Chương 28
Tô Lâu Lạc
21/12/2022
Thông thường những người mới bước chân vào ngành này đều được sắp xếp đi theo học tập các luật sư trong sở. Đồng thời dùng thời gian trong sở để đọc thêm các hồ sơ cũ, đối với người mới thì đây là những điều cốt yếu ngoài sách giáo khoa.
Sau vài câu tán gẫu về tóc của Phó An Nhiên, Giản Ý Chi nhướng mày nói: "Từ nay về sau nhất định phải chấp hành quy định, cố gắng học hỏi làm việc. Trước mắt thì cứ theo tôi, tôi ở trên nói còn em ngồi dưới nghe, thời gian còn lại thì tìm tư liệu vụ án cũ học hỏi. Em thấy có vấn đề gì không?"
"Không có." Phó An Nhiên lắc đầu.
"Được rồi, sau khi ra cửa thì rẽ phải. Phòng họp cũ hiện tại là phòng lưu trữ hồ sơ, đi đi." Giản Ý Chi cười cười hướng dẫn.
Phó An Nhiên nghe theo Giản Ý Chi thuận lợi tìm thấy phòng lưu trữ hồ sơ. Giá sách bên trong chất đầy hồ sơ những vụ án đã khép lại, ở gáy mỗi tệp văn kiện được đánh dấu ngày tháng đầy đủ. Cô hơi ngẩng đầu lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve gáy sách, lấy thử ra xem, đọc từng cái một.
Cùng lúc đó, nhóm nam thanh nữ tú ở tầng một bắt đầu xì xào bàn tán.
Tướng mạo Trần Dật tuy nhã nhặn nhưng thực chất bên trong lại thích đi hóng hớt, đang dùng văn kiện che mặt, nhỏ giọng có phần đoán già đoán non: "Này, mấy người nói xem, có phải Giản lão đại cũng xuân tâm manh động rồi không?"
Liễu Ức liếc mắt nhìn lên tầng hai, quay lại học theo bộ dáng của Trần Dật: "Đây là lần đầu tiên Giản lão đại đích thân đưa người tới. Trước đây chưa từng có chuyện này, cô gái này cũng không có trong danh sách phỏng vấn, là Giản lão đại tự mình nói với tôi."
Mạnh Tư Kỳ trợn mắt nhìn hai người này một cái, sau đó hạ giọng: "Hai người có bị ngốc không? Ai trong chúng ta mà không có kinh nghiệm? Cô gái kia rõ ràng là vừa mới vào ngành không phải sao? Hơn nữa tôi nghe nói Ôn lão đại với Giản lão đại không hài lòng với buổi phỏng vấn hôm trước, cô gái đó cũng là người đã đến dự tiệc kỷ niệm ba năm thành lập công ty lần trước. Lúc đó tôi nghe thấy cô gái kia gọi Giản lão đại là học tỷ. Rõ ràng là người quen, cái này thì có gì kỳ quái?"
Những người này có thể vì sự việc của Ôn Khinh Hàn, cho nên cũng nghĩ Giản Ý Chi cũng đang âm thầm ôm nữ thần về nhà. Khi nghe Mạnh Tư Kỳ nói vậy, tất cả lại cảm thấy khá hợp lý. Suy cho cùng, tính tình Giản Ý Chi không nhạt nhẽo như Ôn Khinh Hàn, nếu thật sự có chuyện gì, như thế nào lại không nhìn ra chút manh mối nào?
"Không chỉ vậy đâu" Trần Dật gật đầu, sau đó lại nhìn lướt qua tầng hai, thấy Giản Ý Chi cầm tách trà chậm rãi đi tới, hắn liền hắng giọng vội vàng cúi đầu thấp giọng nói: "Làm việc đi, lão đại ra rồi."
Phó An Nhiên nhìn hồ sơ trong kho lưu trữ cả ngày, đến lúc mệt mỏi liền đứng ở bên cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, trong đầu đầy rẫy những vụ án vừa đọc. Cả ngày cũng nhìn thấy rất nhiều vụ án do Giản Ý Chi xử lý, nên nhưng lúc này dù có mệt mỏi nàng cũng sẽ miễn cưỡng tinh thần xem kỹ một chút.
Từng bản ghi chép của mỗi vụ án giống như đang lần lượt hiện ra trước mắt cô. Ở nơi trang nghiêm kia, Giản Ý Chi không còn mang bộ dáng ôn hòa thường ngày, tỏa ra sức thuyết phục khiến thân chủ cảm thấy yên tâm.
"Cộc cộc cộc".
Cánh cửa phòng lưu trữ bị vang lên tiếng gõ nhịp nhàng. Phó An Nhiên ngẩng đầu lên, Giản Ý Chi đang dựa vào cửa, trên tay cầm một chiếc cốc sứ, khóe môi có chút giương lên.
"Học tỷ..." Phó An Nhiên đứng dậy, chợt nhận ra mình gọi nhầm, vội thay lời: "Giản luật sư, sao chị lại tới đây?"
Giản Ý Chi sải bước đi tới, đặt cái cốc lên bàn trước mặt Phó An Nhiên, vỗ nhẹ lên vai cô nói: "Gọi học tỷ là được rồi, không cần căng thẳng như vậy. Tôi mang trà lên cho em, em cứ tiếp tục đi."
Vừa rồi Giản Ý Chi đứng ở cửa quan sát một hồi lâu, quả nhiên Phó An Nhiên rất siêng năng. Giản Ý Chi nhìn lâu như vậy cô cũng không hay biết, mệt mỏi thì đưa tay lên dụi dụi mắt rồi lại đọc tiếp, ngón tay vẫn còn đặt trên sách ghi chép, lại rất nghiêm túc.
"Cảm ơn học tỷ." Phó An Nhiên mỉm cười trả lời. Cô thấy Giản Ý Chi tìm tài liệu, cho nên cũng không nói gì thêm, ngồi xuống tiếp tục đọc hồ sơ, đọc đến quên cả giờ giấc, đôi mắt mệt mỏi mà chớp chớp mấy cái, theo thói quen lại giơ tay lên muốn xoa.
"Này, đừng cứ luôn dụi mắt."
Thanh âm của Giản Ý Chi truyền đến từ phía trước, Phó An Nhiên nhìn lên thì thấy nàng đang cầm tài liệu ngồi đối diện với cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc khi từ tài liệu nhìn lên.
"Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi, dù sao chút nữa cũng xuống dưới rồi." Giản Ý Chi bắt chéo chân dựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái, nghịch cây bút trên tay.
"Được." Phó An Nhiên liếc nhìn đồng hồ, từ bỏ ý định tiếp tục xem hồ sơ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ ánh lên màu vàng cam, là ánh sáng của trời hoàng hôn. Không chói mắt như buổi sáng hay buổi trưa, chỉ còn lại hơi ấm. Ánh mắt của Phó An Nhiên chuyển sang Giản Ý Chi đang được ánh chiều tà bao phủ. Ánh sáng nhẹ nhàng không gây chói mắt, tựa như từ người nàng tỏa ra vậy.
Phó An Nhiên nghĩ Giản Ý Chi cho tới nay vẫn chưa gọi tên cô, thậm chí trước đây cũng không. Mặc dù cô sẽ không nghĩ Giản Ý Chi bất lịch sự, nhưng có thể là có lý do. Hai tay cô siết chặt góc hồ sơ, có chút do dự nói khẽ: "Học tỷ, về sau chị có thể gọi tên em."
Giản Ý Chi khẽ gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi tài liệu trên tay, hắng giọng "Ừm" một tiếng.
Có vẻ như nàng cần tập trung, không nên quấy rầy. Thấy vậy, Phó An Nhiên đưa tay cầm lấy chiếc cốc mà Giản Ý Chi đưa cho mình, định đi đến bên cửa sổ nhìn về phía xa, thư giãn đôi mắt. Mới đi nửa đường đã nghe thấy thanh âm ung dung của Giản Ý Chi truyền đến: "Ừm...An Nhiên. Hôm nay ngồi đọc hồ sơ cả ngày như vậy, em có thắc mắc gì không?"
Giản Ý Chi đang ngồi xem hồ sơ vụ án trước đây, nàng thản nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng lần đầu tiên gọi thẳng tên Phó An Nhiên như thế khiến nàng có chút không quen.
Phó An Nhiên nghe vậy lại ngồi xuống, cô cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cô không biết có nên hỏi Giản Ý Chi hay không. Bây giờ Giản Ý Chi đã hỏi như vậy, làm nàng cảm thấy câu hỏi kìm nén trong lòng nãy giờ chỉ chờ được nói ra.
"Đương nhiên là có."
"Hửm?" Giản Ý Chi thích thú, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng mang người mới đến, nàng đặt hồ sơ sang một bên nói: "Nói tôi biết một chút, em thấy sao?"
Phó An Nhiên chọn ra một trường hợp trên kệ hồ sơ năm ngoái. Giản Ý Chi giương mắt lên nhìn một lúc, câu môi nói, "Vụ này là từ năm ngoái, một giáo viên trung học đã lạm dụng nhiều học sinh nữ. Một học sinh khởi kiện, ba học sinh khác làm chứng trước tòa, bị cáo cũng không kháng cáo sau bản án sơ thẩm, có chuyện gì sao?"
Phó An Nhiên cau mày, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu, cô lật hồ sơ vụ án xem qua một lần nữa, nói "Loại vụ án này được coi là khó thu thập nhân chứng cùng bằng chứng. Theo em biết được nhiều nạn nhân không muốn đứng lên để làm chứng trước tòa, thậm chí còn có những tình huống thay đổi lời khai. Vì họ ở thế bị động, sợ bị trả thù, còn có sợ bị tổn hại đến danh tiếng nữa."
