Chương 1146: Chương 1145 - 1146
Thiên Sầu
05/09/2013
Chuyện nào có thể cầu tình, chuyện nào không thể cầu tình. Người làm quản gia như hắn, tự nhiên là có thể theo ngôn hành cử chỉ của lão gia nghiền ngẫm suy ra được.
Lần này lão gia đúng là đã nổi giận mất rồi!
Quản gia trong lòng than thầm, trộm liếc mắt nhìn Dược Thiên sầu, biết rằng đã gặp phải đại nhân vật không thể trêu chọc vào. Vì thế Chẳng những không có giúp thiếu gia cầu tình, tương phản còn vươn tay đẩy thiếu gia bước lên, ý bảo hắn cúi đầu nhận sai.
Quản gia trong lòng thầm nghĩ, thiếu gia dù sao cũng là đứa con trai của lão nhân gia. Lão nhân gia có tức giận đến đâu, thì cũng không thể đem con mình giết chết đi?
Gã thiếu gia béo mập thoáng liếc mắt nhìn đám bằng hữu của mình, kết quả đám Tiểu gia hỏa này cũng nhìn ra, mình đã trêu chọc phải đại nhân vật rồi. Kẻ thích ý thế hiếp người, tự nhiên so với dân chúng bình thường càng thêm minh bạch, hạng người nào là mình không thể lấn tới. Lúc này cả đám liền phơi bày ra diễn cảm, bản thân ngươi tự giải quyết chuyện này đi thôi!
“Nghịch tử! Ngay cả lời nói của ta mà ngươi cũng dám không nghe lời sao?” Dược Vô Sầu gầm lên, diễn cảm trên khuôn mật rất nhanh đã trở nên xám xịt.
Gã thiếu gia béo mập sợ đến nỗi toàn thân khẽ run rẩy. Thêm gã quản gia đứng bên cạnh còn đưa đấy một phen, rốt cuộc hắn cũng đành phải bưng má sưng húp bước lên, yếu ớt kêu: “Phụ thân!”
“Đánh chết cái đứa nghịch tử này!” Dược Vô sầu không nói hai lời, hung hăng vả cho thằng con ngỗ nghịch một cái tát.
Gã thiếu gia béo mập thân mình lảo đảo, bên má phải đã xuất hiện thêm một dấu vân tay đỏ bừng. Tuy nhiên cái tát này lực lượng không có cường hãn như của Dược Thiên Sầu, cho nên bản thân hắn vẫn nhịn đau kháng trụ được.
“Quỳ xuống!” Dược Vô sầu chỉ tay xuống trước mặt Dược Thiên sầu nói, đây rõ ràng là muốn đứa con quỳ xuống khấu đầu tạ tội với Dược Thiên sầu.
Dược Vô Sầu trong lòng so với bất luận người nào đều hiểu rõ ràng nhất. Điểm ấy ủy khuất của đứa con còn chưa tính là cái gì. Chỉ cần có thể làm cho đại ca tha Thứ, vậy thì ngày sau chỗ tốt là khó lòng tưởng tượng nổi. Còn nếu như đắc tội với đại ca.., thì muốn hối tiếc cũng là không thể được ah!
Đám người xung quanh càng phát ra biểu tình kinh nghi bất định ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, hơn nữa cũng đã xác nhận hắn chính là một đại nhân vật! Nếu không. Dược Vô Sầu cũng không trở mặt. Chẳng hỏi đúng sai liền bắt đứa con mình khấu đầu xin lỗi.
Dược Vô Sầu là thương nhân, nên tâm tư có điểm linh hoạt. Ban đầu xoay người giáng cho đứa con mình một cái tát, khiến cho đứa con bị đánh mà không hiểu ra sao cả. Rồi kéo tai lôi đứa con đến trước người Dược Thiên sầu, bức đứa con quỳ xuống khấu đầu tạ tội. Lúc này mới hướng Dược Thiên sầu chắp tay nói: “Đại nhân xin đừng chấp tiêu nhân. Đứa con ta có gì đã mạo phạm, xin đại nhân hãy lượng Thứ cho!”
Đại nhân?
Dược Thiên sầu trầm ngâm một lúc, cũng lười thèm tính toán với đám người phàm tục. Bất quá lại nhẫn tâm chinh đốn người trong nhà của mình. Liền nâng tay chỉ vào gã mập nói: “Ngươi qua đây.”
“Ách....” Gã thiếu gia béo mập thoáng liếc mắt nhìn phụ thân, trông thấy phụ thân đang nhấc chân lên muốn đá mình, thì vội vàng bỏ dậy, bước tới trước người của Dược Thiên sầu.
