Chương 731: Chết trận mới thôi
Thiên Sầu
05/09/2013
Trong lời nói tuy rằng không tồn tại địch ý, thế nhưng giọng nói lại không chút khách khí và chẳng đáng, lúc này liền làm hai mắt Ngạc Tiên Quân bại lộ hung quang. Ánh mắt hắn như thực chất trành về hướng Tất Trường Xuân, một cỗ sát ý như ẳn như hiện, trái lại Tất Trường Xuân vẫn giữ hình dạng vân đạm phong khinh như cũ, không hề để Ngạc Tiên Quân vào trong mắt.
"Đều là người một nhà, đều là người một nhà. Không nên làm bị thương hòa khí...Dược Thiên Sầu cười làm lành liên tục khuyên bảo hai bên.
Tuy rằng tu vi Ngạc Tiên Quân đã hàng thấp, nhưng một thân ngạo khí và bản lĩnh vẫn còn, làm sao chịu được có người coi rẻ hắn như vậy. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn tới vết thương trên ngực bụng Tất Trường Xuân, sát ý bắt đầu thu liễm, chậm rãi trầm giọng nói: "Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, chờ sau khi vết thương ngươi khỏe lại, ta sẽ trở lại hướng ngươi lĩnh giáo." Nói xong trực tiếp xoay người đi ra trướng bồng.
Bên trong trướng bồng lúc này chỉ còn lại hai thầy trò, Dược Thiên Sầu lắc đầu, vẻ mặt cười khổ ngồi bên người Tất Trường Xuân, vò vò đầu nói: "Sư phụ, đệ tử có một câu không biết có nên nói hay không."
Ánh mắt thâm thúy của Tất Trường Xuân trành thẳng hai mắt hắn, làm Dược Thiên Sầu có chút không dám nhìn thẳng. Nhưng Dược Thiên Sầu vẫn cắn răng kiên trì nói: "Sư phụ, tuy rằng tu vi lão nhân gia thật cao, nhưng nhân sinh trên đời, thế nào có thể cả đời chỉ biết đi thẳng mà không đi vòng đây? Cho dù là vì chính mình, cũng phải biết xem thời thế...Ai! Sư phụ, ngài làm như vậy thực sự không tốt lắm." Hắn làm đồ đệ, cũng không tiện nói quá mức, chỉ đành điếm tới liền thôi.
Dược Thiên Sầu vốn tưởng rằng Tất Trường Xuân nghe xong lời này sẽ mất hứng, ai biết Tất Trường Xuân lại nhìn hắn, trên mặt không ngờ lộ ra ý cười, mỉm cười gật đầu nói: "Dược Thiên Sầu, đời này ngươi truy cầu chính là điều gì?"
Dược Thiên Sầu nhìn dáng tươi cười trên mặt Tất Trường Xuân, chợt ngây ngần cả người, rất ít nhìn thấy sư phụ cười hiền hòa như vậy. Hắn trầm ngâm nói: "Đệ tử thực tế là một người lười nhác. Kỳ thực rất muốn giống như Lộng Trúc tiền bối, muốn tiêu diêu tự tại cả đời, nhưng phàm tâm của đệ tử quá nặng, có rất nhiều gánh nặng thật khó có thể dứt bỏ, hơn nữa thời khắc có loại cảm giác như đang ở trong nguy cơ, làm chính bản thân mình phải nỗ lực, nếu như hỏi có điều gì để truy cầu...Thật mong muốn có một ngày có năng lực để bản thân và người bên cạnh mình trải qua cuộc sống tiêu diêu tự tại, nếu như năng lực mạnh hơn nữa, mong muốn có thể giúp cho người trong thiên hạ sống tốt hơn một chút."
Dược Thiên Sầu cười khổ, gật đầu nói: "Trong lòng cũng thấy mệt mỏi, nhưng con đường là do chính mình tuyển chọn. Đi xa như vậy, không còn muốn quay đầu lại. Muốn tiếp tục đi tiếp, hi vọng có một ngày được đạt thành nguyện vọng, tiếp tục nỗ lực thôi."
Dáng tươi cười trên mặt Tất Trường Xuân càng ngày càng ôn hòa, hắn than thở: "Ngươi là một người rất giỏi rất giỏi, nội tâm lại vô cùng cường đại không gì sánh được, có trách nhiệm, có đảm đương. Nội tâm của ngươi kỳ thực cường đại hơn ta rất nhiều. Cho nên đã định trước ngươi sẽ sống rất mệt rất mệt, nhưng đây cũng là điểm mà ta xem trúng ngươi...
Lời này nói ra làm Dược Thiên Sầu thật ngại ngùng, hắn cười cười sờ mũi, nói: "Sư phụ quá khen, đệ tử làm sao so sánh được với ngài, ngài có khí khái mà từ trước tới nay đệ tử chưa từng được nhìn thấy. Lại có tu vi thiên hạ vô địch, vẫn làm đệ tử vô cùng ước ao. Đệ tử cầu còn cầu không được...Chính mình thế nào cũng hiểu rất rõ ràng. Nói cho khó nghe một chút, đệ tử bất quá chỉ là một tên tiểu nhân vì tư lợi, làm sao có thể so sánh với sư phụ được chứ!"
Tất Trường Xuân nhẹ nhàng khoát tay nói: "Ngươi sai rồi, trên đời ai không ích kỳ? Lòng người cũng đều là máu thịt, không phải là tảng đá trải đường, cho nên không phải ai cũng có thể hi sinh chính mình thành toàn cho người qua đường mà không oán không hối hận. Nhất là người có nội tâm chân chính cường đại, dù cho hắn có tự lợi thế nào cũng biết phân rõ thị phi thiện ác. Sẽ biết bất tri bất giác dũng cảm gánh chịu trách nhiệm. Vi sư không bằng ngươi, từ khi bắt đầu đi lên con đường tu hành này, vi sư chỉ vì mình, chấp chưởng trách nhiệm quản lý Yêu Quỷ Vực cũng là chuyện trong lúc vô ý
Mà triôi. Hôm nay còn vì chính mình lại bỏ qua trách nhiệm lẽ ra nên gánh chịu, cho nên vi sư mới thật sự là người ích kỷ!"
Dược Thiên Sầu không nói gì, hai thầy trò đều giành chiếc mũ ích kỳ đội lên đầU Minh làm gì? Giác ngộ cũng thật quá cao đi thôi! Ích kỷ chính là ích kỷ, không nên phân chia thật giả, ngài bất quá chỉ là vì bản thân mình đã trốn tránh trách nhiệm nên trong lòng nhiều ít có chút áy náy mà thôi. Nhưng bản thân mình lại không thể cãi lại điều gì, nên thẳng thắn không lên tiếng nữa. Bên trong trướng bồng xuất hiện sự yên lặng ngắn ngủi.
"Dược Thiên Sầu, ngươi biết đòi này của vi sư truy cầu chính là điều gì không?" Tất Trường Xuân đột nhiên hỏi.
Dược Thiên Sầu ngần người, có chút hiếu kỳ lắc đầu nói: "Không biết."
Ánh mắt Tất Trường Xuân bỗng nhiên trở nên thâm thúy lóe sáng, trong đó tỏa ra chiến ý cường liệt phảng phất như một ngọn đèn sáng lạn, rọi sáng toàn bộ trướng bồng.
Chỉ nghe hắn leng keng hữu lực nói: "Tu vi càng cao, đối thủ càng mạnh đại, chiến tử mới thôi!"
Đi loanh quanh một vòng, đây chính là muốn trả lời câu nói khi nãy của Dược Thiên Sầu chính là không phân thời thế đi thẳng không quanh co, Dược Thiên Sầu hết chỗ nói rồi, biết có khuyên nữa cũng vô dụng. Tất Trường Xuân nghiêng đầu nhìn về phía hắn nói: "Ta ở trên bờ cát chôn đồ vật nói vậy ngươi đã tìm thấy. Cho nên sau này ngươi cũng không nên đi tìm ta nữa."
Người không thể nói lý! Không thề nói đạo lý a! Dược Thiên Sầu âm thầm lắc đầu. Đưa tay lấy ra túi trữ vật do Tất Trường Xuân chôn trên bờ cát, sau đó lại hung hăng nhét thật nhiều ngân cầu vào trong túi trữ vật, dâng lên bằng hai tay nói: "Sư phụ, đệ tử đã minh bạch được quyết tâm của ngài. Ngài yên tâm, sau này đệ tử bảo chứng sẽ không đi tìm ngài là được. Thế nhưng thứ này ngài mang theo trên người đi! Đi tới địa phương trọng yếu nào đó, có thể tiện tay ném một viên ra ngoài, xem tình thầy trò, xem như giúp đệ tử một lần! Lỡ như sau này đệ tử đụng phải đại phiền toái gì đó, có thể có dùng đến." Tất Trường Xuân theo dõi túi trữ vật trên tay hắn, hơi trầm ngâm, cuối cùng đưa tay nhận lấy, xem như đã đáp ứng hắn.
Dược Thiên Sầu khe khẽ thở dài, đứng lên khom người nói: "Đệ tử xin cáo lui, không quấy rối sư phụ chữa thương nữa." Nói xong hắn thối lui ra bên ngoài trướng bồng.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, chiếu ngược xuống Nguyệt Quang hồ bên dưới, trong hơi hô hấp mang theo hương thơm của cỏ xanh. Dược Thiên Sầu hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng lại lần nữa kiên định. Mà gia Lan đứng bên ngoài cũng đi qua, giống như con rắn nước cuốn lấy hắn. Thân thể đầy ắp không ngừng cọ xát trên người hắn, ra vẻ đang khiêu khích tính dục của hắn.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu trong suốt nhìn nàng, cười nói: "Gia Lan tộc trưởng, phiền phức ngươi chuyển cáo tộc nhân về chuyện tiên nhân trong trướng bồng, không nên nói cho bất luận kẻ nào bên ngoài."
Gia Lan lúc này liền đáp ứng, có chút không cam lòng rời khỏi hắn. Ra vẻ không thể cùng vị dũng sĩ như vậy điên loan đảo phương một phen thật không vui vẻ chút nào.
Bên hồ, Ngạc Tiên Quân trong bộ quần áo màu bạc đang lẳng lặng chắp tay đứng nơi đó. Mái tóc màu bạc theo gió phiêu đãng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Dược Thiên Sầu đạp lên cỏ xanh đi chậm qua chỗ hắn, sóng vai đứng cùng nhau. Hắn nhàn nhạt cười nói: "Không nên để trong lòng, tính tinh sư phụ ta luôn như vậy, không bao giờ chịu đi vòng, nhưng ông ấy không hề có ý tứ khinh thường ngươi...
Còn chưa nói hết lời, hai người cùng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tất Trường Xuân từ trong trướng bồng đi ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người, hóa thành một đạo hư ảnh hướng một ngọn núi xa xa trong rừng rậm bay đi, mơ hồ có thể nhìn thấy hắn đáp xuống dưới.
Trong lòng Dược Thiên Sầu nói thầm, không biết hắn lại muốn làm gì, bị thương.
"Đều là người một nhà, đều là người một nhà. Không nên làm bị thương hòa khí...Dược Thiên Sầu cười làm lành liên tục khuyên bảo hai bên.
Tuy rằng tu vi Ngạc Tiên Quân đã hàng thấp, nhưng một thân ngạo khí và bản lĩnh vẫn còn, làm sao chịu được có người coi rẻ hắn như vậy. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn tới vết thương trên ngực bụng Tất Trường Xuân, sát ý bắt đầu thu liễm, chậm rãi trầm giọng nói: "Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, chờ sau khi vết thương ngươi khỏe lại, ta sẽ trở lại hướng ngươi lĩnh giáo." Nói xong trực tiếp xoay người đi ra trướng bồng.
Bên trong trướng bồng lúc này chỉ còn lại hai thầy trò, Dược Thiên Sầu lắc đầu, vẻ mặt cười khổ ngồi bên người Tất Trường Xuân, vò vò đầu nói: "Sư phụ, đệ tử có một câu không biết có nên nói hay không."
Ánh mắt thâm thúy của Tất Trường Xuân trành thẳng hai mắt hắn, làm Dược Thiên Sầu có chút không dám nhìn thẳng. Nhưng Dược Thiên Sầu vẫn cắn răng kiên trì nói: "Sư phụ, tuy rằng tu vi lão nhân gia thật cao, nhưng nhân sinh trên đời, thế nào có thể cả đời chỉ biết đi thẳng mà không đi vòng đây? Cho dù là vì chính mình, cũng phải biết xem thời thế...Ai! Sư phụ, ngài làm như vậy thực sự không tốt lắm." Hắn làm đồ đệ, cũng không tiện nói quá mức, chỉ đành điếm tới liền thôi.
Dược Thiên Sầu vốn tưởng rằng Tất Trường Xuân nghe xong lời này sẽ mất hứng, ai biết Tất Trường Xuân lại nhìn hắn, trên mặt không ngờ lộ ra ý cười, mỉm cười gật đầu nói: "Dược Thiên Sầu, đời này ngươi truy cầu chính là điều gì?"
Dược Thiên Sầu nhìn dáng tươi cười trên mặt Tất Trường Xuân, chợt ngây ngần cả người, rất ít nhìn thấy sư phụ cười hiền hòa như vậy. Hắn trầm ngâm nói: "Đệ tử thực tế là một người lười nhác. Kỳ thực rất muốn giống như Lộng Trúc tiền bối, muốn tiêu diêu tự tại cả đời, nhưng phàm tâm của đệ tử quá nặng, có rất nhiều gánh nặng thật khó có thể dứt bỏ, hơn nữa thời khắc có loại cảm giác như đang ở trong nguy cơ, làm chính bản thân mình phải nỗ lực, nếu như hỏi có điều gì để truy cầu...Thật mong muốn có một ngày có năng lực để bản thân và người bên cạnh mình trải qua cuộc sống tiêu diêu tự tại, nếu như năng lực mạnh hơn nữa, mong muốn có thể giúp cho người trong thiên hạ sống tốt hơn một chút."
Dược Thiên Sầu cười khổ, gật đầu nói: "Trong lòng cũng thấy mệt mỏi, nhưng con đường là do chính mình tuyển chọn. Đi xa như vậy, không còn muốn quay đầu lại. Muốn tiếp tục đi tiếp, hi vọng có một ngày được đạt thành nguyện vọng, tiếp tục nỗ lực thôi."
Dáng tươi cười trên mặt Tất Trường Xuân càng ngày càng ôn hòa, hắn than thở: "Ngươi là một người rất giỏi rất giỏi, nội tâm lại vô cùng cường đại không gì sánh được, có trách nhiệm, có đảm đương. Nội tâm của ngươi kỳ thực cường đại hơn ta rất nhiều. Cho nên đã định trước ngươi sẽ sống rất mệt rất mệt, nhưng đây cũng là điểm mà ta xem trúng ngươi...
Lời này nói ra làm Dược Thiên Sầu thật ngại ngùng, hắn cười cười sờ mũi, nói: "Sư phụ quá khen, đệ tử làm sao so sánh được với ngài, ngài có khí khái mà từ trước tới nay đệ tử chưa từng được nhìn thấy. Lại có tu vi thiên hạ vô địch, vẫn làm đệ tử vô cùng ước ao. Đệ tử cầu còn cầu không được...Chính mình thế nào cũng hiểu rất rõ ràng. Nói cho khó nghe một chút, đệ tử bất quá chỉ là một tên tiểu nhân vì tư lợi, làm sao có thể so sánh với sư phụ được chứ!"
Tất Trường Xuân nhẹ nhàng khoát tay nói: "Ngươi sai rồi, trên đời ai không ích kỳ? Lòng người cũng đều là máu thịt, không phải là tảng đá trải đường, cho nên không phải ai cũng có thể hi sinh chính mình thành toàn cho người qua đường mà không oán không hối hận. Nhất là người có nội tâm chân chính cường đại, dù cho hắn có tự lợi thế nào cũng biết phân rõ thị phi thiện ác. Sẽ biết bất tri bất giác dũng cảm gánh chịu trách nhiệm. Vi sư không bằng ngươi, từ khi bắt đầu đi lên con đường tu hành này, vi sư chỉ vì mình, chấp chưởng trách nhiệm quản lý Yêu Quỷ Vực cũng là chuyện trong lúc vô ý
Mà triôi. Hôm nay còn vì chính mình lại bỏ qua trách nhiệm lẽ ra nên gánh chịu, cho nên vi sư mới thật sự là người ích kỷ!"
Dược Thiên Sầu không nói gì, hai thầy trò đều giành chiếc mũ ích kỳ đội lên đầU Minh làm gì? Giác ngộ cũng thật quá cao đi thôi! Ích kỷ chính là ích kỷ, không nên phân chia thật giả, ngài bất quá chỉ là vì bản thân mình đã trốn tránh trách nhiệm nên trong lòng nhiều ít có chút áy náy mà thôi. Nhưng bản thân mình lại không thể cãi lại điều gì, nên thẳng thắn không lên tiếng nữa. Bên trong trướng bồng xuất hiện sự yên lặng ngắn ngủi.
