tiên sinh phi thuyền này tựa như là của đế quốc Khải Duyệt”.

Hoa Già Hoành trong lòng rùng mình đế quốc Khải Duyệt, đây chính là quốc gia nền văn minh cấp bảy đó.

“Ngươi xác định?”

“Đúng, thuộc hạ từng tại cảng vũ trụ Thủ Đô tinh công tác qua một thời gian ngán, nhiều lần nhìn thấy loại phi thuyền này, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm”.

Hoa Già Hoành hít sâu một hơi, cũng không dám nữa chậm trễ, vội vàng dẫn người đích thân nghênh đón.

Theo trên phi thuyền đi xuống mấy người, người đi đầu thân hình cao lớn, gương mặt gầy gò, lại mơ hồ có một cỗ khí thế không giận tự uy.

Hoa Già Hoành ánh mắt hơn người, vừa thấy người này đi xuống đã biết không phải hạng người phàm tục, sau khi nhìn kỹ lại thì trong lòng càng vô cùng kinh ngạc.

Nguyên một đám người phía sau hắn khí độ trầm ổn, long hành hố bộ, tự nhiên mà lại mang theo một loại áp lực cường đại.

Hoa Già Hoành khóe mắt có chút giật giật, những người này đều là cao thủ, cao thủ chân chính

Chủ động hướng về mấy người phía trước thi lễ một, Hoa Già Hoành nói: “Bi nhân Hoa Già Hoành, Quan Chấp chính Thiên Bằng tinh xin hỏi các vị là...”

“Quan Chấp chính Thiên Bằng tinh sao?” Người đứng trước mỉm cười nói: “Ngươi chính là cháu của Hoa Danh Đường, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi thể thuật cấp mười một không tệ”.

Hoa Già Hoành khẽ giật mình nghe giọng điệu của hắn, tựa như cùng gia gia quen biết, nhưng mà trong ẩn tượng của hắn, cũng không nhớ rõ còn có trưởng bối như vậy.

“Xin hỏi, ngài là..

“Ta gọi là Vương Tự Cường”.

Hoa Già Hoành mắt thoáng cái trợn lên, Vương Tự Cường, lại là lão sư Phương Minh Nguy đến đây.

“A, thì ra là Vương gia gia đại giá quang lâm, mau mời”.

Vương Tự Cường thuận miệng hỏi: “Minh Nguy đâu, hắn ở nơi nào?”

Hoa Già Hoành nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy miệng lười phát khô, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Minh Nguy, đã đi tới chiến hạm của hắn”.

“Ổ, đi vào trong đó để làm gì?”

“Bể quan”.

Vương Tự Cường bước chân dừng lại, khó hiểu hỏi: “Bế cái gì quan?”

Hoa Già Hoành liên tục cười khố, trong lòng đem Cơ Nặc cùng Thi Nại Đức mắng đến cầu huyết phun đầu, lại nói: “Ngài nếu như đã đến đây, như vậy hỏi Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc là được”.

Vương Tự Cường là người lão luyện, khẽ gật đầu.

Bỗng nhiên, trên bầu trời bay tới một bóng đen, hơn mười phi thuyền cờ lớn chậm rãi tiến nhập cảng vũ trụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook