Chương 57
Tô Lâu Lạc
21/12/2022
Ngày đầu tiên bắt đầu quay , đạo diễn Lê Thừa Lượng luôn mang khuôn mặt chỉ đạo, trừ phi trong thời gian nghỉ ngơi, nếu không sẽ không lộ ra bộ dạng cười đùa.
Đại khái mà nói, là câu chuyện về một vị tướng quân trên chiến trường và một công chúa đương triều cùng nhau bảo vệ đất nước.
Thời Thanh Thu thủ vai Cố Niệm, là con gái của tướng quân Cố Trấn Viễn, đã học võ từ nhỏ, thuộc lòng binh pháp, lại được Cố Trấn Viễn truyền thụ kinh nghiệm thực chiến, thậm chí Cố Trấn Viễn cùng hoàng đế đi chinh chiến, việc triều chính trên dưới về sau đều kỳ vọng vào hậu bối. Đến thời điểm nước Tiêu nguy cấp không ai có thể lãnh đạo, nàng kiên quyết xin lệnh xuất quân, thề không phá địch quốc sẽ không trở về.
Hạ Hề Miểu do Thi Chiêu Ý thủ vai, là con gái út mà Hoàng đế Tiêu cực kỳ sủng ái. Tuy không tinh thông võ nghệ nhưng lại có tầm nhìn xa, tài giỏi trong việc điều hành đất nước. Nàng từ nhỏ đã cùng Cố Niệm quen biết, nhưng do thân thể yếu ớt nên chỉ có thể xem Cố Niệm luyện võ lại không thể tiếp. Về sau Cố Niệm xuất chinh, Cố Niệm cho nàng mượn lực lượng của Cố gia, đem tiến vào kinh thành diệt trừ nịnh thần, ngồi vào ngai Hoàng Đế nước Tiêu trị vì, ổn định triều đình ở phía sau có Cố gia hỗ trợ.
Nhưng mấy năm sau Cố Niệm giành chiến thắng trở về, Hạ Hề Miểu vì vật lộn với công việc triều chính đã lâm bệnh mà chết cách đây nửa tháng, còn ra lệnh cho người hầu thân cận chăm sóc Cố Niệm. Sau đó, Hoàng đế Tiêu quốc không người trị vì, nhường ngôi cho chủ quân Cố Niệm...
Mặc dù Lê Thừa Lượng rất an tâm hai đại minh tinh này, nhưng với tư cách là một đạo diễn, ông vẫn phải thuyết giảng bộ phim xong mới bấm máy.
"Hai người cứ theo cách diễn như yêu đương a. Bản thân nguyên tác có ý tứ này, biên kịch cũng khẳng định có cảm giác này. Chiêu Ý, bản thân cô đối với tất cả mọi người đều ôn hòa, thế nhưng ở trước mặt Thanh Thu, ôn hòa kia của cô phải phát triển thành dịu dàng, cô phải nắm bắt tốt mức độ này. Thanh Thu, thời điểm cùng Chiêu Ý ở một chỗ thì cô phải biểu hiện cảm xúc một chút. Còn có những lúc liên quan đến bệnh tình của đối phương, tâm tình của cô càng phải rõ ràng hơn, nhưng cũng không thể rõ ràng quá mức, hiểu chưa?"
Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý đồng thanh nói "Được".
Cảnh đầu tiên của hai nhân vật chính là Hạ Hề Miểu xuất cung đến phủ Tướng Quân, đem báo cáo trận chiến mới nhất cho Cố Niệm.
"Được rồi, tất cả vào chỗ, action!"
Đoạn này là mấy ngày trước Thi Chiêu Ý vừa mới nhập đoàn liền đến phòng của Thời Thanh Thu đối diễn qua, hai người phối hợp đến không có kẽ hở, thân cận bên trong lại không nói rõ được có một tia mập mờ.
Đặc biệt là khi Hạ Hề Miểu vừa gặp Cố Niệm thì tâm tình chuyển biến, thần sắc trên mặt ôn hòa dần chìm xuống vì có một tia ánh sáng nhu hòa lưu đọng nơi đáy mắt, ánh mắt đó rơi vào trên người Cố Niệm.
Dưới màn hình như vậy, người ta không cách nào tưởng tượng được sự khác biệt về thân phận giữa Hạ Hề Miểu và Cố Niệm, trái lại có thể cảm thấy hai người thoạt nhìn hẳn là rất quen thuộc nhau, lại tự dưng khiến người ta cảm thấy ăn ý mười phần.
"Cố Niệm, mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn, thấy bản cung đều không hành lễ."