"Dược Thiên Sầu, ngươi biết đòi này của vi sư truy cầu chính là điều gì không?" Tất Trường Xuân đột nhiên hỏi.
Dược Thiên Sầu ngần người, có chút hiếu kỳ lắc đầu nói: "Không biết."
Ánh mắt Tất Trường Xuân bỗng nhiên trở nên thâm thúy lóe sáng, trong đó tỏa ra chiến ý cường liệt phảng phất như một ngọn đèn sáng lạn, rọi sáng toàn bộ trướng bồng.
Chỉ nghe hắn leng keng hữu lực nói: "Tu vi càng cao, đối thủ càng mạnh đại, chiến tử mới thôi!"
Đi loanh quanh một vòng, đây chính là muốn trả lời câu nói khi nãy của Dược Thiên Sầu chính là không phân thời thế đi thẳng không quanh co, Dược Thiên Sầu hết chỗ nói rồi, biết có khuyên nữa cũng vô dụng. Tất Trường Xuân nghiêng đầu nhìn về phía hắn nói: "Ta ở trên bờ cát chôn đồ vật nói vậy ngươi đã tìm thấy. Cho nên sau này ngươi cũng không nên đi tìm ta nữa."
Người không thể nói lý! Không thề nói đạo lý a! Dược Thiên Sầu âm thầm lắc đầu. Đưa tay lấy ra túi trữ vật do Tất Trường Xuân chôn trên bờ cát, sau đó lại hung hăng nhét thật nhiều ngân cầu vào trong túi trữ vật, dâng lên bằng hai tay nói: "Sư phụ, đệ tử đã minh bạch được quyết tâm của ngài. Ngài yên tâm, sau này đệ tử bảo chứng sẽ không đi tìm ngài là được. Thế nhưng thứ này ngài mang theo trên người đi! Đi tới địa phương trọng yếu nào đó, có thể tiện tay ném một viên ra ngoài, xem tình thầy trò, xem như giúp đệ tử một lần! Lỡ như sau này đệ tử đụng phải đại phiền toái gì đó, có thể có dùng đến." Tất Trường Xuân theo dõi túi trữ vật trên tay hắn, hơi trầm ngâm, cuối cùng đưa tay nhận lấy, xem như đã đáp ứng hắn.
Dược Thiên Sầu khe khẽ thở dài, đứng lên khom người nói: "Đệ tử xin cáo lui, không quấy rối sư phụ chữa thương nữa." Nói xong hắn thối lui ra bên ngoài trướng bồng.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, chiếu ngược xuống Nguyệt Quang hồ bên dưới, trong hơi hô hấp mang theo hương thơm của cỏ xanh. Dược Thiên Sầu hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng lại lần nữa kiên định. Mà gia Lan đứng bên ngoài cũng đi qua, giống như con rắn nước cuốn lấy hắn. Thân thể đầy ắp không ngừng cọ xát trên người hắn, ra vẻ đang khiêu khích tính dục của hắn.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu trong suốt nhìn nàng, cười nói: "Gia Lan tộc trưởng, phiền phức ngươi chuyển cáo tộc nhân về chuyện tiên nhân trong trướng bồng, không nên nói cho bất luận kẻ nào bên ngoài."
Gia Lan lúc này liền đáp ứng, có chút không cam lòng rời khỏi hắn. Ra vẻ không thể cùng vị dũng sĩ như vậy điên loan đảo phương một phen thật không vui vẻ chút nào.
Bên hồ, Ngạc Tiên Quân trong bộ quần áo màu bạc đang lẳng lặng chắp tay đứng nơi đó. Mái tóc màu bạc theo gió phiêu đãng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Dược Thiên Sầu đạp lên cỏ xanh đi chậm qua chỗ hắn, sóng vai đứng cùng nhau. Hắn nhàn nhạt cười nói: "Không nên để trong lòng, tính tinh sư phụ ta luôn như vậy, không bao giờ chịu đi vòng, nhưng ông ấy không hề có ý tứ khinh thường ngươi...
Còn chưa nói hết lời, hai người cùng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tất Trường Xuân từ trong trướng bồng đi ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người, hóa thành một đạo hư ảnh hướng một ngọn núi xa xa trong rừng rậm bay đi, mơ hồ có thể nhìn thấy hắn đáp xuống dưới.
Trong lòng Dược Thiên Sầu nói thầm, không biết hắn lại muốn làm gì, bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.