Chương 421: Làm luôn
Thiên Sầu
29/03/2013
"Ưm!" Lý Mộng Bạch gật đầu, lại hỏi tiếp: "Như thế nào ta nghe nói thời gian ở Bách Hoa Cốc. Dược Thiên Sầu không hề trêu chọc Đại La Tông chúng ta, nhưng ngươi lại nơi nơi đối nghịch với Dược Thiên Sầu?" "Đệ tử không hề đối nghịch với Dược Thiên Sầu. Lần đó làm như thế cũng chỉ vì lợi ích của bổn môn mà thôi." Chu Tiên Hiền có chút hoảng hốt nói. Lúc này Chu Chiếu đứng bên cạnh, liền bước ra, trầm giọng phán: "Ngươi thân là người chủ sự của bổn môn ở bên ngoài. Hiển nhiên là cần phải cố gắng vì lợi ích của bổn môn, ngươi làm như thế là đúng. Ngày sau vẫn cần phải ghi nhớ điểm này." "Dạ, đệ tử vẫn luôn ghi nhớ." Chu Tiên Hiền thành khẩn đáp. Chu Chiểu vốn là thúc thúc của hắn, nếu không phải có vị thúc thúc này, thì bản thân hắn cũng chưa đủ năng lực thay mặt Đại La Tông ra ngoài làm việc. Lời này của Chu Chiếu hiển nhiên là muốn giải vây cho hắn. Lý Mộng Bạch liếc mắt nhìn hai người Chu Chiếu. Theo sau lại đánh mắt cùng hai vị cung phụng khác. Rồi cũng chẳng thèm nói thêm cái gì nữa. "Tính toán thời gian, thì đám người Dược Thiên Sầu hẳn là cũng nên tới rồi mới phải. Đám người Triệu Xương thất tung liệu có phải là do hắn làm hay không?" Chu Chiếu trầm ngâm tự hỏi. Bất quá nói xong thì hắn liền quay sang Chu Tiên Hiền hỏi vấn đề khác: "Gần đây bên phía Vô Cực Đảo có động tĩnh gì không?" Chu Tiên Hiền ngập ngừng một chút, mới hồi đáp: "Gần đây có một sự tình vô cùng kì quái. Từ phía bên kia Vô Cực Đảo không ngừng trôi đến thi thể, các môn phái sau khi vớt lên kiểm tra xong, liền đào hầm chôn ngay. Mấy ngày qua sợ là đã có hơn vạn người rồi." Bốn người nhìn nhau, Chu Chiếu cau mày nói: "Có nhận ra là nhân sĩ phương nào không? Là người thường hay tu sĩ?" "Tất cả đều mặc trang phục Hoa Hạ, nhưng phần lớn đều là phàm nhân, còn một số thi thể của tu sĩ, thì là những đệ tử trong các môn phái, lần trước giao chiến bị đối phương bắt sống. Nhóm người phàm tục kia thì bị đoạn mạch, hiển nhiên là do mất máu quá nhiều mà tử vong, về phần những tu sĩ kia thì càng kì quái, tất cả bên trong đan điền đều trống rỗng, giống như có người đã lấy đi Nguyên Anh hoặc Kết Đan của bọn họ. Chuyện này quá mức khó hiểu, không thể nào lý giải nổi." Chu Tiên Hiền lắc đầu nói. "Lại phát sinh những chuyện như thế sao! Ngay cả đám người phàm tục cũng không buông tha, rốt cuộc là kẻ đứng sau màn này đang làm cái gì chứ?" La Côn tức giận nói. Mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên từ phương xa truyền đến thanh âm xé gió của phi hành pháp khí. Đảo mắt nhìn lại, thì trông thấy sáu chiếc chiến thuyền đang lao vút trên không trung. Chu Tiên Hiền nhìn lên không trung nói: "Hẳn là đám người Dược Thiên Sầu rồi." "Vậy cũng tốt!" Chu Chiếu nhìn mấy người cười lạnh nói: "Chúng ta nhân dịp này đi nhìn xem, Dược Thiên Sầu làm cho Đại La Tông chúng ta mất hết thể hiện, rốt cuộc là nhân vật như thế nào. Thuận tiện truy vấn xem, hắn có liên quan đến chuyện tình của Triệu Xương hay không!" Ba cung phụng khác của Đại La Tông đều gật đầu tán thành. Đồng loạt bước ra phía bên ngoài, hiển nhiên là muốn nhìn xem Dược Thiên Sầu có cái bộ dạng gì. Chu Tiên Hiền bước theo phía sau, trên mặt dâng lên một tia cười lạnh. Nếu bốn vị cung phụng đã đích thân giá lâm, thì ta xem Dược Thiên Sầu ngươi hôm nay còn diễn được trò gì. Điểm phòng tuyến của các môn phái mặc dù rất dài, nhưng chủ lực chỉ tập trung ở Vọng Hải Trấn. Bởi vì nơi này địa thế nhô cao, thích hợp để quan sát tình hình địch nhân. Tự nhiên mà trở thành điểm dừng chân số một của các môn phái.
