Chương 37
Tô Lâu Lạc
21/12/2022
Ngày hôm sau, hài tử kia trông có chút ủ rũ, dáng vẻ không vui, ngay cả khi mang cơm vào cho Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu cũng rất im lặng. Nhưng bộ dáng này không lộ rõ vẻ tức giận như hôm qua, ngoài việc giao cơm rồi lấy lại bát đĩa thì sẽ không tiến lại gần cửa nửa bước, việc này khiến Ôn Khinh Hàn có chút nghi hoặc.
Ăn tối xong, cô đưa bát đĩa cho hài tử, đang định nói nhưng đã thấy cậu đặt bát đĩa sang một bên, đối mặt với Ôn Khinh Hàn cúi đầu không nói gì.
Đứa nhỏ kia hẳn là muốn nói cái gì, Ôn Khinh Hàn nghĩ thầm trong lòng. Cô dời ghế ra cửa ngồi xuống, quay lại nhìn câu, cũng không nói thẳng mà chậm rãi nói: "Thực ra phân đoạn này thắng thua đối với tôi không quan trọng. Em đến đây khẳng định là vì phần thưởng, chỉ cần kiên trì đến ngày cuối cùng là tốt rồi."
Lời nói của Thời Thanh Thu lại văng vẳng bên tai cô, có chút xa xôi, Ôn Khinh Hàn khẽ kéo khóe môi, đã gần hai ngày không gặp Thanh Thu rồi, không biết cậu ấy bên kia có đối sách gì giải tỏa buồn chán không.
Hài tử vẫn mặc chiếc áo ống tay dài, ngón cái cùng ngón trỏ hai bàn tay đan xen vào nhau đặt ở trước mặt. Cậu lẳng lặng ngồi ở chỗ hôm qua cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện.
Ôn Khinh Hàn vừa đi vừa lấy một cuốn sách, đó là một cuốn tiểu thuyết của Lỗ Tấn. Không biết có phải là học sinh từng sống ở đây bỏ lại không. Cuốn tiểu thuyết này Ôn Khinh Hàn đã từng đọc qua, chỉ là mười mấy năm trước rồi. Hôm qua cô mở ra mới nhận ra chính mình hầu như đã không nhớ nội dung trong sách là như thế nào.
"Khi còn đi học, có một bạn học trong lớp tôi không nghe giảng bài, hơn nữa còn không nghe lời. Bài tập cũng không chịu làm, chống đối giáo viên, trực nhật cũng không làm, còn thường để cán sự lớp nhắc nhở. Trong lớp ai cũng đối với cậu ta hận đến nghiến răng, hận không thể mong trong lớp không có cậu ta."
Ôn Khinh Hàn dừng một lúc, sau đó hỏi hài tử bên ngoài: "Nếu em cũng ở thời điểm đó, em cũng sẽ nghĩ cậu ta rất đáng ghét, đúng không?"
Hài tử sững người một lúc, quay lại nhìn cô, sau đó chậm rãi gật đầu, "Đúng vậy."
Ôn Khinh Hàn tiếp tục nói: "Thời điểm đó, giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta rất tốt. Ông ấy sẽ đi cùng chúng ta đến sân chơi bóng, sẽ giảng riêng cho từng bạn học gặp phải vấn đề khó, kiên nhẫn nói cho đến khi chúng ta hiểu mới thôi." Cô lại dừng lại một lúc mới hỏi: "Em cũng sẽ nghĩ ông ấy là giáo viên tốt, đúng không?"
Hài tử gật đầu: "Đúng vậy, chủ nhiệm của em cũng thế."
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, trong tay cầm quyển , ngón tay cái xoa xoa tựa sách mạ vàng, lông mi cong dài khẽ run lên, ánh hoàng hôn rơi vào trên người, khí tức lãnh đạm giống như có thể nhìn thấu chuyện đời.
