Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 2 - Chương 47: sinh ý

Thương Thiên Bạch Hạc

26/04/2018

Lý Minh đột nhiên giống như là nhớ ra gì đó, hỏi: "Phương Minh Nguy, cậu vẫn chưa quá hai mươi phải không?"

"Đúng vậy thưa Lý tiên sinh."

"ừ, vậy thì tôi không thể hại cậu được." Dứt lời, Lý Phương Dĩ bước lên, thò tay vào trong túi của Phương Minh Nguy, nói: "Y phục là chuyện nhỏ, nhưng cái thứ đó không thể... Ấy, áo mưa đâu?"

"Đưa cho Viên Ninh rồi." Phương Minh Nguy thuận miệng đáp luôn, nói xong cơ hồ là muốn tự vả cho mình một.

Lý Minh kinh ngạc rụt tay lại rồi nhìn Đại Vệ trân trối. Một lúc sau, Đại Vệ nói với vẻ hâm mộ: "Tiêu huynh đệ, hảo thủ đoạn."

Ho khan một tiếng, Lý Minh nói: "Phương tiên sinh, quân hệ giữa cậu và bọn họ thế hệ trước như chúng tôi không quản được, có điều có một lời khuyên, xin cậu nhớ cho.

Phương Minh Nguy lúc này tuy hận không thể lập tức bỏ đi, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.

"Lực lượng tinh thần của cậu tuy rất mạnh, nhưng thể thuật thì dẫu sao cũng chỉ có cấp hai mà thôi, nếu như không có thể thuật trên cấp ba, vậy thì đừng có chạm vào nữ nhân sớm, không tốt đâu."

Phương Minh Nguy mặt hơi đỏ lên, thọ mệnh của nhân loại có thể đạt tới khoảng hai trăm năm, tu luyện thuê thuật có tác dụng cực lớn.

Một khi năng lực thể thuật đạt tới cấp ba, vậy thì thọ mệnh của nhân loại sẽ có được độ dài trên diện rộng.

Có điều muốn đột phá tới cấp ba không phải là dễ đàng, tuyệt đại đa số người đều là sau ba mươi tuổi mới có thể đạt tới được tiêu chuẩn này.

Mà trước khi năng lực thể thuật đạt tới cấp ba nếu như phát sinh quan hệ nam nữ, sẽ khiến năng lực thể thuật bị đình trệ không tiến tiếp nữa, có lẽ là cả đời sẽ giậm chân tại chỗ. Cho dù là ngày sau miễn cưỡng đột phá tới cấp ba, cũng chỉ bước tới cực hạn là cấp năm, không có khả năng tiếng bộ tiếp.

Cho nên ý tứ của LÝ Minh rất rõ ràng. Chơi trò tình cảm thì còn có thể, nhưng dùng những thứ kiểu như áo mưa thì tuyệt đối không được.

Tuy Phương Minh Nguy rất muốn nói với họ rằng, một tháng trước mình đã đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất là cấp ba rồi. Nhưng nghĩ lại, thấy nói cho bọn họ biết cũng chỉ tổ phiền thêm.

"Vâng, cám ơn sự chỉ điểm của tiên sinh, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng." Phương Minh Nguy cung kính hành lễ với bọn họ, sau đó thông minh chuyển chủ đề: "Hai vị tìm tôi là để..."

Lý Minh gật đầu, cũng tạm gác chuyện này sang một bên, bàn chính sự: "Chúng tôi là đại biểu cho tập đoàn Khái Lý, muốn bàn chuyện làm ăn với Phương tiên sinh."

"Làm ăn ư?" Phương Minh Nguy ngây người, nhớ tới vẻ mặt của Thi Nại Đức và lời dặn dò của tiến sĩ Tạp Tu, lập tức bừng tỉnh, nói: "Máy điều tiết năng lượng."



"Không sai, chính là thứ này." Đại Vệ cười ha ha, nói: "Tập đoàn của chúng tôi muốn...

(file ảnh thiếu)

Đúng vào lúc này, ở trong mắt Đại Vệ và Lý Minh, hắn không cảm thấy một chút cảm giác áp bức nào, cũng không cảm thấy một chút địch ý nào.

Hai thương nhân chìm nổi trên thương trường mấy chục năm không ngờ lại thành khẩn đối với mình như vậy, dạng phát hiện này khiến Phương Minh Nguy cảm thấy cực kỳ bất ngờ, và trong lòng càng cảm động hơn.

Đại Vệ và Lý Minh mẫn duệ thấy được biến hóa ở trên mặt Phương Minh Nguy, trong lòng họ không hẹn mà cùng mừng rỡ.

Từ sau khi phát hiện được hạt giống tốt Phương Minh Nguy này, bọn họ một mực rất quan tâm tới hắn.

Nếu Phương Minh Nguy không kết giao với Thi Nại Đức, nếu Phương Minh Nguy không có danh hiệu viện sĩ cấp hai của học viện khoa học, hơn nữa được quân phương bảo vệ nghiêm mật, vậy thì bọn họ có thể đã dùng một loại thái độ hoàn toàn khác rồi.

Nhưng Phương Minh Nguy lúc này không còn chỉ là một cơ giáp thủ thiên tài bình thường nữa, giá trị của hắn đã nhận được sự trọng thị của học viện khoa học và quân phương. Người khác không rõ, nhưng bọn họ thì biết rằng, hai vị bảo tiêu có năng lực thể thuật cấp mười hai là đại biểu cho điều gì.

