Quyển 11 - Chương 45: Cực địa
Ngã Cật Tây Hồng Thị
09/04/2013
Quà gặp mặt?
Lập tức bốn đại tán tiên dưới quyền Hoa Nhan, ba đại trưởng lão của Long tộc, còn có đám Vu Hắc, Hoả Ma, ai ai cũng rục rịch muốn đi. Mục tiêu của bốn đại sứ giả thượng giới không phải cái này nên còn giữ được bình tĩnh, nhưng thủ hạ của bọn họ thì không.
Tần Vũ cũng rất bình tĩnh.
Mục tiêu của hắn không phải là bảo vật mà Nghịch Ương tiên đế lưu lại mà là vật phẩm Lan thúc để lại cho hắn. Món đồ đó quan hệ tới việc hắn phải tu luyện đến cảnh giới nào mới có thể gặp Lập Nhi.
- Tán Bảo Nham phân làm hai tầng, tầng trên có hơn chục kiện cực phẩm tiên khí, hình dáng phần lớn không giống nhau, thậm chí có một bộ chiến giáp cực phẩm tiên khí!
Nghịch Ương tiên đế cười nhẹ nói.
Mắt các cao thủ như Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Man Càn, Tông Quật đều sáng lên.
Cực phẩm tiên kiếm thì có khả năng bọn họ không để ý. Nhưng chiến giáp cực phẩm tiên khí thì không giống thế.
- Tầng dưới có hơn trăm kiện thượng phẩm tiên khí, phần lớn thuộc loại công kích, chiếp giáp phòng ngự cũng có vài bộ. Đồng thời còn có một bộ vũ khí đặc biệt.
Câu thứ hai của Nghịch Ương tiên đế làm mọi người chấn động trong lòng.
Hơn trăm kiện thượng phẩm tiên khí?
Số thượng phẩm tiên khí này mà mang về được cũng có thể xem là một gia tài. Dù gì thì kiên bảo bối quan trọng nhất phải dâng cho thủ lĩnh, số tiên khí này mới thuộc về bọn họ.
- Vũ khí đặc biệt?
Trong mắt Hoa Nhan loé lên một tia sáng, vũ khí đặc biệt còn khó gặp hơn chiến giáp phòng ngự.
Tần Vũ nhìn những người chung quanh.
- Xem ra đến Tán Bảo Nham có khi xảy ra một trường chém giết, ta và bọn Tiểu Hắc không có chiến giáp phòng ngự nào tốt, xem ra cũng phải nỗ lực giành lấy một bộ. - trong lòng Tần Vũ cũng dâng lên ý muốn tranh đoạt - Chỉ có điều lời của Nghịch Ương tiên đế không thể tin tưởng hoàn toàn được.
Tần Vũ đã có kinh nghiệm từ Cửu Kiếm tiên phủ.
Lúc này thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vốn đạm bạc đột nhiên trở nên lăng lệ.
- Trong này có người của tiên giới, ta khuyên trước là kẻ này nên bỏ cuộc. Bởi vì... trong Nghịch Ương Cảnh của ta sự khó khăn để được an toàn sống sót của ngươi cao hơn người khác gấp ba lần trở lên!
Trong ngữ khí của Nghịch Ương tiên đế chứa đầy giận dữ.
- Tới từ tiên giới không phải người của Vũ Hoàng thì cũng là của Huyền Đế, hai tên hỗn đản này cũng muốn lấy đồ của ta, nằm mơ! - Nghịch Ương tiên đế đầy giận dữ - Tên tiểu gia hoả tới từ tiên giới, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ta chỉ tăng độ khó của ngươi lên gấp ba lần mà thôi.
Hoa Nhan nghệt mặt.
Nguyên cả đám người Man Càn, Đỗ Trung Quân, Ngao Phụng, Phương Điền, Tông Quật đều nhìn về phía Hoa Nhan.
Hiển nhiên là vì Nghịch Ương tiên đế có mối thù lớn với bọn Vũ Hoàng, Huyền Đế của tiên giới nên mới làm khó người của tiên giới.
- Chẳng trách trước khi mình đi Vũ Hoàng đại nhân lại nói như thế...
Hoa Nhan cười khổ.
Độ khó tăng lên không chỉ mỗi việc khả năng lấy được bảo bối giảm thiểu mà quan trọng nhất là... Hoa Nhan hắn có thể mất mạng trong Nghịch Ương Cảnh này.
- Được rồi. Đối với yêu giới, ma giới với lại tán tu phổ thông của phàm nhân giới ta xem như nhau. Cấm chế đặc biệt do ta bố trí chỉ hữu hiệu với tiên nhân có công lực nhất cấp kim tiên trở lên mà thôi.
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vang lên.
- Tuy bản thân ta không ở đây, nhưng cấm chế ta lưu lại dù bọn Vũ hoàng tự thân tới đây muốn phá được thì không thể không trọng thương. Huống chi bọn chúng chỉ dựa vào bản thân làm sao có thể xuống hạ giới được?
- Nếu đả thông vách ngăn hai giới, đến nhất cấp kim tiên cũng không có cách nào xuống hạ giới. Vị sứ giả đó có lẽ không bằng được thập nhị kiếp tán tu của phàm nhân giới. Cấm chế của ta có vô hiệu cũng chẳng sao.
Nghịch Ương tiên đế cười nhạt nói.
Nghịch Ương tiên đế tựa hồ như rất chắc chắn là bọn Vũ Hoàng không có cách nào xuống hạ giới.
Biểu tình trên mặt Hoa Nhan càng thêm nhợt nhạt.
- Được rồi. Các ngươi xuất phát đi, tới Tán Bảo Nham tìm bảo bối thích hợp cho mình, có được bảo bối tốt rồi thì xác suất sống sót của các ngươi sau này cao hơn.
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vừa vang lên hầu như mọi người đều xuất phát ngay.
Mục tiêu - Tán Bảo Nham.
- Man Càn huynh, Tán Bảo Nham này ở đâu thế?
Tần Vũ hỏi nhỏ Man Càn, không biết vì sao trong Nghịch Ương Cảnh này phảng phất như có một loại áp chế đặc biệt, tuy bây giờ Tần Vũ đã hoàn toàn khống chế được linh hồn chi lực nhưng tối đa cũng chỉ đem nó tản ra chung quanh thân thể khoảng một mét, không thể ra xa hơn được.
Man Càn lắc đầu nghi hoặc nói:
- Ta cũng không rõ, Yêu Đế bệ hạ cũng chưa từng nói cho ta biết nơi nào trong Nghịch Ương Cảnh gọi là Tán Bảo Nham.
Tần Vũ nhìn ba người Hoa Nhan, Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân.
Lúc này mặt ba đại sứ giả cũng tràn đầy nghi hoặc, chỉ từ từ bước tới trước, hiển nhiên bọn họ cũng không rõ phương hướng, chỉ biết nhắm mắt từ từ bước tới trong 'Minh Tâm cảnh' của Nghịch Ương Cảnh.
- Chư vị, chúng ta căn bản không biết Tán Bảo Nham ở đâu thì làm sao mà tìm đây? Ta thấy nên tách ra tìm đi.
Thanh âm bình đạm của Tông Quật vang lên.
Hầu như mọi người đều đứng ngay lại.
Tách ra?
- Nơi đây căn bản không có cách nào sử dụng yêu thức, chỉ có thể nhìn bằng mắt. Nhưng 'Minh Tâm cảnh' của Nghịch Ương Cảnh lớn như thế này, muốn tìm thấy Tán Bảo Nham biết tới bao giờ đây? - Tông Quật cười nói - Tuy tách ra thì người tìm thấy đầu tiên sẽ được nhiều bảo bối hơn nhưng phải xem vận khí của mỗi người. Người nào tìm thấy trước thì được nhiều bảo bối hơn.
Tông Quật nhìn mấy đại sứ giả thượng giới:
- Tất cả đều dựa vào vận khí mỗi người, không biết mấy vị sứ giả thượng giới thấy sao?
- Không được.
Man Càn, Ngao Phụng nói hầu như đồng thời.
Người của Man Càn ít, cơ hội tìm thấy nhỏ hơn. Nếu mọi người cùng tìm thấy, với thực lực của Man Càn tuyệt đối có thể đoạt không ít bảo bối.
Ngao Phụng cũng thế, Long tộc có hai đại cao thủ là Ngao Phụng và Phương Điền. Phương Điền bây giờ thân mang chiến giáp tay cầm cực phẩm yêu khí, thực lực tuyệt đối không thấp hơn Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân. Hai người bọn họ liên thủ tự nhiên có thể đoạt không ít bảo bối.
- Thế này không được, thế kia cũng không được. Vậy các người bảo làm sao cho tốt?
Tông Quật bình thản nói.
Ngao Phụng mỉm cười gật đầu với Man Càn:
- Ta thấy mọi người cứ đi cùng nhau, không phải gấp đâu. Tại cực địa Hàn vực mất ba năm rồi, gấp gáp mấy ngày làm gì? Mọi người đi cùng nhau, cùng tìm thấy Tán Bảo Nham hãy tranh đoạt cũng chưa muộn. Man Càn huynh thấy sao?
- Ta tán đồng!
Man Càn cười gật đầu.
Đối mặt với lợi ích, hai người vốn đối đầu lại đứng về một phía.
Trong đoàn người đi vào Nghịch Ương Cảnh có sáu siêu cấp cao thủ là Ngao Phụng, Phương Điền, Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Man Càn và Tông Quật. Trong đó Man Càn mạnh nhất.
Hiện tại Ngao Phụng, Phương Điền, Man Càn đều muốn mọi người cùng đi, những người khác cũng đành chịu.
Đương nhiên, mọi người không hề biết người có lực công kích mạnh nhất tại trường không phải là Man Càn, cũng không phải là hai đại cao thủ của Long tộc mà là kẻ được coi là yếu nhất 'Tần Vũ'. Cửu cấp kim tiên Kiếm tiên Khôi Lỗi, thực lực mạnh mẽ. Chỉ có điều bây giờ Tần Vũ cứ tươi cười nhìn bọn Man Càn, nghe theo bọn họ.
- Tốt, vậy thì đi cùng nhau.
Cuối cùng nhân mã các phe đều thoả thuận xong điều kiện, cả đoàn người đi theo một con đường tiến về phía trước.
Nghịch Ương Cảnh vô cùng lớn, đáo để lớn đến mức nào chỉ cần nhìn cảnh thứ nhất của nó - Minh Tâm cảnh - là đã thấy rồi. Với tốc độ của mọi người mà đi trong đó ba ngày mới đến ven Minh Tâm cảnh.
- Gần ra khỏi Minh Tâm cảnh rồi, xem ra Tán Bảo Nham không có trong Minh Tâm cảnh. Tiếp theo bọn ta sẽ tới nơi nào của Nghịch Ương Cảnh nhỉ. -- Man Càn nói với mấy người bọn Tần Vũ ở phía sau -- Minh Tâm cảnh của Nghịch Ương Cảnh còn an toàn đấy, nhưng các địa phương khác thì không giống thế đâu, nếu không cẩn thận có khi còn bị mất mạng, vậy nên các người phải cẩn thận.
Mấy người bọn Tần Vũ đều gật đầu tỏ ý hiểu rõ.
Phần lớn trong Minh Tâm cảnh tràn đầy sức sống, chủ yếu là màu xanh, mặt đất bằng phẳng. Nhưng đi ra khỏi Minh Tâm cảnh mọi người liền bước vào một thế giới núi rừng.
Nơi đâu cũng thấy núi đồi thung lũng.
Mọi người cùng đi tới, tốc độ rõ ràng là chậm hơn trong Minh Tâm cảnh nhiều. Ai ai cũng vô cùng cẩn thận nhưng trong lòng đại đa số đều có chút phẫn nộ.
- Nghịch Ương tiên đế quá đê tiện, chỉ nói có Tán Bảo Nham, nhưng Nghịch Ương Cảnh lớn như thế, ai biết Tán Bảo Nham ở đâu chứ.
Một tiếng nói vang lên.
Trong lòng những người khác cũng đang bốc lửa, nhưng không ai chịu bỏ cuộc. Dù bỏ cuộc cũng chẳng biết làm sao mà đi ra?
Đột nhiên...
- Oanh long long ~~
Tiếng nổ không ngừng vang lên.
Tần Vũ nhìn về phía phát ra thanh âm, ở đó chỉ có một cái thác cao vài chục trượng, dòng nước trắng xoá đập xuống mặt trước trong cái đầm phía dưới.
Đột nhiên mắt Tần Vũ giật giật.
Bởi vì trên vách đá cự đại bên cạnh cái thác có ghi ba chữ lớn màu đỏ -- Tán Bảo Nham!
Hầu như đồng thời có mấy đạo thân ảnh đã lướt tới.
- Đại nhân.
Dư Lương và Khổng Tào đều khom người hỏi ý Man Càn, bởi vì trước khi vào Nghịch Ương Cảnh, Man Càn đã có lệnh, bất kể là làm chuyện gì vào lúc nào đều phải hỏi ý hắn.
- Các ngươi cũng...
Man Càn vừa muốn nói, đột nhiên....
- Ha ha... Cực phẩm chiến giáp, quá tốt rồi.
Tiếng cười vô cùng lớn, Tần Vũ vừa nghe đã nhân ra ngay đó là Thạch Biến, Hoá Thạch thần thú của Bạo Loạn Tinh Hải.
Chiến giáp cực phẩm tiên khí?
Trong mắt bọn Dư Lương loé lên một tia ai oán, đặc biệt là Dư Lương, với tốc độ của hắn nếu không phải hỏi ý Man Càn có lẽ đã sớm lấy được cực phẩm tiên khí chiến giáp đó rồi. Bốn đại chân nhân tán tiên bên cạnh cũng hỏi ý Hoa Nhan.
- Động thủ cướp lấy.
Hoa Nhan hạ lệnh.
Gần như lập tức khi mệnh lệnh vừa phát ra, mọi người đều xông về phía Tán Bảo Nham. Đi xuyên qua rừng tùng đến trước thác nước, tất cả đều thấy rõ.
Thác nước ở trên cao chảy xuống về bên trái vào trong cái đầm sau, bên bờ cái đầm này có một khối nham thạch cự đại dài mấy chục mét, trên mặt có một khối nham thạch khác dài gần chục mét.
Trên mặt khối nham thạch này có đặt mười mấy kiện cực phẩm tiên khí, Thạch Biến đang đứng trên đó, mặt đầy kích động, trong tay đang nắm một bộ chiến giáp hắc sắc.
Trên mặt khối nham thạch bên dưới có đặt hơn trăm kiện tiên khí, kiếm, đao, thương, côn, bổng, ... cho tới chiến giáp cái gì cũng có, hiển nhiên là thượng phẩm tiên khí của Nghịch Ương tiên đế.
Hai tầng nham thạch này chắc chắn là Tán Bảo Nham rồi, bên cạnh Tán Bảo Nham còn có một bức tượng đá đen sì, hình dáng giống hệt bức tượng Tần Vũ đã nhìn thấy lúc trước trong Cửu Kiếm tiên phủ.
