Chương 536: Không nhìn thấy thái sơn
Thiên Sầu
04/09/2013
May mắn là Dược Thiên Sầu nhìn ra người này đang muốn tán tỉnh nữ nhân,
nên cố tình bày trò. Quả thực thiếu chút nữa đã khiến cho Dược Thiên Sầu cảm động rơi nước mắt. Hắn nâng vò rượu lên uống một ngụm lớn.
Chúng nữ mỗi người đều hiện ra thần sắc khẩn trương cùng khao khát. Yên Hà ngực lớn còn thì thào lẩm bầm: "Hóa ra Dược Thiên Sầu lại là người như vậy!"
Yên Hồng bên cạnh nàng cũng kích động cắn răng nói: "Chẳng biết có cơ hội được nhìn thấy hắn không nữa."
Hai người dường như đã quên mục đích của chuyến đi lần này chính là hỏi thăm tin tức về Dược Thiên Sầu, rồi sau đó thông báo cho sư môn vây bắt hắn.
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi ngần ra. Theo sau hướng chúng nhân khoát tay nói: "Thật xin lỗi, chúng ta ăn trước đây. Các ngươi hãy tiếp tục đàm luận chuyện tình về Lộng Trúc tiên sinh cùng Dược Thiên Sầu của các ngươi đi. Ách! Đúng rồi, không phải có người vừa mới nói rằng sẽ hát khúc sao? Hát đi! Ta đang cần nghe nhạc trợ hứng uống rượu."
Chúng nhân xung quanh nhất thời cười thành một đoàn. Có vẻ như người kia đã đem Phương mình coi trở thành con hát. Trên sườn núi, môi son ở phía sau tấm mạng che mặt cũng thoáng hiện ra một đường cong xinh đẹp. Hiển nhiên là đang cười, đáng tiếc ngoại nhân không thể nhìn thấy.
Nếu thay đổi là người khác, chỉ sợ Phương mình sẽ xông lên làm cho hắn đẹp mặt. Nhưng cố tình vẫn là cái tên ban ngày muốn thu thập mình, nên Phương mình đành phải nuốt cơn tức này xuống. Bất quá sắc mặt vẫn không dễ nhìn, trầm giọng nói: "Tôn giá không coi ta vào trong mắt cũng không sao. Nhưng không được bôi nhọ thanh danh của Lộng Trúc tiên sinh và Dược Thiên Sầu."
Nghe ngữ khí của Phương mình, rõ ràng là muốn đem thẻ bài của hai đại thần này ra để hù dọa đối phương. Nhưng luận về mồm mép, Dược Thiên Sầu căn bản là không thèm sợ ai. Huống chi hai cái đại thần kia, Dược Thiên Sầu cũng không coi vào đâu, dọa nạt tán tu khác thì còn có tác dụng. Nếu đem ra dọa nạt Dược Thiên Sầu thì quả thực là tìm nhầm người rồi.
Dược Thiên Sầu bộ dáng không ra sao cả, vươn cái chân gà vừa gặp được một nửa xong, chỉ vào Phương mình nói: "Ta tính bôi nhọ thanh danh của Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu thì làm sao? Nếu hai tên hỗn đản kia có ý kiến gì, thì ngươi kêu bọn hắn đến tìm Ngưu Hữu Đức ta. Ngươi không cần phóng rắm xen vào chuyện của người khác."
Câu nói này cũng đủ ngông cuồng, khiến cho Phương mình không cách nào phàn bác. Không đề cập tới Dược Thiên Sầu, vốn tưởng rằng đem danh hào Lộng Trúc ra, là sẽ hù dọa cho đối phương sợ chết khiếp. Nào biết người này còn dám mắng luôn cả Lộng Trúc tiên sinh ở ngay trước mặt chúng nhân.
Dược Thiên Sầu mà sợ thì đúng là gặp ma giữa ban ngày. Đừng nói là mắng ở sau lưng. Cho dù là Lộng Trúc làm trò trước mặt Dược Thiên Sầu. Hắn nhất định cũng sẽ thẳng thắn mắng không một chút kiêng nể.