“Cánh tay nào vừa rồi chỉ vào ta?” Dược Thiên sầu nhàn nhạt nói: “Lấy ra đây cho ta xem nào.”
Dược Vô Sầu đôi con ngươi trong mắt co rút lại. Bỗng nhiên chợt cảm thấy không ổn, hắn đã từng nhiều lần kiến thức qua sự quyết đoán của đại ca mình, năm xưa tuy rằng con nhô. Nhưng cũng là tận mắt nhìn thấy đại ca đã đem toàn bộ đám sơn tặc trên sơn trại huyết tẩy sạch sẽ ah! Tràng cảnh năm xưa đã khắc sâu vào tận trong tâm khảm của hắn cho đến ngày hôm nay.
Lúc này, vừa nhìn thấy đứa con run run vươn một cánh tay béo mập ra. Dược Vô Sầu muốn nói cái gì đó, nhưng không sao thốt được ra lời!
“A....” Một tiếng gào thê lương vang lên, quanh quần ở trong Dược phủ.
Lúc này gã thiếu gia béo mập đã muốn quỳ rạp xuống bên dưới đất, nhếch miệng gào khan, diễn cảm xám ngoét như tro tàn. Bởi vì toàn bộ cánh tay của hắn, không biết đã bị Dược Thiên sầu dùng phương pháp gì chặt đứt mất rồi. Lúc này đang huyết nhục mơ hồ, máu tươi văng ra xung quanh, nhiễm lên trên người đám ác thiếu. Nhất thời khiến cho đám ác thiếu hoảng hốt đến mức đặt mông ngồi phịch xuống đất, biểu tình trắng bệch như tờ.
“Người không liên quan, cút!” Dược Thiên sầu thản nhiên quét mắt nhìn đám người xung quanh nói. Lúc này mấy người vội vàng khom lưng chắp tay cáo từ Dược Vô Sầu, cuống quýt phủi mông nhanh chân bỏ chạy.
Đúng lúc này, mấy vị phu nhân cũng nghe tin chạy đến, một nàng dẫn đầu ôm đứa con đang nằm bất tinh nhân sự trên mật đất mà sào khóc, chỉ chốc lát sau thì cũng đã ngất đi. Mấy vị phu nhân thấy vậy không khỏi kinh hô lên, nhưng lão gia vẫn đứng ở nơi kia coi như không nhìn thấy ai. Lúc này mới hoảng hốt sai phái hạ nhân khiêng hai mẹ con Mang đi cứu chữa.
“Tìm chỗ nào an tĩnh, ta có vài lời muốn nói với ngươi.” Dược Thiên sầu xoay người nói.
Lúc này Dược Vô sầu mới theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, gian nan dẫn đường cùng đại ca đi về phía căn nhà xưa.
Sau khi bước vào chính đường căn nhà cũ. Dược Vô sầu liền ảm đạm nói: “Phụ mẫu sợ huynh quay về không tìm được địa phương này. Nên luôn luôn không đáp ứng cho xây dựng lại căn nhà cũ này. Vì thế, chỉ mỗi nó là vẫn giữ kiểu dáng năm xưa.”
“Phụ mẫu đâu rồi? Hai lão nhân gia thân thể có khỏe mạnh không?” Dược Thiên Sầu quay lưng về phía hắn dò hỏi.
“So với nhóm con cháu chúng ta, thân thể còn khỏe mạnh hơn nhiều.” Dược Vô Sầu cẩn thận nói: “Năm xưa phụ mẫu ở trong ô Thác Châu đã dường thành thói quen trồng cấy, cày cuốc. Từ ngày quay về nhà, liền sống ở dưới chân núi phía Nam cùng bầu bạn với mấy hộ nhà nông xung quanh, mua vài miếng đất cày cuốc an dường tuổi già. Nói là nếu huynh quay về, thì hãy kêu huynh qua thăm hai người.”
“Như thế nào? Ngươi còn hiềm ta hạ độc thủ đối với đứa con của ngươi sao?” Lúc này Dược Thiên sầu mới quay người nói.
Dược Vô Sầu khẩu thị tâm phi đáp: “Đại ca làm như vậy khẳng định là có đạo lý của đại ca.”
“Hừ! Chỉ sợ trong lòng ngươi cũng không phải là muốn như vậy ah!” Dược Thiên Sầu nhìn hắn cười lạnh: “Nếu không nay không phải xem trên phân lượng người nhà, hôm nay ta đã lấy luôn cái mạng nhỏ của nó rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã một thân thói hư tật xấu, có thế nhìn ra kẻ làm phụ thân như ngươi đã quá mức nuông chiều, dung túng nó rồi. Hai cha con các người Càn rỡ như vậy? Thực là nghĩ trên đời này không có ai dám thu thập các ngươi hay sao? May mắn hôm nay gặp ta, nếu ngày khác dừng ở trong tay ngoại nhân, thì chưa chắc người ta đã hạ thủ lưu tình. Hôm nay ta đoạn một tay của nó, là muốn nhắc nhờ nó ngày sau làm gì thì hãy cố kị một chút, đừng ra ngoài ngang tàng rước lấy họa diệt môn. Đồng thời cũng để ngươi nhìn xem, để cho tiểu tử ngươi ghi nhớ suốt đời.”
“Cẩn tuân đại ca giáo huấn!” Dược Vô sầu khom lưng hành lễ, kỳ thật trong lòng cũng có điểm không cho là đúng. Ngày hôm nay hắn coi như đã là phú hào nhất phương, kết giao bằng hữu quyền quý không thiếu. Nếu gặp sự tình gì khó khăn, chỉ cần xuất tiền ra là hết thảy đều sẽ không thành vấn đề. Huống chi sau lưng của hắn còn có một vị đại ca thần bí là Dược Thiên sầu. Bất quá những lời này chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng mà cũng không dám thăng thắn nói ra.
Dược Thiên sầu híp mắt quan sát hắn trong chốc lát, trầm ngâm do dự hồi lâu sau, cuối cùng vẫn lấy ra khối lệnh bài có khắc hai chữ “Vĩnh Trấn”.
Dược Vô Sầu hai mắt nhất thời sáng ngời, hiểu rõ đồ vật nằm trong tay đại ca đều không phải tầm thường, tinh thần rung lên dò hỏi: “Đại ca là cho ta sao?”
Thấy Dược Thiên sầu gật đầu, liền nhanh chóng đón nhận, tỉ mỉ vuốt ve quan sát, theo sau mới dò hỏi: “Đại ca.., đây là?”
“Vĩnh Trấn quốc sư trong triều thiếu nợ ta một phần nhân tình. Ta hướng hắn xin khối lệnh bài này, ngày sau nếu Dược gia gặp phiền toái gì, thì hãy Mang khối lệnh bài này đến tìm hắn, nhờ hắn hỗ trợ.” Dược Thiên sầu cũng cảnh báo trước: “Ngươi hãy nhớ kỹ, trừ phi là gặp phải kiếp nạn vô pháp hóa giải thì mới dùng đến khối lệnh bài này. Nói chỉ giúp được ngươi hóa giải ba lần kiếp nạn cho Dược gia mà thôi. Sau ba lằn. Vĩnh Trấn quốc sư sẽ thu hồi khối lệnh bài này, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ cho kỹ!”
Đối với một phàm nhân như Dược Vô sầu mà nói. Vĩnh Trấn quốc sư thanh danh ở trong Hoa Hạ quốc, so với danh đầu của mình còn vang dội hơn gấp mấy ngàn lần, ở trong mắt người bình thường. Vĩnh Trấn quốc sư chính là thần tiên và cũng là nhân vật chỉ dưới một người mà trên vạn người ở trong cảnh nội của Hoa Hạ quốc.
Nhờ vào khối lệnh bài này có thể hóa giải ba lần kiếp nạn! Đây không khác nào Vĩnh Trấn quốc sư cấp cho ta ba miếng kim bài miền tử ah!
Dược Vô Sầu cầm khối lệnh bài chí bảo, kích động nói: “Ta biết.., ta biết rồi! Nghe nói đương kim thánh Thượng sở dĩ có thể nắm giữ được phiến thiên hạ này, đều là nhờ vào thần thông của Vĩnh Trấn quốc sư giành lấy. Ta thường xuyên qua lại với nhóm quan lớn trong triều, nghe nói Vĩnh Trấn quốc sư không thích can dự vào việc triều chính. Nhưng nếu hắn đã mở miệng, thậm chí còn có thể trực tiếp quyết định người nào kế thừa ngai vàng Hoàng đế trong tương lai. Đại ca có báu vật quý giá như thế này mà lại cho ta. Vừa rồi quả là tiêu đệ suy nghĩ quá nhiều, mong đại ca lượng thứ!”
Nói đến đây, Dược Vô sầu khom lưng vái dài ba cái thật sâu.
Ngắm nhìn đệ đệ mình, toàn thân dính đầy hương vị con buôn. Dược Thiên sầu trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa. Chuyện ở nhân gian, hắn không muốn phải nhúng tay vào, bằng không kẻ dưới sẽ không bao giờ phục tùng!
Tuy hắn không muốn nhúng tay vào thế sự nhân gian. Nhưng vẫn cắn răng làm ra khối lệnh bài này, trong đó vừa có ý tứ báo ân phụ mẫu lão nhân gia, và cũng hy vọng có thế bảo trụ được con cháu ba đời của Dược gia sẽ bình yên vô sự.
Hôm nay hắn nhẫn tâm phế đi một cánh tay của đứa cháu trai, cũng là muốn cho Dược gia một cái giáo huấn khắc cốt minh tâm. Nếu như Dược gia tiếc phúc, dĩ nhiên sẽ tận lực không dùng đến khối lệnh bài này, như vậy không chỉ bảo trụ con cháu ba đời, mà năm sáu đời, thậm chí là chín mười đời sau thay mật vẫn có thể bảo tồn xuống dưới. Nếu hoang phí, ba lần cơ hội của khối lệnh bài này, một đời cũng chưa đủ dùng. Như vậy có thể nghĩ ra, con cháu đời sau của Dược gia nhân phẩm kém cỏi đến trình độ như thế nào ah!
Khi đang cúi đầu cảm tạ đại ca. Dược Vô sầu chợt nghe thấy một chuỗi thanh âm huyên náo truyền đến, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì đã không còn trông thấy bóng dáng của đại ca đâu nữa. Chỉ thấy phu nhân tay Mang bảo kiếm dẫn theo một đám người xông đến đây. Lúc này, hắn không khỏi tức giận, nếu không phải năm xưa nhất kiến chung tình thì hắn đâu có lấy cái hạng nữ nhân đanh đá chua ngoa như thế này.
“Kẻ nào dám hành hung con trai của ta? Ngươi mau kêu hắn lăn ra đây!” Vị phu nhân đanh đá chua ngoa, tay cầm bảo kiếm vung lên. Đồng thời cũng cho đám hạ nhân tìm kiếm bốn phía xung quanh, xem có thấy bóng dáng cái gã hỗn trướng kia không?
“Bốp!” Lúc này Dược Vô sầu nhanh chân bước qua giáng cho nàng một cái tát vang dội. Hơn nữa còn chỉ tay vào mật nàng mắng: “Đó là người không phải ngươi có thể mắng chửi? Xú bà Nương còn hồ nháo nữa ta liền bỏ ngươi đó!”
Hắn làm vậy, cũng là vì sợ đại ca nghe thấy những lời nói của lão bà mà phát sinh chuyện lớn. Nào ngờ phu nhân không có lĩnh tình của hắn mà giậm chân oa oa khóc ròng nói: “Ngươi dám đánh ta! Ta liều mạng với ngươi!”
Sau đó nàng tuốt kiếm chém lung tung, đuổi Dược Vô sầu chạy loạn khắp nơi, đám hạ nhân phải vội vàng chạy tới khuyên can, không để xảy ra án mạng....!
Lúc này, Dược Thiên sầu đã đến tiểu trấn nhỏ nằm ở dưới chân núi phía Nam, hắn nhẹ nhàng đáp xuống một gốc cây, đảo mắt ngắm nhìn quang cảnh nông thôn ruộng vườn xanh tươi bốn phía. Chợt nhìn thấy một đôi vợ chồng già mặc quần áo vải thô từ ngoài đồng đi về. Trên vai ông lão vác một chiếc cuốc, bên hông bà lão giắt một chiếc giỏ làm bằng trúc, bên trong thấy một ít rau xanh tươi non. Dọc theo đường đi hai người không ngừng nói cười, thoạt nhìn tinh thần phi thường khỏe mạnh!
Sau khi đưa mắt nhìn thấy hai vợ chồng ông lão vào trong nhà xong. Dược Thiên Sầu vẫn đứng im bất động như cũ, nghiêng tai lắng nghe bên trong nhà nói chuyện, khóe miệng không khỏi gợn lên một tia tiếu ý!
Bỗng nhiên Dược Thiên sầu chuyển mắt nhìn về nơi xa phía cuối chân trời. Đôi con ngươi trong mắt dần dần trở nên kiên định. Hắn đã quyết tâm, sẽ không khoan dung cho bất luận kẻ nào dám quấy rầy sự bình yên của nhân gian. Cho dù là Tam Dạ Ma Quân chí tôn Ma giới cũng không thể được.
Một cơn gió thổi qua, cành lá khẽ đong đưa, bóng người đứng trong tán cây cũng đã biến mất
Lần này lão gia đúng là đã nổi giận mất rồi!
Quản gia trong lòng than thầm, trộm liếc mắt nhìn Dược Thiên sầu, biết rằng đã gặp phải đại nhân vật không thể trêu chọc vào. Vì thế Chẳng những không có giúp thiếu gia cầu tình, tương phản còn vươn tay đẩy thiếu gia bước lên, ý bảo hắn cúi đầu nhận sai.
Quản gia trong lòng thầm nghĩ, thiếu gia dù sao cũng là đứa con trai của lão nhân gia. Lão nhân gia có tức giận đến đâu, thì cũng không thể đem con mình giết chết đi?
Gã thiếu gia béo mập thoáng liếc mắt nhìn đám bằng hữu của mình, kết quả đám Tiểu gia hỏa này cũng nhìn ra, mình đã trêu chọc phải đại nhân vật rồi. Kẻ thích ý thế hiếp người, tự nhiên so với dân chúng bình thường càng thêm minh bạch, hạng người nào là mình không thể lấn tới. Lúc này cả đám liền phơi bày ra diễn cảm, bản thân ngươi tự giải quyết chuyện này đi thôi!
“Nghịch tử! Ngay cả lời nói của ta mà ngươi cũng dám không nghe lời sao?” Dược Vô Sầu gầm lên, diễn cảm trên khuôn mật rất nhanh đã trở nên xám xịt.
Gã thiếu gia béo mập sợ đến nỗi toàn thân khẽ run rẩy. Thêm gã quản gia đứng bên cạnh còn đưa đấy một phen, rốt cuộc hắn cũng đành phải bưng má sưng húp bước lên, yếu ớt kêu: “Phụ thân!”
“Đánh chết cái đứa nghịch tử này!” Dược Vô sầu không nói hai lời, hung hăng vả cho thằng con ngỗ nghịch một cái tát.
Gã thiếu gia béo mập thân mình lảo đảo, bên má phải đã xuất hiện thêm một dấu vân tay đỏ bừng. Tuy nhiên cái tát này lực lượng không có cường hãn như của Dược Thiên Sầu, cho nên bản thân hắn vẫn nhịn đau kháng trụ được.
“Quỳ xuống!” Dược Vô sầu chỉ tay xuống trước mặt Dược Thiên sầu nói, đây rõ ràng là muốn đứa con quỳ xuống khấu đầu tạ tội với Dược Thiên sầu.
Dược Vô Sầu trong lòng so với bất luận người nào đều hiểu rõ ràng nhất. Điểm ấy ủy khuất của đứa con còn chưa tính là cái gì. Chỉ cần có thể làm cho đại ca tha Thứ, vậy thì ngày sau chỗ tốt là khó lòng tưởng tượng nổi. Còn nếu như đắc tội với đại ca.., thì muốn hối tiếc cũng là không thể được ah!
Đám người xung quanh càng phát ra biểu tình kinh nghi bất định ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, hơn nữa cũng đã xác nhận hắn chính là một đại nhân vật! Nếu không. Dược Vô Sầu cũng không trở mặt. Chẳng hỏi đúng sai liền bắt đứa con mình khấu đầu xin lỗi.
Dược Vô Sầu là thương nhân, nên tâm tư có điểm linh hoạt. Ban đầu xoay người giáng cho đứa con mình một cái tát, khiến cho đứa con bị đánh mà không hiểu ra sao cả. Rồi kéo tai lôi đứa con đến trước người Dược Thiên sầu, bức đứa con quỳ xuống khấu đầu tạ tội. Lúc này mới hướng Dược Thiên sầu chắp tay nói: “Đại nhân xin đừng chấp tiêu nhân. Đứa con ta có gì đã mạo phạm, xin đại nhân hãy lượng Thứ cho!”
Đại nhân?
Dược Thiên sầu trầm ngâm một lúc, cũng lười thèm tính toán với đám người phàm tục. Bất quá lại nhẫn tâm chinh đốn người trong nhà của mình. Liền nâng tay chỉ vào gã mập nói: “Ngươi qua đây.”
“Ách....” Gã thiếu gia béo mập thoáng liếc mắt nhìn phụ thân, trông thấy phụ thân đang nhấc chân lên muốn đá mình, thì vội vàng bỏ dậy, bước tới trước người của Dược Thiên sầu.
“Cánh tay nào vừa rồi chỉ vào ta?” Dược Thiên sầu nhàn nhạt nói: “Lấy ra đây cho ta xem nào.”
Dược Vô Sầu đôi con ngươi trong mắt co rút lại. Bỗng nhiên chợt cảm thấy không ổn, hắn đã từng nhiều lần kiến thức qua sự quyết đoán của đại ca mình, năm xưa tuy rằng con nhô. Nhưng cũng là tận mắt nhìn thấy đại ca đã đem toàn bộ đám sơn tặc trên sơn trại huyết tẩy sạch sẽ ah! Tràng cảnh năm xưa đã khắc sâu vào tận trong tâm khảm của hắn cho đến ngày hôm nay.
Lúc này, vừa nhìn thấy đứa con run run vươn một cánh tay béo mập ra. Dược Vô Sầu muốn nói cái gì đó, nhưng không sao thốt được ra lời!
“A....” Một tiếng gào thê lương vang lên, quanh quần ở trong Dược phủ.
Lúc này gã thiếu gia béo mập đã muốn quỳ rạp xuống bên dưới đất, nhếch miệng gào khan, diễn cảm xám ngoét như tro tàn. Bởi vì toàn bộ cánh tay của hắn, không biết đã bị Dược Thiên sầu dùng phương pháp gì chặt đứt mất rồi. Lúc này đang huyết nhục mơ hồ, máu tươi văng ra xung quanh, nhiễm lên trên người đám ác thiếu. Nhất thời khiến cho đám ác thiếu hoảng hốt đến mức đặt mông ngồi phịch xuống đất, biểu tình trắng bệch như tờ.
“Người không liên quan, cút!” Dược Thiên sầu thản nhiên quét mắt nhìn đám người xung quanh nói. Lúc này mấy người vội vàng khom lưng chắp tay cáo từ Dược Vô Sầu, cuống quýt phủi mông nhanh chân bỏ chạy.
Đúng lúc này, mấy vị phu nhân cũng nghe tin chạy đến, một nàng dẫn đầu ôm đứa con đang nằm bất tinh nhân sự trên mật đất mà sào khóc, chỉ chốc lát sau thì cũng đã ngất đi. Mấy vị phu nhân thấy vậy không khỏi kinh hô lên, nhưng lão gia vẫn đứng ở nơi kia coi như không nhìn thấy ai. Lúc này mới hoảng hốt sai phái hạ nhân khiêng hai mẹ con Mang đi cứu chữa.
“Tìm chỗ nào an tĩnh, ta có vài lời muốn nói với ngươi.” Dược Thiên sầu xoay người nói.
Lúc này Dược Vô sầu mới theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, gian nan dẫn đường cùng đại ca đi về phía căn nhà xưa.
Sau khi bước vào chính đường căn nhà cũ. Dược Vô sầu liền ảm đạm nói: “Phụ mẫu sợ huynh quay về không tìm được địa phương này. Nên luôn luôn không đáp ứng cho xây dựng lại căn nhà cũ này. Vì thế, chỉ mỗi nó là vẫn giữ kiểu dáng năm xưa.”
“Phụ mẫu đâu rồi? Hai lão nhân gia thân thể có khỏe mạnh không?” Dược Thiên Sầu quay lưng về phía hắn dò hỏi.
“So với nhóm con cháu chúng ta, thân thể còn khỏe mạnh hơn nhiều.” Dược Vô Sầu cẩn thận nói: “Năm xưa phụ mẫu ở trong ô Thác Châu đã dường thành thói quen trồng cấy, cày cuốc. Từ ngày quay về nhà, liền sống ở dưới chân núi phía Nam cùng bầu bạn với mấy hộ nhà nông xung quanh, mua vài miếng đất cày cuốc an dường tuổi già. Nói là nếu huynh quay về, thì hãy kêu huynh qua thăm hai người.”
“Như thế nào? Ngươi còn hiềm ta hạ độc thủ đối với đứa con của ngươi sao?” Lúc này Dược Thiên sầu mới quay người nói.
Dược Vô Sầu khẩu thị tâm phi đáp: “Đại ca làm như vậy khẳng định là có đạo lý của đại ca.”
“Hừ! Chỉ sợ trong lòng ngươi cũng không phải là muốn như vậy ah!” Dược Thiên Sầu nhìn hắn cười lạnh: “Nếu không nay không phải xem trên phân lượng người nhà, hôm nay ta đã lấy luôn cái mạng nhỏ của nó rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã một thân thói hư tật xấu, có thế nhìn ra kẻ làm phụ thân như ngươi đã quá mức nuông chiều, dung túng nó rồi. Hai cha con các người Càn rỡ như vậy? Thực là nghĩ trên đời này không có ai dám thu thập các ngươi hay sao? May mắn hôm nay gặp ta, nếu ngày khác dừng ở trong tay ngoại nhân, thì chưa chắc người ta đã hạ thủ lưu tình. Hôm nay ta đoạn một tay của nó, là muốn nhắc nhờ nó ngày sau làm gì thì hãy cố kị một chút, đừng ra ngoài ngang tàng rước lấy họa diệt môn. Đồng thời cũng để ngươi nhìn xem, để cho tiểu tử ngươi ghi nhớ suốt đời.”
“Cẩn tuân đại ca giáo huấn!” Dược Vô sầu khom lưng hành lễ, kỳ thật trong lòng cũng có điểm không cho là đúng. Ngày hôm nay hắn coi như đã là phú hào nhất phương, kết giao bằng hữu quyền quý không thiếu. Nếu gặp sự tình gì khó khăn, chỉ cần xuất tiền ra là hết thảy đều sẽ không thành vấn đề. Huống chi sau lưng của hắn còn có một vị đại ca thần bí là Dược Thiên sầu. Bất quá những lời này chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng mà cũng không dám thăng thắn nói ra.
Dược Thiên sầu híp mắt quan sát hắn trong chốc lát, trầm ngâm do dự hồi lâu sau, cuối cùng vẫn lấy ra khối lệnh bài có khắc hai chữ “Vĩnh Trấn”.
Dược Vô Sầu hai mắt nhất thời sáng ngời, hiểu rõ đồ vật nằm trong tay đại ca đều không phải tầm thường, tinh thần rung lên dò hỏi: “Đại ca là cho ta sao?”
Thấy Dược Thiên sầu gật đầu, liền nhanh chóng đón nhận, tỉ mỉ vuốt ve quan sát, theo sau mới dò hỏi: “Đại ca.., đây là?”
“Vĩnh Trấn quốc sư trong triều thiếu nợ ta một phần nhân tình. Ta hướng hắn xin khối lệnh bài này, ngày sau nếu Dược gia gặp phiền toái gì, thì hãy Mang khối lệnh bài này đến tìm hắn, nhờ hắn hỗ trợ.” Dược Thiên sầu cũng cảnh báo trước: “Ngươi hãy nhớ kỹ, trừ phi là gặp phải kiếp nạn vô pháp hóa giải thì mới dùng đến khối lệnh bài này. Nói chỉ giúp được ngươi hóa giải ba lần kiếp nạn cho Dược gia mà thôi. Sau ba lằn. Vĩnh Trấn quốc sư sẽ thu hồi khối lệnh bài này, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ cho kỹ!”
Đối với một phàm nhân như Dược Vô sầu mà nói. Vĩnh Trấn quốc sư thanh danh ở trong Hoa Hạ quốc, so với danh đầu của mình còn vang dội hơn gấp mấy ngàn lần, ở trong mắt người bình thường. Vĩnh Trấn quốc sư chính là thần tiên và cũng là nhân vật chỉ dưới một người mà trên vạn người ở trong cảnh nội của Hoa Hạ quốc.
Nhờ vào khối lệnh bài này có thể hóa giải ba lần kiếp nạn! Đây không khác nào Vĩnh Trấn quốc sư cấp cho ta ba miếng kim bài miền tử ah!
Dược Vô Sầu cầm khối lệnh bài chí bảo, kích động nói: “Ta biết.., ta biết rồi! Nghe nói đương kim thánh Thượng sở dĩ có thể nắm giữ được phiến thiên hạ này, đều là nhờ vào thần thông của Vĩnh Trấn quốc sư giành lấy. Ta thường xuyên qua lại với nhóm quan lớn trong triều, nghe nói Vĩnh Trấn quốc sư không thích can dự vào việc triều chính. Nhưng nếu hắn đã mở miệng, thậm chí còn có thể trực tiếp quyết định người nào kế thừa ngai vàng Hoàng đế trong tương lai. Đại ca có báu vật quý giá như thế này mà lại cho ta. Vừa rồi quả là tiêu đệ suy nghĩ quá nhiều, mong đại ca lượng thứ!”
Nói đến đây, Dược Vô sầu khom lưng vái dài ba cái thật sâu.
Ngắm nhìn đệ đệ mình, toàn thân dính đầy hương vị con buôn. Dược Thiên sầu trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa. Chuyện ở nhân gian, hắn không muốn phải nhúng tay vào, bằng không kẻ dưới sẽ không bao giờ phục tùng!
Tuy hắn không muốn nhúng tay vào thế sự nhân gian. Nhưng vẫn cắn răng làm ra khối lệnh bài này, trong đó vừa có ý tứ báo ân phụ mẫu lão nhân gia, và cũng hy vọng có thế bảo trụ được con cháu ba đời của Dược gia sẽ bình yên vô sự.
Hôm nay hắn nhẫn tâm phế đi một cánh tay của đứa cháu trai, cũng là muốn cho Dược gia một cái giáo huấn khắc cốt minh tâm. Nếu như Dược gia tiếc phúc, dĩ nhiên sẽ tận lực không dùng đến khối lệnh bài này, như vậy không chỉ bảo trụ con cháu ba đời, mà năm sáu đời, thậm chí là chín mười đời sau thay mật vẫn có thể bảo tồn xuống dưới. Nếu hoang phí, ba lần cơ hội của khối lệnh bài này, một đời cũng chưa đủ dùng. Như vậy có thể nghĩ ra, con cháu đời sau của Dược gia nhân phẩm kém cỏi đến trình độ như thế nào ah!
Khi đang cúi đầu cảm tạ đại ca. Dược Vô sầu chợt nghe thấy một chuỗi thanh âm huyên náo truyền đến, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì đã không còn trông thấy bóng dáng của đại ca đâu nữa. Chỉ thấy phu nhân tay Mang bảo kiếm dẫn theo một đám người xông đến đây. Lúc này, hắn không khỏi tức giận, nếu không phải năm xưa nhất kiến chung tình thì hắn đâu có lấy cái hạng nữ nhân đanh đá chua ngoa như thế này.
“Kẻ nào dám hành hung con trai của ta? Ngươi mau kêu hắn lăn ra đây!” Vị phu nhân đanh đá chua ngoa, tay cầm bảo kiếm vung lên. Đồng thời cũng cho đám hạ nhân tìm kiếm bốn phía xung quanh, xem có thấy bóng dáng cái gã hỗn trướng kia không?
“Bốp!” Lúc này Dược Vô sầu nhanh chân bước qua giáng cho nàng một cái tát vang dội. Hơn nữa còn chỉ tay vào mật nàng mắng: “Đó là người không phải ngươi có thể mắng chửi? Xú bà Nương còn hồ nháo nữa ta liền bỏ ngươi đó!”
Hắn làm vậy, cũng là vì sợ đại ca nghe thấy những lời nói của lão bà mà phát sinh chuyện lớn. Nào ngờ phu nhân không có lĩnh tình của hắn mà giậm chân oa oa khóc ròng nói: “Ngươi dám đánh ta! Ta liều mạng với ngươi!”
Sau đó nàng tuốt kiếm chém lung tung, đuổi Dược Vô sầu chạy loạn khắp nơi, đám hạ nhân phải vội vàng chạy tới khuyên can, không để xảy ra án mạng....!
Lúc này, Dược Thiên sầu đã đến tiểu trấn nhỏ nằm ở dưới chân núi phía Nam, hắn nhẹ nhàng đáp xuống một gốc cây, đảo mắt ngắm nhìn quang cảnh nông thôn ruộng vườn xanh tươi bốn phía. Chợt nhìn thấy một đôi vợ chồng già mặc quần áo vải thô từ ngoài đồng đi về. Trên vai ông lão vác một chiếc cuốc, bên hông bà lão giắt một chiếc giỏ làm bằng trúc, bên trong thấy một ít rau xanh tươi non. Dọc theo đường đi hai người không ngừng nói cười, thoạt nhìn tinh thần phi thường khỏe mạnh!
Sau khi đưa mắt nhìn thấy hai vợ chồng ông lão vào trong nhà xong. Dược Thiên Sầu vẫn đứng im bất động như cũ, nghiêng tai lắng nghe bên trong nhà nói chuyện, khóe miệng không khỏi gợn lên một tia tiếu ý!
Bỗng nhiên Dược Thiên sầu chuyển mắt nhìn về nơi xa phía cuối chân trời. Đôi con ngươi trong mắt dần dần trở nên kiên định. Hắn đã quyết tâm, sẽ không khoan dung cho bất luận kẻ nào dám quấy rầy sự bình yên của nhân gian. Cho dù là Tam Dạ Ma Quân chí tôn Ma giới cũng không thể được.
Một cơn gió thổi qua, cành lá khẽ đong đưa, bóng người đứng trong tán cây cũng đã biến mất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.