Quyển 2 - Chương 41: sự biến hóa của khí chất
Thương Thiên Bạch Hạc
26/04/2018
Lái xe bay về nhà, Phương Minh Nguy lập tức đóng chặt cửa phòng ngủ.
Cơn đau trong đầu đã bình phục lại. trong đầu hắn trừ mấy điểm sáng ra, cũng không còn có bất kỳ sự biến hóa nào. Nhưng mơ hồ, hắn lại phát giác ra một chút khá lạ.
Linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của tộc nhân Thiên Dực xếp song song với nhau, nhưng Phương Minh Nguy lúc này càng nhìn càng thấy kinh dị. Tựa hồ như linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của mình phát sinh, biến cố bất ngờ gì đó, khiến cho mình có thể tiến thêm một bước sử dụng và thăm dò nó.
Tuy phát hiện mới khiến hắn kinh hỉ, nhưng hắn lại không sợ hãi.
Linh hồn đã bị hắn hút vào trong não, vậy thì sẽ vĩnh viễn là nô phó trung thành với hắn, tuyệt đối không thể phản bội và làm nguy hại tới hắn.
Nhíu mày, thử điều động một chút lực lượng tinh thần nhỏ, linh hồn của Phương Minh Nguy lại một lần nữa liên hệ với linh hồn của Ai Khắc.
Tràng cảnh lướt qua, sát khí quen thuộc một lần nữa tràn ngập trong cơ thể Phương Minh Nguy.
Hắn đột nhiên quay người, sải bước tới phòng tắm, mắt thấy "mình"từ trong tấm kính chiếm cả nửa bức tường.
Sát khí từ trên người hắn tỏa ra một cỗ sát khí trùng thiên ngay cả bản thân hắn cũng bị cỗ sát khí với cường thế tuyệt đối này chấn trụ.
Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là thân thể đó. nhưng khí chất thì lại hơi thay đổi.
Mấy ngày trước khi nhìn thấy những hộ vệ trong quân của La Bá Đặc tướng quân, Phương Minh Nguy cũng từng cảm nhận được một loại sát khí nhàn nhạt từ trên người những quân nhân đó tỏa ra.
Nhưng những sát khí đó so với hắn trong gương vào lúc này thì như nhỏ gặp lớn, căn bản không thể đánh đồng.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại biến thành thế này?
Một loạt những vấn đề ùa vào trong não hắn tuy trong mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc, nhưng sát khí tỏa ra từ trên người người trong kính vẫn đậm đặc thám liệt, khiến người ta không rét mà run.
"Keng keng..." Máy gọi trên cổ tay đổ chuông, Phương Minh Nguy cúi đầu, lập tức nhận ra là điện báo của tiến sĩ Tạp Tu.
Tim hắn như thắt lại, lập tức cắt đứt chút lực lượng tin thần đang liên hệ với linh hồn của Ai Khắc ở trong đầu.
Khí chất của người ở trong kính lại một lần nữa biến mất, cỗ sát khí lăng lệ đó cũng biến mất vô ảnh vô tung, hắn lại khôi phục thành một chàng trai bình thường.
Vẻ mờ mịt trong mắt càng đậm hơn, lại có chuyện gì vậy?
"Keng keng..."
Tiếng động trên cổ tay lại một lần nữa vang lên, cắt đứt sự nghi hoặc của hắn.
Phương Minh Nguy lập tức ấn nút bật màn hình huynh quang nho nhỏ trên cổ tay lập tức hiện ra khuôn mặt mang theo một chút lo nghĩ của tiến sĩ Tạp Tu.
"Phương Minh Nguy, cậu sao vậy?"
"Tiến sĩ, em vẫnbình thường mà..."
"Sao? Nhưng Thi Nại Đức nói cậu..."
"Tiến sĩ, có thể là mấy ngày nay em quá mệt." May mà Phương Minh Nguy lúc này đã khôi phục lại như bình thường, nếu như còn bộ dạng sát khí trùng thiên như vừa rồi, khẳng định là không giấu được tiến sĩ Tạp Tu.
"Quá mệt à?"
"Vâng, để ứng phó với cuộc đấu đối kháng giữa hai viện, em đã vắt hết óc suy nghĩ, kiệt
sức luôn rồi. Hơn nữa hai hôm trước các người đã mang tới cho em một sự kinh hỉ quá lớn, em một mực đang tính toán một phần trăm lãi ròng là bao nhiêu, cho nên không có thời gian nghỉ ngơi cho tốt." Phương Minh Nguy cúi đầu xuống, lộ ra vẻ ngại ngủng, xấu hổ nói: "Em lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều tiền như vậy, cho nên có chút lúng túng, ngay cả cha mẹ em em còn chẳng dám nói với họ, cho nên..."
