Chương 1061: Lại nghe thấy mùi thơm ngát
Thiên Sầu
05/09/2013
Nghe vậy, Dược Thiên Sầu không biết phải nói gi, cảm giác lão nhân gia thực biến thái, động một chút liền lĩnh ngộ ra công pháp siêu phàm, khiến cho những người tu hành khác làm sao chịu nổi đây, nhất là một gã đồ đệ như minh. Thái Cực m Dương này ở kiếp trước đã tồn tại đồng bộ, đáng tiếc chính mình không có tài năng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, đối với thứ đồ chơi huyền diệu khó giải thích này căn bản là chưa từng đọc lướt qua, nếu không, thật đúng là sẽ khiến cho lão nhân gia phải nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa rồi.
"Còn có chuyện gì nữa không?" Bỗng nhiên Tất Trường Xuân liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên hỏi.
"Ách..." Dược Thiên Sầu sủng sốt, theo ngữ khí trong miệng sư phụ, hắn nghe ra một tia hương vị nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy, khóe miệng thoáng nhếch lên, nhưng cuối cùng vẫn thở dài nói: "Trông thấy sư phụ không có chuyện gì, đệ tử liền an tâm rồi. Đệ tử còn có chuyện riêng cần phải xử lí, sẽ không quấy rầy sư phụ thêm nữa."
Tất Trường Xuân diễn cảm không đổi, chỉ khẽ "ưm" một tiếng.
Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ cáo từ, khom lưng chậm rãi lùi về phía sau vài bước. Lúc này mới đứng thẳng lên, lắc minh bay tới bên người Thận Vưu, nghiêng đầu lén lút nhìn về phía Tất Trường Xuân một cái. Chỉ thấy Tất Trường Xuân vẫn đứng khoanh tay ngắm nhìn sao tròi như cũ, một thân thanh bào không ngừng lay động ở trong gió đêm.
Thận Vưu diễn cảm hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, không hiểu người này muốn làm cái gì. Nhưng rất nhanh, Dược Thiên Sầu đã quay sang nhìn hắn, cười hì hì nói: "Đừng khẩn trương, ta là ngươi luôn luôn giảng giải chữ tín, đã đáp ứng giúp ngươi giải trừ cấm chế trong cơ thể, thì hiển nhiên là sẽ hoàn thành, mau thả lỏng cơ thể ra đi."
Thận Vưu nghe vậy vừa mừng vừa sợ, có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, cũng chẳng biết người này nói thật hay là nói dối. Nhưng đã tới nước này, thì cũng không thể không tin, đành phải dựa theo phân phó của Dược Thiên Sầu, lo lắng đề phòng buông lỏng toàn thân ra.
"Há miệng!" Dược Thiên Sầu khẽ quát một tiếng, năm ngón tay hư không chụp lên miệng của Thận Vưu, ngay lập tức Thận Vưu liền cảm giác được viên trân châu ở trong cơ thể mình đang vọt ra khỏi cổ họng. Hắn vội vàng há miệng phun ra một luồng thanh quang, Dược Thiên Sầu xòe tay ra bắn lấy, thu vào trong ống tay áo.
Thận Vưu vui sướng ngất ngây xoa nắn lồng ngực của chính minh, xác nhận cái thứ bám trong nội thể đã xuất ra ngoài, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm hẳn lên, đưa mắt ngắm nhìn Dược Thiên Sầu không biết phải nên nói như thế nào mới tốt. Trầm ngâm hồi lâu sau, Thận Vưu mới lên tiếng: "Ta nhất định sẽ làm theo ước định, đem ngươi đưa ra ngoài."
"Không cần! Ta tự có biện pháp rời đi, bất quá ta muốn ngươi đáp ứng thêm một chuyện." Dược Thiên Sầu phất tay chỉ về phương hướng Chư Thiên Kết Giới, nói: "Ngày này hàng năm, ngươi hãy đến nơi giáp ranh giữa Vô Tận Hắc Nhai cùng Minh Hà chờ ta, nếu chờ qua một ngày mà không thấy ta đến, thì ngươi liền trở về, như thế nào?"
Dứt lời, Dược Thiên Sầu khẽ liếc mắt nhìn Tất Trường Xuân một cái.
Thận Vưu cũng lén lút ngắm nhìn về phía Tất Trường Xuân, tuy rằng cấm chế trong nội thể đã được giải trừ, nhưng hắn cũng không thể không đáp ứng chuyện này, ai kêu sư phụ của Dược Thiên Sầu có khả năng tùy ý ra vào Chư Thiên Kết Giới, một chút tru thế phòng ngự đã muốn hoàn toàn đánh mất, nếu không đáp ứng hậu quả sẽ như thế nào, đều có thể tưởng tượng ra được. Cho nên, lúc này Thận Vưu mới ngượng ngùng gật đầu nói: "Ta hiểu rồi! Ngày này hàng năm, ta sẽ đứng ở nơi giáp ranh giữa Chư Thiên Kết Giới và Minh Hà chờ ngươi một ngày."
Dược Thiên Sầu thoáng mỉm cười nói: "Thận Vưu! Đừng oán hận ta lợi dụng
Ngươi, cần phải biết rằng là ngươi trêu chọc ta trước, hơn nữa nếu không có sự trợ giúp của ta, sợ rằng ngươi vĩnh viễn không có ngày trở về nơi đây. Cho nên ân oán giữa hai người chúng ta coi như đã xong. Ngươi đi đi! Quay về nơi mà ngươi đã xa cách mười lăm vạn năm đi! Lần này tới Minh giới nhận thức ngươi, ta thật cao hứng, nếu hữu duyên thì sẽ tương ngộ, ta cũng cần phải quay về, cáo từ!"
Nói xong Dược Thiên Sầu liền hướng Thận Vưu ôm quyền, theo sau còn xoay người nhìn Tất Trường Xuân đang khoanh tay đứng ở phía xa, cung kính bái lạy. Thận Vưu vừa mới ôm quyền đáp lễ, thì chợt phát hiện ra Dược Thiên Sầu đã rực rỡ biến mất ngay tại chỗ, bầu không khí bốn phía xung quanh một chút dao động cũng đều không có, chẳng hiểu Dược Thiên Sầu bỏ đi như thế nào!
Đã ly khai rồi sao? Thận Vưu không khỏi sửng sốt, theo Dược Thiên Sầu ly khai, chợt nghĩ đến lời nói trước khi rời đi của hắn, bao nhiêu nỗi oán khí chất chứa trong lòng Thận Vưu nhất thời liền tan biến thành mây khói, cần thận suy ngẫm lại, Dược Thiên Sầu người ta đích xác là không thiếu nợ minh cái gì, hơn nữa còn đem minh bình an quay trở về nơi xa cách mười lăm vạn năm...Nếu như truy vấn tới cùng, thì chính mình cần phải cảm tạ hắn mới đúng...
Thận Vưu hít sâu một hơi, ánh mắt thoáng lướt qua thanh bào lão nhân đang đứng ở phía xa. Hắn yên lặng không nói gì, cung kính hướng về phía xa mà bái, theo sau mới thản nhiên hóa thành lưu quang bay đi...
Đợi Thận Vưu biến mất ở phương xa xong, Tất Trường Xuân đang khoanh tay mà đứng, bỗng nhiên quẳng ném ánh mắt về phía Chư Thiên Kết Giới, trong đôi con ngươi lóe lên tinh quang, hừ lạnh lầm bầm: "Lại dám bắt đệ tử ta hiến nhạc khúc cho ngươi như là con hát bình thường, quả nhiên là đế vương uy phong to lớn. Vậy ngày hôn lễ của ngươi sớm nên đổi thành ngày tang lễ đi!"
Thanh âm vừa dứt, tay áo vung lên, thân hình nhanh chóng hóa thành một đạo thanh quang, cấp tốc bay về phương hướng canh gác của Mạnh Lão Nhi...
Bên trong ô Thác Châu ánh dương cao chiếu, hoa thơm cỏ dại mọc bát ngát vây quanh bờ suối nước chảy róc rách, dòng suối trong xanh vờn quanh một ngọn núi nhỏ. Trên đỉnh núi, Dược Thiên Sầu đưa tay lên ngăn cản ánh dương quang chói mắt, ở tại Minh giới tối tăm dạo chơi một quãng thời gian, lúc này nhìn thấy ánh sáng chói lóa có chút không kịp thích ứng ngay được.
Hồi lâu sau mới buông tay xuống, thoáng nhìn quang cảnh dạt dào sinh cơ ở dưới chân núi, khẽ hít vào một ngụm không khí thanh tân, cảm giác phi thường sảng khoái! Dược Thiên Sầu không khỏi thở dài nói: "Quả nhiên là người và quỷ không giống nhau! Người nên đứng ở địa phương như thế này..."