Giản Ý Chi gật đầu, "Còn gì nữa không?"
"Cho nên..." Phó An Nhiên hít một hơi "Lúc đó làm thế nào mà chị thuyết phục được những nữ sinh kia ra tòa làm chứng vậy?"
Không sai, luật sư chịu trách nhiệm cho vụ án này vào thời điểm đó là Giản Ý Chi. Thời điểm đó Phó An Nhiên có nghe qua vụ án này, sau đó nàng cũng dần quên. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy hồ sơ, bao nhiêu ký ức cùng thắc mắc liền ập đến, nghi vấn của cô đối với vụ án này lần nữa được dấy lên.
Tất nhiên, không phải nghi ngờ về việc phán quyết, mà là câu hỏi về cách Giản Ý Chi thuyết phục những nữ sinh kia.
Giản Ý Chi cầm tập tài liệu được Phó An Nhiên mở ra trước mặt, lật đến trang ghi chép giai đoạn thẩm vấn, những ký ức về thời gian đó giống như đồng loạt hiện ra trước mặt nàng.
"Nữ sinh đến nhờ tôi giúp đỡ nói với tôi là em ấy không phải là nạn nhân duy nhất. Sau đó tôi mới biết đến ba học sinh kia, lúc đầu đúng là không muốn hợp tác với tôi." Thanh âm Giản Ý Chi trầm đi một chút, nhíu mày, khóe môi vừa rồi còn tươi cười liền mím chặt, chưa trả lời đã hỏi: "Nếu là em, em sẽ làm gì?"
Phó An Nhiên nhìn nàng, trả lời: "Em sẽ làm công tác tư tưởng từng người một, để họ nhận ra hành vi của họ có vẻ là giữ cho mọi chuyện êm xuôi, nhưng thực chất là có bản chất dung túng. Nếu người làm sai không bị trừng trị thích đáng thì hắn vẫn sẽ tiếp tục tội ác của mình."
Đôi mắt tĩnh mịch của Giản Ý Chi hiện lên chút ý cười, cô đặt bút cùng tập hồ sơ trên tay xuống, duỗi ngón trỏ phải lắc lư nhẹ nhàng rồi đứng dậy đi tới mở cửa sổ ra, nhìn hoàng hôn đang dần chìm xuống.
"Giải pháp của em được rất nhiều lựa chọn, lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi phát hiện ra mình đã sai rồi. Tôi bận rộn từ sáng đến tối, nhưng cuối cùng không thuyết phục được ai, các em ấy vừa nhìn thấy tôi thì đã biết tôi muốn nói gì."
"Sau đó thì sao?" Phó An Nhiên cũng đứng dậy, vô thức nhẹ nhàng thả chậm tốc độ, tựa như sợ sẽ làm xáo trộn ký ức của Giản Ý Chi.
"Sau đó?" Giản Ý Chi mỉm cười, quay đầu lại. Ánh nắng mặt trời phủ lên mái tóc dài của nàng một lớp màu vàng cam, chiếc áo sơ mi trắng của nàng cũng được nhuộm màu cam ấm áp. Một tay nàng ôm ngực, một tay gõ vào cửa sổ, nhớ lại: "Chúng ta luôn đi theo những cách phổ biến để giải quyết vấn đề, chẳng hạn như tôi đã làm vào thời điểm đó, từng bước thuyết phục từng người một. Nhưng kỳ thực, không phải lúc nào nói chuyện cũng mang lại thành công. Cho nên tôi muốn đặt hậu quả của việc họ im lặng cho chính họ tận mắt chứng kiến".
Đôi khi người ta biết chính xác kết quả sẽ ra sao nhưng lại không tận mắt chứng kiến, cho nên vẫn hy vọng trong lòng rằng sẽ có may mắn.
"Sau đó chị đã làm gì?" Phó An Nhiên từ từ đến gần, nhìn Giản Ý Chi một lúc.
Giản Ý Chi ngừng gõ cửa sổ, trên mặt hiện lên tia nghiêm nghị cùng thương xót. Những ngón tay thon dài của nàng nắm lấy khung cửa sổ, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, cũng nhẹ đưa thanh âm của nàng truyền đến Phó An Nhiên: "Tôi đã gọi tất cả nữ sinh bị quấy rối đến phòng hội nghị của sở sư vụ, sắp xếp họ vào ghế từ đầu tiên theo thứ tự thời gian họ trở thành nạn nhân.