"Nhưng có một lần bạn học kia chống đối ông ấy, hơn nữa rất ngông cuồng, tuyên bố muốn dở bỏ tất cả bàn học trong lớp, ngay lúc đó chủ nhiệm liền tát vào đầu cậu ta một cái." Ôn Khinh Hàn nói xong, quay lại nhìn hài tử "Nhưng mà bạn học kia không bị thương, phụ huynh cũng đồng tình với cách làm của chủ nhiệm, cho rằng hài tử làm sai nên được dạy dỗ. Nhưng về sau, bạn học kia càng ủ rũ không vui, khi có người giơ tay lên cậu ta liền vô thức tránh đi, có vẻ ngoan ngoãn hơn rất nhiều."
Hài tử nhìn Ôn Khinh Hàn không chớp mắt, dấu vết phiền muộn trầm mặc vừa rồi đã biến mất, thay vào đó chính là nghi ngờ những gì Ôn Khinh Hàn nói. Cậu mở đôi mắt to phản ứng lại, chớp chớp mắt hỏi: "Sao lại như vậy?"
Ôn Khinh Hàn mở trang tiêu đề của cuốn sách, nhìn ánh hoàng hôn chiếu một tia sáng lên cuốn sách, tâm tình của cô vô cùng bình tĩnh. "Bởi vì cậu ta sợ hãi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu ta giác ngộ không phải là chuyện xấu, cho dù số ít người cảm thấy không nên làm như vậy cũng không thể làm được gì. Bởi vì cha mẹ của bạn học kia không có ý kiến, cho nên bạn học kia dần dần thành bộ dáng như vậy."
Hài tử hít hít mũi, vươn tay nắm lấy hàng rào sắt. Lời nói của Ôn Khinh Hàn giống như những chiếc đinh nhỏ, lúc đầu hoàn toàn không nhận thấy được độ sắc bén của nó, cho đến khi tất cả đinh đóng vào cùng một lúc, cơn đau chuyển từ nhỏ chuyển thành đau dữ dội không thể lường trước được.
"Đôi khi chúng ta rất muốn làm điều gì đó cho những người mình quan tâm, hy vọng có thể tận lực làm được dù chỉ là việc nhỏ nhất. Nhưng một khi chúng ta không có khả năng hay thậm chí không có cách nào để làm chuyện như vậy thì sẽ rất khổ sở, động lực ban đầu liền biến thành phẫn nộ, ý định ban đầu liền bị phá vỡ. Lúc này rõ ràng là nghĩ tốt nhưng lại biến thành một loại thương tổn. Ví dụ như giáo viên chủ nhiệm mà tôi đã nói, ông ấy nghĩ vì lợi ích của học sinh, nhưng hành vi như vậy là bạo lực. Xét về tình nghĩa cùng pháp luật, ông ấy đều sai lầm."
Ôn Khinh Hàn đóng sách lại, quay đầu nhìn hài tử, đôi mắt thâm trầm giống như biển lặng vô bờ, mặt ngoài tĩnh lặng nhưng dưới đáy ẩn giấu sóng gió mãnh liệt. Lại như loại cảm giác mà Ôn Khinh Hàn dành cho hài tử lúc này, đại dương sâu thẳm chờ đợi thời cơ, đến thời cơ thích hợp thì đợt sóng to lớn như bầu trời nuốt chửng mọi thứ trước mặt.
Cô khẽ mở môi, thanh âm trầm thấp vang lên: "Cũng giống như baba của em."
Ôn Khinh Hàn đã chuẩn bị tốt cho thất bại lần hai, cô nhìn hài tử, chờ đợi cơn bạo phát như hôm qua, nhưng cuối cùng hài tử vẫn không có phản ứng. Bộ dáng hài tử vẫn không tin, nhưng không phản bác lại như hôm qua, có lẽ điều cậu không tin chính là lời kể của Ôn Khinh Hàn.
Hài tử cúi đầu khóc nức nở: "Em không nên nghe lời mẹ, em thật sự không thích baba của hiện tại. Tối hôm qua ông ấy lại đánh mẹ, em nói baba dừng lại, nhưng baba còn đánh cả em..."