Điều đó có nghĩa là, Lý Phương Dĩ cũng nhìn thấy tiền đồ phát triển ngày sau của hắn, thậm chí còn không tiếc trích một phần trăm lãi ròng của máy điều tiết ra làm mồi, trói chặt hắn lại với phía quân phương.

Đối phó với dạng người này, dùng thủ đoạn cứng rắn tuyệt đối là không được rồi, cho dù là thế lực cực mạnh như Khải Lý gia cũng không muốn trở thành tử địch với La Bá Đặc tướng quân.

Cho nên đám người Lý Minh sau khi thương lượng rất lâu, cuối cùng cũng sử dụng biện pháp tốt nhất và cũng là an toàn nhất, đó chính là thành thật đối đãi.

Dùng thái độ chân thành nhất của mình để kết giao với Phương Minh Nguy, ngôi sao sáng chói đang lên này.

Thả đây dài câu cá lớn, đây mới là mục đích chân chính của họ.

Trong đầu Phương Minh Nguy tuy có sự tồn tại của hai linh hồn, nhưng lịch duyệt hạn chế, đối với nhân tình vẫn còn có mông lung, tất nhiên không thể nghĩ xa như vậy được.

Mở hai mắt ra, trên mặt Phương Minh Nguy đã xuất hiện nụ cười cũng rất chân tình, nói: "Được, các vị đã coi trọng tôi như vậy, vậy thì tối cũng không thể không thức thời, tôi sẽ tìm tướng quân La Bá Đặc để nói ra suy nghĩ của mình, hơn nữa sau này có thiết kế mới nào, cũng sẽ mời các vị giúp đỡ."

Lý Minh và Đại Vệ đồng thời vui mừng quá đỗi Phương Minh Nguy đáp ứng điều kiện của bọn họ thì cũng không có gì kỳ quái, bởi vì bọn họ là người đầu tiên liên hệ với Phương Minh Nguy, hơn nữa dựa vào quan hệ khá tốt giữa hai bên, giành được hạng mục này căn bản là nằm trong dự đoán.



Có điều, khiến bọn họ bất ngờ là nghe khẩu khí của Phương Minh Nguy, tựa hồ như sẽ tiếp tục thiết kế phát minh ra một số thứ, hơn nữa còn lộ ra vẻ rất nắm chắc.

Điểm này mới là mục tiêu khiến họ bỏ nhiều công sức, chỉ là không ngờ lại dễ dàng đạt được như vậy.

"Phương tiên sinh, cậu hiểu lầm ý của chúng tôi rồi." Lý Minh hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Ý tứ của chúng tôi là, nếu như cậu còn có phát minh kiệt xuất gì, có thể báo cáo thành quả cho viện khoa học trước."

"Vì sao?"

Lý Minh ngây ra, nói: "Chẳng lẽ cậu không muốn trở thành viện sĩ cấp một ư?"

"Cái này... tất nhiên là muốn rồi."

"Thì vậy đó, thứ mà cậu thiết kế ra càng tốt, thành tựu giành được càng lớn, càng dễ hấp dẫn được nhân viên viện khoa học có cấp số ngang bằng tới cùng nghiên cứu với cậu." Lý Minh ngữ trọng tâm trường nói: "Khoa học rất phức tạp, không có bất kỳ ai có thể nắm được tất cả các ngành học, thành quả kiệt xuất chân chính cũng cần sự nỗ lực chung của một nhóm người lấy dài bù ngắn."

Phương Minh Nguy trong lòng nóng lên, nói: "Cám ơn ngài, Lý tiên sinh."

"Không cần phải khách khí." Lý Minh cười ha ha, nói: "Đương nhiên, nếu như cậu nghiên cứu ra thứ đặc biệt gì đó, cũng hi vọng cậu có thể cho tập đoàn Khải Lý của chúng tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng, nếu dưới điều kiện ngang hàng, hi vọng cậu có thể lựa chọn tập đoàn Khải Lý chúng tôi."

"Đó là điều đương nhiên rồi." Phương Minh Nguy không chút nghĩ ngợi đưa ra lời hứa hẹn ngay.

Nghe thấy những kiến nghị chỉ có lợi chứ không hề có hại cho mình này, một tia nghi ngờ cuối cùng ở sâu trong lòng Phương Minh Nguy cũng hoàn toàn bị quét sạch.

"Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không để Phương tiên sinh phải chịu thiệt, từ nay về sau, bất kể là Phương tiên sinh muốn nghiên cứu cái gì, bất kể là kinh phí nghiên cứu tốn bao nhiêu, tập đoàn Khải Lý của chúng tôi tuyệt đối sẽ không keo kiệt." Lý Minh lúc này lại đưa ra một lời hứa hợp lý.

Phương Minh Nguy trong lòng thoáng động, hỏi: "Vậy muốn một số tài liệu đặc thù có được không?"

"Tài liệu gì?"

"Ví dụ như một tài liệu bị quản chế và một số tài liệu mà phải ở các quốc gia cấp ba khác mới có thể mua được."

Trong mắt Lý Minh lóe lên vẻ vui mừng, y không chút do dự nói ngay: "Chỉ cần tập đoàn Khải Lý của chúng tôi có biện pháp mua được, vậy thì nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế để giành lấy."

"Tốt quá!" Phương Minh Nguy hưng phấn nói: "Nếu các vị có thể nghĩ biện pháp lấy được tài liệu mà tôi cần, vậy thành quả nghiên cứu của tôi chính là của các vị."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook