Quyển 15 - Chương 19: Uy của Hùng Hắc
Ngã Cật Tây Hồng Thị
09/04/2013
"Dạ, đại nhân."
Hắc y nữ tử 'A Ất' cung kính vâng mệnh, ngay sau đó A Ất lập tức ra khỏi đại điện, bắt đầu điều binh khiển tướng, tập hợp một lực lượng lớn nhân mã vì Hùng Hắc đại nhận mà mở đường.
Trên đại điện, Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ hai người đều mỉm cười nhìn Hùng Hắc. Liễu Nhứ đạo nhân với dáng vẻ tuấn mĩ rất nhiệt tình nói:
"Hùng Hắc đại ca tự thân xuất mã, lại thêm Hắc Long đại nhân tặng cho thiên thần khí, cái ngọn núi Mê Nhĩ sơn nhỏ nhoi kia chắc không cần phải nói rồi. Ở Hắc Long đàm này, tiểu đệ cũng chỉ đứng một chỗ buồn chán, chi bằng cùng Hùng Hắc đại ca một lượt đến xem sao, ở bên cạnh mà chiêm ngưỡng uy phong của đại ca.
"Liễu ca ca nói chuyện thật thú vị. Chúng ta hãy cùng đi đi, đến lúc đó đứng một bên vỗ tay xem Hùng ca ca đại triển thần uy." Mị Cơ nhẹ phất tay áo, ngọt ngào nói.
Hùng Hắc bước xuống đại điện, đứng bên Mị Cơ và Liễu Nhứ đạo nhân. Gã này thân cao ba thước khiến cho Mị Cơ và Liễu Nhứ không nén được phải ngước nhìn.
"Mị Cơ, Liễu Nhứ, các ngươi muốn xem ư. Được rồi. Vậy thì hãy đi cùng ta."
Hùng Hắc khẽ ngẩng đầu, hung quang trong mắt lóe lên, xuyên qua cửa lớn, chiếu về hướng Nam: "Hừ, Mê Nhĩ Sơn ....". Sau đó Hùng Hắc, bước nhanh ra khỏi đại điện, thẳng tiến ra bên ngoài.
Chỉ trong một chốc lát, bên ngoài Hùng Phách Điện đã tập kết gần một vạn nhân mã. Một vạn nhân mã đối với Hắc Long Đàm mà nói chỉ có thể xem như một bộ phận rất nhỏ. Nhưng dù sao... nhân số hơn vạn người, trông như một biển người vậy. Đám người này ở phía dưới trò chuyện rất xôn xao.
"Đông! " "Đông!" "Đông!" Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên. Hùng Hắc thân thể cao lớn xuất hiện ở phía trên, ánh mắt quét xuống phái dưới.
Chỉ nghe một số đầu mục của Hắc Long Đàm quát lên mấy tiếng, chỉ trong chốc lát gần vạn nhân mã này trở nên yên lặng, không một tiếng động, tất cả mọi người cung kính nhìn lên Hùng Hắc đại nhân ở phía trên.
"Bái kiến Hùng Hắc đại nhân."
Gần một vạn nhân mã đồng thời quỳ xuống tung hô, thanh âm vô cùng vang vọng. Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân hai người cũng bay lên đài cao, đứng tại hai bên của Hùng Hắc, Mị Cơ khẽ nhẹ cười nói:
"Hùng ca ca, uy phong thật lớn quá!"
Hùng Hắc căn bản không có để ý đến Mị Cơ, mà phất tay quát lớn: "Xuất phát!"
Gần một vạn nhân mã chia thành đội ngũ, rất có thứ tự bắt đầu nhắm về phía Nam nhanh chóng xuất phát. Thủ lĩnh Hắc Long Đàm - Hắc Long đại nhân đã nhiều năm không xuất hiện, Hùng Hắc tại Hắc Long Đàm địa vị có thể xem là số một. Lần này, hắn tự mình ra tay đâu có thể xem là chuyện nhỏ được.
Hùng Hắc ngạo nghễ ngồi chễm chệ trên kiệu. Bên dưới là bốn nam tử lực lưỡng khiêng. Bốn nam tử cường hãn này thực lực đều đạt tới thượng cấp thần nhân. Cùng đi xem náo nhiệt, Mị Cơ và Liễu Nhứ giống như Hùng Hắc đều ngự trên kiệu. Tuy nhiên, khiêng kiệu cho Mị Cơ và Liễu Nhứ lại là bốn thượng cấp thần nhân nữ xinh đẹp, gương mặt mỹ miều. Thẳng đường tiến, mất khoảng ba ngày trời đại quân mới tới được Mê nhĩ sơn.
Tần Vũ đứng trên ngọn cây, đưa mắt nhìn về phía đội ngũ đằng xa. Lúc này mới chỉ có đội ngũ tiên phong đến Mê Nhĩ sơn, còn đội ngũ trung quân và đội ngũ hậu quân còn cách một khoảng xa.
"Thật là phô trương quá a".
Tần Vũ nở một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng bay đến bên vách núi. Tần Vũ tọa thiền bên vách núi, Phúc bá lẳng lặng đứng phía sau.
"Chủ nhân, nhìn xem, đội ngũ đông đúc đến một vạn a".
Phúc bá đảo mắt nhìn qua đội ngũ phía dưới liền đoán biết.
"Đối với đại trận, nhân số nhiều cũng không có tác dụng, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, hy vọng thủ lĩnh Hắc Long đàm phải nổi nóng, giết chết nhiều người như vậy cũng chỉ để đạt mục đích đó."
Tần Vũ điềm đạm cười nói: "Phúc bá, ngươi nói xem sát trận của ta liệu có giết được hết đối phương."
Phúc bá lắc đầu, cười nói: "Sát trận tuy lợi hại, nhưng lực công kích này khó có thể giết được thiên thần cấp bậc cao thủ, mà lúc này, ta đoán chừng thiên thần cấp bậc cao thủ cũng đã có mặt."
Tiền quân ước chừng khoảng hai nghìn người, hậu quân ước chừng hai nghìn người, mà trung quân có khoảng sáu nghìn người. Hùng Hắc, Mị Cơ, Liễu Nhứ ba người đều ở trung quân đội ngũ.
Tần Vũ chờ đợi đối phương đội ngũ hoàn toàn tập kết dưới chân Mê Nhĩ sơn cũng mất gần nửa giờ. Nhân mã tề tựu đông đủ, rải đều trên mặt đất. Từ trong đám nhân mã một hán tử phi ra, thân hình cường tráng, trên thân một chiến giáp màu đen toát ra một khí thế bá đạo từ xa cũng có thể cảm nhận được.
"Phi hành, thiên thần cao thủ quả nhiên đã đến." Tần Vũ đứng bật dậy.
Đối diện với thiên thần cấp bậc cao thủ, Tần Vũ không chắc mình nắm trọn thắng lợi. Nhưng ngay tại lúc Tần Vũ đứng lên, đằng sau hán tử áo đen lại có thêm hai người phi ra.
"Ba thiên thần cao thủ, thật sự khó cho ta a". Tần Vũ thực sự có một tia phấn khích:
"Ba thiên thần cao thủ, có thể để ta thí nghiệm không ít trận pháp."
Trong lòng Tần Vũ, lúc này ba thiên thần cao thủ trở thành vật thí nghiệm cho trận pháp "Bạch lão thử". Ba vị thiên thần cao thủ đứng tại không trung, Hùng Hắc đứng trước, Liễu Nhứ và Mị cơ đứng sau.
"Người trên Mê Nhĩ Sơn nghe đây, ta là Hắc Long Đàm Hùng Hắc đại nhân, hãy thúc thủ chịu trói đầu hàng, nếu không đừng trách ta nhẫn tâm độc ác." Hùng Hắc trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Mị Cơ và Liễu Nhứ đưa mắt nhìn nhau trong lòng cả hai đều nghĩ: "Hùng Hắc, một thuyết khách giỏi?"
Một đạo thanh âm vang lên, một nhân ảnh từ Mê Nhĩ sơn bay ra. Đứng tại tầng không Mê Nhi sơn nhìn thấy một bóng người bay ra, nhất thời Hùng Hắc sắc mặt biến đổi, Mị Cơ và Liễu Nhứ thần tình đang có vẻ khinh thường biến thành nghiêm túc, cùng đưa mắt nhìn Hùng Hắc, trong mắt có một tia giễu cợt.
"A, là thiên thần."
"Đúng là một thiên thần, trận chiến này thực sự khổ a."
Một vạn nhân mã Hắc Long Đàm bắt đầu huyên náo, nhìn thấy địch nhân chính là một thiên thần, không khí lập tức sôi động, ngay cả Hùng Hắc trong người cũng toát ra một cỗ bá khí.
"Hắn, hắn sao lại biến thành thiên thần." Liễu Thất Viêm đứng trong hàng ngũ, trợn mắt hướng lên không trung nhìn Tần Vũ, trước mắt Liễu Thất Viêm chính là người trong trí nhớ, đích thị là Tần Vũ.
"Tiểu ca đẹp trai, ta tên gọi Mị Cơ, đây là Hắc Long Đàm Hùng Hắc đại nhân, kia là Liễu Nhứ đại nhân, còn tiểu ca tên gọi là gì?" Mị Cơ mỉm cười nói.
"Tại hạ Tần Vũ."
Tần Vũ trực tiếp nói ra tên mình, tính danh Tần Vũ của mình, tại tiên ma yêu giới quả là có nhiều phiền toái, nhưng tại thần giới thực ra không có gì cần che dấu. Hùng Hắc nhướng lông mày, hừ lạnh một tiếng nói:
"Tần Vũ, không ngờ ngươi cũng là một thiên thần, nếu đã là một thiên thần, chiếm cứ Mê Nhĩ sơn, chỉ cần nói một tiếng với Hắc Long Đàm chúng ta, Hắc Long Đàm chúng ta khẳng định cũng không có ý kiến, nhưng ngươi mấy ngày nay ở đây gây chuyện, từ chối cùng Hắc Long Đàm hợp tác, ngươi nói đi, ngươi phải làm thế nào để Hắc Long Đàm chúng ta hài lòng?"
Hùng Hắc, Liễu Nhứ, Mị Cơ ba người đều là hạ bộ thiên thần. Tại thần giới, thiên thần cao thủ quả là rất ít, bình thường chỉ có các thế lực lớn mới có thể xuất hiện thiên thần cao thủ. Hùng Hắc căn bản không nghĩ rằng Tần Vũ chỉ có một mình, hắn cho rằng sau lưng Tần Vũ là một đại thế lực, Hắc Long Đàm tại Úy Trì thành cũng coi như một thế lực lớn, nhưng so với các thành trì khác cũng chẳng là gì.
"Ngươi nói làm cho các ngươi hài lòng. Được, trận pháp của ta sẽ làm cho các ngươi hài lòng". Tần Vũ mỉm cười trả lời.
Hùng Hắc sắc mặt chợt lạnh xuống, "Đây là ý ngươi làm chúng ta hài lòng."
Hùng Hắc trong mắt phát ra một trận sát khí Tần Vũ thản nhiên cười: "Đúng, Hùng Hắc, Mị Cơ, Liễu Nhứ, ta nhắc nhở các ngươi, ta đã bố trí trận pháp bên ngoài Mê Nhĩ sơn chính là sát trận, bên trong Mê Nhĩ sơn ta cũng có bố trí các trận pháp khác, hoan nghênh các ngươi tiến vào."
Dứt lời, Tần Vũ nhanh chóng bay trở về rừng núi Mê Nhĩ sơn, biến mất trước mắt mọi người.
"Mị Cơ, Liễu Nhứ, hai người các ngươi đứng qua một bên."
Hùng Hắc sắc mặt âm thầm, hữu thủ bên người bỗng nhiên xuất hiện một hồng sắc lang bổng, một màu xanh biếc thần lực từ trong tay Hùng Hắc truyền vào lang bổng, lang bổng bỗng nhiên chấn động. Mị Cơ, Liễu Nhứ đưa mắt nhìn nhau.
"Hùng ca ca, có 'Phá sơn' trong tay, chắc chắn dễ dàng bắt được tên Tần Vũ." - Mị Cơ cười nói.
Hùng Hắc thân hình chuyển động, thận trọng từng bước tiến vào Sát trận. Vừa mới tiến nhập vào trong Sát trận, lập tức hàng đoàn hắc sắc hỏa diễm bay đến bao vây Hùng Hắc bốn phương tám hướng. Tuy nhiên, đối với hạ bộ thiên thần thì thần hỏa không có tác dụng uy hiếp gì.
"Nha." - Hùng Hắc rống lên một tiếng, không gian xung quanh lập tức bị chấn động, Hùng Hắc huy động song thủ, lang bổng mặt ngoài lóe lên một màu xanh biếc thiên thần lực. Thiên thần lực hòa nhập trong thiên thần khí, lúc này thiên thần khí phát huy được lực công kích lớn nhất.
"Phá, sơn!" Hùng Hắc cầm lang nha bổng hung hăng nện vào bên trên Mê Nhĩ sơn, Tần Vũ tại đỉnh Mê Nhĩ sơn thấy cảnh này, chấn kinh phát hiện toàn bộ Mê Nhĩ sơn bị chấn động.
Tần Vũ đứng trên đỉnh Mê Nhĩ sơn còn cảm thấy chấn động, xung quanh Hùng Hắc thì không nhiết như thế nào? Phương viên mười mét xung quanh Hùng Hắc, tất cả đá núi hóa thành bột phấn, trong khu vực trăm mét đất đá đều bị rạn nứt, đồng thời trận cơ trong khu vực mà Tần Vũ bố trí cũng bị phá.
"Oanh!"
Lang nha bổng như sức vạn quân, phảng phất tê liệt không gian, ngoan độc nện vào bên trên ngọn núi, đá núi trong phạm vi hơn trăm mét đều bị rạn nứt.
"oanh!" "oanh!" "oanh!" "oanh!" "oanh!"......
Hơn mười chấn động đồng dạng nối tiếp nhau, trận cơ bên ngoài Mê Nhĩ sơn bị phá hủy.
Sát trận sụp đổ.
"Tên Hùng Hắc này, sử dụng thiên thần khí thế nào mà có uy lực cường đại như vậy?" Tần Vũ đứng dậy, nhìn xuống Hùng Hắc đang nắm cây lang nha bổng to lớn ở chân núi.
"Chủ nhân, thần khí được thần chi lực quán nhập, uy lực so với tiên ma yêu giới lớn hơn nhiều. Cùng một đạo lí, thiên thần khí, dùng thiên thần lực quán nhập, uy lực tối cường đại." Phúc bá cung kính nói.
Lúc này Hùng Hắc tay cầm lang nha bổng, từng bước đi về hướng Mê Nhĩ sơn. Hắn mỗi bước đi nặng nề đều khiến mặt đất rung chuyển, thần tình Hùng Hắc trên cơ mặt biểu lộ sát khí còn cuồng bạo hơn so với trước.
Hắc y nữ tử 'A Ất' cung kính vâng mệnh, ngay sau đó A Ất lập tức ra khỏi đại điện, bắt đầu điều binh khiển tướng, tập hợp một lực lượng lớn nhân mã vì Hùng Hắc đại nhận mà mở đường.
Trên đại điện, Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ hai người đều mỉm cười nhìn Hùng Hắc. Liễu Nhứ đạo nhân với dáng vẻ tuấn mĩ rất nhiệt tình nói:
"Hùng Hắc đại ca tự thân xuất mã, lại thêm Hắc Long đại nhân tặng cho thiên thần khí, cái ngọn núi Mê Nhĩ sơn nhỏ nhoi kia chắc không cần phải nói rồi. Ở Hắc Long đàm này, tiểu đệ cũng chỉ đứng một chỗ buồn chán, chi bằng cùng Hùng Hắc đại ca một lượt đến xem sao, ở bên cạnh mà chiêm ngưỡng uy phong của đại ca.
"Liễu ca ca nói chuyện thật thú vị. Chúng ta hãy cùng đi đi, đến lúc đó đứng một bên vỗ tay xem Hùng ca ca đại triển thần uy." Mị Cơ nhẹ phất tay áo, ngọt ngào nói.
Hùng Hắc bước xuống đại điện, đứng bên Mị Cơ và Liễu Nhứ đạo nhân. Gã này thân cao ba thước khiến cho Mị Cơ và Liễu Nhứ không nén được phải ngước nhìn.
"Mị Cơ, Liễu Nhứ, các ngươi muốn xem ư. Được rồi. Vậy thì hãy đi cùng ta."
Hùng Hắc khẽ ngẩng đầu, hung quang trong mắt lóe lên, xuyên qua cửa lớn, chiếu về hướng Nam: "Hừ, Mê Nhĩ Sơn ....". Sau đó Hùng Hắc, bước nhanh ra khỏi đại điện, thẳng tiến ra bên ngoài.
