Chương 1063: Đại Minh Luân nổi giận
Thiên Sầu
05/09/2013
Nghe vậy, khuôn mặt đang tươi tỉnh của Dược Thiên Sầu nhất thời trầm xuống, đang hân hoan vui sướng vì quay trở về nhà, nhưng vừa đụng tới nữ nhân này liền khiến cho hắn không thể nào vui vẻ đứng dậy nổi. Trước mắt bao nhiêu người huyên náo như thế, chẳng hiểu có biết cái gì là cho người khác thể diện hay không!
Dược Thiên Sầu âm tinh bất định liếc mắt nhìn nàng một cái, thân hình tránh sang một bên, đem Lục nhi đứng phía sau phơi bày ra. Tiểu cô nương tò mò khiếp đảm ngắm nhìn mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp ở trong gian phòng, mấy nữ nhân cũng đưa mắt nhìn nàng, diễn cảm trên mặt có chút phức tạp...
"Oa! Ta nói không sai chứ!" Tử Y ngay lập tức đã nhảy dựng lên, xoay người nhìn đám tỷ muội, vươn tay chỉ về phía Dược Thiên Sầu hét lên: "Ta nói kiểu gì hắn cũng mang theo nữ nhân khác quay về mà."
Dứt lời, liền xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, thần tình phẫn nộ nói: "Không thể tưởng tượng nổi, tiểu cô nương còn nhỏ như vậy mà ngươi cũng muốn đánh chủ ý..."
"Nói xong chưa?" Dược Thiên Sầu trừng mắt lạnh lên nhìn nàng, hừ giọng lầm bầm: "Liên quan gì đến ngươi."
"Ngươi vô sỉ..." Tử Y diễn cảm tức giận đến mức đỏ bừng hai má.
Nhưng Dược Thiên Sầu cũng mặc kệ nàng, hướng Nhan Vũ gật đầu, Nhan Vũ liền bước tới, miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười nói: "Ngươi đã trở về rồi!"
Dược Thiên Sầu chỉ vào Lục nhi: ""Nàng tên gọi là Lục nhi, trên đường trở về ta thấy nàng bị mấy gã nam nhân khi dễ, vì thế cứu nàng. Ta xem nàng không rành thế sự, sợ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên dẫn nàng quay về đây trước, đến lúc gia gia của nàng hẳn là sẽ đến đây tìm nàng. Giờ nhờ mọi người quản nàng một chút, đừng cho nàng chạy loạn ở trong Thiên Hạ thương hội."
Vừa nói dứt lời, chúng nữ liền bày ra diễn cảm rõ ràng, hóa ra là như thế, căn bản chuyện tình không giống như mọi người tưởng tượng. Diễn cảm phẫn nộ của Tử Y lúc này đã biến thành xấu hổ, miệng nguýt dài một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Dược Thiên Sầu lướt mắt nhìn thoáng qua trên người chúng nữ, khẽ dừng ở trên người Bách Mị Yêu Cơ, Bách Mị Yêu Cơ cũng thản nhiên gật đầu mỉm cười, ngay khoảng khắc này Dược Thiên Sầu đã hoảng hốt lảng tránh ánh mắt đi, hướng chúng nữ phất tay nói: "Ta còn vài chuyện tình cần giải quyết, các nàng hỗ trợ trông nom vị tiểu cô nương này nhé."
Dược Thiên Sầu chỉ vào Lục nhi, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Ngắm nhìn bóng lưng của Dược Thiên Sầu chạy ra bên ngoài, Bách Mị Yêu Cơ thần sắc có chút ngây dại, trong mắt nàng dâng lên một tia tru thương. Nhưng rất nhanh đã bị tiếng hô của Tử Y đánh thức, lúc này Từ Y đang lôi kéo tay Lục nhi, tấm tắc ngạc nhiên nói: "Muội tên là Lục nhi sao? Đại lừa...Có phải Dược Thiên Sầu đã giúp muội thu thập hết đám nam nhân khi dễ muội không?"
Chúng nữ dở khóc dở cười ngắm nhìn Tử Y, nói là hâm mộ nàng còn chưa đủ, hâm mộ bởi vì nàng không có tim phổi, vẫn còn muốn truy cứu chuyện tình đã xảy ra. Dường như bấy lâu nay nàng vẫn luôn muốn đối nghịch cùng Dược Thiên Sầu.
Nhan Vũ vẫn đang âm thầm quan sát biểu tình biển hóa trên nét mặt của Bách Mị Yêu Cơ, vì muốn đánh lạc hướng tâm tư của nàng, nên đã truyền âm nói: "Từ Y nha đầu này! Sở dĩ nơi nơi chốn chốn cùng Dược Thiên Sầu đối chọi gay gắt, chính là muốn dùng phương thức này để khiến cho Dược Thiên Sầu chú ý tới nàng. Nhưng nàng lại không biết Dược Thiên Sầu luôn luôn ăn mềm chứ không ăn cứng. Nếu còn đối chọi gay gắt thêm xuống, chị sợ ngày sau nàng sẽ khiến cho Dược Thiên Sầu chán ghét nàng. Haiizz!"
Bách Mị Yêu Cơ gật đầu tỏ vẻ tán thành ý kiến này, nhưng chỉ biết ngắm nhìn Tử Y cười khổ không thôi...
Ngay khi Dược Thiên Sầu tiến lên sân thượng, thì chợt phát hiện rạ, trên sân thượng đã nhiều hơn một người. Đó là một lão nhân có khuôn mặt khắc khổ, từ trang phục màu lam sắc trên người, thì có thể đoán ra đây là nhân mã của Tuyệt Tình Cung, trong
Lòng nhảy dựng lên, nhưng vẫn bình thản bước tới.
Nhìn thấy Dược Thiên Sầu bước lên, ba người Vi Xuân Thu đều lộ ra diễn cảm quái dị, người áo lam sắc mặt không chút thay đổi, nhanh chóng hướng hắn chắp tay nói: "Tại hạ là cung phụng Phương Nghiệp của Tuyệt Tình Cung, nói vậy các hạ chính là Dược Thiên Sầu, chưởng môn của Thiên Hạ thưong hội đây sao?"
"Hóa ra là Phương cung phụng, cửu ngưỡng đại danh!" Dược Thiên Sầu nhanh chóng mỉm cười đáp lễ: "Chẳng hay Phương cung phụng đại giá quang lâm là có gì chỉ giáo?"
"Dược chưởng môn chấp chưởng quyền hành nhất phái, hẳn là có nhiều việc quanh người, Phương mỗ cũng không quanh co dông dài thêm nữa." Phương Nghiệp mục quang băng sương như cá chết nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu hỏi: "Dược chưởng môn, đại cung phụng Thưong Vân Tín của tệ phái phụng mệnh đi theo bảo hộ ngươi. Hôm nay ngươi bình yên trở về, không biết Thương cung phụng còn đang ở đau?"
Dược Thiên Sầu giật mình, thần tình hồ nghi nói: "Chẳng phải Thương cung phụng đã quay về trước rồi sao? Một tháng trước chúng ta liền chia tay nhau, chẳng lẽ hắn còn chưa trở về Tuyệt Tình Cung hay sao?"
Ba người Vi Xuân Thu nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
Phương Nghiệp khẽ nhíu mày, hừ lạnh nói: "Dược chưởng môn không nhớ lầm đó chứ, Thưong đại cung phụng chính là phụng mệnh chưởng môn tệ phái đi theo bảo vệ an toàn cho ngươi, nếu không nhận được pháp chỉ của chưởng môn tệ phái, vậy thì nhất định hắn sẽ không tách ròi Dược chưởng môn mà đi. Thỉnh Dược chưởng môn hãy hảo hảo nhớ xuống?"
