Chương 1214: Đại chiến bên dòng Minh Hà 2
Thiên Sầu
05/09/2013
Nhất cử công phá trùng vây, đại thủ của Tam Dạ điểm ra, ma nhận mang theo sát khí không gì sánh được, với thế khai thiên tích địa ầm ầm bổ về phía Dược Thiên Sầu.
Ám lực bên trong cơ thể Dược Thiên Sầu vẫn chưa hoàn toàn hóa giải, tạm thời còn chưa cách nào nhúc nhích, nhưng hắn có thể từ một tên tiểu tốt lăn lộn cho tới hôm nay cũng không phải là kẻ bất tài. Một đạo kim quang xuất hiện trước người Dược Thiên Sầu, Khai Thiên Tích Địa Tiễn như lưu tinh nghênh đón kẻ địch,“Oanh” ma nhận trực tiếp bị đánh bay, hai loại thần khí cấp bậc đối lập, hiển nhiên là thần tiễn tốt hơn một bậc, cộng thêm tu vi bản thân Dược Thiên Sầu cũng cao hơn Tam Dạ Ma Quân, thần khí đối thần khí, thần tiễn đương nhiên không chịu thiệt.
Một phát đánh bại phong mang của đối phương, Khai Thiên Tích Địa Tiễn lập tức bắn về phía Tam Dạ. Tam Dạ Ma Quân khiếp sợ uy lực của thần tiễn, tiện tay kéo áo choàng màu đỏ, lập tức bao lấy thân thể của mình, thần tiễn nhanh chóng lao đến, Tam Dạ Ma Quân không có ý thối lui, thân thể dưới tấm áo choàng màu đỏ trơn nhẵn như con lươn, uốn éo như nước, mỗi lần thần kiếm sát qua bên người đều không đụng được vào y.
Chiến cuộc xung quanh càng ác liệt, ngay cả hai đại Ma vương Thôn Hải và Tượng Dung núp trong nước cũng bắn ra ngoài, gia nhập ác chiến. Nhưng không có Tam Dạ Ma Quân và Lý công công áp trận, bọn họ căn bản không phải đối thủ của hơn sáu mươi vị cao thủ thần cấp bên trong U Minh thần phủ, cộng thêm Phong thần trượng trên tay Ô Phong và Vong Tình rút kiếm trợ uy, tình hình chiến đấu thảm liệt không cách nào tưởng tượng.
Vạn Thiên Ba trước đó đã phái mấy tên cao thủ thần cấp che chở Hắc Trì phu nhân và Ô Hùng thoát khỏi vòng vây, sau đó đại khai sát giới, tựa hồ vừa bắt đầu giống như gió thu cuốn hết lá vàng, mười hai Đại Ma Vương trong khoảnh khắc bị hắn thuận tay chém giết hai vị. Tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau kịch liệt vang vọng một vùng, Ma Đạo lập tức rơi vào hạ phong, đứng trước kết cục bị giết hại.
Ma nhận bị đánh bay quay trở lại, một lần nữa tiến công Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu biết hai vị hỏa phách huyền binh hộ pháp bên cạnh căn bản không phải đối thủ của ma nhận, thần tiễn tấn công Tam Dạ Ma Quân không có kết quả lập tức quay trở lại, ma nhận tựa hồ được giáo huấn, biến hóa quỷ dị quấn lấy thần tiễn, nhất thời khó phân thắng bại.
Tam Dạ Ma Quân tranh thủ liếc nhìn chiến cuộc xung quanh, thấy thập nhị Đại Ma Vương tổn thất gần nửa, nhất thời hai mắt ngầu đỏ, phẫn nộ quát lên:
- Huyết Ma Phiên!
Áo choàng màu đỏ phía sau lập tức tách khỏi đầu vai y, như một đạo huyết hồng bắn ra.
