Tinh Thần Châu

Chương 1053: Cao tầng ân oán.

Thiên Sầu

05/09/2013

Kể tới đây, Diêm Bà Bà thần tình chua sót khẽ lắc đầu nói: “Nhưng nguyên nhân chính cũng bởi vì mấy vị Cổ Thần nắm giữ trọng quyền Phong Thần, nên mới khiến cho tên ác nghiệt Ma Thần kia phẫn nộ, cả Thần giới bị hắn đơn thương độc mã gây náo nhiệt cho máu chảy thành sông, thiếu chút nữa đã sụp đổ tiêu vong rồi.”

Ba người Dược Thiên Sầu nghe được chuyện này, mặc dù trong lòng kinh hãi Ma Thần hung hãn, nhưng lại không thể không sinh lòng bội phục, quả nhiên không hổ danh là tuyệt đại thiên kiêu, cư nhiên dám dùng sức đơn thương độc mã lật đổ Thần giới, cái này cần phải gọi là phong thái gì ah!

“Ma Thần gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Thần giới, chẳng lẽ hắn muốn cùng những vị Cổ Thần kia chia nhau hưởng lợi trọng quyền Phong Thần hay sao?” Dược Thiên Sầu hồ nghi dò hỏi, dù sao không có lợi ích mà gây chiến tranh sẽ chẳng ai muốn điên cuồng đại khai sát giới như thế.

“Không! Cũng không phải vì vậy.” Diêm Bà Bà thở dài một tiếng nói: “Thần tiên cũng là người sinh ra, tu vi cao tới mức nào thì vẫn là người, đã là người thì phải có si tâm tạp niệm. Những vị Cổ Thần kia nắm giữ trọng quyền phong thần, trải qua nhiều năm con cháu đông đảo, bọn hắn đã có si tâm, diễn nhiên là sẽ vì con cháu trong tộc mình mà tranh thủ ích lợi, ít nhất cũng sẽ thiên hướng về con cháu trong tộc mình. Cho nên rất nhiều năm dài, trong trời đất mỗi khi có Thần vị mới hình thành, phần lớn đều sẽ bị những Cổ Thần kia chia cắt, ngoại nhân rất khó có thu hoạch gì.”

Dứt lời nâng tay chỉ vào tấm bia mộ của Thái Thúc Chính nói: “Thái Thúc Chính, Ma Thần và mẫu thân của Tuyên nha đầu, bi kịch của ba người cũng là do chuyện này sinh ra!”

Nghe đến đây, Dược Thiên Sầu không khỏi “di” lên một tiếng, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó nói: “Ba người này chẳng lẽ là....Ta nghe nói thời còn là Hạ Tam Giới, trong đó có ba nhân vật phi thường nổi danh, phân biệt là Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính, Ma Thần Dạ, còn có một nữ nhân tên là Minh. Nếu như Thái Thúc Chính là phụ thân của Thái Thúc Tuyên, vậy phải chăng nữ nhân tên Minh chính là mẫu thân của Thái Thúc Tuyên?”

Lời này vừa nói ra, Diêm Bà Bà không khỏi kinh ngạc nhìn Dược Thiên Sầu, liên tục gật đầu tán thương nói: “Chẳng trách ngươi chỉ mang tu vi cấp bậc Tiểu Tiên, mà có giao tế nhân mạch rộng lớn đến như thế, thậm chí ngay cả chuyện tình bí ẩn này cũng biết qua, không sai! Mẫu thân của Tuyên nha đầu xác thực chính là nữ nhân tên Minh. Bất quá theo ta được biết, thì Minh năm xưa rất hiếm khi lộ mặt ở trong Hạ Tam Giới, thái độ làm người cũng dị thường khiêm nhường điệu thấp, căn bản là sẽ không làm ra cái chuyện tình gì liên quan đến danh vọng, người biết nàng tồn tại cơ hồ là đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng ngươi lại biết nàng, lão bà bà ta cần phải thay đổi cách nhìn nguwowiah!”

