Chương 1055: Cao tầng ân oán. (3)
Thiên Sầu
05/09/2013
Chúc mọi người sang năm mới hạnh phúc và tràn đầy niềm vui
“Khoảng thời gian đó Hạ Tam Giới vô cùng hỗn loạn, hai nam nhân vì muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu hành, cư nhiên đã dựa vào tu vi cường hãn liên thủ khai mở ra một cái thời không, thời không này so với Tiên giới không hề nhỏ hơn chút nào, cũng chính là Ma giới ngày sau. Nhưng cũng chính bởi vì hành động khai thiên tích địa này của hai nam nhân, mà đã kinh động tới sáu vị Cổ Thần, bọn hắn đều đem ánh mắt quẳng ném về đây. Sáu vị Cổ Thần không dám tưởng tượng, ở dưới Hạ Tam Giới thế nhưng còn có cao thủ bậc này, đều thấy rằng nếu mặc kệ xuống, làm không tốt ngày sau hai người sẽ chính là đại phiền toái của bọn hắn, cho nên đã quyết định trừ diệt hai người này.”
“Nhưng Đạo đã từng kiến lập ra quy củ cho Thần Giới, nên sáu vị Cổ Thần cũng không dám vượt qua điểm mấu chốt đó. Đạo từng nói qua, nếu người nào trên Thần giới dám tùy tiện chạy xuống Hạ Tam Giới, Đạo sẽ khiến cho hắn thần hình câu diệt vĩnh viễn không được luân hồi. Trên Thần giới mặc dù không có người nào dám chạy xuống Hạ Tam Giới gây nháo, nhưng cũng không có nghĩa là sáu vị Cổ Thần một chút biện pháp cũng đều không có, cho nên bọn hắn đã âm thầm khai thông cùng với người chấp chưởng của Tiên Minh nhị giới, và những cao thủ Thần cấp không được phi thăng Thần giới, đang ở trong U Minh Thần Phủ, để cho bọn hắn thống lĩnh quần hùng diệt trừ Chính và Dạ. Theo sau, tràng chiến kinh thiên động địa năm xưa cứ như vậy mà bắt đầu.”
“Dạ thống lĩnh ma đạo, Chính thống lĩnh yêu đạo, đột nhiên bị Tiên Minh nhị giới đả kích nặng nề, còn có đám cao thủ trong U Minh Thần Phủ như hổ đói rình mồi, nhưng hai vị cao thủ thống lĩnh yêu ma lưỡng đạo tự nhiên sẽ không ngồi im chờ chết, cho nên đã lập tức tiến hành phản kích cường đại. Chính đem quyền hiệu lệnh bầy yêu giao cho Dạ, Dạ chỉ huy yêu ma lưỡng đạo đánh cho Tiên Minh nhị giới cơ hồ là không có lực hoàn thủ, mà Chính thì cùng Minh canh giữ ở trước lối xuất nhập U Minh Thần Phủ, đánh cho đám cao thủ Thần cấp ở bên trong căn bản là không dám bước ra, để cho Dạ không còn nỗi lo phía sau, lấy xu thế lôi đình đánh tan đoàn quân của Tiên Minh nhị giới, khiến cho bọn hắn phải cúi đầu xưng thần.”
“Ngay khi giải quyết xong Tiên Minh nhị giới, Dạ đang chuẩn bị ra tay diệt trừ tai họa ngầm trong U Minh Thần Phủ, thì sáu vị Cổ Thần cũng tức giận rồi. Bọn hắn không muốn Hạ Tam Giới thống nhất, nếu không liền sẽ xuất hiện một cái thế lực to lớn đối kháng với Thần giới. Đúng lúc này, trên Phong Thần Sơn lại giáng xuống Thần Hoa, xuất hiện hai cái Thần vị, sáu vị Cổ Thần lập tức nhân cơ hội này phái Thần sứ buông xuống Hạ Tam Giới, đem Dạ cùng Chính lên Thần giới, sau đó chậm rãi thu thập.”
“Chính và Dạ không nghĩ tới sẽ gặp cơ hội phi thăng Thần giới đột nhiên đến như thế, tuy vô cùng cao hứng nhưng lại vẫn suy tính thiệt hơn, số người phi thăng Thần giới chỉ được có hai, mà Minh lại không có cơ hội, hai người không muốn bỏ Minh. Sau khi biết hai người vì mình mà muốn lãng phí cơ hội phi thăng Thần giới lần này, Minh đã tận tình khuyên giải, kêu hai người đi Thần giới trước, ở Thần giới chờ nàng, nàng sẽ cố gắng tu hành, sớm hay muộn đều sẽ phi thăng Thần giới, đến lúc đó ba người sẽ được gặp nhau.”
“Nào ngờ hai nam nhân thế nhưng đều quyết tâm buông tha cơ hội phi thăng Thần giới, ở lại cùng Minh. Đến lúc này, Chính tự nhiên là không muốn làm chậm trễ chuyện tốt của Dạ, nên đã nói ra quan hệ của mình và Minh, hắn muốn lưu lại bồi Minh, và khuyên Dạ nên nắm giữ cơ hội đi Thần giới lần này. Nhưng Dạ có tính cách phi thường cực đoan, sau khi biết rõ chân tướng sự tình xong, lúc đó không khỏi giận tím mặt, cho rằng Chính và Minh đã thông đồng hợp mưu trêu đùa chính mình. Dưới sự phẫn nộ, Dạ ngang nhiên ra tay với Chính, vẫn nói trước đó Chính không phải là đối thủ của Dạ, hơn nữa Chính còn mang áy náy trong lòng, dưới tình huống không có phòng bị, đương trường bị đánh trọng thương.”
“Ma Thần Dạ một khi đã tức giận nên thì không người nào có thể ngăn cản được hắn, ngay sau đó, Dạ không thèm quản đến Minh đang liều chết ngăn trở, ngang nhiên ra tay đánh chết Chính, chuyện này còn chưa tính là gì, Dạ còn không muốn buông tha, nên đã phân tách nguyên thần của Chính ra, ngay cả cơ hội tái thế luân hồi cũng đều không muốn cấp cho Chính.”
Nghe đến đây, trong đầu Dược Thiên Sầu lập tức hiện ra đôi con ngươi vô tình băng sương ở trên không trung Linh Phương Cốc năm xưa, quả nhiên là tràn ngập hương vị sát phạt. Nhưng nghĩ tới đây, Dược Thiên Sầu lại không khỏi dâng lên một tia hồ nghi nói: “Đại năng giả có thể tùy thời khai mở thông đạo, từ giới này đi qua giới khác, chẳng lẽ lúc ấy Ma Thần nắm giữ thực lực khai mở thời không, mà không thể khai mở ra thông đạo đi thông qua Thần giới hay sao?”
Diêm Bà Bà lắc đầu nói: “Chẳng những Dạ có khả năng phá toái hư không, đi qua những thời không bất đồng, mà tựu ngay cả Chính đồng dạng cũng có năng lực như thế. Nhưng muốn phá toái hư không đả thông sang một giới khác cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Khai mở thì dễ dàng thôi, nhưng ngươi không rõ vị trí ở nơi nào, hay nói theo cách khác là ngươi không biết vị trí Thần giới nằm ở nơi nào, khai thông hồ loạn thì sẽ ích lợi gì? Chẳng lẽ tùy tiện đả thông ra một cái không gian liền có thể bước vào thông đạo xuất nhập Thần giới hay sao? Dưới tình huống không biết rõ ràng vị trí cụ thể, bất luận là ai cũng sẽ không dám tùy tiện đả thông. Bởi làm như thế, nếu không cẩn thận sẽ vĩnh viễn rơi vào hư không vô tận, bị lực lượng vô hình cắn nuốt!”
“Hóa ra là như vậy!” Dược Thiên Sầu gật đầu hiểu ra, theo sau tiếp tục hỏi: “Sau thì sao đây?”
Diêm Bà Bà cảm khái nâng tay chỉ vào bia mộ Thái Thúc Chính, thở dài nói: “Sau khi Chính bị giết, Minh thu nhặt thi thể của Chính, cũng hướng Dạ phao tin rằng sẽ tìm hắn báo thù. Dạ cơn giận còn sót lại chưa tiêu, lúc này liền muốn dẫn Minh theo lên Thần giới, để cho hai người đời này sẽ vĩnh viễn sống chung một chỗ. Thần sứ từ trên Thần giới buông xuống, cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện tình như thế này, không nghĩ tới hai đối tượng cần loại bỏ, lại tự chém giết lẫn nhau, sau khi kinh ngạc qua đi, chẳng những không có tức giận, tương phản còn cao hứng đem hai người mang đến Thần giới.”
“Sau khi tới Thần giới, Dạ mới phát hiện Thần giới đều không có tốt đẹp như trong tưởng tượng, cả Thần giới đều đang bị nhóm Cổ Thần độc chiếm, chính mình người đơn thế nhược không thể làm gì nổi. Nhất là sau khi hắn nghe được đám đệ tử hậu duệ của sáu vị Cổ Thần buông lời trào phúng xong, hắn mới hiểu được Thần Hoa trời cao giáng xuống cho mình và Chính, cũng sớm đã bị người khác chia cắt, hiện giờ nhường cho hắn đều là phần người ta dùng còn thừa mà thôi.”
“Bị tộc nhân của sáu bị Cổ Thần truy sát, Dạ mang theo Minh chạy vào trong cấm địa Phong Thần Sơn, nhìn thấy hai đạo Thần Hoa từ trên trời giáng xuống, mặc dù rực rỡ tươi đẹp lóa mắt, nhưng lại không khỏi cười thảm một trận, nên đã buông lỏng cấm chế ở trên người Minh ra.”
“Lúc ấy Minh đã có ý niệm phí hoài bản thân trong đầu, nói năng có chút bừa bãi, tiết lộ rằng mình đã châu thai ám kết, mang theo cốt nhục của Chính trong bụng. Kết quả khiến cho Dạ tức giận không thôi, tiếp tục chế trụ nàng, nhưng Dạ cũng không có giết chết nàng.”
“Khiến cho Minh ngoài ý muốn chính là, sau khi Dạ dẫn Minh tới phía dưới hai đạo Thần Hoa kia xong, liền thi triển ra Nghịch Thiên Ma Chuyển Càn Khôn đại pháp, trợ giúp Minh đem hai đạo Thần Hoa hấp thu vào trong cơ thể của nàng. Sau khi làm xong, Dạ còn nói cho nàng biết, nếu nàng hận ta như vậy, thì hãy hảo hảo giữ gìn mạng sống, chờ sau khi ra được khỏi đây thì hãy tìm ta báo thù. Minh còn đang không hiểu hắn muốn làm cái gì, thì Dạ đã vỗ một chưởng xuống bụng của nàng, trực tiếp đem thai nhi ở trong bụng nàng giết chết.”
“Lúc ấy Dạ chỉ nói thực xin lỗi! Ta không thể không làm như vậy, ta mang nàng theo căn bản là không thể nào nắm chắc chạy thoát, nên chỉ còn biện pháp để cho bọn chúng biết giữa ta và nàng là hoàn toàn đối lập, thì nàng mới có cơ hội giữ được mạng sống, nhớ kĩ! Muốn báo thù cho Chính cùng thai nhi đã chết trong bụng nàng, thì nàng nhất định phải hảo hảo sống sót...”
Mấy người nghe đến đây thì không khỏi động dung, nhịn không được khẽ đưa mắt nhìn nhau. Ma Thần Dạ này tác phong vừa chính vừa tà, khiến cho người ta không làm sao hiểu nổi.
“Chẳng lẽ Dạ đã chạy thoát ra khỏi cấm địa Phong Thần Sơn ư?” Dược Thiên Sầu nhịn không được, liền hỏi một câu vô nghĩa. Nếu như không chạy thoát, thì hiện giờ làm sao còn Ma Thần tồn tại đây?
Diêm Bà Bà lơ đễnh gật đầu nói: “Đích thực là hắn đơn thương độc mã, một đường đuổi giết chạy thoát ra khỏi cấm địa trong Phong Thần Sơn. Hắn có một thân kĩ năng không giống với người bình thường, không thể không bội phục, nhiều người như vậy mà đều không thể ngăn cản nổi hắn, cuối cùng để cho hắn trốn thoát. Theo sau, sáu vị Cổ Thần vận dụng tộc nhân truy lùng cơ hồ là khắp mọi ngóc ngách trong Thần giới, nhưng vẫn không tìm ra nơi ẩn thân của Ma Thần Dạ, cũng không hiểu rốt cuộc là hắn đã trốn đi nơi nào. May mắn, hành động vô tình của hắn xem như đã thành công, Minh thật sự vì vậy mà lưu giữ được tính mạng của mình...”
“Khoảng thời gian đó Hạ Tam Giới vô cùng hỗn loạn, hai nam nhân vì muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu hành, cư nhiên đã dựa vào tu vi cường hãn liên thủ khai mở ra một cái thời không, thời không này so với Tiên giới không hề nhỏ hơn chút nào, cũng chính là Ma giới ngày sau. Nhưng cũng chính bởi vì hành động khai thiên tích địa này của hai nam nhân, mà đã kinh động tới sáu vị Cổ Thần, bọn hắn đều đem ánh mắt quẳng ném về đây. Sáu vị Cổ Thần không dám tưởng tượng, ở dưới Hạ Tam Giới thế nhưng còn có cao thủ bậc này, đều thấy rằng nếu mặc kệ xuống, làm không tốt ngày sau hai người sẽ chính là đại phiền toái của bọn hắn, cho nên đã quyết định trừ diệt hai người này.”
“Nhưng Đạo đã từng kiến lập ra quy củ cho Thần Giới, nên sáu vị Cổ Thần cũng không dám vượt qua điểm mấu chốt đó. Đạo từng nói qua, nếu người nào trên Thần giới dám tùy tiện chạy xuống Hạ Tam Giới, Đạo sẽ khiến cho hắn thần hình câu diệt vĩnh viễn không được luân hồi. Trên Thần giới mặc dù không có người nào dám chạy xuống Hạ Tam Giới gây nháo, nhưng cũng không có nghĩa là sáu vị Cổ Thần một chút biện pháp cũng đều không có, cho nên bọn hắn đã âm thầm khai thông cùng với người chấp chưởng của Tiên Minh nhị giới, và những cao thủ Thần cấp không được phi thăng Thần giới, đang ở trong U Minh Thần Phủ, để cho bọn hắn thống lĩnh quần hùng diệt trừ Chính và Dạ. Theo sau, tràng chiến kinh thiên động địa năm xưa cứ như vậy mà bắt đầu.”
“Dạ thống lĩnh ma đạo, Chính thống lĩnh yêu đạo, đột nhiên bị Tiên Minh nhị giới đả kích nặng nề, còn có đám cao thủ trong U Minh Thần Phủ như hổ đói rình mồi, nhưng hai vị cao thủ thống lĩnh yêu ma lưỡng đạo tự nhiên sẽ không ngồi im chờ chết, cho nên đã lập tức tiến hành phản kích cường đại. Chính đem quyền hiệu lệnh bầy yêu giao cho Dạ, Dạ chỉ huy yêu ma lưỡng đạo đánh cho Tiên Minh nhị giới cơ hồ là không có lực hoàn thủ, mà Chính thì cùng Minh canh giữ ở trước lối xuất nhập U Minh Thần Phủ, đánh cho đám cao thủ Thần cấp ở bên trong căn bản là không dám bước ra, để cho Dạ không còn nỗi lo phía sau, lấy xu thế lôi đình đánh tan đoàn quân của Tiên Minh nhị giới, khiến cho bọn hắn phải cúi đầu xưng thần.”
“Ngay khi giải quyết xong Tiên Minh nhị giới, Dạ đang chuẩn bị ra tay diệt trừ tai họa ngầm trong U Minh Thần Phủ, thì sáu vị Cổ Thần cũng tức giận rồi. Bọn hắn không muốn Hạ Tam Giới thống nhất, nếu không liền sẽ xuất hiện một cái thế lực to lớn đối kháng với Thần giới. Đúng lúc này, trên Phong Thần Sơn lại giáng xuống Thần Hoa, xuất hiện hai cái Thần vị, sáu vị Cổ Thần lập tức nhân cơ hội này phái Thần sứ buông xuống Hạ Tam Giới, đem Dạ cùng Chính lên Thần giới, sau đó chậm rãi thu thập.”
“Chính và Dạ không nghĩ tới sẽ gặp cơ hội phi thăng Thần giới đột nhiên đến như thế, tuy vô cùng cao hứng nhưng lại vẫn suy tính thiệt hơn, số người phi thăng Thần giới chỉ được có hai, mà Minh lại không có cơ hội, hai người không muốn bỏ Minh. Sau khi biết hai người vì mình mà muốn lãng phí cơ hội phi thăng Thần giới lần này, Minh đã tận tình khuyên giải, kêu hai người đi Thần giới trước, ở Thần giới chờ nàng, nàng sẽ cố gắng tu hành, sớm hay muộn đều sẽ phi thăng Thần giới, đến lúc đó ba người sẽ được gặp nhau.”
“Nào ngờ hai nam nhân thế nhưng đều quyết tâm buông tha cơ hội phi thăng Thần giới, ở lại cùng Minh. Đến lúc này, Chính tự nhiên là không muốn làm chậm trễ chuyện tốt của Dạ, nên đã nói ra quan hệ của mình và Minh, hắn muốn lưu lại bồi Minh, và khuyên Dạ nên nắm giữ cơ hội đi Thần giới lần này. Nhưng Dạ có tính cách phi thường cực đoan, sau khi biết rõ chân tướng sự tình xong, lúc đó không khỏi giận tím mặt, cho rằng Chính và Minh đã thông đồng hợp mưu trêu đùa chính mình. Dưới sự phẫn nộ, Dạ ngang nhiên ra tay với Chính, vẫn nói trước đó Chính không phải là đối thủ của Dạ, hơn nữa Chính còn mang áy náy trong lòng, dưới tình huống không có phòng bị, đương trường bị đánh trọng thương.”
“Ma Thần Dạ một khi đã tức giận nên thì không người nào có thể ngăn cản được hắn, ngay sau đó, Dạ không thèm quản đến Minh đang liều chết ngăn trở, ngang nhiên ra tay đánh chết Chính, chuyện này còn chưa tính là gì, Dạ còn không muốn buông tha, nên đã phân tách nguyên thần của Chính ra, ngay cả cơ hội tái thế luân hồi cũng đều không muốn cấp cho Chính.”
Nghe đến đây, trong đầu Dược Thiên Sầu lập tức hiện ra đôi con ngươi vô tình băng sương ở trên không trung Linh Phương Cốc năm xưa, quả nhiên là tràn ngập hương vị sát phạt. Nhưng nghĩ tới đây, Dược Thiên Sầu lại không khỏi dâng lên một tia hồ nghi nói: “Đại năng giả có thể tùy thời khai mở thông đạo, từ giới này đi qua giới khác, chẳng lẽ lúc ấy Ma Thần nắm giữ thực lực khai mở thời không, mà không thể khai mở ra thông đạo đi thông qua Thần giới hay sao?”
Diêm Bà Bà lắc đầu nói: “Chẳng những Dạ có khả năng phá toái hư không, đi qua những thời không bất đồng, mà tựu ngay cả Chính đồng dạng cũng có năng lực như thế. Nhưng muốn phá toái hư không đả thông sang một giới khác cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Khai mở thì dễ dàng thôi, nhưng ngươi không rõ vị trí ở nơi nào, hay nói theo cách khác là ngươi không biết vị trí Thần giới nằm ở nơi nào, khai thông hồ loạn thì sẽ ích lợi gì? Chẳng lẽ tùy tiện đả thông ra một cái không gian liền có thể bước vào thông đạo xuất nhập Thần giới hay sao? Dưới tình huống không biết rõ ràng vị trí cụ thể, bất luận là ai cũng sẽ không dám tùy tiện đả thông. Bởi làm như thế, nếu không cẩn thận sẽ vĩnh viễn rơi vào hư không vô tận, bị lực lượng vô hình cắn nuốt!”
“Hóa ra là như vậy!” Dược Thiên Sầu gật đầu hiểu ra, theo sau tiếp tục hỏi: “Sau thì sao đây?”
Diêm Bà Bà cảm khái nâng tay chỉ vào bia mộ Thái Thúc Chính, thở dài nói: “Sau khi Chính bị giết, Minh thu nhặt thi thể của Chính, cũng hướng Dạ phao tin rằng sẽ tìm hắn báo thù. Dạ cơn giận còn sót lại chưa tiêu, lúc này liền muốn dẫn Minh theo lên Thần giới, để cho hai người đời này sẽ vĩnh viễn sống chung một chỗ. Thần sứ từ trên Thần giới buông xuống, cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện tình như thế này, không nghĩ tới hai đối tượng cần loại bỏ, lại tự chém giết lẫn nhau, sau khi kinh ngạc qua đi, chẳng những không có tức giận, tương phản còn cao hứng đem hai người mang đến Thần giới.”
