Chương 1109: Hắn là thủ hạ của ta
Thiên Sầu
05/09/2013
Điều này còn phải hỏi nữa sao?
Coi như không sờ tay người ta, không cố tinh khi dễ người ta. Hắn cũng vẫn dám khẳng định sự thật đúng là như thế.
Nhưng Minh Giới Thánh Nữ không hề suy nghĩ như vậy, từ sau khi nàng thoát ra ngoài Chư Thiên Kết Giới xong, đều không có hướng bất luận kẻ nào xưng tên mình qua. Thời gian đã lâu, chính nàng cơ hồ cũng đều muốn quên mất tên gọi của mình là gì, những người ở bên ngoài Chư Thiên Kết Giới thì càng không có khả năng biết được danh hào của nàng. Nếu như Dược Thiên Sầu tính đúng một chữ, chỉ là trùng họp, nhưng liên tiếp tính ra hai chữ thì phải giải thích như thế nào đây?
Đề nàng phải tin phục chính là, suy tính của Dược Thiên Sầu có căn cứ theo lời nói chuần xác, mà không phải giống như đang đoán mò. Quan trọng hơn, Dược Thiên Sầu suy tính rất đúng với thực tế, tên của nàng đúng là có chữ Thái cùng chữ Tuyên!
Tuy nàng am hiểu thuật bói toán, nhưng thẳng thắn mà nói, nàng cũng bị chấn kinh rồi, hơn nữa còn là phi thường khiếp sợ. Nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua Dược Thiên Sầu còn có bản lĩnh này, chẳng những khiến cho nàng phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, mà bỗng dưng còn thấy Dược Thiên Sầu con người này thân tàng bất lộ, cao thâm khó dò. Liên tưởng đến chuyện tình minh nhìn không thấu vận mệnh cùa đối phương, vì thế càng xác định đối phương chính là người mà bản thân minh đang kiếm tìm.
Nàng nào biết Dược Thiên Sầu ở kiếp trước đã từng lăn lộn giang hồ, có trò lừa gạt nào mà chưa dừng thấy qua? Tùy tuyệt xuất ra một mồn lừa dối nàng, còn không phải là dễ dàng như cắt đậu hũ hay sao?
Thấy đối phương bị pháp mồn cùa minh chấn hám, nửa ngày không nói ra lừi, ánh mắt nhìn về phía mình cũng dần dần trở nên vồ cùng phức tạp. Dược Thiên Sầu khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm cao thâm mặc trắc, nhưng nhãn tình thì lại đảo qua hai ngọn nhũ phong trước ngực cùa nàng, cân nhắc xem bước tiếp theo nên sờ chỗ nào...
"Còn gì nữa không?" Minh Giới Thánh Nữ kiềm chế cảm xúc dò hỏi.
Dược Thiên Sầu theo trong cơn mơ tưởng hão huyền phục hồi lại tinh thần, thuận miệng nói tiếp: "Tên của ngươi có ba chữ."
"Như thế nào biết được?" Khẩu khí của nàng đã muốn nhảy dựng lên rồi.
Dược Thiên Sầu trắng mắt nhìn nàng, đang muốn bày ra hình dáng của mấy cái đám thầy tướng mù, nhưng ngẫm lại cảm thấy có chút không thích hợp, hai mắt liền cụp xuống, than thở nói: "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc ah! Điều này còn phải tính nữa ư? Ngươi vẫn đang muốn hỏi, vậy tự nhiên là có ba chữ rồi."
"Dường như không ít người có tên bốn chữ đi?" Minh Giới Thánh Nữ cười lạnh hỏi.
Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa đã không thể bào chữa được cho minh. Bất quá, rất nhanh đã lấy ra vốn liếng, nhìn Minh Giới Thánh Nữ khai đạo: "Theo hoa văn trong lòng bàn tay của ngươi, kết hợp cùng suy tính của ta. Tên của ngươi có chỉ có ba chữ, ta nói như thế có đúng hay không?"
Minh Giới Thánh Nữ nghe vậy, thì không khỏi giật minh, ngần ngơ nói: "Nếu là ba chữ, vậy ngươi hãy tính xem chữ còn lại sẽ là chữ gì đi."
"Thời gian nắn xương vừa rồi quá ngắn, không thăm dò rõ ràng, nên chỉ tính được hai chữ thôi. Nếu ngươi để ta sờ thêm chút nữa, hẳn là đã có thể tính ra được rồi." Dược Thiên Sầu có chút bất đắc dĩ nói.
Con người ah! Ngàn vạn lần đừng câu dẫn lòng hiếu kỳ, nếu đang bị câu dẫn mà nửa đường dừng lại như thế, quả thực là sẽ phi thường khó chịu. Đôi môi dưới tấm màng sa che mặt của Minh Giới Thánh Nữ khẽ cắn vào nhau, theo sau chủ động vươn cánh tay trắng noãn ra, đưa tới trước mặt Dược Thiên Sầu, ngón tay thon dài, làn da tuyết trắng, thế nhưng lại có chút run rẩy. Dược Thiên Sầu ngượng ngùng dùng song chưởng ôm lấy, thản nhiên xoa nắn hả hê.
Minh Giới Thánh Nữ chủ động vươn tay ra để cho người này khinh bạc ư? Ngồi im quan sát động tĩnh của hai người, Thanh Nương khóe miệng hơi nhếch lên, diễn cảm trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin. Hiện giờ nàng có cả vạn lý do để tin tưởng, đôi nam nữ này khẳng định là đã từng quen biết nhau.
Sờ soạng hồi lâu sau, Dược Thiên Sầu trắng mắt hít sâu một ngụm lương khí, bình thản nói: "Thúc, đúng là chữ Thúc này! Tên đầy đủ của ngươi chính là Thái Thúc Tuyên. Ta nói có đúng hay không?"
Ngoài miệng tuy hỏi như vậy, nhưng kì thực vẻ mặt lại tràn đầy tự tin đối với thuật bói toán của minh!
Kỳ thật, sau khi nghe thấy hai chữ đầu tiên, Minh Giới Thánh Nữ đã chuần bị trước tâm lý rồi, nên lúc này không có tỏ vẻ kinh hách, mà bình thản rút tay trở về, lạnh lùng nói: "Ngươi nói hươu nói vượn, một chữ cũng đều tính sai, đó căn bản không phải là danh hào của ta. Cái ngươi gọi là am hiểu thuật bói toán, cũng chẳng có gì hay ho!"
"Không có khả năng!" Dược Thiên Sầu đương trường phủ nhận, trong lòng thầm mắng nàng hai tiếng vô sỉ, dùng ngữ khí truyền cảm phản bác nói: "Pháp môn của ta chưa bao giờ thất thủ qua, đừng nói là tìm ra tên tuổi của ngươi...Nếu không phải do ngươi là nữ nhân, thì bản thân ta còn tính ra cả tên của tám đời tổ tông nhà ngươi ah! Cho dù vận mệnh kiếp trước hay kiếp này ta đều có thể suy tính được."
Minh Giới Thánh Nữ ngần ra, nàng tự nhận bản thân minh còn không có bổn sự suy tính ra danh hào bát đại tổ tông của người khác. Nhưng hiện giờ nàng cũng không nghĩ rằng Dược Thiên Sầu đang nói hươu nói vượn. Chỉ là trong mắt ần giấu hoài nghi, truyền âm nói: "Cái đó và ta là nữ nhân thì có quan hệ gi?"
Dược Thiên Sầu hai mắt dừng ở trước ngực nàng, nhàn nhạt nói: "Nếu không phải vì ngươi là nữ nhân, thì ta có thể sờ ngực trái, xem xương cốt bên trong suy đoán ra tên phụ thân của ngươi. Theo xương cốt vùng ngực phải có thể tìm ra tên mẫu thân ngươi, nếu như sờ khắp toàn thân, thì ngay cả vận mệnh kiếp trước của ngươi cũng không thể che giấu được ta. Thử hỏi ngươi thân làm nữ nhân, ta một đại nam nhân, như thế nào có thể hảo hảo tùy tiện sờ loạn đây chứ?"
Khuôn mặt xinh đẹp bên dưới tấm màng sa khẽ co rút, cắn răng trầm ngâm hồi lâu sau, mới phun ra hai chữ "vô sỉ" rồi cũng không thèm nói gì thêm nữa. Dược Thiên Sầu là người tu dưỡng cao thâm, nên tự nhiên sẽ không cường ngạnh xông tới sờ loạn, chỉ là trong đầu rối rắm hoài nghi, không hiểu Minh Giới Thánh Nữ vì sao phải chạy tới đây ngồi chen chúc cùng mình, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng đã nhận ra mình thôi sao?
Tiếng đánh nhau ở trong hạp cốc phía sau dần dần biển mất, nhất thời bầu không khí xung quanh liền trở nên tĩnh mịch. Trải qua thêm một lúc sau, bỗng dưng trông thấy trên thiên không, có hai đạo lưu quang dùng tốc độ nhanh đến mức khó tin lao xẹt qua, mấy người vừa mới kịp phản ứng, thì đã trông thấy hai đạo lưu quang kia quay lại, hiển nhiên là đã phát hiện ra bọn hắn rồi.
Kim Thái cùng Bạch Khải đồng thời xuất hiện ở trước phi hành thoi không xa, mấy người tâm tình vui sướng ngất ngây, nhất tề hành lễ nói: "Bái kiến Tiên Đế, bái kiến Minh Hoàng!"
Thanh Nương cũng đứng lên hành lễ, chỉ riêng Minh Giới Thánh Nữ cùng Dược Thiên Sầu là vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích. Hiện giờ, Thiên Hạ thương hội của
Dược Thiên Sầu đều muốn sụp đổ, đám thủ hạ cũng rút ra khỏi Tiên giới, hắn hoàn toàn không còn điều gì vướng mắc chân tay, nên hắn chẳng quản ai là Tiên Đế, ai là Minh Hoàng!
Kim Thái cùng Bạch Khải trông thấy hai người ngồi bất động ở phía sau phi hành thoi xong, liền đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lắc minh đáp xuống phi hành thoi, dùng lễ tiết chặp tay chào hỏi Minh Giới Thánh Nữ. Theo sau Bạch Khải thần tình cười khổ nói: "Ta nghe Thiên Quân nói, trước khi đại chiến xảy ra, Thánh Nữ đã rời khỏi Minh Hoàng Cung, xem ra Thánh Nữ sớm đã lường trước được sự tình này."
Kim Thái đứng một bên, khẽ hừ lạnh nói: "Tính trước thì sao chứ? Không phải toàn quân của ngươi đều bị tru sát hết rồi ư?"
Hiền nhiên đối với chuyện tình Minh Giới Thánh Nữ không báo trước, Kim Thái rất không tán thành.
"Cái này gọi là thiên uy khó dò, dù là ai cũng không thề thăm dò hết các chiều hướng phát triển của vận mệnh. Chỉ đành thuận theo mà làm! Nếu không phải như thế, ta cũng không cần phải bị nhốt ở trong Nhân gian mười vạn năm trường." Minh Giới Thánh Nữ nhãn tình nghiêm trang liếc nhìn hai người, hạ thấp giọng nói: "Dưới thiên uy, ta cũng chỉ là một con thuyền nhỏ trước sóng to gió lớn mà thôi, ngăn cản được chuyện gì chứ. Có khả năng ở trong sóng to gió lớn chạy vào bờ an toàn, đã là không tệ rồi."
Kim Thái hừ lạnh: "Đã là thiên uy khó dò, vì sao Thánh Nữ có năng lực tránh thoát trước khi tai họa phủ xuống đây?"
"Nếu ta có thể suy diễn được chiều hướng của thiên uy, vậy ta chẳng phải sẽ là thiên đạo hay sao? Hết thảy chuyện này, chỉ vì đang tìm một người, nên mới tránh thoát được kiếp nạn thôi, đây chính là vận mệnh!" Minh Giới Thánh Nữ khẽ vung tay nói: "Nếu không phải ta cố tình ở đây trì hoãn, sợ là hai các ngươi sớm đã chết dưới tay Vong Tình rồi! Hừ, cùng hạng người như các ngươi nói lý luận đúng là không nên."
"Ngươi...!" Kim Thái nghe vậy thì không khỏi tức giận.
Bất quá, Bạch Khải đã vươn tay ra ngăn cản, nhìn Minh Giới Thánh Nữ đang ngồi cùng Dược Thiên Sầu, cảm thấy có chút ngạc nhiên, hai mắt híp lại đánh giá một phen xong, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Vị bằng hữu kia trên mặt có hóa trang, tựa hồ là không muốn phơi bày ra dung mạo chân thật đi. Phải chăng là ngươi cùng Bạch Khải ta là ngươi quen biết cũ ư?"
Kim Thái nghe vậy, liền quẳng ném ánh mắt theo, hừ lạnh nói: "Co đầu rút cổ, chắc chắn là trong lòng đang có quỷ."
Lúc này, những người khác đều quẳng ném ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bởi vì bọn hắn cũng không có tu vi, có thể nhìn xuyên thấu qua được tấm mặt nạ da người. Thanh Nương diễn cảm chấn động, hai mắt lóe ra tinh quang nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, càng thêm tin tưởng vào suy đoán của minh.
Lúc này, Đại Minh Luân liền bước ra hướng Kim Thái chặp tay nói: "Tiên Đế nguôi giận! Người này là do hảo bằng hữu của thuộc hạ, phái đến báo tin. Vì hắn chạy đến báo tin kịp thời, mà chúng thuộc hạ mới thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm."
Kim Thái liếc mắt nhìn mấy người, thấy Nhiếp Tiểu Thiến cũng gật đầu tỏ vẻ không sai. Lúc này liền quát: "Vậy ngươi hãy mau tháo mặt nạ xuống."
Dược Thiên Sầu đang muốn dẫn theo Đại Minh Luân biến mất, nào ngờ Minh Giới Thánh Nữ đã nhỏ giọng nói: "Hắn là thủ hạ của ta, dường như là không cần phải nghe theo lệnh của ngươi ah?"
Coi như không sờ tay người ta, không cố tinh khi dễ người ta. Hắn cũng vẫn dám khẳng định sự thật đúng là như thế.
Nhưng Minh Giới Thánh Nữ không hề suy nghĩ như vậy, từ sau khi nàng thoát ra ngoài Chư Thiên Kết Giới xong, đều không có hướng bất luận kẻ nào xưng tên mình qua. Thời gian đã lâu, chính nàng cơ hồ cũng đều muốn quên mất tên gọi của mình là gì, những người ở bên ngoài Chư Thiên Kết Giới thì càng không có khả năng biết được danh hào của nàng. Nếu như Dược Thiên Sầu tính đúng một chữ, chỉ là trùng họp, nhưng liên tiếp tính ra hai chữ thì phải giải thích như thế nào đây?
Đề nàng phải tin phục chính là, suy tính của Dược Thiên Sầu có căn cứ theo lời nói chuần xác, mà không phải giống như đang đoán mò. Quan trọng hơn, Dược Thiên Sầu suy tính rất đúng với thực tế, tên của nàng đúng là có chữ Thái cùng chữ Tuyên!
Tuy nàng am hiểu thuật bói toán, nhưng thẳng thắn mà nói, nàng cũng bị chấn kinh rồi, hơn nữa còn là phi thường khiếp sợ. Nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua Dược Thiên Sầu còn có bản lĩnh này, chẳng những khiến cho nàng phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, mà bỗng dưng còn thấy Dược Thiên Sầu con người này thân tàng bất lộ, cao thâm khó dò. Liên tưởng đến chuyện tình minh nhìn không thấu vận mệnh cùa đối phương, vì thế càng xác định đối phương chính là người mà bản thân minh đang kiếm tìm.
Nàng nào biết Dược Thiên Sầu ở kiếp trước đã từng lăn lộn giang hồ, có trò lừa gạt nào mà chưa dừng thấy qua? Tùy tuyệt xuất ra một mồn lừa dối nàng, còn không phải là dễ dàng như cắt đậu hũ hay sao?
Thấy đối phương bị pháp mồn cùa minh chấn hám, nửa ngày không nói ra lừi, ánh mắt nhìn về phía mình cũng dần dần trở nên vồ cùng phức tạp. Dược Thiên Sầu khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm cao thâm mặc trắc, nhưng nhãn tình thì lại đảo qua hai ngọn nhũ phong trước ngực cùa nàng, cân nhắc xem bước tiếp theo nên sờ chỗ nào...
"Còn gì nữa không?" Minh Giới Thánh Nữ kiềm chế cảm xúc dò hỏi.
Dược Thiên Sầu theo trong cơn mơ tưởng hão huyền phục hồi lại tinh thần, thuận miệng nói tiếp: "Tên của ngươi có ba chữ."
"Như thế nào biết được?" Khẩu khí của nàng đã muốn nhảy dựng lên rồi.
Dược Thiên Sầu trắng mắt nhìn nàng, đang muốn bày ra hình dáng của mấy cái đám thầy tướng mù, nhưng ngẫm lại cảm thấy có chút không thích hợp, hai mắt liền cụp xuống, than thở nói: "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc ah! Điều này còn phải tính nữa ư? Ngươi vẫn đang muốn hỏi, vậy tự nhiên là có ba chữ rồi."
"Dường như không ít người có tên bốn chữ đi?" Minh Giới Thánh Nữ cười lạnh hỏi.
Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa đã không thể bào chữa được cho minh. Bất quá, rất nhanh đã lấy ra vốn liếng, nhìn Minh Giới Thánh Nữ khai đạo: "Theo hoa văn trong lòng bàn tay của ngươi, kết hợp cùng suy tính của ta. Tên của ngươi có chỉ có ba chữ, ta nói như thế có đúng hay không?"
Minh Giới Thánh Nữ nghe vậy, thì không khỏi giật minh, ngần ngơ nói: "Nếu là ba chữ, vậy ngươi hãy tính xem chữ còn lại sẽ là chữ gì đi."
"Thời gian nắn xương vừa rồi quá ngắn, không thăm dò rõ ràng, nên chỉ tính được hai chữ thôi. Nếu ngươi để ta sờ thêm chút nữa, hẳn là đã có thể tính ra được rồi." Dược Thiên Sầu có chút bất đắc dĩ nói.
Con người ah! Ngàn vạn lần đừng câu dẫn lòng hiếu kỳ, nếu đang bị câu dẫn mà nửa đường dừng lại như thế, quả thực là sẽ phi thường khó chịu. Đôi môi dưới tấm màng sa che mặt của Minh Giới Thánh Nữ khẽ cắn vào nhau, theo sau chủ động vươn cánh tay trắng noãn ra, đưa tới trước mặt Dược Thiên Sầu, ngón tay thon dài, làn da tuyết trắng, thế nhưng lại có chút run rẩy. Dược Thiên Sầu ngượng ngùng dùng song chưởng ôm lấy, thản nhiên xoa nắn hả hê.
Minh Giới Thánh Nữ chủ động vươn tay ra để cho người này khinh bạc ư? Ngồi im quan sát động tĩnh của hai người, Thanh Nương khóe miệng hơi nhếch lên, diễn cảm trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin. Hiện giờ nàng có cả vạn lý do để tin tưởng, đôi nam nữ này khẳng định là đã từng quen biết nhau.
Sờ soạng hồi lâu sau, Dược Thiên Sầu trắng mắt hít sâu một ngụm lương khí, bình thản nói: "Thúc, đúng là chữ Thúc này! Tên đầy đủ của ngươi chính là Thái Thúc Tuyên. Ta nói có đúng hay không?"
Ngoài miệng tuy hỏi như vậy, nhưng kì thực vẻ mặt lại tràn đầy tự tin đối với thuật bói toán của minh!
Kỳ thật, sau khi nghe thấy hai chữ đầu tiên, Minh Giới Thánh Nữ đã chuần bị trước tâm lý rồi, nên lúc này không có tỏ vẻ kinh hách, mà bình thản rút tay trở về, lạnh lùng nói: "Ngươi nói hươu nói vượn, một chữ cũng đều tính sai, đó căn bản không phải là danh hào của ta. Cái ngươi gọi là am hiểu thuật bói toán, cũng chẳng có gì hay ho!"
"Không có khả năng!" Dược Thiên Sầu đương trường phủ nhận, trong lòng thầm mắng nàng hai tiếng vô sỉ, dùng ngữ khí truyền cảm phản bác nói: "Pháp môn của ta chưa bao giờ thất thủ qua, đừng nói là tìm ra tên tuổi của ngươi...Nếu không phải do ngươi là nữ nhân, thì bản thân ta còn tính ra cả tên của tám đời tổ tông nhà ngươi ah! Cho dù vận mệnh kiếp trước hay kiếp này ta đều có thể suy tính được."
Minh Giới Thánh Nữ ngần ra, nàng tự nhận bản thân minh còn không có bổn sự suy tính ra danh hào bát đại tổ tông của người khác. Nhưng hiện giờ nàng cũng không nghĩ rằng Dược Thiên Sầu đang nói hươu nói vượn. Chỉ là trong mắt ần giấu hoài nghi, truyền âm nói: "Cái đó và ta là nữ nhân thì có quan hệ gi?"
Dược Thiên Sầu hai mắt dừng ở trước ngực nàng, nhàn nhạt nói: "Nếu không phải vì ngươi là nữ nhân, thì ta có thể sờ ngực trái, xem xương cốt bên trong suy đoán ra tên phụ thân của ngươi. Theo xương cốt vùng ngực phải có thể tìm ra tên mẫu thân ngươi, nếu như sờ khắp toàn thân, thì ngay cả vận mệnh kiếp trước của ngươi cũng không thể che giấu được ta. Thử hỏi ngươi thân làm nữ nhân, ta một đại nam nhân, như thế nào có thể hảo hảo tùy tiện sờ loạn đây chứ?"
Khuôn mặt xinh đẹp bên dưới tấm màng sa khẽ co rút, cắn răng trầm ngâm hồi lâu sau, mới phun ra hai chữ "vô sỉ" rồi cũng không thèm nói gì thêm nữa. Dược Thiên Sầu là người tu dưỡng cao thâm, nên tự nhiên sẽ không cường ngạnh xông tới sờ loạn, chỉ là trong đầu rối rắm hoài nghi, không hiểu Minh Giới Thánh Nữ vì sao phải chạy tới đây ngồi chen chúc cùng mình, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng đã nhận ra mình thôi sao?
Tiếng đánh nhau ở trong hạp cốc phía sau dần dần biển mất, nhất thời bầu không khí xung quanh liền trở nên tĩnh mịch. Trải qua thêm một lúc sau, bỗng dưng trông thấy trên thiên không, có hai đạo lưu quang dùng tốc độ nhanh đến mức khó tin lao xẹt qua, mấy người vừa mới kịp phản ứng, thì đã trông thấy hai đạo lưu quang kia quay lại, hiển nhiên là đã phát hiện ra bọn hắn rồi.
Kim Thái cùng Bạch Khải đồng thời xuất hiện ở trước phi hành thoi không xa, mấy người tâm tình vui sướng ngất ngây, nhất tề hành lễ nói: "Bái kiến Tiên Đế, bái kiến Minh Hoàng!"
Thanh Nương cũng đứng lên hành lễ, chỉ riêng Minh Giới Thánh Nữ cùng Dược Thiên Sầu là vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích. Hiện giờ, Thiên Hạ thương hội của
Dược Thiên Sầu đều muốn sụp đổ, đám thủ hạ cũng rút ra khỏi Tiên giới, hắn hoàn toàn không còn điều gì vướng mắc chân tay, nên hắn chẳng quản ai là Tiên Đế, ai là Minh Hoàng!