Chung quanh nhất thời trở nên im ắng, chỉ có thể nghe được những thanh âm lách tách từ đống lửa. Trong đầu chúng nhân đang tìm tòi cái tên Ngữu Hữu Đức này. Bất quá dường như chưa từng nghe nói qua thì phải.
Phương mình sắc mặt âm tình bất định, nhìn chằm chằm vào cái tên hỗn đản mắng xong thì ăn thịt uống rượu như không có chuyện gì xảy ra kia. Bỗng dưng hắn tựa như đã nghĩ thông suốt được cái gì đó. Vì thế nhét cây sáo trúc vào trong túi trữ vật, lấy ra một chiếc đàn cổ, xoay người về phía nữ nhân đứng trên sườn núi mà chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.
Chúng nhân thấy hắn đặt chiếc đàn ngang hai đầu gối, nhất thời vẻ mặt tràn đầy hứng thú. Biết là hắn sắp sửa hát khúc giống như trong lời nói ban nãy. Dược Thiên
Sầu liếc mắt nhìn, thầm nghĩ, gã này quả nhiên là người đa tài, vừa có thể đánh đàn lại vừa có thể thổi sáo.
"Tuy rằng tu sĩ các quốc gia đều đang truy sát Dược Thiên Sầu. Nhưng bản thân ta vẫn cho rằng, người này là một tuyệt thế kì tài ngàn năm khó gặp. Ta rất thích nghe khúc luật, nhưng là vô duyên với hắn! Khúc nhạc này do người dân truyền miệng nhau, nên cũng không hoàn chỉnh lắm. Chính tay ta đã cân nhắc phối thành cầm khúc. Hy vọng sẽ không quấy rầy nhã hứng của chư vị."
Phương mình nói xong, bốn tên huynh đệ của hắn liền trầm trồ khen ngợi. Chỉ thấy hắn tiếp tục nói: "Khúc Bạch Hồ này nghe nói khi Dược Thiên Sầu lần đầu tiên gia nhấp vào tu chân giới, ngẫu nhiên đã gặp được một con Bạch Hồ tu hành ngàn năm. Vì thương cảm những hoàn cảnh Bạch Hồ gặp phải. Nên Dược Thiên Sầu đã hạ bút thành văn, sáng tạo ra khúc nhạc tuyệt thế này, tặng cho hồ nữ. Khúc nhạc này lưu truyền trong tu chân giới Hoa Hạ đã lâu, xin mọi người chú ý lắng nghe!"
"Tình tang.., tang tình..." Tiếng đàn chậm rãi vang lên, sau một lượt thanh âm dạo đầu. Phương mình hai tay gầy đàn, chậm rãi xướng lên: "Thiếp là một con hồ li tu hành ngàn năm. Ngàn năm tu hành, ngàn năm cô độc. Mỗi đêm thanh vắng, có ai nghe thấy chăng tiếng thiếp đang khóc. Nơi đèn hoa lấp loáng, có ai trông thấy thiếp đang múa hay không?..."
Không thể phủ nhận, Phương mình này quả nhiên có vài điểm bổn sự. Khi hắn ca xướng, diễn cảm phi thường chân thật. Ngay cả Dược Thiên Sầu nhãn tình cũng mê man, tựa hồ như đang nhớ lại cảnh tượng khi mình sơ ngộ Bạch Tố Trinh.
Khúc nhạc này vang lên, cơ hồ tất cả mọi người đều chìm đắm vào những giai điệu âm luật ở trong đó. Lại theo ca từ cảm nhận được nỗi đau khố trong ngàn năm tu hành của Bạch Hồ.
Lúc này, Dược Thiên Sầu bị chúng nữ bên cạnh làm cho giật mình hồi tỉnh. Chỉ thấy các nàng không kiềm chế nổi tâm tình, phát ra những tiếng nức nở khe khẽ, hai vành mắt đều ủng hồng lên, lệ châu lóng lánh. Những người khác cũng cảm thán thở dài không thôi.
Chứng kiến cảnh tượng này, Dược Thiên Sầu không biết nên nói gì mới phải. Hắn không khỏi cảm thán, thế giới này thức ăn tinh thần quá mức thiếu thốn. Chỉ với một ca khúc đơn giản như thế, mà đã khiến cho nhiều người cảm động thành ra như vậy.