"Tôi hiểu rồi."Tiến sĩ Tạp Tu thở phào, cười an ủi: "Phương Minh Nguy, có tiền không phải là chuyện xấu, cho nên em cố gắng đừng nghĩ đến nó, tôi tin rằng dần dần em sẽ quen thôi."
"Vâng, tiến sĩ, cám ơn thầy."
"Đừng khách khí. Đúng rồi, tôi đã mua căn nhà ở cạnh nhà em, từ bây giờ, Từ Quân tới đó sống, vấn đề an toàn của em tạm thời do gã phụ trách."
"Tạm thời ư?"
"Đúng vậy. La Bá Đặc đang điều động cao thủ trong quân tới, tới lúc đó sẽ an bài hai vị quân quan có năng lực thể thuật trên cấp mười hai cho em."
"Thế... thế cũng quá xa xỉ rồi." Phương Minh Nguy kinh ngạc há hốc cả miệng, cấp mười hai, lại còn những hai vị, đây là kiểu đãi ngộ gì vậy.
Tiến sĩ Tạp Tu mỉm cười, nói: "Đúng là hơi khoa trương thật, hai cao thủ thể thuật cấp mười hai làm bảo tiêu, đó chính là đãi ngộ cấp bậc viện trường học viện rồi đấy, không ngờ lão ca của tôi lại coi trọng em như vậy."
Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, nói: "Tiến sĩ, em chỉ chẳng qua là tạo ra một bộ máy khống chế năng lượng mà thôi, không cần gióng trống khua chiêng như vậy đâu, hơn nữa em hiện giờ chỉ là viện sĩ cấp hai mà."
Tiến sĩTạp Tu nhún nhún vai, nói: "Em tuy chỉ là viện sĩ cấp hai, nhưng cậu quá trẻ tuổi, cho nên La Bá Đặc rất coi trọng tiền đồ tương lai của em, hơn nữa thứ mà phát minh ra có giá trị thực dụng quá cao, y thật sự là sợ em bị người ta bắt cóc."
Phương Minh Nguy ưỡn ngực lên: "Tiến sĩ. thầy quên rồi sao. em chính là cao thủ cấp chín mà."
"Em là cao thủ tinh thần hệ cấp chín, không phải là thể thuật hệ." Tiến sĩ Tạp Tu lạnh lùng nói: "Ở trong thành thị, nếu như có người muốn bắt cóc em, chỉ cần một cao thủ thể thuật cấp năm cũng có thể. Em còn kém lắm."
Phương Minh Nguy cười xấu hổ, lại một lần nữa hạ quyết tâm phải luyện tập năng lực thể thuật thật tốt, không thể để người khác coi thường được.
"Năng lực thể thuật của Từ Quân cũng là cấp chín, tạm thời bảo vệ em chắc cũng không có vấn đề gì. Có điều đợi sau khi thiết bị mà em phát minh ra chính thức được bắt đầu sử dụng, lực lượng phòng hộ ở bên cạnh em nhất định sẽ phải đám bảo tiêu chuẩn thể thuật cấp mười hai trở lên."
Phương Minh Nguy cúi đầu. miệng lẩm bẩm. gì đó.
Tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày. nói: "Phương Minh Nguy, nếu như em không muốn cuộc sống sau này một mực ở trong học viện khoa học, vậy thì phải phục tùng sự an bài của quân bộ, hiểu chưa?"
Phương Minh Nguy kinh ngạc ngẩng đầu lên, từ trong ánh mắt của tiến sĩ Tạp Tu nhìn thấy sự quan tâm rõ rệt, hắn lập tức hiểu ý tứ của câu nói này, gật đầu thật mạnh, nói: "Tiến sĩ, cám ơn thầy."
Lực lượng quốc gia là khủng bố cực kỳ, mà loại nhân tài "cao đẳng" nghiên cứu ra sản phẩm vượt thời đại nh ưhắn quốc gia nhất định sẽ khống chế chặt chẽ trong tay.
Nếu như là người bình thường không có bối cảnh, vậy thì kết cục duy nhất của hắn chính là bị kéo vào trong học viện khoa học, từ nay về sau sống một cuộc sống bị giam lỏng.
Nhưng bởi vì có quan hệ với Thi Nại Đức và tiến sĩ Tạp Tu, cho nên thượng tướng La Bá Đặc mới mở một mặt lưới, nhưng đó không phải là mặc kệ không quản, bảo hộ cần thiết hoặc là giám thị là điều không thể thiếu, mà Phương Minh Nguy hiện giờ cũng không kháng cự được.
Tiến sĩ Tạp Tu gật đầu, đối với tên đệ tử kiệt xuất nhất này, y là yêu mến thực sự: "Được rồi, không nói về những chuyện này nữa, Phương Minh Nguy, diễm phúc của em tới rồi đó."
