Chương 1152: Hắc kỵ đại quân
Thiên Sầu
05/09/2013
Lúc này Bạch Khải mới than thờ: “Bất luận Bàn Long đại thần có lưu lại thông đạo dẫn đến Thần giới hay không. Mấy lão gia hỏa kia kiên trì ở lại tam giới đã mất đi ý nghĩa. Nhất là sau khi Ma giới bị phong ấn, bọn họ đã xưng U Minh Thần Phủ là tiểu Thần giới, ít nhất ở trong này có thể tìm được đối thủ đánh ngang tay. Ta thậm chí còn suy nghĩ, sau khi Tam Dạ Ma Quân thống nhất tam giới, dần dần rồi cũng cảm thấy tĩnh mịch mà thôi.”
“Nếu bọn hắn ly khai, vậy thì quá trình Ma Quân thống nhất tam giới, càng sẽ không có lực cản gì. Sau đó không bao lâu đệ tử Ma Quân sẽ nhậm chức cai quản tam giới.” Thanh Thiên Đại Ma Vương như có suy nghĩ, ngẩn ngơ cười nói: “Coi như Bàn Long đại thần đã lưu lại thông đạo dẫn sang Thần giới ở trong U Minh Thần Phủ. Bằng vào năng lực năm xưa của Ma Thần đại nhân đều không tìm thấy, cuối cùng vẫn phải chờ cơ hội phi thăng Thần giới. Chẳng lẽ bọn hắn lợi hại hơn so với Ma Thần đại nhân ư? Quả đúng là đang tự lừa dối mình.”
Nghe vậy, trên mặt Bạch Khải dâng lên một tia trào phúng, khinh thường nói: “Như thế nào? Ngươi lại muốn làm thị tẩm cho đệ tử Ma Quân sao?”
“Câm miệng.” Thanh Thiên Đại Ma Vương bỗng nhiên tức giận quát. Trên mặt còn tản mát ra một tầng hàm khí băng sương: “Tiểu bạch kiếm như ngươi, nếu không phải năm xưa bỏ lên giường của lão Nương, thì ngươi có tư cách gì lên làm Minh Hoàng. Ngươi dựa vào đâu mà dám châm chích lão Nương?”
Nghe vậy, diễn cảm trên mặt Bạch Khải ngày càng tối đen, môi mím chặt vào nhau. Năm xưa nếu không phải nữ nhân trước mắt này làm cho hắn nhất nộ trùng quan, thì hắn cũng sẽ không bao giờ mạo hiểm cùng Kim Thái đi phong ấn Ma giới!
Ngay khi bầu không khí giữa hai người đang trở nên căng thẳng, thì ngoài phương xa đã truyền đến những thanh âm gào rú chấn vang, mật đất rung chuyển không nói, xa xa còn truyền đến những tiếng kinh hô thảm thiết không dứt bên tai. Hai người theo bản năng quẳng ném ánh mắt về phương hướng đó, chỉ thấy một bóng trượng khổng lồ đang càn quét tử tung, huyết nhục vương vãi khắp nơi.
Lúc này, Thanh Thiên Đại Ma Vương thần tình nghiêm trang, đôi con ngươi lóe ra quang Mang hỏi: “Ai vậy?”
“Đây hiện giờ là Minh giới chí tôn. Hắc Sơn Đại Vương ô Phong, cũng là cha của Vong Tình. Phong thần trượng trong tay người này đến từ u Minh Thần Phủ. Nghe nói năm xưa Bàn Long đại thần chém giết Phong Thần đã lưu lại trong u Minh Thần Phủ.” Bạch Khải nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc hắn đã chạy đến rồi. Bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi làm cách nào đế ứng phó với Phong thần trượng trong tay của hắn đây.”
Thanh âm còn chưa dứt, thì từ phương xa đã truyền đến tiếng nói của ô Phong: “Bạch Khải! Ngươi chính là tội nhân thiên cổ của tam giới....!”