Đạo huyết quang này chạy ra tứ phương, giống như một con huyết long cắn nuốt khắp nơi. Vạn Thiên Ba tu vi cao nhất lực sát thương mạnh nhất, là đối tượng cần phải truy sát của Tam Dạ Ma Quân, vì vậy không kịp trở tay đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị Huyết Ma Phiên bao trùm bên trong.
Dược Thiên Sầu vội vàng liếc nhìn, chỉ thấy Vạn Thiên Ba không kịp đột phá trói buộc, liền phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết, nhanh chóng khô héo, trong nháy mắt bị hút sạch máu tươi, Huyết Ma Phiên buông lỏng, hắn đã trở thành một bộ xương khô rơi xuống.
Đây mới chỉ là bắt đầu, Huyết Ma Phiên lao đến khắp nơi, hơn sáu mươi vị cao thủ thần cấp của U Minh thần phủ lập tức hao tổn gần nửa, hơn ba mươi cao thủ thần cấp bị Huyết Ma Phiên hút sạch máu. Còn Huyết Ma Phiên lại càng huyết quang tăng vọt, hung uy càng sâu, ma đạo quần hùng hoan hô bắt đầu phản công, người phía bên Dược Thiên Sầu lập tức tản ra.
Dược Thiên Sầu sao có thể để Tam Dạ tiếp tục bất chấp an nguy của mình như vậy, hai hộ pháp hỏa phách huyền binh bên cạnh liền cùng lao về phía Tam Dạ.
Tam Dạ kinh hãi, tam muội chân hỏa cũng không phải nói đùa, hơn nữa ma nhận đã bị thần tiễn quấn lấy, Huyết Ma Phiên lập tức bị gọi trở lại, bảo vệ bản thân.
Hắn biết không có mình ra tay tương trợ, ma đạo quần hùng cũng không phải là đối thủ của những người còn lại, lập tức hô to:
- Rút lui!
Ma đạo quần hùng lập tức quay đầu bỏ chạy, bên này người của Dược Thiên Sầu nhanh chóng lao đến.
Tam Dạ Ma Quân cũng không hề có ý tứ thối lui, cơ thể nép dưới Huyết Ma Phiên cẩn thận ứng phó hai đại hỏa phách huyền binh, đồng thời nhân cơ hội tới gần Dược Thiên Sầu.
Chính vào lúc này, Dược Thiên Sầu đã hóa giải sạch sẽ ám lực bên trong cơ thể của hắn, ngược lại không vội vàng đối phó Tam Dạ Ma Quân, nháy mắt xông về phía ma đạo quần hùng đang rút lui, song chưởng giống như đẩy ra sóng dữ trong đại dương, phẫn nộ quát:
- Hấp tinh đại pháp!
Thoáng chốc sương trắng nổ tung trên người mấy vạn ma đạo quần hùng , toàn bộ biến thành thây khô, đám người hắn mang đến lập tức chiến ý dâng cao, xông đến thanh tảo. Dược Thiên Sầu là một người có thù tất báo, trong trận chiến sắp sửa diệt trừ toàn bộ ma đạo, hắn không thể để cho Tam Dạ hù dọa, đẩy lùi tinh thần của binh sĩ phía bên mình, nếu không mọi người vừa nhìn thấy Tam Dạ lợi hại như thế, sau này còn ai dám cùng hắn phản kháng đại quân ma đạo, cho nên hắn quay đầu lại lập tức phản công, nâng cao tinh thần cho mọi người, nói cho mọi người chúng ta cũng không phải là kẻ bất tài, không cần sợ bọn chúng.
-Gào!
Bên kia Tam Dạ gầm lên giận dữ, nhanh chóng thi triển ma quang lướt ảnh, thoát khỏi sự bao vây của hai đại hỏa phách huyền binh, bọc hồng quang xông về Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu lại, lao về phía trước, phất tay về phía sau vẽ ra một vòng tròn, trong Minh Hà lập tức nhô lên một tường sóng rất cao, nháy mắt hóa thành một tường băng dày ngăn cản. Nhưng cái này căn bản không cách nào ngăn cản được Tam Dạ,“Oanh” tường băng nứt ra một vết rách, Tam Dạ mới vừa xông tới liền thấy phía sau Dược Thiên Sầu nhô lên một con thủy long khổng lồ, há mồm ra phun vô số cột băng bắn về phía y.
Tuy nhiên thủy long vẫn không chống cự nổi một quyền đuổi giết của Tam Dạ trực tiếp ép tới. Dược Thiên Sầu mặc dù kiêng kỵ Huyết Ma Phiên trên người y, nhưng cái này cần một chút thời gian. Một điểm kim quang lóe lên, thần tiễn đã được gọi trở lại, nổ tung trước người Dược Thiên Sầu thành vạn đạo lưu quang, vạn đạo thần kiếm cấp tốc bay múa quanh người.
-Tam Dạ! Để mạng lại cho lão tử !
Dược Thiên Sầu gầm lên, bắt đầu đánh về phía Tam Dạ Ma Quân. Tam Dạ Ma Quân cả kinh, muốn tạm lánh phong mang, không biết làm thế nào hai tam muội chân hỏa huyền binh phía sau đã đánh giết đến.
Huyết Ma Phiên mà Ma thần tặng cho y tuyệt đối không phải thứ tầm thường, bọc lấy hắn cấp tốc từ giữa hai cái huyền binh như lụa đỏ trơn nhẵn lướt qua, trốn khỏi vây công. Ma nhận vừa vặn chạy tới nghênh đón, như chiếc cối xay lớn trộn quấy phía dưới, Minh Hà trực tiếp có thể thấy đáy,“Rầm rầm” trực tiếp đem hai huyền binh chém giết thành hỏa hoa bắn ra bốn phía, hai viên hạt châu hồng sắc rơi vào trong Minh Hà. Còn tam muội chân hỏa dính trên người ma nhận nhanh chóng bị một tầng sát khí đỏ thẫm đan xen tuột ra.
Dược Thiên Sầu xuất ra một chỉ, ngàn vạn thần kiếm như lưu tinh trực tiếp đuổi theo ma nhận, bản thân vừa xông tới đồng thời nhanh chóng thu thập tam muội chân hỏa sắp tan rã, lãng phí vật này thì đáng tiếc, quanh thân bọc hỏa diễm bảy màu, mang theo thần kiếm bay múa xung quanh thẳng hướng lao về phía Tam Dạ.
Tam Dạ kéo áo choàng phía sau, ném lên trên, trong nháy mắt biến thành một lá cờ máu che trời, giống như gió cuốn mây tan bao trùm Dược Thiên Sầu cả người lẫn kiếm vào trong biển máu mênh mông vô bờ.
Phóng mắt nhìn huyết quang khắp nơi mênh mông, đâm vào tròng mắt cũng thấy đau, Dược Thiên Sầu âm thầm kinh hãi, vung tay lên, vạn đạo thần kiếm cuồng nộ bắn về bốn phương tám hướng, vang lên vô số tiếng “Phốc phốc”, thần kiếm mặc dù sắc bén, nhưng giống như đâm vào một miếng bông vô cùng đàn hồi, chống lại không gian huyết hải, nhưng không cách nào xé rách nó.
Dược Thiên Sầu lập tức gọi thần kiếm quay trở lại bay quanh hộ thân, đồng thời âm thầm liên hệ với Ô Thác Bang, phát hiện không bị chặt đứt liên lạc, lúc này mới an tâm, nắm tay lại quát lên:
- Vạn kiếm hợp nhất, phá...!
Vạn đạo thần kiếm lập tức hợp nhất, cấp tốc bắn về phía trước, ai ngờ trong biển máu lập tức mở ra một cái miệng to như chậu máu, một hơi nuốt trọn thần kiếm, còn phía sau Dược Thiên Sầu lại có một cái miệng to như chậu máu mạnh mẽ mở ra phun ra một đạo kim quang. Dược Thiên Sầu chợt xoay người, giật mình phát hiện thần tiễn mà mình phóng về phía trước, từ phía sau phun ra, khiến hắn có chút khó hiểu.