Nhạc khúc nối tiếp nhạc khúc! Phương mình thấy chúng nhân diễn cảm tru sầu. Nên cũng hứng trí đàn liền hai khúc. Sau khi chấm dứt, mới thần tinh mỉm cười nhìn về bốn phía xung quanh, cất cao giọng nói: "Sau khi nghe xong hai khúc nhạc này, mọi người cảm thấy thế nào? Hiện giờ cũng biết được, lời ta nói không phải là giả rồi chứ!"
"Không sai, Dược Thiên Sầu này chứng thực cũng là một nhân vật kì tài."
"Đúng là nhân tài không hơn không kém. Tựu ngay cả người thô thiển như ta, nghe xong hai khúc nhạc này cũng phải bội phục sát đất ah!"
Thanh âm khen ngợi vang lên không dứt bên tai. Phương mình gật đầu nói: "Ca từ hay, nhạc khúc hay. Sợ rằng cũng chỉ có Dược Thiên Sầu mới sáng tạo được những khúc nhạc như thế này đi? Có thể phối thành cầm khúc lại càng gia tăng thêm sức mạnh, làm cho người ta nghe xong cả đời khó quên! Khó nhất chính là tục truyền, đây đều là ngẫu hứng danh tác của Dược Thiên Sầu ah!"
Dược Thiên Sầu lẳng lặng uống rượu, quả thật hắn không biết phải nói cái gì. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên được nhiều người thổi phồng như vậy. Nhất là cái tên Phương mình kia, cư nhiên lại đem mình thổi thành kì tài ngàn năm khó gặp. Lẽ ra hắn nên cao hóng mới đúng, nhưng tỉ mỉ xem ra, cái tên Phương mình kia rõ ràng là đang sử dụng kế sách nước lên thì thuyền dâng. Gã dùng sức thổi Dược Thiên Sầu dâng lên cao, sau đó mới khởi động cái phá thuyền của chính mình.
Tục ngữ nói, khúc nhạc hay quan trọng nhất chính là phối âm. Phương mình ngay từ đầu đã tuyên bố rằng, khúc nhạc này hắn theo bên Hoa Hạ tu chân giới lấy về. Hơn
Nữa còn là một khúc nhạc không hoàn chinh, bản thân hắn đã cân nhắc phối âm mà thành.
Tiểu tử này quả nhiên còn vô sỉ hơn so với lão tử! Dược Thiên Sầu trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cái gì mà Phương mình hắn cân nhắc phối âm tạo ra cầm khúc hoàn chỉnh. Đây rõ ràng là hắn đang khinh dễ người chưa từng nghe qua bao giờ.
Dược Thiên Sầu thoáng liếc mắt nhìn nữ nhân che mặt đứng trên sườn núi. Cũng chính là mục tiêu mà Phương mình đang muốn lấy lòng. Thầm nghĩ, ta tuyệt đối không cho phép bất luận tên vương bát đản nào chiếm tiện nghi của ta, để đi tán gái.
Nhưng Dược Thiên Sầu không biết rằng, đằng sau tấm mạng che mặt kia, một đôi mắt sáng cũng đang chăm chú ngắm nhìn vào hắn. Nhất là khi nhìn không thấu tu vi của hắn, thì lại càng cảm thấy tò mò!
"Phương mình, đừng nhiều lời, mau đem nốt khúc Tiếu Hồng Trần xướng lên đi!"
"Phải ah! Mau xướng đi! Để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt."
Dường như chúng nhân đang rất hâm mộ, nên không khỏi thúc giục hắn mau chóng xướng lên tuyệt khúc thứ ba.
Bất quá không nằm ngoài sở liệu của Dược Thiên Sầu. Tên kia đang muốn đánh vào lòng tò mò của nữ nhân đứng trên sườn núi. Chỉ thấy Phương mình chậm rãi đứng lên, thu hồi đàn cổ, hướng chúng nhân chắp tay cáo lỗi, nói: "Chư vị, hôm nay muộn rồi! Ta không thể hát được nữa. Bởi vi ba khúc nhạc này chính là tuyệt phẩm có một không hai trong nhân gian. Nếu như không điều chỉnh tốt cảm xúc mà hát, thì quả thực chính là đang điếm nhục danh tác tuyệt thể. Mà ta thì cũng không muốn làm ra những chuyện như thế. Cho nên, hi vọng chư vị không cần miễn cưỡng thêm nữa."
