Quyển 4 - Chương 44: Vinh qui trở về
Thương Thiên Bạch Hạc
27/04/2018
Phi thuyền chậm rãi đáp xuống cảng vũ trụ, bọn người Phương Minh Nguy chậm rãi bước ra.
Dựa theo lời dặn của Vương Tự Cường, lần trở về của bọn họ cũng gây ầm ĩ, mà chỉ lặng lẽ trở về Tạp Lí Mỗ.
Đương nhiên, đi theo bên cạnh ngoại trừ Hiệp Bá Bảo và Cơ Nặc ra, còn có Vương Lôi, Từ Quần, Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung bốn người. Những người này chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là bảo đảm an toàn cho Phương Minh Nguy.
Về phần Thi Nại Đức, bị giữ lại ở Thủ Đô tinh, tiếp nhận sự dạy bảo từ đích thân Vương Tự Cường, nghe cách nói chuyện của Vương nguyên soái, nếu hắn không tăng lên được hơn hai cấp, thì sẽ không thể xuất quan.
Mà hai chị em Khắc Lỵ Tư và Viên Ninh, thì đã sớm rời khỏi Thủ Đô tinh rồi, trở về Tạp Lí Mỗ. Đương nhiên, trước khi các nàng rời đi, Phương Minh Nguy đã giao cho Khắc Lỵ Tư bản vẽ về công nghệ chế tạo năng lượng khối. Cái này đối liên minh địa cầu mà nói. Là một báu vật vô giá, Khắc Lỵ Tư đã triệu tập lực lượng hộ vệ khổng lồ của gia tộc Khải Lý, đi theo tuyến đường hàng không an toàn nhất trở về Tạp Lí Mỗ.
Xuống phi thuyền, Phương Minh Nguy quay đầu lại nhìn sáu bảo tiêu sau lưng, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nhưng mà hắn cũng đã bội phục thủ đoạn của lão sư hắn rồi.
Năng lực thể thuật của Từ Quân, Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung đều đã đạt đến tiêu chuẩn của cấp mười một.
Nhớ rõ một năm trước, bọn họ chỉ mới vỏn vẹn cấp chín, nhưng mà chỉ sau một năm, thậm chí là đã vượt qua hai cấp, hơn nữa ngay cả trở ngại cấp mười một cũng đã vượt qua luôn rồi.
Tốc độ nghe rợn người như vậy, chỉ thua kém mình một chút mà thôi. Mà đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Phương Minh Nguy lại kính nể lão sư.
Có thể tu luyện tình trạng của mình lên đến tuyệt đỉnh, đã là một chuyện không dễ dàng rồi. Nhưng mà trợ giúp người khác đột phá cực hạn, mới là đại sự chân chính.
Có những người này bên cạnh, Phương Minh Nguy cũng không cần hao tâm tổn trí về vấn đề an toàn.
Hơn nữa, sáu chiếc phi thuyền này cũng không phải đề chơi, chỉ cần ra lệnh một tiếng, nhân viên điều khiển trên thuyền sẽ tư nhiên vận hành những chiếc phi thuyền này, hơn nữa còn tiến hành cứu viện trong thời gian ngắn nhất.
Sáu phi thuyền lớn nhỏ này liên thủ. Tuy không nhất định có thể đánh thắng cả liên minh địa cầu, nhưng mà đối phó với một lực lượng trên một tinh cầu thì vẫn dư dả.
Mua một chiếc xe lớn tại cảng vũ trụ, lái về nhà.
Không sai, không phải là thuê mà là sau khi được Phương Minh Nguy nhìn trúng liền trực tiếp quét thẻ mua luôn.
Phương Minh Nguy bây giờ, sau khi lấy được của cải để dành cả đời của Ai Khắc, túi tiền đã dày cực kỳ, tuy không cách nào so sánh với Hoa Danh Đường, nhưng trong liên minh địa cầu, cũng coi như là giàu có một phương.
Tốc độ lái xe rất nhanh, không bao lâu đã trở về nhà.
Mở cửa ra xem xét, cha mẹ không ở nhà, mà phòng của mình vẫn được giữ nguyên y rủn! lúc mình rời đi. Nhìn những cảnh vật quen thuộc này, trong lòng hắn liền nổi lên một cảm xúc ôn hòa.
Suy nghĩ một hồi, Phương Minh Nguy liền gọi cho tiến sĩ Tạp Tu và Trương Xuân Thắng, nói cho bọn họ biết mình đã trở về.
Tiến sĩ Tạp Tu thông qua cái miệng của con gái, biết được kinh nghiệm của hắn, cho nên chỉ khen hai câu là xong, nhưng Trương Xuân Thắng lại vui mừng quá đỗi. . ( )
Từ khi Phương Minh Nguy được gia tộc Khải Lý đưa đến Thủ Đô tinh, Trương Xuân Thắng lúc nào cũng lo lắng, có phải là Khải Lý gia muốn độc chiếm hay không.
Chỉ là, đối mặt với gia tộc Khải Lý, trên dưới tập đoàn Sao Chồi, chẳng ai dám đứng ra hỏi thăm. Nếu không như thế, tại vài ngày sau, Đại Vệ tiên sinh của Khải Lý gia đích thân đến, tuy lời nói của ông ta rất hàm hồ, nhưng mơ hồ để lộ ra một tin tức, Phương Minh Nguy là khách nhân tôn quý nhất của Khải Lý gia tộc.
Đến tận lúc này, Trương Xuân thắng đã hoàn toàn hết hy vọng, cũng không còn dám hy vọng xa vời rằng Phương Minh Nguy sẽ đại biểu cho tập đoàn Sao Chổi tham gia cuộc thí cơ giáp gì đó.
Nhưng mà, làm cho ông ta tuyệt đối không tưởng được chính là, ông ta nhận được điện báo của Phương Minh Nguy, hơn nữa còn tỏ vẻ rằng nguyện ý đại biểu cho tập đoàn Sao Chổi tham gia vào cuộc thi cơ giáp mười năm một lần của các quốc gia cấp hai.
Vừa nghe tin này, Trương Xuân Thắng liền sửng sốt nửa ngày, sau đó liền mừng rỡ như điên. Ông ta lập tức báo tin cho vợ chồng Phương Chính Dung, nhanh chóng trở về Phương gia.
Cả nhà gặp nhau, đương nhiên là cảm động một phen rồi, nhưng mà Phương Minh Nguy cũng không đem toàn bộ chuyện xảy ra trên người nói cho cha mẹ biết. Cũng không phải là do hắn có lòng giấu diếm, mà dựa theo lời dặn của Vương Tự Cường, trước khi cuộc thi chấm dứt, không cần phải rêu rao.
Khác với hai vợ chồng Phương Chính Dung, khi Trương Xuân Thắng vừa bước vào phòng, ánh mắt của ông lập tức tập trung lên sáu người Cơ Nặc.
Làm quản lí của tất cả công ty bảo an thuộc tập đoàn Sao Chổi trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, bản thân Trương Xuân Thắng cũng có thực lực nhất định.
Ông ta và tiến sĩ Tạp Tu như nhau, đều là cao thủ có năng lực thể thuật đạt cấp mười, trong Tạp Lí Mỗ có thể coi là nhân vật số một. Nhưng mà giờ phút này, trong ánh mắt của ông ta lại tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Từ Quân, Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung đều là cao thủ mới đột phá cấp mười một, có thể cảm nhận được khí thế cường đại trên người bọn họ, đây cũng là do bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thu lại khí thế trên người. Cho nên Trương Minh Thắng vừa nhìn, liền lập tức rõ ràng năng lực và đẳng cấp của bọn họ.Vừa nhìn thấy ba vị cao thủ có năng lực thể thuật đạt đến cấp mười một, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, đã khiến cho ông ta cực kỳ bất ngờ rồi. Nhìn nhìn Cơ Nặc, Hiệp Bá Bảo và Vương Lôi sau lưng Phương Minh Nguy, trong lòng ông ta càng rung động hơn.
Bởi vì, với năng lực của ông ta, mà lại không thể nhìn thấu sâu cạn của ba người này.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về hướng Phương Minh Nguy, Trương Xuân Thắng càng ngạc nhiên hơn.
Không giống với vợ chồng Phương Chính Dung, ánh mắt của ông ta rất khác, cho nên đơn giản phát hiện ra Phương Minh Nguy đã khác hẳn so với trước đây.