Hắn đương nhiên không cam lòng, thần tiễn qua lại loạn xạ khắp nơi, kết quả căn bản không đả thương được huyết hải, mới từ trước bắn ra, thần tiễn lại từ sau chạy tới, từ trên bắn xuống rồi lại từ phía dưới chui lên, từ trái bắn sang phải, không thể tưởng tượng nổi tới cực điểm.
Sau khi phí công vô ích, bả vai hắn run lên, tam muội chân hỏa trên người lập tức bắn ra một đoàn, kết quả sau khi lại bị huyết hải nuốt chửng, lại từ bên kia phun ra, muốn dùng tam muội chân hỏa bài trừ huyết hải này nhưng căn bản không có cơ hội đụng vào hắn.
-Ha ha!
Tam Dạ Ma Quân cuồng tiếu, hắn từ trong huyết hải xông ra, khoanh tay nhìn Dược Thiên Sầu cười lạnh nói:
- Đây chính là huyết hải vô tận bên trong Huyết Ma Phiên, tự thành một không gian, thế giới này là thế giới của ta, ngươi đừng mơ tưởng chạy đi.
-Ta nhổ vào! Đối phó ngươi còn phải trốn?
Dược Thiên Sầu không nói hai lời, thần tiễn lại vọt tới, nhưng Tam Dạ Ma Quân lặng lẽ biến mất bên trong, thần tiễn không dự liệu lại từ phía sau chui ra.
Tiếng cười điên cuồng của Tam Dạ Ma Quân lại vang lên trong không gian huyết hải:
- Ta thấy ngươi vẫn nên kẹp đuôi nhận thua chạy trốn đi! Nếu không cũng đừng trách Huyết Ma Phiên ta vô tình, đem ngươi luyện thành một giọt tinh huyết trong huyết hải.
- Ít nói đi, khích tướng đối với lão tử vô dụng thôi, lời lão tử nói chắc chắn như đinh, nói không trốn sẽ không trốn.
Dược Thiên Sầu hừ một tiếng, nhìn xung quanh, đầu óc nhanh chóng biến đổi, nghĩ biện pháp phá giải.
- Tốt! Vậy ta xem ngươi có phải loại đó hay không.
Tam Dạ Ma Quân cười điên cuồng, huyết hải xung quanh lập tức lay động, phảng phất có vô số huyết khô lâu mở ra miệng to như chậu máu về phía Dược Thiên Sầu, vô số thanh âm oan quỷ kêu to đâm vào màng nhĩ.
Dược Thiên Sầu lập tức thầm thấy không ổn, huyết khí toàn thân sôi trào, ngay cả tu vi trên người cũng có dấu hiệu cuồn cuộn bị hút ra, hắn liều mạng áp chế sắp không nổi. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, nghĩ thầm, lão tử không phải thua trong tay Tam Dạ, mà là thua trong tay Ma thần , đánh không thắng Ma thần chạy trốn cũng không oan uổng.
Hắn mới tìm lý do chạy trốn an ủi mình, Nguyên Anh bổn mạng bên trong đan điền, trên người đột nhiên bộc phát ra kim quang vạn trượng, ngay cả trên người Dược Thiên Sầu cũng phủ lên một tầng kim hoa nhàn nhạt, huyết khô lâu trong huyết hải lập tức phát ra vô số tiếng kêu thảm thiết, phảng phất giống như quỷ hồn bị vùi lấp trong Minh Hà nhìn thấy mặt trời, trong nháy mắt biến mất trong huyết hải.
Hấp lực cường đại lập tức hóa giải, Dược Thiên Sầu vui mừng, thầm nghĩ Tinh Thần Châu quả nhiên là thần kỳ, cho nên lại bỏ đi ý niệm chạy trốn trong đầu, chuẩn bị nghĩ cách khác phá giải Huyết Ma Phiên. Trong huyết hải truyền đến thanh âm của Tam Dạ Ma Quân:
- Hừ, chuyện gì xảy ra vậy?
