Chương 1221: Cường đại
Thiên Sầu
05/09/2013
“Phụ thân !"
Ngoài Ma cung vang lên một tiếng la lớn rồi một thân ảnh cấp tốc tiến vào.
Tam Dạ Ma quân đang lúc đi tới đi lui trong đại điện liền dừng cước bộ lại, cau mày quát lên:“Vội vàng hấp tấp còn thể thống gì! Ngươi còn phải học tập Lý công công học tập nhiều hơn.”
Người này không phải ai khác, chính là con trai lớn của y Dạ Vạn Tông. Sau khi Tam Dạ suất lĩnh đám người Lý công công chinh chiến tam giới, sự vụ của Ma cung liền giao cho Dạ Vạn Tông xử lý, sau đó Lý công công bị chết trong tay thủ hạ Văn Lan Phong, cộng thêm Yến Truy Tinh cũng bị Dược Thiên Sầu giết đi, Dạ Vạn Tông vừa trở thành người thừa kế của Ma quân, đồng thời kiêm luôn sự vụ thường ngày của Lý công công.
Dạ Vạn Tông muốn nói một trận lại thôi, chuyện tình khẩn cấp nên không còn thời gian giải thích, trực tiếp bẩm báo nói:“Phụ thân! Đại sự không ổn rồi, thông đạo bị phong ấn của hai giới Tiên, Ma tựa hồ bị người mở ra, đã có một nhóm lớn các lộ đại quân của tam giới đang điên cuồng tiến công bốn phía Ma giới ta. Các vị Đại Ma Vương truyền đến tin tức nói, trong đó không thiếu cao thủ, bọn họ gặp phải cục diện bại lui liên tiếp, đều báo về Ma cung, thỉnh cầu phụ thân nhanh chóng trợ giúp.
“Cái gì?” Tam Dạ Ma quân cả kinh thất sắc, nhíu chặt mày lại nói:“Điều này sao có thể, tất cả lối đi cũng đã bị ta cho phong ấn, lúc trước mấy tên thủ vệ cầm đầu các thông đạo cũng đâu thấy Dược Thiên Sầu hoặc người khả nghi nào tiến vào.”
Y bỗng nhiên ngẩng đầu quát hỏi:“Đối phương đến tột cùng có bao nhiêu người? Có xác nhận thân phận đại quân tam giới hay không hay là có người của Ma giới ta nhân cơ hội này gây sóng gió?”
“Bao nhiêu người? Cái này......” Dạ Vạn Tông nghiêm mặt một chút, trả lời:“Con cũng đã hỏi qua chung quanh, chẳng qua là trước mắt còn không biết có bao nhiêu người, nhưng là từ tin tức các nơi truyền đến mà thấy thì chắc là có rất rất nhiều......”
“Rất rất nhiều là bao nhiêu?” Sắc mặt Tam Dạ Ma quân đen lại, sắc giọng nói:“Con làm việc như vậy sao? Lý công công của con lúc chưa rõ chuyện sẽ không tùy tiện báo lên. Để cho hạ nhân bắt lên mấy tên tù binh tra hỏi một chút chẳng phải sẽ biết rồi!”
“Dạ Dạ Dạ!” Dạ Vạn Tông liên tục đáp ứng, hắn bị mắng một hồi đã cảm thấy đầu óc choáng váng, vội vàng nói sang chuyện khác:“Từ tin tức các nơi truyền đến mà phán đoán thì những người đó đích xác là người của tam giới, thậm chí Hồng Linh Đại Ma Vương còn thấy qua được lão đối thủ đã giao phong năm xưa tại tam giới.”
Tam Dạ Ma quân trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát lên:“Còn chưa cút đi xuống điều tra lại!”