Một cơn hắc toàn phong nhanh như chớp cuốn đến, dưới sức gió cuồng bạo, đất đá, cây cối bốn phía xung quanh đều bị hút vào giữa trung tâm cơn lốc.
Mắt thấy cơn lốc phô thiên cái địa tràn đến. Thanh Thiên Đại Ma Vương vung tay ra, đám quái nhân thân mặc lục y đứng đầy núi rừng, nhanh chóng gào thét phát ra lục quang công kích thẳng vào giữa trung tâm của cơn hắc toàn phong. Nhưng Chẳng bao lâu sau, tất cả đều bị nuốt vào giữa trung tâm cơn lốc, ngay cả một chút điểm phản ứng cũng đều không có.
“Hừ, ma đạo cũng không có gì ghê ghớm. Đã có bổn đại vương ở đây, ta không cho phép các người hoành hành ngang ngược ở trong tam giới!”
“Không biết trời cao đất dầy!” Thanh Thiên Đại Ma Vương hừ lạnh một tiếng, đôi ngọc thù giương lên cao, mau chóng huyền ra một cặp song trảo khổng lồ hình thù đáng sợ, khiến cho người xem mao cốt tủng nhiên. Chỉ thấy một tay nàng chụp lấy cơn hắc toàn phong, một tay như hổ đói trực tiếp đâm thẳng vào bên trong trung tâm cơn lốc tập kích ô Phong, khí thế bá đạo vô cùng.
Nhưng từ bên trong cơn lốc, bỗng dưng tản xuất ra vô số phong đao. “Đỉnh đỉnh đương đương” một chuỗi thanh âm đanh thép vang lên, đương Trường đem trảo thủ của Thanh Thiên Đại Ma Vương chém thành tử phân ngũ liệt.
“A!”
Thanh Thiên Đại Ma Vương kinh hô một tiếng, thân hình đồng thời cũng lùi về phía sau mấy bước, ôm lấy đôi ngọc thù vào trong lòng, diễn cảm trắng bệch như tờ. Lúc này nàng đã không còn dám khinh thị như trước nữa rồi, trong ánh mắt tương phản còn trào dâng lên vài phần hoảng sợ. Dường như không nghĩ qua, đối phương có thể dễ dàng gây tổn thương cho mình như vậy.
“Đã nếm sự lợi hại của Phong thần trượng rồi chứ!” Trong ngữ khí của Bạch Khải lộ ra vài phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Bất quá lúc này trong tay đã xuất ra Hắc Diệu Minh Quang Kính, nộ hống bắn ra vô số tia hắc quang chiếu rọi thiên địa, liều mạng ngăn cản cơn hắc toàn phong đang tràn đến đây.
“Kẻ nào ngăn ta đều phải chết!” ô Phong hưng phấn cuồng tiếu hống lên. Đồng thời cơn hắc toàn phong cũng sản sinh ra áp lực cường đại, ngạnh kháng đem vô số tia hắc quang đánh bật ngược trở về. Làm cho cả người Bạch Khải bật ngửa ra phía sau, đụng vào vách núi, đất đá tung bay tán loạn.
Bạch Khải thần tình bi phẫn, khóe miệng đã hộc ra máu tươi, song chưởng đang nắm giữ Hắc Diệu Minh Quang Kính cũng không kìm chế nổi mà run rẩy không thôi. Nhưng hắn lại không thể không liều mạng ngạnh kháng. Bởi vì chuyện đã đến nước này, hắn cũng Chẳng có đường lui. Đương nhiên, hiện giờ bản thân hắn có thể chạy trốn, nhưng hậu quả không phải hắn có thể gánh vác nổi.
Một chiêu của Phong thần trượng đã chóng vánh bức lùi Thanh Thiên Đại Ma Vương. Mái tóc đẹp của nàng tung bay tán loạn ở trong cuồng phong loạn vũ, nàng yên lặng ngắm nhìn Bạch Khải, đang muốn phản ứng, thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ngựa hí vang.
Vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con tuấn mã cường tráng, toàn thân ngăm đen, trên lưng có một gã kỵ sĩ đầu trùm mật nạ hình quỷ dữ tợn, đang ngồi ngay ngắn trên lưng tuấn mã, một tay cầm dây cương, một tay cầm một sợi Trường tiên đen bóng. Bất thình lình một người một ngựa xuất hiện ở trước thông đạo Ma giới, thoạt nhìn trông có vẻ phi thường quý dị.
Thanh Thiên Đại Ma Vương nhãn tình bừng sáng, hung phấn kinh hô: “Hắc kỵ! Ngươi tới đúng lúc lắm, mau đến đây giúp ta giải quyết gã này.”
Theo sau nàng vươn ngón tay chỉ về phía cơn hắc toàn phong đang áp bức đến.
Đúng lúc này, trong thông đạo Ma giới lại phóng ra hai con kỵ mã, đồng dạng miệng cũng phun hòa diễm màu xanh biếc. Hai bóng thân ảnh đang cười trên lưng ngựa, một tay giữ vững dây cương, một tay nâng lá cờ màu đen lên, tung bay phần phật ở đất trời. “Hắc Kỵ” hai chữ vẽ bằng lân tinh ở trên lá cờ màu đen trông có vẻ dị thường rõ ràng.
Cử như vậy một lát sau. Hắc kỵ đại quân đã không ngừng rong ruổi nhảy ra từ phía bên kia thông đạo Ma giới. Mà kỵ sĩ đeo chiếc mật nạ quỷ lúc này đã muốn vung sợi Trường tiên màu đen bóng ra, một bóng ảnh Trường tiên khổng lồ nhanh như tia chớp, lấy khí thế khai thiên tích địa kích thẳng về phương hướng cơn hắc toàn phong. Sau đó chỉ thấy hắn đang ngồi bình ổn ở trên lưng ngựa, cánh tay nắm giữ Trường tiên vung cao lên, giật mạnh trở về bên người.
“Phong thần trượng của ta!” Bỗng nhiên trong cơn lốc truyền ra tiếng kinh hô của ô Phong. Cơn hắc toàn phong nháy mắt đã bị hóa giải, trong đám bụi đất hỗn độn. Phong thần trượng đang bị sợi Trường tiên màu đen kéo về phương hướng này.
Bất thình lình, Thanh Thiên Đại Ma Vương quát lớn một tiếng: “ô Phong! Hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi.”
Nàng vừa nhìn thấy Phong thần trượng bị Hắc Kỵ vây khốn, thì cả người liền phóng vút lên giữa không trung, kéo theo chiếc váy dài màu xanh lục, như không tước xòe đuôi khoe sắc, song chưởng đang rộng ra ngưng tụ thành một cặp cự trảo dữ tợn. Theo sau, Thanh Thiên Đại Ma Vương giống như lệ quỷ chụp mồi bình thường, hung hăng nhắm thẳng về phía của ô Phong.
“Phong thần trượng, phá!” ô Phong kinh hãi quát lên một tiếng chói tai vang vọng giữa không trung. Theo sau, Phong thần trượng chợt bành trướng lên, trực tiếp đem sợi Trường tiên màu đen bóng chấn nát, đồng thời từ đầu trượng phóng xuất ra vô số phong đao khí thế lăng lệ nghênh đón chiêu công kích của Thanh Thiên Đại Ma Vương.
“Oanh!” Một tiếng nổ rung trời vang lên.
Cặp trảo dữ tợn của Thanh Thiên Đại Ma Vương rất nhanh đã bị phong đao của Phong thần trượng phá hủy. Nàng hét dài một tiếng, cấp tốc lui về phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi con ngươi ẩn giấu trong chiếc mặt nạ quỷ thoáng khiếp sợ, nhưng Trường tiên trong tay vẫn vung lên, huyễn ra vô số bóng tiên ảnh đánh thẳng về phía Phong thần trượng, lực lượng lần này cũng cường hãn hơn gấp mấy lần, nên đã trực tiếp đánh bay Phong thần trượng đi.