Ôn Khinh Hàn do dự một lúc, nhưng là lựa chọn vươn tay sờ đầu hài tử. Bàn tay cô duỗi ra vẫn là bàn tay hôm qua bị đập vào cửa rào sắt, mu bàn tay có màu xanh tím nhàn nhạt, trên mu bàn tay trắng nõn đặc biệt rõ ràng.
Hài tử kéo tay cô xuống kiểm tra, vừa khóc vừa xin lỗi cô: "Tỷ tỷ, em xin lỗi, hôm qua em không nên đối với chị như vậy."
Ôn Khinh Hàn nhếch lên khóe môi, "Không sao."
Cô thu tay về, đang muốn bỏ sách lại chợt nghe tiếng hài tử ngoài cửa hỏi: "Tỷ tỷ, chị có thể giúp em đúng không?"
Hài tử bắt đầu có chút tin tưởng Ôn Khinh Hàn, tình hình hiện tại giống như đã đảo ngược. Vốn dĩ Ôn Khinh Hàn nhu nhược nằm trong căn phòng khóa kín này, hài tử có chìa khóa mới là cường thế. Chỉ cần cậu yêu cầu cô đóng cửa lại, cô sẽ không thể nghe thấy hay nhìn thấy gì, nhưng cậu lại vô tình để Ôn Khinh Hàn tiến vào bên trong nội tâm.
Ôn Khinh Hàn đặt sách lại trên giá, xoay người nhìn hài tử, cho dù bây giờ đang ghi hình, cô vẫn phải nói ra câu trả lời chân thật: "Có thể tôi không giúp được gì cho em, giống như câu chuyện vừa rồi tôi kể cho em nghe vậy."
Điều kiện tiên quyết để luật sư thụ án là thân chủ nguyện ý mới có thể giúp đỡ. Nhưng căn cứ vào lời nói của hài tử, bởi vì tâm tình của cha cậu không tốt, mẹ cậu đều năm lần bảy lượt tha thứ, vậy thì cơ bản đã cắt đứt khả năng cô có thể giúp đỡ.
“Sẽ không, chị nói với em nhiều như vậy, khẳng định là chị muốn giúp em!” Hài tử đứng lên, hai tay nắm cửa rào sắt, thanh âm non nớt của cậu nói xong vẫn còn vang dội trong phòng.
Ôn Khinh Hàn nhìn vẻ mặt của cậu, cho dù đã đối mặt với nhiều vụ án lớn, cô cũng không khỏi cảm thấy có chút thương hại. Người trưởng thành ít nhiều tự chủ hơn hài tử, cảm xúc đều không thể buông bỏ, nhưng ở hài tử, cảm xúc lại nhân lên gấp bội.
"Xin lỗi, tôi không giúp được gì."
Ôn Khinh Hàn vốn đang phân vân thắng thua trong thử thách này, hoàn toàn không muốn dựa vào lợi thế bất ngờ kia. Cô bước đến bên giường ngồi xuống, không biết lúc này cameraman còn đang làm việc hay không. Cô khẽ thở dài, tâm tư đã trôi dạt đến thị trấn hai ngày sau sẽ đến.
Động tĩnh của hài tử quá lớn, tự nhiên cũng kinh động đến Thời Thanh Thu bên cạnh. Thời Thanh Thu mở cửa ra, nhìn thấy cameraman đang vát máy nhắm vào cửa bên cạnh, nàng nhíu nhíu mày, vì Ôn Khinh Hàn không lên tiếng cho nên nàng cũng quyết định xem chuyện gì đang xảy ra.
Hài tử đang dùng tâm tình kích động nói chuyện, hơi đâu đi chú ý Thời Thanh Thu? Hơn nữa, bây giờ cậu cảm thấy người duy nhất có thể giúp cậu là Ôn Khinh Hàn. Cậu lay động cửa rào sắt, trong tiềm thức muốn đi vào, liền nhớ tới Ôn Khinh Hàn vẫn còn đang bị giam, cho dù muốn giúp cũng không giúp được.