Dạ Vạn Tông cuống quít chạy đi. Thần sắc của Tam Dạ dần dần trở nên lo lắng. Y lo lắng không phải vì hiện giờ có bao nhiêu đối thủ, một ít tiểu lâu la đối với y nhiều hơn một chút cũng không phải là vấn đề, chân chính làm y lo lắng là Dược Thiên Sầu cũng tới Ma giới.
Nhưng điều khiến y hồ nghi không chừng chính là, theo lý mà nói thì Dược Thiên Sầu muốn đánh nhau muốn tìm tới Ma cung căn bản không khó, bằng vào tốc độ của Dược Thiên Sầu đáng ra phải sớm đánh tới rồi mới phải, sẽ không đợi chiến báo bên dưới báo lên, chẳng lẽ Dược Thiên Sầu không tới?
Tam Dạ Ma quân nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy rất không có khả năng, nếu như không phải là Dược Thiên Sầu sai sử, đại quân tam giới không dám càn rỡ đến mức độ như vậy, không có gan chủ động xâm phạm Ma giới. Nhưng nếu như là như vậy Dược Thiên Sầu tại sao không có phản ứng? Chẳng lẽ là muốn chờ mình tự ra mặt? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy thế nào cho phải, khiến y thật khó khăn. Nếu nhân mã tam giới liên hợp lại tiến công, cộng thêm có U Minh thần phủ trợ giúp, không phải là y tự mình xuất thủ mà chỉ bằng vào mười một vị Đại Ma Vương còn sót lại của Ma giới hiện giờ e là rất khó đối phó bố trí của Dược Thiên Sầu.
Y không biết mục đích của Dược Thiên Sầu rất đơn giản, hắn chính là ngại đám người cả ngày đánh đánh giết giết tranh quyền đoạt lợi quá nhiều khiến cho thiên hạ bất an nên tính toán một lần là đánh cho bình định. Vì thế muốn cho Tam Dạ tổ chức tiến công đầy đủ, mượn Ma giới làm đao tiêu hao tu sĩ tam giới đồng thời ngược lại cũng lấy tam giới làm đao đồ sát tu sĩ Ma giới.
Dù sao Ma giới hiện giờ đã bị phong ấn hoàn toàn, hắn cũng không sợ Tam Dạ chạy trốn, nếu là Tam Dạ dám mạo hiểm đối đầu, hắn sẽ kiên quyết đả kích, nhưng sẽ không giết. Bởi vì nếu giết Tam Dạ, lá cờ của ma đạo đổ xuống, đại quân ma đạo nhất định sẽ lòng người tan rã, căn bản vô tổ chức không thể phản kháng hữu hiệu, sẽ xuất hiện cục diện đồ sát một bên, đây không phải là điều Dược Thiên Sầu muốn nhìn thấy.
Cho nên Tam Dạ chỉ có thể lưu đến trận chiến cuối cùng. Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân trọng yếu nhất là tốc chiến tốc thắng dĩ nhiên là tốt, nhưng mấu chốt là Dược Thiên Sầu không muốn để đại quân trăm tỷ này lại trở về tam giới, đồng thời lưu lại một tai họa. Bản thân hắn cũng không đủ ngoan độc giải quyết, dù sao không phải là giết hơn ngàn tỷ vi khuẩn, mà là giết hơn ngàn tỷ người, sát nghiệt quá lớn. Hắn trước kia không tin chuyện này nhưng hiện giờ tiếp xúc với những chuyện thần thần quỷ quỷ đã quá nhiều, lo lắng sẽ gặp trời phạt, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt để người chém giết lẫn nhau.
Lúc này Ma giới đã loạn thành một đoàn, cả Ma giới tiến vào trạng thái giết chóc điên cuồng, nơi nơi máu chảy thành sông, nơi nơi huyết quang, ánh lửa cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương ngất trời, mùi máu tươi ứ đọng ở trong không khí thật lâu không tản đi, ngược lại càng thêm nồng nặc. Đại quân Ma giới căn bản vô lực ngăn trở thế lực tiến công khổng lồ như vậy, nếu có xuất hiện trạng huống bị vây kín liền có người đầu hàng.
Song đại quân tam giới vốn là vì báo thù cho hả giận mà đến, lại ở vào thế thượng phong, cộng thêm Dược Thiên Sầu lần nữa cường điệu chuyện đem ma đạo trảm thảo trừ căn, cho nên mọi người ngay cả đầu hàng cũng nhất tề chém giết, căn bản là không lưu một người sống. Cả đại quân tam giới sống trong khoái cảm báo thù mãnh liệt, đều điên cuồng chém giết, các lộ đại quân mọc lên như nấm, không ngừng đẩy mạnh thế tiến công, giết giết giết!
Các lộ quần hùng Ma giới thấy cả đầu hàng cũng là một tử lộ, tự nhiên bất cứ giá nào cũng sẽ liều mạng, chém giết thảm liệt. Vào thời khắc mấu chốt thậm chí không ngừng xuất hiện tràng diện đồng quy vu tận, quần hùng Ma giới bưu hãn huyết dũng khiến cho các lộ đại quân tiến công của tam giới tổn thất nặng nề nhưng bản thân bọn họ lại càng thêm thảm trọng hơn.
Trên sườn núi thây chất ngổn ngang, lửa khói bốc lên cuồn cuộn khắp nơi. Những nơi khói đen thổi qua, phần còn lại đều là tàn cho vương vãi, máu chảy thành sông. Dược Thiên Sầu yên lặng đứng ở trên sườn núi, một thân áo bào xanh bị mùi máu tươi nồng nặc bao quanh. Ánh mắt của hắn nhìn vào một chỗ nơi chiến cuộc đã đi vào hồi kết, nơi phương xa khói đen đã dần dần nhạt lại.
Chỉ thấy Ô Phong cầm một cây Phong Thần trượng bay tới, hành lễ nói:“Chưởng hình sử! Đã đem đại quân Ma giới ngoan cố chống lại nơi đây tiêu diệt rồi, bất quá ma đạo chống cự càng ngày càng kịch liệt, chúng ta lần này cũng hao tổn mấy trăm vạn người.”
Nói xong còn len lén quan sát một chút sắc mặt Dược Thiên Sầu, nói thật hắn rất buồn bực, nếu như Dược Thiên Sầu ra tay giúp đỡ, hoàn toàn có thể đem tổn thất xuống đến mức độ thấp nhất, song đối phương một đường theo tới chẳng bao giờ động đậy một đầu ngón tay.
Lần này hắn bẩm báo thật ra cũng là ngầm nhắc nhở Dược Thiên Sầu, ngươi cũng nên ra tay giúp hỗ trợ đi chứ?
“Cực khổ ngươi rồi!” Dược Thiên Sầu trước hết an ủi rồi tiếp đó nhìn hắn vui vẻ:“Thật ra thì ngươi cũng không cần chuyện gì cũng phải cung kính như vậy, hiện giờ đại quân tam giới vẫn do một mình ngươi chỉ huy, ta sở dĩ vẫn đi theo ngươi, cũng là bởi vì ngươi là đầu mối chỉ huy, ta muốn bảo đảm an toàn của ngươi. Cần biết tru diệt một Tam Dạ Ma quân là dễ dàng nhưng là muốn hoàn toàn diệt trừ cả ma đạo sẽ tổn hao không ít tinh lực, cho nên trọng trách ngươi rất nặng, một người chỉ huy không thể như chuyện xung phong hãm trận giết địch.”
Lời này nói ra, nhất thời để cho trong lòng Ô Phong thư thái không ít, nghe ra ý tứ của Dược Thiên Sầu cũng không phải là thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người đi chịu chết, ít nhất ngoài mặt vẫn rất coi trọng của mình.
“Chưởng hình sử hao tâm rồi!” Ô Phong vội vàng khom mình hành lễ, còn cố ý nặn ra vẻ mặt cảm kích.