ô Phong không còn thao túng được Phong thần trượng nữa, trong lòng khẽ chấn động, vội vàng phóng xuất ra chín luồng hắc khí bao bọc hộ vệ quanh thân. Đồng thời lắc mình, đuổi theo phương hướng Phong thần trượng bay đi, sợ nó sẽ rơi vào trong tay người khác.
Ngồi trên lưng ngựa. Hắc Kỵ thu hồi sợi Trường tiên về, không quản đến tình huống nguy cấp trước mắt, dây cương trong tay khẽ run lên. Con tuấn mã màu đen lập tức phun ra một đoàn hòa diễm xanh biếc, giương vó lăng không mà chạy đi như bay. Hai gã cầm cờ phía sau vội vàng đuối theo, phía sau còn không ngừng có khoái mã của Hắc Kỵ đại quân cũng cấp tốc bám theo. Đoàn quân nhắm về phương hướng của thông đạo Tiên Minh hai giới mà di chuyển, khí thế thực kinh người.
“Hắc Kỵ! Ngươi thấy chết mà không cửu sao? Nếu thông đạo này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ngươi nghĩ xem Tam Dạ Ma Quân liệu có tha cho ngươi hay không?” Nhìn thấy đoàn quân đang chạy về phía cuối chân trời. Thanh Thiên Đại Ma Vương lập tức kinh hô. Nhưng thủ lĩnh của đoàn quân hoàn toàn ngay từ đầu Chẳng thèm nói chuyện với nàng. Xem như tình huống nguy cấp ở nơi này, cùng hắn không có bất luận quan hệ gì.
Đứng giữa không trung. Thanh Thiên Đại Ma Vương quần áo rách nát vài chỗ, khiến cho cảnh xuân phơi bày hẳn ra bên ngoài, nàng tức giậm chân nghiến răng nhìn theo phương hướng đoàn Hắc Kỵ đại quân di chuyên. Biết là không có biện pháp nào khuyên giải, cho nên đành phải đáp xuống mật đất, một phen dìu Bạch Khải từ dưới mặt đất đứng lên....
“Nếu bọn hắn ly khai, vậy thì quá trình Ma Quân thống nhất tam giới, càng sẽ không có lực cản gì. Sau đó không bao lâu đệ tử Ma Quân sẽ nhậm chức cai quản tam giới.” Thanh Thiên Đại Ma Vương như có suy nghĩ, ngẩn ngơ cười nói: “Coi như Bàn Long đại thần đã lưu lại thông đạo dẫn sang Thần giới ở trong U Minh Thần Phủ. Bằng vào năng lực năm xưa của Ma Thần đại nhân đều không tìm thấy, cuối cùng vẫn phải chờ cơ hội phi thăng Thần giới. Chẳng lẽ bọn hắn lợi hại hơn so với Ma Thần đại nhân ư? Quả đúng là đang tự lừa dối mình.”
Nghe vậy, trên mặt Bạch Khải dâng lên một tia trào phúng, khinh thường nói: “Như thế nào? Ngươi lại muốn làm thị tẩm cho đệ tử Ma Quân sao?”
“Câm miệng.” Thanh Thiên Đại Ma Vương bỗng nhiên tức giận quát. Trên mặt còn tản mát ra một tầng hàm khí băng sương: “Tiểu bạch kiếm như ngươi, nếu không phải năm xưa bỏ lên giường của lão Nương, thì ngươi có tư cách gì lên làm Minh Hoàng. Ngươi dựa vào đâu mà dám châm chích lão Nương?”