Chỉ trong một chốc lát, bên ngoài Hùng Phách Điện đã tập kết gần một vạn nhân mã. Một vạn nhân mã đối với Hắc Long Đàm mà nói chỉ có thể xem như một bộ phận rất nhỏ. Nhưng dù sao... nhân số hơn vạn người, trông như một biển người vậy. Đám người này ở phía dưới trò chuyện rất xôn xao.
"Đông! " "Đông!" "Đông!" Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên. Hùng Hắc thân thể cao lớn xuất hiện ở phía trên, ánh mắt quét xuống phái dưới.
Chỉ nghe một số đầu mục của Hắc Long Đàm quát lên mấy tiếng, chỉ trong chốc lát gần vạn nhân mã này trở nên yên lặng, không một tiếng động, tất cả mọi người cung kính nhìn lên Hùng Hắc đại nhân ở phía trên.
"Bái kiến Hùng Hắc đại nhân."
Gần một vạn nhân mã đồng thời quỳ xuống tung hô, thanh âm vô cùng vang vọng. Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân hai người cũng bay lên đài cao, đứng tại hai bên của Hùng Hắc, Mị Cơ khẽ nhẹ cười nói:
"Hùng ca ca, uy phong thật lớn quá!"
Hùng Hắc căn bản không có để ý đến Mị Cơ, mà phất tay quát lớn: "Xuất phát!"
Gần một vạn nhân mã chia thành đội ngũ, rất có thứ tự bắt đầu nhắm về phía Nam nhanh chóng xuất phát. Thủ lĩnh Hắc Long Đàm - Hắc Long đại nhân đã nhiều năm không xuất hiện, Hùng Hắc tại Hắc Long Đàm địa vị có thể xem là số một. Lần này, hắn tự mình ra tay đâu có thể xem là chuyện nhỏ được.
Hùng Hắc ngạo nghễ ngồi chễm chệ trên kiệu. Bên dưới là bốn nam tử lực lưỡng khiêng. Bốn nam tử cường hãn này thực lực đều đạt tới thượng cấp thần nhân. Cùng đi xem náo nhiệt, Mị Cơ và Liễu Nhứ giống như Hùng Hắc đều ngự trên kiệu. Tuy nhiên, khiêng kiệu cho Mị Cơ và Liễu Nhứ lại là bốn thượng cấp thần nhân nữ xinh đẹp, gương mặt mỹ miều. Thẳng đường tiến, mất khoảng ba ngày trời đại quân mới tới được Mê nhĩ sơn.
Tần Vũ đứng trên ngọn cây, đưa mắt nhìn về phía đội ngũ đằng xa. Lúc này mới chỉ có đội ngũ tiên phong đến Mê Nhĩ sơn, còn đội ngũ trung quân và đội ngũ hậu quân còn cách một khoảng xa.
"Thật là phô trương quá a".
Tần Vũ nở một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng bay đến bên vách núi. Tần Vũ tọa thiền bên vách núi, Phúc bá lẳng lặng đứng phía sau.
"Chủ nhân, nhìn xem, đội ngũ đông đúc đến một vạn a".
Phúc bá đảo mắt nhìn qua đội ngũ phía dưới liền đoán biết.
"Đối với đại trận, nhân số nhiều cũng không có tác dụng, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, hy vọng thủ lĩnh Hắc Long đàm phải nổi nóng, giết chết nhiều người như vậy cũng chỉ để đạt mục đích đó."
Tần Vũ điềm đạm cười nói: "Phúc bá, ngươi nói xem sát trận của ta liệu có giết được hết đối phương."
Phúc bá lắc đầu, cười nói: "Sát trận tuy lợi hại, nhưng lực công kích này khó có thể giết được thiên thần cấp bậc cao thủ, mà lúc này, ta đoán chừng thiên thần cấp bậc cao thủ cũng đã có mặt."
Tiền quân ước chừng khoảng hai nghìn người, hậu quân ước chừng hai nghìn người, mà trung quân có khoảng sáu nghìn người. Hùng Hắc, Mị Cơ, Liễu Nhứ ba người đều ở trung quân đội ngũ.
Tần Vũ chờ đợi đối phương đội ngũ hoàn toàn tập kết dưới chân Mê Nhĩ sơn cũng mất gần nửa giờ. Nhân mã tề tựu đông đủ, rải đều trên mặt đất. Từ trong đám nhân mã một hán tử phi ra, thân hình cường tráng, trên thân một chiến giáp màu đen toát ra một khí thế bá đạo từ xa cũng có thể cảm nhận được.
"Phi hành, thiên thần cao thủ quả nhiên đã đến." Tần Vũ đứng bật dậy.
Đối diện với thiên thần cấp bậc cao thủ, Tần Vũ không chắc mình nắm trọn thắng lợi. Nhưng ngay tại lúc Tần Vũ đứng lên, đằng sau hán tử áo đen lại có thêm hai người phi ra.
"Ba thiên thần cao thủ, thật sự khó cho ta a". Tần Vũ thực sự có một tia phấn khích:
"Ba thiên thần cao thủ, có thể để ta thí nghiệm không ít trận pháp."
Trong lòng Tần Vũ, lúc này ba thiên thần cao thủ trở thành vật thí nghiệm cho trận pháp "Bạch lão thử". Ba vị thiên thần cao thủ đứng tại không trung, Hùng Hắc đứng trước, Liễu Nhứ và Mị cơ đứng sau.
"Người trên Mê Nhĩ Sơn nghe đây, ta là Hắc Long Đàm Hùng Hắc đại nhân, hãy thúc thủ chịu trói đầu hàng, nếu không đừng trách ta nhẫn tâm độc ác." Hùng Hắc trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Mị Cơ và Liễu Nhứ đưa mắt nhìn nhau trong lòng cả hai đều nghĩ: "Hùng Hắc, một thuyết khách giỏi?"
Một đạo thanh âm vang lên, một nhân ảnh từ Mê Nhĩ sơn bay ra. Đứng tại tầng không Mê Nhi sơn nhìn thấy một bóng người bay ra, nhất thời Hùng Hắc sắc mặt biến đổi, Mị Cơ và Liễu Nhứ thần tình đang có vẻ khinh thường biến thành nghiêm túc, cùng đưa mắt nhìn Hùng Hắc, trong mắt có một tia giễu cợt.
"A, là thiên thần."
"Đúng là một thiên thần, trận chiến này thực sự khổ a."
Một vạn nhân mã Hắc Long Đàm bắt đầu huyên náo, nhìn thấy địch nhân chính là một thiên thần, không khí lập tức sôi động, ngay cả Hùng Hắc trong người cũng toát ra một cỗ bá khí.
"Hắn, hắn sao lại biến thành thiên thần." Liễu Thất Viêm đứng trong hàng ngũ, trợn mắt hướng lên không trung nhìn Tần Vũ, trước mắt Liễu Thất Viêm chính là người trong trí nhớ, đích thị là Tần Vũ.
"Tiểu ca đẹp trai, ta tên gọi Mị Cơ, đây là Hắc Long Đàm Hùng Hắc đại nhân, kia là Liễu Nhứ đại nhân, còn tiểu ca tên gọi là gì?" Mị Cơ mỉm cười nói.
"Tại hạ Tần Vũ."
Tần Vũ trực tiếp nói ra tên mình, tính danh Tần Vũ của mình, tại tiên ma yêu giới quả là có nhiều phiền toái, nhưng tại thần giới thực ra không có gì cần che dấu. Hùng Hắc nhướng lông mày, hừ lạnh một tiếng nói:
"Tần Vũ, không ngờ ngươi cũng là một thiên thần, nếu đã là một thiên thần, chiếm cứ Mê Nhĩ sơn, chỉ cần nói một tiếng với Hắc Long Đàm chúng ta, Hắc Long Đàm chúng ta khẳng định cũng không có ý kiến, nhưng ngươi mấy ngày nay ở đây gây chuyện, từ chối cùng Hắc Long Đàm hợp tác, ngươi nói đi, ngươi phải làm thế nào để Hắc Long Đàm chúng ta hài lòng?"
Hùng Hắc, Liễu Nhứ, Mị Cơ ba người đều là hạ bộ thiên thần. Tại thần giới, thiên thần cao thủ quả là rất ít, bình thường chỉ có các thế lực lớn mới có thể xuất hiện thiên thần cao thủ. Hùng Hắc căn bản không nghĩ rằng Tần Vũ chỉ có một mình, hắn cho rằng sau lưng Tần Vũ là một đại thế lực, Hắc Long Đàm tại Úy Trì thành cũng coi như một thế lực lớn, nhưng so với các thành trì khác cũng chẳng là gì.
"Ngươi nói làm cho các ngươi hài lòng. Được, trận pháp của ta sẽ làm cho các ngươi hài lòng". Tần Vũ mỉm cười trả lời.
Hùng Hắc sắc mặt chợt lạnh xuống, "Đây là ý ngươi làm chúng ta hài lòng."
Hùng Hắc trong mắt phát ra một trận sát khí Tần Vũ thản nhiên cười: "Đúng, Hùng Hắc, Mị Cơ, Liễu Nhứ, ta nhắc nhở các ngươi, ta đã bố trí trận pháp bên ngoài Mê Nhĩ sơn chính là sát trận, bên trong Mê Nhĩ sơn ta cũng có bố trí các trận pháp khác, hoan nghênh các ngươi tiến vào."
Dứt lời, Tần Vũ nhanh chóng bay trở về rừng núi Mê Nhĩ sơn, biến mất trước mắt mọi người.
"Mị Cơ, Liễu Nhứ, hai người các ngươi đứng qua một bên."
Hùng Hắc sắc mặt âm thầm, hữu thủ bên người bỗng nhiên xuất hiện một hồng sắc lang bổng, một màu xanh biếc thần lực từ trong tay Hùng Hắc truyền vào lang bổng, lang bổng bỗng nhiên chấn động. Mị Cơ, Liễu Nhứ đưa mắt nhìn nhau.
"Hùng ca ca, có 'Phá sơn' trong tay, chắc chắn dễ dàng bắt được tên Tần Vũ." - Mị Cơ cười nói.
Hùng Hắc thân hình chuyển động, thận trọng từng bước tiến vào Sát trận. Vừa mới tiến nhập vào trong Sát trận, lập tức hàng đoàn hắc sắc hỏa diễm bay đến bao vây Hùng Hắc bốn phương tám hướng. Tuy nhiên, đối với hạ bộ thiên thần thì thần hỏa không có tác dụng uy hiếp gì.
"Nha." - Hùng Hắc rống lên một tiếng, không gian xung quanh lập tức bị chấn động, Hùng Hắc huy động song thủ, lang bổng mặt ngoài lóe lên một màu xanh biếc thiên thần lực. Thiên thần lực hòa nhập trong thiên thần khí, lúc này thiên thần khí phát huy được lực công kích lớn nhất.
"Phá, sơn!" Hùng Hắc cầm lang nha bổng hung hăng nện vào bên trên Mê Nhĩ sơn, Tần Vũ tại đỉnh Mê Nhĩ sơn thấy cảnh này, chấn kinh phát hiện toàn bộ Mê Nhĩ sơn bị chấn động.
Tần Vũ đứng trên đỉnh Mê Nhĩ sơn còn cảm thấy chấn động, xung quanh Hùng Hắc thì không nhiết như thế nào? Phương viên mười mét xung quanh Hùng Hắc, tất cả đá núi hóa thành bột phấn, trong khu vực trăm mét đất đá đều bị rạn nứt, đồng thời trận cơ trong khu vực mà Tần Vũ bố trí cũng bị phá.
"Oanh!"
Lang nha bổng như sức vạn quân, phảng phất tê liệt không gian, ngoan độc nện vào bên trên ngọn núi, đá núi trong phạm vi hơn trăm mét đều bị rạn nứt.
"oanh!" "oanh!" "oanh!" "oanh!" "oanh!"......
Hơn mười chấn động đồng dạng nối tiếp nhau, trận cơ bên ngoài Mê Nhĩ sơn bị phá hủy.
Sát trận sụp đổ.
"Tên Hùng Hắc này, sử dụng thiên thần khí thế nào mà có uy lực cường đại như vậy?" Tần Vũ đứng dậy, nhìn xuống Hùng Hắc đang nắm cây lang nha bổng to lớn ở chân núi.
"Chủ nhân, thần khí được thần chi lực quán nhập, uy lực so với tiên ma yêu giới lớn hơn nhiều. Cùng một đạo lí, thiên thần khí, dùng thiên thần lực quán nhập, uy lực tối cường đại." Phúc bá cung kính nói.
Lúc này Hùng Hắc tay cầm lang nha bổng, từng bước đi về hướng Mê Nhĩ sơn. Hắn mỗi bước đi nặng nề đều khiến mặt đất rung chuyển, thần tình Hùng Hắc trên cơ mặt biểu lộ sát khí còn cuồng bạo hơn so với trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.