Dược Thiên Sầu nhìn ra bốn phía, bỗng nhiên lại thấp giọng truyện âm nói với hắn:“Lần này sau, ta cùng U Minh thần phủ trợ giúp lão gia hỏa là muốn tới Thần giới, sau đó tam giới chỉ còn còn lại ngươi tới tự mình khống chế đại cục. Một một số người của Thần giới không muốn phải nhìn tam giới đại loạn thêm lần nữa, cho nên mới muốn đem căn nguyên gây loạn là ma đạo diệt trừ, hiện giờ ta giúp đỡ ngươi cũng là mục đích giống nhau, đó chính là muốn cho ngươi tạo dựng uy phong qua lần đại chiến ma đạo này. Sau này bản thân ngươi đủ uy phong khôi phục an bình cho tam giới, như vậy chúng ta cũng có thể an tâm đi thần giới, đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà ta trì hoãn không động thủ!”
Ý tứ trong lời nói quá hiểu, ta không động thủ chính là vì cho ngươi cơ hội lập uy,, nếu không ta vừa ra tay sẽ phải đoạt danh tiếng của ngươi rồi, đây là ta đang muốn giúp đỡ ngươi làm lão Đại tam giới.
Lời này rõ ràng làm cho Ô Phong có chút được yêu mà sợ, mặc dù trong lòng hắn kiên định cho là chuyện sợ rằng không có đơn giản như vậy, dù sao hắn cũng không phải là ngồi không, song Dược Thiên Sầu đưa ra hấp dẫn quá lớn khiến hắn không thể kiềm chế kích động. Có câu nói rất hay, nam nhân trung thành là bởi vì điều kiện phản bội quá thấp. Nói cách khác, cho ra ích lợi đủ lớn sẽ khiến hắn khó cưỡng.
“Toàn bộ nhờ vào Chưởng hình sử an bài!” Ô Phong nói hơi run, lão Đại tam giới a! Đây cũng là tâm nguyện ngay cả Tam Dạ Ma quân cũng không thực hiện được!
Huyết vân đỏ rực bao phủ núi non, một đạo lưu quang xẹt qua, Dạ Vạn Tông trở lại lần nữa Ma cung, song hắn lần này không dám nữa vội vội vàng vàng tự tiện xông vào, lại sợ bị mắng, đứng ở ngoài cửa cung cung kính hô lên:“Phụ thân!”
Cho đến khi Tam Dạ Ma quân bên trong nói vọng ra “Đi vào.” Hắn mới lo lắng vội vàng tiến vào chắp tay bẩm báo:“Hồng Linh Đại Ma Vương tự mình bắt mấy người tra hỏi, tam giới tổng cộng tập hợp đại quân hơn trăm tỷ đại quân đồng loạt đánh giết vào Ma giới ta, bảo là muốn nhất cử đem ma đạo hoàn toàn diệt trừ.”
“Trăm tỷ?” Tam Dạ khẽ hít một hơi khí lạnh.
“Đúng vậy.” Dạ Vạn Tông len lén nhìn sắc mặt của y rồi tiếp tục nói:“Đã xác nhận rồi, Dược Thiên Sầu cũng đi theo đại quân tam giới đi tới Ma giới, thông đạo hai giới Tiên, Ma là do hắn mở ra, hơn nữa......, hơn nữa hắn còn đem tất cả thông đạo đi ra ngoại giới của Ma giới phong ấn lại.”
Tam Dạ Ma quân lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới chậm rãi trầm ngâm nói:“Vậy tại sao hắn không tự mình động thủ?” Đối với hắn mà nói, Dược Thiên Sầu mới là kẻ địch xứng đáng duy nhất.
Dạ Vạn Tông thận trọng:“Mười một vị Đại Ma Vương đã chết đi bốn vị, còn dư lại bảy vị Đại Ma Vương, khẩn cầu phụ thân sớm đưa ra quyết định.”
Ngoài Ma cung vang lên một tiếng la lớn rồi một thân ảnh cấp tốc tiến vào.
Tam Dạ Ma quân đang lúc đi tới đi lui trong đại điện liền dừng cước bộ lại, cau mày quát lên:“Vội vàng hấp tấp còn thể thống gì! Ngươi còn phải học tập Lý công công học tập nhiều hơn.”
Người này không phải ai khác, chính là con trai lớn của y Dạ Vạn Tông. Sau khi Tam Dạ suất lĩnh đám người Lý công công chinh chiến tam giới, sự vụ của Ma cung liền giao cho Dạ Vạn Tông xử lý, sau đó Lý công công bị chết trong tay thủ hạ Văn Lan Phong, cộng thêm Yến Truy Tinh cũng bị Dược Thiên Sầu giết đi, Dạ Vạn Tông vừa trở thành người thừa kế của Ma quân, đồng thời kiêm luôn sự vụ thường ngày của Lý công công.
Dạ Vạn Tông muốn nói một trận lại thôi, chuyện tình khẩn cấp nên không còn thời gian giải thích, trực tiếp bẩm báo nói:“Phụ thân! Đại sự không ổn rồi, thông đạo bị phong ấn của hai giới Tiên, Ma tựa hồ bị người mở ra, đã có một nhóm lớn các lộ đại quân của tam giới đang điên cuồng tiến công bốn phía Ma giới ta. Các vị Đại Ma Vương truyền đến tin tức nói, trong đó không thiếu cao thủ, bọn họ gặp phải cục diện bại lui liên tiếp, đều báo về Ma cung, thỉnh cầu phụ thân nhanh chóng trợ giúp.
“Cái gì?” Tam Dạ Ma quân cả kinh thất sắc, nhíu chặt mày lại nói:“Điều này sao có thể, tất cả lối đi cũng đã bị ta cho phong ấn, lúc trước mấy tên thủ vệ cầm đầu các thông đạo cũng đâu thấy Dược Thiên Sầu hoặc người khả nghi nào tiến vào.”
Y bỗng nhiên ngẩng đầu quát hỏi:“Đối phương đến tột cùng có bao nhiêu người? Có xác nhận thân phận đại quân tam giới hay không hay là có người của Ma giới ta nhân cơ hội này gây sóng gió?”
“Bao nhiêu người? Cái này......” Dạ Vạn Tông nghiêm mặt một chút, trả lời:“Con cũng đã hỏi qua chung quanh, chẳng qua là trước mắt còn không biết có bao nhiêu người, nhưng là từ tin tức các nơi truyền đến mà thấy thì chắc là có rất rất nhiều......”
“Rất rất nhiều là bao nhiêu?” Sắc mặt Tam Dạ Ma quân đen lại, sắc giọng nói:“Con làm việc như vậy sao? Lý công công của con lúc chưa rõ chuyện sẽ không tùy tiện báo lên. Để cho hạ nhân bắt lên mấy tên tù binh tra hỏi một chút chẳng phải sẽ biết rồi!”
“Dạ Dạ Dạ!” Dạ Vạn Tông liên tục đáp ứng, hắn bị mắng một hồi đã cảm thấy đầu óc choáng váng, vội vàng nói sang chuyện khác:“Từ tin tức các nơi truyền đến mà phán đoán thì những người đó đích xác là người của tam giới, thậm chí Hồng Linh Đại Ma Vương còn thấy qua được lão đối thủ đã giao phong năm xưa tại tam giới.”
Tam Dạ Ma quân trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát lên:“Còn chưa cút đi xuống điều tra lại!”
Dạ Vạn Tông cuống quít chạy đi. Thần sắc của Tam Dạ dần dần trở nên lo lắng. Y lo lắng không phải vì hiện giờ có bao nhiêu đối thủ, một ít tiểu lâu la đối với y nhiều hơn một chút cũng không phải là vấn đề, chân chính làm y lo lắng là Dược Thiên Sầu cũng tới Ma giới.
Nhưng điều khiến y hồ nghi không chừng chính là, theo lý mà nói thì Dược Thiên Sầu muốn đánh nhau muốn tìm tới Ma cung căn bản không khó, bằng vào tốc độ của Dược Thiên Sầu đáng ra phải sớm đánh tới rồi mới phải, sẽ không đợi chiến báo bên dưới báo lên, chẳng lẽ Dược Thiên Sầu không tới?
Tam Dạ Ma quân nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy rất không có khả năng, nếu như không phải là Dược Thiên Sầu sai sử, đại quân tam giới không dám càn rỡ đến mức độ như vậy, không có gan chủ động xâm phạm Ma giới. Nhưng nếu như là như vậy Dược Thiên Sầu tại sao không có phản ứng? Chẳng lẽ là muốn chờ mình tự ra mặt? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy thế nào cho phải, khiến y thật khó khăn. Nếu nhân mã tam giới liên hợp lại tiến công, cộng thêm có U Minh thần phủ trợ giúp, không phải là y tự mình xuất thủ mà chỉ bằng vào mười một vị Đại Ma Vương còn sót lại của Ma giới hiện giờ e là rất khó đối phó bố trí của Dược Thiên Sầu.
Y không biết mục đích của Dược Thiên Sầu rất đơn giản, hắn chính là ngại đám người cả ngày đánh đánh giết giết tranh quyền đoạt lợi quá nhiều khiến cho thiên hạ bất an nên tính toán một lần là đánh cho bình định. Vì thế muốn cho Tam Dạ tổ chức tiến công đầy đủ, mượn Ma giới làm đao tiêu hao tu sĩ tam giới đồng thời ngược lại cũng lấy tam giới làm đao đồ sát tu sĩ Ma giới.
Dù sao Ma giới hiện giờ đã bị phong ấn hoàn toàn, hắn cũng không sợ Tam Dạ chạy trốn, nếu là Tam Dạ dám mạo hiểm đối đầu, hắn sẽ kiên quyết đả kích, nhưng sẽ không giết. Bởi vì nếu giết Tam Dạ, lá cờ của ma đạo đổ xuống, đại quân ma đạo nhất định sẽ lòng người tan rã, căn bản vô tổ chức không thể phản kháng hữu hiệu, sẽ xuất hiện cục diện đồ sát một bên, đây không phải là điều Dược Thiên Sầu muốn nhìn thấy.
Cho nên Tam Dạ chỉ có thể lưu đến trận chiến cuối cùng. Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân trọng yếu nhất là tốc chiến tốc thắng dĩ nhiên là tốt, nhưng mấu chốt là Dược Thiên Sầu không muốn để đại quân trăm tỷ này lại trở về tam giới, đồng thời lưu lại một tai họa. Bản thân hắn cũng không đủ ngoan độc giải quyết, dù sao không phải là giết hơn ngàn tỷ vi khuẩn, mà là giết hơn ngàn tỷ người, sát nghiệt quá lớn. Hắn trước kia không tin chuyện này nhưng hiện giờ tiếp xúc với những chuyện thần thần quỷ quỷ đã quá nhiều, lo lắng sẽ gặp trời phạt, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt để người chém giết lẫn nhau.
Lúc này Ma giới đã loạn thành một đoàn, cả Ma giới tiến vào trạng thái giết chóc điên cuồng, nơi nơi máu chảy thành sông, nơi nơi huyết quang, ánh lửa cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương ngất trời, mùi máu tươi ứ đọng ở trong không khí thật lâu không tản đi, ngược lại càng thêm nồng nặc. Đại quân Ma giới căn bản vô lực ngăn trở thế lực tiến công khổng lồ như vậy, nếu có xuất hiện trạng huống bị vây kín liền có người đầu hàng.
Song đại quân tam giới vốn là vì báo thù cho hả giận mà đến, lại ở vào thế thượng phong, cộng thêm Dược Thiên Sầu lần nữa cường điệu chuyện đem ma đạo trảm thảo trừ căn, cho nên mọi người ngay cả đầu hàng cũng nhất tề chém giết, căn bản là không lưu một người sống. Cả đại quân tam giới sống trong khoái cảm báo thù mãnh liệt, đều điên cuồng chém giết, các lộ đại quân mọc lên như nấm, không ngừng đẩy mạnh thế tiến công, giết giết giết!
Các lộ quần hùng Ma giới thấy cả đầu hàng cũng là một tử lộ, tự nhiên bất cứ giá nào cũng sẽ liều mạng, chém giết thảm liệt. Vào thời khắc mấu chốt thậm chí không ngừng xuất hiện tràng diện đồng quy vu tận, quần hùng Ma giới bưu hãn huyết dũng khiến cho các lộ đại quân tiến công của tam giới tổn thất nặng nề nhưng bản thân bọn họ lại càng thêm thảm trọng hơn.
Trên sườn núi thây chất ngổn ngang, lửa khói bốc lên cuồn cuộn khắp nơi. Những nơi khói đen thổi qua, phần còn lại đều là tàn cho vương vãi, máu chảy thành sông. Dược Thiên Sầu yên lặng đứng ở trên sườn núi, một thân áo bào xanh bị mùi máu tươi nồng nặc bao quanh. Ánh mắt của hắn nhìn vào một chỗ nơi chiến cuộc đã đi vào hồi kết, nơi phương xa khói đen đã dần dần nhạt lại.
Chỉ thấy Ô Phong cầm một cây Phong Thần trượng bay tới, hành lễ nói:“Chưởng hình sử! Đã đem đại quân Ma giới ngoan cố chống lại nơi đây tiêu diệt rồi, bất quá ma đạo chống cự càng ngày càng kịch liệt, chúng ta lần này cũng hao tổn mấy trăm vạn người.”
Nói xong còn len lén quan sát một chút sắc mặt Dược Thiên Sầu, nói thật hắn rất buồn bực, nếu như Dược Thiên Sầu ra tay giúp đỡ, hoàn toàn có thể đem tổn thất xuống đến mức độ thấp nhất, song đối phương một đường theo tới chẳng bao giờ động đậy một đầu ngón tay.
Lần này hắn bẩm báo thật ra cũng là ngầm nhắc nhở Dược Thiên Sầu, ngươi cũng nên ra tay giúp hỗ trợ đi chứ?
“Cực khổ ngươi rồi!” Dược Thiên Sầu trước hết an ủi rồi tiếp đó nhìn hắn vui vẻ:“Thật ra thì ngươi cũng không cần chuyện gì cũng phải cung kính như vậy, hiện giờ đại quân tam giới vẫn do một mình ngươi chỉ huy, ta sở dĩ vẫn đi theo ngươi, cũng là bởi vì ngươi là đầu mối chỉ huy, ta muốn bảo đảm an toàn của ngươi. Cần biết tru diệt một Tam Dạ Ma quân là dễ dàng nhưng là muốn hoàn toàn diệt trừ cả ma đạo sẽ tổn hao không ít tinh lực, cho nên trọng trách ngươi rất nặng, một người chỉ huy không thể như chuyện xung phong hãm trận giết địch.”
Lời này nói ra, nhất thời để cho trong lòng Ô Phong thư thái không ít, nghe ra ý tứ của Dược Thiên Sầu cũng không phải là thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người đi chịu chết, ít nhất ngoài mặt vẫn rất coi trọng của mình.
“Chưởng hình sử hao tâm rồi!” Ô Phong vội vàng khom mình hành lễ, còn cố ý nặn ra vẻ mặt cảm kích.
Dược Thiên Sầu nhìn ra bốn phía, bỗng nhiên lại thấp giọng truyện âm nói với hắn:“Lần này sau, ta cùng U Minh thần phủ trợ giúp lão gia hỏa là muốn tới Thần giới, sau đó tam giới chỉ còn còn lại ngươi tới tự mình khống chế đại cục. Một một số người của Thần giới không muốn phải nhìn tam giới đại loạn thêm lần nữa, cho nên mới muốn đem căn nguyên gây loạn là ma đạo diệt trừ, hiện giờ ta giúp đỡ ngươi cũng là mục đích giống nhau, đó chính là muốn cho ngươi tạo dựng uy phong qua lần đại chiến ma đạo này. Sau này bản thân ngươi đủ uy phong khôi phục an bình cho tam giới, như vậy chúng ta cũng có thể an tâm đi thần giới, đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà ta trì hoãn không động thủ!”
Ý tứ trong lời nói quá hiểu, ta không động thủ chính là vì cho ngươi cơ hội lập uy,, nếu không ta vừa ra tay sẽ phải đoạt danh tiếng của ngươi rồi, đây là ta đang muốn giúp đỡ ngươi làm lão Đại tam giới.
Lời này rõ ràng làm cho Ô Phong có chút được yêu mà sợ, mặc dù trong lòng hắn kiên định cho là chuyện sợ rằng không có đơn giản như vậy, dù sao hắn cũng không phải là ngồi không, song Dược Thiên Sầu đưa ra hấp dẫn quá lớn khiến hắn không thể kiềm chế kích động. Có câu nói rất hay, nam nhân trung thành là bởi vì điều kiện phản bội quá thấp. Nói cách khác, cho ra ích lợi đủ lớn sẽ khiến hắn khó cưỡng.
“Toàn bộ nhờ vào Chưởng hình sử an bài!” Ô Phong nói hơi run, lão Đại tam giới a! Đây cũng là tâm nguyện ngay cả Tam Dạ Ma quân cũng không thực hiện được!
Huyết vân đỏ rực bao phủ núi non, một đạo lưu quang xẹt qua, Dạ Vạn Tông trở lại lần nữa Ma cung, song hắn lần này không dám nữa vội vội vàng vàng tự tiện xông vào, lại sợ bị mắng, đứng ở ngoài cửa cung cung kính hô lên:“Phụ thân!”
Cho đến khi Tam Dạ Ma quân bên trong nói vọng ra “Đi vào.” Hắn mới lo lắng vội vàng tiến vào chắp tay bẩm báo:“Hồng Linh Đại Ma Vương tự mình bắt mấy người tra hỏi, tam giới tổng cộng tập hợp đại quân hơn trăm tỷ đại quân đồng loạt đánh giết vào Ma giới ta, bảo là muốn nhất cử đem ma đạo hoàn toàn diệt trừ.”
“Trăm tỷ?” Tam Dạ khẽ hít một hơi khí lạnh.
“Đúng vậy.” Dạ Vạn Tông len lén nhìn sắc mặt của y rồi tiếp tục nói:“Đã xác nhận rồi, Dược Thiên Sầu cũng đi theo đại quân tam giới đi tới Ma giới, thông đạo hai giới Tiên, Ma là do hắn mở ra, hơn nữa......, hơn nữa hắn còn đem tất cả thông đạo đi ra ngoại giới của Ma giới phong ấn lại.”
Tam Dạ Ma quân lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới chậm rãi trầm ngâm nói:“Vậy tại sao hắn không tự mình động thủ?” Đối với hắn mà nói, Dược Thiên Sầu mới là kẻ địch xứng đáng duy nhất.
Dạ Vạn Tông thận trọng:“Mười một vị Đại Ma Vương đã chết đi bốn vị, còn dư lại bảy vị Đại Ma Vương, khẩn cầu phụ thân sớm đưa ra quyết định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.