Nghe vậy, diễn cảm trên mặt Bạch Khải ngày càng tối đen, môi mím chặt vào nhau. Năm xưa nếu không phải nữ nhân trước mắt này làm cho hắn nhất nộ trùng quan, thì hắn cũng sẽ không bao giờ mạo hiểm cùng Kim Thái đi phong ấn Ma giới!
Ngay khi bầu không khí giữa hai người đang trở nên căng thẳng, thì ngoài phương xa đã truyền đến những thanh âm gào rú chấn vang, mật đất rung chuyển không nói, xa xa còn truyền đến những tiếng kinh hô thảm thiết không dứt bên tai. Hai người theo bản năng quẳng ném ánh mắt về phương hướng đó, chỉ thấy một bóng trượng khổng lồ đang càn quét tử tung, huyết nhục vương vãi khắp nơi.
Lúc này, Thanh Thiên Đại Ma Vương thần tình nghiêm trang, đôi con ngươi lóe ra quang Mang hỏi: “Ai vậy?”
“Đây hiện giờ là Minh giới chí tôn. Hắc Sơn Đại Vương ô Phong, cũng là cha của Vong Tình. Phong thần trượng trong tay người này đến từ u Minh Thần Phủ. Nghe nói năm xưa Bàn Long đại thần chém giết Phong Thần đã lưu lại trong u Minh Thần Phủ.” Bạch Khải nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc hắn đã chạy đến rồi. Bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi làm cách nào đế ứng phó với Phong thần trượng trong tay của hắn đây.”
Thanh âm còn chưa dứt, thì từ phương xa đã truyền đến tiếng nói của ô Phong: “Bạch Khải! Ngươi chính là tội nhân thiên cổ của tam giới....!”
Một cơn hắc toàn phong nhanh như chớp cuốn đến, dưới sức gió cuồng bạo, đất đá, cây cối bốn phía xung quanh đều bị hút vào giữa trung tâm cơn lốc.
Mắt thấy cơn lốc phô thiên cái địa tràn đến. Thanh Thiên Đại Ma Vương vung tay ra, đám quái nhân thân mặc lục y đứng đầy núi rừng, nhanh chóng gào thét phát ra lục quang công kích thẳng vào giữa trung tâm của cơn hắc toàn phong. Nhưng Chẳng bao lâu sau, tất cả đều bị nuốt vào giữa trung tâm cơn lốc, ngay cả một chút điểm phản ứng cũng đều không có.
“Hừ, ma đạo cũng không có gì ghê ghớm. Đã có bổn đại vương ở đây, ta không cho phép các người hoành hành ngang ngược ở trong tam giới!”
“Không biết trời cao đất dầy!” Thanh Thiên Đại Ma Vương hừ lạnh một tiếng, đôi ngọc thù giương lên cao, mau chóng huyền ra một cặp song trảo khổng lồ hình thù đáng sợ, khiến cho người xem mao cốt tủng nhiên. Chỉ thấy một tay nàng chụp lấy cơn hắc toàn phong, một tay như hổ đói trực tiếp đâm thẳng vào bên trong trung tâm cơn lốc tập kích ô Phong, khí thế bá đạo vô cùng.
Nhưng từ bên trong cơn lốc, bỗng dưng tản xuất ra vô số phong đao. “Đỉnh đỉnh đương đương” một chuỗi thanh âm đanh thép vang lên, đương Trường đem trảo thủ của Thanh Thiên Đại Ma Vương chém thành tử phân ngũ liệt.
“A!”
Thanh Thiên Đại Ma Vương kinh hô một tiếng, thân hình đồng thời cũng lùi về phía sau mấy bước, ôm lấy đôi ngọc thù vào trong lòng, diễn cảm trắng bệch như tờ. Lúc này nàng đã không còn dám khinh thị như trước nữa rồi, trong ánh mắt tương phản còn trào dâng lên vài phần hoảng sợ. Dường như không nghĩ qua, đối phương có thể dễ dàng gây tổn thương cho mình như vậy.
