Tinh Thần Châu

Chương 1046: Lai lịch của Thận Vưu.

Thiên Sầu

05/09/2013

Trông thấy Minh Hoàng bay đi khuất, Dược Thiên Sầu trong lòng vô cùng buồn bực, vốn muốn rèn sắt khi còn nóng cùng Minh Hoàng gây dựng mối quan hệ, nào ngờ người này nói đi liền đi, ngay cả một điểm dấu hiệu báo trước cũng đều không có. Dược Thiên Sầu không biết chính là, Minh Hoàng có thể vô liêm sỉ chạy tới đây lấy lòng, đối với thói quen cao cao tại thượng của hắn đã là phi thường khó chịu rồi, tuy rằng ở bên ngoài vẫn duy trì phong phạm như bình thường, nhưng trong lòng là đang dậy sóng ba đào, thật sự không còn mặt mũi nào ở lại đây thêm nữa.

Nghe Minh Hoàng nói thả ba người ra, Thương Vân Tín cùng Thận Vưu diễn cảm vui sướng ngất ngây, không hiểu Dược Thiên Sầu rốt cuộc đã nói với Minh Hoàng cái gì, thế nhưng lại có thể bình an vượt qua kiểm tra.

Hồng Giáp Chiến Quân đồng dạng cũng mang thần tình nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, bản thân hắn rất muốn biết Minh Hoàng cùng Dược Thiên Sầu nói đến chuyện gì, nhưng chuyện tình quan hệ tới Minh Hoàng, bản thân hắn cũng không phương tiện thăm hỏi, cho nên đành phải hừ lạnh nói: “Hôm nay coi như các ngươi may mắn, mau cút đi!”

Dược Thiên Sầu đứng ở trên nóc nhà quẳng ném ánh mắt xuống phía Hồng Giáp Chiến Quân, cảm giác như đang rơi vào trong một tầng sương mù dày đặc, không nghĩ tới ở dưới tình huống này sẽ gặp được Minh Hoàng Bạch Khải, càng không nghĩ ra Bạch Khải sẽ ban tặng chỗ tốt cho mình, thật sự là đã phi thường nằm ngoài ý muốn.

Nghe thấy Chiến Quân kêu bọn hắn mau biến đi, Dược Thiên Sầu đem ánh mắt quẳng ném lên không trung, tùy tay phóng ra phi hành thoi, chính mình nhảy lên trước, Thương Vân Tín cùng Thận Vưu cũng lĩnh hội ý tứ của hắn, nhất tề loáng đi lên. Theo sau, ba người mới hướng Hồng Giáp Chiến Quân mà khom lưng hành lễ, tiếp đó Thương Vân Tín mệt nhọc tiếp nhận công tác khu sử phi hành thoi, nhanh chóng rời đi....

Đứng sừng sững ở trên không trung, Hồng Giáp Chiến Quân nhìn theo phương hướng ba người rời đi, trong ánh mắt tràn ngập diễn cảm nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Không ngờ là đi vào trong đó, phải chăng Minh Hoàng giao cho bọn hắn cái nhiệm vụ gì?”

Phi hành thoi hoành ngang ở trên không trung, phía dưới vẫn là dung nham biển lửa, thi thoảng truyền lên những thanh âm thảm thiết, bất quá thanh âm này đã không còn khiến cho ba người ở bên trên chú ý tới nữa.

Thương Vân Tín đứng ở trước phi hành thoi, nín một lúc lâu rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Dược Thiên Sầu, chẳng lẽ lệnh bài trong tay ngươi đúng là Lệnh Bài Minh Hoàng sao?”

“Hiển nhiên là giả rồi, bất quá nếu Minh Hoàng đã nói nó là đồ thật, như vậy nó chính là đồ thật.” Dược Thiên Sầu diễn cảm thoải mái, xả giận nói: “Hiện giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể mượn đường đi thẳng vào trong Vô Tận Hắc Nhai.”