“Sau khi tới Thần giới, Dạ mới phát hiện Thần giới đều không có tốt đẹp như trong tưởng tượng, cả Thần giới đều đang bị nhóm Cổ Thần độc chiếm, chính mình người đơn thế nhược không thể làm gì nổi. Nhất là sau khi hắn nghe được đám đệ tử hậu duệ của sáu vị Cổ Thần buông lời trào phúng xong, hắn mới hiểu được Thần Hoa trời cao giáng xuống cho mình và Chính, cũng sớm đã bị người khác chia cắt, hiện giờ nhường cho hắn đều là phần người ta dùng còn thừa mà thôi.”
“Bị tộc nhân của sáu bị Cổ Thần truy sát, Dạ mang theo Minh chạy vào trong cấm địa Phong Thần Sơn, nhìn thấy hai đạo Thần Hoa từ trên trời giáng xuống, mặc dù rực rỡ tươi đẹp lóa mắt, nhưng lại không khỏi cười thảm một trận, nên đã buông lỏng cấm chế ở trên người Minh ra.”
“Lúc ấy Minh đã có ý niệm phí hoài bản thân trong đầu, nói năng có chút bừa bãi, tiết lộ rằng mình đã châu thai ám kết, mang theo cốt nhục của Chính trong bụng. Kết quả khiến cho Dạ tức giận không thôi, tiếp tục chế trụ nàng, nhưng Dạ cũng không có giết chết nàng.”
“Khiến cho Minh ngoài ý muốn chính là, sau khi Dạ dẫn Minh tới phía dưới hai đạo Thần Hoa kia xong, liền thi triển ra Nghịch Thiên Ma Chuyển Càn Khôn đại pháp, trợ giúp Minh đem hai đạo Thần Hoa hấp thu vào trong cơ thể của nàng. Sau khi làm xong, Dạ còn nói cho nàng biết, nếu nàng hận ta như vậy, thì hãy hảo hảo giữ gìn mạng sống, chờ sau khi ra được khỏi đây thì hãy tìm ta báo thù. Minh còn đang không hiểu hắn muốn làm cái gì, thì Dạ đã vỗ một chưởng xuống bụng của nàng, trực tiếp đem thai nhi ở trong bụng nàng giết chết.”
“Lúc ấy Dạ chỉ nói thực xin lỗi! Ta không thể không làm như vậy, ta mang nàng theo căn bản là không thể nào nắm chắc chạy thoát, nên chỉ còn biện pháp để cho bọn chúng biết giữa ta và nàng là hoàn toàn đối lập, thì nàng mới có cơ hội giữ được mạng sống, nhớ kĩ! Muốn báo thù cho Chính cùng thai nhi đã chết trong bụng nàng, thì nàng nhất định phải hảo hảo sống sót...”
Mấy người nghe đến đây thì không khỏi động dung, nhịn không được khẽ đưa mắt nhìn nhau. Ma Thần Dạ này tác phong vừa chính vừa tà, khiến cho người ta không làm sao hiểu nổi.
“Chẳng lẽ Dạ đã chạy thoát ra khỏi cấm địa Phong Thần Sơn ư?” Dược Thiên Sầu nhịn không được, liền hỏi một câu vô nghĩa. Nếu như không chạy thoát, thì hiện giờ làm sao còn Ma Thần tồn tại đây?
Diêm Bà Bà lơ đễnh gật đầu nói: “Đích thực là hắn đơn thương độc mã, một đường đuổi giết chạy thoát ra khỏi cấm địa trong Phong Thần Sơn. Hắn có một thân kĩ năng không giống với người bình thường, không thể không bội phục, nhiều người như vậy mà đều không thể ngăn cản nổi hắn, cuối cùng để cho hắn trốn thoát. Theo sau, sáu vị Cổ Thần vận dụng tộc nhân truy lùng cơ hồ là khắp mọi ngóc ngách trong Thần giới, nhưng vẫn không tìm ra nơi ẩn thân của Ma Thần Dạ, cũng không hiểu rốt cuộc là hắn đã trốn đi nơi nào. May mắn, hành động vô tình của hắn xem như đã thành công, Minh thật sự vì vậy mà lưu giữ được tính mạng của mình...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.