Nói dứt lời, Dược Thiên Sầu liền nhắm hai mắt lại, trầm ngâm ngưng thần một phen, khi mở mắt ra thì chậm rãi lắc đầu, bởi vì hắn phát hiện chính mình đã hoàn toàn mất đi liên hệ cùng với nghĩa trang thần mộ, không tìm thấy vị trí của Tất Trường Xuân chưa nói, mà ngay cả những khối tiểu ngân cầu minh ném bên trong nghĩa trang thần mộ cũng đều.., không hề cảm ứng được, cũng chẳng biết nghĩa trang thần mộ phong ấn kiểu gì, mà có khả năng ngăn cách cảm ứng cùng với bên ngoài. Bây giờ muốn thông qua ô Thác Châu, tùy thời ra vào nghĩa trang thần mộ là không thể nào.
May mắn, hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng trước khi rời đi, cùng Thận Vưu ước định mỗi năm một lần, bảo lưu lại cơ hội cho chính minh có thể xuất nhấp nơi đó. Lúc này không hiểu hắn nhớ ra chuyện gì, khẽ lắc đầu vài cái, lại biến mất ngay tại chỗ...
Trời cao đất rộng, biển mây gợn sóng lăn tăn, từng cơn cuồng phong thổi ngang quay Tình Trủng đỉnh, gió lạnh không ngừng thốc qua quần áo của Mai Hòa. Lúc này Mai Hòa diễn cảm âm trầm, đang nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay chính là một khối Minh Bài vỡ vụn. Chủ nhân của khối minh bài này chẳng phải ai khác mà chính là Thương Vân Tín, minh bài vỡ vụn thuyết minh chủ nhân của khối minh bài này đã chết.
Đứng đối diện với hắn là Vong Tình dáng người cao gầy, chiếc trường bào màu xanh lam rộng thùng thình, đón từng cơn lãnh phong thổi đến mà tung bay phần phật, mái tóc dài không hề trói buộc buông xõa ở phía sau, thông qua lỗ thủng trên chiếc mặt nạ màu bạc, đôi con ngươi băng sương bắn ra tinh quang lấp lánh, nhìn chằm chằm
Vào khối minh bài vỡ nát ở trong tay Mai Hòa.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận thanh âm leng keng, Mai Hòa cảm giác lãnh phong thổi ngang qua đỉnh núi như muốn đọng lại, nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy Lục Long Tuyết Lam nguyên bản đang thu liễm, bỗng dưng chậm rãi tản mát lưu quang ra bốn phía xung quanh.
Bởi vậy nên Mai Hòa mới biết sư tôn đang phẫn nộ!
"Choang!" Một tiếng thanh thúy vang lên, Lục Long Tuyết Lam liền bình thường như cũ, nhanh chóng thu liễm quang mang trên người, lãnh phong bắt đầu tiếp tục thổi ngang qua đỉnh núi.
Mai Hòa khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía sư tôn, chỉ thấy sư tôn đã muốn xoay người đưa lưng qua, dùng ngữ khí nhàn nhạt nói: "Mấy hôm nữa ta sẽ xuống núi đi phó ước ngày hôn lễ của Kim Thái, trước đó ta không muốn bị bất cứ chuyện gì làm phân tâm. Về cái chết của Thương cung phụng, do ngươi tự mình dẫn người đến Minh giới đều tra rõ ràng nguồn gốc căn nguyên, đến Minh giới tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, an bài cho các ngươi."
"A..." Mai Hòa không khỏi giật mình kinh hãi, rất nhanh hắn đã cảm thấy có điều không đúng. Bởi vì hành động lần này không phải là đi thăm dò nội tình về cái chết của Thương cung phụng, mà rõ ràng là đang âm thầm di chuyển lực lượng của Tuyệt Tình Cung đem sang Minh giới, chẳng lẽ...
Đang muốn hỏi rõ nguyên nhân, thì đã thấy Vong Tình khoát tay áo, dùng ngữ khí lãnh đạm nói: ""Nếu ta thua ở trong tay Kim Thái, còn bảo lưu được tính mạng, thì ta sẽ chạy đến Minh giới hội họp cùng các ngươi. Nếu may mắn thắng được Kim Thái, tự nhiên là sẽ triệu hồi các ngươi quay về. Nhưng nếu ta chết, nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung liền giao cho ngươi thống lĩnh, ngày sau có cơ hội báo thù cho ta thì báo, nếu không thể thì hãy buông tha. Những chuyện khác ngươi đừng có hỏi nhiều, mau đi an bài những chuyện tình ngươi nên làm đi!"