Kim Thái cùng Bạch Khải trông thấy hai người ngồi bất động ở phía sau phi hành thoi xong, liền đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lắc minh đáp xuống phi hành thoi, dùng lễ tiết chặp tay chào hỏi Minh Giới Thánh Nữ. Theo sau Bạch Khải thần tình cười khổ nói: "Ta nghe Thiên Quân nói, trước khi đại chiến xảy ra, Thánh Nữ đã rời khỏi Minh Hoàng Cung, xem ra Thánh Nữ sớm đã lường trước được sự tình này."
Kim Thái đứng một bên, khẽ hừ lạnh nói: "Tính trước thì sao chứ? Không phải toàn quân của ngươi đều bị tru sát hết rồi ư?"
Hiền nhiên đối với chuyện tình Minh Giới Thánh Nữ không báo trước, Kim Thái rất không tán thành.
"Cái này gọi là thiên uy khó dò, dù là ai cũng không thề thăm dò hết các chiều hướng phát triển của vận mệnh. Chỉ đành thuận theo mà làm! Nếu không phải như thế, ta cũng không cần phải bị nhốt ở trong Nhân gian mười vạn năm trường." Minh Giới Thánh Nữ nhãn tình nghiêm trang liếc nhìn hai người, hạ thấp giọng nói: "Dưới thiên uy, ta cũng chỉ là một con thuyền nhỏ trước sóng to gió lớn mà thôi, ngăn cản được chuyện gì chứ. Có khả năng ở trong sóng to gió lớn chạy vào bờ an toàn, đã là không tệ rồi."
Kim Thái hừ lạnh: "Đã là thiên uy khó dò, vì sao Thánh Nữ có năng lực tránh thoát trước khi tai họa phủ xuống đây?"
"Nếu ta có thể suy diễn được chiều hướng của thiên uy, vậy ta chẳng phải sẽ là thiên đạo hay sao? Hết thảy chuyện này, chỉ vì đang tìm một người, nên mới tránh thoát được kiếp nạn thôi, đây chính là vận mệnh!" Minh Giới Thánh Nữ khẽ vung tay nói: "Nếu không phải ta cố tình ở đây trì hoãn, sợ là hai các ngươi sớm đã chết dưới tay Vong Tình rồi! Hừ, cùng hạng người như các ngươi nói lý luận đúng là không nên."
"Ngươi...!" Kim Thái nghe vậy thì không khỏi tức giận.
Bất quá, Bạch Khải đã vươn tay ra ngăn cản, nhìn Minh Giới Thánh Nữ đang ngồi cùng Dược Thiên Sầu, cảm thấy có chút ngạc nhiên, hai mắt híp lại đánh giá một phen xong, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Vị bằng hữu kia trên mặt có hóa trang, tựa hồ là không muốn phơi bày ra dung mạo chân thật đi. Phải chăng là ngươi cùng Bạch Khải ta là ngươi quen biết cũ ư?"
Kim Thái nghe vậy, liền quẳng ném ánh mắt theo, hừ lạnh nói: "Co đầu rút cổ, chắc chắn là trong lòng đang có quỷ."
Lúc này, những người khác đều quẳng ném ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bởi vì bọn hắn cũng không có tu vi, có thể nhìn xuyên thấu qua được tấm mặt nạ da người. Thanh Nương diễn cảm chấn động, hai mắt lóe ra tinh quang nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, càng thêm tin tưởng vào suy đoán của minh.
Lúc này, Đại Minh Luân liền bước ra hướng Kim Thái chặp tay nói: "Tiên Đế nguôi giận! Người này là do hảo bằng hữu của thuộc hạ, phái đến báo tin. Vì hắn chạy đến báo tin kịp thời, mà chúng thuộc hạ mới thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm."
Kim Thái liếc mắt nhìn mấy người, thấy Nhiếp Tiểu Thiến cũng gật đầu tỏ vẻ không sai. Lúc này liền quát: "Vậy ngươi hãy mau tháo mặt nạ xuống."
Dược Thiên Sầu đang muốn dẫn theo Đại Minh Luân biến mất, nào ngờ Minh Giới Thánh Nữ đã nhỏ giọng nói: "Hắn là thủ hạ của ta, dường như là không cần phải nghe theo lệnh của ngươi ah?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.