Đây không phải là những lời mà Thương Vân Tín muốn nghe, lần này đụng phải Minh Hoàng bình yên vô sự, khiến cho bản thân hắn phi thường rung động. Cho nên hắn tiếp tục chất vấn: “Rốt cuộc ngươi và Minh Hoàng đã nói những chuyện gì?”

“Lão Thương! Sự tình liên quan đến Minh Hoàng, ta quả thật là không phương tiện nói ra, mong ngươi tha thứ.” Dược Thiên Sầu cười ha ha giải thích.

Lúc này Thương Vân Tín mới đành phải câm miệng không chất vấn thêm nữa.



Thận Vưu đứng một mình phía sau phi hành thoi, sắc mặt không dễ nhìn, tinh thần có vẻ khá uể oải, xem ra Minh Tu đúng là không thích hợp đi vào trong Vô Tận Hắc Nhai, cứ việc mấy người đã phi hành ở trên không trung cách xa mặt đất tràn đầy dung nham. Nhưng nhiệt độ bốc lên vẫn khiến cho Thận Vưu vô cùng khó chịu.

Nhưng ở đây bản thân hắn không có quyền lên tiếng, đành phải cắn răng ngạnh kháng, may mắn Dược Thiên Sầu phát hiện kịp thời, nên đã kêu Thương Vân Tín thay đổi lộ tuyến phi hành, cắm phi hành thoi bay ở trên không lưu vực dòng Minh Hà, theo dòng Minh Hà thẳng tiến về phía trước. Lúc này mới khiến cho Thận Vưu sống dễ chịu hơn một chút.

Trải qua một ngày phi hành, Dược Thiên Sầu rảnh rỗi nhàm chán, trong tay chơi đùa mấy khối tiểu ngân cầu, thi thoảng đem một viên ném vào trong lưu vực dòng Minh Hà...

Theo từng ngày trôi qua, quang cảnh xung quanh dần dần thay đổi, hai bên bờ sông đã không còn nhìn thấy dung nham nữa, mà cuồng phong từ phía trước đang thổi táp đến mặt. Dược Thiên Sầu đứng ở trên phi hành thoi, vẫy tay hoan hô nói: “Rốt cuộc đã bay qua Vô Tận Hắc Nhai rồi.”

Thương Vân Tín bộ dáng mệt mỏi, rốt cuộc lúc này diễn cảm căng thẳng trên khuôn mặt mới buông lỏng xuống, thời gian gần hai tháng qua hắn luôn luôn duy trì phi hành ở trạng thái tốc độ nhanh, không có ngừng nghỉ. Mặc dù hắn tu vi cao thâm, mà cũng có cảm giác ăn không tiêu. Đồng thời hắn cũng không thể không cảm thán, Minh giới địa vực quá mức rộng lớn, đã vượt ra ngoài tầm sở liệu của chính bản thân mình!

“Ngươi đừng cao hứng quá sớm, nhiều lắm chỉ còn một tháng thời gian nữa thôi là sẽ tới ngày đại hôn của Tiên Đế. Coi như lúc này chúng ta quay về thì cũng không còn kịp nữa rồi.” Thương Vân Tín lạnh lùng nhìn Dược Thiên Sầu nhắc nhở, trên thực tế lời này trên đường đi hắn đã muốn nhắc nhở rất nhiều lần rồi. Nhưng Dược Thiên Sầu vẫn quyết tâm không thay đổi, muốn thẳng tiến về phía trước, kêu hắn không cần xen vào chuyện của người khác. Nói rằng đến lúc đó mình sẽ có biện pháp quay trở về đúng ngày hôn lễ.

Thương Vân Tín nửa tin nửa ngờ cảnh cáo Dược Thiên Sầu đừng đem cái mạng nhỏ của hắn ra đùa giỡn thêm nữa.

Nghe được lời này, Dược Thiên Sầu đang muốn giải thích, thì đã thấy Thận Vưu thất hồn lạc phách bước tới trước phi hành thoi, thần tình nhăn nhó nhìn về phía trước. Theo sau chậm rãi quỳ xuống, ngửa đầu lên trời khóc ồ lên, tràng cảnh phải nói là lão lệ tung hoành!