Lời này vừa nói rạ, khiến cho chúng nhân thở dài không ngớt. Cũng có người hô hoán: "Vậy ngày mai thì sao? Chẳng qua ta đợi thêm một ngày nữa cũng được nha."
Phương mình ôn văn nho nhã hồi đáp: "Ngày mai nói sau, ngày mai nói sau."
"Tiểu tử ngươi kêu Phương mình phải không?" Một thanh âm không vui bỗng nhiên vang lên.
Phương mình theo tiếng nhìn lại. Phát hiện ra, chính là cái tên gia hỏa ban ngày đối lập cùng mình. Hắn miễn cưỡng gật đầu nói: "Không sai, có gì chỉ giáo."
"Chỉ giáo cái rắm." Dược Thiên Sầu khinh thường cao thấp đánh giá hắn, nói: "Phương mình, Phương mình. Nghe cái tên này, hẳn phải là một người ngay thẳng, quang mình chính đại mới đúng. Không ngờ danh hào chỉ là vỏ bọc cho một gã lừa đảo. Quả thực là nhục nhã cho cái tên Phương mình."
Chúng nhân sửng sốt, không hiểu người kia nói như thế là có ý gì.
Phương mình cũng biến sắc, trầm giọng nói: "Ta lừa tôn giá cái gì? Dường như hai chúng ta, hôm nay vẫn là ngày đầu tiên gặp mặt đi?"
"Tiểu tử, đừng ở trước mặt ta cãi bướng. Nếu không chính ngươi sẽ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Ta hỏi ngươi! Ngươi nói khúc nhạc mà ngươi vừa xướng, trong đó cầm khúc là do bản thân ngươi phối sao?"
Phương mình trong lòng bất an, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: "Không sai."
"Ha ha! Bất xảo vô cùng, chính tai ta đã từng nghe qua Dược Thiên Sầu đàn hát hai khúc nhạc này. Nhưng làn điệu cầm khúc của ngươi và hắn tựa hồ đều giống nhau. Là ngươi cân nhắc ra? Hay là Dược Thiên Sầu đi lấy trộm cầm khúc do ngươi phổ?" Dược Thiên Sầu đanh ác nói.
Chúng nữ mỗi người đều hiện ra thần sắc khẩn trương cùng khao khát. Yên Hà ngực lớn còn thì thào lẩm bầm: "Hóa ra Dược Thiên Sầu lại là người như vậy!"
Yên Hồng bên cạnh nàng cũng kích động cắn răng nói: "Chẳng biết có cơ hội được nhìn thấy hắn không nữa."
Hai người dường như đã quên mục đích của chuyến đi lần này chính là hỏi thăm tin tức về Dược Thiên Sầu, rồi sau đó thông báo cho sư môn vây bắt hắn.
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi ngần ra. Theo sau hướng chúng nhân khoát tay nói: "Thật xin lỗi, chúng ta ăn trước đây. Các ngươi hãy tiếp tục đàm luận chuyện tình về Lộng Trúc tiên sinh cùng Dược Thiên Sầu của các ngươi đi. Ách! Đúng rồi, không phải có người vừa mới nói rằng sẽ hát khúc sao? Hát đi! Ta đang cần nghe nhạc trợ hứng uống rượu."
Chúng nhân xung quanh nhất thời cười thành một đoàn. Có vẻ như người kia đã đem Phương mình coi trở thành con hát. Trên sườn núi, môi son ở phía sau tấm mạng che mặt cũng thoáng hiện ra một đường cong xinh đẹp. Hiển nhiên là đang cười, đáng tiếc ngoại nhân không thể nhìn thấy.
Nếu thay đổi là người khác, chỉ sợ Phương mình sẽ xông lên làm cho hắn đẹp mặt. Nhưng cố tình vẫn là cái tên ban ngày muốn thu thập mình, nên Phương mình đành phải nuốt cơn tức này xuống. Bất quá sắc mặt vẫn không dễ nhìn, trầm giọng nói: "Tôn giá không coi ta vào trong mắt cũng không sao. Nhưng không được bôi nhọ thanh danh của Lộng Trúc tiên sinh và Dược Thiên Sầu."