Không chỉ là cao lớn hơn một chút, mà chủ yếu là, khí chất của Phương Minh Nguy đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trên người của hắn, đã mơ hồ xuất hiện một loại khí độ ngưng trọng như núi. Hơn nữa trong đôi mắt của hắn, thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng, cho dù là Trương Xuân Thắng, cũng không dám nhìn trực tiếp.
Cúi thấp đầu xuống, trong nội tâm của Trương Xuân Thắng tràn đầy kinh ngạc, không biết hai năm nay sau khi rời Tạp Lí Mỗ, Phương Minh Nguy đã trải qua sự kiện gì, mà lại có được thay đồi lớn như vậy.
Trên thực tế, bản thân Phương Minh Nguy cũng không cố ý thay đổi mình, chỉ là mỗi ngày sống chung cùng một chỗ với mấy người Vương Tự Cường, Trương Cảnh Vận, Cơ Nặc, trong tình huống không hề hay biết, tự nhiên mà hình thành một cổ khí thế cao hơn một bậc.
Cổ khí thế này trong mắt bọn người Vương Tự Cường, đó là đương nhiên, nhưng rơi vào trong mắt của Trương Xuân Thắng, lại không thể tiêu hóa nỗi.
về phần vợ chồng Phương Chính Dung, dù sao cũng là cha mẹ ruột của Phương Minh Nguy, trong mắt bọn họ, chỉ cần Phương Minh Nguy không đi giải phẫu trang điểm này nọ, thì như vậy hắn vần là một đứa nhỏ hai mươi tuổi không hiểu chuyện gì hết, cho nên bọn họ tất nhiên là không chú ý đến thay đổi trên người của Phương Minh Nguy.
Nói chuyện một hồi, Phương Minh Nguy đem mấy người Cơ Nặc giới thiệu cho cha mẹ. Đương nhiên hắn chỉ nói đây là bạn tốt của mình, đến đây là để cố vũ cho mình thôi.
Vợ chồng Phương Chính Dung cũng biết con trai sẽ đại diện cho tập đoàn Sao Chổi đi tham gia thi đấu gì đó, cho nên cũng không thèm để ý mấy cái này, cũng nhiệt liệt hoan nghênh mấy người Cơ Nặc.
Hiệp Bá Bảo lấy ra một món quà đã chuẩn bị từ sớm, mở ra xem, bên trong có hai bình nhỏ trong suốt, bên trong bỉnh có chứa dung dịch màu vàng nhạt.
“Đến được rồi, còn mang lễ vật làm gì!” Phương Chính Dung cười ha hả, tiện tay đề quà qua một bên.
Trong lòng Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, hắn không nghĩ Hiệp Bá Bảo lại chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ mình
Ánh mắt của Trương Xuân Thắng dừng lại trên hai cái bình thật lâu, sắc mặt của ông ta dần dần thay đổi, hỏi: “Phương tiên sinh, có thể mạo muội cho hỏi, đây là vật gì không?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, nhưng mà hắn nhìn trái nhìn phải, cũng chẳng biết đây là cái gì cả, chẳng lê là rượu ngon sao? Nhưng mà vậy thì hình như hơi bị ít thì phải.
Quay đầu lại nhìn Hiệp Bá Bảo, chỉ nghe hắn cười nhạt: “Đây là sinh mệnh khôi phục dịch của nước tôi, có một tác dụng hồi phục nhất định đối với cơ thề già yếu của con người, hai vị sử dụng tương đối phù hợp”
Sắc mặt của mấy người đồng thời rung động.
Vợ chồng Phương Chính Dung và Trương Xuân Thắng thì kinh ngạc vì lai lịch của thử này, phải biết rằng, sinh mệnh khôi phục dịch chỉ có những quốc gia ngoài cấp ba mới có thể nghiên cứu và phát triển. Ở trong liên minh địa cầu, tuy rằng cũng có một vài người có thể hưởng thụ, nhưng mà giá cả của thứ này vô cùng đắt tiền, tuyệt đối không phải là thứ mà người thường có thể chi trả được.
Cho dù là đem cả tập đoàn Sao Chổi ra cầm, cũng chưa chắc đã có thể mua được một bình sính mệnh khôi phục dịch. Cho nên ánh mắt của vợ chồng Phương Chính Dung và Trương Xuân Thắng nhìn về hướng Hiệp Bá Bảo lập tức thay đồi.