Thi Chiêu Ý mang ý cười nhu hòa, thanh âm nhẹ đi mười phần, từ từ đến gần Thời Thanh Thu đang đứng sau bàn.
"Điện Hạ đã quên rồi sao? Ngài không những cho phép ta không hành lễ, còn cho phép ta gọi thẳng tục danh của ngài a. Nếu hôm nay điện hạ muốn nói về lễ tiết này, vậy thì cực khổ ngài trước tiên xuất phủ, ta dẫn gia đinh xuất phủ đi nghênh đón ngài."
Ngữ khí của Thời Thanh Thu thay đổi so với trước ôn hòa hơn, nhưng lạnh nhạt bên trong lại có chút quen thuộc với người tới. Nàng có tư thái trầm tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti, tướng mạo trẻ tuổi vô cùng lạnh lùng nhưng cũng đã bắt đầu có chút cơ trí.
Tiếp theo Thi Chiêu Ý cười khẽ một tiếng, từ xa có hai người tiến đến địa điểm quay phim bị vây quanh, người đi phía trước vẫy tay ra hiệu cho trợ lý ở phía sau đi tới, nói nhỏ vài câu rồi đuổi trợ lý đi.
Kỳ Duyệt đứng ở nơi đó, ánh mắt chỉ nhìn nữ nhân vừa nhận bức thư, Thời Thanh Thu của hiện tại so với bảy năm trước càng khiến cô không thể dời mắt. Nếu như bảy năm trước chỉ là cô gái vừa tròn 18 tuổi đã đủ khiến người ta phải ngừng chân ngắm nhìn, vậy thì hiện tại lại càng xinh đẹp hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo mỹ lệ không có gì sánh được.
Đây là điều mà Kỳ Duyệt đã sớm nghĩ tới, Thời Thanh Thu cho tới bây giờ đều là người không tầm thường. Đây là người cô đã thích bấy lâu nay, chỉ cần nghĩ đến, chua xót trong lòng Kỳ Duyệt liền nhạt đi một chút.
Nhà sản xuất Lục Hi nhìn thấy Kỳ Duyệt, lặng lẽ lùi lại rồi bước tới, mang theo chút dò hỏi: "Kỳ Duyệt, em cảm thấy thế nào?"
“Cảm thấy thế nào sao?” Kỳ Duyệt nhàn nhạt lặp lại, sau đó nhìn bóng lưng Thời Thanh Thu đang đối mặt với Thi Chiêu Ý, có chút cảm thán nói: “Có thể gặp diễn viên mà tôi thích, tôi cảm thấy rất may mắn, đặc biệt là diễn viên thực sự có thể kiểm soát các nhân vật mà tôi đã chỉ định, việc này khiến tôi cảm thấy ánh mắt mình cũng không tệ."
Cô nói xong, cảm xúc trong mắt xen lẫn một chút tán thưởng, đó là cảm xúc thực sự đối với diễn xuất của Thời Thanh Thu.
"Em a, vừa mới học xong khóa học đạo diễn liền nóng lòng muốn vào trận. Nếu mẹ em không ngăn cản, em đã định tự mình làm đạo diễn cho bộ phim này rồi." Lục Hi lắc đầu vỗ vai cô, tò mò hỏi một câu: "Bất quá, em kiên quyết chọn Thanh Thu với Chiêu Ý đóng vai chính, nhưng cho tới bây giờ em vẫn chưa nói cho chúng ta biết, trong hai người họ em hâm mộ người nào a?"
Kỳ Duyệt quay đầu nhìn cô cười, nhưng không có trả lời chuẩn xác,"Tôi đều thích kỹ năng diễn xuất của cả hai người, làm sao? Lục tỷ còn không cho tôi cùng lúc hâm mộ hai nữ thần sao?"
“Em nói cái gì a, cho dù em có bảy tám nữ thần cũng không có vấn đề gì. Đây không phải là hiếu kỳ thôi sao?” Lục Hi nhanh chóng phủ nhận, cô vươn tay nắm lấy vai Kỳ Duyệt, lại tiếp tục xem tình hình trong trường quay.
Kỳ Duyệt không nói thêm nữa, cũng đưa mắt nhìn sang.
Hạ Hề Miểu dời bàn tay đang che miệng của Cố Niệm ra, trên mặt bảy phần ôn nhu ba phần oán trách: "Được, ta sẽ không nói nữa."
Sau đó Cố Niệm mới coi như thôi, Hạ Hề Miểu nhìn quanh, thấy những cây xương rồng đã héo trên bàn, thần sắc bất đắc dĩ quay lại nhìn Cố Niệm.
Người sau vô thức siết chặt tay, cuối cùng trên mặt lộ ra một chút ý cười: “Ta thật không biết chăm sóc những thứ này, sau này ngươi đừng đưa cho ta nữa, để chúng đỡ phải bị hành hạ... "
“Ngươi xem ta nên nói ngươi thế nào mới được đây?” Hạ Hề Miểu lắc đầu cười, cũng nghĩ thầm trong lòng: Nếu có thể chăm sóc được, đây cũng không phải là Cố Niệm a.
Hạ Hề Miểu lại đi quanh trong phòng của Cố Niệm, để xem mấy ngày này Cố Niệm đã xem bao nhiêu cuốn sách, bao nhiêu loại sách đã thêm vào. Nàng một đường đi tới, vừa thấy liền hiếu kỳ giơ tay sờ gáy sách, Cố Niệm cũng tự giác giải thích.
Một lúc sau, Cố Niệm đích thân đưa Hạ Hề Miểu xuất phủ, trong màn ảnh, Hạ Hề Miểu trước khi lên xe ngựa ngoái đầu nhìn lại có chút ý cười nhàn nhạt, đôi mắt như sao, thanh âm nhẹ nhàng dặn dò: "Trở về đi, ta hồi cung."
Cố Niệm không nhúc nhích, nàng đứng đó nhìn Hạ Hề Miểu lên xe, đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi.
Lê Thừa Lượng hô: "Cắt!"
Nhân viên công tác vội vàng đưa Thi Chiêu Ý ra khỏi xe ngựa, Lê Thừa Lượng cuộn kịch bản gõ lên đùi, vô cùng hài lòng: “Thanh Thu, lúc này thực sự có thể nắm bắt rất tốt, vừa bình tĩnh lại giống như ngốc ngốc. Tôi xem mà liền thay Chiêu Ý sốt ruột, làm sao lại đụng phải một đầu cây du như vậy a?"
Thi Chiêu Ý bước tới ôm lấy Thời Thanh Thu, ném cái nhìn ghét bỏ trả lại Lê Thừa Lượng, "Đạo diễn Lê, sao có thể nói tướng quân của tôi như vậy a? Cái này gọi là mị lực, đầu cây du cái gì a?"
Thời Thanh Thu cười một tiếng, chỉnh sửa cổ áo "Để đạo diễn Lê phiền muộn ở chỗ này đi. Chiêu Ý, chúng ta đi uống nước, nhân tiện xem qua mấy cảnh sau."
Lúc này, trợ lý của Kỳ Duyệt mang theo một nhóm người đi vào, tất cả đều cẩn thận cầm đồ ăn trong tay, còn có cơm trưa cùng đồ uống giải nhiệt.
Thanh âm của Kỳ Duyệt truyền đến rõ ràng khiến ai cũng hiếu kỳ: "Hôm nay tôi chiêu đãi, mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ăn chút gì đi, đừng làm việc quá sức."
Lê Thừa Lượng vui vẻ, ngồi xuống ghế phía sau, duỗi tay chào hỏi: "Tiểu Duyệt, mau qua đây tán gẫu với tôi một chút, cô tới đây khi nào vậy? Sao không gọi cho tôi một tiếng?"
"Tôi qua ngay, vừa mới tới không lâu." Kỳ Duyệt nhìn Lê Thừa Lượng cười nói, dừng lại một chút, nhìn về phía Thời Thanh Thu đang cùng Thi Chiêu Ý tiến đến. "Hai người phối hợp rất tốt, phương diện tình cảm nắm bắt rất chuẩn xác. Cơ hồ không thể thấy chỗ nào bị mắc lỗi."
Thi Chiêu Ý gật đầu, khiêm tốn nói: "Kỳ tiểu thư quá khen."
Kỳ Duyệt lại mím môi, ngữ khí nhẹ nhàng, liền nghe thấy mềm đi mấy phần: "Diễn xuất của Thanh Thu khiến tôi rất kinh ngạc, suýt chút nữa tôi không nhận ra cô rồi. Vai tướng quân kia cô hóa trang không thua đấng nam nhi, dáng vẻ khi diễn xuất như lột xác vậy."
Gương mặt quen thuộc này khiến cho Thời Thanh Thu có chút hoảng hốt, người trong trí nhớ cùng người kia một lần nữa chồng lên nhau, thời gian dần qua lại lần nữa tách ra, cảm giác chua xót trong lòng lại có chút tiêu tan. Sau bao nhiêu năm, những thân cận kia đã sớm tan thành mây khói, thậm chí mọi vui vẻ cùng bi thương của đoạn tình cảm kia đều trôi theo dòng thời gian, không còn tồn tại.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy dù đây là thực hay là mơ, người này đã bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng. Không có bất kỳ báo trước gì, cũng không có bất kỳ manh mối gì, đột nhiên xuất hiện như vậy.
