Chương 1097: Đại di chuyển
Thiên Sầu
05/09/2013
"Chỉ tu vi kém cỏi như ta đây, ngay cả tư cách xách dép cho Tiên Hậu cũng không đáng thì há chi nói đến chuyện dẫn theo hai ngươi?" Dược Thiên Sầu cười khổ, các ngươi quá đề cao ta rồi.
Cơ Vũ nghe xong lời Ngạc Tuyết Quân thì đương trường suy tư nhìn Dược Thiên Sầu. Nàng cũng là người tra sĩ diện, cả đời chưa năn nỉ ai bao giờ, nghe xong khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lạnh lên: "Nhạc đại ca! Chúng ta tự nghĩ cách rời khỏi đây, không phải cầu cạnh người khác...
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì liên tục khoát tay gật đầu, nhưng Ngạc Tuyết Quân lại níu chặt không chịu buông tha: "Dược Thiên Sầu! Ngươi không dẫn theo bọn ta, thì tất cả chúng ta cũng đừng ai hòng chạy thoát..." Vừa nói, hắn vừa nhìn sang đám người Vong Tình tràn đầy uy hiếp, như thế sẽ kêu người đến bắt gian bất cứ lúc nào.
"Lão yêu quái! Ngươi được như bây giờ và cả như ngày hôm nay cũng toàn là nhờ ả nữ nhân kia đưa ngươi lên mà còn dám uy hiếp ta?" Dược Thiên Sầu nhếch mày nhìn sang phía Vong Tình cười lạnh: "Ngươi cứ việc kêu, xem ta xui xẻo hay các ngươi sẽ gặp xui xẻo. Ta đảm bảo hai ngươi các ngươi sẽ chết trước ta."
Sự tình đã đến nước này, hắn mới không sợ mấy vụ uy hiếp này, trước đó nghi kị Tiên Cung, giờ Tiên Đế bỏ trốn, Tiên Cung đã suy sụp. Bản thân vốn có thù oán với Tuyệt Tình Cung, dù cho mình cúi nhận sai, Tuyệt Tình Cung ắt cũng sẽ không buông tha cho mình, vậy thì còn phải giả vờ cái khỉ gì nữa?
"Nhạc đại calChúng ta đi!" Cơ Vũ mặt tối sầm lại không muốn chịu đựng gã tiểu nhân này.
"Ta là phế nhân, ta chết cũng không sao, nhưng muội tử..." Ngạc Tuyết Quân nói đến một nửa thì đột nhiên ngó sang Dược Thiên Sầu nghiêm trang nói: "Người này lúc ở nhân gian đã hủy hoại thanh danh của muội, thừa dịp muội thọ thương hôn mê ra tay, làm sao có thể để hắn dễ dàng giở trò Sở Khanh rồi trốn thoát đây chứ."
Thanh âm vừa dứt, mấy người nhất tề đều kinh động. Lộ Nghiên Thanh thận trọng liếc nhìn Dược Thiên Sầu, cứ như thế muốn nhìn thấu rõ thực hư. Cơ Vũ thì cóng đơ như vừa bị sét đánh giữa đầu, toàn thân không ngừng rung rẩy nhìn sang Dược Thiên Sầu nghiến răng nói: "Ngươi đã làm gì ta?"
"Ta..." Dược Thiên Sầu dè dặt không nói lên lời. Hắn không ngờ Ngạc Tuyết Quân đột nhiên nói việc này ra. Đối phương đã từng cam đoan không nói việc này ra, tuy biết lời hứa là thứ không đáng tin nhất trên đời, nhưng hắn vẫn cứ ngỡ Ngạc Tuyết Quân vì lo lắng thanh danh của Cơ Vũ nên nhất định sẽ ấp ủ việc này trong bụng suốt đời. Ai ngờ.., đúng là tiểu nhân!
Kỳ thật Ngạc Tuyết Quân cũng không muốn làm như vậy. Nhưng thế cục đã đã đến mức này, dù Cơ Vũ có xem trọng danh dự, bản thân hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng nông nổi nhất thời mà mất đi tính mạng. Giở đây Tiên Minh hai giới đã không còn chỗ đứng cho hai người, tia hi vọng cuối cùng chỉ còn biện pháp ký thác vào gã tiểu từ xuất quý nhấp thần này mà thôi.
Tóm lại, đối với Ngạc Tuyết Quân, bản than hắn đã nợ Cơ Vũ quá nhiều, việc đến nước này dù thế nào cũng phải bảo đảm tính mạng cho Cơ Vũ đã. Theo sự hiểu biết của hắn sau một thời gian tiếp xúc với Dược Thiên Sầu, về cơ bản thì tên tiểu tử này đúng là tên khốn nạn, thứ duy nhất có thể nắm cán hắn có lẽ cũng chỉ có nữ nhân mà thôi!
Hắn quả nhiên không đặt cược sai, cái tên gia hỏa gan lì kia quả nhiên đã bị nắm cán được bảy tấc, chỉ một chốc đã chịu thua. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu nhìn Cơ Vũ cười mỉa: "Ngươi đừng nghe lời lão yêu này, cơ thể của mình không lẽ ngươi không rõ hơn ai sao? Cái ấy...Nơi đây quá nguy hiểm, không phải nơi thích hợp để bàn việc này. Tốt nhất chúng ta nên nghĩ cách ra khỏi nơi này đã! Lão yêu quái, mượn màn đêm làm yểm hộ, hãy mau đi theo ta!"
Cơ Vũ vốn còn thầm thì tự an ủi cơ thể minh chắc vẫn chưa bị nam nhân nào làm gì
Qua, ai ngờ nhìn thái độ Dược Thiên Sầu bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ mà thấy nguội lạnh trong lòng. Tương phản cùng nàng, Ngạc Tuyết Quân lại vô cùng vui sướng, một tay kéo theo Cơ Vũ đang thất thần, một tay nhanh chóng túm lấy Dược Thiên Sầu, mấy người cùng nhanh chóng luồng lách về hướng vách núi trong sơn lâm.
Nhưng mấy người vừa động lập tức đã gây sự chú ý cho những ngươi khác, bất tri giác đã nghe tiếng hừ lạnh toát sau lưng nói: "Các vị còn muốn chạy thêm bao xa nữa? Dược Thiên Sầu! n oán giữa chúng ta cũng đến lúc phải tính toán rồi."
Ô Hùng suất lĩnh vài người nhanh chóng đuổi theo, kết quả mấy người cùng chia nhau rà sát mà vẫn không thể phát hiện ra bất kỳ thân ảnh nào. Vong Tình ở phía bên kia đã thu hồi Lục Long Tuyết Lam Kiếm nhanh chóng phóng vút lên bầu trời đêm đầy sao, nhìn có vẻ là hướng về phía của Minh giới, chưởng môn các phái nhìn nhau, xem ra mấu chốt phân định thắng thua của cuộc đại chiến lần này, thật sự là sẽ diễn ra tại Minh giới. Theo sau chúng nhân liền tản ra, mạnh ai về môn phái của người nấy, làm ra chuẩn bị.
Cực Lạc Tiên Cảnh dĩ vãng dù lúc vào đêm vẫn luôn nhấp nháy đủ muôn màu nghê hồng, ngày ngày đều là một vùng trời không bao giờ có màn đêm bao phủ. Giở đây, một màn đêm tối mịt che phủ, quả đúng là cây đổ thì bầy khỉ tan rã. Dưới ánh sao đêm, Tiên Cung hoang tàn phát ra sắc vàng ảm đạm, không còn vẻ bóng nhoáng sáng lạn rực rỡ như mọi khi. Đâu đâu cũng toàn là thủ hạ của ô Hùng đang vơ vét tài sản Tiên Cung để lại, không biết nơi này còn có ngày tái hiện vẻ huy hoàng năm xưa hay không?
Trong cơ sở bí mật của đại quân Anh Hùng ở Thần Khư Cảnh, Ngạc Tuyết Quân và Lộ Nghiên Thanh ngắm nhìn bốn phía xung quanh, không hiểu Dược Thiên Sầu đã dẫn mình đến địa phương nào. Còn Cơ Vũ tinh thần lại có chút hoảng hốt. Dược Thiên Sầu nhanh chóng giải thích vài câu với Trương Bằng, liền quay minh bất đắc dĩ nói với mấy người: "Được rồi! Các ngươi tạm thời đã an toàn5người của Tiên Minh hai giới trong thời gian ngắn sẽ không cách nào tìm đến đây được, hãy nhớ kỹ không được tự tiện đi ra bên ngoài, nếu không gặp phải rắc rối thì đừng trách ta...
"Ta đã đoán tiểu tử ngươi thế nào cũng giữ sẵn đường rút lui mà." Ngạc Tuyết Quân tặc lưỡi, toàn thân nhẹ nhõm hẳn lên, hắn nhìn quanh rồi hỏi: "Đây là nơi đâu?"
"Thần Khư Cảnh! Người của khu vực xung quanh đều là người của ta, các ngươi hãy nghe theo tất cả sự sắp xếp của họ, ta hiện giờ vẫn còn việc phải xử lý." Dược Thiên Sầu chỉ chỉ mấy người họ nói với Trương Bằng: "Bọn họ giao cho ngươi an bài."
Trương Bằng mới vừa lĩnh mệnh, đột nhiên bị tiếng thét bén nhọn kinh hoàng của Cơ Vũ đang đứng một bên làm chói tai nhức óc. Ngay lập tức, nhanh như thiểm điện, nàng túm ngay lấy ngực Dược Thiên Sầu nghiêm giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?"
Trương Bằng yếu ớt liếc nhìn sư phụ mình một cái, ánh mắt Lộ Nghiên Thanh nhìn về phía Dược Thiên Sầu cũng có chút kỳ quái. Còn Ngạc Tuyết Quân thì có phần ngại ngùng, Dược Thiên Sầu đẩy tay nàng ra nói: "Ta thật sự không làm gì ngươi, chỉ là lúc ngươi bất tỉnh vì cứu ngươi mà ta phải ôm qua ngươi thôi. Ngoài ra không làm gì cả, hãy mau buông tay ra! Ta còn phải đi cứu người khác, nếu không sẽ không còn kịp...
"Phanh!" Một tiếng giòn tan vang lên, Cơ Vũ tát thẳng vào mặt của Dược Thiên Sầu. Cái tát này mới vang dội làm sao, tất cả chúng nhân ở đây đều ngây ra, chỉ riêng Cơ Vũ là không giữ được bình tĩnh hét vào mặt hắn: "Ta không tin!"
"Phanh phanh!" Hai tiếng giòn tan liên tục vang lên. Phen này Dược Thiên Sầu đã nổi cơn lôi đình, lập tức ăn miếng trả miếng, trả đũa lại bằng hai cái bạt tay bỏng rát. Cơ Vũ lảo đảo bụm mặt lùi liền hai bước. Chỉ thấy Dược Thiên Sâu chỉ tay tức giận nói: "Đồ đàn bà thối! Ngươi giờ chỉ là con gà mái mắc nạn, còn tưởng minh là Phượng Hoàng Tiên Cung chắc? Ta nói thật với ngươi, toàn thân ngươi chỗ nào cũng bị lão tử sờ hết rồi. Lão tử ăn nằm cùng ngươi thì đã sao? Ngươi có lột sạch đồ cùng lắm cũng chỉ có hai khối thịt mà thôi, còn tưởng minh là bảo bối chắc? Nếu không nghĩ đến ngươi từng ăn nằm với ta, ngươi giờ chắc vẫn còn đang bị vây ở trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận chờ chết ah. Đồ trứng thối! Dám đánh mặt lão tử, tiện nhân!"
Một trận ác khẩu của Dược Thiên Sầu như cơn lốc càn quét qua, không có thời gian ôn lại chuyện năm xưa với nàng, hắn đã nhanh chóng biến mất tăm hơi, để lại vài người đang trợn mắt há mồm, ngây ngần ra nguyên tại chỗ.
Dược Thiên Sầu trực tiếp xuất hiện trong đại sảnh lầu một của Thiên Hạ Thương Hội, hắn trầm mặt khoát tay với mấy người đóng trong sảnh đường nói: "Tất cả mọi người lập tức đến phòng họp lớn tập hợp, nhanh nhanh nhanh!" Hắn nói liền ba tiếng nhanh, còn bản thân mình đã nhanh chóng bay vội về hướng cầu thang lên lầu. Cứ qua tầng nào lại to giọng triệu tập mọi người.
Mọi người vội vàng thu dọn lại những thứ có thể mang theo. Trước khi đi đến Tiên Cung, Dược Thiên Sầu đã từng triệu tập mọi người công bố một khi xảy ra sự cố sẽ phải tập thể di dời, có thể nói đã sớm chuấn bị tinh thần. Giở đây nhìn hắn vội vã như thế hiển nhiên là đã xảy ra sự cố. Bầu không khí trong cả tòa nhà lập tức trở nên căng thẳng bất thường.
Lầu hai mươi hai, Dược Thiên Sầu nhanh chóng gõ cửa của mấy vị phu nhân đề các nàng nhanh chóng xuống dưới phòng họp lớn tập hợp. Mấy nàng chỉ hơi kinh ngạc trước quần áo hoa lệ của hắn, tiếp sau đó vẫn nhanh chóng thu thập những thứ có thể mang đi. Vi Xuân Thu chạy vội đến, hắn cũng nhìn nhìn quần áo của Dược Thiên Sầu mà ngỡ ngàng, lát sau hắn liền hỏi: "Đã xảy ra việc gì ư?" "Chưởng môn Vong Tình Tuyệt Tình Cung đã nổi khùng, đánh bại cả Kim Thái và Bạch Khởi, Tiên giới sẽ phải đổi trời ngay, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây thôi...
"Cái gi? Vong Tình đả bại Kim Thái cùng Bạch Khải?" Vi Xuân Thu kinh hãi nói:, "Vong Tình trở nên lợi hại thế lúc nào? Đại Minh Luân hắn thế nào rồi?"
"Đại Minh Luân không có việc gì, hắn đã theo Kim Thái cùng Bạch Khải trốn sang Minh giới, ngươi nhanh chóng nói Vân tiền bối đến phòng họp tập hợp." Vừa nói xong, Dược Thiên Sầu cũng vừa đến trước cửa phòng Bạch Tố Trinh tu luyện. Hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Bạch Tố Trinh đang khoanh chân ngồi tu luyên đang chậm rãi hé mí đôi mắt đẹp của minh ra. Thấy là hắn, nàng không kiềm được minh dán mắt vào kim bào trên mình hắn5nụ cười nhàn nhạt lập tực hé nở trên môi mềm, thản nhiên nói: "Sao ngươi lại mặc như vậy?...
Bước chân vội vẫ của hắn đột nhiên chậm rãi lại, hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt nàng, giơ tay về phía nàng trìu mến nói: "Có chút rắc rối, nơi đây không thể tiếp tục ở lại nữa, cụ thể sau này hẵng nói, ta dẫn nàng đến một nơi khác tiếp tục tu luyện."
Bạch Tố Trinh gật gật đầu, không hỏi thêm việc gì vừa xảy ra. Nàng tin những điều hắn muốn nói với nàng ắt sẽ nói. Nàng đưa tay nắm lấy tay hắn đứng dậy. Hai người cứ thế tay nắm tay đi ra, vừa đúng lúc bắt gặp Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng từ sân thượng đi xuống. Dược Thiên Sầu nói: "Đi nhanh!" Bốn người vội vàng đi xuống dưới tòa nhà.
Trong phòng họp, trước khi bốn ngươi họ đến, mọi người đã tụ họp đông đủ. Có điều tất cả mọi người đều lần đầu nhìn thấy Bạch Tố Trinh, thấy Dược Thiên Sầu áo quần hoa lệ nắm lấy tay của nàng, tất cả mọi người đều có phần hiếu kỳ, riêng sắc mặt của chúng nữ có phần không mấy tự nhiên.
Bây giờ cũng không phải lúc giải thích quá nhiều với mọi người, Dược Thiên Sầu chỉ vung tay một cái, tất cả mọi người đã nhanh chóng biến mất, rồi lại xuất hiện trong không gian dưới lòng đất mô phỏng theo Địa Cung ở Đông Cực Thánh Thổ, ngay lập tức, chỉ một nhoáng, cảnh tượng lại biến ảo, mọi người đã đến trụ sở dưới đất Thần Khư Cảnh.
Cả Vi Xuân Thu và Vân Bằng đều lần đầu gặp cảnh di chuyển không thể tưởng tượng này, mà không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Dược Thiên Sầu vẫy vẫy tay với Lộ Nghiên Thanh cách đấy không xa: "Ngươi hãy nói sơ qua biến động xảy ra ở Tiên Cung với mọi người! Mất công mọi người còn đang không hiểu rõ sự tình là như thế nào!"