Ám lực bên trong cơ thể Dược Thiên Sầu vẫn chưa hoàn toàn hóa giải, tạm thời còn chưa cách nào nhúc nhích, nhưng hắn có thể từ một tên tiểu tốt lăn lộn cho tới hôm nay cũng không phải là kẻ bất tài. Một đạo kim quang xuất hiện trước người Dược Thiên Sầu, Khai Thiên Tích Địa Tiễn như lưu tinh nghênh đón kẻ địch,“Oanh” ma nhận trực tiếp bị đánh bay, hai loại thần khí cấp bậc đối lập, hiển nhiên là thần tiễn tốt hơn một bậc, cộng thêm tu vi bản thân Dược Thiên Sầu cũng cao hơn Tam Dạ Ma Quân, thần khí đối thần khí, thần tiễn đương nhiên không chịu thiệt.
Một phát đánh bại phong mang của đối phương, Khai Thiên Tích Địa Tiễn lập tức bắn về phía Tam Dạ. Tam Dạ Ma Quân khiếp sợ uy lực của thần tiễn, tiện tay kéo áo choàng màu đỏ, lập tức bao lấy thân thể của mình, thần tiễn nhanh chóng lao đến, Tam Dạ Ma Quân không có ý thối lui, thân thể dưới tấm áo choàng màu đỏ trơn nhẵn như con lươn, uốn éo như nước, mỗi lần thần kiếm sát qua bên người đều không đụng được vào y.
Chiến cuộc xung quanh càng ác liệt, ngay cả hai đại Ma vương Thôn Hải và Tượng Dung núp trong nước cũng bắn ra ngoài, gia nhập ác chiến. Nhưng không có Tam Dạ Ma Quân và Lý công công áp trận, bọn họ căn bản không phải đối thủ của hơn sáu mươi vị cao thủ thần cấp bên trong U Minh thần phủ, cộng thêm Phong thần trượng trên tay Ô Phong và Vong Tình rút kiếm trợ uy, tình hình chiến đấu thảm liệt không cách nào tưởng tượng.
Vạn Thiên Ba trước đó đã phái mấy tên cao thủ thần cấp che chở Hắc Trì phu nhân và Ô Hùng thoát khỏi vòng vây, sau đó đại khai sát giới, tựa hồ vừa bắt đầu giống như gió thu cuốn hết lá vàng, mười hai Đại Ma Vương trong khoảnh khắc bị hắn thuận tay chém giết hai vị. Tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau kịch liệt vang vọng một vùng, Ma Đạo lập tức rơi vào hạ phong, đứng trước kết cục bị giết hại.
Ma nhận bị đánh bay quay trở lại, một lần nữa tiến công Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu biết hai vị hỏa phách huyền binh hộ pháp bên cạnh căn bản không phải đối thủ của ma nhận, thần tiễn tấn công Tam Dạ Ma Quân không có kết quả lập tức quay trở lại, ma nhận tựa hồ được giáo huấn, biến hóa quỷ dị quấn lấy thần tiễn, nhất thời khó phân thắng bại.
Tam Dạ Ma Quân tranh thủ liếc nhìn chiến cuộc xung quanh, thấy thập nhị Đại Ma Vương tổn thất gần nửa, nhất thời hai mắt ngầu đỏ, phẫn nộ quát lên:
- Huyết Ma Phiên!
Áo choàng màu đỏ phía sau lập tức tách khỏi đầu vai y, như một đạo huyết hồng bắn ra.
Đạo huyết quang này chạy ra tứ phương, giống như một con huyết long cắn nuốt khắp nơi. Vạn Thiên Ba tu vi cao nhất lực sát thương mạnh nhất, là đối tượng cần phải truy sát của Tam Dạ Ma Quân, vì vậy không kịp trở tay đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị Huyết Ma Phiên bao trùm bên trong.