Nghe ngữ khí của Phương mình, rõ ràng là muốn đem thẻ bài của hai đại thần này ra để hù dọa đối phương. Nhưng luận về mồm mép, Dược Thiên Sầu căn bản là không thèm sợ ai. Huống chi hai cái đại thần kia, Dược Thiên Sầu cũng không coi vào đâu, dọa nạt tán tu khác thì còn có tác dụng. Nếu đem ra dọa nạt Dược Thiên Sầu thì quả thực là tìm nhầm người rồi.
Dược Thiên Sầu bộ dáng không ra sao cả, vươn cái chân gà vừa gặp được một nửa xong, chỉ vào Phương mình nói: "Ta tính bôi nhọ thanh danh của Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu thì làm sao? Nếu hai tên hỗn đản kia có ý kiến gì, thì ngươi kêu bọn hắn đến tìm Ngưu Hữu Đức ta. Ngươi không cần phóng rắm xen vào chuyện của người khác."
Câu nói này cũng đủ ngông cuồng, khiến cho Phương mình không cách nào phàn bác. Không đề cập tới Dược Thiên Sầu, vốn tưởng rằng đem danh hào Lộng Trúc ra, là sẽ hù dọa cho đối phương sợ chết khiếp. Nào biết người này còn dám mắng luôn cả Lộng Trúc tiên sinh ở ngay trước mặt chúng nhân.
Dược Thiên Sầu mà sợ thì đúng là gặp ma giữa ban ngày. Đừng nói là mắng ở sau lưng. Cho dù là Lộng Trúc làm trò trước mặt Dược Thiên Sầu. Hắn nhất định cũng sẽ thẳng thắn mắng không một chút kiêng nể.
Chung quanh nhất thời trở nên im ắng, chỉ có thể nghe được những thanh âm lách tách từ đống lửa. Trong đầu chúng nhân đang tìm tòi cái tên Ngữu Hữu Đức này. Bất quá dường như chưa từng nghe nói qua thì phải.
Phương mình sắc mặt âm tình bất định, nhìn chằm chằm vào cái tên hỗn đản mắng xong thì ăn thịt uống rượu như không có chuyện gì xảy ra kia. Bỗng dưng hắn tựa như đã nghĩ thông suốt được cái gì đó. Vì thế nhét cây sáo trúc vào trong túi trữ vật, lấy ra một chiếc đàn cổ, xoay người về phía nữ nhân đứng trên sườn núi mà chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.
Chúng nhân thấy hắn đặt chiếc đàn ngang hai đầu gối, nhất thời vẻ mặt tràn đầy hứng thú. Biết là hắn sắp sửa hát khúc giống như trong lời nói ban nãy. Dược Thiên
Sầu liếc mắt nhìn, thầm nghĩ, gã này quả nhiên là người đa tài, vừa có thể đánh đàn lại vừa có thể thổi sáo.
"Tuy rằng tu sĩ các quốc gia đều đang truy sát Dược Thiên Sầu. Nhưng bản thân ta vẫn cho rằng, người này là một tuyệt thế kì tài ngàn năm khó gặp. Ta rất thích nghe khúc luật, nhưng là vô duyên với hắn! Khúc nhạc này do người dân truyền miệng nhau, nên cũng không hoàn chỉnh lắm. Chính tay ta đã cân nhắc phối thành cầm khúc. Hy vọng sẽ không quấy rầy nhã hứng của chư vị."
Phương mình nói xong, bốn tên huynh đệ của hắn liền trầm trồ khen ngợi. Chỉ thấy hắn tiếp tục nói: "Khúc Bạch Hồ này nghe nói khi Dược Thiên Sầu lần đầu tiên gia nhấp vào tu chân giới, ngẫu nhiên đã gặp được một con Bạch Hồ tu hành ngàn năm. Vì thương cảm những hoàn cảnh Bạch Hồ gặp phải. Nên Dược Thiên Sầu đã hạ bút thành văn, sáng tạo ra khúc nhạc tuyệt thế này, tặng cho hồ nữ. Khúc nhạc này lưu truyền trong tu chân giới Hoa Hạ đã lâu, xin mọi người chú ý lắng nghe!"