Cơ Vũ nghe xong lời Ngạc Tuyết Quân thì đương trường suy tư nhìn Dược Thiên Sầu. Nàng cũng là người tra sĩ diện, cả đời chưa năn nỉ ai bao giờ, nghe xong khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lạnh lên: "Nhạc đại ca! Chúng ta tự nghĩ cách rời khỏi đây, không phải cầu cạnh người khác...
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì liên tục khoát tay gật đầu, nhưng Ngạc Tuyết Quân lại níu chặt không chịu buông tha: "Dược Thiên Sầu! Ngươi không dẫn theo bọn ta, thì tất cả chúng ta cũng đừng ai hòng chạy thoát..." Vừa nói, hắn vừa nhìn sang đám người Vong Tình tràn đầy uy hiếp, như thế sẽ kêu người đến bắt gian bất cứ lúc nào.
"Lão yêu quái! Ngươi được như bây giờ và cả như ngày hôm nay cũng toàn là nhờ ả nữ nhân kia đưa ngươi lên mà còn dám uy hiếp ta?" Dược Thiên Sầu nhếch mày nhìn sang phía Vong Tình cười lạnh: "Ngươi cứ việc kêu, xem ta xui xẻo hay các ngươi sẽ gặp xui xẻo. Ta đảm bảo hai ngươi các ngươi sẽ chết trước ta."
Sự tình đã đến nước này, hắn mới không sợ mấy vụ uy hiếp này, trước đó nghi kị Tiên Cung, giờ Tiên Đế bỏ trốn, Tiên Cung đã suy sụp. Bản thân vốn có thù oán với Tuyệt Tình Cung, dù cho mình cúi nhận sai, Tuyệt Tình Cung ắt cũng sẽ không buông tha cho mình, vậy thì còn phải giả vờ cái khỉ gì nữa?
"Nhạc đại calChúng ta đi!" Cơ Vũ mặt tối sầm lại không muốn chịu đựng gã tiểu nhân này.
"Ta là phế nhân, ta chết cũng không sao, nhưng muội tử..." Ngạc Tuyết Quân nói đến một nửa thì đột nhiên ngó sang Dược Thiên Sầu nghiêm trang nói: "Người này lúc ở nhân gian đã hủy hoại thanh danh của muội, thừa dịp muội thọ thương hôn mê ra tay, làm sao có thể để hắn dễ dàng giở trò Sở Khanh rồi trốn thoát đây chứ."
Thanh âm vừa dứt, mấy người nhất tề đều kinh động. Lộ Nghiên Thanh thận trọng liếc nhìn Dược Thiên Sầu, cứ như thế muốn nhìn thấu rõ thực hư. Cơ Vũ thì cóng đơ như vừa bị sét đánh giữa đầu, toàn thân không ngừng rung rẩy nhìn sang Dược Thiên Sầu nghiến răng nói: "Ngươi đã làm gì ta?"
"Ta..." Dược Thiên Sầu dè dặt không nói lên lời. Hắn không ngờ Ngạc Tuyết Quân đột nhiên nói việc này ra. Đối phương đã từng cam đoan không nói việc này ra, tuy biết lời hứa là thứ không đáng tin nhất trên đời, nhưng hắn vẫn cứ ngỡ Ngạc Tuyết Quân vì lo lắng thanh danh của Cơ Vũ nên nhất định sẽ ấp ủ việc này trong bụng suốt đời. Ai ngờ.., đúng là tiểu nhân!
Kỳ thật Ngạc Tuyết Quân cũng không muốn làm như vậy. Nhưng thế cục đã đã đến mức này, dù Cơ Vũ có xem trọng danh dự, bản thân hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng nông nổi nhất thời mà mất đi tính mạng. Giở đây Tiên Minh hai giới đã không còn chỗ đứng cho hai người, tia hi vọng cuối cùng chỉ còn biện pháp ký thác vào gã tiểu từ xuất quý nhấp thần này mà thôi.
Tóm lại, đối với Ngạc Tuyết Quân, bản than hắn đã nợ Cơ Vũ quá nhiều, việc đến nước này dù thế nào cũng phải bảo đảm tính mạng cho Cơ Vũ đã. Theo sự hiểu biết của hắn sau một thời gian tiếp xúc với Dược Thiên Sầu, về cơ bản thì tên tiểu tử này đúng là tên khốn nạn, thứ duy nhất có thể nắm cán hắn có lẽ cũng chỉ có nữ nhân mà thôi!
Hắn quả nhiên không đặt cược sai, cái tên gia hỏa gan lì kia quả nhiên đã bị nắm cán được bảy tấc, chỉ một chốc đã chịu thua. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu nhìn Cơ Vũ cười mỉa: "Ngươi đừng nghe lời lão yêu này, cơ thể của mình không lẽ ngươi không rõ hơn ai sao? Cái ấy...Nơi đây quá nguy hiểm, không phải nơi thích hợp để bàn việc này. Tốt nhất chúng ta nên nghĩ cách ra khỏi nơi này đã! Lão yêu quái, mượn màn đêm làm yểm hộ, hãy mau đi theo ta!"
Cơ Vũ vốn còn thầm thì tự an ủi cơ thể minh chắc vẫn chưa bị nam nhân nào làm gì
Qua, ai ngờ nhìn thái độ Dược Thiên Sầu bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ mà thấy nguội lạnh trong lòng. Tương phản cùng nàng, Ngạc Tuyết Quân lại vô cùng vui sướng, một tay kéo theo Cơ Vũ đang thất thần, một tay nhanh chóng túm lấy Dược Thiên Sầu, mấy người cùng nhanh chóng luồng lách về hướng vách núi trong sơn lâm.
Nhưng mấy người vừa động lập tức đã gây sự chú ý cho những ngươi khác, bất tri giác đã nghe tiếng hừ lạnh toát sau lưng nói: "Các vị còn muốn chạy thêm bao xa nữa? Dược Thiên Sầu! n oán giữa chúng ta cũng đến lúc phải tính toán rồi."
Ô Hùng suất lĩnh vài người nhanh chóng đuổi theo, kết quả mấy người cùng chia nhau rà sát mà vẫn không thể phát hiện ra bất kỳ thân ảnh nào. Vong Tình ở phía bên kia đã thu hồi Lục Long Tuyết Lam Kiếm nhanh chóng phóng vút lên bầu trời đêm đầy sao, nhìn có vẻ là hướng về phía của Minh giới, chưởng môn các phái nhìn nhau, xem ra mấu chốt phân định thắng thua của cuộc đại chiến lần này, thật sự là sẽ diễn ra tại Minh giới. Theo sau chúng nhân liền tản ra, mạnh ai về môn phái của người nấy, làm ra chuẩn bị.
Cực Lạc Tiên Cảnh dĩ vãng dù lúc vào đêm vẫn luôn nhấp nháy đủ muôn màu nghê hồng, ngày ngày đều là một vùng trời không bao giờ có màn đêm bao phủ. Giở đây, một màn đêm tối mịt che phủ, quả đúng là cây đổ thì bầy khỉ tan rã. Dưới ánh sao đêm, Tiên Cung hoang tàn phát ra sắc vàng ảm đạm, không còn vẻ bóng nhoáng sáng lạn rực rỡ như mọi khi. Đâu đâu cũng toàn là thủ hạ của ô Hùng đang vơ vét tài sản Tiên Cung để lại, không biết nơi này còn có ngày tái hiện vẻ huy hoàng năm xưa hay không?
Trong cơ sở bí mật của đại quân Anh Hùng ở Thần Khư Cảnh, Ngạc Tuyết Quân và Lộ Nghiên Thanh ngắm nhìn bốn phía xung quanh, không hiểu Dược Thiên Sầu đã dẫn mình đến địa phương nào. Còn Cơ Vũ tinh thần lại có chút hoảng hốt. Dược Thiên Sầu nhanh chóng giải thích vài câu với Trương Bằng, liền quay minh bất đắc dĩ nói với mấy người: "Được rồi! Các ngươi tạm thời đã an toàn5người của Tiên Minh hai giới trong thời gian ngắn sẽ không cách nào tìm đến đây được, hãy nhớ kỹ không được tự tiện đi ra bên ngoài, nếu không gặp phải rắc rối thì đừng trách ta...
"Ta đã đoán tiểu tử ngươi thế nào cũng giữ sẵn đường rút lui mà." Ngạc Tuyết Quân tặc lưỡi, toàn thân nhẹ nhõm hẳn lên, hắn nhìn quanh rồi hỏi: "Đây là nơi đâu?"
"Thần Khư Cảnh! Người của khu vực xung quanh đều là người của ta, các ngươi hãy nghe theo tất cả sự sắp xếp của họ, ta hiện giờ vẫn còn việc phải xử lý." Dược Thiên Sầu chỉ chỉ mấy người họ nói với Trương Bằng: "Bọn họ giao cho ngươi an bài."
Trương Bằng mới vừa lĩnh mệnh, đột nhiên bị tiếng thét bén nhọn kinh hoàng của Cơ Vũ đang đứng một bên làm chói tai nhức óc. Ngay lập tức, nhanh như thiểm điện, nàng túm ngay lấy ngực Dược Thiên Sầu nghiêm giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?"
Trương Bằng yếu ớt liếc nhìn sư phụ mình một cái, ánh mắt Lộ Nghiên Thanh nhìn về phía Dược Thiên Sầu cũng có chút kỳ quái. Còn Ngạc Tuyết Quân thì có phần ngại ngùng, Dược Thiên Sầu đẩy tay nàng ra nói: "Ta thật sự không làm gì ngươi, chỉ là lúc ngươi bất tỉnh vì cứu ngươi mà ta phải ôm qua ngươi thôi. Ngoài ra không làm gì cả, hãy mau buông tay ra! Ta còn phải đi cứu người khác, nếu không sẽ không còn kịp...
"Phanh!" Một tiếng giòn tan vang lên, Cơ Vũ tát thẳng vào mặt của Dược Thiên Sầu. Cái tát này mới vang dội làm sao, tất cả chúng nhân ở đây đều ngây ra, chỉ riêng Cơ Vũ là không giữ được bình tĩnh hét vào mặt hắn: "Ta không tin!"
"Phanh phanh!" Hai tiếng giòn tan liên tục vang lên. Phen này Dược Thiên Sầu đã nổi cơn lôi đình, lập tức ăn miếng trả miếng, trả đũa lại bằng hai cái bạt tay bỏng rát. Cơ Vũ lảo đảo bụm mặt lùi liền hai bước. Chỉ thấy Dược Thiên Sâu chỉ tay tức giận nói: "Đồ đàn bà thối! Ngươi giờ chỉ là con gà mái mắc nạn, còn tưởng minh là Phượng Hoàng Tiên Cung chắc? Ta nói thật với ngươi, toàn thân ngươi chỗ nào cũng bị lão tử sờ hết rồi. Lão tử ăn nằm cùng ngươi thì đã sao? Ngươi có lột sạch đồ cùng lắm cũng chỉ có hai khối thịt mà thôi, còn tưởng minh là bảo bối chắc? Nếu không nghĩ đến ngươi từng ăn nằm với ta, ngươi giờ chắc vẫn còn đang bị vây ở trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận chờ chết ah. Đồ trứng thối! Dám đánh mặt lão tử, tiện nhân!"
Một trận ác khẩu của Dược Thiên Sầu như cơn lốc càn quét qua, không có thời gian ôn lại chuyện năm xưa với nàng, hắn đã nhanh chóng biến mất tăm hơi, để lại vài người đang trợn mắt há mồm, ngây ngần ra nguyên tại chỗ.
Dược Thiên Sầu trực tiếp xuất hiện trong đại sảnh lầu một của Thiên Hạ Thương Hội, hắn trầm mặt khoát tay với mấy người đóng trong sảnh đường nói: "Tất cả mọi người lập tức đến phòng họp lớn tập hợp, nhanh nhanh nhanh!" Hắn nói liền ba tiếng nhanh, còn bản thân mình đã nhanh chóng bay vội về hướng cầu thang lên lầu. Cứ qua tầng nào lại to giọng triệu tập mọi người.
