Chương 1160: Kinh hãi
Thiên Sầu
05/09/2013
Sau khi Dược Thiên Sầu biến mất thì cảnh tượng sấm sét đầy trời cũng tiêu thất, mây đen che kín trên không trung cũng chậm rãi tiêu tan nhường chỗ cho ánh nắng dương quang khuếch tán ra bốn phía chung quanh.
Đại quân Ma giới kinh hồn táng đởm, đang phiêu phù ở giữa không trung, cả đám bị lôi điện đánh cho cháy đen, cũng đang ngơ ngác nhìn lên thiên không. Lúc này gần chín mươi vạn đại quân Ma giới đã tổn thất mất gần phân nửa. Dưới mặt đất, những thi thể bị cháy đen vẫn còn đang rên rỉ cầu cứu, đều là bị đánh trọng thương nhưng chưa có vẫn lạc.
Lý công công nhanh chóng vọt đến bên người Tam Dạ Ma Quân, nhìn dấu thủ chưởng khổng lồ in trên mặt đất. Theo sau, Tam Dạ Ma Quân mới quay sang nhìn hắn, lắc đầu nói: “Hai người này có khả năng chạy trốn ở ngay trước mắt ta. Sợ rằng tu vi so với ta chỉ cao hơn chứ không hề thấp hơn được. Cũng không biết người nào trong đó là Tất Trường Xuân nữa.”
Lúc trước, ở trong Hắc Diệu Minh Quang Kính, tuy rằng hắn đã nhìn thấy Dược Thiên Sầu, nhưng khi đó Dược Thiên Sầu vẫn đeo mặt nạ của Ngưu Hữu Đức, cho nên hôm nay không thể nhận ra được Dược Thiên Sầu. Về phần Lộng Trúc, hắn lại càng chưa từng bao giờ gặp qua. Nhưng cùng lúc xuất hiện hai cao thủ lợi hại đến mức này, Tam Dạ Ma Quân không khỏi lo lắng đến kế hoạch thống nhất tam giới. Bất quá, làm cho hắn nghĩ không ra chính là, hai người đã có bản lĩnh cường hãn như vậy, vì sao khi nhìn thấy mình còn quay đầu bỏ chạy đây chứ?
Rất nhanh, Yến Truy Tinh, Bạch Khải và Kim Thái đã bị Tam Dạ Ma Quân gọi đến. Tam Dạ Ma Quân đem dung mạo của hai người nói ra, hỏi xem hai người vừa mới chạy trốn này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà ai trong đó mới chân chính là Tất Trường Xuân?
Bạch Khải và Kim Thái nhìn nhau, đều lộ ra mấy phần nghi hoặc, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Bạch Khải mới cung kính chắp tay nói: “Tất Trường Xuân thường hay mặc trường bào thanh sắc, dung mạo đã già, không giống như hai người mà Ma Quân vừa nói.”
Kim Thái đứng bên cạnh cũng cân nhắc: “Có phải là người trong U Minh Thần Phủ hay không? Bằng không, như thế nào sẽ xuất hiện hai cao thủ vô danh tính này đây chứ?”
Tam Dạ Ma Quân trừng mắt lạnh nhìn về phía hai người, hừ nói: “Vừa rồi ai thề thốt với ta, cam đoan bọn hắn chính là Tất Trường Xuân?”
Hai người nhất thời nghẹn họng, trong lòng nơm nớp lo sợ không dám nhiều lời vô nghĩa thêm nữa. Đột nhiên Yến Truy Tinh đứng bên cạnh khẽ hạ giọng nói: “Chẳng lẽ là hai người bọn chúng?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đồng loạt quẳng ném ánh mắt nhìn về phía hắn, Yến Truy Tinh lập tức tỉnh ngộ, hướng Tam Dạ Ma Quân giải thích nói: “Hai người Ma Quân hình dung, tướng mạo trong đó có kẻ rất giống với Dược Thiên Sầu, tướng mạo của người kia tuấn nhã thế gian hiếm có theo ta thấy đó chính là Lộng Trúc. Hơn nữa hai kẻ này rắn chuột một ổ, đi cùng nhau cũng không có gì là đáng kinh ngạc.”
Nghe vậy, Tam Dạ Ma Quân lại quẳng ném ánh mắt nhìn về phía đám thủ hạ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia cảm giác bất thường. Nhưng rất nhanh đã xua tan ý niệm lo lắng trong đầu, thản nhiên nói: “Chẳng quản bọn chúng là ai, lén lún không dám gặp người thì cũng không cần phải sợ. Ra lệnh cho đại quân tiếp tục truy sát!”