Thương Vân Tín cùng Thận Vưu cũng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại biết được chuyện tình bí ẩn như thế này. Thương Vân Tín nhìn về phía Dược Thiên Sầu, trong ánh mắt đã tràn đầy thần sắc kinh nghi bất định...

“Bà Bà quá khen rồi! Ta bất quá chỉ là vô tình nghe người khác nói qua mà thôi!” Sau khi khiêm tốn một phen xong, Dược Thiên Sầu lại bình tĩnh thỉnh giáo: “Ta nghe nói ba người bọn họ giống như cũng là bởi vì tranh giành Thần vị mà sinh ra mâu thuẫn.”

“Chuyện này còn phải theo những vị Cổ Thần kia mà nhắc đến.” Diêm Bà Bà tưởng nhớ về năm xưa nói: “Nguyên bản thế gian chỉ có hai giới âm dương, chính là Minh giới cùng Nhân giới mà thôi, khi đó sinh linh trên thế gian còn chưa đông đảo như hiện giờ, các loài sinh linh hỗn cùng một chỗ, trong đó có mười hai vị Đại Thần tu vi cao thâm, cũng chính là những vị Cổ Thần bây giờ. Theo thời gian trôi qua, bởi vì các loài sinh linh sản sinh càng ngày càng nhiều, một cái nhân gian đã không còn chứa nổi chúng sinh thêm nữa, vì thế mười hai vị Cổ Thần đã khai mở thêm bảy mươi mốt nhân gian nữa, để cho chúng sinh đâm chồi nảy nở, như vậy nhân gian có tất cả là bảy mươi hai giới.”

“Rốt cục là không còn chen chúc nữa, theo sau trong mười hai vị Cổ Thần, có một người đề nghị mỗi người phân chia ra cai quản thống lĩnh Lục giới, phương pháp chia đều như vậy cũng chiếm được sự tán thành của đa số người. Nhưng Chiến Thần trong mười hai vị Cổ Thần cảm thấy phương pháp này không hợp lý, hẳn là phải dựa theo thực lực để phân chia, cho rằng bản thân mình tu vi cao thâm, nên cũng sẽ lĩnh phần nhiều hơn. Bởi vì hắn tu vi cao thâm nên đại đa số người giận mà không dám phản ứng, mà vị cao thủ tên là “Đạo” có thể áp chế Chiến Thần lại không có mặt ở đó, người này tung tích mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, bất luận là ai cũng đều chưa từng nhìn thấy qua hắn, duy nhất chỉ có Bàn Long đại thần cùng Phượng Hoàng đại thần ở trong mười hai vị Cổ Thần là có mối quan hệ, nhưng trước khi chưa có ý chỉ của Đạo, đối với chuyện tình kia căn bản là cũng sẽ không phát biểu bất luận ý kiến gì.”

“Những vị Cổ Thần khác tức giận bất bình, đành phải tìm biện pháp mời Đại Thần Nghệ đứng ra chủ trì công đạo, nhưng mà Nghệ đồng dạng cũng có hành tung bất định, thường xuyên du lãm ở trong vũ trụ tinh hải. Ngay khi Chiến Thần náo nhiệt sắp không thể kết thúc, thì đột nhiên Nghệ trở về, chúng thần mừng rỡ tìm hắn chủ trì công đạo. Vì thế, Nghệ tìm gặp Chiến Thần, khuyên người này thu xếp ổn thỏa, kết quả Chiến Thần không phục hắn điều giải, hai người đã xảy ra đại chiến.”

“Trải qua nhiều lần giao thủ, Chiến Thần đều không phải là đối thủ của Nghệ, dưới cơn tức giận Chiến Thần đã thiêu đốt hai hồn bảy phách của mình, cùng với mọi người đồng quy vu tận. Nghệ rơi vào đường cùng, đành phải xuất Mệnh Hồn ra tạo thành Vô Thượng Thần Cung, hai hồn bảy phách thì biến thành chín mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn, sau đó liên tục bắn ra chín phát, đem hai hồn bảy phách của Chiến Thần phong ấn ở chín thời không bất đồng. Trận đại chiến khoáng tuyệt cổ kim cứ như vậy liền xong, mà hai vị Cổ Thần cứ như vậy tiêu vong đi.”



Đám người Dược Thiên Sầu ngưng thần say mê lắng nghe, kì thật bọn hắn cũng từng nghe qua trận đại chiến trong truyền thuyết này, nhưng thời gian quá mức xa xôi, náo nhiệt chân chính cùng tin đồn tào lao bậy bạ cũng có nhiều bản khác nhau, không có rõ ràng tiền căn hậu quả giống như lần này, cho nên mới vạn phần cảm khái.

“Tấm tắc! Ngay cả Chiến Thần đều có thể phong ấn được, uy lực của chiếc Cung Thần kia đúng là không hề tầm thường, chẳng biết thần binh lợi khí này cuối cùng đã đi đâu rồi?” Đột nhiên linh quang hiện lên trong đầu của Dược Thiên Sầu, nên mới giả vờ dò hỏi. Hắn đang cân nhắc, nếu như có thể đem Thần Kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân gom đủ, luyện thành Khai Thiên Tích Địa Tiễn, sau đó lại tìm được chuôi Vô Thượng Thần Cung kia, nói vậy thì mới có khả năng đối phó với Ma Thần. Nếu như càng nhiều thần tiễn, thì cơ hội miểu sát Ma Thần càng cao.

“Thần binh lợi khí không phải là người hữu duyên thì sẽ không lấy được.” Diêm Bà Bà lắc đầu nói: “Không cần tưởng nhớ đến chín mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn kia nữa, thời không này của chúng ta chính là chiến trường năm xưa, còn chín mũi Thần Tiễn đã chia ra xuyên qua chín thời không khác rồi, trừ phi người nào đó có tu vi đạt tới cảnh giới như Đại Thần Nghệ, có khả năng xuyên qua mỗi cái thời không, nếu không thì vô pháp tìm được chúng nó.”

Vừa nghe nói như thế, Thương Vân Tín cùng Dược Thiên Sầu nhịn không được thoáng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên thần sắc hồ nghi, bởi vì theo bọn hắn được biết, thì chuôi thần kiếm năm xưa trong tay Vạn Kiếm Ma Quân chính là một mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn của Đại Thần Nghệ, chẳng lẽ truyền thuyết này sai ư? Hoặc là nói thần kiếm trong tay Vạn Kiếm Ma Quân không phải là một mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn, nếu không vì sao thần tiễn đã xuyên qua thời không khác, lại còn quay được trở về?

Lúc này, chỉ nghe thấy Diêm Bà Bà tiếp tục nói: “Bất quá chuôi Vô Thượng Thần Cung kia vẫn còn đang ở thời không này của chúng ta, hơn nữa rất có khả năng là đang nằm ở một nơi nào đó trong bảy mươi hai giới nhân gian. Chẳng qua nhóm Cổ Thần đã nhiều năm âm thầm tìm kiếm mà vẫn chưa thấy bóng dáng thôi, cũng chẳng biết đến tột cùng thì nó nằm ở địa phương nào nữa.”

“Sau trận chiến năm xưa thì sao đây?” Dược Thiên Sầu rèn sắt ngay khi còn nóng, liền dò hỏi.

Diêm Bà Bà cũng không giấu diếm hắn, nghiêng đầu nhìn sang tòa Nguyệt Thần Chi Mộ, thở dài: “Sau trận đại chiến kia, thì chỉ còn mười vị Cổ Thần chia cắt bảy mươi hai giới nhân gian, tự nhiên là vô pháp chia đều, kết quả náo nhiệt gây nên chiến tranh. May mắn đúng lúc này, Phượng Hoàng đại thần liền mang đến ý chỉ của Đạo, kêu bọn hắn đình chỉ phân tranh, đem bảy mươi hai giới nhân gian tặng cho chúng sinh, yêu cầu chư thần một lần nữa ở chung một giới, cũng ước thúc chư thần ngày sau không được giao tiếp với nhân gian.”

