Chương 699: Bên Thiên Lý Hồ
Thiên Sầu
05/09/2013
"Ha ha! Sư phụ chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Đông Cực Thánh Thổ dù có thần bí cũng phải thất bại dưới tay, ai còn có thể làm bị thương được sư phụ. n! Có phiền phức đệ tử nhất định tìm ngài." Dược Thiên Sầu không khách khí ứng tiếng, gương mặt cười đầy vẻ lấy lòng.
Nếu Tất Trường Xuân đã biết chuyện về Kim Châu, trong cuộc nói chuyện Dược Thiên Sầu cũng uyển chuyển nói cho Tất Trường Xuân một ít về không gian Kim Châu, lại biếu tặng một đống ngân cầu cho Tất Trường Xuân. Ý nghĩa nguyên lai của hắn, nương theo sự tiện lợi khi Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, hắn cũng tìm một cơ hội chạy vào trong Đông Cực Thánh Thổ kiến thức một chút. Hơn nữa nếu gặp phải phiền phức chẳng phải còn có thể chạy đi thỉnh vị tôn đại thần này trở về giải quyết?
Đòn sát thủ vẫn còn tồn tại như cũ, lão tử sợ cái rắm! Dược Thiên Sầu vui tươi hớn hởn đang suy đoán.., giả như có chút người huyên náo quá mức, khi hắn thỉnh Tất Trường Xuân quay trở về, trời ạ! Tràng diện kia nhất định rất đặc sắc, kháo!
Hiện tại người này không ngờ còn đang mơ hồ có chút chờ mong thật sự có người đến làm phiền Yêu Quý Vực...Bất quá hắn nhiều ít cũng lo lắng Tất Trường Xuân sẽ xảy ra chuyện trong Đông Cực Thánh Thổ!
Vẻ mặt cười gian bán đứng ý nghĩ của hắn, Tất Trường Xuân thấy hắn cười như vậy, sắc mặt chợt lạnh xuống, trầm giọng nói: "Nếu chuyện mà ngươi giải quyết được thì không nên tới tìm ta, ngươi đi ra ngoài, gọi Tử Y vào, ta có lời nói riêng với nàng."
Thấy lão gia hỏa đã muốn phát hỏa, Dược Thiên Sầu hoảng sợ, dáng tươi cười cứng đờ, cúi đầu khom lưng nhanh chân chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, bước chân chợt nhàn nhã, hình dạng như thật bình tĩnh đi tới bên Thiên Lý Hồ...
Mấy người bên hồ đều phát hiện hắn, cùng nhau chạy tới, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, không biết hắn lại mới nhặt được bảo bối gì. Lộng Trúc vuốt cằm buồn bực, trước đó vì chối từ chức chưởng hình sừ, người này còn muốn chết muốn sống đối với mình, thế nào hiện tại lại có vẻ thích ý như vậy, lẽ nào đã bị tên giảo hoạt này từ chối được rồi?
Nam nhân của mình rốt cục đã đi ra, Phù Dung cười đến híp mắt, còn đẹp hơn vầng trăng rằm buổi tối.
Vẻ mặt Tử Y ước ao hỏi: "Dược Thiên Sầu, Tất lão tiền bối nói chuyện riêng với ngươi thời gian dài đến như vậy a! Có phải lại dạy thứ tốt gì cho ngươi không?" Nàng biết Tất Trường Xuân luôn đối với mọi người thật lạnh nhạt, từng chữ như vàng, chuyện nói chuyện cả ngày như thế, quả thực chưa bao giờ được nghe thấy.
"Ngươi!" Dược Thiên Sầu bày ra tính tình như tiểu nhân đắc thế, chỉ vào chiếc mũi xinh đẹp của Tử Y nói: "Sư phụ ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi, nhanh vào đi, chớ chọc cho sư phụ ta mất hóng."
"A!" Tử Y há hốc mồm, nàng chẳng bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội nói chuyện riêng với Tất lão tiền bối mà nàng sùng bái nhất, hôm nay không ngờ lại điểm danh triệu kiến nàng...Tử Y vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, có điểm luống cuống chân tay, lắp bắp nói: "Thật vậy chăng? Nga! Ta.., ta.., đi."
Lộng Trúc trợn mắt xem thường, ê răng nhìn Tử Y đang vội vàng chạy về phòng lớn, cung kính đi vào cửa...Vì sao lời nói của hắn còn có trọng lượng hơn cả một sư phụ nhU Minh?
Dược Thiên Sầu chậm rãi bước đi, đi tới bên hồ lại làm vận động cơ ngực kiểu tập thể dục theo đài, nhìn Yêu Quỷ Vực xa xa, tâm tình thật tốt...Từ hôm nay trở đi, nơi này đã là địa bàn của lão tử!
Nhìn hình dạng đắc ý của hắn, Lộng Trúc và Phù Dung nhìn nhau, sau đó Lộng Trúc đi tới, làm bộ như cũng vận động giống người nào đó, thuận miệng hỏi: "Dược Thiên Sầu! Sư phụ của ngươi gọi Tử Y vào làm gì?"
Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu lại nói: "Ta làm sao biết, ngươi đi hỏi Tử Y không phải sẽ biết sao."
Bị cự tuyệt, Lộng Trúc cũng không tức giận, di một tiếng nói: "Ngươi và lão Tất đã
Nói chuyện gì a! Nói như thế nào lại nói thời gian dài như vậy! Đã nói những chuyện gì? Nói ra, xem ta có thể cung cấp ý kiến cho ngươi tham khảo hay không!"
Dược Thiên Sầu vươn tay, xoay người nhìn hắn hỏi: "Ngươi thực sự muốn biết?"
Lộng Trúc chột dạ quay đầu lại nhìn phòng lớn, thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn nghe một chút, có thể cung cấp chút ý kiến cho ngươi, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Ngươi không tin ta có thể phát thệ!"
Dược Thiên sầy xuy một tiếng, theo dõi hắn cười lạnh nói: "Ngươi thật quá đê tiện! Sư phụ ta nói đã sớm nhìn ra ngươi vì muốn từ chối chức chưởng hình sử, không ngờ mạnh mẽ áp chế tu vi bản thân không chịu đột phá. Ta thấy ngươi cũng thật không thú, ta không thích thì sẽ không làm, có cần chơi tâm nhãn với lão bằng hữu nhiều năm của mình như ngươi không? Ngươi vuốt chính lương tâm của mình một chút, ngươi làm sao mà an tâm đây!"
Bên hồ gió rền vang, trái tim Lộng Trúc có chút phát lạnh, thì ra Tất Trường Xuân đã sớm nhìn ra, nhưng vẫn ẩn nhẫn không đề cập tới làm như không biết, rốt cục có rắp tâm gì! Nghĩ tới thủ đoạn của Tất Trường Xuân, mỗi lần nói chuyện với mình, trong lòng hắn đều đang cười nhạt nhìn mình, cả người Lộng Trúc đều run run.
Bằng tính cách của hắn, nhịn nhiều năm như vậy vẫn không động thủ thu thập chính mình, thật đúng là đủ khoan dung. Lộng Trúc có chút may mắn, cảm tạ Tất Trường Xuân khoan hồng độ lượng, nhưng nghĩ nghĩ cảm thấy có chút không thích họp. Lần thứ hai hắn lại chột dạ nhìn về phương hướng căn phòng, đè thấp giọng hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng lừa gạt ta, thật không có khả năng nói chuyện lâu như vậy chỉ nói tới việc của ta đi? Còn chuyện gì khác?"
"Ngươi cũng biết, có chút chuyện thật không thể nói với ngươi." Dược Thiên Sầu ném lại câu nói liền đi, lại nói chuyện yêu đương ngọt ngào với Phù Dung, gương mặt Lộng Trúc tối sầm lại.