Còn những người biết rõ lai lịch của Hiệp Bá Bảo là bọn Cơ Nặc thì có vẻ thất sắc một chút, biết hai cái bình này khác hẳn so với sinh mệnh khôi phục dịch của các quốc gia cấp ba trong suy nghĩ của vợ chồng Phương Chính Dung và Trương Xuân Thắng. Quốc gia trong miệng của Hiệp Bá Bảo, chính là Nữu Man đế quốc cấp năm!
Sinh mệnh khôi phục dịch của quốc gia cấp năm, sao có thể so sánh với hàng thấp kém của quốc gia cấp ba?
Có thể nói, trong liên minh địa cầu, ngoại trừ một hệ của Vương Tự Cường ra, thì không có ai có thể đụng đến sản phẩm cao cấp này. Mà Hiệp Bá Bảo vừa ra tay liền dùng đến, có thể thấy được trình độ coi trọng của hắn với Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy chậm rãi đứng lên, thoáng ôm Hiệp Bá Bảo một, ghé vào lổ tai của hắn nói nhỏ: “Cảm ơn”
Giờ phút này, hắn thật tâm nói lời cảm ơn.
Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, vợ chồng Phương Chính Dung được mọi người chắc nhớ, nơm nớp lo sợ đem hai bảo bối có giá trị liên thành này cất kỹ, sau đó mới ra mỡ cửa.
Ngoài cửa là một người quen cũ, là lãnh đạo trực tiếp của vợ chồng Phương Chính Dung, mà phía sau người này là một ông già lớn tuổi đầu hói.
“Hứa đổng, sao ngài lạt đến?” Trương Xuân thắng vội vàng giới thiệu: “VỊ này chính là chủ tịch tập đoàn Sao Chổi chúng tôi, Hứa Minh Duệ tiên sinh”
Vợ chồng Phương Chính Dung lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch tập đoàn, thật ra thì với thân phận của bọn họ, tuyệt đối không có cách nào khiến cho Hứa Minh Duệ xuất hiện trong cuộc sống được. Cho nên tại thời khắc này, trong lòng có chút không yên, không biết boss đệ nhất trong tập đoàn đại giá quang lâm, là muốn làm gì?
Dựa theo lời dặn của Vương Tự Cường, lần trở về của bọn họ cũng gây ầm ĩ, mà chỉ lặng lẽ trở về Tạp Lí Mỗ.
Đương nhiên, đi theo bên cạnh ngoại trừ Hiệp Bá Bảo và Cơ Nặc ra, còn có Vương Lôi, Từ Quần, Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung bốn người. Những người này chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là bảo đảm an toàn cho Phương Minh Nguy.
Về phần Thi Nại Đức, bị giữ lại ở Thủ Đô tinh, tiếp nhận sự dạy bảo từ đích thân Vương Tự Cường, nghe cách nói chuyện của Vương nguyên soái, nếu hắn không tăng lên được hơn hai cấp, thì sẽ không thể xuất quan.
Mà hai chị em Khắc Lỵ Tư và Viên Ninh, thì đã sớm rời khỏi Thủ Đô tinh rồi, trở về Tạp Lí Mỗ. Đương nhiên, trước khi các nàng rời đi, Phương Minh Nguy đã giao cho Khắc Lỵ Tư bản vẽ về công nghệ chế tạo năng lượng khối. Cái này đối liên minh địa cầu mà nói. Là một báu vật vô giá, Khắc Lỵ Tư đã triệu tập lực lượng hộ vệ khổng lồ của gia tộc Khải Lý, đi theo tuyến đường hàng không an toàn nhất trở về Tạp Lí Mỗ.
Xuống phi thuyền, Phương Minh Nguy quay đầu lại nhìn sáu bảo tiêu sau lưng, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nhưng mà hắn cũng đã bội phục thủ đoạn của lão sư hắn rồi.
Năng lực thể thuật của Từ Quân, Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung đều đã đạt đến tiêu chuẩn của cấp mười một.
Nhớ rõ một năm trước, bọn họ chỉ mới vỏn vẹn cấp chín, nhưng mà chỉ sau một năm, thậm chí là đã vượt qua hai cấp, hơn nữa ngay cả trở ngại cấp mười một cũng đã vượt qua luôn rồi.
Tốc độ nghe rợn người như vậy, chỉ thua kém mình một chút mà thôi. Mà đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Phương Minh Nguy lại kính nể lão sư.
Có thể tu luyện tình trạng của mình lên đến tuyệt đỉnh, đã là một chuyện không dễ dàng rồi. Nhưng mà trợ giúp người khác đột phá cực hạn, mới là đại sự chân chính.
Có những người này bên cạnh, Phương Minh Nguy cũng không cần hao tâm tổn trí về vấn đề an toàn.
Hơn nữa, sáu chiếc phi thuyền này cũng không phải đề chơi, chỉ cần ra lệnh một tiếng, nhân viên điều khiển trên thuyền sẽ tư nhiên vận hành những chiếc phi thuyền này, hơn nữa còn tiến hành cứu viện trong thời gian ngắn nhất.
Sáu phi thuyền lớn nhỏ này liên thủ. Tuy không nhất định có thể đánh thắng cả liên minh địa cầu, nhưng mà đối phó với một lực lượng trên một tinh cầu thì vẫn dư dả.
Mua một chiếc xe lớn tại cảng vũ trụ, lái về nhà.
Không sai, không phải là thuê mà là sau khi được Phương Minh Nguy nhìn trúng liền trực tiếp quét thẻ mua luôn.
Phương Minh Nguy bây giờ, sau khi lấy được của cải để dành cả đời của Ai Khắc, túi tiền đã dày cực kỳ, tuy không cách nào so sánh với Hoa Danh Đường, nhưng trong liên minh địa cầu, cũng coi như là giàu có một phương.
Tốc độ lái xe rất nhanh, không bao lâu đã trở về nhà.
Mở cửa ra xem xét, cha mẹ không ở nhà, mà phòng của mình vẫn được giữ nguyên y rủn! lúc mình rời đi. Nhìn những cảnh vật quen thuộc này, trong lòng hắn liền nổi lên một cảm xúc ôn hòa.
Suy nghĩ một hồi, Phương Minh Nguy liền gọi cho tiến sĩ Tạp Tu và Trương Xuân Thắng, nói cho bọn họ biết mình đã trở về.
Tiến sĩ Tạp Tu thông qua cái miệng của con gái, biết được kinh nghiệm của hắn, cho nên chỉ khen hai câu là xong, nhưng Trương Xuân Thắng lại vui mừng quá đỗi. . ( )
Từ khi Phương Minh Nguy được gia tộc Khải Lý đưa đến Thủ Đô tinh, Trương Xuân Thắng lúc nào cũng lo lắng, có phải là Khải Lý gia muốn độc chiếm hay không.
Chỉ là, đối mặt với gia tộc Khải Lý, trên dưới tập đoàn Sao Chồi, chẳng ai dám đứng ra hỏi thăm. Nếu không như thế, tại vài ngày sau, Đại Vệ tiên sinh của Khải Lý gia đích thân đến, tuy lời nói của ông ta rất hàm hồ, nhưng mơ hồ để lộ ra một tin tức, Phương Minh Nguy là khách nhân tôn quý nhất của Khải Lý gia tộc.
Đến tận lúc này, Trương Xuân thắng đã hoàn toàn hết hy vọng, cũng không còn dám hy vọng xa vời rằng Phương Minh Nguy sẽ đại biểu cho tập đoàn Sao Chổi tham gia cuộc thí cơ giáp gì đó.
Nhưng mà, làm cho ông ta tuyệt đối không tưởng được chính là, ông ta nhận được điện báo của Phương Minh Nguy, hơn nữa còn tỏ vẻ rằng nguyện ý đại biểu cho tập đoàn Sao Chổi tham gia vào cuộc thi cơ giáp mười năm một lần của các quốc gia cấp hai.
Vừa nghe tin này, Trương Xuân Thắng liền sửng sốt nửa ngày, sau đó liền mừng rỡ như điên. Ông ta lập tức báo tin cho vợ chồng Phương Chính Dung, nhanh chóng trở về Phương gia.
