Quyển 17 - Chương 16: Hỏa Nguyên Linh châu
Ngã Cật Tây Hồng Thị
09/04/2013
"Oanh tạp!"
Như một cự đại hắc long thô tráng, thiểm điện mãnh nhiên xuất hiện trên trời, liên tiếp hôn ám bầu trời mênh mông, tây bắc thánh hoàng Chu Hoàng, toàn thân ẩn ẩn điện quang lập lòe, lăng không hư lập ở phía trên Lôi Phạt thành, xung quanh là vô số điện xà như hài đồng hoan hỉ mà vờn múa xung quanh hắn.
“Chư vị, sự thật kinh người đã được loan báo, vị thần vương hôm đó đản sanh chính là Khương Lập, dựa theo ước định trước đây, nếu tân đảnh sanh thần vương là người của Tần Vũ một phương, chúng ta sẽ tới để trực tiếp tiêu diệt.” Chu Hoắc lạnh lùng nghiêm mặt, trong đôi mắt có sét lóe ra, còn thanh âm của hắn lại vang vọng trong đầu bẩy vị thánh hoàng còn lại.
Cùng một khắc, bẩy đại thánh hoàng đều cẩn thận lắng nghe.
“Chu Hoắc huynh nói thật có lý, lúc này Tần Vũ dĩ nhiên đã đối lập với bát đại thần tộc chúng ta, một Tần Vũ có thể hơn cả hai đại thần vương. Nếu nhìn vào cả năng lực luyện khí của hắn, một khi để hắn phát triển, sau này đối với chúng ta còn uy hiếp lơn hơn nữa.” Thanh âm của nam cực thánh hoàng Đoan Mộc Vân cũng vang vọng lên trong đầu các thánh hòang.
“Khương Phạm huynh, lần này Khương Lập là con gái của ngươi, ngươi tính thế nào?” Thanh âm của Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự vang lên.
Lời nói của Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự vừa cất lên, bát đại thánh hoàng im lặng một lát, quá một khắc, Khương Phạm mới từ từ mà thốt lên: “Dựa theo nghị định từ ngày đó đã thống nhất, trực tiếp diệt trừ!”
“Ha ha.......” Chu Hoắc nở nụ cười liền, “Khương Phạm huynh không cần quá tâm ngoan, chúng ta chỉ cần giết chết Tần Vũ là được. .Cho nên Khương Lập có thể lưu lại được tính mạng. Bất quá thì Khương Lập đang mang nghiệt chủng của Tần Vũ....”
“Loại nghiệt chủng không có cơ hội mà tồn tại như thế” Khương Phạm lạnh nhạt nói.
“Tốt”. Chu Hoắc đương nhiên sắp đặt: “Dựa theo biện pháp đã thương nghị lần trước, Hoàng Phủ huynh và Phổ Thai huynh hai vị không cân tham gia vào chuyện giết chết Tần Vũ, hai vị chỉ cần phụ trách việc ngăn trở sự xuất hiện của ‘La Phàm’, sáu vị còn lại chúng ta trực tiếp xuát phát.”
“Tây bắc thánh hoàng ‘Chu Hoắc’, bắc cực thánh haofng ‘Khương Phạm’, nam cực thánh hoàng ‘Đoan Mộc Vân’, tây cực thánh hoàng ‘Thân Đồ Diêm’, tây nam thánh hoàng ‘Thang Lam’, đông bắc thánh hoàng ‘Mộc Khâm’.
Sáu đại thánh hoàng trực tiếp thi triền thuất di liền, nhất thời, đã xuất hiện tại quần đảo hoang phía nam kia.
******
Bầu trời hôn ám, còn khôn cùng hải dương thời khắc này cũng rít gào quay cuồng cả.
"Bồng!"
Sóng lớn đột nhiên đánh phủ xuống một ghềnh đá đên thật lớn đang đứng vững trên hải đảo. Ghềnh đã vẫn sừng sững mà bất động như trước, còn sóng lớn đã phải vỡ vụn ra, hóa thành vô số hoa nước mà rớt xuống bãi biển.
Bầu trời phía trên ghềnh đá, Tần Vũ, Khương Lập hai người sóng vai mà đứng. Còn sáu đại thánh hoàng kia, đột ngột xuất hiện, bao vây lấy Tần Vũ và Khương Lập hai người.
Ánh mắt Tần Vũ quét qua sáu đại thánh hoàng, mang theo vẻ mỉm cười mà nói: “Sáu đại thánh hoàng đồng thời đi đến nơi trời đất của quần đảo phía nam hoang vu này, chẳng biết muốn làm gì đây? Chẳng lẽ là muốn tham quan du lãm, à, hình như không phải. Chẳng lẽ là...” Ánh mắt Tần Vũ đột nhiên sắc nhọn liền “Vì ta hả?”
Chu Hoắc, Khương Phạm, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Diêm, Thang Lam, Mộc Khâm, sáu đại thánh hoàng năm nam, một nữ. Trong mắt sáu người này đều có một tia lạnh lùng. Đối mặt với một người như thế, bọn họ tự nhiên phải lạnh lùng!
“Tần Vũ, ngươi là một kẻ thiên tài, nếu ngươi có thể tự giác, mà tuân theo quy củ. Có lẽ tương lai của ngươi sau này thành công còn kinh người hơn nữa. Nhưng mà.....ngươi đã không có tương lai rồi.” Chu Hoắc lạnh nhạt cười. Đồng thời trên đỉnh đầu Chu Hoắc cũng đột ngột xuất hiện một viên linh châu lóe ra điện quang.
Linh châu vừa hiện ra, Tần Vũ đã cảm thấy không gian xung quanh chấn động, sau đó xung quanh phạm vi không gian khoảng ngàn dặm cũng không có chút dao động nào nữa.
“Đây là đông kết không gian? quả nhiên có lợi hại.” Trong lòng Tần Vũ âm thầm mà tự tán thán.
Tần Vũ rất rõ ràng về nguyên lý đông kết không gian. Thời khắc mà trạng thái không bị dao động, thì thần vương mới có thể dựa vào không gian dao động mà Thuấn Di để rời đi, còn không gian một khi đã bị đình chỉ dao động, sẽ không có cách nào mà Thuấn Di được.
Bất quá thì....
Đông két không gian chính thật hữu hiệu với thần vương, đối với bản thân mình lại không có hiệu quả.
“Chu Hoắc, tiểu hạt châu lóe ra điện quang kia, chính là trấn tộc linh bảo của Lôi Phạt Thành trong truyền thuyết? Bảo bối nhất lưu Hồng Mông linh bảo?” Tần Vũ cười mà hỏi.
Chu Hoắc, Khương Phạm, Thân Đồ Diêm, Thang Lam và đám người, trong lòng cũng âm thầm mà kinh ngạc.
Bọn họ có thể khẳng định, Tần Vũ nếu đã thử Thuấn Di, chắc chắn đã cảm giác không gian đã bị ‘Đông Kết’. Đồng nghĩa là chắc chắn Tần Vũ đã biết được bản thân mình không còn cách nào Thuấn Di được. Trong tình huống không có cách nào đào đẩu. Lại phải đối mặt với sáu đại thánh hoàng, chẳng những không quan tâm với chuyện đào mệnh, ngược lại lại còn hỏi tin tức về Hồng Mông linh bảo của đối phương.
Có sự can đảm!
Chu Hoắc đã đông kết không gian, tự nhiên không sợ Tần Vũ chạy thoát, gật đầu mỉm cười đáp: “Khi thần giới đản sanh, cũng là lúc trấn lộc linh bảo của bát đại thần tộc theo bát đại thánh mà đản sanh liền, linh châu nà đúng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo, cũng là trấn tộc linh bảo của Lôi Phạt Thành ta, tên là ‘Lôi Nguyên Linh Châu’. Phối hợp với Lôi Gia huyết mạnh ta, uy lực chắc thắng.” Chu Hoắc trên mặt khó nén vẻ tự hào.
“Lôi Nguyên Linh Châu?”
Trong lòng Tần Vũ nhất động, thầm nghĩ, “Khi trước, trong khi ta đi Sơn Hải cung, sư tôn của một người trẻ tuổi tóc vừa bạc vừa vàng đã cấp cho ba ba kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, trong đó có một kiện là khiếu ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’, vậy ‘Lôi Nguyên Linh Châu’ này so với Hỏa Nguyen Linh Châu có sự sai biệt hay không đây?
“Đáng tiếc, thần giới đã đản sanh ra một vị tân thợ thần, tiếc là đã phải chết.” Một đạo thanh âm nhu hòa vang lên, người nói đúng là tây nam thánh hoàng ‘Thang Lam’, nữ thánh hoàng duy nhất, Thang Lam tú lệ với mái tóc dài màu lam, đồng dạng phía trên đó có một viên linh châu đang trôi nổi, chỉ có điều là xung quanh khỏa linh châu nà có nước chảy vờn quanh.
“Chết, cũng đừng có oán người.” .Đông bắc thánh hoàng Mộc Khâm lạnh lùng nói, trên đỉnh đầu cũng có một viên lục sắc linh châu trôi nổi.
Sáu đại thánh hoàng, trên đỉnh đầu đều hiện lên sáu viên linh châu lượn lờ trôi nổi, sáu viên có màu sắc khác nhau, năng lượng dao động xung quanh cũng khác nhau. Chỉ là khí tức, nhưng lại có thể dãn khởi cả trời cũng phải chấn động.
“Tần Vũ, chịu chết đi.” Chu Hoắc lạnh lùng nói, một câu vừa nói ra, liền tương đương với tín hiệu ‘Công Kích’ phát ra. Nhất thời sáu đại thánh hoàng khí thế bừng bừng.
“Khoan đã.” Tần Vũ đột nhiên quát lên.
“Sao vậy? Sợ chết hả? Hối hận hả?” Chu Hoắc trào phúng mà noi, Chu Hoắc phi thường mà chờ đợi, kẻ sắp chết trước mặt hắn, sẽ phải lộ ra một vẻ run sợ.
“Tây cực thánh hoàng.” Ánh mắt Tần Vũ nhìn chằm chằm lên khỏa linh châu nổi trên đỉnh đầu Thân Đồ Diêm, “Khỏa linh châu của ngươi, có phải gọi là ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’?”
Thân Đồ Diêm mặc dù nghi hoặc Tần Vũ tại sao lại hỏi về vấn đề nay, nhưng mà vẫn gật đầu mà đáp: “Bát đại trấn tộc chi bảo, đó là bát đại bổn nguyên linh châu, gia tộc Thân Đồ ta nắm trong tay năng lượng Hỏa tính, trấn tộc linh bảo này gọi là ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ chẳng lẽ có gì kỳ quái hả?”
“Tần Vũ này, thật là sợ chết phải kéo dài thời gian hả, ha ha...” Chu Hoắc cười lạnh rồi nói.
Trong lòng Tần Vũ thời khắc này cũng đang tưởng tượng liên miên.
Vì trong khi thấy khỏa linh châu trên đỉnh đầu của Thân Đồ Diêm, thấy khỏa linh châu có khí tức cùng với màu sắc....Tần Vũ có một cảm giác...trấn tộc linh bảo của gi tộc Thân Đồ, cùng với ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ mà người trẻ tuổi tóc vừa bạc, vừa vàng cho mình, giống nhau như đúc.
“Ngay cả tên cũng giống nhau, lại cùng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo, dựa theo lời bọn thánh hoàng nói, thì bát đại trấn tộc linh bảo chính xuất hiện từ khi thần giới đản sanh. Theo đạo lý...thì loại linh bảo này coi như phải độc nhất vô nhị, tại sa người trẻ tuổi kia lại có thể cho ta một viên ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ được nữa? Trong lòng Tần Vũ nghi hoặc rõ.
“Hơn nữa, gia tộc Thân Đồ có ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ từ khi thần giới đản sanh mà rớt xuống, vậy sư tôn của người tuổi trẻ có tóc vừa bạc vừa vàng kia, như thế nào cũng cõ được một viên ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ đồng dạng? Hỏa Nguyên Linh Châu có hai khỏa, vậy bẩy viên linh châu còn lại, cũng không chỉ có một viên?’
Trong lòng Tần Vũ dũng xuất ra một tia nghi hoặc.
Nhưng mà, thời khắc này, sáu đại thánh hoàng chẳng tùy ý mà để cho Tần Vũ đứng đó mà tự hỏi nữa.
******
Gió biển chợt mạnh lên, xuy động tới Tần Vũ như nhắc nhở.
“Động thủ.”
Chu Hoắc đột nhiên quát lạnh lên một tiếng, rồi toàn thân Chu Hoắc toát ra vô số lôi điện, hoàn toàn giống như Lôi thần. Đồng thời trong tay Chu Hoắc xuất hiện một cái trường tiên do lôi điện cáu thành. Trường tiên có lôi điện, nên có màu tím. Bên ngoài lại có cả màu đen, màu trắng...lôi điện đủ các màu sắc vờn quanh.
“Hô!”
Trường tiên rung lên. Cũng giống như thần long thi triển thân thể quanh co uấn lượn, chỉ thấy lôi điện trường tiên rung lên rồi lại hạ xuống, chiều dài một chút đã từ một thước lên tới trăm thước, nhấp nhô uấn lượn. Lôi điện trường tiên thật lớn, trong một chốc đã bao trùm cả thân trên của Tần Vũ, vị trí không gian Tần Vũ đang đứng đã bị bao trùm bởi vô số lôi điện.
“Rẹt!”
Tiếng rít chói tại kịch liệt vang lên, trường tiên một chốc đã vụt đến đỉnh đầu của Tần Vũ.
Song thủ Tần Vũ như lưu quang, đột nhiên hướng về lôi điện trường tiên mà chộp lấy. Hai bao tay màu trắng tự động đã xuất hiện trên bàn tay Tần Vũ. Nhìn thấy Tần Vũ muốn bắt lấy lôi điện trường tiên, Chu Hoắc chỉ lạnh lùng mà cười một cái.
“Bùng!”
Song thủ Tần Vũ uyển chuyển, giống như trời đất bao dung, mà trực tiếp bao vây lấy lôi điện trường tiên. Nhưng trong nháy mắt, Tần Vũ chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn từ hai tay truyền lại thôi, cánh ta trong nháy măt cũng hoàn toàn chết lặng di.
“Đây là lôi điện cỡ nào?” Trong lòng Tần Vũ thấy hoảng sợ. Bản thân mình mang bao tay nhị lưu Hồng Mông linh bảo cũng còn bị thương.
“Không biết.”
Chu Hoắc hừ lạnh một tiếng, đồng thời xung quanh thân thể Chu Hoắc, trong nháy mắt cũng dũng xuất ra hơn mười cự đại trường tiên, thời khắc này. Chu Hoắc giống như một con bạch tuộc, hơn mười cái trường tiên như những xúc thật lớn.
Một cây lôi điện trường tiên đã lợi hại vậy. Nếu mười cây trường tiên đánh tới...Tần Vũ nghĩ đến cảnh này..chắc toàn thân sẽ tê dại.
“Vừa nãy ta chỉ dùng bao tay mà tiếp xúc với trường tiên, cả cánh tay đã bị chết lặng rôi. Nếu để thân thể trực tiếp mà tiếp xú, phỏng chừng thân thể cháy đen rồi.” Trong lòng Tần Vũ thất kinh, toàn tức nở một nụ cười: “Ta không phân thân, thì khả năng phòng ngự không ngăn cản được đối phương công kích, uh...Hôm nay, toàn lực mà kiểm nghiệm một lần về thực lực của bản thân thôi.”
Quang mang trong mắt Tần Vũ chợt lóe.
“Hô!”
Năm vị thánh hoàng còn lại vẫn chưa có vội vã mà ra tay, chỉ quan sát. Trong lúc này bọn họ đều đã thấy. Mọt người Tần Vũ trong một chút đã biến thành hai người liền.
Một người là thanh bào Tần Vũ, một người là hắc bào Tần Vũ, hắc bào Tần Vũ phi ra ngoài, còn thanh bào Tần Vũ thì ngược lại, quay đối diện về phía trường tiên mà nghênh đón.
“Đối mặt với lôi điện bổn nguyên lực còn muốn nghênh tiếp, muốn chết hả?” Trong lòng các thánh hoàng xung quanh đều thầm nghĩ.
“Bùng!’ Hơn mười cái lôi điện trường tiên co lại mà đánh lên người thanh bào Tần Vũ.
Thanh bào Tần Vũ sắc mặt trơ trơ như gỗ, còn thân thể lại chẳng chút tổn hao gì.
“Như thế nào có thể!”
Chu Hoắc mở to hai mắt mà nhìn, không chỉ có hắn mà năm vị thánh hoàng còn lại cũng đều phải khiếp sợ liền. “Vô luận phòng ngự của thân thể lợi hại như thế nào, cũng không có khả năng ngăn trở lực lượng của lôi điện bổn nguyên được mà.” Chu Hoắc căn bản vô pháp tin tưởng.
Nhưng mà, sáu đại thánh hoàng làm sao biết được, thanh bào Tần Vũ, trên thực tế thân thể chính là do nhất lưu hồng mông linh bảo cấu thành. Từ khi thần giới đản sanh đến tận bây giờ, không có sự xuất hiện của nhất lưu Hồng Mông linh bảo nữa rồi.
Dù sao, nhất lưu Hồng Mông linh bảo quá cứng rắn thật.
Phòng ngự của thân thể thanh bào Tần Vũ, tự nhiên cũng rất kinh khủng. Hơn nữa...cho dù công kích có thể khiến cho thanh bào Tần Vũ vỡ vụn ra. thì thanh bào Tần Vũ cũng có thể hóa lại thành Hồng Mông linh khí.
Bất tử chi thân!
“Chu Hoắc, đây chính là lực lượng thật của ngươi? Chư vị thánh hoàng, chẳng lẽ các ngươi cho là một Chu Hoắc là có thể đố phó với Tần Vũ ta?” Hắc bào Tần Vũ đứng ở cách đó không xa cười lạnh rồi nói, thời khắc này trong tay Hắc bào Tần Vũ đã có một bả cổ trường thương, trên mặt còn có màu huyền hoàng tô điểm.
Tàn Tuyết thần thương, so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo còn kinh khủng hơn.Tàn Tuyết thần thương, Tần Vũ rốt cục đã dùng đến.
“So lực công kích? Tàn Tuyết thần thương chẳng lẽ lực công kích không bằng nhất lưu hồng mông linh bảo của các ngươi? Trong lòng Tần Vũ cũng dũng xuất ra một tia hưng phấn để chiến đấu. Đã thật lâu không có lại loại cảm giác này rồi.
“Khương Phạm huynh, ngươi đi đối phó với Khương Lập, còn Tần Vũ kia để chúng ta đối phó.” Nam cực thánh hoàng Đoan Mộc Vân dùng thần thức truyền âm nói, “Thanh bào Tần Vũ, Chu Hoắc huynh, Thang Lam, chúng ta ba người đối phó, còn hắc bào Tần Vũ kia, Thân Đồ huynh và Mộc Huynh đối phó, mọi người xem thế nào?”
Nam cực thánh hoàng an bài, các vị thánh hoàng kia cũng chẳng có ý kiến nữa.
‘Chặt gà chẳng cần cần dao mổ trâu’, mà đã chống đỡ, sẽ phải dùng toàn lực! Hơn nữa thanh bào Tần Vũ khi chống đỡ, đã hiển thị ra thực lực, so với hắc bào Tần Vũ rõ ràng là mạnh hơn. Chỉ là thời khắc này, bọn người Chu Hoắc, Khương Phạm đều chưa chính thức cảm nhận được uy lực của Tàn Tuyết thần thương trong tay Thần Vũ!
“Hô!”
Thân hình nhanh như chớp di động, Chu Hoắc, Thang Lam, Đoan Mộc Vân, ba đại thánh hoàng một chút đã vây lấy thanh bào Tần Vũ, còn Thân Đồ Diêm, Mộc Khâm, hai đại thánh hoàng còn lại đã tới trước mặt Tần Vũ, cho nêni Khương Phạm, chỉ còn biết nhìn vào trước mặt Khương Lập.
Như một cự đại hắc long thô tráng, thiểm điện mãnh nhiên xuất hiện trên trời, liên tiếp hôn ám bầu trời mênh mông, tây bắc thánh hoàng Chu Hoàng, toàn thân ẩn ẩn điện quang lập lòe, lăng không hư lập ở phía trên Lôi Phạt thành, xung quanh là vô số điện xà như hài đồng hoan hỉ mà vờn múa xung quanh hắn.
“Chư vị, sự thật kinh người đã được loan báo, vị thần vương hôm đó đản sanh chính là Khương Lập, dựa theo ước định trước đây, nếu tân đảnh sanh thần vương là người của Tần Vũ một phương, chúng ta sẽ tới để trực tiếp tiêu diệt.” Chu Hoắc lạnh lùng nghiêm mặt, trong đôi mắt có sét lóe ra, còn thanh âm của hắn lại vang vọng trong đầu bẩy vị thánh hoàng còn lại.
Cùng một khắc, bẩy đại thánh hoàng đều cẩn thận lắng nghe.
“Chu Hoắc huynh nói thật có lý, lúc này Tần Vũ dĩ nhiên đã đối lập với bát đại thần tộc chúng ta, một Tần Vũ có thể hơn cả hai đại thần vương. Nếu nhìn vào cả năng lực luyện khí của hắn, một khi để hắn phát triển, sau này đối với chúng ta còn uy hiếp lơn hơn nữa.” Thanh âm của nam cực thánh hoàng Đoan Mộc Vân cũng vang vọng lên trong đầu các thánh hòang.
“Khương Phạm huynh, lần này Khương Lập là con gái của ngươi, ngươi tính thế nào?” Thanh âm của Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự vang lên.
Lời nói của Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự vừa cất lên, bát đại thánh hoàng im lặng một lát, quá một khắc, Khương Phạm mới từ từ mà thốt lên: “Dựa theo nghị định từ ngày đó đã thống nhất, trực tiếp diệt trừ!”
“Ha ha.......” Chu Hoắc nở nụ cười liền, “Khương Phạm huynh không cần quá tâm ngoan, chúng ta chỉ cần giết chết Tần Vũ là được. .Cho nên Khương Lập có thể lưu lại được tính mạng. Bất quá thì Khương Lập đang mang nghiệt chủng của Tần Vũ....”
“Loại nghiệt chủng không có cơ hội mà tồn tại như thế” Khương Phạm lạnh nhạt nói.
“Tốt”. Chu Hoắc đương nhiên sắp đặt: “Dựa theo biện pháp đã thương nghị lần trước, Hoàng Phủ huynh và Phổ Thai huynh hai vị không cân tham gia vào chuyện giết chết Tần Vũ, hai vị chỉ cần phụ trách việc ngăn trở sự xuất hiện của ‘La Phàm’, sáu vị còn lại chúng ta trực tiếp xuát phát.”
“Tây bắc thánh hoàng ‘Chu Hoắc’, bắc cực thánh haofng ‘Khương Phạm’, nam cực thánh hoàng ‘Đoan Mộc Vân’, tây cực thánh hoàng ‘Thân Đồ Diêm’, tây nam thánh hoàng ‘Thang Lam’, đông bắc thánh hoàng ‘Mộc Khâm’.
Sáu đại thánh hoàng trực tiếp thi triền thuất di liền, nhất thời, đã xuất hiện tại quần đảo hoang phía nam kia.
******
Bầu trời hôn ám, còn khôn cùng hải dương thời khắc này cũng rít gào quay cuồng cả.
"Bồng!"
Sóng lớn đột nhiên đánh phủ xuống một ghềnh đá đên thật lớn đang đứng vững trên hải đảo. Ghềnh đã vẫn sừng sững mà bất động như trước, còn sóng lớn đã phải vỡ vụn ra, hóa thành vô số hoa nước mà rớt xuống bãi biển.
Bầu trời phía trên ghềnh đá, Tần Vũ, Khương Lập hai người sóng vai mà đứng. Còn sáu đại thánh hoàng kia, đột ngột xuất hiện, bao vây lấy Tần Vũ và Khương Lập hai người.
Ánh mắt Tần Vũ quét qua sáu đại thánh hoàng, mang theo vẻ mỉm cười mà nói: “Sáu đại thánh hoàng đồng thời đi đến nơi trời đất của quần đảo phía nam hoang vu này, chẳng biết muốn làm gì đây? Chẳng lẽ là muốn tham quan du lãm, à, hình như không phải. Chẳng lẽ là...” Ánh mắt Tần Vũ đột nhiên sắc nhọn liền “Vì ta hả?”
Chu Hoắc, Khương Phạm, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Diêm, Thang Lam, Mộc Khâm, sáu đại thánh hoàng năm nam, một nữ. Trong mắt sáu người này đều có một tia lạnh lùng. Đối mặt với một người như thế, bọn họ tự nhiên phải lạnh lùng!
“Tần Vũ, ngươi là một kẻ thiên tài, nếu ngươi có thể tự giác, mà tuân theo quy củ. Có lẽ tương lai của ngươi sau này thành công còn kinh người hơn nữa. Nhưng mà.....ngươi đã không có tương lai rồi.” Chu Hoắc lạnh nhạt cười. Đồng thời trên đỉnh đầu Chu Hoắc cũng đột ngột xuất hiện một viên linh châu lóe ra điện quang.
Linh châu vừa hiện ra, Tần Vũ đã cảm thấy không gian xung quanh chấn động, sau đó xung quanh phạm vi không gian khoảng ngàn dặm cũng không có chút dao động nào nữa.
“Đây là đông kết không gian? quả nhiên có lợi hại.” Trong lòng Tần Vũ âm thầm mà tự tán thán.
Tần Vũ rất rõ ràng về nguyên lý đông kết không gian. Thời khắc mà trạng thái không bị dao động, thì thần vương mới có thể dựa vào không gian dao động mà Thuấn Di để rời đi, còn không gian một khi đã bị đình chỉ dao động, sẽ không có cách nào mà Thuấn Di được.
Bất quá thì....
Đông két không gian chính thật hữu hiệu với thần vương, đối với bản thân mình lại không có hiệu quả.
“Chu Hoắc, tiểu hạt châu lóe ra điện quang kia, chính là trấn tộc linh bảo của Lôi Phạt Thành trong truyền thuyết? Bảo bối nhất lưu Hồng Mông linh bảo?” Tần Vũ cười mà hỏi.
Chu Hoắc, Khương Phạm, Thân Đồ Diêm, Thang Lam và đám người, trong lòng cũng âm thầm mà kinh ngạc.
Bọn họ có thể khẳng định, Tần Vũ nếu đã thử Thuấn Di, chắc chắn đã cảm giác không gian đã bị ‘Đông Kết’. Đồng nghĩa là chắc chắn Tần Vũ đã biết được bản thân mình không còn cách nào Thuấn Di được. Trong tình huống không có cách nào đào đẩu. Lại phải đối mặt với sáu đại thánh hoàng, chẳng những không quan tâm với chuyện đào mệnh, ngược lại lại còn hỏi tin tức về Hồng Mông linh bảo của đối phương.
Có sự can đảm!
Chu Hoắc đã đông kết không gian, tự nhiên không sợ Tần Vũ chạy thoát, gật đầu mỉm cười đáp: “Khi thần giới đản sanh, cũng là lúc trấn lộc linh bảo của bát đại thần tộc theo bát đại thánh mà đản sanh liền, linh châu nà đúng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo, cũng là trấn tộc linh bảo của Lôi Phạt Thành ta, tên là ‘Lôi Nguyên Linh Châu’. Phối hợp với Lôi Gia huyết mạnh ta, uy lực chắc thắng.” Chu Hoắc trên mặt khó nén vẻ tự hào.
“Lôi Nguyên Linh Châu?”
Trong lòng Tần Vũ nhất động, thầm nghĩ, “Khi trước, trong khi ta đi Sơn Hải cung, sư tôn của một người trẻ tuổi tóc vừa bạc vừa vàng đã cấp cho ba ba kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, trong đó có một kiện là khiếu ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’, vậy ‘Lôi Nguyên Linh Châu’ này so với Hỏa Nguyen Linh Châu có sự sai biệt hay không đây?
“Đáng tiếc, thần giới đã đản sanh ra một vị tân thợ thần, tiếc là đã phải chết.” Một đạo thanh âm nhu hòa vang lên, người nói đúng là tây nam thánh hoàng ‘Thang Lam’, nữ thánh hoàng duy nhất, Thang Lam tú lệ với mái tóc dài màu lam, đồng dạng phía trên đó có một viên linh châu đang trôi nổi, chỉ có điều là xung quanh khỏa linh châu nà có nước chảy vờn quanh.
“Chết, cũng đừng có oán người.” .Đông bắc thánh hoàng Mộc Khâm lạnh lùng nói, trên đỉnh đầu cũng có một viên lục sắc linh châu trôi nổi.
Sáu đại thánh hoàng, trên đỉnh đầu đều hiện lên sáu viên linh châu lượn lờ trôi nổi, sáu viên có màu sắc khác nhau, năng lượng dao động xung quanh cũng khác nhau. Chỉ là khí tức, nhưng lại có thể dãn khởi cả trời cũng phải chấn động.
“Tần Vũ, chịu chết đi.” Chu Hoắc lạnh lùng nói, một câu vừa nói ra, liền tương đương với tín hiệu ‘Công Kích’ phát ra. Nhất thời sáu đại thánh hoàng khí thế bừng bừng.
“Khoan đã.” Tần Vũ đột nhiên quát lên.
“Sao vậy? Sợ chết hả? Hối hận hả?” Chu Hoắc trào phúng mà noi, Chu Hoắc phi thường mà chờ đợi, kẻ sắp chết trước mặt hắn, sẽ phải lộ ra một vẻ run sợ.
“Tây cực thánh hoàng.” Ánh mắt Tần Vũ nhìn chằm chằm lên khỏa linh châu nổi trên đỉnh đầu Thân Đồ Diêm, “Khỏa linh châu của ngươi, có phải gọi là ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’?”
Thân Đồ Diêm mặc dù nghi hoặc Tần Vũ tại sao lại hỏi về vấn đề nay, nhưng mà vẫn gật đầu mà đáp: “Bát đại trấn tộc chi bảo, đó là bát đại bổn nguyên linh châu, gia tộc Thân Đồ ta nắm trong tay năng lượng Hỏa tính, trấn tộc linh bảo này gọi là ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ chẳng lẽ có gì kỳ quái hả?”
“Tần Vũ này, thật là sợ chết phải kéo dài thời gian hả, ha ha...” Chu Hoắc cười lạnh rồi nói.
Trong lòng Tần Vũ thời khắc này cũng đang tưởng tượng liên miên.
Vì trong khi thấy khỏa linh châu trên đỉnh đầu của Thân Đồ Diêm, thấy khỏa linh châu có khí tức cùng với màu sắc....Tần Vũ có một cảm giác...trấn tộc linh bảo của gi tộc Thân Đồ, cùng với ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ mà người trẻ tuổi tóc vừa bạc, vừa vàng cho mình, giống nhau như đúc.
“Ngay cả tên cũng giống nhau, lại cùng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo, dựa theo lời bọn thánh hoàng nói, thì bát đại trấn tộc linh bảo chính xuất hiện từ khi thần giới đản sanh. Theo đạo lý...thì loại linh bảo này coi như phải độc nhất vô nhị, tại sa người trẻ tuổi kia lại có thể cho ta một viên ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ được nữa? Trong lòng Tần Vũ nghi hoặc rõ.
“Hơn nữa, gia tộc Thân Đồ có ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ từ khi thần giới đản sanh mà rớt xuống, vậy sư tôn của người tuổi trẻ có tóc vừa bạc vừa vàng kia, như thế nào cũng cõ được một viên ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ đồng dạng? Hỏa Nguyên Linh Châu có hai khỏa, vậy bẩy viên linh châu còn lại, cũng không chỉ có một viên?’
Trong lòng Tần Vũ dũng xuất ra một tia nghi hoặc.
Nhưng mà, thời khắc này, sáu đại thánh hoàng chẳng tùy ý mà để cho Tần Vũ đứng đó mà tự hỏi nữa.
******
Gió biển chợt mạnh lên, xuy động tới Tần Vũ như nhắc nhở.
“Động thủ.”
Chu Hoắc đột nhiên quát lạnh lên một tiếng, rồi toàn thân Chu Hoắc toát ra vô số lôi điện, hoàn toàn giống như Lôi thần. Đồng thời trong tay Chu Hoắc xuất hiện một cái trường tiên do lôi điện cáu thành. Trường tiên có lôi điện, nên có màu tím. Bên ngoài lại có cả màu đen, màu trắng...lôi điện đủ các màu sắc vờn quanh.
“Hô!”
Trường tiên rung lên. Cũng giống như thần long thi triển thân thể quanh co uấn lượn, chỉ thấy lôi điện trường tiên rung lên rồi lại hạ xuống, chiều dài một chút đã từ một thước lên tới trăm thước, nhấp nhô uấn lượn. Lôi điện trường tiên thật lớn, trong một chốc đã bao trùm cả thân trên của Tần Vũ, vị trí không gian Tần Vũ đang đứng đã bị bao trùm bởi vô số lôi điện.
“Rẹt!”
Tiếng rít chói tại kịch liệt vang lên, trường tiên một chốc đã vụt đến đỉnh đầu của Tần Vũ.
Song thủ Tần Vũ như lưu quang, đột nhiên hướng về lôi điện trường tiên mà chộp lấy. Hai bao tay màu trắng tự động đã xuất hiện trên bàn tay Tần Vũ. Nhìn thấy Tần Vũ muốn bắt lấy lôi điện trường tiên, Chu Hoắc chỉ lạnh lùng mà cười một cái.
“Bùng!”
Song thủ Tần Vũ uyển chuyển, giống như trời đất bao dung, mà trực tiếp bao vây lấy lôi điện trường tiên. Nhưng trong nháy mắt, Tần Vũ chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn từ hai tay truyền lại thôi, cánh ta trong nháy măt cũng hoàn toàn chết lặng di.
“Đây là lôi điện cỡ nào?” Trong lòng Tần Vũ thấy hoảng sợ. Bản thân mình mang bao tay nhị lưu Hồng Mông linh bảo cũng còn bị thương.
“Không biết.”
Chu Hoắc hừ lạnh một tiếng, đồng thời xung quanh thân thể Chu Hoắc, trong nháy mắt cũng dũng xuất ra hơn mười cự đại trường tiên, thời khắc này. Chu Hoắc giống như một con bạch tuộc, hơn mười cái trường tiên như những xúc thật lớn.
Một cây lôi điện trường tiên đã lợi hại vậy. Nếu mười cây trường tiên đánh tới...Tần Vũ nghĩ đến cảnh này..chắc toàn thân sẽ tê dại.
“Vừa nãy ta chỉ dùng bao tay mà tiếp xúc với trường tiên, cả cánh tay đã bị chết lặng rôi. Nếu để thân thể trực tiếp mà tiếp xú, phỏng chừng thân thể cháy đen rồi.” Trong lòng Tần Vũ thất kinh, toàn tức nở một nụ cười: “Ta không phân thân, thì khả năng phòng ngự không ngăn cản được đối phương công kích, uh...Hôm nay, toàn lực mà kiểm nghiệm một lần về thực lực của bản thân thôi.”
Quang mang trong mắt Tần Vũ chợt lóe.
“Hô!”
Năm vị thánh hoàng còn lại vẫn chưa có vội vã mà ra tay, chỉ quan sát. Trong lúc này bọn họ đều đã thấy. Mọt người Tần Vũ trong một chút đã biến thành hai người liền.
Một người là thanh bào Tần Vũ, một người là hắc bào Tần Vũ, hắc bào Tần Vũ phi ra ngoài, còn thanh bào Tần Vũ thì ngược lại, quay đối diện về phía trường tiên mà nghênh đón.
“Đối mặt với lôi điện bổn nguyên lực còn muốn nghênh tiếp, muốn chết hả?” Trong lòng các thánh hoàng xung quanh đều thầm nghĩ.
“Bùng!’ Hơn mười cái lôi điện trường tiên co lại mà đánh lên người thanh bào Tần Vũ.
Thanh bào Tần Vũ sắc mặt trơ trơ như gỗ, còn thân thể lại chẳng chút tổn hao gì.
“Như thế nào có thể!”
Chu Hoắc mở to hai mắt mà nhìn, không chỉ có hắn mà năm vị thánh hoàng còn lại cũng đều phải khiếp sợ liền. “Vô luận phòng ngự của thân thể lợi hại như thế nào, cũng không có khả năng ngăn trở lực lượng của lôi điện bổn nguyên được mà.” Chu Hoắc căn bản vô pháp tin tưởng.
Nhưng mà, sáu đại thánh hoàng làm sao biết được, thanh bào Tần Vũ, trên thực tế thân thể chính là do nhất lưu hồng mông linh bảo cấu thành. Từ khi thần giới đản sanh đến tận bây giờ, không có sự xuất hiện của nhất lưu Hồng Mông linh bảo nữa rồi.
Dù sao, nhất lưu Hồng Mông linh bảo quá cứng rắn thật.
Phòng ngự của thân thể thanh bào Tần Vũ, tự nhiên cũng rất kinh khủng. Hơn nữa...cho dù công kích có thể khiến cho thanh bào Tần Vũ vỡ vụn ra. thì thanh bào Tần Vũ cũng có thể hóa lại thành Hồng Mông linh khí.
Bất tử chi thân!
“Chu Hoắc, đây chính là lực lượng thật của ngươi? Chư vị thánh hoàng, chẳng lẽ các ngươi cho là một Chu Hoắc là có thể đố phó với Tần Vũ ta?” Hắc bào Tần Vũ đứng ở cách đó không xa cười lạnh rồi nói, thời khắc này trong tay Hắc bào Tần Vũ đã có một bả cổ trường thương, trên mặt còn có màu huyền hoàng tô điểm.
Tàn Tuyết thần thương, so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo còn kinh khủng hơn.Tàn Tuyết thần thương, Tần Vũ rốt cục đã dùng đến.
“So lực công kích? Tàn Tuyết thần thương chẳng lẽ lực công kích không bằng nhất lưu hồng mông linh bảo của các ngươi? Trong lòng Tần Vũ cũng dũng xuất ra một tia hưng phấn để chiến đấu. Đã thật lâu không có lại loại cảm giác này rồi.
“Khương Phạm huynh, ngươi đi đối phó với Khương Lập, còn Tần Vũ kia để chúng ta đối phó.” Nam cực thánh hoàng Đoan Mộc Vân dùng thần thức truyền âm nói, “Thanh bào Tần Vũ, Chu Hoắc huynh, Thang Lam, chúng ta ba người đối phó, còn hắc bào Tần Vũ kia, Thân Đồ huynh và Mộc Huynh đối phó, mọi người xem thế nào?”
Nam cực thánh hoàng an bài, các vị thánh hoàng kia cũng chẳng có ý kiến nữa.
‘Chặt gà chẳng cần cần dao mổ trâu’, mà đã chống đỡ, sẽ phải dùng toàn lực! Hơn nữa thanh bào Tần Vũ khi chống đỡ, đã hiển thị ra thực lực, so với hắc bào Tần Vũ rõ ràng là mạnh hơn. Chỉ là thời khắc này, bọn người Chu Hoắc, Khương Phạm đều chưa chính thức cảm nhận được uy lực của Tàn Tuyết thần thương trong tay Thần Vũ!
“Hô!”
Thân hình nhanh như chớp di động, Chu Hoắc, Thang Lam, Đoan Mộc Vân, ba đại thánh hoàng một chút đã vây lấy thanh bào Tần Vũ, còn Thân Đồ Diêm, Mộc Khâm, hai đại thánh hoàng còn lại đã tới trước mặt Tần Vũ, cho nêni Khương Phạm, chỉ còn biết nhìn vào trước mặt Khương Lập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.