Quyển 12 - Chương 64: Vũ Hoàng đích nộ hoả.
Ngã Cật Tây Hồng Thị
09/04/2013
- Ngươi có phải là đang nói đùa?
Khuôn mặt Vũ Hoàng vẫn mỉm cười, chỉ là trong mắt đã có một tia lửa giận.
Tần Vũ với bộ dạng tự nhiên:
- Nói đùa, nói đùa cái gì? Vạn Thú Phổ, Mê Thần Đồ Quyển là của ta, bất kể là ai, đừng mong từ tay ta mà đoạt đi.
Biểu tình trên mặt Vũ Hoàng nhanh chóng kéo xuống, nụ cười đã biến mất, mục quang băng lãnh chiếu vào Tần Vũ:
- Tần Vũ, cho ngươi đường sống ngươi không đi, ngươi lại một lòng cầu chết à?
- Ai nói ta cầu chết?
Tần Vũ hỏi ngược lại.
Vũ Hoàng con mắt nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Vũ một lời không nói, còn tiên thức hắn thì bao phủ mọi địa phương của Tiểu Hoàng tinh, vô số tiên nhân trong Tiểu Hoàng tinh đều rơi vào hoảng loạn.
- Tri Bạch, Mộc Duyên, các ngươi mau đến.
Thanh âm Vũ Hoàng vang lên trong đầu Tri Bạch tiên đế, Mộc Duyên tiên đế.
Thanh Huyết kiếm tiên Tri Bạch, Hoàng Bào tiên đế Mộc Duyên, hai vị thất cấp tiên đế dưới trướng Vũ Hoàng, đương nhiên luận lực công kích Thanh Huyết kiếm tiên cao hơn một bậc, bất quá Hoàng Bào tiên đế "Mộc Duyên" lại quản lý nhân mã các phương dưới trướng Vũ Hoàng.
Vũ Hoàng luôn cho rằng Tần Vũ có thuật thu liễm khí tức thần kỳ, chỉ cho rằng Tần Vũ có thể ẩn trốn, nhưng trước giờ không biết... ...tiên thức của Tần Vũ có thể phát giác được tiên thức của hắn.
- Muốn động thủ à?
Toàn thân năng lượng Tần Vũ hoàn toàn thu liễm vào trong hắc động, linh hồn chi lực cũng hoàn toàn thu liễm vào trong Lưu Tinh Lệ.
Vũ Hoàng không động thủ, bởi vì Vũ Hoàng có nghe qua tốc độ Tần Vũ kinh người thế nào, hắn một mình muốn bắt Tần Vũ khẳng định rất khó, do vậy hắn chuẩn bị để Thanh Huyết kiếm tiên, Hoàng Bào tiên đế từ hai phương hướng khác đến, ba người bao vây Tần Vũ!
Nhưng... ...
Tần Vũ sẽ cho hắn cơ hội sao?
- Ha ha... ...Vũ Hoàng, ngươi một lòng muốn đoạt bảo bối của ta. Có bổn sự thì đến đây à!
Tần Vũ hét lớn một tiếng, thanh âm còn đang vang vọng trong trời đất, nhưng cả người hắn đã biến mất về hướng Đông.
Vũ Hoàng biến sắc, hai tay vung mạnh một cái, lấy Vũ Hoàng làm trung tâm, trong phương viên vạn dặm mọi vật trở thành "vực" của Vũ Hoàng. Trong "vực", cho dù một hạt cát Vũ Hoàng cũng cảm nhận được rõ ràng, đáng tiếc... ...với tốc độ của Tần Vũ đã ra ngoài khối khu vực đó.
- Xoát! Xoát!
Tri Bạch, Mộc Duyên hai người xuất hiện bên cạnh Vũ Hoàng.
- Bệ hạ?
Mộc Duyên phát thanh, trên mặt có một tia nghi hoặc.
Lúc này tiên thức của Tri Bạch, Mộc Duyên hai người đều hoàn toàn toả ra khắp nơi, nhưng cho dù tiên thức của bọn họ có bao trùm cả Tiểu Hoàng tinh, căn bản là tìm không ra một chút khí tức của Tần Vũ.
Tiên thức Vũ Hoàng đồng dạng toả khắp mỗi một địa phương của Tiểu Hoàng tinh.
Tri Bạch sắc mặt lạnh lùng, phát thanh:
- Tần Vũ kia có bí thuật thu liễm khí tức, khi ở Lam Hoả tinh, hắn đột ngột xuất hiện, thực tế ta căn bản không phát giác được sự tồn tại của hắn. Còn hiện tại... ...hắn có lẽ đã thi triển bí thuật thu liễm khí tức kia để ẩn trốn.
Vũ Hoàng gật đầu.
Tần Vũ mấy lần xuất thủ, trước khi xuất thủ kẻ địch đều không phát giác ra thực lực, chỉ sau khi động thủ mới từ năng lượng khí tức Tần Vũ tán phát mà cảm giác được thực lực của Tần Vũ, điểm này hắn đương nhiên hiểu rõ.
- Mọi người không cần vội vã, hiện tại cả Tiểu Hoàng tinh đều bị phong toả, bất kể thế nào hắn cũng không thể chạy ra ngoài được. Chúng ta muốn bắt hắn, chỉ là thời gian. Hơn nữa... ...ta không tin hắn không lộ dấu vết, nếu như thực không có biện pháp, ta sẽ... ...
Trong mắt Vũ Hoàng thoáng qua một tia ngoan độc.
- Bệ hạ, không thể.
Mộc Duyên vội nói.
Mộc Duyên biết thủ đoạn cuối cùng của Vũ Hoàng là gì, nghĩ đến thủ đoạn đó, Mộc Duyên lại nghĩ đến hậu quả khủng khiếp.
Thanh Huyết kiếm tiên Tri Bạch vẫn vẻ mặt lạnh lùng.
Tiên thức Vũ Hoàng toả khắp mọi chỗ trên Tiểu Hoàng tinh. Gió nhẹ, cát bụi, nước chảy, khí lưu trong không khí, tiên nhân trong Tiểu Hoàng tinh chém giết dẫn đến không khí chấn động... ...bất kể một loại năng lượng nào rung động Vũ Hoàng đều phát giác rõ ràng.
- Hừ, còn muốn chạy?
Thân hình Vũ Hoàng đột ngột lao về hướng đông bắc. Tri Bạch và Mộc Duyên không chút do dự cũng lao theo.
Vũ Hoàng, Tri Bạch, Mộc Duyên cực nhanh chỉ trong vài cái chớp mắt, liền nhìn thấy, ẩn trong một toà sơn cốc Tần Vũ đang dựa vào một tảng đá nghỉ ngơi, Tần Vũ cũng đồng thời nhìn thấy ba người trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
- Các ngươi không ngờ lại phát hiện ra ta.
Trong mắt Tần Vũ có một tia hưng phấn,
- Vũ Hoàng không hổ là Vũ Hoàng a.
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi tưởng thu liễm toàn bộ khí tức, ta sẽ phát hiện không được ngươi sao?
- Ngươi làm sao phát hiện được vậy?
Tần Vũ truy hỏi.
Phía sau Vũ Hoàng là Tri Bạch, Mộc Duyên cũng đồng dạng kỳ quái, dưới tình huống không phát giác được chút nào khí tức của Tần Vũ, Vũ Hoàng làm sao phán định Tần Vũ tại nơi đây?
- Ta vì sao lại nói với ngươi, nói cho ngươi, không phải khiến ngươi có biện pháp chạy sao?
Vũ Hoàng cười lạnh, liền đó lạnh lùng hạ lệnh.
- Tri Bạch, Mộc Duyên trực tiếp đem hắn giết chết!
- Rõ, bệ hạ.
Mộc Duyên, Tri Bạch gật đầu đồng thời lao về phía Tần Vũ.
Bất luận là Mộc Duyên, Tri Bạch hay là Tần Vũ đều không chú ý sắc mặt Vũ Hoàng có chút nhợt nhạt. Vừa rồi Vũ Hoàng sở dĩ có thể phát hiện Tần Vũ, là do Vũ Hoàng đối với vũ trụ thiên địa cảm ngộ đạt đến tầng thứ hiện tại mới lĩnh ngộ ra một loại phương pháp.
Trong một thoáng chốc, tiên thức đem cả Tiểu Hoàng tinh gồm khí lưu, gió thổi, đá lăn, tiên nhân xuất thủ... của mỗi nơi, bất kỳ chỗ nào năng lượng rung động đều ghi lại rõ ràng, từ đó phán định ra chỗ bất hợp lý.
Đất không phải vô duyên vô cớ mà bị lún xuống
Nó lún xuống, khả năng phía dưới là trống rỗng, khả năng bên trên có người dùng cước đạp. Nhưng mà tuyệt đối không thể có chỗ lún mà không có nguyên nhân.
Dựa vào nguyên lý này, Vũ Hoàng phát hiện ra vị trí vừa rồi của Tần Vũ, ngọn cỏ nhỏ dưới mông Tần Vũ vô duyên vô cớ bị đè xuống, mặc dù trong sơn cốc có gió nhẹ, nhưng ngọn cỏ ở các địa phương khác trong sơn cốc độ nghiêng rất nhỏ, không chịu đựng lực lượng khác, ngọn cỏ vì sao bị đè xuống?
Chỉ có một loại giải thích.
Một loại tồn tại mà Vũ Hoàng không thể phát giác ra, đã khiến ngọn cỏ bị đè xuống.
Vũ Hoàng liền phán định Tần Vũ ở đây.
Nguyên lý nói nghe giản đơn, nhưng cả Tiểu Hoàng tinh phạm vi lớn như vậy, vô biên vô tận các loại địa phương, sa mạc, ao đầm, sơn cốc, núi rừng... ...các loại năng lượng rất nhỏ, con kiến, khí lưu, sỏi đá lăn... ....
Chỉ riêng nhân khẩu đã quá trăm triệu, mỗi một cá nhân hành động đều sẽ sản sinh các loại ảnh hưởng đối với xung quanh. Hành vi của mỗi một cá nhân sẽ sản sinh các phản ứng dây chuyền khác, Vũ Hoàng cũng phải tính đến, bằng không phán đoán có khả năng sai lầm... ...
Tóm lại Vũ Hoàng trong thoáng chốc phải phân tích hàng trăm triệu thứ. Mỗi một nơi không hợp lý, không có tiên thức cường đại, tuyệt đối làm không được đến mức độ này. Cho dù như vậy, Vũ Hoàng cũng cảm thấy tâm thần mệt mỏi. Do vậy hắn mới không xuất thủ.
... ...
- Người đâu?
Tri Bạch hét lên với Mộc Duyên.
Mộc Duyên bất lực lắc đầu nói:
- Vừa rồi Tần Vũ trúng một chưởng của ta, rơi phía sau toà núi kia, nhưng khi ta qua đến thì phát hiện người đã biến mất không thấy nữa.
***
Thân hình Tần Vũ như gió phiêu đãng, nhục thể cường hãn, khiến Tần Vũ cho dù không dựa vào hắc động chi lực trong thể nội, cũng có thể đạt đến tốc độ so sánh với bát, cửu cấp kim tiên, trong nháy mắt Tần Vũ đã đến một toà thôn trang nhỏ.
- Vũ Hoàng này thật là biến thái, hắn vừa rồi làm sao phát hiện được ta?
Tần Vũ đến hiện tại vẫn nghĩ không thông vấn đề đó.
- Không hợp lí. Hắn không phát giác được linh hồn khí tức của ta, cũng không phát giác được năng lượng khí tức của ta, làm sao phát hiện được ta?
Tần Vũ ung dung đi về phía toà thôn trang, tựa như một người phổ thông mà thôi.
May mắn là dùng tiên thức bao trùm cả Tiểu Hoàng tinh, phân tích vô số thứ, đối với Vũ Hoàng mà nói, so với chém giết một trận càng mệt hơn. Nếu như Vũ Hoàng có thể mọi thời khắc phân tích mọi địa phương cả tinh cầu, Tần Vũ căn bản chạy không thoát.
- Đại ca ca, huynh là tiên nhân à?
Một em bé cỡ sáu, bảy tuổi trong toà thôn trang nhỏ mở to mắt nhìn Tần Vũ.
- Có thể xem là vậy. Thế nào?
Tần Vũ cười nói với đứa bé.
Tần Vũ hiện tại thu liễm khí tức, đem chính bản thân biến thành người bình thường, hắn không tin Vũ Hoàng kia có thể phát hiện hắn lần nữa.
Đứa bé sáu, bảy tuổi nuốt yết hầu, mở to mắt nhìn Tần Vũ, khát vọng nói:
- Đại ca ca, em muốn tu thành tiên nhân. Anh có thể dạy em chứ?
Tần Vũ hơi rùng mình.
Tại tiên ma yêu giới còn có người không tu chân?
Kỳ thật đến hiện tại Tần Vũ đối với tiên ma yêu giới cũng không nắm rõ, một số phàm nhân tinh cầu. Ví như Tiểu Hoàng tinh này, thể tích rất lớn, đường kính có hơn một tỷ dặm. Nhưng cả Tiểu Hoàng tinh cũng chỉ có ba thành trì. Cự li giữa mỗi thành trì đều hơn một tỷ dặm.
Một tỷ dặm à.
Bên ngoài ba thành trì, có một số thôn trang, người trong các thôn trang phần lớn căn bản không được tu luyện, cự li một tỷ dặm, đối với bọn họ không được tu luyện mà nói, thật là quá xa xôi.
Do vậy phần lớn các tinh cầu, bên ngoài một số thành trì đều có cả ngàn thôn trang nhỏ, sinh hoạt là những người phổ thông không có tu luyện.
Kỳ vọng lớn nhất của bọn họ, chính là gặp được người từ bên ngoài đến, hoặc là người trên không bay đến, bởi vì những người đó đại đa số là tu chân giả, hy vọng lớn nhất của bọn họ là cùng những người đó học tập tu chân, có thể bay lượn giữa trời đất.
- Có thể.
Tần Vũ đối với đứa bé cười nói.
Đứa bé nhất thời ánh mắt toả sáng, khuôn mặt hưng phấn đến phát hồng:
- Quá tốt rồi, a, em đi nói mẹ em.
Còn lúc này, một số người trong thôn trang cũng phát hiện ra Tần Vũ.
- Ngưu Oa.
Đằng xa một người phụ nữa hét lớn.
Tần Vũ bật cười, nguyên lai đứa bé này gọi là Ngưu Oa, vẫn còn quá ngây thơ trong sáng.
- Mẹ, con biết được một... ...
- Tần Vũ, ngươi vẫn còn nhàn nhã ha.
Thân hình Vũ Hoàng bỗng nhiên xuất hiện, lúc này sắc mặt Vũ Hoàng có vẻ không quá nhợt nhạt, bởi vì lần này sau khi hắn phán đoán ra cự li Tần Vũ, nghĩ ngơi một chút rồi mới chạy tới.
Đồng thời hai đạo thân ảnh xuất hiện, chính là Tri Bạch và Mộc Duyên hai vị tiên đế.
Trong khi miệng còn nói, trên tay Vũ Hoàng hốt nhiên xuất hiện một thanh kim sắc tế kiếm, một cỗ kiếm khí mênh mông lấy kim sắc tế kiếm làm trung tâm đột nhiên tán phát ra, Tần Vũ chỉ kịp dùng năng lượng bảo hộ cho tiểu Ngưu Oa.
"Bồng !" Trong phạm vi phương viên vài chục dặm tất cả hoá thành bụi phấn, thôn trang nhỏ vừa rồi còn đó giờ đã biến mất tăm.
- Mẹ!
Được Tần Vũ bảo hộ tiểu Ngưu Oa khàn cả giọng hô, sắc mặt trắng không còn một tia máu.
Tần Vũ một tay đánh vào cổ tiểu Ngưu Oa, tiểu Ngưu Oa cả người liền hôn mê đi, còn Tần Vũ lập tức đem tiểu Ngưu Oa thu nhập vào trong Thanh Vũ tiên phủ. Vừa rồi nhận đả kích như vậy, ngủ mê đi vẫn là tốt hơn.
- Vũ Hoàng, là ngươi cố ý.
Tần Vũ hai mắt bắt đầu đỏ lên.
- Phải, là ta cố ý đấy.
Sắc mặt Vũ Hoàng cũng lộ ra sự dữ tợn.
- Ta đã không còn lòng nhẫn nại cùng tiểu tử ngươi lãng phí thời gian, tại Phong Nguyệt tinh ta đã tính sai, để ngươi chạy mất, tại Lam Tuyết tinh, ta lại để ngươi chạy thoát, lần này, ta nhất định phải giết ngươi.
Vũ Hoàng giơ kim sắc tế kiếm trên tay lên:
- Lần trước tại Lam Tuyết tinh đối phó ngươi, vì ẩn tàng thân phận chỉ dùng Lôi Thần Chuy, lần này để ngươi biết được thực lực chân chính đã khiến ta tung hoành tiên ma yêu giới, thanh thần khí này, là trung phẩm thần kiếm --- "Cảnh Hoàng Kiếm".
"Phốc !" "Phốc !" "Phốc !" "Phốc !"... ...
Liên tục hàng ngàn đạo kim sắc kiếm ảnh từ trên trời giáng xuống, địa phương xung quanh Tần Vũ đều là kiếm ảnh công kích, Tần Vũ căn bản không có chỗ để tránh, Tần Vũ nỗ lực tránh né, muốn tận lực giảm thiểu nơi bị công kích đến.
- Sao lại thế này?
Chỉ bị một đạo kim sắc kiếm ảnh đánh trúng thân thể, Tần Vũ liền cảm thấy đầu cóc xây xẩm một trận, mọi thứ nhìn thấy trước mắt đều xuất hiện sáu, bảy ảo ảnh.
- Công kích thật quỷ dị.
Tần Vũ không có bất cứ biện pháp chống cự nào.
... ...
- Người đâu?
Mộc Duyên nghi hoặc nhìn khắp mỗi một địa phương.
Vũ Hoàng xanh mặt, tiên thức lần nữa lại toả ra khắp nơi, bao trùm cả Tiểu Hoàng tinh, bất kỳ chỗ nào cũng không bỏ qua, một hạt cát, một ngọn cỏ, Vũ Hoàng đều cẩn thận phân tích bài trừ.
Phân tích một lần, không phát hiện được Tần Vũ, sắc mặt Vũ Hoàng nhợt nhạt đi.
Phân tích hai lần, vẫn không phát hiện, sắc mặt Vũ Hoàng trắng như tờ giấy.
Phân tích lần thứ ba, trên mặt Vũ Hoàng bừng lên sắc hồng.
Cố gắng đem một ngụm máu tươi nuốt xuống bụng.
- Lại trốn nữa rồi, lại trốn nữa rồi!
Cả người Vũ Hoàng, từ thân thể tán phát ra năng lượng cuồng bạo mất kiểm soát, trong mắt tràn đầy lửa giận thiêu đốt.
- Giống như ở Lam Tuyết tinh, Tần Vũ hắn lại như rùa rút đầu rồi.
- Bệ hạ?
Tri Bạch và Mộc Duyên đều kinh hãi.
Bọn họ đi theo Vũ Hoàng bao lâu, cũng đã thấy qua Vũ Hoàng bạo nộ hai lần, một lần bởi vì quan hệ đến Nghịch Ương tiên đế, một lần bởi vì quan hệ đến Huyền Đế, không tưởng được lần này Vũ Hoàng lại nổi giận.
- Ta sớm dự liệu hắn sẽ trốn, quả nhiên... ...
Vũ Hoàng thanh âm băng lãnh.
- Truyền lệnh đến mười sáu tiên đế, bắt đầu sử dụng "Luyện Hoả" trong "Toả Nguyên Luyện Hoả trận", đốt cho ta, đốt, đem toàn bộ Tiểu Hoàng tinh đốt sạch sẽ, ta tuyệt không tin, hắn còn có thể chạy trốn!
- Bệ hạ, không được a.
Mộc Duyện vội vã nói.
- Tiểu Hoàng tinh là một đại tinh cầu, trên đó có trăm vạn tiên nhân, còn có hơn trăm triệu tu chân giả, nếu như bệ hạ huỷ đi một đại tinh cầu như vậy, ảnh hưởng sẽ rất nghiêm trọng.
- Lâm Ẩn năm xưa huỷ đi một tinh cầu có ai dám nói nhiều? Ta đốt đi một cái thì đã sao, Huyết Hà tinh hệ này không phải của Thanh Đế, cũng không phải của Huyền Đế, tiên giới người nào dám nói ta? Đốt cho ta, đem cả tinh cầu đốt sạch sẽ, ta thực muốn xem xem, dưới tịch tẫn thiên hoả, Thanh Vũ tiên phủ kia có trốn được không, có còn chống được không!
Vũ Hoàng đã nộ khí trùng thiên.
- Vâng, bệ hạ.
Mộc Duyên chỉ có thể tuân mệnh.
- Mười sáu tiên đế nghe mệnh, trước dùng lam thỉ thiên hoả đốt cả tinh cầu, còn như đốt không được, hãy sử dụng tịch tẫn thiên hoả đốt sạch sẽ!
Mộc Duyên sửa đổi một chút mệnh lệnh của Vũ Hoàng, sử dụng tịch tẫn thiên hoả, cho dù mười sáu tiên đế có trận pháp phụ trợ, e là cũng phải mệt mà chết.
Khuôn mặt Vũ Hoàng vẫn mỉm cười, chỉ là trong mắt đã có một tia lửa giận.
Tần Vũ với bộ dạng tự nhiên:
- Nói đùa, nói đùa cái gì? Vạn Thú Phổ, Mê Thần Đồ Quyển là của ta, bất kể là ai, đừng mong từ tay ta mà đoạt đi.
Biểu tình trên mặt Vũ Hoàng nhanh chóng kéo xuống, nụ cười đã biến mất, mục quang băng lãnh chiếu vào Tần Vũ:
- Tần Vũ, cho ngươi đường sống ngươi không đi, ngươi lại một lòng cầu chết à?
- Ai nói ta cầu chết?
Tần Vũ hỏi ngược lại.
Vũ Hoàng con mắt nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Vũ một lời không nói, còn tiên thức hắn thì bao phủ mọi địa phương của Tiểu Hoàng tinh, vô số tiên nhân trong Tiểu Hoàng tinh đều rơi vào hoảng loạn.
- Tri Bạch, Mộc Duyên, các ngươi mau đến.
Thanh âm Vũ Hoàng vang lên trong đầu Tri Bạch tiên đế, Mộc Duyên tiên đế.
Thanh Huyết kiếm tiên Tri Bạch, Hoàng Bào tiên đế Mộc Duyên, hai vị thất cấp tiên đế dưới trướng Vũ Hoàng, đương nhiên luận lực công kích Thanh Huyết kiếm tiên cao hơn một bậc, bất quá Hoàng Bào tiên đế "Mộc Duyên" lại quản lý nhân mã các phương dưới trướng Vũ Hoàng.
Vũ Hoàng luôn cho rằng Tần Vũ có thuật thu liễm khí tức thần kỳ, chỉ cho rằng Tần Vũ có thể ẩn trốn, nhưng trước giờ không biết... ...tiên thức của Tần Vũ có thể phát giác được tiên thức của hắn.
- Muốn động thủ à?
Toàn thân năng lượng Tần Vũ hoàn toàn thu liễm vào trong hắc động, linh hồn chi lực cũng hoàn toàn thu liễm vào trong Lưu Tinh Lệ.
Vũ Hoàng không động thủ, bởi vì Vũ Hoàng có nghe qua tốc độ Tần Vũ kinh người thế nào, hắn một mình muốn bắt Tần Vũ khẳng định rất khó, do vậy hắn chuẩn bị để Thanh Huyết kiếm tiên, Hoàng Bào tiên đế từ hai phương hướng khác đến, ba người bao vây Tần Vũ!
Nhưng... ...
Tần Vũ sẽ cho hắn cơ hội sao?
- Ha ha... ...Vũ Hoàng, ngươi một lòng muốn đoạt bảo bối của ta. Có bổn sự thì đến đây à!
Tần Vũ hét lớn một tiếng, thanh âm còn đang vang vọng trong trời đất, nhưng cả người hắn đã biến mất về hướng Đông.
Vũ Hoàng biến sắc, hai tay vung mạnh một cái, lấy Vũ Hoàng làm trung tâm, trong phương viên vạn dặm mọi vật trở thành "vực" của Vũ Hoàng. Trong "vực", cho dù một hạt cát Vũ Hoàng cũng cảm nhận được rõ ràng, đáng tiếc... ...với tốc độ của Tần Vũ đã ra ngoài khối khu vực đó.
- Xoát! Xoát!
Tri Bạch, Mộc Duyên hai người xuất hiện bên cạnh Vũ Hoàng.
- Bệ hạ?
Mộc Duyên phát thanh, trên mặt có một tia nghi hoặc.
Lúc này tiên thức của Tri Bạch, Mộc Duyên hai người đều hoàn toàn toả ra khắp nơi, nhưng cho dù tiên thức của bọn họ có bao trùm cả Tiểu Hoàng tinh, căn bản là tìm không ra một chút khí tức của Tần Vũ.
Tiên thức Vũ Hoàng đồng dạng toả khắp mỗi một địa phương của Tiểu Hoàng tinh.
Tri Bạch sắc mặt lạnh lùng, phát thanh:
- Tần Vũ kia có bí thuật thu liễm khí tức, khi ở Lam Hoả tinh, hắn đột ngột xuất hiện, thực tế ta căn bản không phát giác được sự tồn tại của hắn. Còn hiện tại... ...hắn có lẽ đã thi triển bí thuật thu liễm khí tức kia để ẩn trốn.
Vũ Hoàng gật đầu.
Tần Vũ mấy lần xuất thủ, trước khi xuất thủ kẻ địch đều không phát giác ra thực lực, chỉ sau khi động thủ mới từ năng lượng khí tức Tần Vũ tán phát mà cảm giác được thực lực của Tần Vũ, điểm này hắn đương nhiên hiểu rõ.
- Mọi người không cần vội vã, hiện tại cả Tiểu Hoàng tinh đều bị phong toả, bất kể thế nào hắn cũng không thể chạy ra ngoài được. Chúng ta muốn bắt hắn, chỉ là thời gian. Hơn nữa... ...ta không tin hắn không lộ dấu vết, nếu như thực không có biện pháp, ta sẽ... ...
Trong mắt Vũ Hoàng thoáng qua một tia ngoan độc.
- Bệ hạ, không thể.
Mộc Duyên vội nói.
Mộc Duyên biết thủ đoạn cuối cùng của Vũ Hoàng là gì, nghĩ đến thủ đoạn đó, Mộc Duyên lại nghĩ đến hậu quả khủng khiếp.
Thanh Huyết kiếm tiên Tri Bạch vẫn vẻ mặt lạnh lùng.
Tiên thức Vũ Hoàng toả khắp mọi chỗ trên Tiểu Hoàng tinh. Gió nhẹ, cát bụi, nước chảy, khí lưu trong không khí, tiên nhân trong Tiểu Hoàng tinh chém giết dẫn đến không khí chấn động... ...bất kể một loại năng lượng nào rung động Vũ Hoàng đều phát giác rõ ràng.
- Hừ, còn muốn chạy?
Thân hình Vũ Hoàng đột ngột lao về hướng đông bắc. Tri Bạch và Mộc Duyên không chút do dự cũng lao theo.
Vũ Hoàng, Tri Bạch, Mộc Duyên cực nhanh chỉ trong vài cái chớp mắt, liền nhìn thấy, ẩn trong một toà sơn cốc Tần Vũ đang dựa vào một tảng đá nghỉ ngơi, Tần Vũ cũng đồng thời nhìn thấy ba người trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
- Các ngươi không ngờ lại phát hiện ra ta.
Trong mắt Tần Vũ có một tia hưng phấn,
- Vũ Hoàng không hổ là Vũ Hoàng a.
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi tưởng thu liễm toàn bộ khí tức, ta sẽ phát hiện không được ngươi sao?
- Ngươi làm sao phát hiện được vậy?
Tần Vũ truy hỏi.
Phía sau Vũ Hoàng là Tri Bạch, Mộc Duyên cũng đồng dạng kỳ quái, dưới tình huống không phát giác được chút nào khí tức của Tần Vũ, Vũ Hoàng làm sao phán định Tần Vũ tại nơi đây?
- Ta vì sao lại nói với ngươi, nói cho ngươi, không phải khiến ngươi có biện pháp chạy sao?
Vũ Hoàng cười lạnh, liền đó lạnh lùng hạ lệnh.
- Tri Bạch, Mộc Duyên trực tiếp đem hắn giết chết!
- Rõ, bệ hạ.
Mộc Duyên, Tri Bạch gật đầu đồng thời lao về phía Tần Vũ.
Bất luận là Mộc Duyên, Tri Bạch hay là Tần Vũ đều không chú ý sắc mặt Vũ Hoàng có chút nhợt nhạt. Vừa rồi Vũ Hoàng sở dĩ có thể phát hiện Tần Vũ, là do Vũ Hoàng đối với vũ trụ thiên địa cảm ngộ đạt đến tầng thứ hiện tại mới lĩnh ngộ ra một loại phương pháp.
Trong một thoáng chốc, tiên thức đem cả Tiểu Hoàng tinh gồm khí lưu, gió thổi, đá lăn, tiên nhân xuất thủ... của mỗi nơi, bất kỳ chỗ nào năng lượng rung động đều ghi lại rõ ràng, từ đó phán định ra chỗ bất hợp lý.
Đất không phải vô duyên vô cớ mà bị lún xuống
Nó lún xuống, khả năng phía dưới là trống rỗng, khả năng bên trên có người dùng cước đạp. Nhưng mà tuyệt đối không thể có chỗ lún mà không có nguyên nhân.
Dựa vào nguyên lý này, Vũ Hoàng phát hiện ra vị trí vừa rồi của Tần Vũ, ngọn cỏ nhỏ dưới mông Tần Vũ vô duyên vô cớ bị đè xuống, mặc dù trong sơn cốc có gió nhẹ, nhưng ngọn cỏ ở các địa phương khác trong sơn cốc độ nghiêng rất nhỏ, không chịu đựng lực lượng khác, ngọn cỏ vì sao bị đè xuống?
Chỉ có một loại giải thích.
Một loại tồn tại mà Vũ Hoàng không thể phát giác ra, đã khiến ngọn cỏ bị đè xuống.
Vũ Hoàng liền phán định Tần Vũ ở đây.
Nguyên lý nói nghe giản đơn, nhưng cả Tiểu Hoàng tinh phạm vi lớn như vậy, vô biên vô tận các loại địa phương, sa mạc, ao đầm, sơn cốc, núi rừng... ...các loại năng lượng rất nhỏ, con kiến, khí lưu, sỏi đá lăn... ....
Chỉ riêng nhân khẩu đã quá trăm triệu, mỗi một cá nhân hành động đều sẽ sản sinh các loại ảnh hưởng đối với xung quanh. Hành vi của mỗi một cá nhân sẽ sản sinh các phản ứng dây chuyền khác, Vũ Hoàng cũng phải tính đến, bằng không phán đoán có khả năng sai lầm... ...
Tóm lại Vũ Hoàng trong thoáng chốc phải phân tích hàng trăm triệu thứ. Mỗi một nơi không hợp lý, không có tiên thức cường đại, tuyệt đối làm không được đến mức độ này. Cho dù như vậy, Vũ Hoàng cũng cảm thấy tâm thần mệt mỏi. Do vậy hắn mới không xuất thủ.
... ...
- Người đâu?
Tri Bạch hét lên với Mộc Duyên.
Mộc Duyên bất lực lắc đầu nói:
- Vừa rồi Tần Vũ trúng một chưởng của ta, rơi phía sau toà núi kia, nhưng khi ta qua đến thì phát hiện người đã biến mất không thấy nữa.
***
Thân hình Tần Vũ như gió phiêu đãng, nhục thể cường hãn, khiến Tần Vũ cho dù không dựa vào hắc động chi lực trong thể nội, cũng có thể đạt đến tốc độ so sánh với bát, cửu cấp kim tiên, trong nháy mắt Tần Vũ đã đến một toà thôn trang nhỏ.
- Vũ Hoàng này thật là biến thái, hắn vừa rồi làm sao phát hiện được ta?
Tần Vũ đến hiện tại vẫn nghĩ không thông vấn đề đó.
- Không hợp lí. Hắn không phát giác được linh hồn khí tức của ta, cũng không phát giác được năng lượng khí tức của ta, làm sao phát hiện được ta?
Tần Vũ ung dung đi về phía toà thôn trang, tựa như một người phổ thông mà thôi.
May mắn là dùng tiên thức bao trùm cả Tiểu Hoàng tinh, phân tích vô số thứ, đối với Vũ Hoàng mà nói, so với chém giết một trận càng mệt hơn. Nếu như Vũ Hoàng có thể mọi thời khắc phân tích mọi địa phương cả tinh cầu, Tần Vũ căn bản chạy không thoát.
- Đại ca ca, huynh là tiên nhân à?
Một em bé cỡ sáu, bảy tuổi trong toà thôn trang nhỏ mở to mắt nhìn Tần Vũ.
- Có thể xem là vậy. Thế nào?
Tần Vũ cười nói với đứa bé.
Tần Vũ hiện tại thu liễm khí tức, đem chính bản thân biến thành người bình thường, hắn không tin Vũ Hoàng kia có thể phát hiện hắn lần nữa.
Đứa bé sáu, bảy tuổi nuốt yết hầu, mở to mắt nhìn Tần Vũ, khát vọng nói:
- Đại ca ca, em muốn tu thành tiên nhân. Anh có thể dạy em chứ?
Tần Vũ hơi rùng mình.
Tại tiên ma yêu giới còn có người không tu chân?
Kỳ thật đến hiện tại Tần Vũ đối với tiên ma yêu giới cũng không nắm rõ, một số phàm nhân tinh cầu. Ví như Tiểu Hoàng tinh này, thể tích rất lớn, đường kính có hơn một tỷ dặm. Nhưng cả Tiểu Hoàng tinh cũng chỉ có ba thành trì. Cự li giữa mỗi thành trì đều hơn một tỷ dặm.
Một tỷ dặm à.
Bên ngoài ba thành trì, có một số thôn trang, người trong các thôn trang phần lớn căn bản không được tu luyện, cự li một tỷ dặm, đối với bọn họ không được tu luyện mà nói, thật là quá xa xôi.
Do vậy phần lớn các tinh cầu, bên ngoài một số thành trì đều có cả ngàn thôn trang nhỏ, sinh hoạt là những người phổ thông không có tu luyện.
Kỳ vọng lớn nhất của bọn họ, chính là gặp được người từ bên ngoài đến, hoặc là người trên không bay đến, bởi vì những người đó đại đa số là tu chân giả, hy vọng lớn nhất của bọn họ là cùng những người đó học tập tu chân, có thể bay lượn giữa trời đất.
- Có thể.
Tần Vũ đối với đứa bé cười nói.
Đứa bé nhất thời ánh mắt toả sáng, khuôn mặt hưng phấn đến phát hồng:
- Quá tốt rồi, a, em đi nói mẹ em.
Còn lúc này, một số người trong thôn trang cũng phát hiện ra Tần Vũ.
- Ngưu Oa.
Đằng xa một người phụ nữa hét lớn.
Tần Vũ bật cười, nguyên lai đứa bé này gọi là Ngưu Oa, vẫn còn quá ngây thơ trong sáng.
- Mẹ, con biết được một... ...
- Tần Vũ, ngươi vẫn còn nhàn nhã ha.
Thân hình Vũ Hoàng bỗng nhiên xuất hiện, lúc này sắc mặt Vũ Hoàng có vẻ không quá nhợt nhạt, bởi vì lần này sau khi hắn phán đoán ra cự li Tần Vũ, nghĩ ngơi một chút rồi mới chạy tới.
Đồng thời hai đạo thân ảnh xuất hiện, chính là Tri Bạch và Mộc Duyên hai vị tiên đế.
Trong khi miệng còn nói, trên tay Vũ Hoàng hốt nhiên xuất hiện một thanh kim sắc tế kiếm, một cỗ kiếm khí mênh mông lấy kim sắc tế kiếm làm trung tâm đột nhiên tán phát ra, Tần Vũ chỉ kịp dùng năng lượng bảo hộ cho tiểu Ngưu Oa.
"Bồng !" Trong phạm vi phương viên vài chục dặm tất cả hoá thành bụi phấn, thôn trang nhỏ vừa rồi còn đó giờ đã biến mất tăm.
- Mẹ!
Được Tần Vũ bảo hộ tiểu Ngưu Oa khàn cả giọng hô, sắc mặt trắng không còn một tia máu.
Tần Vũ một tay đánh vào cổ tiểu Ngưu Oa, tiểu Ngưu Oa cả người liền hôn mê đi, còn Tần Vũ lập tức đem tiểu Ngưu Oa thu nhập vào trong Thanh Vũ tiên phủ. Vừa rồi nhận đả kích như vậy, ngủ mê đi vẫn là tốt hơn.
- Vũ Hoàng, là ngươi cố ý.
Tần Vũ hai mắt bắt đầu đỏ lên.
- Phải, là ta cố ý đấy.
Sắc mặt Vũ Hoàng cũng lộ ra sự dữ tợn.
- Ta đã không còn lòng nhẫn nại cùng tiểu tử ngươi lãng phí thời gian, tại Phong Nguyệt tinh ta đã tính sai, để ngươi chạy mất, tại Lam Tuyết tinh, ta lại để ngươi chạy thoát, lần này, ta nhất định phải giết ngươi.
Vũ Hoàng giơ kim sắc tế kiếm trên tay lên:
- Lần trước tại Lam Tuyết tinh đối phó ngươi, vì ẩn tàng thân phận chỉ dùng Lôi Thần Chuy, lần này để ngươi biết được thực lực chân chính đã khiến ta tung hoành tiên ma yêu giới, thanh thần khí này, là trung phẩm thần kiếm --- "Cảnh Hoàng Kiếm".
"Phốc !" "Phốc !" "Phốc !" "Phốc !"... ...
Liên tục hàng ngàn đạo kim sắc kiếm ảnh từ trên trời giáng xuống, địa phương xung quanh Tần Vũ đều là kiếm ảnh công kích, Tần Vũ căn bản không có chỗ để tránh, Tần Vũ nỗ lực tránh né, muốn tận lực giảm thiểu nơi bị công kích đến.
- Sao lại thế này?
Chỉ bị một đạo kim sắc kiếm ảnh đánh trúng thân thể, Tần Vũ liền cảm thấy đầu cóc xây xẩm một trận, mọi thứ nhìn thấy trước mắt đều xuất hiện sáu, bảy ảo ảnh.
- Công kích thật quỷ dị.
Tần Vũ không có bất cứ biện pháp chống cự nào.
... ...
- Người đâu?
Mộc Duyên nghi hoặc nhìn khắp mỗi một địa phương.
Vũ Hoàng xanh mặt, tiên thức lần nữa lại toả ra khắp nơi, bao trùm cả Tiểu Hoàng tinh, bất kỳ chỗ nào cũng không bỏ qua, một hạt cát, một ngọn cỏ, Vũ Hoàng đều cẩn thận phân tích bài trừ.
Phân tích một lần, không phát hiện được Tần Vũ, sắc mặt Vũ Hoàng nhợt nhạt đi.
Phân tích hai lần, vẫn không phát hiện, sắc mặt Vũ Hoàng trắng như tờ giấy.
Phân tích lần thứ ba, trên mặt Vũ Hoàng bừng lên sắc hồng.
Cố gắng đem một ngụm máu tươi nuốt xuống bụng.
- Lại trốn nữa rồi, lại trốn nữa rồi!
Cả người Vũ Hoàng, từ thân thể tán phát ra năng lượng cuồng bạo mất kiểm soát, trong mắt tràn đầy lửa giận thiêu đốt.
- Giống như ở Lam Tuyết tinh, Tần Vũ hắn lại như rùa rút đầu rồi.
- Bệ hạ?
Tri Bạch và Mộc Duyên đều kinh hãi.
Bọn họ đi theo Vũ Hoàng bao lâu, cũng đã thấy qua Vũ Hoàng bạo nộ hai lần, một lần bởi vì quan hệ đến Nghịch Ương tiên đế, một lần bởi vì quan hệ đến Huyền Đế, không tưởng được lần này Vũ Hoàng lại nổi giận.
- Ta sớm dự liệu hắn sẽ trốn, quả nhiên... ...
Vũ Hoàng thanh âm băng lãnh.
- Truyền lệnh đến mười sáu tiên đế, bắt đầu sử dụng "Luyện Hoả" trong "Toả Nguyên Luyện Hoả trận", đốt cho ta, đốt, đem toàn bộ Tiểu Hoàng tinh đốt sạch sẽ, ta tuyệt không tin, hắn còn có thể chạy trốn!
- Bệ hạ, không được a.
Mộc Duyện vội vã nói.
- Tiểu Hoàng tinh là một đại tinh cầu, trên đó có trăm vạn tiên nhân, còn có hơn trăm triệu tu chân giả, nếu như bệ hạ huỷ đi một đại tinh cầu như vậy, ảnh hưởng sẽ rất nghiêm trọng.
- Lâm Ẩn năm xưa huỷ đi một tinh cầu có ai dám nói nhiều? Ta đốt đi một cái thì đã sao, Huyết Hà tinh hệ này không phải của Thanh Đế, cũng không phải của Huyền Đế, tiên giới người nào dám nói ta? Đốt cho ta, đem cả tinh cầu đốt sạch sẽ, ta thực muốn xem xem, dưới tịch tẫn thiên hoả, Thanh Vũ tiên phủ kia có trốn được không, có còn chống được không!
Vũ Hoàng đã nộ khí trùng thiên.
- Vâng, bệ hạ.
Mộc Duyên chỉ có thể tuân mệnh.
- Mười sáu tiên đế nghe mệnh, trước dùng lam thỉ thiên hoả đốt cả tinh cầu, còn như đốt không được, hãy sử dụng tịch tẫn thiên hoả đốt sạch sẽ!
Mộc Duyên sửa đổi một chút mệnh lệnh của Vũ Hoàng, sử dụng tịch tẫn thiên hoả, cho dù mười sáu tiên đế có trận pháp phụ trợ, e là cũng phải mệt mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.