....
Căn cứ bên trong Thần Khư Cảnh, thân ảnh của Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc vừa mới hiện ra, liền nhất tề phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực nằm rạp xuống dưới mặt đất, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo lên, đầu óc choáng váng ong ong tác hưởng. Tuy rằng hai người may mắn đào thoát, nhưng vẫn bị dư chấn một chưởng của Tam Dạ Ma Quân làm cho bị thương, mặc dù không trực tiếp bị đánh trúng, nhưng vẫn phải thừa nhận áp lực cường đại, khiến cho hai người Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc có chút ăn không tiêu.
Mặc dù đã bị thương, nhưng Lộng Trúc vẫn cao hứng vỗ ngực liên tục kinh hô: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, nguy hiểm quá.., nguy hiểm quá. Thiếu chút nữa đã bị Tam Dạ một chưởng đánh chết rồi....Oa!”
Phun thêm một ngụm máu tươi nữa, mới làm cho Lộng Trúc ngậm miệng vào.
Dược Thiên Sầu lúc này cũng đang vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Nếu chỉ chậm một chút xíu nữa thì hai cái mạng nhỏ ngày hôm nay đã xong đời rồi! Tu vi của Tam Dạ Ma Quân, quả nhiên không phải bản thân mình có thể trêu đùa, may mắn do mình phát hiện ra trước, nếu không, cho dù có công năng thuấn di thì hai người cũng vẫn vô pháp thoát khỏi ma chưởng của Tam Dạ Ma Quân ah!
Hai người nằm úp sấp trên mặt đất, trong miệng phun oa oa ra thêm vài ngụm máu tươi, toàn thân đau nhức mệt mỏi, muốn đứng lên cũng đều là khó khăn.
Một gã thủ hạ đi tuần qua, thấy trạng huống của hai người xong, liền chấn động chạy tới hỏi han. Dược Thiên Sầu phất tay ý bảo không có chuyện gì. Lúc này, hắn quả thực là không hề muốn lên tiếng nói chuyện.
Gã thủ hạ kia nhanh chóng chạy đi bẩm báo, chẳng bao lâu sau, đám người Phù Dung, Vi Xuân Thu đã chạy tới, nhìn thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của hai người nằm trên mặt đất hung hăng ói ra máu tươi, thì cả đám đều giật mình, sốt sắng nâng hai người dậy, hỏi thăm xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Lộng Trúc quả thật là không có khí lực để mở miệng. Còn Dược Thiên Sầu thì cười toe toét, mồm đầy máu tươi giải thích: “Mẹ nó! Thật là đáng sợ, thiếu chút nữa đã bị Tam Dạ thu thập rồi. Có thể quay về đây là phúc lớn mạng lớn ah! Trước tiên đừng hỏi gì thêm nữa, để lão tử nghỉ ngơi một lúc.”
“Tam Dạ Ma Quân.” Nghe được cái danh xưng này, mọi người đã nhất tề kinh hô. Vi Xuân Thu hít sâu một ngụm lãnh khí: “Ma giới đã khai mở rồi sao? Tam Dạ Ma Quân đã trùng lâm tam giới rồi ư?”
Cả đám người tay chân luống cuống đưa hai bệnh nhân tới một gian phòng, đám nữ nhân lúc này đều nước mắt ngắn nước mắt dài. Riêng Tử Y là ôm lấy Lộng Trúc không ngừng nỉ non: “Sư phụ! Ngàn vạn lần đừng chết ah....”
Lộng Trúc rất muốn nói mình sẽ không chết, nhưng cả người vô lực không nói nên lời. Hai nam nhân nằm song song trên giường, bỗng nhiên đều ngất đi, làm cho mấy nữ nhân không khỏi hoảng hốt.
Đại Minh Luân nhanh chóng kiểm tra thương thế cho hai người, sau khi phát hiện không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, mới nhẹ nhàng thở phào, khoát tay nói: “Không có chuyện gì, chỉ là cơ thể phải gánh chịu áp lực cường đại, tứ chi bách hải và nội tạng sai lệch đi một chút mà thôi. Đối với phàm nhân thì đây là vết thương trí mạng, nhưng hai người bọn hắn đã đúc thành Tiên Thể, sẽ khôi phục rất nhanh.”
“Ách...Nói cách khác chỉ là bị hôn mê thôi sao?” Vi Xuân Thu mân mê chòm râu, nghi hoặc nói....
Mấy canh giờ sau, Dược Thiên Sầu nằm trên giường mới mở mắt ra, nằm thên gần nửa ngày cho khỏe hẳn, Dược Thiên Sầu mới bước xuống giường, nhìn nhìn Lộng Trúc vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Lúc này, cả đám người mới giật mình không dám tin, Đại Minh Luân tiến đến kiểm tra thương thế cho hắn, nhất thời nghẹn họng trân trối nói: “Tiểu tử ngươi đúng là trời đánh không chết, nhanh như vậy đã bình phục rồi sao?”
Dược Thiên Sầu trong lòng cũng biết đây là công hiệu của Kim Châu, nhưng không thể giải thích, đành phải nhìn mọi người cười hắc hắc nói: “Ta là nam nhân phong sương quanh năm suốt tháng, những vết thương nhỏ tương tự cỡ này đã chịu qua nhiều rồi. Ha ha!”
Lúc này, đám người Đại Minh Luân không chất vấn thêm nữa, mà túm lại hỏi Dược Thiên Sầu xem là đã có chuyện gì xảy ra. Dược Thiên Sầu khẽ thở dài một tiếng, đem chuyện tình ba ức đại quân Liên Minh Trừ Ma tiến đánh đại quân Ma giới, nhưng đã bị Tam Dạ Ma Quân đích thân ra tay dẹp tan, kể ra....
“Không tưởng tượng nổi, Tam Dạ Ma Quân cường hãn đến trình độ này, thử hỏi xem trong tam giới còn ai ngăn cản được hắn thống nhất tam giới nữa đây?” Đại Minh Luân căm phẫn nói.
Dược Thiên Sầu đang trầm ngâm hồi tưởng lại tràng cảnh bi thảm kia, vừa nghe nói như thế bỗng nhiên khóe mắt nhúc nhích! Vi Xuân Thu thấy hắn như thế, liền nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì hay sao?”
“Ta đang suy nghĩ một việc.” Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: “Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính tuy rằng tu vi kém hơn Ma Thần, nhưng năm xưa Ma Thần chính là nhân vật nổi danh. Tam Dạ Ma Quân chỉ là hậu nhân của Ma Thần, ma công đang tu luyện dĩ nhiên là do Ma Thần thuyền thừa. Còn Vạn Yêu Tâm Kinh mà Bạch Tố Trinh đang tu luyện cũng đến từ Thái Thúc Chính, ngươi nói xem, trong tương lai Bạch Tố Trinh có hy vọng đánh bại Tam Dạ Ma Quân hay không?”
“Chuyện này hả?” Vi Xuân Thu nhíu mày trầm tư nói: “Tuy rằng Thái Thúc Chính kém hơn Ma Thần, nhưng hai truyền nhân thì hoàn toàn bất động, mấu chốt chính là người nào luyện thành công pháp trước. Mặc dù tu vi của Bạch Tố Trinh tăng tiến thần tốc, nhưng hiện giờ bất quá cũng mới chỉ là Thượng Tiên trung kỳ, muốn đánh bại lão ma đầu Tam Dạ, quả thực là chuyện không thể xảy ra.”
Nghe thấy Bạch Tố Trinh chỉ ngắn ngủi trong mấy năm thời gian, mà tu vi thăng tiến từ Độ Kiếp kỳ lên đến Thượng Tiên trung kỳ, so với chính mình còn muốn cao hơn một tầng. Dược Thiên Sầu không khỏi sợ hãi than, Vạn Yêu Tâm Kinh quả nhiên là không hề tầm thường. Sau đó lại nhìn Vi Xuân Thu hồ nghi nói: “Không phải ngươi cũng tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh hay sao?”
“Bản thân ta đang tu luyện, nhưng mấu chốt là ta chưa hoàn toàn ngưng tụ xong nội đan, vẫn chưa đến lúc đột phá.” Vi Xuân Thu cảm thán vuốt râu, bỗng nhiên dừng một chút nói: “Tu vi của Bạch Tố Trinh ngày hôm nay đã không còn thăng tiến thần tốc như trước nữa rồi, ta nghĩ nàng đang gặp phải bình cảnh. Chẳng qua, nếu có thể tìm được Lam Hải Tinh Hoa, tẩy tủy phạt cốt cho Bạch Tố Trinh, thì tu vi của nàng chưa hẳn là không thể mau chóng vượt qua nổi Tam Dạ Ma Quân....!!!”