Không bao lâu, Tử Y đi ra, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc. Sau khi đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, ra vè như đang nói, ta sẽ chi trì ngươi. Làm Dược Thiên Sầu mờ mịt, không biết Tất Trường Xuân đã nói gì với nàng.
Lộng Trúc cười hì hì thò đầu qua, hỏi: "Đồ đệ ngoan, Tất lão tiền bối nói gì với ngươi nha? Nào, nói cho sư phụ nghe một chút, có thể có ý kiến tốt cho ngươi."
Ánh mắt kiên định của Tử Y chợt mềm nhũn, dị thường ủy khuất bậm môi nói: "Sư phụ, ta đáp óng Tất lão tiền bối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ngài không nên ép ta có được hay không."
"Ách..." Gương mặt Lộng Trúc hoàn toàn đen thui, gương mặt co quặp hồi lâu, nhưng vẫn gắng gượng bày ra dáng tươi cười nói: "Ha hả! Không nói đừng nói, Tử Y đừng nóng giận, sư phụ không miễn cưỡng ngươi."
Trên thực tế phía sau dáng tươi cười kia, hai nắm tay đã nắm chặt phát sinh tiếng răng rắc. Trong lòng vô cùng phiền muộn, Dược Thiên Sầu tiểu tử không chịu nói thì hiểu được, nhưng ngay chính đồ đệ cũng không thèm nghe lời mình. Ệ. Thế nhưng hắn có thể ủy khuất bất cứ kẻ nào, vẫn không đành lòng ủy khuất Tử Y, không thể làm gì khác hơn là tự ủy khuất chính mình.
Dược Thiên Sầu nhìn một màn này, giống như con hồ ly trộm được gà, xoay lưng cười trộm, có thể thấy được vẻ tức giận của Lộng Trúc, trong lòng hắn thật thống khoái.
"Lộng Trúc!" Thanh âm Tất Trường Xuân...
Dược Thiên Sầu xoay người lại, chỉ thấy Tất Trường Xuân không biết xuất hiện ở chỗ này từ khi nào. Thần tình mấy tiểu bối liền trở nên cung kính.
Gương mặt Lộng Trúc có vẻ tức giận nói: "Chuyện gì?"
Tất Trường Xuân theo dõi hắn, nhàn nhạt cười, chậm rãi nói: "Chúng ta nhận thức không ít năm rồi phải không! Từ hôm nay trở đi, sợ rằng phải đứt đoạn." Trong giọng nói có vẻ quyến luyến nhàn nhạt, có thể từ miệng Tất Trường Xuân lộ ra giọng nói như vậy, có bao nhiêu không dễ dàng!
Lộng Trúc sừng sốt, sắc mặt thoáng chốc liền khôi phục bình thường, sự tức giận gi
Đó đã tiêu tan thành mây khói. Hắn hiểu được Tất Trường Xuân nói ra lời như vậy là có ý gì, hắn thật sự phải đi, đi tới địa phương từ xưa đến nay chỉ có đi mà không thấy trở về.
Vị thiên hạ đệ nhất cao thủ uy chấn thiên hạ suốt mấy ngàn năm, lão bằng hữu nhận thức thật nhiều năm, đang muốn cáo biệt với chính mình!
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, hồi tưởng bao năm tháng vượt qua thời không, vốn có những ký ức đã không còn rõ ràng, bình thường muốn nhớ cũng không nhớ được, nhưng lại đột nhiên phảng phất như chỉ mới ngày hôm qua, một màn rõ ràng như vậy nhàn nhạt xuất hiện ngay trước mắt!
Nhớ tới ngày xưa gạt hắn đến Yêu Quỷ Vực, kết quả đã câu thúc vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này suốt ngàn năm a! Gánh chịu dùm trọng trách vốn phải thuộc về mình, là mình có lỗi với hắn! Là mình đã thiếu hắn!