"Ngươi không nhắc đến chuyện này thì thôi, nói đến liền khiến cho ta sinh khí!" Dược Thiên Sầu trừng ngược hai mắt lên nói: "Vốn chúng ta muốn đến Vô Tận Hắc Nhai trong dòng Minh Hà tham quan, nào ngờ trong dòng Minh Hà phát hiện được một noi tên là u Minh Thần Phủ. Thương cung phụng nói rằng muốn tiến vào thăm dò tin tức, kêu ta trốn ở địa phương an toàn bên ngoài chờ hắn, kết quà ta chờ mất vài ngày thời gian mà vẫn không thấy hắn quay ra tìm ta, nhớ tới ngày đại hôn của Tiên Đế gần kề, ta cầm Lệnh Bài Minh Hoàng tìm người đưa ta quay về...Nghe ý tứ của ngươi, thì đến bây giờ hắn còn chưa có về sao?"
"U Minh Thần Phủ..." Mấy người nhăn mày lầm bầm một tiếng, xem thần sắc hồ nghi trên mặt thì dường như cũng chưa nghe nói qua cái địa phưong này. Dược Thiên Sầu trong lòng cười lạnh, Tuyệt Tình Cung các ngươi phái người đến Minh giới, tìm vào u Minh Thần Phủ kiểm chúng đi, lão tử cung kính đón chờ kết quả ah!
Phương Nghiệp híp mắt, nhìn Dược Thiên Sầu chậm rãi nói: "Ngay trước khi Dược chưởng môn quay về không lâu, ta nhận được pháp chỉ của tông môn, nói rằng minh bài trên người Thương cung phụng đã vỡ nát, hay nói theo cách khác thì Thương cung phụng đã tử nạn mất rồi."
Ba người khác cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hiển nhiên là trước đó đã nghe từ trong miệng Phưong Nghiệp chuyện này, đều không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, tựa hồ muốn từ trên nét mặt của hắn nhìn ra nghi ván trong đó. Kết quả, Dược Thiên Sầu liền giật tnình cà kinh, nói: "Thương Vân Tín đã chết rồi ư? Điều này làm sao có thể? Trong thiên hạ có mấy người có bản lĩnh ngăn chặn nổi Tam Kiếm Họp Nhất - Bạt Kiếm Thức của hắn! Chuyện này xảy ra từ khi nào?"
"Chỉ sợ là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng ah! Ta nhận được pháp chỉ nói, Thương cung phụng xảy ra chuyện vào sáng sớm hôm nay..." Phương Nghiệp mang theo diễn cảm không lạnh không nóng, nhưng nhắc đến chuyện này bản thân hắn mới nhận thấy một tia không đúng. Thưong Vân Tín xảy ra sự cố nằm trong phạm vi cánh nội Minh giới, mà Dược Thiên Sầu quay trở về cùng trong một ngày. Thiên hạ có mấy người, có bản lĩnh chỉ dùng chưa hết một ngày thời gian, đã từ Minh giói chạy về Mê Huyễn Tiên Thành đây?
Sau khi trầm ngâm cân nhắc một hồi, Phương Nghiệp Kền ôm quyền nói: "Nếu Dược chưởng môn không biết rõ nội tình, vậy Phưong mỗ sẽ không quấy rầy thêm nữa."
Dứt lời còn đặc biệt hướng Vân Bằng chắp tay: "Chúc mừng Bạch Vân sơn chủ, đã đột phá tu vi lên cảnh giói Tiên Đế trung kỳ, chư vị, xin cáo từ!" Nói xong thân hình
Liền hóa thành lưu quang mà bay vút đi.
Mấy người đưa mắt nhìn thấy hắn đi khuất xa, Dược Thiên Sầu mới quay sang Vân Bằng, kinh ngạc hỏi: "Tu vi của Vân tiền bối đã đột phá lên cảnh giới Tiên Đế trung kỳ rồi sao?"
Vân Bằng lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Chuyện này đều phải cảm tạ ngươi mà thôi."
"Không cần khách khí cùng hắn, đây đều là chuyện tinh mà hắn nên làm. Ngươi giúp hắn trông nom nhà cửa, hắn tặng ngươi một chút điểm đồ vật cũng là để báo đáp mà thôi." Vi Xuân Thu khoát tay, thần tình chán ngấy nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Lúc đầu ta đã cảm thấy ngươi tìm Thương Vân Tín làm bảo tiêu, đã không thích hợp rồi. Ngươi mau thành thật khai báo, chuyện tình Thương Vân Tín chết đi cùng ngươi có quan hệ chút nào hay không?"
"Sau khi tiến nhấp vào Minh Hà, ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi có tin hay không thì tùy." Dược Thiên Sầu tức giận giải thích nói.
"Tốt lắm! Nhưng bây giờ không phải là thời gian để tranh luận chuyện này." Đại Minh Luân vươn tay ra ngăn cản hai người đang tranh cãi, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, cau mày nhắc nhở: "Đã an toàn quay về là tốt rồi, ngươi có biết không, sắp tới gần ngày thành hôn của Tiên Đế rồi! Cơ Vũ Tiên Hậu mấy lần hỏi ngươi sáng tác nhạc khúc tiến triển đến đâu rồi, làm cho Tiên Cung náo nhiệt từ trên xuống dưới. Tiên Đế truyền chỉ hỏi ta, ta đường đường là chấp chưởng Liên Minh Thương Hội, vì chuyện này mà phải chạy biết bao nhiêu lần tới Thiên Hạ thương hội ah! Nếu như đã quay về, vậy ngươi hãy mau mau chuẩn bị tới Tiên Cung cùng ta một chuyến đi!"
Một bên Vi Xuân Thu liếc mắt nhìn Đại Minh Luân, dò hỏi: "Hắn cùng ngươi đến Tiên Cung, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Dược Thiên Sầu cũng gật đầu phụ họa: "Không phải còn mấy ngày thời gian nữa hay sao? Hôm nay đi luôn có phải là quá sớm không đó?"
Đại Minh Luân cười lạnh: "Ngươi coi ngày đại hôn của Tiên Đế là cái trường hợp gì? Chưởng mồn nhân các phái đều muốn tới chúc mừng, nếu ngươi có bản lĩnh, thì như thế nào không tới hiến khúc để ngoi lên mặt nước đây? Cho ngươi đến sớm, tự nhiên là có đạo lý riêng! Tốt nhất là ngươi hãy cùng đi với ta, nếu ngươi không nắm chắc, không ngại thì hiện giờ lên tiếng luôn đi."
Vi Xuân Thu nhảy dựng lên, mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, hoài nghi nói: "Lời này là có ý gì?"
Đại Minh Luân nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu không chuyển mắt, theo sau mới châm rãi giải thích: "Trên tay ngươi có lênh bài Minh Hoàng, chuyên này là thât hay gia?"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn ba người, ngẫm lại cũng không thể giấu diếm, vì thế gật đầu đáp: "Đúng là thật, chuyện tình hiến khúc và lệnh bài Minh Hoàng thì có quan hệ gì?"
Đại Minh Luân mắt lộ tinh quang nói: "Tự nhiên là có quan hệ, theo ta được biết, Minh Hoàng Lệnh Bài sẽ không dễ dàng xuất hiện ở trong tay ngoại nhân, trừ phi là những người được Minh Hoàng tín nhiệm. Lần này nếu ngươi không nắm chắc trong ngày đại hôn, thì chúng ta còn có cơ hội bảo mệnh, đó chính là thừa dịp vẫn còn thời gian, tất cả chúng ta đều trốn sang Minh giới. Đến Minh giới, có Minh Hoàng che chở, Kim Thái cũng không thể làm gì được chúng ta, ít nhất Minh Hoàng vì thể diện của mình, mà sẽ không để cho Kim Thái làm gì chúng ta."
"Chúng ta?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói: ""Ngươi cũng muốn đi theo chúng ta, chạy trốn sao?"
"Vô nghĩa!" Đại Minh Luân nổi giận đùng đùng, chỉ tay mắng: "Ngươi hiển khúc không liên quan gì đến ta, nhưng cố tình còn hướng chủ nhân Tiên Cung đề xuất yêu cầu, ngươi tưởng rằng Tiên Cung là địa phương để người khác cò kè mặc cả hay sao? Đều là ta xem trên thể diện của hai người bọn hắn, cho nên mới đứng ra đảm bảo cho ngươi tranh thủ có được pháp chỉ. Nếu các ngươi chạy, Kim Thái mất hết thể diện, người bảo lãnh như ta đây sẽ có kết cục như thế nào? Ta có thể không chạy được sao? Nhận thức ngươi coi như xui xẻo, suốt ngày đều phải lo lắng đều phòng!"
Dược Thiên Sầu âm tinh bất định liếc mắt nhìn nàng một cái, thân hình tránh sang một bên, đem Lục nhi đứng phía sau phơi bày ra. Tiểu cô nương tò mò khiếp đảm ngắm nhìn mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp ở trong gian phòng, mấy nữ nhân cũng đưa mắt nhìn nàng, diễn cảm trên mặt có chút phức tạp...
"Oa! Ta nói không sai chứ!" Tử Y ngay lập tức đã nhảy dựng lên, xoay người nhìn đám tỷ muội, vươn tay chỉ về phía Dược Thiên Sầu hét lên: "Ta nói kiểu gì hắn cũng mang theo nữ nhân khác quay về mà."
Dứt lời, liền xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, thần tình phẫn nộ nói: "Không thể tưởng tượng nổi, tiểu cô nương còn nhỏ như vậy mà ngươi cũng muốn đánh chủ ý..."
"Nói xong chưa?" Dược Thiên Sầu trừng mắt lạnh lên nhìn nàng, hừ giọng lầm bầm: "Liên quan gì đến ngươi."
"Ngươi vô sỉ..." Tử Y diễn cảm tức giận đến mức đỏ bừng hai má.
Nhưng Dược Thiên Sầu cũng mặc kệ nàng, hướng Nhan Vũ gật đầu, Nhan Vũ liền bước tới, miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười nói: "Ngươi đã trở về rồi!"
Dược Thiên Sầu chỉ vào Lục nhi: ""Nàng tên gọi là Lục nhi, trên đường trở về ta thấy nàng bị mấy gã nam nhân khi dễ, vì thế cứu nàng. Ta xem nàng không rành thế sự, sợ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên dẫn nàng quay về đây trước, đến lúc gia gia của nàng hẳn là sẽ đến đây tìm nàng. Giờ nhờ mọi người quản nàng một chút, đừng cho nàng chạy loạn ở trong Thiên Hạ thương hội."
Vừa nói dứt lời, chúng nữ liền bày ra diễn cảm rõ ràng, hóa ra là như thế, căn bản chuyện tình không giống như mọi người tưởng tượng. Diễn cảm phẫn nộ của Tử Y lúc này đã biến thành xấu hổ, miệng nguýt dài một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Dược Thiên Sầu lướt mắt nhìn thoáng qua trên người chúng nữ, khẽ dừng ở trên người Bách Mị Yêu Cơ, Bách Mị Yêu Cơ cũng thản nhiên gật đầu mỉm cười, ngay khoảng khắc này Dược Thiên Sầu đã hoảng hốt lảng tránh ánh mắt đi, hướng chúng nữ phất tay nói: "Ta còn vài chuyện tình cần giải quyết, các nàng hỗ trợ trông nom vị tiểu cô nương này nhé."
Dược Thiên Sầu chỉ vào Lục nhi, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Ngắm nhìn bóng lưng của Dược Thiên Sầu chạy ra bên ngoài, Bách Mị Yêu Cơ thần sắc có chút ngây dại, trong mắt nàng dâng lên một tia tru thương. Nhưng rất nhanh đã bị tiếng hô của Tử Y đánh thức, lúc này Từ Y đang lôi kéo tay Lục nhi, tấm tắc ngạc nhiên nói: "Muội tên là Lục nhi sao? Đại lừa...Có phải Dược Thiên Sầu đã giúp muội thu thập hết đám nam nhân khi dễ muội không?"
Chúng nữ dở khóc dở cười ngắm nhìn Tử Y, nói là hâm mộ nàng còn chưa đủ, hâm mộ bởi vì nàng không có tim phổi, vẫn còn muốn truy cứu chuyện tình đã xảy ra. Dường như bấy lâu nay nàng vẫn luôn muốn đối nghịch cùng Dược Thiên Sầu.