Đại quân Ma giới kinh hồn táng đởm, đang phiêu phù ở giữa không trung, cả đám bị lôi điện đánh cho cháy đen, cũng đang ngơ ngác nhìn lên thiên không. Lúc này gần chín mươi vạn đại quân Ma giới đã tổn thất mất gần phân nửa. Dưới mặt đất, những thi thể bị cháy đen vẫn còn đang rên rỉ cầu cứu, đều là bị đánh trọng thương nhưng chưa có vẫn lạc.
Lý công công nhanh chóng vọt đến bên người Tam Dạ Ma Quân, nhìn dấu thủ chưởng khổng lồ in trên mặt đất. Theo sau, Tam Dạ Ma Quân mới quay sang nhìn hắn, lắc đầu nói: “Hai người này có khả năng chạy trốn ở ngay trước mắt ta. Sợ rằng tu vi so với ta chỉ cao hơn chứ không hề thấp hơn được. Cũng không biết người nào trong đó là Tất Trường Xuân nữa.”
Lúc trước, ở trong Hắc Diệu Minh Quang Kính, tuy rằng hắn đã nhìn thấy Dược Thiên Sầu, nhưng khi đó Dược Thiên Sầu vẫn đeo mặt nạ của Ngưu Hữu Đức, cho nên hôm nay không thể nhận ra được Dược Thiên Sầu. Về phần Lộng Trúc, hắn lại càng chưa từng bao giờ gặp qua. Nhưng cùng lúc xuất hiện hai cao thủ lợi hại đến mức này, Tam Dạ Ma Quân không khỏi lo lắng đến kế hoạch thống nhất tam giới. Bất quá, làm cho hắn nghĩ không ra chính là, hai người đã có bản lĩnh cường hãn như vậy, vì sao khi nhìn thấy mình còn quay đầu bỏ chạy đây chứ?
Rất nhanh, Yến Truy Tinh, Bạch Khải và Kim Thái đã bị Tam Dạ Ma Quân gọi đến. Tam Dạ Ma Quân đem dung mạo của hai người nói ra, hỏi xem hai người vừa mới chạy trốn này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà ai trong đó mới chân chính là Tất Trường Xuân?
Bạch Khải và Kim Thái nhìn nhau, đều lộ ra mấy phần nghi hoặc, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Bạch Khải mới cung kính chắp tay nói: “Tất Trường Xuân thường hay mặc trường bào thanh sắc, dung mạo đã già, không giống như hai người mà Ma Quân vừa nói.”
Kim Thái đứng bên cạnh cũng cân nhắc: “Có phải là người trong U Minh Thần Phủ hay không? Bằng không, như thế nào sẽ xuất hiện hai cao thủ vô danh tính này đây chứ?”
Tam Dạ Ma Quân trừng mắt lạnh nhìn về phía hai người, hừ nói: “Vừa rồi ai thề thốt với ta, cam đoan bọn hắn chính là Tất Trường Xuân?”
Hai người nhất thời nghẹn họng, trong lòng nơm nớp lo sợ không dám nhiều lời vô nghĩa thêm nữa. Đột nhiên Yến Truy Tinh đứng bên cạnh khẽ hạ giọng nói: “Chẳng lẽ là hai người bọn chúng?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đồng loạt quẳng ném ánh mắt nhìn về phía hắn, Yến Truy Tinh lập tức tỉnh ngộ, hướng Tam Dạ Ma Quân giải thích nói: “Hai người Ma Quân hình dung, tướng mạo trong đó có kẻ rất giống với Dược Thiên Sầu, tướng mạo của người kia tuấn nhã thế gian hiếm có theo ta thấy đó chính là Lộng Trúc. Hơn nữa hai kẻ này rắn chuột một ổ, đi cùng nhau cũng không có gì là đáng kinh ngạc.”
Nghe vậy, Tam Dạ Ma Quân lại quẳng ném ánh mắt nhìn về phía đám thủ hạ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia cảm giác bất thường. Nhưng rất nhanh đã xua tan ý niệm lo lắng trong đầu, thản nhiên nói: “Chẳng quản bọn chúng là ai, lén lún không dám gặp người thì cũng không cần phải sợ. Ra lệnh cho đại quân tiếp tục truy sát!”
....
Căn cứ bên trong Thần Khư Cảnh, thân ảnh của Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc vừa mới hiện ra, liền nhất tề phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực nằm rạp xuống dưới mặt đất, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo lên, đầu óc choáng váng ong ong tác hưởng. Tuy rằng hai người may mắn đào thoát, nhưng vẫn bị dư chấn một chưởng của Tam Dạ Ma Quân làm cho bị thương, mặc dù không trực tiếp bị đánh trúng, nhưng vẫn phải thừa nhận áp lực cường đại, khiến cho hai người Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc có chút ăn không tiêu.
Mặc dù đã bị thương, nhưng Lộng Trúc vẫn cao hứng vỗ ngực liên tục kinh hô: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, nguy hiểm quá.., nguy hiểm quá. Thiếu chút nữa đã bị Tam Dạ một chưởng đánh chết rồi....Oa!”
Phun thêm một ngụm máu tươi nữa, mới làm cho Lộng Trúc ngậm miệng vào.
Dược Thiên Sầu lúc này cũng đang vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Nếu chỉ chậm một chút xíu nữa thì hai cái mạng nhỏ ngày hôm nay đã xong đời rồi! Tu vi của Tam Dạ Ma Quân, quả nhiên không phải bản thân mình có thể trêu đùa, may mắn do mình phát hiện ra trước, nếu không, cho dù có công năng thuấn di thì hai người cũng vẫn vô pháp thoát khỏi ma chưởng của Tam Dạ Ma Quân ah!
Hai người nằm úp sấp trên mặt đất, trong miệng phun oa oa ra thêm vài ngụm máu tươi, toàn thân đau nhức mệt mỏi, muốn đứng lên cũng đều là khó khăn.
Một gã thủ hạ đi tuần qua, thấy trạng huống của hai người xong, liền chấn động chạy tới hỏi han. Dược Thiên Sầu phất tay ý bảo không có chuyện gì. Lúc này, hắn quả thực là không hề muốn lên tiếng nói chuyện.
Gã thủ hạ kia nhanh chóng chạy đi bẩm báo, chẳng bao lâu sau, đám người Phù Dung, Vi Xuân Thu đã chạy tới, nhìn thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của hai người nằm trên mặt đất hung hăng ói ra máu tươi, thì cả đám đều giật mình, sốt sắng nâng hai người dậy, hỏi thăm xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Lộng Trúc quả thật là không có khí lực để mở miệng. Còn Dược Thiên Sầu thì cười toe toét, mồm đầy máu tươi giải thích: “Mẹ nó! Thật là đáng sợ, thiếu chút nữa đã bị Tam Dạ thu thập rồi. Có thể quay về đây là phúc lớn mạng lớn ah! Trước tiên đừng hỏi gì thêm nữa, để lão tử nghỉ ngơi một lúc.”
“Tam Dạ Ma Quân.” Nghe được cái danh xưng này, mọi người đã nhất tề kinh hô. Vi Xuân Thu hít sâu một ngụm lãnh khí: “Ma giới đã khai mở rồi sao? Tam Dạ Ma Quân đã trùng lâm tam giới rồi ư?”
Cả đám người tay chân luống cuống đưa hai bệnh nhân tới một gian phòng, đám nữ nhân lúc này đều nước mắt ngắn nước mắt dài. Riêng Tử Y là ôm lấy Lộng Trúc không ngừng nỉ non: “Sư phụ! Ngàn vạn lần đừng chết ah....”
Lộng Trúc rất muốn nói mình sẽ không chết, nhưng cả người vô lực không nói nên lời. Hai nam nhân nằm song song trên giường, bỗng nhiên đều ngất đi, làm cho mấy nữ nhân không khỏi hoảng hốt.
Đại Minh Luân nhanh chóng kiểm tra thương thế cho hai người, sau khi phát hiện không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, mới nhẹ nhàng thở phào, khoát tay nói: “Không có chuyện gì, chỉ là cơ thể phải gánh chịu áp lực cường đại, tứ chi bách hải và nội tạng sai lệch đi một chút mà thôi. Đối với phàm nhân thì đây là vết thương trí mạng, nhưng hai người bọn hắn đã đúc thành Tiên Thể, sẽ khôi phục rất nhanh.”
“Ách...Nói cách khác chỉ là bị hôn mê thôi sao?” Vi Xuân Thu mân mê chòm râu, nghi hoặc nói....