Lúc này, các môn phái đã chạy ra không ít người, thấy trên không trung có sáu chiếc chiến thuyền phi hành pháp khí, đang chậm rãi hạ xuống. Chúng nhân đều đoán được, là Dược Thiên Sầu đã tới đây rồi. Trừ bỏ muốn nhìn thấy Dược Thiên Sầu, thì sáu trăm tán tu kia cũng là tiêu điếm chú ý của chúng nhân. Dù sao rất nhiều môn phái đã trả đại lượng linh thạch để thuê bọn hắn. Nếu như lần này tranh thủ được, vậy chỉ sợ rằng sẽ có không ít môn phái không dễ dàng buông tha. Chiếc chiến thuyền phi hành pháp khí dẫn đầu, vừa mở rộng cửa, thì Dược Thiên Sầu cũng chậm rãi bước ra. Phía sau là Bách Mị Yêu Cơ cùng Tử Y! Bất quá những phi hành pháp khí còn lại đều không thấy động tĩnh gì, cũng không thấy sáu trăm tán tu kia xuống dưới. Sự tình này có điểm quái dị. Xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ tập. Dược Thiên Sầu thần tình như đưa đám ngắm nhìn bốn phía, theo sau hắn cười lạnh một tiếng, liền quay đầu lại quát lớn: "Đem cái thứ bỏ đi của Đại La Tông ném ra cho ta..." Các môn phái nghe vậy đưa mắt nhìn về hướng Đại La Tông, lòng mang nghi hoặc, lẽ nào bên trong sáu chiến thuyền phi hành pháp khí này còn có người của Đại La Tông? Người của Đại La Tông cũng lộ ra thần tình quả nhiên là vậy, Triệu Xương cùng đám đệ tử mất tích quả nhiên có quan hệ với Dược Thiên Sầu, chỉ cần còn người là tốt rồi. Sợ là sợ Dược Thiên Sầu giết người sau đó hủy thi diệt tích, không chịu thừa nhận, như vậy dù là có tra ra kết quả, thì cũng phải phí nhiều công sưc. Vẻ mặt Chu Tiên Hiền cười nhạt, nếu như người đi ra đúng là đám người Triệu Xương, việc hôm nay có thẻ xả bài được rồi. Tứ đại cung phụng Đại La Tông ở đây, sẽ không để cho Dược Thiên Sầu ngươi yên thân đâu. Dược Thiên Sầu vừa nói xong, liền thấy khoang thuyền phía sau hắn lóe ra mười lăm hắc y nhân bịt mặt. Trong tay họ đều xách theo một người, ném ra cùng một hướng, mỗi người rớt xuống đều "ai u" kêu lên thảm thiết. Mọi người cùng nhau nhìn lại, những người này xác thực đều mặc trang phục của Đại La Tông, cả đám hữu khí vô lực giãy dụa nằm trên mặt đất. Trong đó còn có một người máu me nhầy nhụa thành một mảnh, đáng sợ nhất chính là đã bị chém đứt tứ chi, lúc này đang hướng gương mặt đối diện người của Đại La Tông mở ra miệng đầy máu ngao ngao gào khan, từ biểu tình bi phẫn trên mặt có thể thấy được, hình như có vô hạn oán hận không thể phát tiết ra. Người ở đây cũng không phải người bình thường, thị lực vượt xa hơn người phàm, vừa quan sát liền thất kinh. Người bị chém đứt tứ chi không ngờ chính là đệ tử Triệu Xương của Đại La Tông cung phụng La Côn, miệng gào khan là vì không còn đầu lưỡi. Mà những đệ tử khác hiển nhiên đã bị người phế mất tu vi. Mọi người khiếp sợ, lá gan Dược Thiên Sầu cũng thật lớn, đem người làm thành như vậy, cũng không biết giết người diệt khẩu, không ngờ còn ở ngay trước mắt bao người ném nạn nhân ra làm nổi bật lên hành động của chính mình. Xem ra suy đoán trước đó không sai, Dược Thiên Sầu là vì biết được Đại La Tông đề xuất ra chủ ý đoạt người của hắn, nên hiện giờ là cố tình muốn báo thù, người điên! Đại La Tông từ trên xuống dưới trên mặt đều hiện lên thần sắc khẩn trương, Chu Tiên Hiền thét lên một tiếng kinh hãi: "Triệu trưởng lão!" Liền lắc mình vọt qua. Mười lăm hắc y nhân không cần lên tiếng, cũng lắc mình đi tới phía trước Dược Thiên Sầu, chặn đứng Chu Tiên Hiền.
