Chương 60
Tô Lâu Lạc
21/12/2022
Thời Thanh Thu buồn bực ở trong vòng tay của Ôn Khinh Hàn hồi lâu cũng không nói lời nào, tay cũng không buông ra, vừa rồi đột nhiên cảm thấy vòng tay này rất ấm áp.
Nhưng cảm giác này không quá đột ngột, tựa như lúc nào cũng vậy, chỉ là lúc này nàng mới nhận ra Ôn Khinh Hàn cũng có thể ấm áp như thế.
Giống như họ của Ôn Khinh Hàn, âm tiết thanh nhuận mềm mại. Mỗi lần có cơ hội đọc đầy đủ tên của Ôn Khinh Hàn, nàng sẽ cảm thấy từ này khi phát ra sẽ vướng vào giữa môi và răng. Nhưng bây giờ, lại tựa như cảm thấy an tâm.
"Khinh Hàn..." Thời Thanh Thu vô thức đọc tên của Ôn Khinh Hàn, trước đây nàng chưa từng để ý quá mức. Hiện tại đọc lên, nàng luôn cảm thấy có loại hấp dẫn đặc biệt, rất hấp dẫn người.
“Ân?” Ôn Khinh Hàn nghe vậy, cúi đầu hỏi: “Tốt hơn chưa?"
Thời Thanh Thu tham luyến hô hấp khí tức của Ôn Khinh Hàn, khẽ gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Ừm, thực xin lỗi, mình lại thất thố rồi..."
Cho dù là như vậy, nàng vẫn để mình dựa vào vai Ôn Khinh Hàn.
Nàng không biết mình bắt đầu từ khi nào khiến sự tồn tại của Ôn Khinh Hàn là không thể thiếu, cho dù là lần tụ họp của sở sư vụ đêm hôm đó, tổ chức chương trình thực tế trong thôn, hay là trong thị trấn cùng huyện thành.
Nàng chỉ cảm thấy mọi nơi giống như đều có vòng tay của Ôn Khinh Hàn dành cho nàng, hoặc là về mặt tinh thần, hoặc là thực sự ôm nàng vào lòng, dùng sự dịu dàng hiếm có để nâng đỡ nàng đối mặt với đoạn tình cảm đã chết kia.
Ôn Khinh Hàn nghe nàng nói lời này, chớp chớp đôi mắt che đi giọt nước mắt vừa rồi, thanh âm khôi phục bình tĩnh một chút, "Sau này đừng nói xin lỗi, giữa chúng ta không cần những thứ này. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể đáp ứng tôi, đối đãi với Kỳ Duyệt như một người bình thường, đừng sợ cậu ta, cũng đừng vì quá khứ của cậu ta mà ảnh hưởng đến tương lai của cậu".
Thời Thanh Thu không nói lời nào, chỉ là tay nắm lấy góc áo của Ôn Khinh Hàn, cắn chặt môi dưới. Nhịp tim trầm ổn của Ôn Khinh Hàn đang chống lại hoảng sợ của nàng, ỷ lại cùng mong đợi vào Ôn Khinh Hàn đã lấn át cảm xúc tồn đọng bấy lâu, khiến nàng trong lúc nhất thời có chút khiếp đảm.
Ôn Khinh Hàn hơi buông lỏng tay ra, nhìn về phía Thời Thanh Thu, cô nghiêm giọng nói: "Xem cậu ta như là một cuộc đua thua trận đi. Thua liền đi qua, hành trình về sau của cậu sẽ dẫn đến thắng lợi, người cùng cậu chạy chính là tôi."
Thời Thanh Thu nghe lời nói nhẹ nhàng của cô, nhìn vào đôi mắt ôn nhuận của cô lúc này, tâm tình không thoải mái dần dần lắng xuống, khóe môi nhếch lên một đường cong nông cạn: "Được, mình sẽ nhớ lời cậu nói."
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt cười một tiếng, xoa xoa tóc Thời Thanh Thu, "Đây mới là học sinh ngoan, tôi chờ mong biểu hiện của cậu."
Cảm xúc mãnh liệt vừa rồi dần dần bình phục, Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cắn cắn môi hỏi: "Vừa rồi cậu nói ra ngoài mua đồ ăn phải không? Mua cái gì?"
“Ừm, cậu chưa ăn thì cùng ăn đi.” Ôn Khinh Hàn đi tới, đem đồ ăn đặt ở trên bàn, vừa mở ra vừa nói với Thời Thanh Thu, “Những món này ít calo tôi mua ở gần đây. Cậu xem có thể ăn được không, có ảnh hưởng đến việc quay phim không."
Gần đây có rất nhiều nhà hàng, Ôn Khinh Hàn vừa đến liền nói nhất định phải chọn món có ít calo, còn lại liền giao cho phục vụ quyết định.
Thời Thanh Thu nhìn lướt qua, gà viên nấm hầm bắp cải, canh đậu phụ cà chua, còn có một phần rau xanh xào trông có vẻ không có chất béo, hầu như đều là đồ chay.
Thời Thanh Thu cong môi cười nói: "Đương nhiên có thể ăn, dựa theo lời cậu nói, người ta liền biết là cậu mua cho diễn viên ăn. Chúng ta thường đến nhà hàng quanh đây, một số cửa hàng còn có liệt kê riêng thực đơn các loại món ăn ít calo a."
“Vậy là tốt rồi, mau ăn đi.” Ôn Khinh Hàn kéo Thời Thanh thu ngồi xuống, đưa đũa cho nàng.
Cho dù lượng calo thấp như thế nào, Thời Thanh Thu vẫn không thể ăn nhiều, nàng chỉ ăn mấy ngụm cơm, sau đó ăn thêm thức ăn. Ôn Khinh Hàn thấy vậy, cô lặng lẽ gắp nhiều thức ăn vào hộp cơm của nàng.
Lời nhắc thông báo trên điện thoại của Thời Thanh Thu phá vỡ sự im lặng của hai người, nàng lấy điện thoại ra thì thấy đó là tin nhắn WeChat do Thi Chiêu Ý gửi. Ôn Khinh Hàn ăn chậm hơn một chút, đang chờ Thời Thanh Thu xem xong tin nhắn.
Nhưng Thời Thanh Thu lại cầm điện thoại nhìn Ôn Khinh Hàn, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
“Thanh Thu, sao không ăn đi?” Ôn Khinh Hàn hơi giương mắt nhìn, gắp một miếng đậu hũ cho Thời Thanh Thu.
"Ừm..." Thời Thanh Thu cắn cắn đũa, do dự một lúc mới dứt khoát hỏi: "Diễn viên đang quay phim với mình muốn đến ăn cơm với chúng ta, được không?"
Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một chút, "Cô ấy là bạn của cậu sao?"
“Đúng vậy, chúng ta có quan hệ cá nhân.” Thời Thanh Thu gật đầu.
Ôn Khinh Hàn cười: "Vậy tôi không có ý kiến."
Mối quan hệ giữa những người trong vòng tròn này rất vi diệu, cũng giống như mối quan hệ trong xã hội, có người chỉ là ngoài mặt, nhưng cũng không thiếu tình bạn thực sự. Cô có dự định hỏi vấn đề này, biết có phải là người bạn thực sự hay không cô mới biết được nên đối đãi như thế nào.
Thời Thanh Thu gửi lại một tin nhắn cho Thi Chiêu Ý, còn gửi một tin nhắn khác cho Dương Hiểu. Vài phút sau, cửa phòng bị gõ.
Thời Thanh Thu định đi mở cửa, Ôn Khinh Hàn liền ngăn nàng lại, “Chờ đã.” Sau đó, cô đặt đũa xuống, đứng dậy cúi người dùng ngón tay cái cẩn thận lau hốc mắt cùng khóe mắt của Thời Thanh Thu, ngón tay có chút ẩm ướt.
Cảm giác này làm cho Thời Thanh Thu nhớ tới lời thổ lộ vừa rồi, nàng có chút ngượng ngùng hỏi: "Mắt của mình, có rõ ràng lắm không..."
Ôn Khinh Hàn thu tay lại ngồi xuống, khẽ lắc đầu, "Cũng còn tốt, lát nữa trước khi đi ngủ chườm khăn nóng một chút."
Trong mắt Thời Thanh Thu vẫn còn tơ máu ứng đỏ, nhưng hốc mắt không còn đỏ nữa, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể biết được là nàng đã khóc. Nàng chớp chớp mắt, vứt bỏ những cảm xúc còn sót lại rồi đi ra mở cửa.
Thi Chiêu Ý, Dương Hiểu cùng Tiểu Hạ đều đang chờ ở ngoài cửa. Thi Chiêu Ý có chút thâm ý nhìn vào bên trong, trong khi Dương Hiểu trực tiếp ngửi mùi hương bước vào, vừa đi vừa phân tích: "Cái mùi này, có phải là gà hầm bắp cải của Lão Lý không? Khẳng định là..."
Ôn Khinh Hàn đứng dậy, bình tĩnh sửa lại: "Là gà viên nấm hầm bắp cải."
“Cái tên này dài như vậy a, em đều gọi là gà hầm bắp cải.” Dương Hiểu cười nói, trong lòng oán giận: trí nhớ của luật sư tốt như vậy sao?
Thời Thanh Thu đóng cửa bước tới, kéo tay Thi Chiêu Ý "Chiêu Ý, A Hiểu, Tiểu Hạ, đã ăn gì chưa?"
Thi Chiêu Ý vừa lắc đầu, Dương Hiểu đã trả lời trước: "Còn chưa ăn, nhưng em với Tiểu Hạ đã gọi đồ ăn ở ngoài rồi. Vừa vặn Chiêu Ý muốn đến ăn ở chỗ chị, chúng ta liền đặt nhiều một chút."
Đây chính là những gì Thời Thanh Thu nghĩ, nàng nhìn thoáng qua Ôn Khinh Hàn, lại mỉm cười với đám người Thi Chiêu Ý: "Vậy tốt rồi, để Khinh Hàn cùng hai người ăn nhiều một chút, đừng khắc chế đồ ăn như chị với Chiêu Ý."
Thi Chiêu Ý đi đến nhìn thấy Ôn Khinh Hàn bên cạnh, không để lại dấy vết nhìn đánh giá một lát, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, sau đó đưa tay ra, thần sắc nhất quán tao nhã hữu lễ: "Chào Ôn luật sư, thời gian này tôi thường xuyên nghe Thanh Thu nhắc tới cô, tôi là Thi Chiêu Ý."
Ôn Khinh Hàn bắt tay cô, "Xin chào."
Thi Chiêu Ý giảo hoạt liếc nhìn Thời Thanh Thu, có chút không hảo ý, "Thanh Thu, mình định ăn uống với Ôn luật sư, sau đó lại tán gẫu nên mình không cùng cậu hạn chế khẩu phần ăn. Trang phục của mình rộng nên mình cũng không cần khắc chế a." Cô ngừng một chút, lại duỗi tay ra chỉ vào thắt lưng quần áo của Thời Thanh Thu. "Không giống cậu, thắt thắt lưng phải để eo, chậc chậc, tiểu tướng quân xinh đẹp của chúng ta không thể béo lên được..."
Hai người trợ lý che miệng cười, Ôn Khinh Hàn cũng không khỏi cong môi.
Mấy người ngồi trên ghế sô pha, hai trợ lý rót trà, Thi Chiêu Ý tò mò hỏi: "Ôn luật sư, lần này cô xin nghỉ phép đến bồi Thanh Thu, vậy định khi nào trở về?"
Ôn Khinh Hàn chớp chớp mắt, không chút do dự nói: "Phải xem tình hình."
Thi Chiêu Ý cầm tách trà, nhìn bên mặt của Thời Thanh Thu, cô cũng không nói thẳng, chỉ nắm lấy cánh tay Thời Thanh Thu, cười nói: "Tình huống lại biết rõ rành rành, nhìn xem Thanh Thu định làm sao giữ vợ lại a, tôi đã xem cảnh này cách đây không lâu. Ôn luật sư có thể nhân cơ hội này cho mình một kỳ nghỉ a."
Nghe vậy, Thời Thanh Thu tâm niệm vừa động hỏi Ôn Khinh Hàn, "Khinh Hàn, cậu lại nghỉ phép sao, Ý Chi không có ý kiến gì sao?"
Ôn Khinh Hàn mím mím môi, mang ý cười nói: "Sẽ không có ý kiến, nếu lần sau cậu ấy muốn nghỉ dài hạn, tôi cũng sẽ không có ý kiến."
Hai mắt Thi Chiêu Ý mang theo ý cười, xem ra Ôn Khinh Hàn cũng không giống khối băng như trong tưởng tượng, nhưng quả thực cũng không quá nhiệt tình như vậy. Bất quá cũng khá tốt, vừa vặn cùng Thời Thanh Thu bổ sung cho nhau.
“Tiểu Hạ, A Hiểu, hai người gọi thức ăn đã đến chưa?” Thi Chiêu Ý quay đầu hỏi.
"Để em xem..." Dương Hiểu lấy điện thoại ra, tình cờ thấy có một cuộc điện thoại xa lạ từ thành phố S, cô kích động nói: "Đến rồi, em xuống dưới lấy, mọi người chờ em một lúc."
Vừa dứt lời, cô vội vã chạy ra ngoài, mấy người thậm chí còn không kịp phản ứng.
Kỳ Duyệt lái xe trở về khách sạn, vừa mới hóng gió trên bãi sông liền khiến cô cảm thấy cả người có chút không thoải mái.
Vẻ mặt lãnh đạm cùng những lời nói lạnh lùng của Thời Thanh Thu cứ tái hiện trong tâm trí cô, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng cùng quan tâm của nhiều năm trước. Thời Thanh Thu đã trưởng thành, nhưng không còn thân thiết với cô nữa. Thậm chí nàng còn không muốn nghe cô nói thêm mấy câu, nghe cô nói về quá khứ của mình, nói về cuộc đấu tranh trong khoảng thời gian qua, như vậy nàng cũng không nguyện ý.
Đã bao nhiêu lần cô nghĩ cho dù sau ngần ấy năm, Thời Thanh Thu có nhớ đến cô một chút, nhớ lại đoạn tình cảm đó lâu hơn một chút, có lẽ hai người vẫn có khả năng cứu vãn.
Thế nhưng vào cái ngày tin tức hôn nhân của Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn được tiết lộ, cô một chữ đều không nhìn được, lòng tràn ngập một hôn lễ mà Thời Thanh Thu đã ước nguyện cùng cô bảy năm trước.
Nhưng hiện tại, người có thể cùng Thời Thanh Thu tổ chức hôn lễ không còn là cô nữa.
Nhưng hôn lễ này vẫn chưa được tổ chức, vậy cô có còn cơ hội không...
Kỳ Duyệt kéo lấy mệt mỏi bước vào khách sạn, dáng người vẫn tao nhã, nhưng nét mệt mỏi giữa hai lông mày rất nặng nề, cô nắm chặt chìa khóa xe, lòng bàn tay đau nhói.
Đột nhiên có một người từ thang máy bước xuống, bước rất nhanh, khi người kia nhìn thấy cô, lên tiếng chào hỏi: "Kỳ tiểu thư."
“Ừm, tôi nhớ cô là trợ lý của Thanh Thu.” Kỳ Duyệt mỉm cười, che đi vẻ mặt có chút mệt mỏi, lại lộ ra mười phần nhu hòa, “Muộn thế này còn ra ngoài sao? Có phải buổi tối ăn không no, hiện tại đói bụng không?"
Dương Hiểu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Nào có a, chúng ta buổi tối không có thời gian ăn cơm. Thời tỷ với Chiêu Ý tỷ đang ở cùng nhau, chúng ta đang định ăn chút gì đó, tôi xuống lấy đồ ăn mang lên."
Kỳ Duyệt đang định khuyên nhủ "Muộn thế này cũng đừng ăn nhiều," Dương Hiểu đã lầm bầm nói thêm: "Ôn khối băng cũng đến rồi, đêm nay ai cũng chưa ăn a."
Vẻ mặt vốn không coi là tốt của Kỳ Duyệt đột nhiên không còn huyết sắc, môi mấp máy không biết phải làm sao, bàn tay nắm chặt chìa khóa xe tựa như không cảm thấy đau, càng đem chìa khóa trong tay siết chặt.
"A không nói nữa, tôi đi lấy đồ ăn mang về, tạm biệt Kỳ tiểu thư..." Dương Hiểu liếc mắt nhìn điện thoại rồi vội vàng chuồn đi, trong vô thức không mời Kỳ Duyệt đi lên, liền ngay cả lời khách sáo cũng không có, cô luôn cảm thấy người này có chút kỳ quái.
Bên môi Kỳ Duyệt sớm đã không còn ý cười, dù khẽ cô giương môi, cũng lộ ra một chút chua xót.
Thời Thanh Thu của hiện tại, ở nơi nào đó cô không nhìn thấy vẫn là dáng vẻ làm cho người ta yêu thương, nhưng người đối mặt với nàng đã không còn là cô. Nàng cười vui vẻ, tùy ý bộc lộ cảm xúc, càng sẽ tận tình quan tâm một người khác.