Cả nhà gặp nhau, đương nhiên là cảm động một phen rồi, nhưng mà Phương Minh Nguy cũng không đem toàn bộ chuyện xảy ra trên người nói cho cha mẹ biết. Cũng không phải là do hắn có lòng giấu diếm, mà dựa theo lời dặn của Vương Tự Cường, trước khi cuộc thi chấm dứt, không cần phải rêu rao.
Khác với hai vợ chồng Phương Chính Dung, khi Trương Xuân Thắng vừa bước vào phòng, ánh mắt của ông lập tức tập trung lên sáu người Cơ Nặc.
Làm quản lí của tất cả công ty bảo an thuộc tập đoàn Sao Chổi trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, bản thân Trương Xuân Thắng cũng có thực lực nhất định.
Ông ta và tiến sĩ Tạp Tu như nhau, đều là cao thủ có năng lực thể thuật đạt cấp mười, trong Tạp Lí Mỗ có thể coi là nhân vật số một. Nhưng mà giờ phút này, trong ánh mắt của ông ta lại tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Từ Quân, Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung đều là cao thủ mới đột phá cấp mười một, có thể cảm nhận được khí thế cường đại trên người bọn họ, đây cũng là do bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thu lại khí thế trên người. Cho nên Trương Minh Thắng vừa nhìn, liền lập tức rõ ràng năng lực và đẳng cấp của bọn họ.Vừa nhìn thấy ba vị cao thủ có năng lực thể thuật đạt đến cấp mười một, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, đã khiến cho ông ta cực kỳ bất ngờ rồi. Nhìn nhìn Cơ Nặc, Hiệp Bá Bảo và Vương Lôi sau lưng Phương Minh Nguy, trong lòng ông ta càng rung động hơn.
Bởi vì, với năng lực của ông ta, mà lại không thể nhìn thấu sâu cạn của ba người này.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về hướng Phương Minh Nguy, Trương Xuân Thắng càng ngạc nhiên hơn.
Không giống với vợ chồng Phương Chính Dung, ánh mắt của ông ta rất khác, cho nên đơn giản phát hiện ra Phương Minh Nguy đã khác hẳn so với trước đây.
Không chỉ là cao lớn hơn một chút, mà chủ yếu là, khí chất của Phương Minh Nguy đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trên người của hắn, đã mơ hồ xuất hiện một loại khí độ ngưng trọng như núi. Hơn nữa trong đôi mắt của hắn, thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng, cho dù là Trương Xuân Thắng, cũng không dám nhìn trực tiếp.
Cúi thấp đầu xuống, trong nội tâm của Trương Xuân Thắng tràn đầy kinh ngạc, không biết hai năm nay sau khi rời Tạp Lí Mỗ, Phương Minh Nguy đã trải qua sự kiện gì, mà lại có được thay đồi lớn như vậy.
Trên thực tế, bản thân Phương Minh Nguy cũng không cố ý thay đổi mình, chỉ là mỗi ngày sống chung cùng một chỗ với mấy người Vương Tự Cường, Trương Cảnh Vận, Cơ Nặc, trong tình huống không hề hay biết, tự nhiên mà hình thành một cổ khí thế cao hơn một bậc.
Cổ khí thế này trong mắt bọn người Vương Tự Cường, đó là đương nhiên, nhưng rơi vào trong mắt của Trương Xuân Thắng, lại không thể tiêu hóa nỗi.
về phần vợ chồng Phương Chính Dung, dù sao cũng là cha mẹ ruột của Phương Minh Nguy, trong mắt bọn họ, chỉ cần Phương Minh Nguy không đi giải phẫu trang điểm này nọ, thì như vậy hắn vần là một đứa nhỏ hai mươi tuổi không hiểu chuyện gì hết, cho nên bọn họ tất nhiên là không chú ý đến thay đổi trên người của Phương Minh Nguy.
Nói chuyện một hồi, Phương Minh Nguy đem mấy người Cơ Nặc giới thiệu cho cha mẹ. Đương nhiên hắn chỉ nói đây là bạn tốt của mình, đến đây là để cố vũ cho mình thôi.
Vợ chồng Phương Chính Dung cũng biết con trai sẽ đại diện cho tập đoàn Sao Chổi đi tham gia thi đấu gì đó, cho nên cũng không thèm để ý mấy cái này, cũng nhiệt liệt hoan nghênh mấy người Cơ Nặc.