"Tất lão tiền bối!" Tử Y nức nở hô lên một tiếng, viền mắt đỏ hồng, nước mắt tuôn ra, đôi vai run lên, đang che miệng khóc nức nở. Hai mắt nàng đãm lệ mông lung nhìn vị tuyệt đại đệ nhất cao thủ suốt đời oai phong trong tu chân giới, nghĩ tới địa phương hắn muốn đi, sau đó không bao giờ gặp lại hắn nữa, lúc này khống chế không được tình tự của chính mình...
Tuy rằng nàng có nghe nói Tất lão tiền bối vốn muốn đi Đông Cực Thánh Thổ, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, vừa rồi Tất lão tiền bối còn chính miệng nói cho nàng...
Vẻ mặt Phù Dung kinh ngạc, nàng cũng không biết chuyện gì sắp phát sinh, chỉ thấy bầu không khí đột nhiên có chút không đúng, Tử Y khóc, vị đạo như sinh ly tử biệt bồi hồi giữa mọi người...
Lộng Trúc mím chặt môi, quay đầu nhìn Tử Y đang khóc, hiển nhiên nàng đã biết. Hắn đưa tay ôm vai Tử Y, nhìn chằm chằm Tất Trường Xuân nói: "Lão Tất, ngươi..." Thanh âm có chút khàn khàn, tiếng nói có vẻ khô khóc, nói không được nữa, gương mặt chợt trầm xuống.
Dược Thiên Sầu vốn cũng cảm thấy không có gì, thế nhưng bầu không khí trước mắt làm hắn thật khó chịu, hắn đang đứng một bên, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phù Dung, lúc này nhẹ nhàng đẩy Phù Dung tới: "Sư phụ vẫn luôn rất tru ái nàng, mau nhanh dập đầu lạy sư phụ."
Biểu tình của Phù Dung càng thêm ngạc nhiên, không biết vì sao đang tốt lại dập đầu! Nhưng nàng luôn luôn nghe theo lời nói của Dược Thiên Sầu, lúc này quỳ xuống, hướng Tất Trường Xuân dập đầu, sau khi khấu đầu ba lần, liền thấy Tất Trường Xuân vung tay lên, lúc này Phù Dung cũng không bái được nữa, không chút năng lực phản kháng theo cỗ khí lưu nhu hòa đứng lên.
Phù Dung muốn nói lại thôi nhìn Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu nhìn nàng cười cười, ý bảo không có việc gì.
"Lộng Trúc, trong khoảng thời gian này Thuận Thiên Đảo khả năng không yên tĩnh, ngươi đưa Phù Dung và Tử Y về Nam Hải Tử Trúc Lâm đi! Sau đó Dược Thiên Sầu sẽ biết an bài." Tất Trường Xuân nhàn nhạt cười nói.
Phù Dung lại nhìn Dược Thiên Sầu, lộ ra thần tình không giải thích được, phảng phất như đang hỏi, vi sao lại muốn đưa ta đi! Dược Thiên Sầu ra dấu bằng mắt với nàng, ý bảo nàng nghe lời, Phù Dung lập tức không còn chút ý kiến.
"Lão Tất, không cần gấp như vậy chứ!" Lộng Trúc nhìn về phía Dược Thiên Sầu, nói: "Ta đi, hắn làm sao bây giờ?"
"Hiện tại đi ngay, đừng nhiều lời." Ánh mắt Tất Trường Xuân nhìn về phía Thiên Lý Hồ mênh mông vô bờ, ngạo ngạo gật đầu hướng bốn phía nhìn lại, trên gương mặt luôn luôn lạnh như băng không ngờ vẫn duy trì vẻ mỉm cười nhàn nhạt. Trong ánh mắt thỉnh thoảng toát ra tia không muốn cùng quyến luyến, nhưng chỉ thoáng qua rồi mất. Sau khi nhìn quanh một vòng, thần tình đột nhiên kiên quyết, hai mắt bắn tinh quang nhìn về phía đông phương, trong ánh mắt lấp lánh hữu thần lộ ra vẻ quyết chí thề không buông tha sự truy tầm...
Nếu Tất Trường Xuân đã biết chuyện về Kim Châu, trong cuộc nói chuyện Dược Thiên Sầu cũng uyển chuyển nói cho Tất Trường Xuân một ít về không gian Kim Châu, lại biếu tặng một đống ngân cầu cho Tất Trường Xuân. Ý nghĩa nguyên lai của hắn, nương theo sự tiện lợi khi Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, hắn cũng tìm một cơ hội chạy vào trong Đông Cực Thánh Thổ kiến thức một chút. Hơn nữa nếu gặp phải phiền phức chẳng phải còn có thể chạy đi thỉnh vị tôn đại thần này trở về giải quyết?
Đòn sát thủ vẫn còn tồn tại như cũ, lão tử sợ cái rắm! Dược Thiên Sầu vui tươi hớn hởn đang suy đoán.., giả như có chút người huyên náo quá mức, khi hắn thỉnh Tất Trường Xuân quay trở về, trời ạ! Tràng diện kia nhất định rất đặc sắc, kháo!
Hiện tại người này không ngờ còn đang mơ hồ có chút chờ mong thật sự có người đến làm phiền Yêu Quý Vực...Bất quá hắn nhiều ít cũng lo lắng Tất Trường Xuân sẽ xảy ra chuyện trong Đông Cực Thánh Thổ!
Vẻ mặt cười gian bán đứng ý nghĩ của hắn, Tất Trường Xuân thấy hắn cười như vậy, sắc mặt chợt lạnh xuống, trầm giọng nói: "Nếu chuyện mà ngươi giải quyết được thì không nên tới tìm ta, ngươi đi ra ngoài, gọi Tử Y vào, ta có lời nói riêng với nàng."
Thấy lão gia hỏa đã muốn phát hỏa, Dược Thiên Sầu hoảng sợ, dáng tươi cười cứng đờ, cúi đầu khom lưng nhanh chân chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, bước chân chợt nhàn nhã, hình dạng như thật bình tĩnh đi tới bên Thiên Lý Hồ...
Mấy người bên hồ đều phát hiện hắn, cùng nhau chạy tới, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, không biết hắn lại mới nhặt được bảo bối gì. Lộng Trúc vuốt cằm buồn bực, trước đó vì chối từ chức chưởng hình sừ, người này còn muốn chết muốn sống đối với mình, thế nào hiện tại lại có vẻ thích ý như vậy, lẽ nào đã bị tên giảo hoạt này từ chối được rồi?
Nam nhân của mình rốt cục đã đi ra, Phù Dung cười đến híp mắt, còn đẹp hơn vầng trăng rằm buổi tối.
Vẻ mặt Tử Y ước ao hỏi: "Dược Thiên Sầu, Tất lão tiền bối nói chuyện riêng với ngươi thời gian dài đến như vậy a! Có phải lại dạy thứ tốt gì cho ngươi không?" Nàng biết Tất Trường Xuân luôn đối với mọi người thật lạnh nhạt, từng chữ như vàng, chuyện nói chuyện cả ngày như thế, quả thực chưa bao giờ được nghe thấy.
"Ngươi!" Dược Thiên Sầu bày ra tính tình như tiểu nhân đắc thế, chỉ vào chiếc mũi xinh đẹp của Tử Y nói: "Sư phụ ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi, nhanh vào đi, chớ chọc cho sư phụ ta mất hóng."
"A!" Tử Y há hốc mồm, nàng chẳng bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội nói chuyện riêng với Tất lão tiền bối mà nàng sùng bái nhất, hôm nay không ngờ lại điểm danh triệu kiến nàng...Tử Y vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, có điểm luống cuống chân tay, lắp bắp nói: "Thật vậy chăng? Nga! Ta.., ta.., đi."