"Có phải chị ra ngoài liền có thể giúp em không? Vậy em cho chị ra ngoài! Em mở cửa cho chị!"
Thời Thanh Thu thích thú dựa vào cửa, đến thời điểm này nàng chưa hề mở cửa, thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hiện tại xem ra Ôn Khinh Hàn đã nắm được thế chủ động trong tay, đứa nhỏ này rõ ràng nắm giữ chìa khóa trong tay lại trở thành thế bị động.
Nàng vốn tưởng Ôn Khinh Hàn sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ tới thời điểm đứa nhỏ lấy chìa khóa ra, thanh âm của Ôn Khinh Hàn từ xa truyền đến, vẫn thản nhiên nói: "Tôi không có ý đó, cho dù tôi ra ngoài cũng không thể giúp được em, em không cần phải …… "
"Em không tin!"
Vẻ mặt hài tử kiên định, lại cúi đầu tìm kiếm chìa khóa, cuối cùng chọn ra một chiếc chìa khóa màu trắng bạc. "Cạch" một tiếng, cửa rào sắt trước mặt Ôn Khinh Hàn được mở ra.
Ngoài cameraman ở phòng, ekip cũng rất chú ý đến tình huống bên này. Động tĩnh vừa rồi cũng đã thông báo cho người chủ trì. Vừa mở khóa cửa, người chủ trì mỉm cười bước tới, một nhân viên tiến lên mang hài tử đi, trước khi đi còn quay lại nhìn Ôn Khinh Hàn, trong mắt hiện lên tia cố chấp cùng tin tưởng.
“Chúc mừng đội một, Thanh Thu và Ôn luật sư đã được thả sau khi chấp hành xong bản án!” Người chủ trì bước tới, mở lòng bàn tay đặt một chiếc chìa khóa lên, đó là chìa khóa phòng của Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn tạm thời gác lại ý nghĩ về hài tử kia, lấy chìa khóa từ tay người chủ trì bước đến phòng bên cạnh. Khi cánh cửa mở ra, Thời Thanh Thu và cô cuối cùng đã có thể nhìn thấy nhau mà không có bất kỳ rào cản nào. Hai ngày không gặp nhau, tựa như có một loại cảm xúc mờ nhạt tuôn trào.
Hai ngày nay, Thời Thanh Thy nói chuyện với Ôn Khinh Hàn vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô. Nhưng lúc này nhìn thấy cô, ngũ quan của cô giống như rõ ràng hơn, mắt, mũi, môi, biểu cảm vẫn lạnh lùng như vậy, so với trước đây còn rõ ràng hơn.
“Thanh Thu, để cậu chờ lâu rồi.” Ôn Khinh Hàn đưa tay ra, môi khẽ cong lên.
Nụ cười này cắt qua hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy nàng, giống như một cơn gió đầu xuân, xua đi mùa đông lạnh giá.
“Không lâu, mình nghĩ thời gian còn lại đã đủ cho chúng ta làm lại lần nữa.” Thời Thanh Thu đưa tay cho Ôn Khinh Hàn, bước ra đứng bên cạnh cô đối mặt với máy quay, hai tay nắm chặt lấy nhau.
“Chúc mừng, hai người là đội đầu tiên thành công để người canh giữ mở cửa.” Người chủ trì phấn khởi tuyên bố.
Vừa dứt lời, thông báo đội Thời Thanh Thu đứng nhất vang lên, vang vọng trong khuôn viên trống trải này.
Ôn Khinh Hàn hỏi: "Đứa nhỏ kia sẽ bị đuổi đi sao?"
Người chủ trì nói: "Không có, tuy đứa nhỏ kia không kiên trì đến cùng, nhưng vẫn có phần thưởng."
Ôn Khinh Hàn gật đầu hỏi: "Tôi có thể gặp em ấy không? Còn có tôi muốn lấy lại hành lý với điện thoại, tôi cần dùng một chút."
Người chủ trì dùng sức vỗ tay, ánh mắt lóe lên ý hiểu rõ, cười nói: "Đương nhiên là được, hai người đã ra ngoài rồi, như vậy sẽ không ở trong thử thách. Đi thay quần áo trước đi, tôi sẽ an bài cho ba người phòng khác, gặp lại ở đó a. "
Ăn tối xong, cô đưa bát đĩa cho hài tử, đang định nói nhưng đã thấy cậu đặt bát đĩa sang một bên, đối mặt với Ôn Khinh Hàn cúi đầu không nói gì.
Đứa nhỏ kia hẳn là muốn nói cái gì, Ôn Khinh Hàn nghĩ thầm trong lòng. Cô dời ghế ra cửa ngồi xuống, quay lại nhìn câu, cũng không nói thẳng mà chậm rãi nói: "Thực ra phân đoạn này thắng thua đối với tôi không quan trọng. Em đến đây khẳng định là vì phần thưởng, chỉ cần kiên trì đến ngày cuối cùng là tốt rồi."
Lời nói của Thời Thanh Thu lại văng vẳng bên tai cô, có chút xa xôi, Ôn Khinh Hàn khẽ kéo khóe môi, đã gần hai ngày không gặp Thanh Thu rồi, không biết cậu ấy bên kia có đối sách gì giải tỏa buồn chán không.
Hài tử vẫn mặc chiếc áo ống tay dài, ngón cái cùng ngón trỏ hai bàn tay đan xen vào nhau đặt ở trước mặt. Cậu lẳng lặng ngồi ở chỗ hôm qua cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện.
Ôn Khinh Hàn vừa đi vừa lấy một cuốn sách, đó là một cuốn tiểu thuyết của Lỗ Tấn. Không biết có phải là học sinh từng sống ở đây bỏ lại không. Cuốn tiểu thuyết này Ôn Khinh Hàn đã từng đọc qua, chỉ là mười mấy năm trước rồi. Hôm qua cô mở ra mới nhận ra chính mình hầu như đã không nhớ nội dung trong sách là như thế nào.
"Khi còn đi học, có một bạn học trong lớp tôi không nghe giảng bài, hơn nữa còn không nghe lời. Bài tập cũng không chịu làm, chống đối giáo viên, trực nhật cũng không làm, còn thường để cán sự lớp nhắc nhở. Trong lớp ai cũng đối với cậu ta hận đến nghiến răng, hận không thể mong trong lớp không có cậu ta."
Ôn Khinh Hàn dừng một lúc, sau đó hỏi hài tử bên ngoài: "Nếu em cũng ở thời điểm đó, em cũng sẽ nghĩ cậu ta rất đáng ghét, đúng không?"
Hài tử sững người một lúc, quay lại nhìn cô, sau đó chậm rãi gật đầu, "Đúng vậy."
Ôn Khinh Hàn tiếp tục nói: "Thời điểm đó, giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta rất tốt. Ông ấy sẽ đi cùng chúng ta đến sân chơi bóng, sẽ giảng riêng cho từng bạn học gặp phải vấn đề khó, kiên nhẫn nói cho đến khi chúng ta hiểu mới thôi." Cô lại dừng lại một lúc mới hỏi: "Em cũng sẽ nghĩ ông ấy là giáo viên tốt, đúng không?"
Hài tử gật đầu: "Đúng vậy, chủ nhiệm của em cũng thế."
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, trong tay cầm quyển , ngón tay cái xoa xoa tựa sách mạ vàng, lông mi cong dài khẽ run lên, ánh hoàng hôn rơi vào trên người, khí tức lãnh đạm giống như có thể nhìn thấu chuyện đời.
"Nhưng có một lần bạn học kia chống đối ông ấy, hơn nữa rất ngông cuồng, tuyên bố muốn dở bỏ tất cả bàn học trong lớp, ngay lúc đó chủ nhiệm liền tát vào đầu cậu ta một cái." Ôn Khinh Hàn nói xong, quay lại nhìn hài tử "Nhưng mà bạn học kia không bị thương, phụ huynh cũng đồng tình với cách làm của chủ nhiệm, cho rằng hài tử làm sai nên được dạy dỗ. Nhưng về sau, bạn học kia càng ủ rũ không vui, khi có người giơ tay lên cậu ta liền vô thức tránh đi, có vẻ ngoan ngoãn hơn rất nhiều."
Hài tử nhìn Ôn Khinh Hàn không chớp mắt, dấu vết phiền muộn trầm mặc vừa rồi đã biến mất, thay vào đó chính là nghi ngờ những gì Ôn Khinh Hàn nói. Cậu mở đôi mắt to phản ứng lại, chớp chớp mắt hỏi: "Sao lại như vậy?"
Ôn Khinh Hàn mở trang tiêu đề của cuốn sách, nhìn ánh hoàng hôn chiếu một tia sáng lên cuốn sách, tâm tình của cô vô cùng bình tĩnh. "Bởi vì cậu ta sợ hãi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu ta giác ngộ không phải là chuyện xấu, cho dù số ít người cảm thấy không nên làm như vậy cũng không thể làm được gì. Bởi vì cha mẹ của bạn học kia không có ý kiến, cho nên bạn học kia dần dần thành bộ dáng như vậy."
Hài tử hít hít mũi, vươn tay nắm lấy hàng rào sắt. Lời nói của Ôn Khinh Hàn giống như những chiếc đinh nhỏ, lúc đầu hoàn toàn không nhận thấy được độ sắc bén của nó, cho đến khi tất cả đinh đóng vào cùng một lúc, cơn đau chuyển từ nhỏ chuyển thành đau dữ dội không thể lường trước được.
"Đôi khi chúng ta rất muốn làm điều gì đó cho những người mình quan tâm, hy vọng có thể tận lực làm được dù chỉ là việc nhỏ nhất. Nhưng một khi chúng ta không có khả năng hay thậm chí không có cách nào để làm chuyện như vậy thì sẽ rất khổ sở, động lực ban đầu liền biến thành phẫn nộ, ý định ban đầu liền bị phá vỡ. Lúc này rõ ràng là nghĩ tốt nhưng lại biến thành một loại thương tổn. Ví dụ như giáo viên chủ nhiệm mà tôi đã nói, ông ấy nghĩ vì lợi ích của học sinh, nhưng hành vi như vậy là bạo lực. Xét về tình nghĩa cùng pháp luật, ông ấy đều sai lầm."
Ôn Khinh Hàn đóng sách lại, quay đầu nhìn hài tử, đôi mắt thâm trầm giống như biển lặng vô bờ, mặt ngoài tĩnh lặng nhưng dưới đáy ẩn giấu sóng gió mãnh liệt. Lại như loại cảm giác mà Ôn Khinh Hàn dành cho hài tử lúc này, đại dương sâu thẳm chờ đợi thời cơ, đến thời cơ thích hợp thì đợt sóng to lớn như bầu trời nuốt chửng mọi thứ trước mặt.
Cô khẽ mở môi, thanh âm trầm thấp vang lên: "Cũng giống như baba của em."
Ôn Khinh Hàn đã chuẩn bị tốt cho thất bại lần hai, cô nhìn hài tử, chờ đợi cơn bạo phát như hôm qua, nhưng cuối cùng hài tử vẫn không có phản ứng. Bộ dáng hài tử vẫn không tin, nhưng không phản bác lại như hôm qua, có lẽ điều cậu không tin chính là lời kể của Ôn Khinh Hàn.
Hài tử cúi đầu khóc nức nở: "Em không nên nghe lời mẹ, em thật sự không thích baba của hiện tại. Tối hôm qua ông ấy lại đánh mẹ, em nói baba dừng lại, nhưng baba còn đánh cả em..."
Ôn Khinh Hàn do dự một lúc, nhưng là lựa chọn vươn tay sờ đầu hài tử. Bàn tay cô duỗi ra vẫn là bàn tay hôm qua bị đập vào cửa rào sắt, mu bàn tay có màu xanh tím nhàn nhạt, trên mu bàn tay trắng nõn đặc biệt rõ ràng.
Hài tử kéo tay cô xuống kiểm tra, vừa khóc vừa xin lỗi cô: "Tỷ tỷ, em xin lỗi, hôm qua em không nên đối với chị như vậy."
Ôn Khinh Hàn nhếch lên khóe môi, "Không sao."
Cô thu tay về, đang muốn bỏ sách lại chợt nghe tiếng hài tử ngoài cửa hỏi: "Tỷ tỷ, chị có thể giúp em đúng không?"
Hài tử bắt đầu có chút tin tưởng Ôn Khinh Hàn, tình hình hiện tại giống như đã đảo ngược. Vốn dĩ Ôn Khinh Hàn nhu nhược nằm trong căn phòng khóa kín này, hài tử có chìa khóa mới là cường thế. Chỉ cần cậu yêu cầu cô đóng cửa lại, cô sẽ không thể nghe thấy hay nhìn thấy gì, nhưng cậu lại vô tình để Ôn Khinh Hàn tiến vào bên trong nội tâm.
Ôn Khinh Hàn đặt sách lại trên giá, xoay người nhìn hài tử, cho dù bây giờ đang ghi hình, cô vẫn phải nói ra câu trả lời chân thật: "Có thể tôi không giúp được gì cho em, giống như câu chuyện vừa rồi tôi kể cho em nghe vậy."
Điều kiện tiên quyết để luật sư thụ án là thân chủ nguyện ý mới có thể giúp đỡ. Nhưng căn cứ vào lời nói của hài tử, bởi vì tâm tình của cha cậu không tốt, mẹ cậu đều năm lần bảy lượt tha thứ, vậy thì cơ bản đã cắt đứt khả năng cô có thể giúp đỡ.
“Sẽ không, chị nói với em nhiều như vậy, khẳng định là chị muốn giúp em!” Hài tử đứng lên, hai tay nắm cửa rào sắt, thanh âm non nớt của cậu nói xong vẫn còn vang dội trong phòng.
Ôn Khinh Hàn nhìn vẻ mặt của cậu, cho dù đã đối mặt với nhiều vụ án lớn, cô cũng không khỏi cảm thấy có chút thương hại. Người trưởng thành ít nhiều tự chủ hơn hài tử, cảm xúc đều không thể buông bỏ, nhưng ở hài tử, cảm xúc lại nhân lên gấp bội.
"Xin lỗi, tôi không giúp được gì."
Ôn Khinh Hàn vốn đang phân vân thắng thua trong thử thách này, hoàn toàn không muốn dựa vào lợi thế bất ngờ kia. Cô bước đến bên giường ngồi xuống, không biết lúc này cameraman còn đang làm việc hay không. Cô khẽ thở dài, tâm tư đã trôi dạt đến thị trấn hai ngày sau sẽ đến.
Động tĩnh của hài tử quá lớn, tự nhiên cũng kinh động đến Thời Thanh Thu bên cạnh. Thời Thanh Thu mở cửa ra, nhìn thấy cameraman đang vát máy nhắm vào cửa bên cạnh, nàng nhíu nhíu mày, vì Ôn Khinh Hàn không lên tiếng cho nên nàng cũng quyết định xem chuyện gì đang xảy ra.
Hài tử đang dùng tâm tình kích động nói chuyện, hơi đâu đi chú ý Thời Thanh Thu? Hơn nữa, bây giờ cậu cảm thấy người duy nhất có thể giúp cậu là Ôn Khinh Hàn. Cậu lay động cửa rào sắt, trong tiềm thức muốn đi vào, liền nhớ tới Ôn Khinh Hàn vẫn còn đang bị giam, cho dù muốn giúp cũng không giúp được.
"Có phải chị ra ngoài liền có thể giúp em không? Vậy em cho chị ra ngoài! Em mở cửa cho chị!"
Thời Thanh Thu thích thú dựa vào cửa, đến thời điểm này nàng chưa hề mở cửa, thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hiện tại xem ra Ôn Khinh Hàn đã nắm được thế chủ động trong tay, đứa nhỏ này rõ ràng nắm giữ chìa khóa trong tay lại trở thành thế bị động.
Nàng vốn tưởng Ôn Khinh Hàn sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ tới thời điểm đứa nhỏ lấy chìa khóa ra, thanh âm của Ôn Khinh Hàn từ xa truyền đến, vẫn thản nhiên nói: "Tôi không có ý đó, cho dù tôi ra ngoài cũng không thể giúp được em, em không cần phải …… "
"Em không tin!"
Vẻ mặt hài tử kiên định, lại cúi đầu tìm kiếm chìa khóa, cuối cùng chọn ra một chiếc chìa khóa màu trắng bạc. "Cạch" một tiếng, cửa rào sắt trước mặt Ôn Khinh Hàn được mở ra.
Ngoài cameraman ở phòng, ekip cũng rất chú ý đến tình huống bên này. Động tĩnh vừa rồi cũng đã thông báo cho người chủ trì. Vừa mở khóa cửa, người chủ trì mỉm cười bước tới, một nhân viên tiến lên mang hài tử đi, trước khi đi còn quay lại nhìn Ôn Khinh Hàn, trong mắt hiện lên tia cố chấp cùng tin tưởng.
“Chúc mừng đội một, Thanh Thu và Ôn luật sư đã được thả sau khi chấp hành xong bản án!” Người chủ trì bước tới, mở lòng bàn tay đặt một chiếc chìa khóa lên, đó là chìa khóa phòng của Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn tạm thời gác lại ý nghĩ về hài tử kia, lấy chìa khóa từ tay người chủ trì bước đến phòng bên cạnh. Khi cánh cửa mở ra, Thời Thanh Thu và cô cuối cùng đã có thể nhìn thấy nhau mà không có bất kỳ rào cản nào. Hai ngày không gặp nhau, tựa như có một loại cảm xúc mờ nhạt tuôn trào.
Hai ngày nay, Thời Thanh Thy nói chuyện với Ôn Khinh Hàn vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô. Nhưng lúc này nhìn thấy cô, ngũ quan của cô giống như rõ ràng hơn, mắt, mũi, môi, biểu cảm vẫn lạnh lùng như vậy, so với trước đây còn rõ ràng hơn.
“Thanh Thu, để cậu chờ lâu rồi.” Ôn Khinh Hàn đưa tay ra, môi khẽ cong lên.
Nụ cười này cắt qua hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy nàng, giống như một cơn gió đầu xuân, xua đi mùa đông lạnh giá.
“Không lâu, mình nghĩ thời gian còn lại đã đủ cho chúng ta làm lại lần nữa.” Thời Thanh Thu đưa tay cho Ôn Khinh Hàn, bước ra đứng bên cạnh cô đối mặt với máy quay, hai tay nắm chặt lấy nhau.
“Chúc mừng, hai người là đội đầu tiên thành công để người canh giữ mở cửa.” Người chủ trì phấn khởi tuyên bố.
Vừa dứt lời, thông báo đội Thời Thanh Thu đứng nhất vang lên, vang vọng trong khuôn viên trống trải này.
Ôn Khinh Hàn hỏi: "Đứa nhỏ kia sẽ bị đuổi đi sao?"
Người chủ trì nói: "Không có, tuy đứa nhỏ kia không kiên trì đến cùng, nhưng vẫn có phần thưởng."
Ôn Khinh Hàn gật đầu hỏi: "Tôi có thể gặp em ấy không? Còn có tôi muốn lấy lại hành lý với điện thoại, tôi cần dùng một chút."
Người chủ trì dùng sức vỗ tay, ánh mắt lóe lên ý hiểu rõ, cười nói: "Đương nhiên là được, hai người đã ra ngoài rồi, như vậy sẽ không ở trong thử thách. Đi thay quần áo trước đi, tôi sẽ an bài cho ba người phòng khác, gặp lại ở đó a. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.