Mai Hòa diễn cảm trên mặt thoáng biến đổi, theo sau cung kính khom lưng lĩnh mệnh đáp: "Tuân lệnh!" Nói xong, thân hình liền hóa thành lưu quang bay xuống sườn núi, chui vào trong tầng mây...
Trong một tòa sơn cốc bí mật, bên ngoài Mê Huyễn Tiên Thành, Dược Thiên Sầu theo trên vách núi đá ngó đầu chui ra, ngắm nhìn xung quanh kiếm ứa xem có người nào khác hay không, vốn hắn định trực tiếp thuấn di quay về Thiên Hạ thương hội, nhưng thầm nghĩ có một số việc chính mình phải đưa ra lời giải thích, ví như chuyện tình Thương Vân Tín chết đi...
Nào ngờ vừa mới chui ra khỏi vách núi, chỉnh đốn lại trang phục trên người, thì đột nhiên liền ngửi thấy được mùi hương thơm ngát, tựa hồ đã từng gặp qua trước rồi. Dược Thiên Sầu hít hà đánh hơi, diễn cảm nghi hoặc ngắm nhìn xung quanh, sải bước đi tới một góc khe núi, đột nhiên nghe thấy trên không trung có tiếng người hô: "Ở bên kia!"
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba đạo lưu quang đã cấp tốc rơi xuống bên kia triền núi trong sơn cốc. Tuy không nhìn thấy rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng lại có thể nghe được tiếng nữ nhân thanh thúy, thất kinh nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
Theo sau, còn có tiếng nam nhân dị thường cẩu huyết đáp: "Tiểu cô nương! Ta xem cách ăn mặc của ngươi cũng không giống với đệ tử của danh môn đại phái. Một mình ngươi lén lút trốn trong này, phải chăng là đang làm chuyện tình gì mờ ám hay sao?"
Tiếp đó, lại có thanh âm hung hăng quát: "Không sai! Mau đứng nguyên ở đó, đề cho chúng ta hảo hảo kiểm tra một phen."
"Ta không có, là các ngươi đuổi theo ta, nên ta mới phải chạy trốn vào trong này." Đột nhiên tiếng nữ nhân phát ra thanh âm kinh hô: "Đừng tới đây! Nếu không gia gia của ta sẽ không bỏ qua cho nhóm các ngươi..."
"Còn có chuyện gì nữa không?" Bỗng nhiên Tất Trường Xuân liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên hỏi.
"Ách..." Dược Thiên Sầu sủng sốt, theo ngữ khí trong miệng sư phụ, hắn nghe ra một tia hương vị nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy, khóe miệng thoáng nhếch lên, nhưng cuối cùng vẫn thở dài nói: "Trông thấy sư phụ không có chuyện gì, đệ tử liền an tâm rồi. Đệ tử còn có chuyện riêng cần phải xử lí, sẽ không quấy rầy sư phụ thêm nữa."
Tất Trường Xuân diễn cảm không đổi, chỉ khẽ "ưm" một tiếng.
Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ cáo từ, khom lưng chậm rãi lùi về phía sau vài bước. Lúc này mới đứng thẳng lên, lắc minh bay tới bên người Thận Vưu, nghiêng đầu lén lút nhìn về phía Tất Trường Xuân một cái. Chỉ thấy Tất Trường Xuân vẫn đứng khoanh tay ngắm nhìn sao tròi như cũ, một thân thanh bào không ngừng lay động ở trong gió đêm.
Thận Vưu diễn cảm hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, không hiểu người này muốn làm cái gì. Nhưng rất nhanh, Dược Thiên Sầu đã quay sang nhìn hắn, cười hì hì nói: "Đừng khẩn trương, ta là ngươi luôn luôn giảng giải chữ tín, đã đáp ứng giúp ngươi giải trừ cấm chế trong cơ thể, thì hiển nhiên là sẽ hoàn thành, mau thả lỏng cơ thể ra đi."
Thận Vưu nghe vậy vừa mừng vừa sợ, có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, cũng chẳng biết người này nói thật hay là nói dối. Nhưng đã tới nước này, thì cũng không thể không tin, đành phải dựa theo phân phó của Dược Thiên Sầu, lo lắng đề phòng buông lỏng toàn thân ra.