Tim Thời Thanh Thu đột nhiên đau nhói, nghĩ đến dung nhan thanh lãnh động lòng người của người kia, những cảm xúc không nên sinh ra liền bình phục lại. Nàng nắm lấy cổ tay của Thi Chiêu Ý, sắc mặt bình thản nhìn Kỳ Duyệt: "Cảm ơn Kỳ tiểu thư đã khích lệ. Tôi chỉ đang tận lực phát huy khả năng mà thôi." Sau đó, nàng quay đầu nhìn Thi Chiêu Ý: "Đi thôi Chiêu Ý".
Kỳ Duyệt không giữ nàng lại, nhìn hai người đi xa, nghĩ đến mấy ngày nay nhìn thấy tin tức trên mạng, sắc mặt có chút tái nhợt, tâm tình nhất thời chìm xuống đáy cốc.
“Thanh Thu, chính là cô ấy sao?” Thi Chiêu Ý uống nước trái cây, thấp giọng hỏi Thời Thanh Thu.
Đừng nhìn thái độ của Thời Thanh Thu giống như bình thường, người không biết liền nghĩ nàng không có việc gì. Cùng Thời Thanh Thu giao tình mấy năm, đêm qua Thời Thanh Thu vừa lộ ra cảm xúc không bình thường, dù nhỏ đến đâu cô cũng nhận ra.
Thời Thanh Thu giương môi, "Ừm, là cô ấy."
“Quả nhiên trực giác của mình không sai.” Thi Chiêu Ý vươn tay gõ vào chai nước khoáng trong tay Thời Thanh Thu. “Vậy cậu gọi cho Ôn luật sư chưa? Cô ấy nói cái gì?"
Ôn Khinh Hàn nói cái gì? Suy nghĩ của Thời Thanh Thu quay trở lại thời điểm đêm qua nàng nói cho Ôn Khinh Hàn là nàng đã thấy Kỳ Duyệt.
Bên kia rất yên tĩnh, yên lặng đến mức nàng cơ hồ nghi hoặc có phải cuộc gọi này vừa rồi chưa kết nối không, lại càng nghi hoặc thanh âm của người bên kia có phải là ảo giác hay không. Nếu không thì lại sao cả thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hô hấp của mình.
Thật lâu sau, khi nàng đang định lấy điện thoại xuống xác nhận có đang gọi hay không, nàng liền nghe thấy thanh âm trầm thấp êm tai từ bên kia truyền đến: "Đừng sợ, tôi đi cùng cậu."
Trong nháy mắt, hốc mắt của Thời Thanh Thu liền ẩm ướt, sau đó Ôn Khinh Hàn bắt đầu dùng ngữ khí lạnh nhạt như thường lệ nói với nàng.
"Đúng rồi, cậu biết không, Ý Chi cùng tiểu học muội của cậu ấy có quan hệ thực sự rất tốt. Một thời gian trước, cậu ấy còn đặt bàn làm việc của người ta trong văn phòng."
"Trần Dật hiện tại mỗi ngày đi làm đều hỏi tôi, nữ thần của hắn có hiền lành không, nữ thần của hắn nấu ăn có ngon không. Tôi chỉ có thể nói với hắn nữ thần của hắn rất hiền lành, nhưng hiện tại đã đi quay phim rồi."
"Thanh Thu, nhàn rỗi thì gọi cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thể đến bên cạnh cậu."
Khóe môi Thời Thanh Thu mỉm cười, cúi đầu sờ lên thân chai nước khoáng, trong mắt nghi hoặc của Thi Chiêu Ý thấp giọng nói: "Cậu ấy nói, mình đừng sợ."
Thi Chiêu Ý không nói nên lời, nhưng trong lòng không khỏi buồn cười. "Ôn luật sư ngoài mặt có vẻ không quá nhiệt tình lại có thể đi an ủi người nga~, nhìn bộ dáng của cậu còn cảm thấy rất hữu dụng."
Thanh Thu không tỏ ý kiến, nhưng cảm giác không thoải mái vừa rồi Kỳ Duyệt mang đến đã bị những lời động viên của Ôn Khinh Hàn xua đuổi sạch sẽ. Tiếng cười của Kỳ Duyệt và Lê Thừa Lượng vang lên từ rất xa, khiến nàng đột nhiên trở lại thời điểm náo nhiệt bảy năm trước.