Tôi nói với họ, 'Bắt đầu với người thứ hai, nhìn sang người ngồi bên trái em. Nếu em ấy chịu đứng ra ngay từ đầu thì hôm nay em sẽ không phải ngồi ở đây. Các em nghĩ như vậy là đang bảo vệ chính mình sao? Không, việc này đã trở thành công cụ để giúp tội phạm làm tổn thương người tiếp theo. Hắn sẽ sử dụng sự im lặng của các em để gây hại cho nhiều người hơn nữa. Nếu thời điểm này các em không đứng lên thì thử tưởng tượng tương lai đi, còn rất nhiều người sẽ ngồi xếp hàng ngồi trong căn phòng này nữa."
Lúc Giản Ý Chi lặp lại đoạn văn đó, ngữ khí rất nghiêm túc, giống như đang trải qua ngày hôm đó một lần nữa.
"Chị như vậy cũng thật quá tàn nhẫn đi, họ nhìn người đằng trước mình, có lẽ sẽ cảm thấy sinh ra oán giận." Phó An Nhiên lắc đầu, dù biết vụ án đã kết thúc nhưng khi nghe Giản Ý Chi nói thì cô vẫn cảm thấy có chút phiền muộn.
Giản Ý Chi đóng cửa sổ lại, khoanh tay nhìn Phó An Nhiên gật đầu, "Tôi biết, nhưng đây là cách trực quan cùng hiệu quả nhất. Cho nên khi tôi thấy họ do dự, tôi lại an ủi họ. Đó không phải lỗi của họ, đó là người phạm tội không biết ăn năn hối cải, họ chỉ sợ hãi theo bản năng mà thôi. Nhưng nếu vào lúc đó họ vẫn chọn cách im lặng, tức là trơ mắt nhìn số nạn nhân tiếp tục tăng lên, trơ mắt nhìn những người sau đó ngồi xuống bên cạnh ngày càng nhiều."
Thanh âm nàng trầm xuống, cả phòng lưu trữ đột nhiên chìm vào im lặng.
Sau một hồi lâu, Phó An Nhiên nói: "Phương pháp này tuy cực đoan, nhưng không thể phủ nhận nó có hiệu quả, còn đi đến kết quả mà chị mong muốn".
Giản Ý Chi nhún nhún vai, đi qua Phó An Nhiên, quay trở lại chiếc ghế nàng vừa ngồi, hơi cúi xuống, vừa thu thập hồ sơ vừa nói, "Cho nên, đôi khi giải pháp của người cũ chưa hẳn đã giải quyết được vấn đề. Chi bằng chúng ta tìm giải pháp mới..."
Nàng dừng lại, cầm tập hồ sơ gõ nhẹ lên bàn rồi đứng thẳng người lên nhìn Phó An Nhiên: "Dù sao kết quả xấu nhất cũng chỉ như thế. Nếu thử cách khác, chắc gì đã thành công."
Bảo thủ không chịu thay đổi trước giờ không phải là phong cách của nàng, chưa kể nhiều tiền bối trong ngành đã dạy cho nàng rất nhiều kinh nghiệm lấy tùy cơ ứng biến làm chủ đạo. Con người thay đổi từng ngày, càng lớn càng trưởng thành chín chắn, làm sao có thể dùng mãi một cách duy nhất để giải quyết vấn đề được đây?
Trên môi nàng nở nụ cười thâm thúy, nói đến giải pháp mới, Ôn Khinh Hàn cũng không kém hơn nàng bao nhiêu.
Phó An Nhiên trầm ngâm gật đầu, sau đó mỉm cười trước những lời Giản Ý Chi nói, đến gần hai bước, khẽ cúi đầu "Hôm nay cảm ơn Giản luật sư đã dạy bảo. Sau này trong công việc xin chị dạy bảo nhiều hơn, em sẽ cố gắng."
Giản Ý Chi sửng sốt nhìn nụ cười của cô một lúc, sau đó cũng mỉm cười, cầm tập hồ sơ quay mặt về phía Phó An Nhiên, "Không có gì, sắp đến giờ tan tầm rồi, sớm về nhà nghỉ ngơi đi."
Có vài người chen chúc trước cửa phòng lưu trữ vội vàng rụt đầu lại, nhẹ nhàng đi xuống lầu, tiếp tục thu thập đồ đạc.
"Thì ra lúc đó lại kinh động tâm phách như vậy." Trần Dật hạ giọng, bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình.
"Không phải sao? Thảo nào lúc đầu họ nhất định không muốn hợp tác, nhưng bước ra thì vẻ mặt lại thay đổi. Hóa ra Giản lão đại lại đặt cược như vậy a..." Thiệu Tình thở dài nói, kéo khóa cặp của mình, vụ án lúc đó cực kỳ nổi tiếng, các đồng nghiệp trong sở cũng rất quan tâm đến việc Giản Ý Chi có thuyết phục được các nữ sinh hay không.
"Đi thôi, đi thôi, tan việc. Về nhà rồi lại lên wechat nói tiếp." Mạnh Tư Kỳ xách cặp lên rồi giục mọi mọi người cùng tan sở.