Dược Thiên Sầu nghe đến đây liền nhịn không được hỏi: “Ta nghe nói Thần giới có một vị Thần tu vi cao siêu, nhưng hành tung vô định, Long cùng Phượng Hoàng đều là sứ giả của hắn, phải chăng chính là vị thần tên là Đạo này?”

“Ngay cả chuyện tình Thần giới mà cũng biết, xem ra kiến thức của ngươi quả đúng là uyên bác.” Diêm Bà Bà tán thưởng gật đầu nói: “Không sai! Thần giới có một vị thần hành tung bất định, cũng chính là vị thần tên Đạo ta vừa mới nhắc đến, Long Tộc cùng Phượng Hoàng Tộc đã cam nguyện làm văn võ sứ giả cho hắn.”

“Chẳng lẽ chư thần sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn, buông tha cho bảy mươi hai giới nhân gian sao?” Dược Thiên Sầu có chút hồ nghi nói.

“Tự nhiên là không, cần phải biết rằng ngay cả là Cổ Thần, muốn tạo ra nhất giới cũng không phải cứ nói là sẽ có thể làm được.” Diêm Bà Bà nói đến đây bỗng nhiên cười rộ lên: “Lúc ấy đã có người cự tuyệt không nghe theo, kết quả Bàn Long đại thần ngang nhiên xuất thủ, cùng vị Cổ Thần bất tuân kia đại chiến một hồi, cuối cùng đem vị Cổ Thần kia giết chết, lập tức làm cho mọi người phải nuốt oán hận vào trong bụng, nghe theo mệnh lệnh. Cần phải biết rằng trừ bỏ Bàn Long đại thần ra, ở bên cạnh còn có Phượng Hoàng đại thần như hổ đói rình mồi, mà sau lưng hai người còn có Đạo làm chỗ dựa, ai dám phản kháng nữa đây?”

“Vì thế chư thần bất đắc dĩ liên thủ nhau khai mở ra thêm một giới, giới này so với bảy mươi hai giới nhân gian thì lớn hơn không ít, cũng chính là Tiên giới trong Hạ Tam Giới đương thời. Nhưng chẳng bao lâu sau, Đạo tiếp tục bức chư thần khai mở ra Thần giới, làm cho chư thần di chuyển tới đó, cũng kiến lập quy củ cho người phàm tu hành viên mãn sẽ phi thăng Tiên giới, tiên nhân tu hành viên mãn sẽ phi thăng Thần giới. Ngoại trừ Bàn Long đại thần cùng Phượng Hoàng đại thần ra, Đạo còn phân phó sáu vị Cổ Thần nắm giữ trọng quyền phong thần, còn bản thân hắn thì vẫn hư vô mờ mịt như cũ, không tham dự vào việc này. Sáu vị Cổ Thần chiếm được cơ hội xây dựng quyền thế vô thượng giành cho chính mình, rốt cuộc cũng không còn oán hận đối với Đạo thêm câu nào nữa.”

“Kỳ thật chư thần đều biết Đạo kiến lập ra quy củ chế ước phi thăng là có ý gì! Chính là muốn đem phàm nhân, tiên nhân và thần cấp ngăn cách nhau, để cho mỗi người có một lối đi riêng, nếu không phàm nhân thực lực yếu nhất chỉ có thể vĩnh viễn bị cường giả cướp lấy hết thảy quyền lợi sinh tồn, căn bản là không có cơ hội trở mình. Nhưng lòng người tham lam, chẳng sợ đã nắm giữ địa vị chí tôn, nhưng vẫn không thể thỏa mãn dục vọng trong lòng, sáu vị Cổ Thần dùng quyền lực trong tay không ngừng khuếch trương thực lực của mình, đều muốn cướp lấy quyền sát sanh tối cao vô thượng kia....”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook