Chương 714: Cửa vào Ma giới
Thiên Sầu
05/09/2013
Dược Thiên Sầu nhất thời nở nụ cười, sư phụ nói không sai, lão tiểu tử rốt cục đã đặt quyết tâm đột phá tu vi chính mình.
"Sai nha." Lộng Trúc bỗng nhiên vỗ đùi, chỉ vào mũi Dược Thiên Sầu hỏi: "Bằng tu vi của ngươi, chúng ta trước sau ly khai Huyền Huyền Đảo, ngươi thế nào lại chạy về Yêu Quỷ Vực trước cả ta? Bên trong đây khẳng định có ẩn tình gì, thành thật khai ra đi."
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngần ra, thứ này thật đúng là không thể giải thích, đúng là hắn trở lại trước, còn không chỉ là một chút thời gian, còn gối đầu lên đùi mỹ nhân ăn no rồi ngủ một giấc. Hắn sờ sờ mũi cười nói: "Ta tu luyện một môn pháp quyết đào mạng, chính dùng tốc độ tăng trưởng, cho nên mới về sớm hơn ngươi." Nếu giải thích cũng không rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là bào thủ bí mật ô Thác Châu.
Lộng Trúc quan sát hắn từ trên xuống dưới, nửa tin nửa ngờ nói: "Trách không được tiểu tử ngươi lại chạy trốn lợi hại như vậy, nguyên lai là như thế. Pháp quyết gì vậy? Tiết lộ nghe xem."
"Ha hả, có cơ hội ngươi tự nhiên sẽ biết." Dược Thiên Sầu cười có lệ nói.
Thấy hắn không muốn nói, Lộng Trúc thật khó có được không trở mặt, đứng lên theo dõi hắn trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: "Ta tin tưởng ánh mắt Tất Trường Xuân, sau này phải dựa vào chính ngươi thôi..." Hắn tiện tay lấy ra một khối ngọc điệp, ném cho Dược Thiên Sầu nói: "Ta bày một truyền tấn trận trong Tử Trúc Lâm, trong ngọc điệp có tọa độ truyền tấn, có việc có thể tìm ta. Chí ít trong một đoạn thời gian ta sẽ không rời khỏi Từ Trúc Lâm."
"Hiện tại ngươi phải về Nam Hải Tử Trúc Lâm?" Dược Thiên Sầu cũng đứng lên, theo Lộng Trúc đi ra ngoài cửa. Sau khi bước ra cửa, thần tinh Lộng Trúc ngưng trọng nói: "Tất Trường Xuân vừa đi, đồ giả như ngươi cũng không giả được bao lâu, sớm muộn sẽ lộ, ta phải tĩnh tâm toàn lực đột phá tu vi của chính mình, xem như để tự bảo vệ. Nếu có một ngày đêm, Yêu Quỷ Vực thực sự...Chí ít Nam Hải Từ Trúc Lâm còn có thể cho ngươi đặt chân."
Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: "Không bi quan như ngươi tưởng vậy đi?"
Lộng Trúc cũng không muốn giải thích gì với hắn, vẫy vẫy tay nói: "Chính ngươi cần thận, ta đi."
"Chờ một chút." Dược Thiên Sầu gọi hắn, lấy ra hai túi trữ vật đưa tới nói: "Lễ vật đưa cho Tử Y và Phù Dung, mỗi người một túi."
Lộng Trúc cầm vào tay giật mình, lập tức rót thần thức vào kiềm tra là vật gì, xem qua xong sửng sốt một lát, gương mặt chợt co quặp lại. Trong hai túi trữ vật không ngờ đều đựng hai ức thượng phẩm linh thạch, hắn lần đầu tiên nhìn thấy dùng tiền làm lễ vật tặng nữ nhân, hơn nữa xuất thủ phi thường rộng rãi, vừa ra tay chính là bốn ức thượng phẩm linh thạch.
Lộng Trúc dần dần phục hồi lại tinh thần, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thành thật khai ra cho ta, tiểu tử ngươi rốt cục có bao nhiêu tiền?"
Dược Thiên Sầu không cho là đúng khoát khoát tay nói: "Chưa nói có bao nhiêu, có lẽ đủ xài suốt ba đời, nếu thiếu kiếm thêm là được."
Lộng Trúc không nói gì, tên tham tiền này nói năng qua quýt, phỏng chừng phải là con số khổng lồ dọa người, chính mình không biết càng tuyệt vời, miễn cho thụ kích thích, đúng là kẻ có tiền!
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu lại xuất ra một khối ngọc điệp rót vào vài thứ, lấy ra hai bình sữ, đưa cho hắn nói: "Một lọ là Phá cấm Đan, một lọ là Thất Bảo Đan, bên trong ngọc điệp có phương pháp sử dụng, giúp ta đưa cho Phù Dung, có thể giúp nàng đề thăng tu vi tới Độ Kiếp sơ kỳ."
Lộng Trúc nhận vào trong tay hồ nghi nói: "Không phải nói thứ này độc chết người sao? Ngươi lại cấp cho Phù Dung dùng?" Tuy rằng hắn biết Dược Thiên Sầu sẽ không
Hại Phù Dung, nhưng trong lòng có nghi hoặc, vẫn nhịn không được hỏi.
"Linh đan có giả thật." Dược Thiên Sầu nhược nhược giải thích một câu, Lộng Trúc nhất thời giận tím mặt nói: "Ngươi dám bán thuốc giả hại người."
Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta bán thuốc giả, nói không thể nói lung tung."
"Ngươi.., được." Lộng Trúc bị hắn làm tức giận đến vung mạnh tay áo, trực tiếp
Ibắn lên khoảng không bay đi.
Nhìn điểm đen tiêu thất phía chân trời, Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, sau đó cau mày bước chậm. Gió mát thổi vào mặt, cỏ xanh thơm ngát, bất tri bất giác đã đi tới bên Thiên Lý Hồ. Nhìn mặt hồ ba quang lân lân, không khỏi giật mình, đồng tử hắn chợt chuyển vòng vo, cũng không biết nhớ tới việc gì, chỉ thấy hắn không chút do dự trực tiếp nhảy vào trong hồ.
"Hoa." Nước hồ văng lên tung tóe, bóng người biến mất. Dưới nước, khóe miệng Dược Thiên Sầu thỉnh thoảng thổi ra bọt nước, đầu dưới chân trên hướng đáy hồ thẳng tắp bơi xuống. Nước hồ trong suốt, có thể nhìn thấy rõ những đàn cá thành quần kết đội đang bồi hồi chung quanh. Có đàn cá gan lớn thậm chí còn vây quanh hắn chơi đùa, theo hắn cùng bơi sâu xuống phía dưới...
Lặn xuống gần trăm thước, tia sáng trong nước đã dần dần yếu đi, trước mắt trở nên tối tăm. Thủy áp càng lúc càng lớn, những loài cá không thuộc cá nước sâu đều phải vẫy đuôi quay về. Dược Thiên Sầu cũng cảm giác có chút khó chịu, dùng ngón tay điểm xuống dưới, bắt đầu thi triển Thủy quyết, dòng nước quanh thân cấp tốc tách ra, cả người hắn giống như khóa trong quả cầu, cấp tốc chìm xuống phía dưới.
Chung quanh càng ngày càng tối đen, đen đến mức không nhìn thấy chút tia sáng, bốn phía vắng vẻ không gì sánh được, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách sợ hãi. Dược Thiên Sầu cũng không biết mình đã tiềm nhấp bao sâu, phỏng chừng đã hơn một ngàn thước, hắn lợi dụng Thủy quyết đến tách dòng nước ra xa, nhưng áp lực cũng càng lúc càng lớn, áp lực cực lớn quanh thân không ngừng chen chúc tới, làm hắn dần dần có loại cảm giác ăn không tiêu. Rất hiển nhiên bằng vào chính tu vi hiện nay thi triển Thủy quyết, cũng thật khó thừa thụ áp lực quá lớn.
May mắn chính là Thủy quyết thật thần kỳ, có thể đem dưỡng khí chứa trong nước trích ra để cung cấp cho hắn hô hấp, bằng không sẽ càng khó chịu.
Ngay khi hắn đang do dự có nên buông tha hay không, phía dưới mơ hồ xuất hiện tia sáng bạch mông mông, ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, xem ra chỉ còn cách mục tiêU Minh muốn kiểm tra không còn xa nữa. Hắn cắn răng, gắng gượng gia tộc lặn xuống dưới, tia sáng trong mắt càng lúc càng lớn, nhưng gương mặt hắn cũng trướng lên đỏ bừng, áp lực quá lớn có điểm không còn chịu nổi, nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì...
Thẳng đến khi hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác mê muội, Dược Thiên Sầu cũng không dám tiếp tục đi xuống. Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ còn cách mục tiêu khoảng một trăm thước, đáng tiếc áp lực quá lớn, bản thân hắn không cách nào tiếp cận. Đây là nhờ hắn có thể lợi dụng Thủy quyết tách nước, bằng không với chính tu vi của hắn vốn
I không thể đến được vị trí này.
Dưới đáy hồ có một viên mình châu đang nằm thật an tường, dưới bóng tối phụ trợ, tản ra bạch quang nhu hòa, đem bốn phía dưới đáy hồ soi sáng hoàn toàn rõ ràng, đủ loại cá nước sâu đang bồi hồi chung quanh. Nói là mình châu, kỳ thực thật giống như một cái chén, trắng noãn trơn tuột như ngọc, trên thực tế chỉ là một quang tráo (lồng chụp ánh sáng)
Quang tráo chụp dưới đáy hồ sâu này, phỏng chừng bề rộng chừng hơn một trăm thước, cao cũng phải tới một trăm thước, có hình cung thật tròn. Từ địa hình bốn phía có thể thấy được, ở đây nguyên bản là địa hình của một sơn cốc, quanh thân còn có dáng vóc núi non phấp phồng. Cách đó không xa, còn có một cây trụ thật tròn lại giống như ngọn núi cao...
Dược Thiên Sầu nhìn theo ngọn núi cao, nhất thời liền kinh hãi, từ phương hướng có thể phán đoán, đây chính là nằm ngay dưới Thuận Thiên Đảo. Hắn cảm thấy có chút
Kỳ quái, núi non đại khái đều có hình dạng như trùy hình, thế nào lại có hình dạng thế này, trên dưới thẳng băng như cây trụ không khác chút nào, thẳng tắp chẳng khác gì một cây cột. Hơn nữa độ cao cũng không thấp, chí ít phải vượt cao hơn hai ngàn thước đi?
Tràng cảnh như vậy không khỏi làm cho người ta liên tưởng đến chiếc mõ và chày gõ mõ. Quang tráo giống như chiếc mõ, mà trụ núi nâng Thuận Thiên Đảo kia lại giống như là chày gỗ gõ mõ. Thế nào lại có địa hình kỳ lạ như vậy? Dược Thiên Sầu thực sự khó hiểu.
Ngay trong thoáng do dự, Dược Thiên Sầu cảm giác hai lỗ tai dần dần như trống đánh, cảm giác mê muội càng ngày càng mãnh liệt, cự ly giữa nước cùng thân thể đã áp súc lại không tới nửa thước. Nếu còn tiếp tục ở lại phỏng chừng sẽ gặp nguy hiếm.
Dược Thiên Sầu nhìn quang tráo bên dưới, tiếc nuối lắc đầu. Theo Tất Trường Xuân nói, phía dưới chính là lối vào Ma giới đã bị Tiên Đế và Minh Hoàng liên thủ phong ấn, tầng quang tráo còn lại là phong ấn do Vạn Kiếm Ma Quân bổ sung thêm sau đó, nói cách khác lối vào Ma giới bị hai loại phong ấn khóa lại. Bằng tu vi của Tất Trường Xuân cũng không thể đột phá được tầng phong ấn gia trì của Vạn Kiếm Ma Quân, Dược Thiên Sầu vốn định thử xem mình có thể đi vào được hay không, nhưng nghĩ không ra muốn đến gần cũng đã trắc trở.
Bận rộn một trận thật vô ích, huyễn tưởng tan biến, Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ biến mất trong nước. Một quả cầu khí vỡ tan, ồ ồ hướng bên trên bay lên...
Nơi ẩn thân của hai bang chủ Thanh bang cùng Hồng bang ở phía sau miếu sơn thần, Dược Thiên Sầu đứng trên binh đài nhìn xuống miếu sơn thần bên dưới. Bởi Hoa Hạ chiến hỏa tàn sát bừa bãi, đại quân Thạch Văn Quảng đã tới gần bên, bách tính nhân tâm hoảng sợ không dám ra cửa, vì vậy miếu sơn thần có vẻ rất lạnh lẽo, nhìn không thấy tràng diện hưng thịnh đèn nhang của ngày xưa. Cổ Thanh Vân và Hồng Thất đứng ngay sau lưng hắn, hồi bào những động thái gần nhất của toàn bộ Hoa Hạ...
Một phần ba địa bàn Hoa Hạ đã bị đại quân Thạch Văn Quàng công chiếm, mà bần dân bị triều đình áp bách trường kỳ khắp nơi cũng không thể tiếp tục thừa thụ lao dịch và thuế phú do chiến tranh mang đến, đều kết bè kết đảng khởi nghĩa vũ trang tạo phản. Trong lúc nhất thời bần dân khởi nghĩa càng phát uy thế, khiến cho Lý thị hoàng triều càng thêm họa vô đơn chí, nếu không có cường viện, bại cục đã định...
Bên Vô Cực Đảo, chư quốc liên tục điều động nhân thủ, có đại lượng tu sĩ không ngừng cuồn cuộn tập hợp tại Vô Cực Đảo. Mà ở lãnh thổ tiếp giập Hoa Hạ, cũng có đại lượng tu sĩ tập hợp, ngoại trừ phương hướng Yêu Quý Vực, đã hình thành thế vây kín Hoa Hạ. Xem động tĩnh, chư quốc đang chuẩn bị quy mô tiến công Hoa Hạ tu chân giới. Toàn bộ Hoa Hạ tu chân giới đã gấp gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Những điều này đều nằm trong sự dự liệu của Dược Thiên Sầu, Tất Trường Xuân đi, chư quốc khẳng định sẽ chính thức động thủ.
"Sư phụ, nghe nói sư tổ của đệ tử chính là vị thiên hạ đệ nhất cao thủ đã đi Đông Cực Thánh Thổ?" Đôi mắt Hồng Thất đột nhiên chiếu sáng chen lời nói. Dược Thiên Sầu chỉ "n" một tiếng, Hồng Thất nhất thời lộ ra thần tĩnh ảo não không gì sánh được, ra vẻ có điểm oán giận sư phụ không dẫn hắn đến gặp mặt sư tổ, thế nhưng lại không dám làm càn đối với sư phụ.
Cổ Thanh Vân liếc mắt nhìn Hồng Thất, tiếp tục hồi báo nói: "Hoa Hạ các phái đều cảm thấy bất an, đều lo lắng cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc sẽ xuất thủ...Mà tu sĩ của hai bang phái chúng ta cũng không ít, chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị hay không, miễn cho đến lúc đó bị liên lụy."
"Lo lắng quá nhiều..." Dược Thiên Sầu hơi trầm ngâm nói: "Đoạn thời gian trước, Yêu Quỷ Vực tân nhậm chưởng hình sử Ngưu Hữu Đức đã cảnh cáo bọn họ, cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc còn chưa dám xông vào Hoa Hạ. Ngươi nghĩ biện pháp truyền ra tin tức này, để cho các phái an tâm chuần bị chiến tranh, đừng có huyên náo tới mức còn chưa đánh đã đòi đầu hàng...Hừ, dù sao tên nào ngại mạng quá dài, tu hành tu đến phát điên, chết nhiều một chút cũng tốt."
"Sai nha." Lộng Trúc bỗng nhiên vỗ đùi, chỉ vào mũi Dược Thiên Sầu hỏi: "Bằng tu vi của ngươi, chúng ta trước sau ly khai Huyền Huyền Đảo, ngươi thế nào lại chạy về Yêu Quỷ Vực trước cả ta? Bên trong đây khẳng định có ẩn tình gì, thành thật khai ra đi."
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngần ra, thứ này thật đúng là không thể giải thích, đúng là hắn trở lại trước, còn không chỉ là một chút thời gian, còn gối đầu lên đùi mỹ nhân ăn no rồi ngủ một giấc. Hắn sờ sờ mũi cười nói: "Ta tu luyện một môn pháp quyết đào mạng, chính dùng tốc độ tăng trưởng, cho nên mới về sớm hơn ngươi." Nếu giải thích cũng không rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là bào thủ bí mật ô Thác Châu.
Lộng Trúc quan sát hắn từ trên xuống dưới, nửa tin nửa ngờ nói: "Trách không được tiểu tử ngươi lại chạy trốn lợi hại như vậy, nguyên lai là như thế. Pháp quyết gì vậy? Tiết lộ nghe xem."
"Ha hả, có cơ hội ngươi tự nhiên sẽ biết." Dược Thiên Sầu cười có lệ nói.
Thấy hắn không muốn nói, Lộng Trúc thật khó có được không trở mặt, đứng lên theo dõi hắn trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: "Ta tin tưởng ánh mắt Tất Trường Xuân, sau này phải dựa vào chính ngươi thôi..." Hắn tiện tay lấy ra một khối ngọc điệp, ném cho Dược Thiên Sầu nói: "Ta bày một truyền tấn trận trong Tử Trúc Lâm, trong ngọc điệp có tọa độ truyền tấn, có việc có thể tìm ta. Chí ít trong một đoạn thời gian ta sẽ không rời khỏi Từ Trúc Lâm."
"Hiện tại ngươi phải về Nam Hải Tử Trúc Lâm?" Dược Thiên Sầu cũng đứng lên, theo Lộng Trúc đi ra ngoài cửa. Sau khi bước ra cửa, thần tinh Lộng Trúc ngưng trọng nói: "Tất Trường Xuân vừa đi, đồ giả như ngươi cũng không giả được bao lâu, sớm muộn sẽ lộ, ta phải tĩnh tâm toàn lực đột phá tu vi của chính mình, xem như để tự bảo vệ. Nếu có một ngày đêm, Yêu Quỷ Vực thực sự...Chí ít Nam Hải Từ Trúc Lâm còn có thể cho ngươi đặt chân."
Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: "Không bi quan như ngươi tưởng vậy đi?"
Lộng Trúc cũng không muốn giải thích gì với hắn, vẫy vẫy tay nói: "Chính ngươi cần thận, ta đi."
"Chờ một chút." Dược Thiên Sầu gọi hắn, lấy ra hai túi trữ vật đưa tới nói: "Lễ vật đưa cho Tử Y và Phù Dung, mỗi người một túi."
Lộng Trúc cầm vào tay giật mình, lập tức rót thần thức vào kiềm tra là vật gì, xem qua xong sửng sốt một lát, gương mặt chợt co quặp lại. Trong hai túi trữ vật không ngờ đều đựng hai ức thượng phẩm linh thạch, hắn lần đầu tiên nhìn thấy dùng tiền làm lễ vật tặng nữ nhân, hơn nữa xuất thủ phi thường rộng rãi, vừa ra tay chính là bốn ức thượng phẩm linh thạch.
Lộng Trúc dần dần phục hồi lại tinh thần, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thành thật khai ra cho ta, tiểu tử ngươi rốt cục có bao nhiêu tiền?"
Dược Thiên Sầu không cho là đúng khoát khoát tay nói: "Chưa nói có bao nhiêu, có lẽ đủ xài suốt ba đời, nếu thiếu kiếm thêm là được."
Lộng Trúc không nói gì, tên tham tiền này nói năng qua quýt, phỏng chừng phải là con số khổng lồ dọa người, chính mình không biết càng tuyệt vời, miễn cho thụ kích thích, đúng là kẻ có tiền!
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu lại xuất ra một khối ngọc điệp rót vào vài thứ, lấy ra hai bình sữ, đưa cho hắn nói: "Một lọ là Phá cấm Đan, một lọ là Thất Bảo Đan, bên trong ngọc điệp có phương pháp sử dụng, giúp ta đưa cho Phù Dung, có thể giúp nàng đề thăng tu vi tới Độ Kiếp sơ kỳ."
Lộng Trúc nhận vào trong tay hồ nghi nói: "Không phải nói thứ này độc chết người sao? Ngươi lại cấp cho Phù Dung dùng?" Tuy rằng hắn biết Dược Thiên Sầu sẽ không
Hại Phù Dung, nhưng trong lòng có nghi hoặc, vẫn nhịn không được hỏi.
"Linh đan có giả thật." Dược Thiên Sầu nhược nhược giải thích một câu, Lộng Trúc nhất thời giận tím mặt nói: "Ngươi dám bán thuốc giả hại người."
Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta bán thuốc giả, nói không thể nói lung tung."
"Ngươi.., được." Lộng Trúc bị hắn làm tức giận đến vung mạnh tay áo, trực tiếp
Ibắn lên khoảng không bay đi.
Nhìn điểm đen tiêu thất phía chân trời, Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, sau đó cau mày bước chậm. Gió mát thổi vào mặt, cỏ xanh thơm ngát, bất tri bất giác đã đi tới bên Thiên Lý Hồ. Nhìn mặt hồ ba quang lân lân, không khỏi giật mình, đồng tử hắn chợt chuyển vòng vo, cũng không biết nhớ tới việc gì, chỉ thấy hắn không chút do dự trực tiếp nhảy vào trong hồ.
"Hoa." Nước hồ văng lên tung tóe, bóng người biến mất. Dưới nước, khóe miệng Dược Thiên Sầu thỉnh thoảng thổi ra bọt nước, đầu dưới chân trên hướng đáy hồ thẳng tắp bơi xuống. Nước hồ trong suốt, có thể nhìn thấy rõ những đàn cá thành quần kết đội đang bồi hồi chung quanh. Có đàn cá gan lớn thậm chí còn vây quanh hắn chơi đùa, theo hắn cùng bơi sâu xuống phía dưới...
Lặn xuống gần trăm thước, tia sáng trong nước đã dần dần yếu đi, trước mắt trở nên tối tăm. Thủy áp càng lúc càng lớn, những loài cá không thuộc cá nước sâu đều phải vẫy đuôi quay về. Dược Thiên Sầu cũng cảm giác có chút khó chịu, dùng ngón tay điểm xuống dưới, bắt đầu thi triển Thủy quyết, dòng nước quanh thân cấp tốc tách ra, cả người hắn giống như khóa trong quả cầu, cấp tốc chìm xuống phía dưới.
Chung quanh càng ngày càng tối đen, đen đến mức không nhìn thấy chút tia sáng, bốn phía vắng vẻ không gì sánh được, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách sợ hãi. Dược Thiên Sầu cũng không biết mình đã tiềm nhấp bao sâu, phỏng chừng đã hơn một ngàn thước, hắn lợi dụng Thủy quyết đến tách dòng nước ra xa, nhưng áp lực cũng càng lúc càng lớn, áp lực cực lớn quanh thân không ngừng chen chúc tới, làm hắn dần dần có loại cảm giác ăn không tiêu. Rất hiển nhiên bằng vào chính tu vi hiện nay thi triển Thủy quyết, cũng thật khó thừa thụ áp lực quá lớn.
May mắn chính là Thủy quyết thật thần kỳ, có thể đem dưỡng khí chứa trong nước trích ra để cung cấp cho hắn hô hấp, bằng không sẽ càng khó chịu.
Ngay khi hắn đang do dự có nên buông tha hay không, phía dưới mơ hồ xuất hiện tia sáng bạch mông mông, ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, xem ra chỉ còn cách mục tiêU Minh muốn kiểm tra không còn xa nữa. Hắn cắn răng, gắng gượng gia tộc lặn xuống dưới, tia sáng trong mắt càng lúc càng lớn, nhưng gương mặt hắn cũng trướng lên đỏ bừng, áp lực quá lớn có điểm không còn chịu nổi, nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì...
Thẳng đến khi hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác mê muội, Dược Thiên Sầu cũng không dám tiếp tục đi xuống. Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ còn cách mục tiêu khoảng một trăm thước, đáng tiếc áp lực quá lớn, bản thân hắn không cách nào tiếp cận. Đây là nhờ hắn có thể lợi dụng Thủy quyết tách nước, bằng không với chính tu vi của hắn vốn
I không thể đến được vị trí này.
Dưới đáy hồ có một viên mình châu đang nằm thật an tường, dưới bóng tối phụ trợ, tản ra bạch quang nhu hòa, đem bốn phía dưới đáy hồ soi sáng hoàn toàn rõ ràng, đủ loại cá nước sâu đang bồi hồi chung quanh. Nói là mình châu, kỳ thực thật giống như một cái chén, trắng noãn trơn tuột như ngọc, trên thực tế chỉ là một quang tráo (lồng chụp ánh sáng)
Quang tráo chụp dưới đáy hồ sâu này, phỏng chừng bề rộng chừng hơn một trăm thước, cao cũng phải tới một trăm thước, có hình cung thật tròn. Từ địa hình bốn phía có thể thấy được, ở đây nguyên bản là địa hình của một sơn cốc, quanh thân còn có dáng vóc núi non phấp phồng. Cách đó không xa, còn có một cây trụ thật tròn lại giống như ngọn núi cao...
Dược Thiên Sầu nhìn theo ngọn núi cao, nhất thời liền kinh hãi, từ phương hướng có thể phán đoán, đây chính là nằm ngay dưới Thuận Thiên Đảo. Hắn cảm thấy có chút
Kỳ quái, núi non đại khái đều có hình dạng như trùy hình, thế nào lại có hình dạng thế này, trên dưới thẳng băng như cây trụ không khác chút nào, thẳng tắp chẳng khác gì một cây cột. Hơn nữa độ cao cũng không thấp, chí ít phải vượt cao hơn hai ngàn thước đi?
Tràng cảnh như vậy không khỏi làm cho người ta liên tưởng đến chiếc mõ và chày gõ mõ. Quang tráo giống như chiếc mõ, mà trụ núi nâng Thuận Thiên Đảo kia lại giống như là chày gỗ gõ mõ. Thế nào lại có địa hình kỳ lạ như vậy? Dược Thiên Sầu thực sự khó hiểu.
Ngay trong thoáng do dự, Dược Thiên Sầu cảm giác hai lỗ tai dần dần như trống đánh, cảm giác mê muội càng ngày càng mãnh liệt, cự ly giữa nước cùng thân thể đã áp súc lại không tới nửa thước. Nếu còn tiếp tục ở lại phỏng chừng sẽ gặp nguy hiếm.
Dược Thiên Sầu nhìn quang tráo bên dưới, tiếc nuối lắc đầu. Theo Tất Trường Xuân nói, phía dưới chính là lối vào Ma giới đã bị Tiên Đế và Minh Hoàng liên thủ phong ấn, tầng quang tráo còn lại là phong ấn do Vạn Kiếm Ma Quân bổ sung thêm sau đó, nói cách khác lối vào Ma giới bị hai loại phong ấn khóa lại. Bằng tu vi của Tất Trường Xuân cũng không thể đột phá được tầng phong ấn gia trì của Vạn Kiếm Ma Quân, Dược Thiên Sầu vốn định thử xem mình có thể đi vào được hay không, nhưng nghĩ không ra muốn đến gần cũng đã trắc trở.
Bận rộn một trận thật vô ích, huyễn tưởng tan biến, Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ biến mất trong nước. Một quả cầu khí vỡ tan, ồ ồ hướng bên trên bay lên...
Nơi ẩn thân của hai bang chủ Thanh bang cùng Hồng bang ở phía sau miếu sơn thần, Dược Thiên Sầu đứng trên binh đài nhìn xuống miếu sơn thần bên dưới. Bởi Hoa Hạ chiến hỏa tàn sát bừa bãi, đại quân Thạch Văn Quảng đã tới gần bên, bách tính nhân tâm hoảng sợ không dám ra cửa, vì vậy miếu sơn thần có vẻ rất lạnh lẽo, nhìn không thấy tràng diện hưng thịnh đèn nhang của ngày xưa. Cổ Thanh Vân và Hồng Thất đứng ngay sau lưng hắn, hồi bào những động thái gần nhất của toàn bộ Hoa Hạ...
Một phần ba địa bàn Hoa Hạ đã bị đại quân Thạch Văn Quàng công chiếm, mà bần dân bị triều đình áp bách trường kỳ khắp nơi cũng không thể tiếp tục thừa thụ lao dịch và thuế phú do chiến tranh mang đến, đều kết bè kết đảng khởi nghĩa vũ trang tạo phản. Trong lúc nhất thời bần dân khởi nghĩa càng phát uy thế, khiến cho Lý thị hoàng triều càng thêm họa vô đơn chí, nếu không có cường viện, bại cục đã định...
Bên Vô Cực Đảo, chư quốc liên tục điều động nhân thủ, có đại lượng tu sĩ không ngừng cuồn cuộn tập hợp tại Vô Cực Đảo. Mà ở lãnh thổ tiếp giập Hoa Hạ, cũng có đại lượng tu sĩ tập hợp, ngoại trừ phương hướng Yêu Quý Vực, đã hình thành thế vây kín Hoa Hạ. Xem động tĩnh, chư quốc đang chuẩn bị quy mô tiến công Hoa Hạ tu chân giới. Toàn bộ Hoa Hạ tu chân giới đã gấp gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Những điều này đều nằm trong sự dự liệu của Dược Thiên Sầu, Tất Trường Xuân đi, chư quốc khẳng định sẽ chính thức động thủ.
"Sư phụ, nghe nói sư tổ của đệ tử chính là vị thiên hạ đệ nhất cao thủ đã đi Đông Cực Thánh Thổ?" Đôi mắt Hồng Thất đột nhiên chiếu sáng chen lời nói. Dược Thiên Sầu chỉ "n" một tiếng, Hồng Thất nhất thời lộ ra thần tĩnh ảo não không gì sánh được, ra vẻ có điểm oán giận sư phụ không dẫn hắn đến gặp mặt sư tổ, thế nhưng lại không dám làm càn đối với sư phụ.
Cổ Thanh Vân liếc mắt nhìn Hồng Thất, tiếp tục hồi báo nói: "Hoa Hạ các phái đều cảm thấy bất an, đều lo lắng cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc sẽ xuất thủ...Mà tu sĩ của hai bang phái chúng ta cũng không ít, chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị hay không, miễn cho đến lúc đó bị liên lụy."
"Lo lắng quá nhiều..." Dược Thiên Sầu hơi trầm ngâm nói: "Đoạn thời gian trước, Yêu Quỷ Vực tân nhậm chưởng hình sử Ngưu Hữu Đức đã cảnh cáo bọn họ, cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc còn chưa dám xông vào Hoa Hạ. Ngươi nghĩ biện pháp truyền ra tin tức này, để cho các phái an tâm chuần bị chiến tranh, đừng có huyên náo tới mức còn chưa đánh đã đòi đầu hàng...Hừ, dù sao tên nào ngại mạng quá dài, tu hành tu đến phát điên, chết nhiều một chút cũng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.