"Tình tang.., tang tình..." Tiếng đàn chậm rãi vang lên, sau một lượt thanh âm dạo đầu. Phương mình hai tay gầy đàn, chậm rãi xướng lên: "Thiếp là một con hồ li tu hành ngàn năm. Ngàn năm tu hành, ngàn năm cô độc. Mỗi đêm thanh vắng, có ai nghe thấy chăng tiếng thiếp đang khóc. Nơi đèn hoa lấp loáng, có ai trông thấy thiếp đang múa hay không?..."
Không thể phủ nhận, Phương mình này quả nhiên có vài điểm bổn sự. Khi hắn ca xướng, diễn cảm phi thường chân thật. Ngay cả Dược Thiên Sầu nhãn tình cũng mê man, tựa hồ như đang nhớ lại cảnh tượng khi mình sơ ngộ Bạch Tố Trinh.
Khúc nhạc này vang lên, cơ hồ tất cả mọi người đều chìm đắm vào những giai điệu âm luật ở trong đó. Lại theo ca từ cảm nhận được nỗi đau khố trong ngàn năm tu hành của Bạch Hồ.
Lúc này, Dược Thiên Sầu bị chúng nữ bên cạnh làm cho giật mình hồi tỉnh. Chỉ thấy các nàng không kiềm chế nổi tâm tình, phát ra những tiếng nức nở khe khẽ, hai vành mắt đều ủng hồng lên, lệ châu lóng lánh. Những người khác cũng cảm thán thở dài không thôi.
Chứng kiến cảnh tượng này, Dược Thiên Sầu không biết nên nói gì mới phải. Hắn không khỏi cảm thán, thế giới này thức ăn tinh thần quá mức thiếu thốn. Chỉ với một ca khúc đơn giản như thế, mà đã khiến cho nhiều người cảm động thành ra như vậy.
Nhạc khúc nối tiếp nhạc khúc! Phương mình thấy chúng nhân diễn cảm tru sầu. Nên cũng hứng trí đàn liền hai khúc. Sau khi chấm dứt, mới thần tinh mỉm cười nhìn về bốn phía xung quanh, cất cao giọng nói: "Sau khi nghe xong hai khúc nhạc này, mọi người cảm thấy thế nào? Hiện giờ cũng biết được, lời ta nói không phải là giả rồi chứ!"
"Không sai, Dược Thiên Sầu này chứng thực cũng là một nhân vật kì tài."
"Đúng là nhân tài không hơn không kém. Tựu ngay cả người thô thiển như ta, nghe xong hai khúc nhạc này cũng phải bội phục sát đất ah!"
Thanh âm khen ngợi vang lên không dứt bên tai. Phương mình gật đầu nói: "Ca từ hay, nhạc khúc hay. Sợ rằng cũng chỉ có Dược Thiên Sầu mới sáng tạo được những khúc nhạc như thế này đi? Có thể phối thành cầm khúc lại càng gia tăng thêm sức mạnh, làm cho người ta nghe xong cả đời khó quên! Khó nhất chính là tục truyền, đây đều là ngẫu hứng danh tác của Dược Thiên Sầu ah!"
Dược Thiên Sầu lẳng lặng uống rượu, quả thật hắn không biết phải nói cái gì. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên được nhiều người thổi phồng như vậy. Nhất là cái tên Phương mình kia, cư nhiên lại đem mình thổi thành kì tài ngàn năm khó gặp. Lẽ ra hắn nên cao hóng mới đúng, nhưng tỉ mỉ xem ra, cái tên Phương mình kia rõ ràng là đang sử dụng kế sách nước lên thì thuyền dâng. Gã dùng sức thổi Dược Thiên Sầu dâng lên cao, sau đó mới khởi động cái phá thuyền của chính mình.
Tục ngữ nói, khúc nhạc hay quan trọng nhất chính là phối âm. Phương mình ngay từ đầu đã tuyên bố rằng, khúc nhạc này hắn theo bên Hoa Hạ tu chân giới lấy về. Hơn
Nữa còn là một khúc nhạc không hoàn chinh, bản thân hắn đã cân nhắc phối âm mà thành.
Tiểu tử này quả nhiên còn vô sỉ hơn so với lão tử! Dược Thiên Sầu trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cái gì mà Phương mình hắn cân nhắc phối âm tạo ra cầm khúc hoàn chỉnh. Đây rõ ràng là hắn đang khinh dễ người chưa từng nghe qua bao giờ.
Dược Thiên Sầu thoáng liếc mắt nhìn nữ nhân che mặt đứng trên sườn núi. Cũng chính là mục tiêu mà Phương mình đang muốn lấy lòng. Thầm nghĩ, ta tuyệt đối không cho phép bất luận tên vương bát đản nào chiếm tiện nghi của ta, để đi tán gái.
Nhưng Dược Thiên Sầu không biết rằng, đằng sau tấm mạng che mặt kia, một đôi mắt sáng cũng đang chăm chú ngắm nhìn vào hắn. Nhất là khi nhìn không thấu tu vi của hắn, thì lại càng cảm thấy tò mò!
"Phương mình, đừng nhiều lời, mau đem nốt khúc Tiếu Hồng Trần xướng lên đi!"
"Phải ah! Mau xướng đi! Để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt."
Dường như chúng nhân đang rất hâm mộ, nên không khỏi thúc giục hắn mau chóng xướng lên tuyệt khúc thứ ba.
Bất quá không nằm ngoài sở liệu của Dược Thiên Sầu. Tên kia đang muốn đánh vào lòng tò mò của nữ nhân đứng trên sườn núi. Chỉ thấy Phương mình chậm rãi đứng lên, thu hồi đàn cổ, hướng chúng nhân chắp tay cáo lỗi, nói: "Chư vị, hôm nay muộn rồi! Ta không thể hát được nữa. Bởi vi ba khúc nhạc này chính là tuyệt phẩm có một không hai trong nhân gian. Nếu như không điều chỉnh tốt cảm xúc mà hát, thì quả thực chính là đang điếm nhục danh tác tuyệt thể. Mà ta thì cũng không muốn làm ra những chuyện như thế. Cho nên, hi vọng chư vị không cần miễn cưỡng thêm nữa."
Lời này vừa nói rạ, khiến cho chúng nhân thở dài không ngớt. Cũng có người hô hoán: "Vậy ngày mai thì sao? Chẳng qua ta đợi thêm một ngày nữa cũng được nha."
Phương mình ôn văn nho nhã hồi đáp: "Ngày mai nói sau, ngày mai nói sau."
"Tiểu tử ngươi kêu Phương mình phải không?" Một thanh âm không vui bỗng nhiên vang lên.
Phương mình theo tiếng nhìn lại. Phát hiện ra, chính là cái tên gia hỏa ban ngày đối lập cùng mình. Hắn miễn cưỡng gật đầu nói: "Không sai, có gì chỉ giáo."
"Chỉ giáo cái rắm." Dược Thiên Sầu khinh thường cao thấp đánh giá hắn, nói: "Phương mình, Phương mình. Nghe cái tên này, hẳn phải là một người ngay thẳng, quang mình chính đại mới đúng. Không ngờ danh hào chỉ là vỏ bọc cho một gã lừa đảo. Quả thực là nhục nhã cho cái tên Phương mình."
Chúng nhân sửng sốt, không hiểu người kia nói như thế là có ý gì.
Phương mình cũng biến sắc, trầm giọng nói: "Ta lừa tôn giá cái gì? Dường như hai chúng ta, hôm nay vẫn là ngày đầu tiên gặp mặt đi?"
"Tiểu tử, đừng ở trước mặt ta cãi bướng. Nếu không chính ngươi sẽ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Ta hỏi ngươi! Ngươi nói khúc nhạc mà ngươi vừa xướng, trong đó cầm khúc là do bản thân ngươi phối sao?"
Phương mình trong lòng bất an, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: "Không sai."
"Ha ha! Bất xảo vô cùng, chính tai ta đã từng nghe qua Dược Thiên Sầu đàn hát hai khúc nhạc này. Nhưng làn điệu cầm khúc của ngươi và hắn tựa hồ đều giống nhau. Là ngươi cân nhắc ra? Hay là Dược Thiên Sầu đi lấy trộm cầm khúc do ngươi phổ?" Dược Thiên Sầu đanh ác nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.