Mấy canh giờ sau, Dược Thiên Sầu nằm trên giường mới mở mắt ra, nằm thên gần nửa ngày cho khỏe hẳn, Dược Thiên Sầu mới bước xuống giường, nhìn nhìn Lộng Trúc vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Lúc này, cả đám người mới giật mình không dám tin, Đại Minh Luân tiến đến kiểm tra thương thế cho hắn, nhất thời nghẹn họng trân trối nói: “Tiểu tử ngươi đúng là trời đánh không chết, nhanh như vậy đã bình phục rồi sao?”
Dược Thiên Sầu trong lòng cũng biết đây là công hiệu của Kim Châu, nhưng không thể giải thích, đành phải nhìn mọi người cười hắc hắc nói: “Ta là nam nhân phong sương quanh năm suốt tháng, những vết thương nhỏ tương tự cỡ này đã chịu qua nhiều rồi. Ha ha!”
Lúc này, đám người Đại Minh Luân không chất vấn thêm nữa, mà túm lại hỏi Dược Thiên Sầu xem là đã có chuyện gì xảy ra. Dược Thiên Sầu khẽ thở dài một tiếng, đem chuyện tình ba ức đại quân Liên Minh Trừ Ma tiến đánh đại quân Ma giới, nhưng đã bị Tam Dạ Ma Quân đích thân ra tay dẹp tan, kể ra....
“Không tưởng tượng nổi, Tam Dạ Ma Quân cường hãn đến trình độ này, thử hỏi xem trong tam giới còn ai ngăn cản được hắn thống nhất tam giới nữa đây?” Đại Minh Luân căm phẫn nói.
Dược Thiên Sầu đang trầm ngâm hồi tưởng lại tràng cảnh bi thảm kia, vừa nghe nói như thế bỗng nhiên khóe mắt nhúc nhích! Vi Xuân Thu thấy hắn như thế, liền nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì hay sao?”
“Ta đang suy nghĩ một việc.” Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: “Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính tuy rằng tu vi kém hơn Ma Thần, nhưng năm xưa Ma Thần chính là nhân vật nổi danh. Tam Dạ Ma Quân chỉ là hậu nhân của Ma Thần, ma công đang tu luyện dĩ nhiên là do Ma Thần thuyền thừa. Còn Vạn Yêu Tâm Kinh mà Bạch Tố Trinh đang tu luyện cũng đến từ Thái Thúc Chính, ngươi nói xem, trong tương lai Bạch Tố Trinh có hy vọng đánh bại Tam Dạ Ma Quân hay không?”
“Chuyện này hả?” Vi Xuân Thu nhíu mày trầm tư nói: “Tuy rằng Thái Thúc Chính kém hơn Ma Thần, nhưng hai truyền nhân thì hoàn toàn bất động, mấu chốt chính là người nào luyện thành công pháp trước. Mặc dù tu vi của Bạch Tố Trinh tăng tiến thần tốc, nhưng hiện giờ bất quá cũng mới chỉ là Thượng Tiên trung kỳ, muốn đánh bại lão ma đầu Tam Dạ, quả thực là chuyện không thể xảy ra.”
Nghe thấy Bạch Tố Trinh chỉ ngắn ngủi trong mấy năm thời gian, mà tu vi thăng tiến từ Độ Kiếp kỳ lên đến Thượng Tiên trung kỳ, so với chính mình còn muốn cao hơn một tầng. Dược Thiên Sầu không khỏi sợ hãi than, Vạn Yêu Tâm Kinh quả nhiên là không hề tầm thường. Sau đó lại nhìn Vi Xuân Thu hồ nghi nói: “Không phải ngươi cũng tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh hay sao?”
“Bản thân ta đang tu luyện, nhưng mấu chốt là ta chưa hoàn toàn ngưng tụ xong nội đan, vẫn chưa đến lúc đột phá.” Vi Xuân Thu cảm thán vuốt râu, bỗng nhiên dừng một chút nói: “Tu vi của Bạch Tố Trinh ngày hôm nay đã không còn thăng tiến thần tốc như trước nữa rồi, ta nghĩ nàng đang gặp phải bình cảnh. Chẳng qua, nếu có thể tìm được Lam Hải Tinh Hoa, tẩy tủy phạt cốt cho Bạch Tố Trinh, thì tu vi của nàng chưa hẳn là không thể mau chóng vượt qua nổi Tam Dạ Ma Quân....!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.