"Diễm phúc ư...?"
Cơn đau trong đầu đã bình phục lại. trong đầu hắn trừ mấy điểm sáng ra, cũng không còn có bất kỳ sự biến hóa nào. Nhưng mơ hồ, hắn lại phát giác ra một chút khá lạ.
Linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của tộc nhân Thiên Dực xếp song song với nhau, nhưng Phương Minh Nguy lúc này càng nhìn càng thấy kinh dị. Tựa hồ như linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của mình phát sinh, biến cố bất ngờ gì đó, khiến cho mình có thể tiến thêm một bước sử dụng và thăm dò nó.
Tuy phát hiện mới khiến hắn kinh hỉ, nhưng hắn lại không sợ hãi.
Linh hồn đã bị hắn hút vào trong não, vậy thì sẽ vĩnh viễn là nô phó trung thành với hắn, tuyệt đối không thể phản bội và làm nguy hại tới hắn.
Nhíu mày, thử điều động một chút lực lượng tinh thần nhỏ, linh hồn của Phương Minh Nguy lại một lần nữa liên hệ với linh hồn của Ai Khắc.
Tràng cảnh lướt qua, sát khí quen thuộc một lần nữa tràn ngập trong cơ thể Phương Minh Nguy.
Hắn đột nhiên quay người, sải bước tới phòng tắm, mắt thấy "mình"từ trong tấm kính chiếm cả nửa bức tường.
Sát khí từ trên người hắn tỏa ra một cỗ sát khí trùng thiên ngay cả bản thân hắn cũng bị cỗ sát khí với cường thế tuyệt đối này chấn trụ.
Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là thân thể đó. nhưng khí chất thì lại hơi thay đổi.
Mấy ngày trước khi nhìn thấy những hộ vệ trong quân của La Bá Đặc tướng quân, Phương Minh Nguy cũng từng cảm nhận được một loại sát khí nhàn nhạt từ trên người những quân nhân đó tỏa ra.
Nhưng những sát khí đó so với hắn trong gương vào lúc này thì như nhỏ gặp lớn, căn bản không thể đánh đồng.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại biến thành thế này?
Một loạt những vấn đề ùa vào trong não hắn tuy trong mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc, nhưng sát khí tỏa ra từ trên người người trong kính vẫn đậm đặc thám liệt, khiến người ta không rét mà run.
"Keng keng..." Máy gọi trên cổ tay đổ chuông, Phương Minh Nguy cúi đầu, lập tức nhận ra là điện báo của tiến sĩ Tạp Tu.
Tim hắn như thắt lại, lập tức cắt đứt chút lực lượng tin thần đang liên hệ với linh hồn của Ai Khắc ở trong đầu.
Khí chất của người ở trong kính lại một lần nữa biến mất, cỗ sát khí lăng lệ đó cũng biến mất vô ảnh vô tung, hắn lại khôi phục thành một chàng trai bình thường.
Vẻ mờ mịt trong mắt càng đậm hơn, lại có chuyện gì vậy?
"Keng keng..."
Tiếng động trên cổ tay lại một lần nữa vang lên, cắt đứt sự nghi hoặc của hắn.
Phương Minh Nguy lập tức ấn nút bật màn hình huynh quang nho nhỏ trên cổ tay lập tức hiện ra khuôn mặt mang theo một chút lo nghĩ của tiến sĩ Tạp Tu.
"Phương Minh Nguy, cậu sao vậy?"
"Tiến sĩ, em vẫnbình thường mà..."
"Sao? Nhưng Thi Nại Đức nói cậu..."
"Tiến sĩ, có thể là mấy ngày nay em quá mệt." May mà Phương Minh Nguy lúc này đã khôi phục lại như bình thường, nếu như còn bộ dạng sát khí trùng thiên như vừa rồi, khẳng định là không giấu được tiến sĩ Tạp Tu.
"Quá mệt à?"
"Vâng, để ứng phó với cuộc đấu đối kháng giữa hai viện, em đã vắt hết óc suy nghĩ, kiệt
sức luôn rồi. Hơn nữa hai hôm trước các người đã mang tới cho em một sự kinh hỉ quá lớn, em một mực đang tính toán một phần trăm lãi ròng là bao nhiêu, cho nên không có thời gian nghỉ ngơi cho tốt." Phương Minh Nguy cúi đầu xuống, lộ ra vẻ ngại ngủng, xấu hổ nói: "Em lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều tiền như vậy, cho nên có chút lúng túng, ngay cả cha mẹ em em còn chẳng dám nói với họ, cho nên..."