Dược Thiên Sầu vội vàng liếc nhìn, chỉ thấy Vạn Thiên Ba không kịp đột phá trói buộc, liền phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết, nhanh chóng khô héo, trong nháy mắt bị hút sạch máu tươi, Huyết Ma Phiên buông lỏng, hắn đã trở thành một bộ xương khô rơi xuống.
Đây mới chỉ là bắt đầu, Huyết Ma Phiên lao đến khắp nơi, hơn sáu mươi vị cao thủ thần cấp của U Minh thần phủ lập tức hao tổn gần nửa, hơn ba mươi cao thủ thần cấp bị Huyết Ma Phiên hút sạch máu. Còn Huyết Ma Phiên lại càng huyết quang tăng vọt, hung uy càng sâu, ma đạo quần hùng hoan hô bắt đầu phản công, người phía bên Dược Thiên Sầu lập tức tản ra.
Dược Thiên Sầu sao có thể để Tam Dạ tiếp tục bất chấp an nguy của mình như vậy, hai hộ pháp hỏa phách huyền binh bên cạnh liền cùng lao về phía Tam Dạ.
Tam Dạ kinh hãi, tam muội chân hỏa cũng không phải nói đùa, hơn nữa ma nhận đã bị thần tiễn quấn lấy, Huyết Ma Phiên lập tức bị gọi trở lại, bảo vệ bản thân.
Hắn biết không có mình ra tay tương trợ, ma đạo quần hùng cũng không phải là đối thủ của những người còn lại, lập tức hô to:
- Rút lui!
Ma đạo quần hùng lập tức quay đầu bỏ chạy, bên này người của Dược Thiên Sầu nhanh chóng lao đến.
Tam Dạ Ma Quân cũng không hề có ý tứ thối lui, cơ thể nép dưới Huyết Ma Phiên cẩn thận ứng phó hai đại hỏa phách huyền binh, đồng thời nhân cơ hội tới gần Dược Thiên Sầu.
Chính vào lúc này, Dược Thiên Sầu đã hóa giải sạch sẽ ám lực bên trong cơ thể của hắn, ngược lại không vội vàng đối phó Tam Dạ Ma Quân, nháy mắt xông về phía ma đạo quần hùng đang rút lui, song chưởng giống như đẩy ra sóng dữ trong đại dương, phẫn nộ quát:
- Hấp tinh đại pháp!
Thoáng chốc sương trắng nổ tung trên người mấy vạn ma đạo quần hùng , toàn bộ biến thành thây khô, đám người hắn mang đến lập tức chiến ý dâng cao, xông đến thanh tảo. Dược Thiên Sầu là một người có thù tất báo, trong trận chiến sắp sửa diệt trừ toàn bộ ma đạo, hắn không thể để cho Tam Dạ hù dọa, đẩy lùi tinh thần của binh sĩ phía bên mình, nếu không mọi người vừa nhìn thấy Tam Dạ lợi hại như thế, sau này còn ai dám cùng hắn phản kháng đại quân ma đạo, cho nên hắn quay đầu lại lập tức phản công, nâng cao tinh thần cho mọi người, nói cho mọi người chúng ta cũng không phải là kẻ bất tài, không cần sợ bọn chúng.
-Gào!
Bên kia Tam Dạ gầm lên giận dữ, nhanh chóng thi triển ma quang lướt ảnh, thoát khỏi sự bao vây của hai đại hỏa phách huyền binh, bọc hồng quang xông về Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu lại, lao về phía trước, phất tay về phía sau vẽ ra một vòng tròn, trong Minh Hà lập tức nhô lên một tường sóng rất cao, nháy mắt hóa thành một tường băng dày ngăn cản. Nhưng cái này căn bản không cách nào ngăn cản được Tam Dạ,“Oanh” tường băng nứt ra một vết rách, Tam Dạ mới vừa xông tới liền thấy phía sau Dược Thiên Sầu nhô lên một con thủy long khổng lồ, há mồm ra phun vô số cột băng bắn về phía y.