"Há miệng!" Dược Thiên Sầu khẽ quát một tiếng, năm ngón tay hư không chụp lên miệng của Thận Vưu, ngay lập tức Thận Vưu liền cảm giác được viên trân châu ở trong cơ thể mình đang vọt ra khỏi cổ họng. Hắn vội vàng há miệng phun ra một luồng thanh quang, Dược Thiên Sầu xòe tay ra bắn lấy, thu vào trong ống tay áo.
Thận Vưu vui sướng ngất ngây xoa nắn lồng ngực của chính minh, xác nhận cái thứ bám trong nội thể đã xuất ra ngoài, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm hẳn lên, đưa mắt ngắm nhìn Dược Thiên Sầu không biết phải nên nói như thế nào mới tốt. Trầm ngâm hồi lâu sau, Thận Vưu mới lên tiếng: "Ta nhất định sẽ làm theo ước định, đem ngươi đưa ra ngoài."
"Không cần! Ta tự có biện pháp rời đi, bất quá ta muốn ngươi đáp ứng thêm một chuyện." Dược Thiên Sầu phất tay chỉ về phương hướng Chư Thiên Kết Giới, nói: "Ngày này hàng năm, ngươi hãy đến nơi giáp ranh giữa Vô Tận Hắc Nhai cùng Minh Hà chờ ta, nếu chờ qua một ngày mà không thấy ta đến, thì ngươi liền trở về, như thế nào?"
Dứt lời, Dược Thiên Sầu khẽ liếc mắt nhìn Tất Trường Xuân một cái.
Thận Vưu cũng lén lút ngắm nhìn về phía Tất Trường Xuân, tuy rằng cấm chế trong nội thể đã được giải trừ, nhưng hắn cũng không thể không đáp ứng chuyện này, ai kêu sư phụ của Dược Thiên Sầu có khả năng tùy ý ra vào Chư Thiên Kết Giới, một chút tru thế phòng ngự đã muốn hoàn toàn đánh mất, nếu không đáp ứng hậu quả sẽ như thế nào, đều có thể tưởng tượng ra được. Cho nên, lúc này Thận Vưu mới ngượng ngùng gật đầu nói: "Ta hiểu rồi! Ngày này hàng năm, ta sẽ đứng ở nơi giáp ranh giữa Chư Thiên Kết Giới và Minh Hà chờ ngươi một ngày."
Dược Thiên Sầu thoáng mỉm cười nói: "Thận Vưu! Đừng oán hận ta lợi dụng
Ngươi, cần phải biết rằng là ngươi trêu chọc ta trước, hơn nữa nếu không có sự trợ giúp của ta, sợ rằng ngươi vĩnh viễn không có ngày trở về nơi đây. Cho nên ân oán giữa hai người chúng ta coi như đã xong. Ngươi đi đi! Quay về nơi mà ngươi đã xa cách mười lăm vạn năm đi! Lần này tới Minh giới nhận thức ngươi, ta thật cao hứng, nếu hữu duyên thì sẽ tương ngộ, ta cũng cần phải quay về, cáo từ!"
Nói xong Dược Thiên Sầu liền hướng Thận Vưu ôm quyền, theo sau còn xoay người nhìn Tất Trường Xuân đang khoanh tay đứng ở phía xa, cung kính bái lạy. Thận Vưu vừa mới ôm quyền đáp lễ, thì chợt phát hiện ra Dược Thiên Sầu đã rực rỡ biến mất ngay tại chỗ, bầu không khí bốn phía xung quanh một chút dao động cũng đều không có, chẳng hiểu Dược Thiên Sầu bỏ đi như thế nào!
Đã ly khai rồi sao? Thận Vưu không khỏi sửng sốt, theo Dược Thiên Sầu ly khai, chợt nghĩ đến lời nói trước khi rời đi của hắn, bao nhiêu nỗi oán khí chất chứa trong lòng Thận Vưu nhất thời liền tan biến thành mây khói, cần thận suy ngẫm lại, Dược Thiên Sầu người ta đích xác là không thiếu nợ minh cái gì, hơn nữa còn đem minh bình an quay trở về nơi xa cách mười lăm vạn năm...Nếu như truy vấn tới cùng, thì chính mình cần phải cảm tạ hắn mới đúng...
Thận Vưu hít sâu một hơi, ánh mắt thoáng lướt qua thanh bào lão nhân đang đứng ở phía xa. Hắn yên lặng không nói gì, cung kính hướng về phía xa mà bái, theo sau mới thản nhiên hóa thành lưu quang bay đi...
Đợi Thận Vưu biến mất ở phương xa xong, Tất Trường Xuân đang khoanh tay mà đứng, bỗng nhiên quẳng ném ánh mắt về phía Chư Thiên Kết Giới, trong đôi con ngươi lóe lên tinh quang, hừ lạnh lầm bầm: "Lại dám bắt đệ tử ta hiến nhạc khúc cho ngươi như là con hát bình thường, quả nhiên là đế vương uy phong to lớn. Vậy ngày hôn lễ của ngươi sớm nên đổi thành ngày tang lễ đi!"
Thanh âm vừa dứt, tay áo vung lên, thân hình nhanh chóng hóa thành một đạo thanh quang, cấp tốc bay về phương hướng canh gác của Mạnh Lão Nhi...
Bên trong ô Thác Châu ánh dương cao chiếu, hoa thơm cỏ dại mọc bát ngát vây quanh bờ suối nước chảy róc rách, dòng suối trong xanh vờn quanh một ngọn núi nhỏ. Trên đỉnh núi, Dược Thiên Sầu đưa tay lên ngăn cản ánh dương quang chói mắt, ở tại Minh giới tối tăm dạo chơi một quãng thời gian, lúc này nhìn thấy ánh sáng chói lóa có chút không kịp thích ứng ngay được.
Hồi lâu sau mới buông tay xuống, thoáng nhìn quang cảnh dạt dào sinh cơ ở dưới chân núi, khẽ hít vào một ngụm không khí thanh tân, cảm giác phi thường sảng khoái! Dược Thiên Sầu không khỏi thở dài nói: "Quả nhiên là người và quỷ không giống nhau! Người nên đứng ở địa phương như thế này..."
Nói dứt lời, Dược Thiên Sầu liền nhắm hai mắt lại, trầm ngâm ngưng thần một phen, khi mở mắt ra thì chậm rãi lắc đầu, bởi vì hắn phát hiện chính mình đã hoàn toàn mất đi liên hệ cùng với nghĩa trang thần mộ, không tìm thấy vị trí của Tất Trường Xuân chưa nói, mà ngay cả những khối tiểu ngân cầu minh ném bên trong nghĩa trang thần mộ cũng đều.., không hề cảm ứng được, cũng chẳng biết nghĩa trang thần mộ phong ấn kiểu gì, mà có khả năng ngăn cách cảm ứng cùng với bên ngoài. Bây giờ muốn thông qua ô Thác Châu, tùy thời ra vào nghĩa trang thần mộ là không thể nào.
May mắn, hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng trước khi rời đi, cùng Thận Vưu ước định mỗi năm một lần, bảo lưu lại cơ hội cho chính minh có thể xuất nhấp nơi đó. Lúc này không hiểu hắn nhớ ra chuyện gì, khẽ lắc đầu vài cái, lại biến mất ngay tại chỗ...
Trời cao đất rộng, biển mây gợn sóng lăn tăn, từng cơn cuồng phong thổi ngang quay Tình Trủng đỉnh, gió lạnh không ngừng thốc qua quần áo của Mai Hòa. Lúc này Mai Hòa diễn cảm âm trầm, đang nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay chính là một khối Minh Bài vỡ vụn. Chủ nhân của khối minh bài này chẳng phải ai khác mà chính là Thương Vân Tín, minh bài vỡ vụn thuyết minh chủ nhân của khối minh bài này đã chết.
Đứng đối diện với hắn là Vong Tình dáng người cao gầy, chiếc trường bào màu xanh lam rộng thùng thình, đón từng cơn lãnh phong thổi đến mà tung bay phần phật, mái tóc dài không hề trói buộc buông xõa ở phía sau, thông qua lỗ thủng trên chiếc mặt nạ màu bạc, đôi con ngươi băng sương bắn ra tinh quang lấp lánh, nhìn chằm chằm
Vào khối minh bài vỡ nát ở trong tay Mai Hòa.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận thanh âm leng keng, Mai Hòa cảm giác lãnh phong thổi ngang qua đỉnh núi như muốn đọng lại, nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy Lục Long Tuyết Lam nguyên bản đang thu liễm, bỗng dưng chậm rãi tản mát lưu quang ra bốn phía xung quanh.
