Chương 823: Cự tuyệt lời mời
Thiên Sầu
05/09/2013
Chia xong đồ vật, Đỗ Phong và Hỏa Vân Long liền cáo từ, bọn họ phải trở về cửa hàng của mình có chuyện cần xử lý. Vấn đề còn lại chính là Tứ Thông thương hội phải trả tiền thuê cho nhân thủ từng tuyển chọn tới làm việc cho Tứ Thông lúc trước.
Ngày trước khi thuê người Mục Thiên Kiều từng nói qua, sẽ xuất ra một phần mười số thu nhấp có được trong Thần Khư Cảnh chia đều cho mọi người.
Hôm nay số người trở về bao quát Mục Thiên Kiều tổng cộng có mười bảy người, một phần mười của hai trăm ức thần phẩm linh thạch chính là hai mươi ức, về phần những người đã chết, tự nhiên không có tư cách được chia phần.
Mỗi người được hơn một ức thần phẩm linh thạch, phần này đối với hơn mười tán tu mà nói, quả thực có chút khó tin, song song cũng có chút thấp thỏm, không biết Tứ Thông thương hội có thực hiện lời hứa hẹn trước kia hay không, đây không phải là số tiền trinh a!
Nhưng quả nhiên Mục Thiên Kiều nói chuyện giữ lời, sau khi hạch toán hoàn tất cùng mọi người, sau đó nói: "Mọi người cũng biết Tứ Thông thương hội đang trắc trở, tiền mặt chưa thể lấy ra. Mọi người nguyện ý lấy tiên thảo giá trị tương đương mang đi, hay chờ bán xong đồ vật có linh thạch, tùy theo ý của mọi người, Tứ Thông không miễn cưỡng."
Mọi người nhìn nhau, Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm mọi người, hờ hững nói: "Ta không có lòng tham, lần này có thể phân chia nhiều như vậy hoàn toàn là chiếm tiện nghi của Ly Hỏa cung và Linh Tu môn. Số lẻ ta không cần, chờ sau khi bán xong đồ vật, cho ta một ức thần phẩm linh thạch là được."
Dưới ánh mắt nhìn kỹ không chút hảo ý của hắn, trong lòng mọi người nhảy mạnh, lúc này có người nhược nhược nói: "Ta cũng không lòng tham, nhưng ta không muốn chờ, hiện tại cho ta tiên thảo giá trị một ức thần phầm linh thạch là được chứ?"
Mục Thiên Kiều đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu đầy thâm ý, lúc này nhìn người nọ mỉm cười nói: "Không thành vấn đề." Sau đó lập tức lấy ra số tiên thảo tương đương giá thị trường cấp cho người nọ, song phương trả xong liền ký ước ngọc điệp, người nọ lập tức chạy ra không quay đầu lại.
Có người đi đầu giao dịch thành công, những người khác cũng lập tức đưa ra yêu cầu giống như vậy, Mục Thiên Kiều cũng không hề có chút làm khó, rất nhanh liền thực hiện lời hứa hẹn, đảo mắt đội ngũ liền tan vỡ. Lúc này trong số những người Tứ Thông thuê mướn chỉ còn lại Dược Thiên Sầu và Đào Trung vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Mục Thiên Kiều nhìn Đào Trung thản nhiên cười, Đào Trung ở trong Thần Khư Cảnh khi gặp thời gian nguy cấp luôn đứng ra ổn định nhân tâm, nếu như không phải bởi vì hắn, chỉ sợ khi Dược Thiên Sầu còn chưa quay về, đội ngũ đã bị tản mất.
"Lần này thật phải cảm tạ ngươi, bằng không ta sợ rằng không về được." Mục Thiên Kiều hạ thấp người thi lễ, cười nói: "Ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, chỉ cần trong năng lực của ta, ta nhất định tận lực thỏa mãn."
Đào Trung trầm ngâm chậm rãi nói: "Ta nghĩ muốn kết thúc cuộc đời tán tu, không biết có thể gia nhấp Tứ Thông thương hội được không?"
Người bên trong cửa hàng song song sừng sốt, Mục Thiên Kiều sau thoáng kinh ngạc nhìn về phía phụ thân, Mục Binh phục hồi lại tinh thần, gật đầu cười nói: "Nếu như ngươi không chê Tứ Thông thương hội nghèo túng, ta giờ hai tay hoan nghênh ngươi gia nhấp."