Dược Thiên Sầu bước tới phía trước, cùng Thương Vân Tín nghi hoặc nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều cảm thấy có chút không hiểu ra sao cả. Theo sau mới nghe được thanh âm vo ve nghẹn ngào của Thận Vưu: “Mười lăm vạn năm.., đã trở lại.., rốt cuộc ta đã trở lại rồi.”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng khoảng cách rất gần, cho nên hai người đều nghe thấy rõ ràng không bỏ sót chữ nào. Hai người hết sức kinh ngạc, không khỏi đưa mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thấy hai bờ Minh Hà đã là bình nguyên sa mạc trống trải, cơ hồ ngay cả một điểm phập phồng cũng đều không có nhìn thấy. Xuống phía dưới dòng Minh Hà cũng không còn dài lắm, chỉ còn là một đầm nước rộng chừng trăm mét mà thôi.

“Thận Vưu! Trước kia ngươi đã từng tu hành ở chỗ này sao?” Dược Thiên Sầu hồ nghi nói.

Thận Vưu nghe vậy thì chấn động, lúc này mới phát hiện ra mình đã quá mức thất thố, trong lúc bối rối thì đột nhiên lại giống như nhớ ra chuyện tình gì đó. Chợt nhảy dựng lên nhìn hai người kinh hô: “Giảm tốc độ! Mau giảm tốc độ thôi, nơi này rất nguy hiểm!”

Há lại chỉ giảm tốc độ, vừa nghe nói như thế Thương Vân Tín đã trực tiếp đem phi hành thoi dừng ở giữa không trung, híp mắt trầm giọng nói: “Thận Vưu! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”



“Đoạn đường phía trước chính là vùng đất cấm địa thần bí cách ly trong Minh giới, các ngươi đừng nhìn nó an tĩnh bình thường, nhưng kì thực nơi nơi chốn chốn đều đầy rẫy nguy cơ khôn cùng. Cho dù là Tiên Đế hay Minh Hoàng cũng không dám tùy tiện xông vào cái địa phương này đâu.” Thận Vưu chỉ xuống phía dưới nói: “Trong vòng phạm vi cách ly này, cho dù là dưới nước cũng không có bất kỳ sinh vật nào sinh sống. Bởi vì nó chịu ảnh hưởng của một cỗ lực lượng thần bí.”

Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín đưa mắt nhìn nhau, chẳng trách không ai dám tùy tiện xông vào cấm địa Minh giới, nguyên lai là duyên cớ này. Bất quá, trong mắt Dược Thiên Sầu rất nhanh đã nổi lên một tia hồ nghi, vuốt cằm nói: “Thận Vưu! Hay là ngươi đem hai chúng ta coi thành ngốc tử phải không? Nếu nơi này không có bất kỳ sinh vật nào có thể sống sốt, vậy vì sao trước kia ngươi có thể tu hành ở nơi này?”

Thận Vưu thân hình đen gầy nhìn hai người cười khổ nói: “Chuyện cho tới nước này thì ta cũng không lừa gạt các ngươi nữa, điều đó càng khiến cho các ngươi hiểu lầm thôi, nơi này thực không phải là địa phương năm xưa ta tu hành.”

Dứt lời nâng tay chỉ theo hướng Minh Hà thẳng về phía trước, thở dài nói: “Theo dòng Minh Hà chảy về phía trước, bằng vào tốc độ phi hành của Thương Cung Phụng, không quá một ngày thời gian thì sẽ nhìn thấy một tòa thác nước chảy từ trên núi xuống. Năm xưa ta bắt đầu tu hành ở dưới thác nước đó, chỉ cần vượt qua ngọn núi vắt ngang kia, là sẽ đến cấm địa của Minh giới ở trong truyền thuyết, mà ta.., chính là đến từ nơi các ngươi gọi là cấm địa thần bí!”

Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín ngây người ra, hai người trước kia đã hoài nghi trên người Thận Vưu còn giấu một cái bí mật gì đó, nhưng chẳng ngờ được chuyện tình lại kì quái như thế này. Không ngờ là hắn đến từ nơi cấm địa thần bí của Minh giới!

Thương Vân Tín gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng, mang theo ngữ khí uy hiếp nói: “Không phải là ngươi đang lừa gạt hai chúng ta đó chứ?”

“Không hề! Bởi vì ta đã sống sót quay về, cho nên không cần phải.., lừa gạt các ngươi.” Thận Vưu trên khuôn mặt bày ra một tia hoài niệm, nhìn thẳng về phía trước sâu kín thở dài nói: “Hơn một trăm vạn năm trước, ta sinh ra ở trong một hồ nước nhỏ tại địa phương này, tỉnh tỉnh mê mê, vô ưu vô lo sống qua năm mươi vạn năm thì khai mở linh trí, lại thêm năm vạn năm thời gian nữa mới măn mắn tìm được con đường tu hành. Theo sau thời gian trôi qua, ta đã tu luyện đến cảnh giới Minh Tôn sơ kỳ.”

“Ngày ta đột phá lên cảnh giới Minh Tôn sơ kỳ, đột nhiên bị ma quỷ ám ảnh, muốn đi ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh. Vì thế lặn theo dòng suối tới đầu thác nước, chần chừ hồi lâu, cuối cùng ta quyết định lao xuống bên dưới, kết quả sơ nhập vào cái nơi mà các ngươi gọi là dòng Minh Hà. Nào ngờ thế giới bên ngoài hung hiểm vạn phần, lần đầu tiên ta gặp Minh Hà Thủy Tộc một lời không hợp, bọn hắn liền muốn động thủ cướp lấy tính mạng của ta. Ta sợ quá hoảng hốt chạy trốn, chạy thật xa mới thoát ra khỏi nguy hiểm.”

“Sau khi trải qua chuyện này, ta liền không muốn đi ra ngoài thăm quan thêm nữa, muốn quay trở về địa phương nơi ta từng sống lúc trước, nhưng vận mệnh trớ trêu, mỗi khi muốn quay về chốn cũ, chung quy ta sẽ gặp phải một chuyện tình vạn phần mạo hiểm, lão thiên giống như đang muốn đùa giỡn cuộc đời của ta, vạn phần khó chịu! Muốn quay trở về đã không được, tưởng phản còn đem ta đẩy đi thật xa, ta không có nơi quay về đành phải sống ở trong Minh Hà mười lăm vạn năm qua, vốn tưởng rằng đời này ta vô pháp quay về chốn cũ nữa rồi...Thẳng đến khi gặp hai các ngươi..., lúc ấy lần đầu tiên ta có dũng khí muốn nếm thử hương vị thịt của người trên Tiên giới, nào ngờ trước sau vẫn không hay ho, chuyện tình phát sinh về sau này thì các ngươi cũng biết rồi! Ta nằm mơ cũng không dám nghĩ, đời này ta còn có thể quay về nơi đây.”

Trên đời này còn có người xui xẻo như vậy hay sao? Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vận mệnh của Thận Vưu đúng là phi thường trớ trêu.

Thương Vân Tín nhãn tình mê man, quẳng ném về phương hướng phía trước, nhíu mày hỏi: “Minh Giới cấm địa này cũng không hiểu là có điểm nào thần bí, Thận Vưu! Trong cấm địa rốt cuộc là có thứ gì hay không?”

“Chuyện này...” Sau khi chần chừ một hồi, Thận Vưu mới dám cười khổ nói: “Trước kia bản thân ta cũng không biết bên trong đó có những gì. Nhưng từ sau khi bước chân ra ngoài, nghe mọi người lưu truyền thì mới biết được. Minh giới cấm địa chính là nơi cất chứa phần mộ của Thần, hay còn gọi là nghĩa trang thần mộ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook