Chương 1094: Bạt Kiếm Thức - Thức Thứ Bảy
Thiên Sầu
05/09/2013
Lúc này chúng nhân xung quanh chỉ cảm thấy lam sắc ngập trời, những thứ khác đều không nhìn thấy. Bên tai thoáng truyền đến ba tiếng nổ vang, sau đó quang mang màu tuyết lam cũng dần dần thu liễm rồi biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gi?
Chúng nhân xung quanh không một ai nhìn thấy rõ ràng, thực tế không nghĩ qua Vong Tình đã xuất thủ xong rồi, nhưng mà thanh âm hét thảm từ trong miệng Kim Thái, dường như không phải là giả. Đáng sợ nhất chính là, Minh Hoàng Bạch Khải cùng Tất Trường Xuân bay ngược ra xa không nói, hơn nữa khóe miệng còn lưu lại vết máu đỏ thắm, đang chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, hiển nhiên là đã trúng thương. Còn thanh Kim Hà Bổng của Kim Thái lúc này đã biến thành hai đoạn, đang nằm ở trên mặt đất...
Kim Thái hét thảm một tiếng xong, đã chạy đâu mất rồi? Chúng nhân hai mắt kinh nghi bất định quẳng ném về phía Vong Tình...
Một thanh cự kiếm hình dáng quái dị, khí thế phi phàm đứng sừng sững ở ngay trước mặt Vong Tình, thân kiếm màu tuyết lam trong suốt dài khoảng năm thước, chuôi kiếm do sáu con phi long uốn lượn họp thành, chạy dọc lên sống kiếm.
Thanh kiếm này lớn đến vậy sao? Tất cả chúng nhân đều lắp bắp kinh hãi, Bạch Khải cùng Tất Trường Xuân vừa trúng thương, cũng mang thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, kiếm này vừa nhìn đã biết là vật phi phàm.
"Ong ong..." Thanh âm kiếm khí ngâm tiếu lên, thanh cự kiếm chậm rãi chìm xuống mặt đất, ngay sau đó Vong Tình đứng ở phía sau dần dần hiện ra ở trong tầm mắt của chúng nhân...
Đôi con ngươi giấu sau chiếc mặt nạ vẫn lãnh đạm như cũ, song chưởng đan chéo nhau nâng trước bụng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ chưa từng phát sinh qua chuyện tình gì. Nhưng mà lúc này, hắn lại khiến cho mọi người xung quanh, vô hình trung cảm nhận được một cỗ áp lực khổng lồ.
Hỏa Quân, chưởng môn Ly Hỏa Cung nhìn thanh cự kiểm đang cắm ngập ở dưới mặt đất hoàng kim kia, trong lòng kích động không thôi, Vong Tình quả nhiên là đã không cô phụ tâm huyết bao nhiêu năm qua của hắn...
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng bỗng dưng lại trông thấy mây đen ùn ùn kéo đến, tiếng sấm "oanh long long" vang vọng khắp trời. Chúng nhân vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bốn phía trên không trung, trong lòng âm thầm kinh hãi, động tĩnh lần này vẫn không trông thấy thiên địa pháp tướng, hiển nhiên là đang có người âm thầm thao tác phía sau.
Bên dưới Kim Quang Tán, Thanh Nương khẽ liếc mắt nhìn sang Dược Thiên Sầu, kỳ thật lần trước xuất hiện thiên lôi oanh kích Tiên Cung, nàng mơ hồ đã hoài nghi chuyện đó cùng Dược Thiên Sầu có liên quan, kết quả khi thấy thần sắc kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía của Dược Thiên Sầu, thì có vẻ như là chính hắn cũng đang không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Dược Thiên Sầu đích xác là không biết chuyện gì. Bởi động tĩnh lần này căn bản không phải là do hắn gây ra, coi như bảo hắn làm, bằng vào tu vi trước mắt cũng vô pháp gây ra động tĩnh lớn như thế này. Có thể vô thanh vô tức triệu hoán mây đen ùn ùn tập trung đến đây, hỏa hầu của hắn vẫn còn kém xa.
Quan trọng nhất chính là, lần trước hắn không biết trời cao đất dày, âm thầm ra tay, kết quả trúng phản kích của Kim Thái, khiến cho hắn ngộ ra, bằng vào chút điểm tu vi của mình, sẽ không thể nào nhúng tay vô đầu cơ trục lợi. Lúc đó đương trường đã bị trọng thương, hắn âm thầm ngạnh kháng không lộ ra ngoài mặt mà thôi, lúc này đang yên lặng khôi phục thương thế, căn bản là vô pháp vận dụng tu vi làm ra cái trò quý gì.
"Tất huynh vẫn còn muốn chống cự vô nghĩa nữa sao?" Vong Tình hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân, thản nhiên nói: "Tất huynh dẫn lôi điện tập trung đến đây, chẳng lẽ cho rằng có thể làm khó được ta?"
Tất Trường Xuân không có nhiều lời vô nghĩa, chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: "Vong Tình chưởng môn, Bạt Kiếm Thức quả nhiên là danh bất hư truyền, lại có thể nháy mắt ngưng tụ chân khí, tạo thành một chiêu uy lực cường hãn. Bất quá thực may mắn, lão phu đến đây một chuyến này đã không uổng công rồi."
Vong Tình nhàn nhạt nói: "Tuy lần đầu tiên gặp Tất huynh, nhưng Vong Tình vừa nhìn thấy Tất huynh mà đã tựa thân quen. Sau ngày hôm nay, Tiên giới liền trở thành thiên hạ của Tuyệt Tình Cung chúng ta, Vong Tình nghe nói Tất huynh luôn luôn độc lai độc vãng, chi bằng Tất huynh hãy gia nhấp vào Tuyệt Tình Cung của ta, Vong Tình cam đoan sẽ không hạn chế tự do của Tất huynh, ý Tất huynh như thế nào?"
Chúng nhân đứng ngoài xa quan sát náo nhiệt nghe vậy đều chấn động, vốn dĩ Tuyệt Tình Cung đang là Tiên giới đệ nhất đại phái, hiện giờ còn bày ra thực lực cường hãn tru sát Tiên Đế Kim Thái, quả nhiên là đúng theo lời Vong Tình nói, Tiên giới đích xác sẽ trở thành thiên hạ của Tuyệt Tình Cung. Thế cục đã tới nước này, lẽ ra Tất Trường Xuân không nên từ chối lời đề nghị hấp dẫn như vậy, nếu Vong Tình cùng Tất Trường Xuân liên thủ, chỉ sợ ngay cả Minh Hoàng Bạch Khải cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Khải nhanh chóng cảnh giác, quét mắt liếc nhìn hai người, bỗng nhiên trên không trung vang vọng thanh âm cười ha hả nói: "Quả đúng là chuyện nực cười, bản tôn còn đang ở đây, Tiên giới làm sao có khả năng trở thành thiên hạ của Tuyệt Tình Cung các ngươi, đúng là người si nói mộng!"
"Kim Thái...!" Bạch Khải khẽ kinh hô, đảo mắt ngắm nhìn bốn phía. Tất Trường Xuân cũng kinh ngạc đánh giá trải phái, người bình thường không nhìn thấy rõ, nhưng hai người bọn hắn đã tận mắt trông thấy Kim Thái bị Vong Tình nhất kiếm tru diệt, như thế nào vẫn còn sống đây?
Bốn phía xung quanh nhất thời bàn tán sôi nổi, nguyên vốn đám người Nhiếp Tiểu Thiến đang muốn âm thầm quay đầu bỏ chạy, lúc này tinh thần không khỏi rung lên, lại nhìn thấy hy vọng chuyển đổi tình thế, chỉ riêng ô Hùng đứng trong đám người là mang thần tình xám xịt. Cơ Vũ cùng Ngạc Tuyết Quân chân mày hơi nhăn lại...
Kim Thái không chết quả thật đã nằm ngoài dự tính của mấy người, ngay cả Vong Tình trong hai mắt luôn luôn bình thản, lúc này cũng dâng lên một tia kinh ngạc, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía xung quanh.
Ngay địa phương bên cạnh Minh Hoàng Bạch Khải, bỗng nhiên xuất hiện một mành kim quang sáng chói lấp lánh, Kim Thái ngũ quan đầy đủ dần dần hiện ra, vươn hữu chưởng lên, thanh Kim Hà Bổng đứt đôi nằm dưới mặt đất "cạch" một tiếng, nhanh chóng dung họp vào nhau, đảo mắt đã khôi phục nguyên dạng kim quang lưu chuyển, lao vút vào trong tay Kim Thái.
"Ngươi.., ngươi còn chưa chết sao?" Bạch Khải vui sướng ngất ngây dò hỏi, bình thường hai người tuy rằng khắc khẩu, nhưng đến thời điểm mấu chốt hai người bọn hắn vẫn luôn luôn dựa dẫm vào nhau, ủng hộ lập trường có lợi cho cả đôi bên, thống trị Tiên Minh hai giới.
Những người khác cũng đều ngưng thần ngắm nhìn Tiên Đế Kim Thái, xa xa Dược Thiên Sầu mang thần sắc đăm chiêu, trong đầu đang cân nhắc đến chuyện tình Kim Linh!
"Bản tôn sớm đã tu thành Bất Diệt Kim Thân, muốn giết chết bản tôn quả thật là chuyện tình nực cười nhất trên đời này!" Kim Thái thoáng liếc mắt nhìn sang Bạch Khải giải thích nói. Theo sau quay về phía Vong Tình cười lạnh: "Vong Tình! Người khác không biết lai lịch của ngươi, nhưng ngươi cho rằng có thể qua mặt được bản tôn hay sao? Bạt Kiếm Thức kia tiêu hao rất nhiều tu vi không nói, đồng dạng sau khi phát chiêu, cần phải có ít nhất ba canh giờ thời gian mới ngưng tụ được thần khí, phát chiêu lần thứ hai, chiêu thức giống nhau căn bản là không thể sử dụng liên tục, năm thức đầu tiên của Bạt Kiếm Thức đối với ba người chúng ta quả thực là trò đùa. Đây không phải là ngươi đang muốn kéo dài thời gian hay sao? Ha ha ha..."
Hóa ra là thế! Chúng nhân xung quanh giật minh tỉnh ngộ, thầm nghĩ hôm nay Vong Tình xui xẻo rồi. Ngay cả Minh Hoàng Bạch Khải cũng đang sờ vết kiếm khắc trên mặt kính, ánh mắt lạnh lùng trành về phía Vong Tình.
Nhưng Vong Tình vẫn thản nhiên đứng ở kia, nhàn nhạt nói: "Đó cũng là gông cùm của Bạt Kiếm Thức, khiến cho ta xưa nay vẫn luôn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bất quá nói đến đây ta còn phải cảm ơn ba vị đã ác chiến một hồi, làm cho Vong Tình có chút cảm ngộ!"
"Hừ hừ! Coi như ngươi có thể rút kiếm thì đã làm sao, bản thân ta muốn nhìn xem, bằng vào tu vi của ngươi có thể xuất sử ra được bao nhiêu kiếm thức." Kim Thái nâng Kim Hà Bổng trong tay chỉ về phía trước, nhe răng cười nói: "Hôm nay bản tôn sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, để răn đe chúng nhân ở trong Tiên giới. Kẻ nào dám coi thường ta, đều sẽ phải nhận lấy kết cục thê thảm giống như Tuyệt Tình Cung các ngươi."
"Không cần xuất sử nhiều kiếm làm gì, một kiếm cũng đủ lắm rồi!" Vong Tình vân đạm phong khinh, nhàn nhạt nói: "Kim Thái! Ta cũng không tin Thức Thứ Bày sẽ không thể phá hủy được Bất Diệt Kim Thân của ngươi. Bản thân ra đang rất mong chờ đó ah!"
"Bạt Kiếm Thức còn có thức thứ bảy nữa sao...?" Bốn phía không ngừng xôn xao
Lên.
Tất Trường Xuân khẽ nhíu mày, Bạch Khải đôi con ngươi trong mắt cấp tốc co rút, còn Kim Thái thì diễn cảm cứng đờ, chính hắn cũng không dám chắc lắm, Bất Diệt Kim Thân của minh có bao nhiêu cường hãn, trong lòng hắn mới là người rõ ràng nhất.
"Tất huynh! Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng!" Vong Tình bình thản nhìn Tất Trường Xuân, gằng từng chữ nói: "Có nguyện ý gia nhấp vào Tuyệt Tình Cung chúng ta hay không?"
"Tất Trường Xuân, đừng nghe hắn mê hoặc nhân tâm, đây chỉ là hắn đang vùng vẫy kéo dài thời gian mà thôi!" Không chờ Tất Trường Xuân kịp trả lời, Kim Thái đã quả quyết phủ nhận nói: "Chỉ cần ngươi cúi đầu nhận tội, ở trước mặt chúng nhân thiên hạ, ta dám cam đoan, ngày sau tuyệt đối sẽ không truy cứu lỗi lầm của ngươi trong ngày hôm nay."
Nghe Kim Thái nói như thế, Vong Tình vẫn lẳng lặng đứng im, không thèm mở miệng trả lời.
"Có cơ hội lĩnh giáo thức thứ bảy trong Bạt Kiếm Thức của Vong Tình chưởng môn, lão phu há lại có thề bỏ qua!"
Lời này vừa nói ra, chúng nhân xung quanh đều ngần người, ngay cả Bạch Khải cũng có chút ngoài ý muốn, đưa mắt ngắm nhìn Tất Trường Xuân, không nghĩ tới Tất Trường Xuân sẽ làm ra quyết định này.
Lúc này, bỗng dưng thấy Tất Trường Xuân chỉ tay về phía Kim Thái, quát: "Kim Thái! Ngươi tưởng rằng lão phu dễ dàng nghe theo lời ngươi hồ lộng hay sao? Bạt Kiếm Thức - Thức Thứ Bảy lão phu sẽ không bỏ qua, mà ngày khác cái đầu trên cổ của ngươi, lão phu cũng sẽ tới lấy!"
Ý tứ trong lời nói đã phi thường rõ ràng, Tất Trường Xuân sẽ không thèm liên thủ với bất kỳ người nào.
Kim Thái diễn cảm nhăn nhó: "Trước tiên ngươi hãy sống sót qua ngày hôm nay rồi mới tính sau!"
Trong lúc nói chuyện, Kim Thái còn âm thầm thương lượng cùng với Bạch Khải, hai người nhất tề ra tay, đồng thời hướng Vong Tình triển khai công kích.
"Oong.., oong..." Sáu tiếng ngâm tiếu trong suốt như chuông bạc vang lên. Chỉ thấy sáu con phi long nằm ở chuôi thanh Lục Long Tuyết Lam, cơ hồ không hẹn mà đồng thời phóng ra, hóa thành sáu đạo lam quang chói mắt.
Cùng lúc này, Vong Tình đã vươn tay rút kiểm chém ra, sáu con phi long gào thét rung trời, hung hăng bay ra nghênh đón...!
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gi?
Chúng nhân xung quanh không một ai nhìn thấy rõ ràng, thực tế không nghĩ qua Vong Tình đã xuất thủ xong rồi, nhưng mà thanh âm hét thảm từ trong miệng Kim Thái, dường như không phải là giả. Đáng sợ nhất chính là, Minh Hoàng Bạch Khải cùng Tất Trường Xuân bay ngược ra xa không nói, hơn nữa khóe miệng còn lưu lại vết máu đỏ thắm, đang chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, hiển nhiên là đã trúng thương. Còn thanh Kim Hà Bổng của Kim Thái lúc này đã biến thành hai đoạn, đang nằm ở trên mặt đất...
Kim Thái hét thảm một tiếng xong, đã chạy đâu mất rồi? Chúng nhân hai mắt kinh nghi bất định quẳng ném về phía Vong Tình...
Một thanh cự kiếm hình dáng quái dị, khí thế phi phàm đứng sừng sững ở ngay trước mặt Vong Tình, thân kiếm màu tuyết lam trong suốt dài khoảng năm thước, chuôi kiếm do sáu con phi long uốn lượn họp thành, chạy dọc lên sống kiếm.
Thanh kiếm này lớn đến vậy sao? Tất cả chúng nhân đều lắp bắp kinh hãi, Bạch Khải cùng Tất Trường Xuân vừa trúng thương, cũng mang thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, kiếm này vừa nhìn đã biết là vật phi phàm.
"Ong ong..." Thanh âm kiếm khí ngâm tiếu lên, thanh cự kiếm chậm rãi chìm xuống mặt đất, ngay sau đó Vong Tình đứng ở phía sau dần dần hiện ra ở trong tầm mắt của chúng nhân...
Đôi con ngươi giấu sau chiếc mặt nạ vẫn lãnh đạm như cũ, song chưởng đan chéo nhau nâng trước bụng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ chưa từng phát sinh qua chuyện tình gì. Nhưng mà lúc này, hắn lại khiến cho mọi người xung quanh, vô hình trung cảm nhận được một cỗ áp lực khổng lồ.
Hỏa Quân, chưởng môn Ly Hỏa Cung nhìn thanh cự kiểm đang cắm ngập ở dưới mặt đất hoàng kim kia, trong lòng kích động không thôi, Vong Tình quả nhiên là đã không cô phụ tâm huyết bao nhiêu năm qua của hắn...
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng bỗng dưng lại trông thấy mây đen ùn ùn kéo đến, tiếng sấm "oanh long long" vang vọng khắp trời. Chúng nhân vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bốn phía trên không trung, trong lòng âm thầm kinh hãi, động tĩnh lần này vẫn không trông thấy thiên địa pháp tướng, hiển nhiên là đang có người âm thầm thao tác phía sau.
Bên dưới Kim Quang Tán, Thanh Nương khẽ liếc mắt nhìn sang Dược Thiên Sầu, kỳ thật lần trước xuất hiện thiên lôi oanh kích Tiên Cung, nàng mơ hồ đã hoài nghi chuyện đó cùng Dược Thiên Sầu có liên quan, kết quả khi thấy thần sắc kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía của Dược Thiên Sầu, thì có vẻ như là chính hắn cũng đang không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Dược Thiên Sầu đích xác là không biết chuyện gì. Bởi động tĩnh lần này căn bản không phải là do hắn gây ra, coi như bảo hắn làm, bằng vào tu vi trước mắt cũng vô pháp gây ra động tĩnh lớn như thế này. Có thể vô thanh vô tức triệu hoán mây đen ùn ùn tập trung đến đây, hỏa hầu của hắn vẫn còn kém xa.
Quan trọng nhất chính là, lần trước hắn không biết trời cao đất dày, âm thầm ra tay, kết quả trúng phản kích của Kim Thái, khiến cho hắn ngộ ra, bằng vào chút điểm tu vi của mình, sẽ không thể nào nhúng tay vô đầu cơ trục lợi. Lúc đó đương trường đã bị trọng thương, hắn âm thầm ngạnh kháng không lộ ra ngoài mặt mà thôi, lúc này đang yên lặng khôi phục thương thế, căn bản là vô pháp vận dụng tu vi làm ra cái trò quý gì.
"Tất huynh vẫn còn muốn chống cự vô nghĩa nữa sao?" Vong Tình hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân, thản nhiên nói: "Tất huynh dẫn lôi điện tập trung đến đây, chẳng lẽ cho rằng có thể làm khó được ta?"
Tất Trường Xuân không có nhiều lời vô nghĩa, chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: "Vong Tình chưởng môn, Bạt Kiếm Thức quả nhiên là danh bất hư truyền, lại có thể nháy mắt ngưng tụ chân khí, tạo thành một chiêu uy lực cường hãn. Bất quá thực may mắn, lão phu đến đây một chuyến này đã không uổng công rồi."
Vong Tình nhàn nhạt nói: "Tuy lần đầu tiên gặp Tất huynh, nhưng Vong Tình vừa nhìn thấy Tất huynh mà đã tựa thân quen. Sau ngày hôm nay, Tiên giới liền trở thành thiên hạ của Tuyệt Tình Cung chúng ta, Vong Tình nghe nói Tất huynh luôn luôn độc lai độc vãng, chi bằng Tất huynh hãy gia nhấp vào Tuyệt Tình Cung của ta, Vong Tình cam đoan sẽ không hạn chế tự do của Tất huynh, ý Tất huynh như thế nào?"
Chúng nhân đứng ngoài xa quan sát náo nhiệt nghe vậy đều chấn động, vốn dĩ Tuyệt Tình Cung đang là Tiên giới đệ nhất đại phái, hiện giờ còn bày ra thực lực cường hãn tru sát Tiên Đế Kim Thái, quả nhiên là đúng theo lời Vong Tình nói, Tiên giới đích xác sẽ trở thành thiên hạ của Tuyệt Tình Cung. Thế cục đã tới nước này, lẽ ra Tất Trường Xuân không nên từ chối lời đề nghị hấp dẫn như vậy, nếu Vong Tình cùng Tất Trường Xuân liên thủ, chỉ sợ ngay cả Minh Hoàng Bạch Khải cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Khải nhanh chóng cảnh giác, quét mắt liếc nhìn hai người, bỗng nhiên trên không trung vang vọng thanh âm cười ha hả nói: "Quả đúng là chuyện nực cười, bản tôn còn đang ở đây, Tiên giới làm sao có khả năng trở thành thiên hạ của Tuyệt Tình Cung các ngươi, đúng là người si nói mộng!"
"Kim Thái...!" Bạch Khải khẽ kinh hô, đảo mắt ngắm nhìn bốn phía. Tất Trường Xuân cũng kinh ngạc đánh giá trải phái, người bình thường không nhìn thấy rõ, nhưng hai người bọn hắn đã tận mắt trông thấy Kim Thái bị Vong Tình nhất kiếm tru diệt, như thế nào vẫn còn sống đây?
Bốn phía xung quanh nhất thời bàn tán sôi nổi, nguyên vốn đám người Nhiếp Tiểu Thiến đang muốn âm thầm quay đầu bỏ chạy, lúc này tinh thần không khỏi rung lên, lại nhìn thấy hy vọng chuyển đổi tình thế, chỉ riêng ô Hùng đứng trong đám người là mang thần tình xám xịt. Cơ Vũ cùng Ngạc Tuyết Quân chân mày hơi nhăn lại...
Kim Thái không chết quả thật đã nằm ngoài dự tính của mấy người, ngay cả Vong Tình trong hai mắt luôn luôn bình thản, lúc này cũng dâng lên một tia kinh ngạc, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía xung quanh.
Ngay địa phương bên cạnh Minh Hoàng Bạch Khải, bỗng nhiên xuất hiện một mành kim quang sáng chói lấp lánh, Kim Thái ngũ quan đầy đủ dần dần hiện ra, vươn hữu chưởng lên, thanh Kim Hà Bổng đứt đôi nằm dưới mặt đất "cạch" một tiếng, nhanh chóng dung họp vào nhau, đảo mắt đã khôi phục nguyên dạng kim quang lưu chuyển, lao vút vào trong tay Kim Thái.
"Ngươi.., ngươi còn chưa chết sao?" Bạch Khải vui sướng ngất ngây dò hỏi, bình thường hai người tuy rằng khắc khẩu, nhưng đến thời điểm mấu chốt hai người bọn hắn vẫn luôn luôn dựa dẫm vào nhau, ủng hộ lập trường có lợi cho cả đôi bên, thống trị Tiên Minh hai giới.
Những người khác cũng đều ngưng thần ngắm nhìn Tiên Đế Kim Thái, xa xa Dược Thiên Sầu mang thần sắc đăm chiêu, trong đầu đang cân nhắc đến chuyện tình Kim Linh!
"Bản tôn sớm đã tu thành Bất Diệt Kim Thân, muốn giết chết bản tôn quả thật là chuyện tình nực cười nhất trên đời này!" Kim Thái thoáng liếc mắt nhìn sang Bạch Khải giải thích nói. Theo sau quay về phía Vong Tình cười lạnh: "Vong Tình! Người khác không biết lai lịch của ngươi, nhưng ngươi cho rằng có thể qua mặt được bản tôn hay sao? Bạt Kiếm Thức kia tiêu hao rất nhiều tu vi không nói, đồng dạng sau khi phát chiêu, cần phải có ít nhất ba canh giờ thời gian mới ngưng tụ được thần khí, phát chiêu lần thứ hai, chiêu thức giống nhau căn bản là không thể sử dụng liên tục, năm thức đầu tiên của Bạt Kiếm Thức đối với ba người chúng ta quả thực là trò đùa. Đây không phải là ngươi đang muốn kéo dài thời gian hay sao? Ha ha ha..."
Hóa ra là thế! Chúng nhân xung quanh giật minh tỉnh ngộ, thầm nghĩ hôm nay Vong Tình xui xẻo rồi. Ngay cả Minh Hoàng Bạch Khải cũng đang sờ vết kiếm khắc trên mặt kính, ánh mắt lạnh lùng trành về phía Vong Tình.
Nhưng Vong Tình vẫn thản nhiên đứng ở kia, nhàn nhạt nói: "Đó cũng là gông cùm của Bạt Kiếm Thức, khiến cho ta xưa nay vẫn luôn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bất quá nói đến đây ta còn phải cảm ơn ba vị đã ác chiến một hồi, làm cho Vong Tình có chút cảm ngộ!"
"Hừ hừ! Coi như ngươi có thể rút kiếm thì đã làm sao, bản thân ta muốn nhìn xem, bằng vào tu vi của ngươi có thể xuất sử ra được bao nhiêu kiếm thức." Kim Thái nâng Kim Hà Bổng trong tay chỉ về phía trước, nhe răng cười nói: "Hôm nay bản tôn sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, để răn đe chúng nhân ở trong Tiên giới. Kẻ nào dám coi thường ta, đều sẽ phải nhận lấy kết cục thê thảm giống như Tuyệt Tình Cung các ngươi."
"Không cần xuất sử nhiều kiếm làm gì, một kiếm cũng đủ lắm rồi!" Vong Tình vân đạm phong khinh, nhàn nhạt nói: "Kim Thái! Ta cũng không tin Thức Thứ Bày sẽ không thể phá hủy được Bất Diệt Kim Thân của ngươi. Bản thân ra đang rất mong chờ đó ah!"
"Bạt Kiếm Thức còn có thức thứ bảy nữa sao...?" Bốn phía không ngừng xôn xao
Lên.
Tất Trường Xuân khẽ nhíu mày, Bạch Khải đôi con ngươi trong mắt cấp tốc co rút, còn Kim Thái thì diễn cảm cứng đờ, chính hắn cũng không dám chắc lắm, Bất Diệt Kim Thân của minh có bao nhiêu cường hãn, trong lòng hắn mới là người rõ ràng nhất.
"Tất huynh! Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng!" Vong Tình bình thản nhìn Tất Trường Xuân, gằng từng chữ nói: "Có nguyện ý gia nhấp vào Tuyệt Tình Cung chúng ta hay không?"
"Tất Trường Xuân, đừng nghe hắn mê hoặc nhân tâm, đây chỉ là hắn đang vùng vẫy kéo dài thời gian mà thôi!" Không chờ Tất Trường Xuân kịp trả lời, Kim Thái đã quả quyết phủ nhận nói: "Chỉ cần ngươi cúi đầu nhận tội, ở trước mặt chúng nhân thiên hạ, ta dám cam đoan, ngày sau tuyệt đối sẽ không truy cứu lỗi lầm của ngươi trong ngày hôm nay."
Nghe Kim Thái nói như thế, Vong Tình vẫn lẳng lặng đứng im, không thèm mở miệng trả lời.
"Có cơ hội lĩnh giáo thức thứ bảy trong Bạt Kiếm Thức của Vong Tình chưởng môn, lão phu há lại có thề bỏ qua!"
Lời này vừa nói ra, chúng nhân xung quanh đều ngần người, ngay cả Bạch Khải cũng có chút ngoài ý muốn, đưa mắt ngắm nhìn Tất Trường Xuân, không nghĩ tới Tất Trường Xuân sẽ làm ra quyết định này.
Lúc này, bỗng dưng thấy Tất Trường Xuân chỉ tay về phía Kim Thái, quát: "Kim Thái! Ngươi tưởng rằng lão phu dễ dàng nghe theo lời ngươi hồ lộng hay sao? Bạt Kiếm Thức - Thức Thứ Bảy lão phu sẽ không bỏ qua, mà ngày khác cái đầu trên cổ của ngươi, lão phu cũng sẽ tới lấy!"
Ý tứ trong lời nói đã phi thường rõ ràng, Tất Trường Xuân sẽ không thèm liên thủ với bất kỳ người nào.
Kim Thái diễn cảm nhăn nhó: "Trước tiên ngươi hãy sống sót qua ngày hôm nay rồi mới tính sau!"
Trong lúc nói chuyện, Kim Thái còn âm thầm thương lượng cùng với Bạch Khải, hai người nhất tề ra tay, đồng thời hướng Vong Tình triển khai công kích.
"Oong.., oong..." Sáu tiếng ngâm tiếu trong suốt như chuông bạc vang lên. Chỉ thấy sáu con phi long nằm ở chuôi thanh Lục Long Tuyết Lam, cơ hồ không hẹn mà đồng thời phóng ra, hóa thành sáu đạo lam quang chói mắt.
Cùng lúc này, Vong Tình đã vươn tay rút kiểm chém ra, sáu con phi long gào thét rung trời, hung hăng bay ra nghênh đón...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.