Kỳ Duyệt nhớ rằng người đó đã từng mang ánh mắt ẩn nhẫn cùng ái mộ chăm chú nhìn Thời Thanh Thu.
Nhưng cảm giác này không quá đột ngột, tựa như lúc nào cũng vậy, chỉ là lúc này nàng mới nhận ra Ôn Khinh Hàn cũng có thể ấm áp như thế.
Giống như họ của Ôn Khinh Hàn, âm tiết thanh nhuận mềm mại. Mỗi lần có cơ hội đọc đầy đủ tên của Ôn Khinh Hàn, nàng sẽ cảm thấy từ này khi phát ra sẽ vướng vào giữa môi và răng. Nhưng bây giờ, lại tựa như cảm thấy an tâm.
"Khinh Hàn..." Thời Thanh Thu vô thức đọc tên của Ôn Khinh Hàn, trước đây nàng chưa từng để ý quá mức. Hiện tại đọc lên, nàng luôn cảm thấy có loại hấp dẫn đặc biệt, rất hấp dẫn người.
“Ân?” Ôn Khinh Hàn nghe vậy, cúi đầu hỏi: “Tốt hơn chưa?"
Thời Thanh Thu tham luyến hô hấp khí tức của Ôn Khinh Hàn, khẽ gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Ừm, thực xin lỗi, mình lại thất thố rồi..."
Cho dù là như vậy, nàng vẫn để mình dựa vào vai Ôn Khinh Hàn.
Nàng không biết mình bắt đầu từ khi nào khiến sự tồn tại của Ôn Khinh Hàn là không thể thiếu, cho dù là lần tụ họp của sở sư vụ đêm hôm đó, tổ chức chương trình thực tế trong thôn, hay là trong thị trấn cùng huyện thành.
Nàng chỉ cảm thấy mọi nơi giống như đều có vòng tay của Ôn Khinh Hàn dành cho nàng, hoặc là về mặt tinh thần, hoặc là thực sự ôm nàng vào lòng, dùng sự dịu dàng hiếm có để nâng đỡ nàng đối mặt với đoạn tình cảm đã chết kia.
Ôn Khinh Hàn nghe nàng nói lời này, chớp chớp đôi mắt che đi giọt nước mắt vừa rồi, thanh âm khôi phục bình tĩnh một chút, "Sau này đừng nói xin lỗi, giữa chúng ta không cần những thứ này. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể đáp ứng tôi, đối đãi với Kỳ Duyệt như một người bình thường, đừng sợ cậu ta, cũng đừng vì quá khứ của cậu ta mà ảnh hưởng đến tương lai của cậu".
Thời Thanh Thu không nói lời nào, chỉ là tay nắm lấy góc áo của Ôn Khinh Hàn, cắn chặt môi dưới. Nhịp tim trầm ổn của Ôn Khinh Hàn đang chống lại hoảng sợ của nàng, ỷ lại cùng mong đợi vào Ôn Khinh Hàn đã lấn át cảm xúc tồn đọng bấy lâu, khiến nàng trong lúc nhất thời có chút khiếp đảm.
Ôn Khinh Hàn hơi buông lỏng tay ra, nhìn về phía Thời Thanh Thu, cô nghiêm giọng nói: "Xem cậu ta như là một cuộc đua thua trận đi. Thua liền đi qua, hành trình về sau của cậu sẽ dẫn đến thắng lợi, người cùng cậu chạy chính là tôi."
Thời Thanh Thu nghe lời nói nhẹ nhàng của cô, nhìn vào đôi mắt ôn nhuận của cô lúc này, tâm tình không thoải mái dần dần lắng xuống, khóe môi nhếch lên một đường cong nông cạn: "Được, mình sẽ nhớ lời cậu nói."
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt cười một tiếng, xoa xoa tóc Thời Thanh Thu, "Đây mới là học sinh ngoan, tôi chờ mong biểu hiện của cậu."
Cảm xúc mãnh liệt vừa rồi dần dần bình phục, Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cắn cắn môi hỏi: "Vừa rồi cậu nói ra ngoài mua đồ ăn phải không? Mua cái gì?"
“Ừm, cậu chưa ăn thì cùng ăn đi.” Ôn Khinh Hàn đi tới, đem đồ ăn đặt ở trên bàn, vừa mở ra vừa nói với Thời Thanh Thu, “Những món này ít calo tôi mua ở gần đây. Cậu xem có thể ăn được không, có ảnh hưởng đến việc quay phim không."
Gần đây có rất nhiều nhà hàng, Ôn Khinh Hàn vừa đến liền nói nhất định phải chọn món có ít calo, còn lại liền giao cho phục vụ quyết định.
Thời Thanh Thu nhìn lướt qua, gà viên nấm hầm bắp cải, canh đậu phụ cà chua, còn có một phần rau xanh xào trông có vẻ không có chất béo, hầu như đều là đồ chay.
Thời Thanh Thu cong môi cười nói: "Đương nhiên có thể ăn, dựa theo lời cậu nói, người ta liền biết là cậu mua cho diễn viên ăn. Chúng ta thường đến nhà hàng quanh đây, một số cửa hàng còn có liệt kê riêng thực đơn các loại món ăn ít calo a."
“Vậy là tốt rồi, mau ăn đi.” Ôn Khinh Hàn kéo Thời Thanh thu ngồi xuống, đưa đũa cho nàng.
Cho dù lượng calo thấp như thế nào, Thời Thanh Thu vẫn không thể ăn nhiều, nàng chỉ ăn mấy ngụm cơm, sau đó ăn thêm thức ăn. Ôn Khinh Hàn thấy vậy, cô lặng lẽ gắp nhiều thức ăn vào hộp cơm của nàng.
Lời nhắc thông báo trên điện thoại của Thời Thanh Thu phá vỡ sự im lặng của hai người, nàng lấy điện thoại ra thì thấy đó là tin nhắn WeChat do Thi Chiêu Ý gửi. Ôn Khinh Hàn ăn chậm hơn một chút, đang chờ Thời Thanh Thu xem xong tin nhắn.
Nhưng Thời Thanh Thu lại cầm điện thoại nhìn Ôn Khinh Hàn, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
“Thanh Thu, sao không ăn đi?” Ôn Khinh Hàn hơi giương mắt nhìn, gắp một miếng đậu hũ cho Thời Thanh Thu.
"Ừm..." Thời Thanh Thu cắn cắn đũa, do dự một lúc mới dứt khoát hỏi: "Diễn viên đang quay phim với mình muốn đến ăn cơm với chúng ta, được không?"
Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một chút, "Cô ấy là bạn của cậu sao?"
“Đúng vậy, chúng ta có quan hệ cá nhân.” Thời Thanh Thu gật đầu.
Ôn Khinh Hàn cười: "Vậy tôi không có ý kiến."
Mối quan hệ giữa những người trong vòng tròn này rất vi diệu, cũng giống như mối quan hệ trong xã hội, có người chỉ là ngoài mặt, nhưng cũng không thiếu tình bạn thực sự. Cô có dự định hỏi vấn đề này, biết có phải là người bạn thực sự hay không cô mới biết được nên đối đãi như thế nào.
Thời Thanh Thu gửi lại một tin nhắn cho Thi Chiêu Ý, còn gửi một tin nhắn khác cho Dương Hiểu. Vài phút sau, cửa phòng bị gõ.
Thời Thanh Thu định đi mở cửa, Ôn Khinh Hàn liền ngăn nàng lại, “Chờ đã.” Sau đó, cô đặt đũa xuống, đứng dậy cúi người dùng ngón tay cái cẩn thận lau hốc mắt cùng khóe mắt của Thời Thanh Thu, ngón tay có chút ẩm ướt.
Cảm giác này làm cho Thời Thanh Thu nhớ tới lời thổ lộ vừa rồi, nàng có chút ngượng ngùng hỏi: "Mắt của mình, có rõ ràng lắm không..."
Ôn Khinh Hàn thu tay lại ngồi xuống, khẽ lắc đầu, "Cũng còn tốt, lát nữa trước khi đi ngủ chườm khăn nóng một chút."
Trong mắt Thời Thanh Thu vẫn còn tơ máu ứng đỏ, nhưng hốc mắt không còn đỏ nữa, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể biết được là nàng đã khóc. Nàng chớp chớp mắt, vứt bỏ những cảm xúc còn sót lại rồi đi ra mở cửa.
Thi Chiêu Ý, Dương Hiểu cùng Tiểu Hạ đều đang chờ ở ngoài cửa. Thi Chiêu Ý có chút thâm ý nhìn vào bên trong, trong khi Dương Hiểu trực tiếp ngửi mùi hương bước vào, vừa đi vừa phân tích: "Cái mùi này, có phải là gà hầm bắp cải của Lão Lý không? Khẳng định là..."
Ôn Khinh Hàn đứng dậy, bình tĩnh sửa lại: "Là gà viên nấm hầm bắp cải."
“Cái tên này dài như vậy a, em đều gọi là gà hầm bắp cải.” Dương Hiểu cười nói, trong lòng oán giận: trí nhớ của luật sư tốt như vậy sao?
Thời Thanh Thu đóng cửa bước tới, kéo tay Thi Chiêu Ý "Chiêu Ý, A Hiểu, Tiểu Hạ, đã ăn gì chưa?"
Thi Chiêu Ý vừa lắc đầu, Dương Hiểu đã trả lời trước: "Còn chưa ăn, nhưng em với Tiểu Hạ đã gọi đồ ăn ở ngoài rồi. Vừa vặn Chiêu Ý muốn đến ăn ở chỗ chị, chúng ta liền đặt nhiều một chút."
Đây chính là những gì Thời Thanh Thu nghĩ, nàng nhìn thoáng qua Ôn Khinh Hàn, lại mỉm cười với đám người Thi Chiêu Ý: "Vậy tốt rồi, để Khinh Hàn cùng hai người ăn nhiều một chút, đừng khắc chế đồ ăn như chị với Chiêu Ý."
Thi Chiêu Ý đi đến nhìn thấy Ôn Khinh Hàn bên cạnh, không để lại dấy vết nhìn đánh giá một lát, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, sau đó đưa tay ra, thần sắc nhất quán tao nhã hữu lễ: "Chào Ôn luật sư, thời gian này tôi thường xuyên nghe Thanh Thu nhắc tới cô, tôi là Thi Chiêu Ý."
Ôn Khinh Hàn bắt tay cô, "Xin chào."
Thi Chiêu Ý giảo hoạt liếc nhìn Thời Thanh Thu, có chút không hảo ý, "Thanh Thu, mình định ăn uống với Ôn luật sư, sau đó lại tán gẫu nên mình không cùng cậu hạn chế khẩu phần ăn. Trang phục của mình rộng nên mình cũng không cần khắc chế a." Cô ngừng một chút, lại duỗi tay ra chỉ vào thắt lưng quần áo của Thời Thanh Thu. "Không giống cậu, thắt thắt lưng phải để eo, chậc chậc, tiểu tướng quân xinh đẹp của chúng ta không thể béo lên được..."
Hai người trợ lý che miệng cười, Ôn Khinh Hàn cũng không khỏi cong môi.
Mấy người ngồi trên ghế sô pha, hai trợ lý rót trà, Thi Chiêu Ý tò mò hỏi: "Ôn luật sư, lần này cô xin nghỉ phép đến bồi Thanh Thu, vậy định khi nào trở về?"
Ôn Khinh Hàn chớp chớp mắt, không chút do dự nói: "Phải xem tình hình."
Thi Chiêu Ý cầm tách trà, nhìn bên mặt của Thời Thanh Thu, cô cũng không nói thẳng, chỉ nắm lấy cánh tay Thời Thanh Thu, cười nói: "Tình huống lại biết rõ rành rành, nhìn xem Thanh Thu định làm sao giữ vợ lại a, tôi đã xem cảnh này cách đây không lâu. Ôn luật sư có thể nhân cơ hội này cho mình một kỳ nghỉ a."
Nghe vậy, Thời Thanh Thu tâm niệm vừa động hỏi Ôn Khinh Hàn, "Khinh Hàn, cậu lại nghỉ phép sao, Ý Chi không có ý kiến gì sao?"
Ôn Khinh Hàn mím mím môi, mang ý cười nói: "Sẽ không có ý kiến, nếu lần sau cậu ấy muốn nghỉ dài hạn, tôi cũng sẽ không có ý kiến."
Hai mắt Thi Chiêu Ý mang theo ý cười, xem ra Ôn Khinh Hàn cũng không giống khối băng như trong tưởng tượng, nhưng quả thực cũng không quá nhiệt tình như vậy. Bất quá cũng khá tốt, vừa vặn cùng Thời Thanh Thu bổ sung cho nhau.
“Tiểu Hạ, A Hiểu, hai người gọi thức ăn đã đến chưa?” Thi Chiêu Ý quay đầu hỏi.