Lộng Trúc trợn mắt xem thường, ê răng nhìn Tử Y đang vội vàng chạy về phòng lớn, cung kính đi vào cửa...Vì sao lời nói của hắn còn có trọng lượng hơn cả một sư phụ nhU Minh?
Dược Thiên Sầu chậm rãi bước đi, đi tới bên hồ lại làm vận động cơ ngực kiểu tập thể dục theo đài, nhìn Yêu Quỷ Vực xa xa, tâm tình thật tốt...Từ hôm nay trở đi, nơi này đã là địa bàn của lão tử!
Nhìn hình dạng đắc ý của hắn, Lộng Trúc và Phù Dung nhìn nhau, sau đó Lộng Trúc đi tới, làm bộ như cũng vận động giống người nào đó, thuận miệng hỏi: "Dược Thiên Sầu! Sư phụ của ngươi gọi Tử Y vào làm gì?"
Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu lại nói: "Ta làm sao biết, ngươi đi hỏi Tử Y không phải sẽ biết sao."
Bị cự tuyệt, Lộng Trúc cũng không tức giận, di một tiếng nói: "Ngươi và lão Tất đã
Nói chuyện gì a! Nói như thế nào lại nói thời gian dài như vậy! Đã nói những chuyện gì? Nói ra, xem ta có thể cung cấp ý kiến cho ngươi tham khảo hay không!"
Dược Thiên Sầu vươn tay, xoay người nhìn hắn hỏi: "Ngươi thực sự muốn biết?"
Lộng Trúc chột dạ quay đầu lại nhìn phòng lớn, thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn nghe một chút, có thể cung cấp chút ý kiến cho ngươi, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Ngươi không tin ta có thể phát thệ!"
Dược Thiên sầy xuy một tiếng, theo dõi hắn cười lạnh nói: "Ngươi thật quá đê tiện! Sư phụ ta nói đã sớm nhìn ra ngươi vì muốn từ chối chức chưởng hình sử, không ngờ mạnh mẽ áp chế tu vi bản thân không chịu đột phá. Ta thấy ngươi cũng thật không thú, ta không thích thì sẽ không làm, có cần chơi tâm nhãn với lão bằng hữu nhiều năm của mình như ngươi không? Ngươi vuốt chính lương tâm của mình một chút, ngươi làm sao mà an tâm đây!"
Bên hồ gió rền vang, trái tim Lộng Trúc có chút phát lạnh, thì ra Tất Trường Xuân đã sớm nhìn ra, nhưng vẫn ẩn nhẫn không đề cập tới làm như không biết, rốt cục có rắp tâm gì! Nghĩ tới thủ đoạn của Tất Trường Xuân, mỗi lần nói chuyện với mình, trong lòng hắn đều đang cười nhạt nhìn mình, cả người Lộng Trúc đều run run.
Bằng tính cách của hắn, nhịn nhiều năm như vậy vẫn không động thủ thu thập chính mình, thật đúng là đủ khoan dung. Lộng Trúc có chút may mắn, cảm tạ Tất Trường Xuân khoan hồng độ lượng, nhưng nghĩ nghĩ cảm thấy có chút không thích họp. Lần thứ hai hắn lại chột dạ nhìn về phương hướng căn phòng, đè thấp giọng hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng lừa gạt ta, thật không có khả năng nói chuyện lâu như vậy chỉ nói tới việc của ta đi? Còn chuyện gì khác?"
"Ngươi cũng biết, có chút chuyện thật không thể nói với ngươi." Dược Thiên Sầu ném lại câu nói liền đi, lại nói chuyện yêu đương ngọt ngào với Phù Dung, gương mặt Lộng Trúc tối sầm lại.
Không bao lâu, Tử Y đi ra, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc. Sau khi đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, ra vè như đang nói, ta sẽ chi trì ngươi. Làm Dược Thiên Sầu mờ mịt, không biết Tất Trường Xuân đã nói gì với nàng.
Lộng Trúc cười hì hì thò đầu qua, hỏi: "Đồ đệ ngoan, Tất lão tiền bối nói gì với ngươi nha? Nào, nói cho sư phụ nghe một chút, có thể có ý kiến tốt cho ngươi."
Ánh mắt kiên định của Tử Y chợt mềm nhũn, dị thường ủy khuất bậm môi nói: "Sư phụ, ta đáp óng Tất lão tiền bối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ngài không nên ép ta có được hay không."
"Ách..." Gương mặt Lộng Trúc hoàn toàn đen thui, gương mặt co quặp hồi lâu, nhưng vẫn gắng gượng bày ra dáng tươi cười nói: "Ha hả! Không nói đừng nói, Tử Y đừng nóng giận, sư phụ không miễn cưỡng ngươi."
Trên thực tế phía sau dáng tươi cười kia, hai nắm tay đã nắm chặt phát sinh tiếng răng rắc. Trong lòng vô cùng phiền muộn, Dược Thiên Sầu tiểu tử không chịu nói thì hiểu được, nhưng ngay chính đồ đệ cũng không thèm nghe lời mình. Ệ. Thế nhưng hắn có thể ủy khuất bất cứ kẻ nào, vẫn không đành lòng ủy khuất Tử Y, không thể làm gì khác hơn là tự ủy khuất chính mình.
Dược Thiên Sầu nhìn một màn này, giống như con hồ ly trộm được gà, xoay lưng cười trộm, có thể thấy được vẻ tức giận của Lộng Trúc, trong lòng hắn thật thống khoái.
"Lộng Trúc!" Thanh âm Tất Trường Xuân...
Dược Thiên Sầu xoay người lại, chỉ thấy Tất Trường Xuân không biết xuất hiện ở chỗ này từ khi nào. Thần tình mấy tiểu bối liền trở nên cung kính.
Gương mặt Lộng Trúc có vẻ tức giận nói: "Chuyện gì?"
Tất Trường Xuân theo dõi hắn, nhàn nhạt cười, chậm rãi nói: "Chúng ta nhận thức không ít năm rồi phải không! Từ hôm nay trở đi, sợ rằng phải đứt đoạn." Trong giọng nói có vẻ quyến luyến nhàn nhạt, có thể từ miệng Tất Trường Xuân lộ ra giọng nói như vậy, có bao nhiêu không dễ dàng!
Lộng Trúc sừng sốt, sắc mặt thoáng chốc liền khôi phục bình thường, sự tức giận gi
Đó đã tiêu tan thành mây khói. Hắn hiểu được Tất Trường Xuân nói ra lời như vậy là có ý gì, hắn thật sự phải đi, đi tới địa phương từ xưa đến nay chỉ có đi mà không thấy trở về.
Vị thiên hạ đệ nhất cao thủ uy chấn thiên hạ suốt mấy ngàn năm, lão bằng hữu nhận thức thật nhiều năm, đang muốn cáo biệt với chính mình!
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, hồi tưởng bao năm tháng vượt qua thời không, vốn có những ký ức đã không còn rõ ràng, bình thường muốn nhớ cũng không nhớ được, nhưng lại đột nhiên phảng phất như chỉ mới ngày hôm qua, một màn rõ ràng như vậy nhàn nhạt xuất hiện ngay trước mắt!
Nhớ tới ngày xưa gạt hắn đến Yêu Quỷ Vực, kết quả đã câu thúc vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này suốt ngàn năm a! Gánh chịu dùm trọng trách vốn phải thuộc về mình, là mình có lỗi với hắn! Là mình đã thiếu hắn!