Nhưng là, nàng bắt đầu nghĩ về Ôn Khinh Hàn một chút.
Đại khái mà nói, là câu chuyện về một vị tướng quân trên chiến trường và một công chúa đương triều cùng nhau bảo vệ đất nước.
Thời Thanh Thu thủ vai Cố Niệm, là con gái của tướng quân Cố Trấn Viễn, đã học võ từ nhỏ, thuộc lòng binh pháp, lại được Cố Trấn Viễn truyền thụ kinh nghiệm thực chiến, thậm chí Cố Trấn Viễn cùng hoàng đế đi chinh chiến, việc triều chính trên dưới về sau đều kỳ vọng vào hậu bối. Đến thời điểm nước Tiêu nguy cấp không ai có thể lãnh đạo, nàng kiên quyết xin lệnh xuất quân, thề không phá địch quốc sẽ không trở về.
Hạ Hề Miểu do Thi Chiêu Ý thủ vai, là con gái út mà Hoàng đế Tiêu cực kỳ sủng ái. Tuy không tinh thông võ nghệ nhưng lại có tầm nhìn xa, tài giỏi trong việc điều hành đất nước. Nàng từ nhỏ đã cùng Cố Niệm quen biết, nhưng do thân thể yếu ớt nên chỉ có thể xem Cố Niệm luyện võ lại không thể tiếp. Về sau Cố Niệm xuất chinh, Cố Niệm cho nàng mượn lực lượng của Cố gia, đem tiến vào kinh thành diệt trừ nịnh thần, ngồi vào ngai Hoàng Đế nước Tiêu trị vì, ổn định triều đình ở phía sau có Cố gia hỗ trợ.
Nhưng mấy năm sau Cố Niệm giành chiến thắng trở về, Hạ Hề Miểu vì vật lộn với công việc triều chính đã lâm bệnh mà chết cách đây nửa tháng, còn ra lệnh cho người hầu thân cận chăm sóc Cố Niệm. Sau đó, Hoàng đế Tiêu quốc không người trị vì, nhường ngôi cho chủ quân Cố Niệm...
Mặc dù Lê Thừa Lượng rất an tâm hai đại minh tinh này, nhưng với tư cách là một đạo diễn, ông vẫn phải thuyết giảng bộ phim xong mới bấm máy.
"Hai người cứ theo cách diễn như yêu đương a. Bản thân nguyên tác có ý tứ này, biên kịch cũng khẳng định có cảm giác này. Chiêu Ý, bản thân cô đối với tất cả mọi người đều ôn hòa, thế nhưng ở trước mặt Thanh Thu, ôn hòa kia của cô phải phát triển thành dịu dàng, cô phải nắm bắt tốt mức độ này. Thanh Thu, thời điểm cùng Chiêu Ý ở một chỗ thì cô phải biểu hiện cảm xúc một chút. Còn có những lúc liên quan đến bệnh tình của đối phương, tâm tình của cô càng phải rõ ràng hơn, nhưng cũng không thể rõ ràng quá mức, hiểu chưa?"
Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý đồng thanh nói "Được".
Cảnh đầu tiên của hai nhân vật chính là Hạ Hề Miểu xuất cung đến phủ Tướng Quân, đem báo cáo trận chiến mới nhất cho Cố Niệm.
"Được rồi, tất cả vào chỗ, action!"
Đoạn này là mấy ngày trước Thi Chiêu Ý vừa mới nhập đoàn liền đến phòng của Thời Thanh Thu đối diễn qua, hai người phối hợp đến không có kẽ hở, thân cận bên trong lại không nói rõ được có một tia mập mờ.
Đặc biệt là khi Hạ Hề Miểu vừa gặp Cố Niệm thì tâm tình chuyển biến, thần sắc trên mặt ôn hòa dần chìm xuống vì có một tia ánh sáng nhu hòa lưu đọng nơi đáy mắt, ánh mắt đó rơi vào trên người Cố Niệm.
Dưới màn hình như vậy, người ta không cách nào tưởng tượng được sự khác biệt về thân phận giữa Hạ Hề Miểu và Cố Niệm, trái lại có thể cảm thấy hai người thoạt nhìn hẳn là rất quen thuộc nhau, lại tự dưng khiến người ta cảm thấy ăn ý mười phần.
"Cố Niệm, mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn, thấy bản cung đều không hành lễ."
Thi Chiêu Ý mang ý cười nhu hòa, thanh âm nhẹ đi mười phần, từ từ đến gần Thời Thanh Thu đang đứng sau bàn.
"Điện Hạ đã quên rồi sao? Ngài không những cho phép ta không hành lễ, còn cho phép ta gọi thẳng tục danh của ngài a. Nếu hôm nay điện hạ muốn nói về lễ tiết này, vậy thì cực khổ ngài trước tiên xuất phủ, ta dẫn gia đinh xuất phủ đi nghênh đón ngài."
Ngữ khí của Thời Thanh Thu thay đổi so với trước ôn hòa hơn, nhưng lạnh nhạt bên trong lại có chút quen thuộc với người tới. Nàng có tư thái trầm tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti, tướng mạo trẻ tuổi vô cùng lạnh lùng nhưng cũng đã bắt đầu có chút cơ trí.
Tiếp theo Thi Chiêu Ý cười khẽ một tiếng, từ xa có hai người tiến đến địa điểm quay phim bị vây quanh, người đi phía trước vẫy tay ra hiệu cho trợ lý ở phía sau đi tới, nói nhỏ vài câu rồi đuổi trợ lý đi.
Kỳ Duyệt đứng ở nơi đó, ánh mắt chỉ nhìn nữ nhân vừa nhận bức thư, Thời Thanh Thu của hiện tại so với bảy năm trước càng khiến cô không thể dời mắt. Nếu như bảy năm trước chỉ là cô gái vừa tròn 18 tuổi đã đủ khiến người ta phải ngừng chân ngắm nhìn, vậy thì hiện tại lại càng xinh đẹp hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo mỹ lệ không có gì sánh được.
Đây là điều mà Kỳ Duyệt đã sớm nghĩ tới, Thời Thanh Thu cho tới bây giờ đều là người không tầm thường. Đây là người cô đã thích bấy lâu nay, chỉ cần nghĩ đến, chua xót trong lòng Kỳ Duyệt liền nhạt đi một chút.
Nhà sản xuất Lục Hi nhìn thấy Kỳ Duyệt, lặng lẽ lùi lại rồi bước tới, mang theo chút dò hỏi: "Kỳ Duyệt, em cảm thấy thế nào?"
“Cảm thấy thế nào sao?” Kỳ Duyệt nhàn nhạt lặp lại, sau đó nhìn bóng lưng Thời Thanh Thu đang đối mặt với Thi Chiêu Ý, có chút cảm thán nói: “Có thể gặp diễn viên mà tôi thích, tôi cảm thấy rất may mắn, đặc biệt là diễn viên thực sự có thể kiểm soát các nhân vật mà tôi đã chỉ định, việc này khiến tôi cảm thấy ánh mắt mình cũng không tệ."
Cô nói xong, cảm xúc trong mắt xen lẫn một chút tán thưởng, đó là cảm xúc thực sự đối với diễn xuất của Thời Thanh Thu.
"Em a, vừa mới học xong khóa học đạo diễn liền nóng lòng muốn vào trận. Nếu mẹ em không ngăn cản, em đã định tự mình làm đạo diễn cho bộ phim này rồi." Lục Hi lắc đầu vỗ vai cô, tò mò hỏi một câu: "Bất quá, em kiên quyết chọn Thanh Thu với Chiêu Ý đóng vai chính, nhưng cho tới bây giờ em vẫn chưa nói cho chúng ta biết, trong hai người họ em hâm mộ người nào a?"
Kỳ Duyệt quay đầu nhìn cô cười, nhưng không có trả lời chuẩn xác,"Tôi đều thích kỹ năng diễn xuất của cả hai người, làm sao? Lục tỷ còn không cho tôi cùng lúc hâm mộ hai nữ thần sao?"
“Em nói cái gì a, cho dù em có bảy tám nữ thần cũng không có vấn đề gì. Đây không phải là hiếu kỳ thôi sao?” Lục Hi nhanh chóng phủ nhận, cô vươn tay nắm lấy vai Kỳ Duyệt, lại tiếp tục xem tình hình trong trường quay.
Kỳ Duyệt không nói thêm nữa, cũng đưa mắt nhìn sang.
Hạ Hề Miểu dời bàn tay đang che miệng của Cố Niệm ra, trên mặt bảy phần ôn nhu ba phần oán trách: "Được, ta sẽ không nói nữa."
Sau đó Cố Niệm mới coi như thôi, Hạ Hề Miểu nhìn quanh, thấy những cây xương rồng đã héo trên bàn, thần sắc bất đắc dĩ quay lại nhìn Cố Niệm.
Người sau vô thức siết chặt tay, cuối cùng trên mặt lộ ra một chút ý cười: “Ta thật không biết chăm sóc những thứ này, sau này ngươi đừng đưa cho ta nữa, để chúng đỡ phải bị hành hạ... "
“Ngươi xem ta nên nói ngươi thế nào mới được đây?” Hạ Hề Miểu lắc đầu cười, cũng nghĩ thầm trong lòng: Nếu có thể chăm sóc được, đây cũng không phải là Cố Niệm a.
Hạ Hề Miểu lại đi quanh trong phòng của Cố Niệm, để xem mấy ngày này Cố Niệm đã xem bao nhiêu cuốn sách, bao nhiêu loại sách đã thêm vào. Nàng một đường đi tới, vừa thấy liền hiếu kỳ giơ tay sờ gáy sách, Cố Niệm cũng tự giác giải thích.
Một lúc sau, Cố Niệm đích thân đưa Hạ Hề Miểu xuất phủ, trong màn ảnh, Hạ Hề Miểu trước khi lên xe ngựa ngoái đầu nhìn lại có chút ý cười nhàn nhạt, đôi mắt như sao, thanh âm nhẹ nhàng dặn dò: "Trở về đi, ta hồi cung."
Cố Niệm không nhúc nhích, nàng đứng đó nhìn Hạ Hề Miểu lên xe, đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi.
Lê Thừa Lượng hô: "Cắt!"
Nhân viên công tác vội vàng đưa Thi Chiêu Ý ra khỏi xe ngựa, Lê Thừa Lượng cuộn kịch bản gõ lên đùi, vô cùng hài lòng: “Thanh Thu, lúc này thực sự có thể nắm bắt rất tốt, vừa bình tĩnh lại giống như ngốc ngốc. Tôi xem mà liền thay Chiêu Ý sốt ruột, làm sao lại đụng phải một đầu cây du như vậy a?"
Thi Chiêu Ý bước tới ôm lấy Thời Thanh Thu, ném cái nhìn ghét bỏ trả lại Lê Thừa Lượng, "Đạo diễn Lê, sao có thể nói tướng quân của tôi như vậy a? Cái này gọi là mị lực, đầu cây du cái gì a?"
Thời Thanh Thu cười một tiếng, chỉnh sửa cổ áo "Để đạo diễn Lê phiền muộn ở chỗ này đi. Chiêu Ý, chúng ta đi uống nước, nhân tiện xem qua mấy cảnh sau."
Lúc này, trợ lý của Kỳ Duyệt mang theo một nhóm người đi vào, tất cả đều cẩn thận cầm đồ ăn trong tay, còn có cơm trưa cùng đồ uống giải nhiệt.
Thanh âm của Kỳ Duyệt truyền đến rõ ràng khiến ai cũng hiếu kỳ: "Hôm nay tôi chiêu đãi, mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ăn chút gì đi, đừng làm việc quá sức."
Lê Thừa Lượng vui vẻ, ngồi xuống ghế phía sau, duỗi tay chào hỏi: "Tiểu Duyệt, mau qua đây tán gẫu với tôi một chút, cô tới đây khi nào vậy? Sao không gọi cho tôi một tiếng?"
"Tôi qua ngay, vừa mới tới không lâu." Kỳ Duyệt nhìn Lê Thừa Lượng cười nói, dừng lại một chút, nhìn về phía Thời Thanh Thu đang cùng Thi Chiêu Ý tiến đến. "Hai người phối hợp rất tốt, phương diện tình cảm nắm bắt rất chuẩn xác. Cơ hồ không thể thấy chỗ nào bị mắc lỗi."
Thi Chiêu Ý gật đầu, khiêm tốn nói: "Kỳ tiểu thư quá khen."
Kỳ Duyệt lại mím môi, ngữ khí nhẹ nhàng, liền nghe thấy mềm đi mấy phần: "Diễn xuất của Thanh Thu khiến tôi rất kinh ngạc, suýt chút nữa tôi không nhận ra cô rồi. Vai tướng quân kia cô hóa trang không thua đấng nam nhi, dáng vẻ khi diễn xuất như lột xác vậy."
Gương mặt quen thuộc này khiến cho Thời Thanh Thu có chút hoảng hốt, người trong trí nhớ cùng người kia một lần nữa chồng lên nhau, thời gian dần qua lại lần nữa tách ra, cảm giác chua xót trong lòng lại có chút tiêu tan. Sau bao nhiêu năm, những thân cận kia đã sớm tan thành mây khói, thậm chí mọi vui vẻ cùng bi thương của đoạn tình cảm kia đều trôi theo dòng thời gian, không còn tồn tại.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy dù đây là thực hay là mơ, người này đã bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng. Không có bất kỳ báo trước gì, cũng không có bất kỳ manh mối gì, đột nhiên xuất hiện như vậy.