Mọi người vội vàng thu dọn lại những thứ có thể mang theo. Trước khi đi đến Tiên Cung, Dược Thiên Sầu đã từng triệu tập mọi người công bố một khi xảy ra sự cố sẽ phải tập thể di dời, có thể nói đã sớm chuấn bị tinh thần. Giở đây nhìn hắn vội vã như thế hiển nhiên là đã xảy ra sự cố. Bầu không khí trong cả tòa nhà lập tức trở nên căng thẳng bất thường.
Lầu hai mươi hai, Dược Thiên Sầu nhanh chóng gõ cửa của mấy vị phu nhân đề các nàng nhanh chóng xuống dưới phòng họp lớn tập hợp. Mấy nàng chỉ hơi kinh ngạc trước quần áo hoa lệ của hắn, tiếp sau đó vẫn nhanh chóng thu thập những thứ có thể mang đi. Vi Xuân Thu chạy vội đến, hắn cũng nhìn nhìn quần áo của Dược Thiên Sầu mà ngỡ ngàng, lát sau hắn liền hỏi: "Đã xảy ra việc gì ư?" "Chưởng môn Vong Tình Tuyệt Tình Cung đã nổi khùng, đánh bại cả Kim Thái và Bạch Khởi, Tiên giới sẽ phải đổi trời ngay, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây thôi...
"Cái gi? Vong Tình đả bại Kim Thái cùng Bạch Khải?" Vi Xuân Thu kinh hãi nói:, "Vong Tình trở nên lợi hại thế lúc nào? Đại Minh Luân hắn thế nào rồi?"
"Đại Minh Luân không có việc gì, hắn đã theo Kim Thái cùng Bạch Khải trốn sang Minh giới, ngươi nhanh chóng nói Vân tiền bối đến phòng họp tập hợp." Vừa nói xong, Dược Thiên Sầu cũng vừa đến trước cửa phòng Bạch Tố Trinh tu luyện. Hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Bạch Tố Trinh đang khoanh chân ngồi tu luyên đang chậm rãi hé mí đôi mắt đẹp của minh ra. Thấy là hắn, nàng không kiềm được minh dán mắt vào kim bào trên mình hắn5nụ cười nhàn nhạt lập tực hé nở trên môi mềm, thản nhiên nói: "Sao ngươi lại mặc như vậy?...
Bước chân vội vẫ của hắn đột nhiên chậm rãi lại, hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt nàng, giơ tay về phía nàng trìu mến nói: "Có chút rắc rối, nơi đây không thể tiếp tục ở lại nữa, cụ thể sau này hẵng nói, ta dẫn nàng đến một nơi khác tiếp tục tu luyện."
Bạch Tố Trinh gật gật đầu, không hỏi thêm việc gì vừa xảy ra. Nàng tin những điều hắn muốn nói với nàng ắt sẽ nói. Nàng đưa tay nắm lấy tay hắn đứng dậy. Hai người cứ thế tay nắm tay đi ra, vừa đúng lúc bắt gặp Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng từ sân thượng đi xuống. Dược Thiên Sầu nói: "Đi nhanh!" Bốn người vội vàng đi xuống dưới tòa nhà.
Trong phòng họp, trước khi bốn ngươi họ đến, mọi người đã tụ họp đông đủ. Có điều tất cả mọi người đều lần đầu nhìn thấy Bạch Tố Trinh, thấy Dược Thiên Sầu áo quần hoa lệ nắm lấy tay của nàng, tất cả mọi người đều có phần hiếu kỳ, riêng sắc mặt của chúng nữ có phần không mấy tự nhiên.
Bây giờ cũng không phải lúc giải thích quá nhiều với mọi người, Dược Thiên Sầu chỉ vung tay một cái, tất cả mọi người đã nhanh chóng biến mất, rồi lại xuất hiện trong không gian dưới lòng đất mô phỏng theo Địa Cung ở Đông Cực Thánh Thổ, ngay lập tức, chỉ một nhoáng, cảnh tượng lại biến ảo, mọi người đã đến trụ sở dưới đất Thần Khư Cảnh.
Cả Vi Xuân Thu và Vân Bằng đều lần đầu gặp cảnh di chuyển không thể tưởng tượng này, mà không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Dược Thiên Sầu vẫy vẫy tay với Lộ Nghiên Thanh cách đấy không xa: "Ngươi hãy nói sơ qua biến động xảy ra ở Tiên Cung với mọi người! Mất công mọi người còn đang không hiểu rõ sự tình là như thế nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.