“Đã nếm sự lợi hại của Phong thần trượng rồi chứ!” Trong ngữ khí của Bạch Khải lộ ra vài phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Bất quá lúc này trong tay đã xuất ra Hắc Diệu Minh Quang Kính, nộ hống bắn ra vô số tia hắc quang chiếu rọi thiên địa, liều mạng ngăn cản cơn hắc toàn phong đang tràn đến đây.
“Kẻ nào ngăn ta đều phải chết!” ô Phong hưng phấn cuồng tiếu hống lên. Đồng thời cơn hắc toàn phong cũng sản sinh ra áp lực cường đại, ngạnh kháng đem vô số tia hắc quang đánh bật ngược trở về. Làm cho cả người Bạch Khải bật ngửa ra phía sau, đụng vào vách núi, đất đá tung bay tán loạn.
Bạch Khải thần tình bi phẫn, khóe miệng đã hộc ra máu tươi, song chưởng đang nắm giữ Hắc Diệu Minh Quang Kính cũng không kìm chế nổi mà run rẩy không thôi. Nhưng hắn lại không thể không liều mạng ngạnh kháng. Bởi vì chuyện đã đến nước này, hắn cũng Chẳng có đường lui. Đương nhiên, hiện giờ bản thân hắn có thể chạy trốn, nhưng hậu quả không phải hắn có thể gánh vác nổi.
Một chiêu của Phong thần trượng đã chóng vánh bức lùi Thanh Thiên Đại Ma Vương. Mái tóc đẹp của nàng tung bay tán loạn ở trong cuồng phong loạn vũ, nàng yên lặng ngắm nhìn Bạch Khải, đang muốn phản ứng, thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ngựa hí vang.
Vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con tuấn mã cường tráng, toàn thân ngăm đen, trên lưng có một gã kỵ sĩ đầu trùm mật nạ hình quỷ dữ tợn, đang ngồi ngay ngắn trên lưng tuấn mã, một tay cầm dây cương, một tay cầm một sợi Trường tiên đen bóng. Bất thình lình một người một ngựa xuất hiện ở trước thông đạo Ma giới, thoạt nhìn trông có vẻ phi thường quý dị.
Thanh Thiên Đại Ma Vương nhãn tình bừng sáng, hung phấn kinh hô: “Hắc kỵ! Ngươi tới đúng lúc lắm, mau đến đây giúp ta giải quyết gã này.”
Theo sau nàng vươn ngón tay chỉ về phía cơn hắc toàn phong đang áp bức đến.
Đúng lúc này, trong thông đạo Ma giới lại phóng ra hai con kỵ mã, đồng dạng miệng cũng phun hòa diễm màu xanh biếc. Hai bóng thân ảnh đang cười trên lưng ngựa, một tay giữ vững dây cương, một tay nâng lá cờ màu đen lên, tung bay phần phật ở đất trời. “Hắc Kỵ” hai chữ vẽ bằng lân tinh ở trên lá cờ màu đen trông có vẻ dị thường rõ ràng.
Cử như vậy một lát sau. Hắc kỵ đại quân đã không ngừng rong ruổi nhảy ra từ phía bên kia thông đạo Ma giới. Mà kỵ sĩ đeo chiếc mật nạ quỷ lúc này đã muốn vung sợi Trường tiên màu đen bóng ra, một bóng ảnh Trường tiên khổng lồ nhanh như tia chớp, lấy khí thế khai thiên tích địa kích thẳng về phương hướng cơn hắc toàn phong. Sau đó chỉ thấy hắn đang ngồi bình ổn ở trên lưng ngựa, cánh tay nắm giữ Trường tiên vung cao lên, giật mạnh trở về bên người.
“Phong thần trượng của ta!” Bỗng nhiên trong cơn lốc truyền ra tiếng kinh hô của ô Phong. Cơn hắc toàn phong nháy mắt đã bị hóa giải, trong đám bụi đất hỗn độn. Phong thần trượng đang bị sợi Trường tiên màu đen kéo về phương hướng này.
Bất thình lình, Thanh Thiên Đại Ma Vương quát lớn một tiếng: “ô Phong! Hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi.”
Nàng vừa nhìn thấy Phong thần trượng bị Hắc Kỵ vây khốn, thì cả người liền phóng vút lên giữa không trung, kéo theo chiếc váy dài màu xanh lục, như không tước xòe đuôi khoe sắc, song chưởng đang rộng ra ngưng tụ thành một cặp cự trảo dữ tợn. Theo sau, Thanh Thiên Đại Ma Vương giống như lệ quỷ chụp mồi bình thường, hung hăng nhắm thẳng về phía của ô Phong.
“Phong thần trượng, phá!” ô Phong kinh hãi quát lên một tiếng chói tai vang vọng giữa không trung. Theo sau, Phong thần trượng chợt bành trướng lên, trực tiếp đem sợi Trường tiên màu đen bóng chấn nát, đồng thời từ đầu trượng phóng xuất ra vô số phong đao khí thế lăng lệ nghênh đón chiêu công kích của Thanh Thiên Đại Ma Vương.
“Oanh!” Một tiếng nổ rung trời vang lên.
Cặp trảo dữ tợn của Thanh Thiên Đại Ma Vương rất nhanh đã bị phong đao của Phong thần trượng phá hủy. Nàng hét dài một tiếng, cấp tốc lui về phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi con ngươi ẩn giấu trong chiếc mặt nạ quỷ thoáng khiếp sợ, nhưng Trường tiên trong tay vẫn vung lên, huyễn ra vô số bóng tiên ảnh đánh thẳng về phía Phong thần trượng, lực lượng lần này cũng cường hãn hơn gấp mấy lần, nên đã trực tiếp đánh bay Phong thần trượng đi.
ô Phong không còn thao túng được Phong thần trượng nữa, trong lòng khẽ chấn động, vội vàng phóng xuất ra chín luồng hắc khí bao bọc hộ vệ quanh thân. Đồng thời lắc mình, đuổi theo phương hướng Phong thần trượng bay đi, sợ nó sẽ rơi vào trong tay người khác.
Ngồi trên lưng ngựa. Hắc Kỵ thu hồi sợi Trường tiên về, không quản đến tình huống nguy cấp trước mắt, dây cương trong tay khẽ run lên. Con tuấn mã màu đen lập tức phun ra một đoàn hòa diễm xanh biếc, giương vó lăng không mà chạy đi như bay. Hai gã cầm cờ phía sau vội vàng đuối theo, phía sau còn không ngừng có khoái mã của Hắc Kỵ đại quân cũng cấp tốc bám theo. Đoàn quân nhắm về phương hướng của thông đạo Tiên Minh hai giới mà di chuyển, khí thế thực kinh người.
“Hắc Kỵ! Ngươi thấy chết mà không cửu sao? Nếu thông đạo này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ngươi nghĩ xem Tam Dạ Ma Quân liệu có tha cho ngươi hay không?” Nhìn thấy đoàn quân đang chạy về phía cuối chân trời. Thanh Thiên Đại Ma Vương lập tức kinh hô. Nhưng thủ lĩnh của đoàn quân hoàn toàn ngay từ đầu Chẳng thèm nói chuyện với nàng. Xem như tình huống nguy cấp ở nơi này, cùng hắn không có bất luận quan hệ gì.
Đứng giữa không trung. Thanh Thiên Đại Ma Vương quần áo rách nát vài chỗ, khiến cho cảnh xuân phơi bày hẳn ra bên ngoài, nàng tức giậm chân nghiến răng nhìn theo phương hướng đoàn Hắc Kỵ đại quân di chuyên. Biết là không có biện pháp nào khuyên giải, cho nên đành phải đáp xuống mật đất, một phen dìu Bạch Khải từ dưới mặt đất đứng lên....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.