Chu Tiên Hiền tin tức linh thông, tự nhiên là biết những người bịt mặt này phi thường lợi hại. Hắn dừng bước quay lại nhìn Dược Thiên Sầu chỉ tay quát lên: "Dược Thiên Sầu, ngươi dám đối xừ với đệ tử Đại La Tông như vậy sao?" Đã tới tình trạng này, bên Đại La Tông cũng không cần kêu gọi, từ trên xuống dưới toàn bộ phóng tới rất nhanh. Chỉ một chút đã xuất hiện hơn một ngàn người. Mười lăm người bịt mặt không rên một tiếng, trong túi trữ vật phóng xuất ra phi kiếm cầm trong tay, không chút nào khiếp đảm đối mặt hơn một ngàn đệ tử Đại La Tông. Chu Tiên Hiền quay đầu lại nhìn, thấy có nhiều đệ tử Đại La Tông làm chỗ dựa, nhất thời dũng khí tăng lên, lần thứ hai chỉ tay quát: "Dược Thiên Sầu, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi." "Đều lui ra cho ta!" Dược Thiên Sầu ra lệnh một tiếng, mười lăm tên hắc y nhân kéo theo hơn mười đệ tử Đại La Tông nằm trên mặt đất vọt ra phía sau hắn. Dược Thiên Sầu lạnh lùng đảo mắt nhìn qua trên dưới Đại La Tông, chậm rãi bước về phía trước vài bước, một cước đạp lên trên người Triệu Xương đang gào khan giãy dụa, đạp mạnh đến mức hắn không thể cử động nổi. "lớn mật!" Mấy vị cung phụng Đại La Tông đồng thanh quát lên, cừ động của Dược Thiên Sầu quả thực là đánh vào mặt Đại La Tông ngay trước mặt mọi người. Thân thể Chu Tiên Hiền khẽ động, như muốn lao qua cứu người, đã thấy Dược Thiên Sầu từ trong túi trữ vật rút ra hai thanh đại hắc đao, hắn lại càng hoảng sợ, mạnh mẽ khựng lại không dám tiến lên. "Muốn động thủ?" Dược Thiên Sầu cau mày nói. Hai thanh đao trong tay kích mạnh vào nhau, thanh âm "ba ba" vang vọng toàn trường, rơi vào trong tai mọi người không phải kim cũng không phải mộc, cũng không biết là do tài liệu gì quý hiếm chế tạo mà thành. Thanh đao vừa xao vang, cửa khoang vài chiến thuyền toàn bộ mở ra, ánh mắt mọi người chợt run lên, hơn sáu trăm tán tu che mặt trong nháy mắt toàn bộ đi ra. Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn thoáng qua, ra vẻ tìm được cảm giác sống mái khi làm lão đại dẫn tiểu đệ xông ra chém giết tranh giành địa bàn, nỗ lực lâu như vậy, mong chờ chính là ngày này, hồi ức cảm khái a! Quay đầu lại nhìn Đại La Tông cười lạnh nói: "Muốn dùng cứng thì ta phụng bồi, nhưng ta còn muốn đem sự tình nói cho rõ ràng, con người của ta ngoại trừ giảng tín dụng, con rất thích giảng đạo lý." Các môn phái ngạc nhiên quan sát thực lực song phương, nhân số Đại La Tông hầu như gấp đôi tán tu che mặt. Tu sĩ Độ Kiếp kỳ gần trăm người, cao thủ đứng đầu Độ Kiếp hậu kỳ cũng có bốn người. Trái lại bên phía Dược Thiên Sầu, hơn sáu trăm người toàn bộ Độ Kiếp kỳ, vị Tử Y cô nương cũng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, có người nói lần trước nàng ở tại Bách Hoa Cốc từng giết một gã cao thủ tu vi đồng cấp, chỉ sợ nàng có thể lấy một người đánh hai. Thực lực song phương hoàn toàn có thể liều mạng cùng nhau. Nhìn thấy cảnh này, các môn phái không khỏi có chút cảm khái. Người này thật sự đã hỗn xuất danh đầu rồi, vì hắn có thực lực đối kháng với chính đạo đệ nhị môn phái. Đương nhiên, đây chỉ là một bộ phận thực lực của Đại La Tông, nếu muốn bằng vào hơn sáu trăm người đối kháng toàn bộ Đại La Tông, thì thật là một chuyện nực cười. Đại phái sừng sững tu chân giới mấy ngàn năm qua, há lại có thể để cho sáu trăm cao thủ Độ Kiếp kỳ lay động nổi. Nhưng các môn phái không biết chính là, sáu trăm người này cũng chỉ là một bộ phận thực lực của Dược Thiên Sầu, gần vạn đại quân ở bên trong Ô Thác Châu đã sẵn sàng xuất trận. Nếu thời gian chín mùi, chỉ sợ Dược Thiên Sầu sẽ chọn Đại La Tông khai đao đầu tiên. Một thực lực cường hãn bày ra công khai chỗ sáng, một là tu chân quân đoàn khổng lồ âm thầm trốn trong bóng tối, sớm muộn cũng sẽ có một ngày phát sinh sự va chạm kịch liệt, ai thắng ai thua thì cũng đều mỏi mắt mong chờ! La Côn chậm rãi đi tới, thuận tay kéo Chu Tiên Hiền ra phía sau, nhìn Triệu Xương bất nhân bất quý nằm trên mặt đất, ánh mắt băng lãnh đảo sang nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu trầm giọng phun ra hai chữ: "Thả người!" Thái độ rất cường ngạnh, ý tứ rất rõ ràng, hiện tại ta mặc kệ ngươi muốn đánh hay giảng đạo lý, trước tiên phải vô điều kiện thả người cho ta, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Sắc mặt của ba gã cung phụng khác cũng sầm xuống bước tới. Đứng song song bên cạnh La Côn, Chu Chiếu khi gặp Chu Tiên Hiền, ánh mắt băng lãnh trừng mắt liếc hắn, hiển nhiên trách hắn vừa làm yếu đi uy phong Đại La Tông. Chu Tiên Hiền cảm giác có chút oan uổng hơi cúi thấp đầu xuống, thầm nghĩ, uy lực hai thanh đao ngài không biết sao, đã xử lý vài tên cao thủ Độ Kiếp kỳ, huống chi nếu ta xông lên phía trước, Dược Thiên Sầu xác định vững chắc sẽ hạ độc thủ, chỉ sợ đi qua được cũng chưa chắc về được a! Mặc kệ Chu Tiên Hiền ra sao, bốn vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ vừa ra trận, khí thế hung hãn liền bắn rạ, lập tức làm cho toàn trường yên lặng, bầu không khí tương đối ngưng trọng. Các môn phái cũng không ai muốn bước ra khuyên bảo, Dược Thiên Sầu làm thật quá mức, dù là Phù Tiên Đảo cũng không thể đứng ra can thiệp, đây đã triệt để tổn thương đến bộ mặt của Đại La Tông, chỉ sợ là ai cũng không khuyên giải được. Mắt thấy bốn người này ra mặt, hai mắt Dược Thiên Sầu hơi khép lại, song đao cắm dưới mặt đất, ôm quyền hỏi: "Không biết bốn vị là người nào của Đại La Tông?" "Thả người!" La Côn lần thứ hai phun ra trả lời hắn nói, nghe giọng nói phảng phất như lời cuối cùng. Bách Mị Yêu Cơ đứng phía sau Dược Thiên Sầu truyền âm nói: "Người này là sư phụ của Triệu Xương nằm dưới chân ngươi. Đại La Tông cung phụng La Côn, ba người khác cũng là cung phụng Đại La Tông, đều là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ." Dược Thiên Sầu hơi vung tay, gương mặt không chút biểu tình nói: "Nguyên lai là bốn vị cung phụng Đại La Tông, thực sự là thất lễ."
Bốn người lập tức biết được có người truyền âm nói cho Dược Thiên Sầu, ánh mắt cùng rơi lên người Bách Mị Yêu Cơ, Chu Chiếu quát to: "Bách Mị Yêu Cơ, Huyễn Ma Cung ngươi đã xóa tên trong tu chân giới, ngươi còn không ở yên phận, có phải cũng muốn chen chân vào hay không?" Bách Mị Yêu Cơ không lên tiếng chỉ cười cười, lúc này bào trì trầm mặc. Không nói lời nào là bảo lưu lại đường lui, tùy thời mà động mới là có lợi nhất đối với Dược Thiên Sầu. "Tử Y!" Dược Thiên Sầu kêu lớn. Tử Y cũng hiểu được tình thế nghiêm trọng, lúc này "sưu" một tiếng thuấn di tới bên người hắn, dùng hành động thực tể biểu lộ tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của mình. Bốn người đối diện con ngươi hơi co rụt lại, chăm chú nhìn lên người nàng, đối mặt với người có thể chém giết cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, ai cũng không dám khinh thường. "Dường như, bốn vị tiền bối Đại La Tông muốn chỉ giáo chúng ta. Bốn vị tiền bối sẽ giao cho ngươi tiếp đãi, chỉ cần cuốn lấy nửa khắc, ta có thể giải quyết những người khác, đến lúc đó sẽ trợ giúp ngươi một tay, không thành vấn đề chứ?" Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói. "n!" Tử y trịnh trọng gật đầu, quét mắt nhìn bốn người, lấy ra gậy trúc màu tím đen, trên mặt hiện vẻ hưng phấn không thể kiềm chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.