Hiệp Bá Bảo lấy ra một món quà đã chuẩn bị từ sớm, mở ra xem, bên trong có hai bình nhỏ trong suốt, bên trong bỉnh có chứa dung dịch màu vàng nhạt.
“Đến được rồi, còn mang lễ vật làm gì!” Phương Chính Dung cười ha hả, tiện tay đề quà qua một bên.
Trong lòng Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, hắn không nghĩ Hiệp Bá Bảo lại chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ mình
Ánh mắt của Trương Xuân Thắng dừng lại trên hai cái bình thật lâu, sắc mặt của ông ta dần dần thay đổi, hỏi: “Phương tiên sinh, có thể mạo muội cho hỏi, đây là vật gì không?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, nhưng mà hắn nhìn trái nhìn phải, cũng chẳng biết đây là cái gì cả, chẳng lê là rượu ngon sao? Nhưng mà vậy thì hình như hơi bị ít thì phải.
Quay đầu lại nhìn Hiệp Bá Bảo, chỉ nghe hắn cười nhạt: “Đây là sinh mệnh khôi phục dịch của nước tôi, có một tác dụng hồi phục nhất định đối với cơ thề già yếu của con người, hai vị sử dụng tương đối phù hợp”
Sắc mặt của mấy người đồng thời rung động.
Vợ chồng Phương Chính Dung và Trương Xuân Thắng thì kinh ngạc vì lai lịch của thử này, phải biết rằng, sinh mệnh khôi phục dịch chỉ có những quốc gia ngoài cấp ba mới có thể nghiên cứu và phát triển. Ở trong liên minh địa cầu, tuy rằng cũng có một vài người có thể hưởng thụ, nhưng mà giá cả của thứ này vô cùng đắt tiền, tuyệt đối không phải là thứ mà người thường có thể chi trả được.
Cho dù là đem cả tập đoàn Sao Chổi ra cầm, cũng chưa chắc đã có thể mua được một bình sính mệnh khôi phục dịch. Cho nên ánh mắt của vợ chồng Phương Chính Dung và Trương Xuân Thắng nhìn về hướng Hiệp Bá Bảo lập tức thay đồi.
Còn những người biết rõ lai lịch của Hiệp Bá Bảo là bọn Cơ Nặc thì có vẻ thất sắc một chút, biết hai cái bình này khác hẳn so với sinh mệnh khôi phục dịch của các quốc gia cấp ba trong suy nghĩ của vợ chồng Phương Chính Dung và Trương Xuân Thắng. Quốc gia trong miệng của Hiệp Bá Bảo, chính là Nữu Man đế quốc cấp năm!
Sinh mệnh khôi phục dịch của quốc gia cấp năm, sao có thể so sánh với hàng thấp kém của quốc gia cấp ba?
Có thể nói, trong liên minh địa cầu, ngoại trừ một hệ của Vương Tự Cường ra, thì không có ai có thể đụng đến sản phẩm cao cấp này. Mà Hiệp Bá Bảo vừa ra tay liền dùng đến, có thể thấy được trình độ coi trọng của hắn với Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy chậm rãi đứng lên, thoáng ôm Hiệp Bá Bảo một, ghé vào lổ tai của hắn nói nhỏ: “Cảm ơn”
Giờ phút này, hắn thật tâm nói lời cảm ơn.
Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, vợ chồng Phương Chính Dung được mọi người chắc nhớ, nơm nớp lo sợ đem hai bảo bối có giá trị liên thành này cất kỹ, sau đó mới ra mỡ cửa.
Ngoài cửa là một người quen cũ, là lãnh đạo trực tiếp của vợ chồng Phương Chính Dung, mà phía sau người này là một ông già lớn tuổi đầu hói.
“Hứa đổng, sao ngài lạt đến?” Trương Xuân thắng vội vàng giới thiệu: “VỊ này chính là chủ tịch tập đoàn Sao Chổi chúng tôi, Hứa Minh Duệ tiên sinh”
Vợ chồng Phương Chính Dung lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch tập đoàn, thật ra thì với thân phận của bọn họ, tuyệt đối không có cách nào khiến cho Hứa Minh Duệ xuất hiện trong cuộc sống được. Cho nên tại thời khắc này, trong lòng có chút không yên, không biết boss đệ nhất trong tập đoàn đại giá quang lâm, là muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.