Tuy nhiên thủy long vẫn không chống cự nổi một quyền đuổi giết của Tam Dạ trực tiếp ép tới. Dược Thiên Sầu mặc dù kiêng kỵ Huyết Ma Phiên trên người y, nhưng cái này cần một chút thời gian. Một điểm kim quang lóe lên, thần tiễn đã được gọi trở lại, nổ tung trước người Dược Thiên Sầu thành vạn đạo lưu quang, vạn đạo thần kiếm cấp tốc bay múa quanh người.
-Tam Dạ! Để mạng lại cho lão tử !
Dược Thiên Sầu gầm lên, bắt đầu đánh về phía Tam Dạ Ma Quân. Tam Dạ Ma Quân cả kinh, muốn tạm lánh phong mang, không biết làm thế nào hai tam muội chân hỏa huyền binh phía sau đã đánh giết đến.
Huyết Ma Phiên mà Ma thần tặng cho y tuyệt đối không phải thứ tầm thường, bọc lấy hắn cấp tốc từ giữa hai cái huyền binh như lụa đỏ trơn nhẵn lướt qua, trốn khỏi vây công. Ma nhận vừa vặn chạy tới nghênh đón, như chiếc cối xay lớn trộn quấy phía dưới, Minh Hà trực tiếp có thể thấy đáy,“Rầm rầm” trực tiếp đem hai huyền binh chém giết thành hỏa hoa bắn ra bốn phía, hai viên hạt châu hồng sắc rơi vào trong Minh Hà. Còn tam muội chân hỏa dính trên người ma nhận nhanh chóng bị một tầng sát khí đỏ thẫm đan xen tuột ra.
Dược Thiên Sầu xuất ra một chỉ, ngàn vạn thần kiếm như lưu tinh trực tiếp đuổi theo ma nhận, bản thân vừa xông tới đồng thời nhanh chóng thu thập tam muội chân hỏa sắp tan rã, lãng phí vật này thì đáng tiếc, quanh thân bọc hỏa diễm bảy màu, mang theo thần kiếm bay múa xung quanh thẳng hướng lao về phía Tam Dạ.
Tam Dạ kéo áo choàng phía sau, ném lên trên, trong nháy mắt biến thành một lá cờ máu che trời, giống như gió cuốn mây tan bao trùm Dược Thiên Sầu cả người lẫn kiếm vào trong biển máu mênh mông vô bờ.
Phóng mắt nhìn huyết quang khắp nơi mênh mông, đâm vào tròng mắt cũng thấy đau, Dược Thiên Sầu âm thầm kinh hãi, vung tay lên, vạn đạo thần kiếm cuồng nộ bắn về bốn phương tám hướng, vang lên vô số tiếng “Phốc phốc”, thần kiếm mặc dù sắc bén, nhưng giống như đâm vào một miếng bông vô cùng đàn hồi, chống lại không gian huyết hải, nhưng không cách nào xé rách nó.
Dược Thiên Sầu lập tức gọi thần kiếm quay trở lại bay quanh hộ thân, đồng thời âm thầm liên hệ với Ô Thác Bang, phát hiện không bị chặt đứt liên lạc, lúc này mới an tâm, nắm tay lại quát lên:
- Vạn kiếm hợp nhất, phá...!
Vạn đạo thần kiếm lập tức hợp nhất, cấp tốc bắn về phía trước, ai ngờ trong biển máu lập tức mở ra một cái miệng to như chậu máu, một hơi nuốt trọn thần kiếm, còn phía sau Dược Thiên Sầu lại có một cái miệng to như chậu máu mạnh mẽ mở ra phun ra một đạo kim quang. Dược Thiên Sầu chợt xoay người, giật mình phát hiện thần tiễn mà mình phóng về phía trước, từ phía sau phun ra, khiến hắn có chút khó hiểu.
Hắn đương nhiên không cam lòng, thần tiễn qua lại loạn xạ khắp nơi, kết quả căn bản không đả thương được huyết hải, mới từ trước bắn ra, thần tiễn lại từ sau chạy tới, từ trên bắn xuống rồi lại từ phía dưới chui lên, từ trái bắn sang phải, không thể tưởng tượng nổi tới cực điểm.
Sau khi phí công vô ích, bả vai hắn run lên, tam muội chân hỏa trên người lập tức bắn ra một đoàn, kết quả sau khi lại bị huyết hải nuốt chửng, lại từ bên kia phun ra, muốn dùng tam muội chân hỏa bài trừ huyết hải này nhưng căn bản không có cơ hội đụng vào hắn.
-Ha ha!
Tam Dạ Ma Quân cuồng tiếu, hắn từ trong huyết hải xông ra, khoanh tay nhìn Dược Thiên Sầu cười lạnh nói:
- Đây chính là huyết hải vô tận bên trong Huyết Ma Phiên, tự thành một không gian, thế giới này là thế giới của ta, ngươi đừng mơ tưởng chạy đi.
-Ta nhổ vào! Đối phó ngươi còn phải trốn?
Dược Thiên Sầu không nói hai lời, thần tiễn lại vọt tới, nhưng Tam Dạ Ma Quân lặng lẽ biến mất bên trong, thần tiễn không dự liệu lại từ phía sau chui ra.
Tiếng cười điên cuồng của Tam Dạ Ma Quân lại vang lên trong không gian huyết hải:
- Ta thấy ngươi vẫn nên kẹp đuôi nhận thua chạy trốn đi! Nếu không cũng đừng trách Huyết Ma Phiên ta vô tình, đem ngươi luyện thành một giọt tinh huyết trong huyết hải.
- Ít nói đi, khích tướng đối với lão tử vô dụng thôi, lời lão tử nói chắc chắn như đinh, nói không trốn sẽ không trốn.
Dược Thiên Sầu hừ một tiếng, nhìn xung quanh, đầu óc nhanh chóng biến đổi, nghĩ biện pháp phá giải.
- Tốt! Vậy ta xem ngươi có phải loại đó hay không.
Tam Dạ Ma Quân cười điên cuồng, huyết hải xung quanh lập tức lay động, phảng phất có vô số huyết khô lâu mở ra miệng to như chậu máu về phía Dược Thiên Sầu, vô số thanh âm oan quỷ kêu to đâm vào màng nhĩ.
Dược Thiên Sầu lập tức thầm thấy không ổn, huyết khí toàn thân sôi trào, ngay cả tu vi trên người cũng có dấu hiệu cuồn cuộn bị hút ra, hắn liều mạng áp chế sắp không nổi. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, nghĩ thầm, lão tử không phải thua trong tay Tam Dạ, mà là thua trong tay Ma thần , đánh không thắng Ma thần chạy trốn cũng không oan uổng.
Hắn mới tìm lý do chạy trốn an ủi mình, Nguyên Anh bổn mạng bên trong đan điền, trên người đột nhiên bộc phát ra kim quang vạn trượng, ngay cả trên người Dược Thiên Sầu cũng phủ lên một tầng kim hoa nhàn nhạt, huyết khô lâu trong huyết hải lập tức phát ra vô số tiếng kêu thảm thiết, phảng phất giống như quỷ hồn bị vùi lấp trong Minh Hà nhìn thấy mặt trời, trong nháy mắt biến mất trong huyết hải.
Hấp lực cường đại lập tức hóa giải, Dược Thiên Sầu vui mừng, thầm nghĩ Tinh Thần Châu quả nhiên là thần kỳ, cho nên lại bỏ đi ý niệm chạy trốn trong đầu, chuẩn bị nghĩ cách khác phá giải Huyết Ma Phiên. Trong huyết hải truyền đến thanh âm của Tam Dạ Ma Quân:
- Hừ, chuyện gì xảy ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.