"Tất lão tiền bối!" Tử Y nức nở hô lên một tiếng, viền mắt đỏ hồng, nước mắt tuôn ra, đôi vai run lên, đang che miệng khóc nức nở. Hai mắt nàng đãm lệ mông lung nhìn vị tuyệt đại đệ nhất cao thủ suốt đời oai phong trong tu chân giới, nghĩ tới địa phương hắn muốn đi, sau đó không bao giờ gặp lại hắn nữa, lúc này khống chế không được tình tự của chính mình...
Tuy rằng nàng có nghe nói Tất lão tiền bối vốn muốn đi Đông Cực Thánh Thổ, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, vừa rồi Tất lão tiền bối còn chính miệng nói cho nàng...
Vẻ mặt Phù Dung kinh ngạc, nàng cũng không biết chuyện gì sắp phát sinh, chỉ thấy bầu không khí đột nhiên có chút không đúng, Tử Y khóc, vị đạo như sinh ly tử biệt bồi hồi giữa mọi người...
Lộng Trúc mím chặt môi, quay đầu nhìn Tử Y đang khóc, hiển nhiên nàng đã biết. Hắn đưa tay ôm vai Tử Y, nhìn chằm chằm Tất Trường Xuân nói: "Lão Tất, ngươi..." Thanh âm có chút khàn khàn, tiếng nói có vẻ khô khóc, nói không được nữa, gương mặt chợt trầm xuống.
Dược Thiên Sầu vốn cũng cảm thấy không có gì, thế nhưng bầu không khí trước mắt làm hắn thật khó chịu, hắn đang đứng một bên, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phù Dung, lúc này nhẹ nhàng đẩy Phù Dung tới: "Sư phụ vẫn luôn rất tru ái nàng, mau nhanh dập đầu lạy sư phụ."
Biểu tình của Phù Dung càng thêm ngạc nhiên, không biết vì sao đang tốt lại dập đầu! Nhưng nàng luôn luôn nghe theo lời nói của Dược Thiên Sầu, lúc này quỳ xuống, hướng Tất Trường Xuân dập đầu, sau khi khấu đầu ba lần, liền thấy Tất Trường Xuân vung tay lên, lúc này Phù Dung cũng không bái được nữa, không chút năng lực phản kháng theo cỗ khí lưu nhu hòa đứng lên.
Phù Dung muốn nói lại thôi nhìn Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu nhìn nàng cười cười, ý bảo không có việc gì.
"Lộng Trúc, trong khoảng thời gian này Thuận Thiên Đảo khả năng không yên tĩnh, ngươi đưa Phù Dung và Tử Y về Nam Hải Tử Trúc Lâm đi! Sau đó Dược Thiên Sầu sẽ biết an bài." Tất Trường Xuân nhàn nhạt cười nói.
Phù Dung lại nhìn Dược Thiên Sầu, lộ ra thần tình không giải thích được, phảng phất như đang hỏi, vi sao lại muốn đưa ta đi! Dược Thiên Sầu ra dấu bằng mắt với nàng, ý bảo nàng nghe lời, Phù Dung lập tức không còn chút ý kiến.
"Lão Tất, không cần gấp như vậy chứ!" Lộng Trúc nhìn về phía Dược Thiên Sầu, nói: "Ta đi, hắn làm sao bây giờ?"
"Hiện tại đi ngay, đừng nhiều lời." Ánh mắt Tất Trường Xuân nhìn về phía Thiên Lý Hồ mênh mông vô bờ, ngạo ngạo gật đầu hướng bốn phía nhìn lại, trên gương mặt luôn luôn lạnh như băng không ngờ vẫn duy trì vẻ mỉm cười nhàn nhạt. Trong ánh mắt thỉnh thoảng toát ra tia không muốn cùng quyến luyến, nhưng chỉ thoáng qua rồi mất. Sau khi nhìn quanh một vòng, thần tình đột nhiên kiên quyết, hai mắt bắn tinh quang nhìn về phía đông phương, trong ánh mắt lấp lánh hữu thần lộ ra vẻ quyết chí thề không buông tha sự truy tầm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.