Lúc này Đào Trung lộ ra dáng tươi cười chắp tay nói: "Tạ ơn hội trưởng thu lưu, từ hôm nay trở đi, Đào Trung sẽ toàn tâm hiệu lực cho Tứ Thông thương hội."
Ngay lúc Tứ Thông thương hội nghèo túng lại có người chịu gia nhấp hiệu lực, nhất thời làm tinh thần ba người Mục Binh rung lên, Nam Thiên Long vỗ mạnh lên vai Đào Trung, hưng phấn nói: "Hay lắm! Sau này là người một nhà rồi."
Mắt thấy bầu không khí vui vẻ trong cửa hàng, Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói: "Việc này rốt cục kết thúc vui vẻ, nói vậy qua vài ngày hẳn có thể lấy được một ức thần phẩm linh thạch tiền thuê, tại hạ cáo từ trước." Hắn hướng mấy người chắp tay, đi nhanh ra ngoài.
"Dược Thiên Sầu!" Mục Thiên Kiều gọi hắn, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mấy người, đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu cắn môi nói: "Muốn chiếm dụng một chút thời gian của ngươi, có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng."
"Chuyện gì?" Dược Thiên Sầu đứng ở cửa hồ nghi nói.
Mục Thiên Kiều quay đầu lại đưa mắt nhìn phụ thân của mình, sau đó đưa tay chỉ ra ngoài nói: "Có thể tìm một địa phương yên lặng để nói chuyện không?"
Nha đầu này làm cái quý gì? Dược Thiên Sầu dừng một chút, không cho là đúng nhún vai nói: "Tùy tiện!"
Mục Thiên Kiều bắn lên khoảng không bay đi, Dược Thiên Sầu theo sát phía sau. Hai người rất nhanh bay qua một dãy cửa hàng trên sân rộng, thâm nhấp vào núi non phấp phồng mang mang, thẳng đến khi không còn nhìn thấy vẻ phồn hoa phía sau, trước mắt chỉ còn lại sự hoang vắng, Mục Thiên Kiều mới rơi xuống trên đỉnh một tòa núi đá.
Dược Thiên Sầu thoáng dừng lại trên không trung, nghi hoặc rơi xuống núi đá. Mục Thiên Kiều vóc người xinh xắn lanh lợi đứng trước mắt đang đưa lưng về phía hắn, một thân váy áo màu chàm theo gió phiêu động, mái tóc dài theo gió phất phới...
Ánh mắt Dược Thiên Sầu cảnh giác nhìn núi non bằng đá hoa cương phấp phồng bốn phía chung quan, không biết nữ nhân này đưa mình tới địa phương hèo lánh như vậy làm gì, vạn nhất chính mình bị phi lễ, có kêu la rát cổ họng cũng không ai có thể nghe được.
"Xuy xuy!" Mục Thiên Kiều quay lại nhìn thấy hình dạng này của hắn, nhịn không được phì cười nói: "Ngươi cần thận cảnh giác như vậy làm gì? Bằng bản lĩnh của ngươi, chẳng lẽ còn sợ ta sao?"
Dược Thiên Sầu thu hồi tâm tư kỳ quái, ho khan một tiếng nói: "Mục tiểu thư, rốt cục ngươi muốn nói gì, vì sao lại phải chạy tới đây nói?"
"Có thể nhìn ra được, ngươi không phải là người thiếu tiền dùng." Mục Thiên Kiều nhìn không chuyển mắt hỏi: "Ngươi vì sao phải giúp ta?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười ngần ra nói: "Ta không thiếu tiền dùng? Nói đùa gì vậy, ta quả thật quá thiếu tiền dùng, nếu không thiếu tiền ta còn vào Thần Khư Cảnh làm gì?"
Mục Thiên Kiều mỉm cười từ chối cho ý kiến nhẹ lắc đầu nói: "Ngươi đáp ta trước, ngươi vì sao giúp ta?"
Dược Thiên Sầu không nói gì chỉ chỉ bốn phía nói: "Mục tiểu thư, ngươi kéo ta tới đây không chỉ vì hỏi chuyện này đi?"
"Không nên nói sang chuyện khác, trả lời ta." Mục Thiên Kiều ép hỏi.
Dược Thiên Sầu sờ sờ trán, vô lực nói: "Được rồi! Thứ nhất, ta xác thực là vì tiền. Thứ hai, con người ta tuy rằng tâm địa thiện lương, nhưng cũng không có tận lực muốn đi giúp ngươi. Chỉ thuận thế mà làm thôi."
Mục Thiên Kiều lặng lẽ, một lúc lâu sau ánh mắt lóe ra theo dõi hắn cắn môi nói: "Vậy ngươi nghĩ ta thế nào?"
Dược Thiên Sầu khẽ nhếch môi, sững sờ tại chỗ, rốt cục phản ứng ra chút gì, khóe miệng co quắp, cười khổ nói: "Mục Thiên Kiều, ta nghĩ ngươi khả năng có chút hiểu lầm rồi, sở dĩ ta giúp ngươi, cũng không phải là có ý nghĩ gì với ngươi. Nói thật ra, chỉ là thấy một nữ nhân lại có thể kiên cường như ngươi làm cho ta có chút bội phục, cho nên mới xuất thủ tương trợ, tuyệt đối không có bất luận ý tứ gì khác."
Trên mặt Mục Thiên Kiều hơi biến sắc, có chút miễn cưỡng cười nói: "Nguyên lai là ta tự mình đa tình, xem ra mị lực của ta còn không đủ để hấp dẫn ngươi."
"Nói không thể nói như vậy." Dược Thiên Sầu xòe hai tay, thẳng thắn thành khẩn nói: "Nói thật ra ngươi rất có mị lực, ta rất thích ý phi lễ ngươi một phen, nhưng sau đó nếu bỏ rơi ngươi không để ý, nói vậy ngươi cũng không cam tâm tình nguyện, ta cũng không nghĩ muốn làm ra loại chuyện này đối với nữ nhân như ngươi."
Lời này xác thực thẳng thắn thành khẩn, thẳng thắn thành khẩn tới mức có điểm quá phận, làm gương mặt Mục Thiên Kiều hiện lên một tia ngượng ngùng. Nhưng nàng
Cũng là người quả đoán, miễn cưỡng trấn định xuống tới nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính đi! Ta có khả năng giữ lại ngươi trong Tứ Thông thương hội hay không?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu hết lời để nói.
Mục Thiên Kiều xua tay giải thích: "Ngươi đừng hiểu sai, không hỗn loạn việc nam nữ, thuần túy là hi vọng ngươi có thể gia nhấp Tứ Thông thương hội của ta."
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn nàng, hỏi: "Vì sao hi vọng ta gia nhấp Tứ Thông thương hội?"
"Bởi vì Tứ Thông thương hội đang có nhu cầu cấp bách tìm người có thể bang trợ chúng ta đi ra khốn cảnh, ta tin tưởng ngươi chính là người chúng ta cần." Mục Thiên Kiều thành khẩn nói.
Nói tới chính sự, Dược Thiên Sầu lập tức không chút khách khí, nhướng mày nói: "Ngươi cũng quá để mắt ta...Ngươi nghĩ trong Tứ Thông thương hội sẽ có địa phương nào có thể hấp dẫn được ta gia nhấp sao?"
Mục Thiên Kiều cắn môi nói: "Ngươi có thể đưa ra điều kiện ngươi muốn, sau đó chúng ta nhìn nhìn lại có thể thỏa mãn được ngươi không."
"Ta không cần đề ra bất luận điều kiện gì." Dược Thiên Sầu xua tay cười nói: "Bởi vì ta không có năng lực như ngươi nói, ta chỉ thích làm một tán tu tự do tự tại...Mục tiểu thư, ngươi đưa ta tới nơi đây, mục đích chủ yếu là vì chuyện này sao?"
"Không suy nghĩ lại hay sao?" Vừa nói ra, thấy hắn không chút do dự lắc đầu cự tuyệt, Mục Thiên Kiều cười khổ nói: "Xem ra Tứ Thông thương hội chúng ta rất khó lưu lại người có năng lực."
Dược Thiên Sầu từ chối cho ý kiến cười cười, hắn không phải là loại người chỉ cần người ta có thành ý liền có thể đả động được hắn, bất kể là vì chuyện gì. Hắn mặc kệ Tứ Thông thương hội lớn hay nhỏ, chủ yếu là hắn không có khả năng trở thành thuộc hạ cho người khác quản lý. Huống chi chỉ là một Tứ Thông thương hội nho nhỏ, căn bản không đủ cho hắn thi tri én hoài bão to lớn.
"Kỳ thực ta có một kiến nghị không tệ." Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Ngươi hẳn nên tiếp tục bảo trì quan hệ với Linh Tu môn và Ly Hỏa cung, tin tưởng đối với Tứ Thông thương hội sẽ có bang trợ không nhỏ."
"Sợ trèo cao không nổi." Mục Thiên Kiều lắc đầu cười khổ nói.
"Đây không phải tác phong của Mục tiểu thư ngươi, không thử xem làm sao mà biết?" Dược Thiên Sầu điểm tới liền thôi, ôm quyền nói: "Được rồi, Dược mỗ còn có việc, cáo từ trước." Nói xong cũng không quay đầu lại bắn lên khoảng không bay đi.
Mục Thiên Kiều nhìn theo bóng người đi xa, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu tình tâm lực tiểu tụy, sau một trận thất lạc, hít sâu một hơi, lấy đủ tinh thần rất nhanh bay trở về.
Ngay cửa hàng Tứ Thông thương hội, Đỗ Phong và Hỏa Vân Long cùng đến, hai người nhìn nhau sừng sốt. Mục Binh từ bên trong rất nhanh đi ra hành lễ nói: "Hai vị quý khách, thỉnh vào bên trong."
Đỗ Phong liếc mắt nhìn vào trong, ha hả phất tay nói: "Mục hội trưởng khách khí, vừa vặn đi ngang qua, ta còn có chút việc, sau này trở lại quấy rầy."
Hỏa Vân Long ở bên cạnh lại hỏi thẳng: "Mục hội trưởng, Dược Thiên Sầu đâu? Người đi đâu rồi?"
Mục Binh còn chưa đáp lời, đã có người nói: "Dược Thiên Sầu đã đi." Mấy người quay đầu nhìn lại, phát hiện Mục Thiên Kiều đang tươi cười đi tới, đôi mắt Đỗ Phong và Hỏa Vân Long cùng sáng ngời. Sau khi khách sáo một phen, Hỏa Vân Long lại hỏi: "Mục cô nương có biết Dược Thiên Sầu đi đâu không?"
"Ta xem thấy hắn đi về hướng này, hẳn còn đang ở vùng này thôi!" Mục Thiên Kiều chần chờ nói.
Hỏa Vân Long nhìn thoáng qua chung quanh, lúc này chắp tay nói: "Ta đi tìm thử xem, cáo từ trước." Nói xong liền rời đi, Đỗ Phong cũng đồng dạng chắp tay cáo từ...
Ngày trước khi thuê người Mục Thiên Kiều từng nói qua, sẽ xuất ra một phần mười số thu nhấp có được trong Thần Khư Cảnh chia đều cho mọi người.
Hôm nay số người trở về bao quát Mục Thiên Kiều tổng cộng có mười bảy người, một phần mười của hai trăm ức thần phẩm linh thạch chính là hai mươi ức, về phần những người đã chết, tự nhiên không có tư cách được chia phần.
Mỗi người được hơn một ức thần phẩm linh thạch, phần này đối với hơn mười tán tu mà nói, quả thực có chút khó tin, song song cũng có chút thấp thỏm, không biết Tứ Thông thương hội có thực hiện lời hứa hẹn trước kia hay không, đây không phải là số tiền trinh a!
Nhưng quả nhiên Mục Thiên Kiều nói chuyện giữ lời, sau khi hạch toán hoàn tất cùng mọi người, sau đó nói: "Mọi người cũng biết Tứ Thông thương hội đang trắc trở, tiền mặt chưa thể lấy ra. Mọi người nguyện ý lấy tiên thảo giá trị tương đương mang đi, hay chờ bán xong đồ vật có linh thạch, tùy theo ý của mọi người, Tứ Thông không miễn cưỡng."
Mọi người nhìn nhau, Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm mọi người, hờ hững nói: "Ta không có lòng tham, lần này có thể phân chia nhiều như vậy hoàn toàn là chiếm tiện nghi của Ly Hỏa cung và Linh Tu môn. Số lẻ ta không cần, chờ sau khi bán xong đồ vật, cho ta một ức thần phẩm linh thạch là được."
Dưới ánh mắt nhìn kỹ không chút hảo ý của hắn, trong lòng mọi người nhảy mạnh, lúc này có người nhược nhược nói: "Ta cũng không lòng tham, nhưng ta không muốn chờ, hiện tại cho ta tiên thảo giá trị một ức thần phầm linh thạch là được chứ?"