Vào lúc này đã có không ít người leo lên Tán Bảo Nham.
- Từ từ.
Tần Vũ đưa mắt ngăn hai huynh đệ của mình lại.
Người đã từng vào Cửu Kiếm tiên phủ tuyệt đối không dễ dàng tin vào lời Nghịch Ương tiên đế. Nghịch Ương tiên đế nói không có nguy hiểm gì thì nhất định như thế sao?
Nghịch Ương tiên đế từng nói Đào Hoa nguyên là an toàn, Hoàng Tuyền lộ là đường tới tử vong, cuối cùng thì sao? Toàn bộ người chọn Đào Hoa nguyên chết sạch, người chọn Hoàng Tuyền lộ lại không ai chết cả.
Hầu Phí và Hắc Vũ thấy Tần Vũ ngăn cản liền dừng chân.
Vào lúc này Dư Lương và Khổng Tào cũng chuẩn bị xuất thủ.
- Oanh~~
Tiếng nổ vang lên.
Một loại âm thanh trầm thấp đầy khủng bố, sóng dao động hãi nhân làm đám Man Càn cũng biến sắc, thêm vào đó sóng dao động từ Tán Bảo Nham tràn ra hết lần này tới lần khác.
Phản ứng nhanh thì lập tức buông tiên khí trong tay ra, phản ứng chậm toàn thân nổ tung, máu thịt tung toé.
Cả thảy có mấy đạo sóng dao động trầm thấp.
Các cao thủ có lòng tham mà phản ứng chậm chết hết.
- Người của phe tán tiên bị chết là Lam Băng chân nhân, Xích Dương chân nhân. Phe tán ma là Hoả Ma. Long tộc mất đi một trưởng lão. Tên Thạch Biến đó quá tham..."
Tần Vũ nhìn qua là thấy ngay những ai chết đi.
Bọn Khổng Tào, Dư Lương sắc mặt trắng bệch, vừa rồi nếu bọn chúng xông tới nhanh một bước là chết rồi.
Còn có hai-ba kẻ thấy người khác nổ tung liền bỏ tiên khí trong tay ra chạy trốn, tuy may mắn sống sót nhưng bị trọng thương, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Sắc mặt Man Càn, Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, Ngao Phụng, Phương Điền với lại Tông Quật đều nghiêm túc, thủ hạ của bọn họ bị doạ đến nỗi không ai dám tiến lên lấy bảo bối nữa.
Vừa rồi chết mất năm người, những người còn lại đều sợ hãi.
- Đó là cấm chế gì?
Phương Điền lên tiếng.
Ngao Phụng trầm tư một lúc rồi nói:
- Nếu ta đoán không sai thì đó phải là một loại tuyệt kỹ bí mật đến từ... tóm lại là tuyệt kỹ bí mật của một nơi thần bí, không phải là cấm chế của tiên giới. Chỉ cần thi triển cấm chế này trên binh khí, nếu người khác trích huyết nhận chủ thì năng lượng quỷ dị của bí thuật đó sẽ dung nhập vào trong nguyên anh sau đó làm nguyên anh tự phát nổ.
- Những người vừa rồi bị chết chắc chắn là đã trích huyết nhận chủ.
Trưởng lão Ngao Tuất của Long tộc vừa rồi nhanh chóng vứt bỏ cực phẩm tiên khí trong tay nên may mắn sống sót nói với vẻ mặt trầm trọng,
- Vừa rồi ta chưa trích huyết nhận chủ nên không chết, còn Lam Băng chân nhân quăng tiên khí trong tay còn nhanh hơn ta nhưng vẫn tự phát nổ là vì hắn đã trích huyến nhận chủ, năng lượng của bí thuật đó đã tiến nhập vào trong nguyên anh của hắn.
Phản ứng đầu tiên của những kẻ vừa rồi xông tới đoạt được bảo bối trước nhất, phần lớn chính là trích huyến nhận chủ vì bọn họ sợ bị người khác cướp mất.
- Ha ha... Quà gặp mặt ta tặng chư vị tốt chứ.
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vang lên giữa trời đất.
- Biến thái.
Hoá thạch thú Thạch Hoá trong lòng tràn đầy phẫn nộ, đệ đệ của hắn vừa bị giết.
- Bí thuật này lúc trước ta học được từ hảo hữu 'Hắc Diễm Quân' của ta, muốn phá cũng rất đơn giản, một là thực lực đạt tới nhất cấp huyền tiên, trực tiếp dùng chân hoả trong thể nội luyện hoá là được. Bất quá đạt tới nhất cấp huyền tiên thì tiên thức đã phát hiện bí thuật ta thi triển trên đó từ sớm. Biện pháp thứ hai chính là để người khác trích huyết nhận chủ hấp thu năng lượng của bí thuật đó rồi, sau đó các ngươi đoạt lại thì không nguy hiểm nữa.
Nghe thấy lời Nghịch Ương tiên đế, mọi người không ai động đậy, các đại cao thủ nhìn nhau, trong mắt tràn đầy bồi hồi bất định, lời Nghịch Ương tiên đế có thể tin không?
