Chương 173: Chuyện cũ.
Thiên Sầu
29/03/2013
Không thể không nói thực lực chiến đấu của Thanh Quang Tông phi thường cường hãn, trải qua mấy năm nay đối kháng cùng ma đạo, nhất là dưới tình huống tiến công quy mô của Huyết Ma Cung, những người còn sống sót đều là người bò ra từ cõi chết, không nói tu vi, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu sẽ không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Nhưng đám thủ hạ của Quan Vũ cũng không chút bình thường, vốn là đệ tử kiệt xuất của chính ma ba đại phái, khả năng sống sót được từ thí luyện tại Yêu Quỷ Vực, bọn họ cũng vốn không hề đơn giản. Bất quá đem hai bên so sánh, khẳng định chính Thanh Quang Tông có hại. Bên Quan Vũ đầu tiên là nhiều người, tu vi phổ biến còn cao hơn đối phương, lại thêm mấy năm nay cường hóa huấn luyện, năng lực hiệp đồng tác chiến thật sự mạnh mẽ.
Quan Vũ ngồi trên Xích Thố ở trên một ngọn núi nhìn phía dưới, Dược Thiên Sầu ngự kiếm rơi vào bên cạnh hắn, hai người nhìn nhau, lại cùng ngưng thần nhìn xuống.
Thanh Quang Tông chạy đi không bao lâu, liền bị đội ngũ hắc y nhân ngăn ở đây, những hắc y nhân tới sau đều đem bọn hắn vây quanh. Đám người Thanh Quang cũng đã biết không còn cơ hội sống sót, Ngô Bảo Như cho bọn họ lui thành một đoàn, sáu gã trưởng lão Nguyên Anh kỳ mở đường, liều mạng xông ra ngoài, kỳ vọng có thể chạy thoát một người hay một người, nhưng có thể sao?
Liên trưởng nhất liên hừ một tiếng, phất tay quát: “Giảo sát!” Một trăm hắc y nhân lấy ra tiễn phù ném tới, từng đạo hoàng quang bắn ra, đám người Thanh Quang Tông nhất thời bị đánh đến tay chân rối loạn. Tùy theo mà đến chính là một trăm thanh phi kiếm bay tới xuyên toa thông suốt, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, khi hắc y nhân đem phi kiếm thu hồi, trên mặt đất máu lưu một mảnh, đã tìm không được một cỗ thi thể hoàn chỉnh.
Chiến đấu cứ như vậy mà kết thúc. Quan Vũ nhìn phía dưới lắc đầu nói: “Lão đại, chỉ những người này dùng một đội nhân mã nhỏ là giải quyết, có cần điều ra một liên đội sao?”
“Cẩn thận một chút luôn luôn không sai, nhóm quân đội hậu bị chúng ta còn chưa sử dụng, còn chưa được bổ sung nhân viên, ít một người sẽ tạo nên việc xây dựng chế độ không được đầy đủ, đó chính là tổn thất, đem nhiều người đánh ít người sẽ càng an toàn hơn.” Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: “Chuẩn bị trở lại!”
Quan Vũ gật đầu, phóng ngựa chạy xuống phía dưới, phi vài vòng xác nhận những người của Thanh Quang Tông toàn bộ đã chết hết không còn người sống, toàn bộ nhất liên bắt tay nhau, Dược Thiên Sầu phi xuống phía dưới đem thần thức bao trùm, trong nháy mắt quay trở về Ô Thác Châu.
Liếc mắt nhìn phần chân tay bị cụt trên mặt đất, Lưu Chính Quang và Ngô Bảo Như hoàn toàn biến mất, chỉ là để bọn hắn chết quá thống khoái, cùng dự định ngày trước của mình có chút vượt ý liệu, trường kiếm bắn ra, bay khỏi nơi này.
Trở lại chỗ bốn người Tất Tử Thông, Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Khúc Bình Nhi trầm giọng nói: “Bọn hắn đều đã chết, bao quát tên trượng phu thái giám của ngươi, hiện tại có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích?”
“Dược huynh, các ngươi trò chuyện, chúng ta về trước.” Tất Tử Thông liếc mắt nhìn hai người nói. Ra vẻ bọn họ nói về chuyện như vậy, bốn người ở lại chỗ này xác thực có chút không quá phương tiện.
Dược Thiên Sầu gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm Khúc Bình Nhi, bốn người Tất Tử Thông ngự kiếm bay đi.
“Vì sao không nói lời nào? Ngươi còn nhớ rõ lời hứa hẹn ngày xưa với ta không? Ngươi có biết lần này ta tới là chuẩn bị lên Thanh Quang Tông tiếp ngươi? Ta chưa từng quên lời hứa hẹn đối với ngươi bao giờ.” Giọng nói của Dược Thiên Sầu thường thường nhàn nhạt, phảng phất như đang nói một chuyện không hề liên quan gì đến mình.
Khúc Bình Nhi thê lương thảm thiết cười nói: “Không phải ngươi đều đã thấy được sao? Ngươi còn muốn ta nói cái gì? Nói chung là ta xin lỗi ngươi.” Nói xong, nàng cầm ra một túi trữ vật tinh xảo đặt trong lòng ra vuốt nhẹ.
Con mắt Dược Thiên Sầu hơi khép lại, hắn liếc mắt liền nhận ra chính là chiếc túi trữ vật ngày xưa hắn đưa cho nàng. Khúc Bình Nhi đưa qua nói: “Linh thạch bên trong ta chưa từng dùng qua một viên, trả lại cho ngươi.”
Biểu tình trên mặt Dược Thiên Sầu âm trầm, nhìn không ra bất luận dao động gì, giọng nói bình thản: “Linh thạch ta còn rất nhiều, mua hết Thanh Quang Tông cũng còn dư dả. Con người của ta không phải là chính nhân quân tử, cũng phi thường ích kỷ, ngươi giả như thực sự muốn trả lại ta cái gì, vậy đem sự nỗ lực về đoạn cảm tình ta bỏ ra trả lại cho ta, ngươi có thể trả lại cho ta sao?”
“Ta…” Khúc Bình Nhi cầm túi trữ vật trong tay, những giọt nước mắt bắt đầu liên tục chảy xuống, nhìn Dược Thiên Sầu lắc đầu khóc nói: “Ngươi rốt cục muốn ta làm thế nào?”
“Ta đã nói qua, ta muốn ngươi cho ta một lời giải thích, lẽ nào điều này rất làm khó ngươi sao?” Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nói.
“Dược Thiên Sầu, ta cầu ngươi buông tha cho ta có được hay không, ngươi nghĩ còn cần phải giải thích sao?” Khúc Bình Nhi lắc đầu nói.
“Không cần sao? Được, ta giảng cho ngươi một chuyện cũ.” Dược Thiên Sầu nhìn nàng chậm rãi nói: “Nhà của ta tại Yến Tử Thành của Hoa Hạ đế quốc, ta nghĩ hẳn là ngươi cũng đừng đi qua vùng đó. Có một lần ta đi ra ngoài du ngoạn, ở ngay bên một dòng suối, nhìn thấy một nữ tử đang gội đầu, ta chỉ nhìn thoáng qua, liền thích nàng lập tức, không khỏi xem ngây người. Nhưng nàng kia sau khi phát hiện, nhìn ta hung hăng trừng mắt, liền ngự kiếm bay khỏi. Từ ngày đó trở đi, ta đối với nàng không thời khắc nào không tưởng niệm, cũng rốt cục biết được việc thần tiên trong truyền thuyết có thật, vì vậy chung quanh đau khổ tìm kiếm con đường tu tiên, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể được gặp lại nàng. Công phu không phụ lòng người, ta sau đó gia nhập Thanh Quang Tông, trùng hợp chính là nữ tử ta tha thiết ước mơ cũng là đệ tử Thanh Quang Tông. Phương thức hai người gặp mặt cũng hết sức buồn cười, lúc nữ đệ tử đang tắm dưới hồ lại bị ta vô ý gặp được. Ta nghĩ ta nói đến nơi đây, ngươi hẳn là nên biết ta đang nói a phải không?”
“Yến Tử Thành…Yến Tử Thành…” Khúc Bình Nhi thì thào nói nhỏ, tựa hồ đang hồi tưởng điều gì, một lúc lâu mới bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Thanh niên nhân kia chính là ngươi?”
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: “Đúng, ngươi nghĩ tới rồi sao! Ta từ ngày đầu tiên gia nhập tu chân giới, mãi cho đến hiện tại, có thể nói làm tất cả là vì ngươi, lẽ nào ta nỗ lực nhiều như vậy, còn ngươi dù một lời giải thích cũng không có sao? Khúc Bình Nhi, lẽ nào ngươi quyết tuyệt với ta như vậy? Dù một lý do cho ta tử tâm cũng không cấp, không phải quá tuyệt tình hay sao?”
“Ta…ta…” Khúc Bình Nhi có điểm nói không ra lời, nàng thực sự không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại có mối tình thắm thiết với nàng như thế.
“Ta cái gì ta? Đem lý do vì sao ngươi ở cùng một chỗ với Lưu Chính Quang nói cho ta biết, từ ngày hôm nay ở Bách Hoa Cốc nhìn thấy ngươi, lại biết chuyện của ngươi, ta vẫn tin tưởng ngươi có nỗi khổ tâm, ta vẫn đều tin tưởng.” Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng như rất thâm tình, rất có cảm giác giống như lang bà ngoại đang dụ dỗ hài tử.
Sau một phen lăn qua lăn lại, khớp hàm cắn chặt của Khúc Bình Nhi bị hắn mở ra. Nguyên lai, ngày xưa sau khi Lưu Chính Quang gặp chuyện không may tại Bách Hoa Cốc, chưởng môn Lưu Trường Thanh của Thanh Quang Tông giận dữ, thiếu chút nữa giết chết Khúc Bình Nhi, sư phụ nàng là Lý Như Lan toàn lực liều mạng đắc tội chưởng môn bảo vệ cho nàng. Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như thế bỏ qua, mà sau khi Lưu Chính Quang lành vết thương, cũng trước sau như một quấn quýt lấy Khúc Bình Nhi, người sau trong lòng có Dược Thiên Sầu tự nhiên không hề để ý đến hắn. Kỳ thực nếu như không phải lần này Dược Thiên Sầu đem chuyện của Lưu Chính Quang lộ ra, đến bây giờ đại đa số những người trong Thanh Quang Tông cũng không biết Lưu Chính Quang rốt cục bị thương thế nào, dù là Khúc Bình Nhi đến bây giờ cũng không biết hắn là một tên thái giám.
Sau đó, sư phụ Lý Như Lan của nàng phạm vào một lỗi lầm không lớn cũng không nhỏ, trên thực tế có ai mà không từng phạm sai? Nhưng dù sao từng đắc tội chưởng môn, Lưu Trường Thành mượn công chế tư, nhất định muốn đưa Lý Như Lan vào chỗ chết. Để cứu sư phụ, Khúc Bình Nhi không thể không cầu Lưu Chính Quang, người sau vui vẻ đáp ứng, nhưng chỉ có một điều kiện, Khúc Bình Nhi phải cùng hắn kết làm tu chân đạo lữ.
Một bên là lời hứa hẹn với người trong lòng, một bên là sư phụ ân như cha mẹ, Khúc Bình Nhi thật khó khăn lựa chọn, cuối cùng vì cứu sư phụ nên đáp ứng đối phương. Kết quả sư phụ được cứu, nàng cũng trở thành song tu đạo lữ của Lưu Chính Quang.
Sự tình trải qua vốn cẩu huyết như thế. Dược Thiên Sầu nghĩ không ra việc này nháo đến cùng còn có nguyên nhân do chính mình, bất quá ngẫm lại cũng thoải mái, cũng may mình đem thiến Lưu Chính Quang, tên vương bát đản không còn biện pháp đối phó Khúc Bình Nhi. Bất quá làm hắn nghĩ không ra chính là một tên thái giám làm sao cùng Khúc Bình Nhi song tu. Dược Thiên Sầu sắc mặt quái dị hỏi: “Lưu Chính Quang bị ta thiến, các ngươi…song tu…cái kia…”
Khúc Bình Nhi không phải kẻ ngu si, tự nhiên hiểu được lời hắn nói, lắc đầu cười khổ: “Cho tới bây giờ ta không cho hắn chạm qua thân thể của ta, vì vậy hắn bình thường hay xuất thủ đánh ta, ban đầu ta còn cho rằng…Ai biết hắn bị ngươi…” Nàng dừng một chút, cắn răng nói: “Thực sự biến thái!”
Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, truy hỏi: “Ngươi nói đến hiện tại ngươi không cho hắn chạm qua thân thể của ngươi, vậy chẳng lẽ ngươi không phải…” Lời tuy chưa nói xong, Khúc Bình Nhi hiểu được hắn đang muốn nói gì, ngượng ngùng gật đầu, nhưng lập tức sắc mặt tối sầm nói: “Vậy thì thế nào đây? Tu chân giới hiện tại ai không biết ta là song tu đạo lữ của hắn.”
“Oa ha ha…” Dược Thiên Sầu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lên một trận điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.