Bởi vậy nên Mai Hòa mới biết sư tôn đang phẫn nộ!
"Choang!" Một tiếng thanh thúy vang lên, Lục Long Tuyết Lam liền bình thường như cũ, nhanh chóng thu liễm quang mang trên người, lãnh phong bắt đầu tiếp tục thổi ngang qua đỉnh núi.
Mai Hòa khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía sư tôn, chỉ thấy sư tôn đã muốn xoay người đưa lưng qua, dùng ngữ khí nhàn nhạt nói: "Mấy hôm nữa ta sẽ xuống núi đi phó ước ngày hôn lễ của Kim Thái, trước đó ta không muốn bị bất cứ chuyện gì làm phân tâm. Về cái chết của Thương cung phụng, do ngươi tự mình dẫn người đến Minh giới đều tra rõ ràng nguồn gốc căn nguyên, đến Minh giới tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, an bài cho các ngươi."
"A..." Mai Hòa không khỏi giật mình kinh hãi, rất nhanh hắn đã cảm thấy có điều không đúng. Bởi vì hành động lần này không phải là đi thăm dò nội tình về cái chết của Thương cung phụng, mà rõ ràng là đang âm thầm di chuyển lực lượng của Tuyệt Tình Cung đem sang Minh giới, chẳng lẽ...
Đang muốn hỏi rõ nguyên nhân, thì đã thấy Vong Tình khoát tay áo, dùng ngữ khí lãnh đạm nói: ""Nếu ta thua ở trong tay Kim Thái, còn bảo lưu được tính mạng, thì ta sẽ chạy đến Minh giới hội họp cùng các ngươi. Nếu may mắn thắng được Kim Thái, tự nhiên là sẽ triệu hồi các ngươi quay về. Nhưng nếu ta chết, nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung liền giao cho ngươi thống lĩnh, ngày sau có cơ hội báo thù cho ta thì báo, nếu không thể thì hãy buông tha. Những chuyện khác ngươi đừng có hỏi nhiều, mau đi an bài những chuyện tình ngươi nên làm đi!"
Mai Hòa diễn cảm trên mặt thoáng biến đổi, theo sau cung kính khom lưng lĩnh mệnh đáp: "Tuân lệnh!" Nói xong, thân hình liền hóa thành lưu quang bay xuống sườn núi, chui vào trong tầng mây...
Trong một tòa sơn cốc bí mật, bên ngoài Mê Huyễn Tiên Thành, Dược Thiên Sầu theo trên vách núi đá ngó đầu chui ra, ngắm nhìn xung quanh kiếm ứa xem có người nào khác hay không, vốn hắn định trực tiếp thuấn di quay về Thiên Hạ thương hội, nhưng thầm nghĩ có một số việc chính mình phải đưa ra lời giải thích, ví như chuyện tình Thương Vân Tín chết đi...
Nào ngờ vừa mới chui ra khỏi vách núi, chỉnh đốn lại trang phục trên người, thì đột nhiên liền ngửi thấy được mùi hương thơm ngát, tựa hồ đã từng gặp qua trước rồi. Dược Thiên Sầu hít hà đánh hơi, diễn cảm nghi hoặc ngắm nhìn xung quanh, sải bước đi tới một góc khe núi, đột nhiên nghe thấy trên không trung có tiếng người hô: "Ở bên kia!"
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba đạo lưu quang đã cấp tốc rơi xuống bên kia triền núi trong sơn cốc. Tuy không nhìn thấy rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng lại có thể nghe được tiếng nữ nhân thanh thúy, thất kinh nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
Theo sau, còn có tiếng nam nhân dị thường cẩu huyết đáp: "Tiểu cô nương! Ta xem cách ăn mặc của ngươi cũng không giống với đệ tử của danh môn đại phái. Một mình ngươi lén lút trốn trong này, phải chăng là đang làm chuyện tình gì mờ ám hay sao?"
Tiếp đó, lại có thanh âm hung hăng quát: "Không sai! Mau đứng nguyên ở đó, đề cho chúng ta hảo hảo kiểm tra một phen."
"Ta không có, là các ngươi đuổi theo ta, nên ta mới phải chạy trốn vào trong này." Đột nhiên tiếng nữ nhân phát ra thanh âm kinh hô: "Đừng tới đây! Nếu không gia gia của ta sẽ không bỏ qua cho nhóm các ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.