Mục Thiên Kiều đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu đầy thâm ý, lúc này nhìn người nọ mỉm cười nói: "Không thành vấn đề." Sau đó lập tức lấy ra số tiên thảo tương đương giá thị trường cấp cho người nọ, song phương trả xong liền ký ước ngọc điệp, người nọ lập tức chạy ra không quay đầu lại.
Có người đi đầu giao dịch thành công, những người khác cũng lập tức đưa ra yêu cầu giống như vậy, Mục Thiên Kiều cũng không hề có chút làm khó, rất nhanh liền thực hiện lời hứa hẹn, đảo mắt đội ngũ liền tan vỡ. Lúc này trong số những người Tứ Thông thuê mướn chỉ còn lại Dược Thiên Sầu và Đào Trung vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Mục Thiên Kiều nhìn Đào Trung thản nhiên cười, Đào Trung ở trong Thần Khư Cảnh khi gặp thời gian nguy cấp luôn đứng ra ổn định nhân tâm, nếu như không phải bởi vì hắn, chỉ sợ khi Dược Thiên Sầu còn chưa quay về, đội ngũ đã bị tản mất.
"Lần này thật phải cảm tạ ngươi, bằng không ta sợ rằng không về được." Mục Thiên Kiều hạ thấp người thi lễ, cười nói: "Ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, chỉ cần trong năng lực của ta, ta nhất định tận lực thỏa mãn."
Đào Trung trầm ngâm chậm rãi nói: "Ta nghĩ muốn kết thúc cuộc đời tán tu, không biết có thể gia nhấp Tứ Thông thương hội được không?"
Người bên trong cửa hàng song song sừng sốt, Mục Thiên Kiều sau thoáng kinh ngạc nhìn về phía phụ thân, Mục Binh phục hồi lại tinh thần, gật đầu cười nói: "Nếu như ngươi không chê Tứ Thông thương hội nghèo túng, ta giờ hai tay hoan nghênh ngươi gia nhấp."
Lúc này Đào Trung lộ ra dáng tươi cười chắp tay nói: "Tạ ơn hội trưởng thu lưu, từ hôm nay trở đi, Đào Trung sẽ toàn tâm hiệu lực cho Tứ Thông thương hội."
Ngay lúc Tứ Thông thương hội nghèo túng lại có người chịu gia nhấp hiệu lực, nhất thời làm tinh thần ba người Mục Binh rung lên, Nam Thiên Long vỗ mạnh lên vai Đào Trung, hưng phấn nói: "Hay lắm! Sau này là người một nhà rồi."
Mắt thấy bầu không khí vui vẻ trong cửa hàng, Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói: "Việc này rốt cục kết thúc vui vẻ, nói vậy qua vài ngày hẳn có thể lấy được một ức thần phẩm linh thạch tiền thuê, tại hạ cáo từ trước." Hắn hướng mấy người chắp tay, đi nhanh ra ngoài.
"Dược Thiên Sầu!" Mục Thiên Kiều gọi hắn, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mấy người, đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu cắn môi nói: "Muốn chiếm dụng một chút thời gian của ngươi, có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng."
"Chuyện gì?" Dược Thiên Sầu đứng ở cửa hồ nghi nói.
Mục Thiên Kiều quay đầu lại đưa mắt nhìn phụ thân của mình, sau đó đưa tay chỉ ra ngoài nói: "Có thể tìm một địa phương yên lặng để nói chuyện không?"
Nha đầu này làm cái quý gì? Dược Thiên Sầu dừng một chút, không cho là đúng nhún vai nói: "Tùy tiện!"
Mục Thiên Kiều bắn lên khoảng không bay đi, Dược Thiên Sầu theo sát phía sau. Hai người rất nhanh bay qua một dãy cửa hàng trên sân rộng, thâm nhấp vào núi non phấp phồng mang mang, thẳng đến khi không còn nhìn thấy vẻ phồn hoa phía sau, trước mắt chỉ còn lại sự hoang vắng, Mục Thiên Kiều mới rơi xuống trên đỉnh một tòa núi đá.
Dược Thiên Sầu thoáng dừng lại trên không trung, nghi hoặc rơi xuống núi đá. Mục Thiên Kiều vóc người xinh xắn lanh lợi đứng trước mắt đang đưa lưng về phía hắn, một thân váy áo màu chàm theo gió phiêu động, mái tóc dài theo gió phất phới...
Ánh mắt Dược Thiên Sầu cảnh giác nhìn núi non bằng đá hoa cương phấp phồng bốn phía chung quan, không biết nữ nhân này đưa mình tới địa phương hèo lánh như vậy làm gì, vạn nhất chính mình bị phi lễ, có kêu la rát cổ họng cũng không ai có thể nghe được.
"Xuy xuy!" Mục Thiên Kiều quay lại nhìn thấy hình dạng này của hắn, nhịn không được phì cười nói: "Ngươi cần thận cảnh giác như vậy làm gì? Bằng bản lĩnh của ngươi, chẳng lẽ còn sợ ta sao?"
Dược Thiên Sầu thu hồi tâm tư kỳ quái, ho khan một tiếng nói: "Mục tiểu thư, rốt cục ngươi muốn nói gì, vì sao lại phải chạy tới đây nói?"
"Có thể nhìn ra được, ngươi không phải là người thiếu tiền dùng." Mục Thiên Kiều nhìn không chuyển mắt hỏi: "Ngươi vì sao phải giúp ta?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười ngần ra nói: "Ta không thiếu tiền dùng? Nói đùa gì vậy, ta quả thật quá thiếu tiền dùng, nếu không thiếu tiền ta còn vào Thần Khư Cảnh làm gì?"
Mục Thiên Kiều mỉm cười từ chối cho ý kiến nhẹ lắc đầu nói: "Ngươi đáp ta trước, ngươi vì sao giúp ta?"
Dược Thiên Sầu không nói gì chỉ chỉ bốn phía nói: "Mục tiểu thư, ngươi kéo ta tới đây không chỉ vì hỏi chuyện này đi?"
"Không nên nói sang chuyện khác, trả lời ta." Mục Thiên Kiều ép hỏi.
Dược Thiên Sầu sờ sờ trán, vô lực nói: "Được rồi! Thứ nhất, ta xác thực là vì tiền. Thứ hai, con người ta tuy rằng tâm địa thiện lương, nhưng cũng không có tận lực muốn đi giúp ngươi. Chỉ thuận thế mà làm thôi."
Mục Thiên Kiều lặng lẽ, một lúc lâu sau ánh mắt lóe ra theo dõi hắn cắn môi nói: "Vậy ngươi nghĩ ta thế nào?"
Dược Thiên Sầu khẽ nhếch môi, sững sờ tại chỗ, rốt cục phản ứng ra chút gì, khóe miệng co quắp, cười khổ nói: "Mục Thiên Kiều, ta nghĩ ngươi khả năng có chút hiểu lầm rồi, sở dĩ ta giúp ngươi, cũng không phải là có ý nghĩ gì với ngươi. Nói thật ra, chỉ là thấy một nữ nhân lại có thể kiên cường như ngươi làm cho ta có chút bội phục, cho nên mới xuất thủ tương trợ, tuyệt đối không có bất luận ý tứ gì khác."
Trên mặt Mục Thiên Kiều hơi biến sắc, có chút miễn cưỡng cười nói: "Nguyên lai là ta tự mình đa tình, xem ra mị lực của ta còn không đủ để hấp dẫn ngươi."
"Nói không thể nói như vậy." Dược Thiên Sầu xòe hai tay, thẳng thắn thành khẩn nói: "Nói thật ra ngươi rất có mị lực, ta rất thích ý phi lễ ngươi một phen, nhưng sau đó nếu bỏ rơi ngươi không để ý, nói vậy ngươi cũng không cam tâm tình nguyện, ta cũng không nghĩ muốn làm ra loại chuyện này đối với nữ nhân như ngươi."
Lời này xác thực thẳng thắn thành khẩn, thẳng thắn thành khẩn tới mức có điểm quá phận, làm gương mặt Mục Thiên Kiều hiện lên một tia ngượng ngùng. Nhưng nàng
Cũng là người quả đoán, miễn cưỡng trấn định xuống tới nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính đi! Ta có khả năng giữ lại ngươi trong Tứ Thông thương hội hay không?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu hết lời để nói.
Mục Thiên Kiều xua tay giải thích: "Ngươi đừng hiểu sai, không hỗn loạn việc nam nữ, thuần túy là hi vọng ngươi có thể gia nhấp Tứ Thông thương hội của ta."
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn nàng, hỏi: "Vì sao hi vọng ta gia nhấp Tứ Thông thương hội?"
"Bởi vì Tứ Thông thương hội đang có nhu cầu cấp bách tìm người có thể bang trợ chúng ta đi ra khốn cảnh, ta tin tưởng ngươi chính là người chúng ta cần." Mục Thiên Kiều thành khẩn nói.
Nói tới chính sự, Dược Thiên Sầu lập tức không chút khách khí, nhướng mày nói: "Ngươi cũng quá để mắt ta...Ngươi nghĩ trong Tứ Thông thương hội sẽ có địa phương nào có thể hấp dẫn được ta gia nhấp sao?"
Mục Thiên Kiều cắn môi nói: "Ngươi có thể đưa ra điều kiện ngươi muốn, sau đó chúng ta nhìn nhìn lại có thể thỏa mãn được ngươi không."
"Ta không cần đề ra bất luận điều kiện gì." Dược Thiên Sầu xua tay cười nói: "Bởi vì ta không có năng lực như ngươi nói, ta chỉ thích làm một tán tu tự do tự tại...Mục tiểu thư, ngươi đưa ta tới nơi đây, mục đích chủ yếu là vì chuyện này sao?"
"Không suy nghĩ lại hay sao?" Vừa nói ra, thấy hắn không chút do dự lắc đầu cự tuyệt, Mục Thiên Kiều cười khổ nói: "Xem ra Tứ Thông thương hội chúng ta rất khó lưu lại người có năng lực."
Dược Thiên Sầu từ chối cho ý kiến cười cười, hắn không phải là loại người chỉ cần người ta có thành ý liền có thể đả động được hắn, bất kể là vì chuyện gì. Hắn mặc kệ Tứ Thông thương hội lớn hay nhỏ, chủ yếu là hắn không có khả năng trở thành thuộc hạ cho người khác quản lý. Huống chi chỉ là một Tứ Thông thương hội nho nhỏ, căn bản không đủ cho hắn thi tri én hoài bão to lớn.
"Kỳ thực ta có một kiến nghị không tệ." Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Ngươi hẳn nên tiếp tục bảo trì quan hệ với Linh Tu môn và Ly Hỏa cung, tin tưởng đối với Tứ Thông thương hội sẽ có bang trợ không nhỏ."
"Sợ trèo cao không nổi." Mục Thiên Kiều lắc đầu cười khổ nói.
"Đây không phải tác phong của Mục tiểu thư ngươi, không thử xem làm sao mà biết?" Dược Thiên Sầu điểm tới liền thôi, ôm quyền nói: "Được rồi, Dược mỗ còn có việc, cáo từ trước." Nói xong cũng không quay đầu lại bắn lên khoảng không bay đi.
Mục Thiên Kiều nhìn theo bóng người đi xa, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu tình tâm lực tiểu tụy, sau một trận thất lạc, hít sâu một hơi, lấy đủ tinh thần rất nhanh bay trở về.
Ngay cửa hàng Tứ Thông thương hội, Đỗ Phong và Hỏa Vân Long cùng đến, hai người nhìn nhau sừng sốt. Mục Binh từ bên trong rất nhanh đi ra hành lễ nói: "Hai vị quý khách, thỉnh vào bên trong."
Đỗ Phong liếc mắt nhìn vào trong, ha hả phất tay nói: "Mục hội trưởng khách khí, vừa vặn đi ngang qua, ta còn có chút việc, sau này trở lại quấy rầy."
Hỏa Vân Long ở bên cạnh lại hỏi thẳng: "Mục hội trưởng, Dược Thiên Sầu đâu? Người đi đâu rồi?"
Mục Binh còn chưa đáp lời, đã có người nói: "Dược Thiên Sầu đã đi." Mấy người quay đầu nhìn lại, phát hiện Mục Thiên Kiều đang tươi cười đi tới, đôi mắt Đỗ Phong và Hỏa Vân Long cùng sáng ngời. Sau khi khách sáo một phen, Hỏa Vân Long lại hỏi: "Mục cô nương có biết Dược Thiên Sầu đi đâu không?"
"Ta xem thấy hắn đi về hướng này, hẳn còn đang ở vùng này thôi!" Mục Thiên Kiều chần chờ nói.
Hỏa Vân Long nhìn thoáng qua chung quanh, lúc này chắp tay nói: "Ta đi tìm thử xem, cáo từ trước." Nói xong liền rời đi, Đỗ Phong cũng đồng dạng chắp tay cáo từ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.