"Tan tầm tan tầm, này, chờ tôi..." Liễu Ức vội vàng kêu một tiếng, thu dọn cặp sách, đi theo bước chân của mọi người.
Sau vài câu tán gẫu về tóc của Phó An Nhiên, Giản Ý Chi nhướng mày nói: "Từ nay về sau nhất định phải chấp hành quy định, cố gắng học hỏi làm việc. Trước mắt thì cứ theo tôi, tôi ở trên nói còn em ngồi dưới nghe, thời gian còn lại thì tìm tư liệu vụ án cũ học hỏi. Em thấy có vấn đề gì không?"
"Không có." Phó An Nhiên lắc đầu.
"Được rồi, sau khi ra cửa thì rẽ phải. Phòng họp cũ hiện tại là phòng lưu trữ hồ sơ, đi đi." Giản Ý Chi cười cười hướng dẫn.
Phó An Nhiên nghe theo Giản Ý Chi thuận lợi tìm thấy phòng lưu trữ hồ sơ. Giá sách bên trong chất đầy hồ sơ những vụ án đã khép lại, ở gáy mỗi tệp văn kiện được đánh dấu ngày tháng đầy đủ. Cô hơi ngẩng đầu lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve gáy sách, lấy thử ra xem, đọc từng cái một.
Cùng lúc đó, nhóm nam thanh nữ tú ở tầng một bắt đầu xì xào bàn tán.
Tướng mạo Trần Dật tuy nhã nhặn nhưng thực chất bên trong lại thích đi hóng hớt, đang dùng văn kiện che mặt, nhỏ giọng có phần đoán già đoán non: "Này, mấy người nói xem, có phải Giản lão đại cũng xuân tâm manh động rồi không?"
Liễu Ức liếc mắt nhìn lên tầng hai, quay lại học theo bộ dáng của Trần Dật: "Đây là lần đầu tiên Giản lão đại đích thân đưa người tới. Trước đây chưa từng có chuyện này, cô gái này cũng không có trong danh sách phỏng vấn, là Giản lão đại tự mình nói với tôi."
Mạnh Tư Kỳ trợn mắt nhìn hai người này một cái, sau đó hạ giọng: "Hai người có bị ngốc không? Ai trong chúng ta mà không có kinh nghiệm? Cô gái kia rõ ràng là vừa mới vào ngành không phải sao? Hơn nữa tôi nghe nói Ôn lão đại với Giản lão đại không hài lòng với buổi phỏng vấn hôm trước, cô gái đó cũng là người đã đến dự tiệc kỷ niệm ba năm thành lập công ty lần trước. Lúc đó tôi nghe thấy cô gái kia gọi Giản lão đại là học tỷ. Rõ ràng là người quen, cái này thì có gì kỳ quái?"
Những người này có thể vì sự việc của Ôn Khinh Hàn, cho nên cũng nghĩ Giản Ý Chi cũng đang âm thầm ôm nữ thần về nhà. Khi nghe Mạnh Tư Kỳ nói vậy, tất cả lại cảm thấy khá hợp lý. Suy cho cùng, tính tình Giản Ý Chi không nhạt nhẽo như Ôn Khinh Hàn, nếu thật sự có chuyện gì, như thế nào lại không nhìn ra chút manh mối nào?
"Không chỉ vậy đâu" Trần Dật gật đầu, sau đó lại nhìn lướt qua tầng hai, thấy Giản Ý Chi cầm tách trà chậm rãi đi tới, hắn liền hắng giọng vội vàng cúi đầu thấp giọng nói: "Làm việc đi, lão đại ra rồi."
Phó An Nhiên nhìn hồ sơ trong kho lưu trữ cả ngày, đến lúc mệt mỏi liền đứng ở bên cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, trong đầu đầy rẫy những vụ án vừa đọc. Cả ngày cũng nhìn thấy rất nhiều vụ án do Giản Ý Chi xử lý, nên nhưng lúc này dù có mệt mỏi nàng cũng sẽ miễn cưỡng tinh thần xem kỹ một chút.
Từng bản ghi chép của mỗi vụ án giống như đang lần lượt hiện ra trước mắt cô. Ở nơi trang nghiêm kia, Giản Ý Chi không còn mang bộ dáng ôn hòa thường ngày, tỏa ra sức thuyết phục khiến thân chủ cảm thấy yên tâm.
"Cộc cộc cộc".
Cánh cửa phòng lưu trữ bị vang lên tiếng gõ nhịp nhàng. Phó An Nhiên ngẩng đầu lên, Giản Ý Chi đang dựa vào cửa, trên tay cầm một chiếc cốc sứ, khóe môi có chút giương lên.
"Học tỷ..." Phó An Nhiên đứng dậy, chợt nhận ra mình gọi nhầm, vội thay lời: "Giản luật sư, sao chị lại tới đây?"
Giản Ý Chi sải bước đi tới, đặt cái cốc lên bàn trước mặt Phó An Nhiên, vỗ nhẹ lên vai cô nói: "Gọi học tỷ là được rồi, không cần căng thẳng như vậy. Tôi mang trà lên cho em, em cứ tiếp tục đi."
Vừa rồi Giản Ý Chi đứng ở cửa quan sát một hồi lâu, quả nhiên Phó An Nhiên rất siêng năng. Giản Ý Chi nhìn lâu như vậy cô cũng không hay biết, mệt mỏi thì đưa tay lên dụi dụi mắt rồi lại đọc tiếp, ngón tay vẫn còn đặt trên sách ghi chép, lại rất nghiêm túc.
"Cảm ơn học tỷ." Phó An Nhiên mỉm cười trả lời. Cô thấy Giản Ý Chi tìm tài liệu, cho nên cũng không nói gì thêm, ngồi xuống tiếp tục đọc hồ sơ, đọc đến quên cả giờ giấc, đôi mắt mệt mỏi mà chớp chớp mấy cái, theo thói quen lại giơ tay lên muốn xoa.
"Này, đừng cứ luôn dụi mắt."
Thanh âm của Giản Ý Chi truyền đến từ phía trước, Phó An Nhiên nhìn lên thì thấy nàng đang cầm tài liệu ngồi đối diện với cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc khi từ tài liệu nhìn lên.
"Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi, dù sao chút nữa cũng xuống dưới rồi." Giản Ý Chi bắt chéo chân dựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái, nghịch cây bút trên tay.
"Được." Phó An Nhiên liếc nhìn đồng hồ, từ bỏ ý định tiếp tục xem hồ sơ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ ánh lên màu vàng cam, là ánh sáng của trời hoàng hôn. Không chói mắt như buổi sáng hay buổi trưa, chỉ còn lại hơi ấm. Ánh mắt của Phó An Nhiên chuyển sang Giản Ý Chi đang được ánh chiều tà bao phủ. Ánh sáng nhẹ nhàng không gây chói mắt, tựa như từ người nàng tỏa ra vậy.
Phó An Nhiên nghĩ Giản Ý Chi cho tới nay vẫn chưa gọi tên cô, thậm chí trước đây cũng không. Mặc dù cô sẽ không nghĩ Giản Ý Chi bất lịch sự, nhưng có thể là có lý do. Hai tay cô siết chặt góc hồ sơ, có chút do dự nói khẽ: "Học tỷ, về sau chị có thể gọi tên em."
Giản Ý Chi khẽ gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi tài liệu trên tay, hắng giọng "Ừm" một tiếng.
Có vẻ như nàng cần tập trung, không nên quấy rầy. Thấy vậy, Phó An Nhiên đưa tay cầm lấy chiếc cốc mà Giản Ý Chi đưa cho mình, định đi đến bên cửa sổ nhìn về phía xa, thư giãn đôi mắt. Mới đi nửa đường đã nghe thấy thanh âm ung dung của Giản Ý Chi truyền đến: "Ừm...An Nhiên. Hôm nay ngồi đọc hồ sơ cả ngày như vậy, em có thắc mắc gì không?"
Giản Ý Chi đang ngồi xem hồ sơ vụ án trước đây, nàng thản nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng lần đầu tiên gọi thẳng tên Phó An Nhiên như thế khiến nàng có chút không quen.
Phó An Nhiên nghe vậy lại ngồi xuống, cô cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cô không biết có nên hỏi Giản Ý Chi hay không. Bây giờ Giản Ý Chi đã hỏi như vậy, làm nàng cảm thấy câu hỏi kìm nén trong lòng nãy giờ chỉ chờ được nói ra.
"Đương nhiên là có."
"Hửm?" Giản Ý Chi thích thú, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng mang người mới đến, nàng đặt hồ sơ sang một bên nói: "Nói tôi biết một chút, em thấy sao?"
Phó An Nhiên chọn ra một trường hợp trên kệ hồ sơ năm ngoái. Giản Ý Chi giương mắt lên nhìn một lúc, câu môi nói, "Vụ này là từ năm ngoái, một giáo viên trung học đã lạm dụng nhiều học sinh nữ. Một học sinh khởi kiện, ba học sinh khác làm chứng trước tòa, bị cáo cũng không kháng cáo sau bản án sơ thẩm, có chuyện gì sao?"
Phó An Nhiên cau mày, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu, cô lật hồ sơ vụ án xem qua một lần nữa, nói "Loại vụ án này được coi là khó thu thập nhân chứng cùng bằng chứng. Theo em biết được nhiều nạn nhân không muốn đứng lên để làm chứng trước tòa, thậm chí còn có những tình huống thay đổi lời khai. Vì họ ở thế bị động, sợ bị trả thù, còn có sợ bị tổn hại đến danh tiếng nữa."
Giản Ý Chi gật đầu, "Còn gì nữa không?"
"Cho nên..." Phó An Nhiên hít một hơi "Lúc đó làm thế nào mà chị thuyết phục được những nữ sinh kia ra tòa làm chứng vậy?"
Không sai, luật sư chịu trách nhiệm cho vụ án này vào thời điểm đó là Giản Ý Chi. Thời điểm đó Phó An Nhiên có nghe qua vụ án này, sau đó nàng cũng dần quên. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy hồ sơ, bao nhiêu ký ức cùng thắc mắc liền ập đến, nghi vấn của cô đối với vụ án này lần nữa được dấy lên.
Tất nhiên, không phải nghi ngờ về việc phán quyết, mà là câu hỏi về cách Giản Ý Chi thuyết phục những nữ sinh kia.
Giản Ý Chi cầm tập tài liệu được Phó An Nhiên mở ra trước mặt, lật đến trang ghi chép giai đoạn thẩm vấn, những ký ức về thời gian đó giống như đồng loạt hiện ra trước mặt nàng.
"Nữ sinh đến nhờ tôi giúp đỡ nói với tôi là em ấy không phải là nạn nhân duy nhất. Sau đó tôi mới biết đến ba học sinh kia, lúc đầu đúng là không muốn hợp tác với tôi." Thanh âm Giản Ý Chi trầm đi một chút, nhíu mày, khóe môi vừa rồi còn tươi cười liền mím chặt, chưa trả lời đã hỏi: "Nếu là em, em sẽ làm gì?"
Phó An Nhiên nhìn nàng, trả lời: "Em sẽ làm công tác tư tưởng từng người một, để họ nhận ra hành vi của họ có vẻ là giữ cho mọi chuyện êm xuôi, nhưng thực chất là có bản chất dung túng. Nếu người làm sai không bị trừng trị thích đáng thì hắn vẫn sẽ tiếp tục tội ác của mình."
Đôi mắt tĩnh mịch của Giản Ý Chi hiện lên chút ý cười, cô đặt bút cùng tập hồ sơ trên tay xuống, duỗi ngón trỏ phải lắc lư nhẹ nhàng rồi đứng dậy đi tới mở cửa sổ ra, nhìn hoàng hôn đang dần chìm xuống.
"Giải pháp của em được rất nhiều lựa chọn, lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi phát hiện ra mình đã sai rồi. Tôi bận rộn từ sáng đến tối, nhưng cuối cùng không thuyết phục được ai, các em ấy vừa nhìn thấy tôi thì đã biết tôi muốn nói gì."
"Sau đó thì sao?" Phó An Nhiên cũng đứng dậy, vô thức nhẹ nhàng thả chậm tốc độ, tựa như sợ sẽ làm xáo trộn ký ức của Giản Ý Chi.
"Sau đó?" Giản Ý Chi mỉm cười, quay đầu lại. Ánh nắng mặt trời phủ lên mái tóc dài của nàng một lớp màu vàng cam, chiếc áo sơ mi trắng của nàng cũng được nhuộm màu cam ấm áp. Một tay nàng ôm ngực, một tay gõ vào cửa sổ, nhớ lại: "Chúng ta luôn đi theo những cách phổ biến để giải quyết vấn đề, chẳng hạn như tôi đã làm vào thời điểm đó, từng bước thuyết phục từng người một. Nhưng kỳ thực, không phải lúc nào nói chuyện cũng mang lại thành công. Cho nên tôi muốn đặt hậu quả của việc họ im lặng cho chính họ tận mắt chứng kiến".
Đôi khi người ta biết chính xác kết quả sẽ ra sao nhưng lại không tận mắt chứng kiến, cho nên vẫn hy vọng trong lòng rằng sẽ có may mắn.
"Sau đó chị đã làm gì?" Phó An Nhiên từ từ đến gần, nhìn Giản Ý Chi một lúc.
Giản Ý Chi ngừng gõ cửa sổ, trên mặt hiện lên tia nghiêm nghị cùng thương xót. Những ngón tay thon dài của nàng nắm lấy khung cửa sổ, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, cũng nhẹ đưa thanh âm của nàng truyền đến Phó An Nhiên: "Tôi đã gọi tất cả nữ sinh bị quấy rối đến phòng hội nghị của sở sư vụ, sắp xếp họ vào ghế từ đầu tiên theo thứ tự thời gian họ trở thành nạn nhân.
Tôi nói với họ, 'Bắt đầu với người thứ hai, nhìn sang người ngồi bên trái em. Nếu em ấy chịu đứng ra ngay từ đầu thì hôm nay em sẽ không phải ngồi ở đây. Các em nghĩ như vậy là đang bảo vệ chính mình sao? Không, việc này đã trở thành công cụ để giúp tội phạm làm tổn thương người tiếp theo. Hắn sẽ sử dụng sự im lặng của các em để gây hại cho nhiều người hơn nữa. Nếu thời điểm này các em không đứng lên thì thử tưởng tượng tương lai đi, còn rất nhiều người sẽ ngồi xếp hàng ngồi trong căn phòng này nữa."