Nhan Vũ vẫn đang âm thầm quan sát biểu tình biển hóa trên nét mặt của Bách Mị Yêu Cơ, vì muốn đánh lạc hướng tâm tư của nàng, nên đã truyền âm nói: "Từ Y nha đầu này! Sở dĩ nơi nơi chốn chốn cùng Dược Thiên Sầu đối chọi gay gắt, chính là muốn dùng phương thức này để khiến cho Dược Thiên Sầu chú ý tới nàng. Nhưng nàng lại không biết Dược Thiên Sầu luôn luôn ăn mềm chứ không ăn cứng. Nếu còn đối chọi gay gắt thêm xuống, chị sợ ngày sau nàng sẽ khiến cho Dược Thiên Sầu chán ghét nàng. Haiizz!"
Bách Mị Yêu Cơ gật đầu tỏ vẻ tán thành ý kiến này, nhưng chỉ biết ngắm nhìn Tử Y cười khổ không thôi...
Ngay khi Dược Thiên Sầu tiến lên sân thượng, thì chợt phát hiện rạ, trên sân thượng đã nhiều hơn một người. Đó là một lão nhân có khuôn mặt khắc khổ, từ trang phục màu lam sắc trên người, thì có thể đoán ra đây là nhân mã của Tuyệt Tình Cung, trong
Lòng nhảy dựng lên, nhưng vẫn bình thản bước tới.
Nhìn thấy Dược Thiên Sầu bước lên, ba người Vi Xuân Thu đều lộ ra diễn cảm quái dị, người áo lam sắc mặt không chút thay đổi, nhanh chóng hướng hắn chắp tay nói: "Tại hạ là cung phụng Phương Nghiệp của Tuyệt Tình Cung, nói vậy các hạ chính là Dược Thiên Sầu, chưởng môn của Thiên Hạ thưong hội đây sao?"
"Hóa ra là Phương cung phụng, cửu ngưỡng đại danh!" Dược Thiên Sầu nhanh chóng mỉm cười đáp lễ: "Chẳng hay Phương cung phụng đại giá quang lâm là có gì chỉ giáo?"
"Dược chưởng môn chấp chưởng quyền hành nhất phái, hẳn là có nhiều việc quanh người, Phương mỗ cũng không quanh co dông dài thêm nữa." Phương Nghiệp mục quang băng sương như cá chết nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu hỏi: "Dược chưởng môn, đại cung phụng Thưong Vân Tín của tệ phái phụng mệnh đi theo bảo hộ ngươi. Hôm nay ngươi bình yên trở về, không biết Thương cung phụng còn đang ở đau?"
Dược Thiên Sầu giật mình, thần tình hồ nghi nói: "Chẳng phải Thương cung phụng đã quay về trước rồi sao? Một tháng trước chúng ta liền chia tay nhau, chẳng lẽ hắn còn chưa trở về Tuyệt Tình Cung hay sao?"
Ba người Vi Xuân Thu nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
Phương Nghiệp khẽ nhíu mày, hừ lạnh nói: "Dược chưởng môn không nhớ lầm đó chứ, Thưong đại cung phụng chính là phụng mệnh chưởng môn tệ phái đi theo bảo vệ an toàn cho ngươi, nếu không nhận được pháp chỉ của chưởng môn tệ phái, vậy thì nhất định hắn sẽ không tách ròi Dược chưởng môn mà đi. Thỉnh Dược chưởng môn hãy hảo hảo nhớ xuống?"
"Ngươi không nhắc đến chuyện này thì thôi, nói đến liền khiến cho ta sinh khí!" Dược Thiên Sầu trừng ngược hai mắt lên nói: "Vốn chúng ta muốn đến Vô Tận Hắc Nhai trong dòng Minh Hà tham quan, nào ngờ trong dòng Minh Hà phát hiện được một noi tên là u Minh Thần Phủ. Thương cung phụng nói rằng muốn tiến vào thăm dò tin tức, kêu ta trốn ở địa phương an toàn bên ngoài chờ hắn, kết quà ta chờ mất vài ngày thời gian mà vẫn không thấy hắn quay ra tìm ta, nhớ tới ngày đại hôn của Tiên Đế gần kề, ta cầm Lệnh Bài Minh Hoàng tìm người đưa ta quay về...Nghe ý tứ của ngươi, thì đến bây giờ hắn còn chưa có về sao?"
"U Minh Thần Phủ..." Mấy người nhăn mày lầm bầm một tiếng, xem thần sắc hồ nghi trên mặt thì dường như cũng chưa nghe nói qua cái địa phưong này. Dược Thiên Sầu trong lòng cười lạnh, Tuyệt Tình Cung các ngươi phái người đến Minh giới, tìm vào u Minh Thần Phủ kiểm chúng đi, lão tử cung kính đón chờ kết quả ah!
Phương Nghiệp híp mắt, nhìn Dược Thiên Sầu chậm rãi nói: "Ngay trước khi Dược chưởng môn quay về không lâu, ta nhận được pháp chỉ của tông môn, nói rằng minh bài trên người Thương cung phụng đã vỡ nát, hay nói theo cách khác thì Thương cung phụng đã tử nạn mất rồi."
Ba người khác cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hiển nhiên là trước đó đã nghe từ trong miệng Phưong Nghiệp chuyện này, đều không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, tựa hồ muốn từ trên nét mặt của hắn nhìn ra nghi ván trong đó. Kết quả, Dược Thiên Sầu liền giật tnình cà kinh, nói: "Thương Vân Tín đã chết rồi ư? Điều này làm sao có thể? Trong thiên hạ có mấy người có bản lĩnh ngăn chặn nổi Tam Kiếm Họp Nhất - Bạt Kiếm Thức của hắn! Chuyện này xảy ra từ khi nào?"
"Chỉ sợ là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng ah! Ta nhận được pháp chỉ nói, Thương cung phụng xảy ra chuyện vào sáng sớm hôm nay..." Phương Nghiệp mang theo diễn cảm không lạnh không nóng, nhưng nhắc đến chuyện này bản thân hắn mới nhận thấy một tia không đúng. Thưong Vân Tín xảy ra sự cố nằm trong phạm vi cánh nội Minh giới, mà Dược Thiên Sầu quay trở về cùng trong một ngày. Thiên hạ có mấy người, có bản lĩnh chỉ dùng chưa hết một ngày thời gian, đã từ Minh giói chạy về Mê Huyễn Tiên Thành đây?
Sau khi trầm ngâm cân nhắc một hồi, Phương Nghiệp Kền ôm quyền nói: "Nếu Dược chưởng môn không biết rõ nội tình, vậy Phưong mỗ sẽ không quấy rầy thêm nữa."
Dứt lời còn đặc biệt hướng Vân Bằng chắp tay: "Chúc mừng Bạch Vân sơn chủ, đã đột phá tu vi lên cảnh giói Tiên Đế trung kỳ, chư vị, xin cáo từ!" Nói xong thân hình
Liền hóa thành lưu quang mà bay vút đi.
Mấy người đưa mắt nhìn thấy hắn đi khuất xa, Dược Thiên Sầu mới quay sang Vân Bằng, kinh ngạc hỏi: "Tu vi của Vân tiền bối đã đột phá lên cảnh giới Tiên Đế trung kỳ rồi sao?"
Vân Bằng lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Chuyện này đều phải cảm tạ ngươi mà thôi."
"Không cần khách khí cùng hắn, đây đều là chuyện tinh mà hắn nên làm. Ngươi giúp hắn trông nom nhà cửa, hắn tặng ngươi một chút điểm đồ vật cũng là để báo đáp mà thôi." Vi Xuân Thu khoát tay, thần tình chán ngấy nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Lúc đầu ta đã cảm thấy ngươi tìm Thương Vân Tín làm bảo tiêu, đã không thích hợp rồi. Ngươi mau thành thật khai báo, chuyện tình Thương Vân Tín chết đi cùng ngươi có quan hệ chút nào hay không?"
"Sau khi tiến nhấp vào Minh Hà, ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi có tin hay không thì tùy." Dược Thiên Sầu tức giận giải thích nói.
"Tốt lắm! Nhưng bây giờ không phải là thời gian để tranh luận chuyện này." Đại Minh Luân vươn tay ra ngăn cản hai người đang tranh cãi, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, cau mày nhắc nhở: "Đã an toàn quay về là tốt rồi, ngươi có biết không, sắp tới gần ngày thành hôn của Tiên Đế rồi! Cơ Vũ Tiên Hậu mấy lần hỏi ngươi sáng tác nhạc khúc tiến triển đến đâu rồi, làm cho Tiên Cung náo nhiệt từ trên xuống dưới. Tiên Đế truyền chỉ hỏi ta, ta đường đường là chấp chưởng Liên Minh Thương Hội, vì chuyện này mà phải chạy biết bao nhiêu lần tới Thiên Hạ thương hội ah! Nếu như đã quay về, vậy ngươi hãy mau mau chuẩn bị tới Tiên Cung cùng ta một chuyến đi!"
Một bên Vi Xuân Thu liếc mắt nhìn Đại Minh Luân, dò hỏi: "Hắn cùng ngươi đến Tiên Cung, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Dược Thiên Sầu cũng gật đầu phụ họa: "Không phải còn mấy ngày thời gian nữa hay sao? Hôm nay đi luôn có phải là quá sớm không đó?"
Đại Minh Luân cười lạnh: "Ngươi coi ngày đại hôn của Tiên Đế là cái trường hợp gì? Chưởng mồn nhân các phái đều muốn tới chúc mừng, nếu ngươi có bản lĩnh, thì như thế nào không tới hiến khúc để ngoi lên mặt nước đây? Cho ngươi đến sớm, tự nhiên là có đạo lý riêng! Tốt nhất là ngươi hãy cùng đi với ta, nếu ngươi không nắm chắc, không ngại thì hiện giờ lên tiếng luôn đi."
Vi Xuân Thu nhảy dựng lên, mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, hoài nghi nói: "Lời này là có ý gì?"
Đại Minh Luân nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu không chuyển mắt, theo sau mới châm rãi giải thích: "Trên tay ngươi có lênh bài Minh Hoàng, chuyên này là thât hay gia?"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn ba người, ngẫm lại cũng không thể giấu diếm, vì thế gật đầu đáp: "Đúng là thật, chuyện tình hiến khúc và lệnh bài Minh Hoàng thì có quan hệ gì?"
Đại Minh Luân mắt lộ tinh quang nói: "Tự nhiên là có quan hệ, theo ta được biết, Minh Hoàng Lệnh Bài sẽ không dễ dàng xuất hiện ở trong tay ngoại nhân, trừ phi là những người được Minh Hoàng tín nhiệm. Lần này nếu ngươi không nắm chắc trong ngày đại hôn, thì chúng ta còn có cơ hội bảo mệnh, đó chính là thừa dịp vẫn còn thời gian, tất cả chúng ta đều trốn sang Minh giới. Đến Minh giới, có Minh Hoàng che chở, Kim Thái cũng không thể làm gì được chúng ta, ít nhất Minh Hoàng vì thể diện của mình, mà sẽ không để cho Kim Thái làm gì chúng ta."
"Chúng ta?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói: ""Ngươi cũng muốn đi theo chúng ta, chạy trốn sao?"
"Vô nghĩa!" Đại Minh Luân nổi giận đùng đùng, chỉ tay mắng: "Ngươi hiển khúc không liên quan gì đến ta, nhưng cố tình còn hướng chủ nhân Tiên Cung đề xuất yêu cầu, ngươi tưởng rằng Tiên Cung là địa phương để người khác cò kè mặc cả hay sao? Đều là ta xem trên thể diện của hai người bọn hắn, cho nên mới đứng ra đảm bảo cho ngươi tranh thủ có được pháp chỉ. Nếu các ngươi chạy, Kim Thái mất hết thể diện, người bảo lãnh như ta đây sẽ có kết cục như thế nào? Ta có thể không chạy được sao? Nhận thức ngươi coi như xui xẻo, suốt ngày đều phải lo lắng đều phòng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.