------
Lập tức bốn đại tán tiên dưới quyền Hoa Nhan, ba đại trưởng lão của Long tộc, còn có đám Vu Hắc, Hoả Ma, ai ai cũng rục rịch muốn đi. Mục tiêu của bốn đại sứ giả thượng giới không phải cái này nên còn giữ được bình tĩnh, nhưng thủ hạ của bọn họ thì không.
Tần Vũ cũng rất bình tĩnh.
Mục tiêu của hắn không phải là bảo vật mà Nghịch Ương tiên đế lưu lại mà là vật phẩm Lan thúc để lại cho hắn. Món đồ đó quan hệ tới việc hắn phải tu luyện đến cảnh giới nào mới có thể gặp Lập Nhi.
- Tán Bảo Nham phân làm hai tầng, tầng trên có hơn chục kiện cực phẩm tiên khí, hình dáng phần lớn không giống nhau, thậm chí có một bộ chiến giáp cực phẩm tiên khí!
Nghịch Ương tiên đế cười nhẹ nói.
Mắt các cao thủ như Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Man Càn, Tông Quật đều sáng lên.
Cực phẩm tiên kiếm thì có khả năng bọn họ không để ý. Nhưng chiến giáp cực phẩm tiên khí thì không giống thế.
- Tầng dưới có hơn trăm kiện thượng phẩm tiên khí, phần lớn thuộc loại công kích, chiếp giáp phòng ngự cũng có vài bộ. Đồng thời còn có một bộ vũ khí đặc biệt.
Câu thứ hai của Nghịch Ương tiên đế làm mọi người chấn động trong lòng.
Hơn trăm kiện thượng phẩm tiên khí?
Số thượng phẩm tiên khí này mà mang về được cũng có thể xem là một gia tài. Dù gì thì kiên bảo bối quan trọng nhất phải dâng cho thủ lĩnh, số tiên khí này mới thuộc về bọn họ.
- Vũ khí đặc biệt?
Trong mắt Hoa Nhan loé lên một tia sáng, vũ khí đặc biệt còn khó gặp hơn chiến giáp phòng ngự.
Tần Vũ nhìn những người chung quanh.
- Xem ra đến Tán Bảo Nham có khi xảy ra một trường chém giết, ta và bọn Tiểu Hắc không có chiến giáp phòng ngự nào tốt, xem ra cũng phải nỗ lực giành lấy một bộ. - trong lòng Tần Vũ cũng dâng lên ý muốn tranh đoạt - Chỉ có điều lời của Nghịch Ương tiên đế không thể tin tưởng hoàn toàn được.
Tần Vũ đã có kinh nghiệm từ Cửu Kiếm tiên phủ.
Lúc này thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vốn đạm bạc đột nhiên trở nên lăng lệ.
- Trong này có người của tiên giới, ta khuyên trước là kẻ này nên bỏ cuộc. Bởi vì... trong Nghịch Ương Cảnh của ta sự khó khăn để được an toàn sống sót của ngươi cao hơn người khác gấp ba lần trở lên!
Trong ngữ khí của Nghịch Ương tiên đế chứa đầy giận dữ.
- Tới từ tiên giới không phải người của Vũ Hoàng thì cũng là của Huyền Đế, hai tên hỗn đản này cũng muốn lấy đồ của ta, nằm mơ! - Nghịch Ương tiên đế đầy giận dữ - Tên tiểu gia hoả tới từ tiên giới, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ta chỉ tăng độ khó của ngươi lên gấp ba lần mà thôi.
Hoa Nhan nghệt mặt.
Nguyên cả đám người Man Càn, Đỗ Trung Quân, Ngao Phụng, Phương Điền, Tông Quật đều nhìn về phía Hoa Nhan.
Hiển nhiên là vì Nghịch Ương tiên đế có mối thù lớn với bọn Vũ Hoàng, Huyền Đế của tiên giới nên mới làm khó người của tiên giới.
- Chẳng trách trước khi mình đi Vũ Hoàng đại nhân lại nói như thế...
Hoa Nhan cười khổ.
Độ khó tăng lên không chỉ mỗi việc khả năng lấy được bảo bối giảm thiểu mà quan trọng nhất là... Hoa Nhan hắn có thể mất mạng trong Nghịch Ương Cảnh này.
- Được rồi. Đối với yêu giới, ma giới với lại tán tu phổ thông của phàm nhân giới ta xem như nhau. Cấm chế đặc biệt do ta bố trí chỉ hữu hiệu với tiên nhân có công lực nhất cấp kim tiên trở lên mà thôi.
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vang lên.
- Tuy bản thân ta không ở đây, nhưng cấm chế ta lưu lại dù bọn Vũ hoàng tự thân tới đây muốn phá được thì không thể không trọng thương. Huống chi bọn chúng chỉ dựa vào bản thân làm sao có thể xuống hạ giới được?
- Nếu đả thông vách ngăn hai giới, đến nhất cấp kim tiên cũng không có cách nào xuống hạ giới. Vị sứ giả đó có lẽ không bằng được thập nhị kiếp tán tu của phàm nhân giới. Cấm chế của ta có vô hiệu cũng chẳng sao.
Nghịch Ương tiên đế cười nhạt nói.
Nghịch Ương tiên đế tựa hồ như rất chắc chắn là bọn Vũ Hoàng không có cách nào xuống hạ giới.
Biểu tình trên mặt Hoa Nhan càng thêm nhợt nhạt.
- Được rồi. Các ngươi xuất phát đi, tới Tán Bảo Nham tìm bảo bối thích hợp cho mình, có được bảo bối tốt rồi thì xác suất sống sót của các ngươi sau này cao hơn.
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vừa vang lên hầu như mọi người đều xuất phát ngay.
Mục tiêu - Tán Bảo Nham.
- Man Càn huynh, Tán Bảo Nham này ở đâu thế?
Tần Vũ hỏi nhỏ Man Càn, không biết vì sao trong Nghịch Ương Cảnh này phảng phất như có một loại áp chế đặc biệt, tuy bây giờ Tần Vũ đã hoàn toàn khống chế được linh hồn chi lực nhưng tối đa cũng chỉ đem nó tản ra chung quanh thân thể khoảng một mét, không thể ra xa hơn được.
Man Càn lắc đầu nghi hoặc nói:
- Ta cũng không rõ, Yêu Đế bệ hạ cũng chưa từng nói cho ta biết nơi nào trong Nghịch Ương Cảnh gọi là Tán Bảo Nham.
Tần Vũ nhìn ba người Hoa Nhan, Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân.
Lúc này mặt ba đại sứ giả cũng tràn đầy nghi hoặc, chỉ từ từ bước tới trước, hiển nhiên bọn họ cũng không rõ phương hướng, chỉ biết nhắm mắt từ từ bước tới trong 'Minh Tâm cảnh' của Nghịch Ương Cảnh.
- Chư vị, chúng ta căn bản không biết Tán Bảo Nham ở đâu thì làm sao mà tìm đây? Ta thấy nên tách ra tìm đi.
Thanh âm bình đạm của Tông Quật vang lên.
Hầu như mọi người đều đứng ngay lại.
Tách ra?
- Nơi đây căn bản không có cách nào sử dụng yêu thức, chỉ có thể nhìn bằng mắt. Nhưng 'Minh Tâm cảnh' của Nghịch Ương Cảnh lớn như thế này, muốn tìm thấy Tán Bảo Nham biết tới bao giờ đây? - Tông Quật cười nói - Tuy tách ra thì người tìm thấy đầu tiên sẽ được nhiều bảo bối hơn nhưng phải xem vận khí của mỗi người. Người nào tìm thấy trước thì được nhiều bảo bối hơn.
Tông Quật nhìn mấy đại sứ giả thượng giới:
- Tất cả đều dựa vào vận khí mỗi người, không biết mấy vị sứ giả thượng giới thấy sao?
- Không được.
Man Càn, Ngao Phụng nói hầu như đồng thời.
Người của Man Càn ít, cơ hội tìm thấy nhỏ hơn. Nếu mọi người cùng tìm thấy, với thực lực của Man Càn tuyệt đối có thể đoạt không ít bảo bối.
Ngao Phụng cũng thế, Long tộc có hai đại cao thủ là Ngao Phụng và Phương Điền. Phương Điền bây giờ thân mang chiến giáp tay cầm cực phẩm yêu khí, thực lực tuyệt đối không thấp hơn Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân. Hai người bọn họ liên thủ tự nhiên có thể đoạt không ít bảo bối.
- Thế này không được, thế kia cũng không được. Vậy các người bảo làm sao cho tốt?
Tông Quật bình thản nói.
Ngao Phụng mỉm cười gật đầu với Man Càn:
- Ta thấy mọi người cứ đi cùng nhau, không phải gấp đâu. Tại cực địa Hàn vực mất ba năm rồi, gấp gáp mấy ngày làm gì? Mọi người đi cùng nhau, cùng tìm thấy Tán Bảo Nham hãy tranh đoạt cũng chưa muộn. Man Càn huynh thấy sao?
- Ta tán đồng!
Man Càn cười gật đầu.
Đối mặt với lợi ích, hai người vốn đối đầu lại đứng về một phía.
Trong đoàn người đi vào Nghịch Ương Cảnh có sáu siêu cấp cao thủ là Ngao Phụng, Phương Điền, Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Man Càn và Tông Quật. Trong đó Man Càn mạnh nhất.
Hiện tại Ngao Phụng, Phương Điền, Man Càn đều muốn mọi người cùng đi, những người khác cũng đành chịu.
Đương nhiên, mọi người không hề biết người có lực công kích mạnh nhất tại trường không phải là Man Càn, cũng không phải là hai đại cao thủ của Long tộc mà là kẻ được coi là yếu nhất 'Tần Vũ'. Cửu cấp kim tiên Kiếm tiên Khôi Lỗi, thực lực mạnh mẽ. Chỉ có điều bây giờ Tần Vũ cứ tươi cười nhìn bọn Man Càn, nghe theo bọn họ.
- Tốt, vậy thì đi cùng nhau.
Cuối cùng nhân mã các phe đều thoả thuận xong điều kiện, cả đoàn người đi theo một con đường tiến về phía trước.
Nghịch Ương Cảnh vô cùng lớn, đáo để lớn đến mức nào chỉ cần nhìn cảnh thứ nhất của nó - Minh Tâm cảnh - là đã thấy rồi. Với tốc độ của mọi người mà đi trong đó ba ngày mới đến ven Minh Tâm cảnh.
- Gần ra khỏi Minh Tâm cảnh rồi, xem ra Tán Bảo Nham không có trong Minh Tâm cảnh. Tiếp theo bọn ta sẽ tới nơi nào của Nghịch Ương Cảnh nhỉ. -- Man Càn nói với mấy người bọn Tần Vũ ở phía sau -- Minh Tâm cảnh của Nghịch Ương Cảnh còn an toàn đấy, nhưng các địa phương khác thì không giống thế đâu, nếu không cẩn thận có khi còn bị mất mạng, vậy nên các người phải cẩn thận.
Mấy người bọn Tần Vũ đều gật đầu tỏ ý hiểu rõ.
Phần lớn trong Minh Tâm cảnh tràn đầy sức sống, chủ yếu là màu xanh, mặt đất bằng phẳng. Nhưng đi ra khỏi Minh Tâm cảnh mọi người liền bước vào một thế giới núi rừng.
Nơi đâu cũng thấy núi đồi thung lũng.
Mọi người cùng đi tới, tốc độ rõ ràng là chậm hơn trong Minh Tâm cảnh nhiều. Ai ai cũng vô cùng cẩn thận nhưng trong lòng đại đa số đều có chút phẫn nộ.
- Nghịch Ương tiên đế quá đê tiện, chỉ nói có Tán Bảo Nham, nhưng Nghịch Ương Cảnh lớn như thế, ai biết Tán Bảo Nham ở đâu chứ.
Một tiếng nói vang lên.
Trong lòng những người khác cũng đang bốc lửa, nhưng không ai chịu bỏ cuộc. Dù bỏ cuộc cũng chẳng biết làm sao mà đi ra?
Đột nhiên...
- Oanh long long ~~
Tiếng nổ không ngừng vang lên.
Tần Vũ nhìn về phía phát ra thanh âm, ở đó chỉ có một cái thác cao vài chục trượng, dòng nước trắng xoá đập xuống mặt trước trong cái đầm phía dưới.
Đột nhiên mắt Tần Vũ giật giật.
Bởi vì trên vách đá cự đại bên cạnh cái thác có ghi ba chữ lớn màu đỏ -- Tán Bảo Nham!
Hầu như đồng thời có mấy đạo thân ảnh đã lướt tới.
- Đại nhân.
Dư Lương và Khổng Tào đều khom người hỏi ý Man Càn, bởi vì trước khi vào Nghịch Ương Cảnh, Man Càn đã có lệnh, bất kể là làm chuyện gì vào lúc nào đều phải hỏi ý hắn.
- Các ngươi cũng...
Man Càn vừa muốn nói, đột nhiên....
- Ha ha... Cực phẩm chiến giáp, quá tốt rồi.
Tiếng cười vô cùng lớn, Tần Vũ vừa nghe đã nhân ra ngay đó là Thạch Biến, Hoá Thạch thần thú của Bạo Loạn Tinh Hải.
Chiến giáp cực phẩm tiên khí?
Trong mắt bọn Dư Lương loé lên một tia ai oán, đặc biệt là Dư Lương, với tốc độ của hắn nếu không phải hỏi ý Man Càn có lẽ đã sớm lấy được cực phẩm tiên khí chiến giáp đó rồi. Bốn đại chân nhân tán tiên bên cạnh cũng hỏi ý Hoa Nhan.
- Động thủ cướp lấy.
Hoa Nhan hạ lệnh.
Gần như lập tức khi mệnh lệnh vừa phát ra, mọi người đều xông về phía Tán Bảo Nham. Đi xuyên qua rừng tùng đến trước thác nước, tất cả đều thấy rõ.
Thác nước ở trên cao chảy xuống về bên trái vào trong cái đầm sau, bên bờ cái đầm này có một khối nham thạch cự đại dài mấy chục mét, trên mặt có một khối nham thạch khác dài gần chục mét.
Trên mặt khối nham thạch này có đặt mười mấy kiện cực phẩm tiên khí, Thạch Biến đang đứng trên đó, mặt đầy kích động, trong tay đang nắm một bộ chiến giáp hắc sắc.
Trên mặt khối nham thạch bên dưới có đặt hơn trăm kiện tiên khí, kiếm, đao, thương, côn, bổng, ... cho tới chiến giáp cái gì cũng có, hiển nhiên là thượng phẩm tiên khí của Nghịch Ương tiên đế.
Hai tầng nham thạch này chắc chắn là Tán Bảo Nham rồi, bên cạnh Tán Bảo Nham còn có một bức tượng đá đen sì, hình dáng giống hệt bức tượng Tần Vũ đã nhìn thấy lúc trước trong Cửu Kiếm tiên phủ.
Vào lúc này đã có không ít người leo lên Tán Bảo Nham.
- Từ từ.
Tần Vũ đưa mắt ngăn hai huynh đệ của mình lại.
Người đã từng vào Cửu Kiếm tiên phủ tuyệt đối không dễ dàng tin vào lời Nghịch Ương tiên đế. Nghịch Ương tiên đế nói không có nguy hiểm gì thì nhất định như thế sao?
Nghịch Ương tiên đế từng nói Đào Hoa nguyên là an toàn, Hoàng Tuyền lộ là đường tới tử vong, cuối cùng thì sao? Toàn bộ người chọn Đào Hoa nguyên chết sạch, người chọn Hoàng Tuyền lộ lại không ai chết cả.
Hầu Phí và Hắc Vũ thấy Tần Vũ ngăn cản liền dừng chân.
Vào lúc này Dư Lương và Khổng Tào cũng chuẩn bị xuất thủ.
- Oanh~~
Tiếng nổ vang lên.
Một loại âm thanh trầm thấp đầy khủng bố, sóng dao động hãi nhân làm đám Man Càn cũng biến sắc, thêm vào đó sóng dao động từ Tán Bảo Nham tràn ra hết lần này tới lần khác.
Phản ứng nhanh thì lập tức buông tiên khí trong tay ra, phản ứng chậm toàn thân nổ tung, máu thịt tung toé.
Cả thảy có mấy đạo sóng dao động trầm thấp.
Các cao thủ có lòng tham mà phản ứng chậm chết hết.
- Người của phe tán tiên bị chết là Lam Băng chân nhân, Xích Dương chân nhân. Phe tán ma là Hoả Ma. Long tộc mất đi một trưởng lão. Tên Thạch Biến đó quá tham..."
Tần Vũ nhìn qua là thấy ngay những ai chết đi.
Bọn Khổng Tào, Dư Lương sắc mặt trắng bệch, vừa rồi nếu bọn chúng xông tới nhanh một bước là chết rồi.
Còn có hai-ba kẻ thấy người khác nổ tung liền bỏ tiên khí trong tay ra chạy trốn, tuy may mắn sống sót nhưng bị trọng thương, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Sắc mặt Man Càn, Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, Ngao Phụng, Phương Điền với lại Tông Quật đều nghiêm túc, thủ hạ của bọn họ bị doạ đến nỗi không ai dám tiến lên lấy bảo bối nữa.
Vừa rồi chết mất năm người, những người còn lại đều sợ hãi.
- Đó là cấm chế gì?
Phương Điền lên tiếng.
Ngao Phụng trầm tư một lúc rồi nói:
- Nếu ta đoán không sai thì đó phải là một loại tuyệt kỹ bí mật đến từ... tóm lại là tuyệt kỹ bí mật của một nơi thần bí, không phải là cấm chế của tiên giới. Chỉ cần thi triển cấm chế này trên binh khí, nếu người khác trích huyết nhận chủ thì năng lượng quỷ dị của bí thuật đó sẽ dung nhập vào trong nguyên anh sau đó làm nguyên anh tự phát nổ.
- Những người vừa rồi bị chết chắc chắn là đã trích huyết nhận chủ.
Trưởng lão Ngao Tuất của Long tộc vừa rồi nhanh chóng vứt bỏ cực phẩm tiên khí trong tay nên may mắn sống sót nói với vẻ mặt trầm trọng,
- Vừa rồi ta chưa trích huyết nhận chủ nên không chết, còn Lam Băng chân nhân quăng tiên khí trong tay còn nhanh hơn ta nhưng vẫn tự phát nổ là vì hắn đã trích huyến nhận chủ, năng lượng của bí thuật đó đã tiến nhập vào trong nguyên anh của hắn.
Phản ứng đầu tiên của những kẻ vừa rồi xông tới đoạt được bảo bối trước nhất, phần lớn chính là trích huyến nhận chủ vì bọn họ sợ bị người khác cướp mất.
- Ha ha... Quà gặp mặt ta tặng chư vị tốt chứ.
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vang lên giữa trời đất.
- Biến thái.
Hoá thạch thú Thạch Hoá trong lòng tràn đầy phẫn nộ, đệ đệ của hắn vừa bị giết.
- Bí thuật này lúc trước ta học được từ hảo hữu 'Hắc Diễm Quân' của ta, muốn phá cũng rất đơn giản, một là thực lực đạt tới nhất cấp huyền tiên, trực tiếp dùng chân hoả trong thể nội luyện hoá là được. Bất quá đạt tới nhất cấp huyền tiên thì tiên thức đã phát hiện bí thuật ta thi triển trên đó từ sớm. Biện pháp thứ hai chính là để người khác trích huyết nhận chủ hấp thu năng lượng của bí thuật đó rồi, sau đó các ngươi đoạt lại thì không nguy hiểm nữa.
Nghe thấy lời Nghịch Ương tiên đế, mọi người không ai động đậy, các đại cao thủ nhìn nhau, trong mắt tràn đầy bồi hồi bất định, lời Nghịch Ương tiên đế có thể tin không?
------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.