Tim Thời Thanh Thu đột nhiên đau nhói, nghĩ đến dung nhan thanh lãnh động lòng người của người kia, những cảm xúc không nên sinh ra liền bình phục lại. Nàng nắm lấy cổ tay của Thi Chiêu Ý, sắc mặt bình thản nhìn Kỳ Duyệt: "Cảm ơn Kỳ tiểu thư đã khích lệ. Tôi chỉ đang tận lực phát huy khả năng mà thôi." Sau đó, nàng quay đầu nhìn Thi Chiêu Ý: "Đi thôi Chiêu Ý".
Kỳ Duyệt không giữ nàng lại, nhìn hai người đi xa, nghĩ đến mấy ngày nay nhìn thấy tin tức trên mạng, sắc mặt có chút tái nhợt, tâm tình nhất thời chìm xuống đáy cốc.
“Thanh Thu, chính là cô ấy sao?” Thi Chiêu Ý uống nước trái cây, thấp giọng hỏi Thời Thanh Thu.
Đừng nhìn thái độ của Thời Thanh Thu giống như bình thường, người không biết liền nghĩ nàng không có việc gì. Cùng Thời Thanh Thu giao tình mấy năm, đêm qua Thời Thanh Thu vừa lộ ra cảm xúc không bình thường, dù nhỏ đến đâu cô cũng nhận ra.
Thời Thanh Thu giương môi, "Ừm, là cô ấy."
“Quả nhiên trực giác của mình không sai.” Thi Chiêu Ý vươn tay gõ vào chai nước khoáng trong tay Thời Thanh Thu. “Vậy cậu gọi cho Ôn luật sư chưa? Cô ấy nói cái gì?"
Ôn Khinh Hàn nói cái gì? Suy nghĩ của Thời Thanh Thu quay trở lại thời điểm đêm qua nàng nói cho Ôn Khinh Hàn là nàng đã thấy Kỳ Duyệt.
Bên kia rất yên tĩnh, yên lặng đến mức nàng cơ hồ nghi hoặc có phải cuộc gọi này vừa rồi chưa kết nối không, lại càng nghi hoặc thanh âm của người bên kia có phải là ảo giác hay không. Nếu không thì lại sao cả thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hô hấp của mình.
Thật lâu sau, khi nàng đang định lấy điện thoại xuống xác nhận có đang gọi hay không, nàng liền nghe thấy thanh âm trầm thấp êm tai từ bên kia truyền đến: "Đừng sợ, tôi đi cùng cậu."
Trong nháy mắt, hốc mắt của Thời Thanh Thu liền ẩm ướt, sau đó Ôn Khinh Hàn bắt đầu dùng ngữ khí lạnh nhạt như thường lệ nói với nàng.
"Đúng rồi, cậu biết không, Ý Chi cùng tiểu học muội của cậu ấy có quan hệ thực sự rất tốt. Một thời gian trước, cậu ấy còn đặt bàn làm việc của người ta trong văn phòng."
"Trần Dật hiện tại mỗi ngày đi làm đều hỏi tôi, nữ thần của hắn có hiền lành không, nữ thần của hắn nấu ăn có ngon không. Tôi chỉ có thể nói với hắn nữ thần của hắn rất hiền lành, nhưng hiện tại đã đi quay phim rồi."
"Thanh Thu, nhàn rỗi thì gọi cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thể đến bên cạnh cậu."
Khóe môi Thời Thanh Thu mỉm cười, cúi đầu sờ lên thân chai nước khoáng, trong mắt nghi hoặc của Thi Chiêu Ý thấp giọng nói: "Cậu ấy nói, mình đừng sợ."
Thi Chiêu Ý không nói nên lời, nhưng trong lòng không khỏi buồn cười. "Ôn luật sư ngoài mặt có vẻ không quá nhiệt tình lại có thể đi an ủi người nga~, nhìn bộ dáng của cậu còn cảm thấy rất hữu dụng."
Thanh Thu không tỏ ý kiến, nhưng cảm giác không thoải mái vừa rồi Kỳ Duyệt mang đến đã bị những lời động viên của Ôn Khinh Hàn xua đuổi sạch sẽ. Tiếng cười của Kỳ Duyệt và Lê Thừa Lượng vang lên từ rất xa, khiến nàng đột nhiên trở lại thời điểm náo nhiệt bảy năm trước.
Nhưng là, nàng bắt đầu nghĩ về Ôn Khinh Hàn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.