Lúc Giản Ý Chi lặp lại đoạn văn đó, ngữ khí rất nghiêm túc, giống như đang trải qua ngày hôm đó một lần nữa.
"Chị như vậy cũng thật quá tàn nhẫn đi, họ nhìn người đằng trước mình, có lẽ sẽ cảm thấy sinh ra oán giận." Phó An Nhiên lắc đầu, dù biết vụ án đã kết thúc nhưng khi nghe Giản Ý Chi nói thì cô vẫn cảm thấy có chút phiền muộn.
Giản Ý Chi đóng cửa sổ lại, khoanh tay nhìn Phó An Nhiên gật đầu, "Tôi biết, nhưng đây là cách trực quan cùng hiệu quả nhất. Cho nên khi tôi thấy họ do dự, tôi lại an ủi họ. Đó không phải lỗi của họ, đó là người phạm tội không biết ăn năn hối cải, họ chỉ sợ hãi theo bản năng mà thôi. Nhưng nếu vào lúc đó họ vẫn chọn cách im lặng, tức là trơ mắt nhìn số nạn nhân tiếp tục tăng lên, trơ mắt nhìn những người sau đó ngồi xuống bên cạnh ngày càng nhiều."
Thanh âm nàng trầm xuống, cả phòng lưu trữ đột nhiên chìm vào im lặng.
Sau một hồi lâu, Phó An Nhiên nói: "Phương pháp này tuy cực đoan, nhưng không thể phủ nhận nó có hiệu quả, còn đi đến kết quả mà chị mong muốn".
Giản Ý Chi nhún nhún vai, đi qua Phó An Nhiên, quay trở lại chiếc ghế nàng vừa ngồi, hơi cúi xuống, vừa thu thập hồ sơ vừa nói, "Cho nên, đôi khi giải pháp của người cũ chưa hẳn đã giải quyết được vấn đề. Chi bằng chúng ta tìm giải pháp mới..."
Nàng dừng lại, cầm tập hồ sơ gõ nhẹ lên bàn rồi đứng thẳng người lên nhìn Phó An Nhiên: "Dù sao kết quả xấu nhất cũng chỉ như thế. Nếu thử cách khác, chắc gì đã thành công."
Bảo thủ không chịu thay đổi trước giờ không phải là phong cách của nàng, chưa kể nhiều tiền bối trong ngành đã dạy cho nàng rất nhiều kinh nghiệm lấy tùy cơ ứng biến làm chủ đạo. Con người thay đổi từng ngày, càng lớn càng trưởng thành chín chắn, làm sao có thể dùng mãi một cách duy nhất để giải quyết vấn đề được đây?
Trên môi nàng nở nụ cười thâm thúy, nói đến giải pháp mới, Ôn Khinh Hàn cũng không kém hơn nàng bao nhiêu.
Phó An Nhiên trầm ngâm gật đầu, sau đó mỉm cười trước những lời Giản Ý Chi nói, đến gần hai bước, khẽ cúi đầu "Hôm nay cảm ơn Giản luật sư đã dạy bảo. Sau này trong công việc xin chị dạy bảo nhiều hơn, em sẽ cố gắng."
Giản Ý Chi sửng sốt nhìn nụ cười của cô một lúc, sau đó cũng mỉm cười, cầm tập hồ sơ quay mặt về phía Phó An Nhiên, "Không có gì, sắp đến giờ tan tầm rồi, sớm về nhà nghỉ ngơi đi."
Có vài người chen chúc trước cửa phòng lưu trữ vội vàng rụt đầu lại, nhẹ nhàng đi xuống lầu, tiếp tục thu thập đồ đạc.
"Thì ra lúc đó lại kinh động tâm phách như vậy." Trần Dật hạ giọng, bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình.
"Không phải sao? Thảo nào lúc đầu họ nhất định không muốn hợp tác, nhưng bước ra thì vẻ mặt lại thay đổi. Hóa ra Giản lão đại lại đặt cược như vậy a..." Thiệu Tình thở dài nói, kéo khóa cặp của mình, vụ án lúc đó cực kỳ nổi tiếng, các đồng nghiệp trong sở cũng rất quan tâm đến việc Giản Ý Chi có thuyết phục được các nữ sinh hay không.
"Đi thôi, đi thôi, tan việc. Về nhà rồi lại lên wechat nói tiếp." Mạnh Tư Kỳ xách cặp lên rồi giục mọi mọi người cùng tan sở.
"Tan tầm tan tầm, này, chờ tôi..." Liễu Ức vội vàng kêu một tiếng, thu dọn cặp sách, đi theo bước chân của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.