"Để em xem..." Dương Hiểu lấy điện thoại ra, tình cờ thấy có một cuộc điện thoại xa lạ từ thành phố S, cô kích động nói: "Đến rồi, em xuống dưới lấy, mọi người chờ em một lúc."
Vừa dứt lời, cô vội vã chạy ra ngoài, mấy người thậm chí còn không kịp phản ứng.
Kỳ Duyệt lái xe trở về khách sạn, vừa mới hóng gió trên bãi sông liền khiến cô cảm thấy cả người có chút không thoải mái.
Vẻ mặt lãnh đạm cùng những lời nói lạnh lùng của Thời Thanh Thu cứ tái hiện trong tâm trí cô, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng cùng quan tâm của nhiều năm trước. Thời Thanh Thu đã trưởng thành, nhưng không còn thân thiết với cô nữa. Thậm chí nàng còn không muốn nghe cô nói thêm mấy câu, nghe cô nói về quá khứ của mình, nói về cuộc đấu tranh trong khoảng thời gian qua, như vậy nàng cũng không nguyện ý.
Đã bao nhiêu lần cô nghĩ cho dù sau ngần ấy năm, Thời Thanh Thu có nhớ đến cô một chút, nhớ lại đoạn tình cảm đó lâu hơn một chút, có lẽ hai người vẫn có khả năng cứu vãn.
Thế nhưng vào cái ngày tin tức hôn nhân của Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn được tiết lộ, cô một chữ đều không nhìn được, lòng tràn ngập một hôn lễ mà Thời Thanh Thu đã ước nguyện cùng cô bảy năm trước.
Nhưng hiện tại, người có thể cùng Thời Thanh Thu tổ chức hôn lễ không còn là cô nữa.
Nhưng hôn lễ này vẫn chưa được tổ chức, vậy cô có còn cơ hội không...
Kỳ Duyệt kéo lấy mệt mỏi bước vào khách sạn, dáng người vẫn tao nhã, nhưng nét mệt mỏi giữa hai lông mày rất nặng nề, cô nắm chặt chìa khóa xe, lòng bàn tay đau nhói.
Đột nhiên có một người từ thang máy bước xuống, bước rất nhanh, khi người kia nhìn thấy cô, lên tiếng chào hỏi: "Kỳ tiểu thư."
“Ừm, tôi nhớ cô là trợ lý của Thanh Thu.” Kỳ Duyệt mỉm cười, che đi vẻ mặt có chút mệt mỏi, lại lộ ra mười phần nhu hòa, “Muộn thế này còn ra ngoài sao? Có phải buổi tối ăn không no, hiện tại đói bụng không?"
Dương Hiểu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Nào có a, chúng ta buổi tối không có thời gian ăn cơm. Thời tỷ với Chiêu Ý tỷ đang ở cùng nhau, chúng ta đang định ăn chút gì đó, tôi xuống lấy đồ ăn mang lên."
Kỳ Duyệt đang định khuyên nhủ "Muộn thế này cũng đừng ăn nhiều," Dương Hiểu đã lầm bầm nói thêm: "Ôn khối băng cũng đến rồi, đêm nay ai cũng chưa ăn a."
Vẻ mặt vốn không coi là tốt của Kỳ Duyệt đột nhiên không còn huyết sắc, môi mấp máy không biết phải làm sao, bàn tay nắm chặt chìa khóa xe tựa như không cảm thấy đau, càng đem chìa khóa trong tay siết chặt.
"A không nói nữa, tôi đi lấy đồ ăn mang về, tạm biệt Kỳ tiểu thư..." Dương Hiểu liếc mắt nhìn điện thoại rồi vội vàng chuồn đi, trong vô thức không mời Kỳ Duyệt đi lên, liền ngay cả lời khách sáo cũng không có, cô luôn cảm thấy người này có chút kỳ quái.
Bên môi Kỳ Duyệt sớm đã không còn ý cười, dù khẽ cô giương môi, cũng lộ ra một chút chua xót.
Thời Thanh Thu của hiện tại, ở nơi nào đó cô không nhìn thấy vẫn là dáng vẻ làm cho người ta yêu thương, nhưng người đối mặt với nàng đã không còn là cô. Nàng cười vui vẻ, tùy ý bộc lộ cảm xúc, càng sẽ tận tình quan tâm một người khác.
Kỳ Duyệt nhớ rằng người đó đã từng mang ánh mắt ẩn nhẫn cùng ái mộ chăm chú nhìn Thời Thanh Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.