"Tôi hiểu rồi."Tiến sĩ Tạp Tu thở phào, cười an ủi: "Phương Minh Nguy, có tiền không phải là chuyện xấu, cho nên em cố gắng đừng nghĩ đến nó, tôi tin rằng dần dần em sẽ quen thôi."
"Vâng, tiến sĩ, cám ơn thầy."
"Đừng khách khí. Đúng rồi, tôi đã mua căn nhà ở cạnh nhà em, từ bây giờ, Từ Quân tới đó sống, vấn đề an toàn của em tạm thời do gã phụ trách."
"Tạm thời ư?"
"Đúng vậy. La Bá Đặc đang điều động cao thủ trong quân tới, tới lúc đó sẽ an bài hai vị quân quan có năng lực thể thuật trên cấp mười hai cho em."
"Thế... thế cũng quá xa xỉ rồi." Phương Minh Nguy kinh ngạc há hốc cả miệng, cấp mười hai, lại còn những hai vị, đây là kiểu đãi ngộ gì vậy.
Tiến sĩ Tạp Tu mỉm cười, nói: "Đúng là hơi khoa trương thật, hai cao thủ thể thuật cấp mười hai làm bảo tiêu, đó chính là đãi ngộ cấp bậc viện trường học viện rồi đấy, không ngờ lão ca của tôi lại coi trọng em như vậy."
Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, nói: "Tiến sĩ, em chỉ chẳng qua là tạo ra một bộ máy khống chế năng lượng mà thôi, không cần gióng trống khua chiêng như vậy đâu, hơn nữa em hiện giờ chỉ là viện sĩ cấp hai mà."
Tiến sĩTạp Tu nhún nhún vai, nói: "Em tuy chỉ là viện sĩ cấp hai, nhưng cậu quá trẻ tuổi, cho nên La Bá Đặc rất coi trọng tiền đồ tương lai của em, hơn nữa thứ mà phát minh ra có giá trị thực dụng quá cao, y thật sự là sợ em bị người ta bắt cóc."
Phương Minh Nguy ưỡn ngực lên: "Tiến sĩ. thầy quên rồi sao. em chính là cao thủ cấp chín mà."
"Em là cao thủ tinh thần hệ cấp chín, không phải là thể thuật hệ." Tiến sĩ Tạp Tu lạnh lùng nói: "Ở trong thành thị, nếu như có người muốn bắt cóc em, chỉ cần một cao thủ thể thuật cấp năm cũng có thể. Em còn kém lắm."
Phương Minh Nguy cười xấu hổ, lại một lần nữa hạ quyết tâm phải luyện tập năng lực thể thuật thật tốt, không thể để người khác coi thường được.
"Năng lực thể thuật của Từ Quân cũng là cấp chín, tạm thời bảo vệ em chắc cũng không có vấn đề gì. Có điều đợi sau khi thiết bị mà em phát minh ra chính thức được bắt đầu sử dụng, lực lượng phòng hộ ở bên cạnh em nhất định sẽ phải đám bảo tiêu chuẩn thể thuật cấp mười hai trở lên."
Phương Minh Nguy cúi đầu. miệng lẩm bẩm. gì đó.
Tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày. nói: "Phương Minh Nguy, nếu như em không muốn cuộc sống sau này một mực ở trong học viện khoa học, vậy thì phải phục tùng sự an bài của quân bộ, hiểu chưa?"
Phương Minh Nguy kinh ngạc ngẩng đầu lên, từ trong ánh mắt của tiến sĩ Tạp Tu nhìn thấy sự quan tâm rõ rệt, hắn lập tức hiểu ý tứ của câu nói này, gật đầu thật mạnh, nói: "Tiến sĩ, cám ơn thầy."
Lực lượng quốc gia là khủng bố cực kỳ, mà loại nhân tài "cao đẳng" nghiên cứu ra sản phẩm vượt thời đại nh ưhắn quốc gia nhất định sẽ khống chế chặt chẽ trong tay.
Nếu như là người bình thường không có bối cảnh, vậy thì kết cục duy nhất của hắn chính là bị kéo vào trong học viện khoa học, từ nay về sau sống một cuộc sống bị giam lỏng.
Nhưng bởi vì có quan hệ với Thi Nại Đức và tiến sĩ Tạp Tu, cho nên thượng tướng La Bá Đặc mới mở một mặt lưới, nhưng đó không phải là mặc kệ không quản, bảo hộ cần thiết hoặc là giám thị là điều không thể thiếu, mà Phương Minh Nguy hiện giờ cũng không kháng cự được.
Tiến sĩ Tạp Tu gật đầu, đối với tên đệ tử kiệt xuất nhất này, y là yêu mến thực sự: "Được rồi, không nói về những chuyện này nữa, Phương Minh Nguy, diễm phúc của em tới rồi đó."
"Diễm phúc ư...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.