Chương 55: Lớn mật
Thiên Sầu
29/03/2013
[Cẩn thận kiểm tra đơn thuốc luyện chế Trúc Cơ Đan, theo như trên đơn thuốc này viết thì cần phải có chín loại linh thảo. Dược Thiên Sầu liền đem tên thuốc ghi nhớ theo trình tự, bởi đây chính là đơn thuốc hắn đang cần dùng!
Tầng thứ bốn của đơn thuốc là luyện chế đan dược dùng cho Kết Đan kỳ. Nhưng Dược Thiên Sầu chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, bởi vì hắn đã ghi nhớ Trúc Cơ Đan rồi, đối với những loại khác không có bao nhiêu hứng thú xem xét. Bỗng dưng bên ngoài truyền đến thanh âm của đám người Lăng Phong, Dược Thiên Sầu liền cẩn thận đem đơn thuốc giấu đi.
"Sao không nhìn thấy Dược Thiên Sầu đâu nhỉ?" Đây là thanh âm của Nghiêm Thù.
Dược Thiên Sầu mở cửa hô lớn: "Ta đây...ta đây...Xin chào Nghiêm sư tổ!"
Dược Thiên Sầu vội vàng chạy đến trước mặt Nghiêm Thù, mỉm cười hành lễ, vừa cười vừa nhìn ba vị huynh đệ đồng môn chào hỏi.
"Ưm!" Nghiêm Thù giương đôi mắt hổ, lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ cùng ba người bọn hắn làm thành một đội, nếu kẻ nào lười biếng thì sẽ nghiêm trị không tha. Bốn người các ngươi đều nghe rõ cả chưa?"
"Hiểu rồi." Dược Thiên Sầu vẫn tươi cười siểm ninh. Nhưng trên mặt ba người kia thì không chút thay đổi, khiến cho Nghiêm Thù sa sầm nét mặt, hừ lạnh một tiếng, theo sau mới xoay người bỏ đi.
"Nghiêm sư tổ đi thong thả!" Dược Thiên Sầu mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Nghiêm Thù đi xa, thắt lưng mới chịu dựng thẳng lên. Lúc này hắn chợt phát hiện, ba người ở bên cạnh đều đang dùng ánh mắt kinh thường nhìn vào mình, hiển nhiên bọn hắn không tra hành vi nịnh bợ của chính mình vừa rồi.
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn ba người nói: "Ba vị huynh đệ, hôm nay bắt đầu làm việc cùng mọi người, xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
"Hừ!" Bắc Tử liếc mắt nhìn hắn, châm chọc nói: ""Ngươi là đệ tử của Quan trưởng lão, đâu đến phiên chúng ta chiếu cố. Nếu muốn chiếu cố, ít nhất cũng phải là Nghiêm sư tổ của ngươi ah!"
Lăng Phong ngay cả liếc mắt, cũng chẳng thèm nhìn hắn, nói: "Chúng ta đi thôi! Đừng cấp cho tên họ Nghiêm kia tìm được cơ hội."
"Chậm đã!" Hũ nút Tuyên Bình ở phía sau quát lớn. Theo sau hắn chạy vào gian phòng của mình, lấy bình rượu ngày hôm qua uống ra, đi qua mặt Dược Thiên Sầu nói một câu: "Hôm qua uống rượu với cẩu, thực xấu hổ."
Nói xong trực tiếp cầm bình rượu ném xuống dưới chân núi. Rồi ba người lập tức chạy ra ngoài.
Dược Thiên Sầu hơi ngạc nhiên. Theo sau mới hiểu ra, lần đầu tiên nghe thấy Tuyên Bình nói nhiều như vậy, thế nhưng không ngờ là hắn đang mắng mình. Nhìn ba thân ảnh chạy ở phía xa, Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, hôm qua uống rượu vui chơi còn thân hơn huynh đệ, hôm nay lại đã coi nhau như cừu nhân rồi.
Không có biện pháp ah! Dược Thiên Sầu thầm nghĩ: "Ba tên này tính tình đúng là ghét ác như cừu! Nhưng không hiểu bọn hắn là chính trực hay là cổ hủ đây! Vốn định hảo hảo kết giao cùng bọn hắn một phen, hiện tại xem ra cũng là điều không thể, quên đi!"
Đi theo sau ba người đến Luyện Đan Các, thì đã trông thấy không ít đệ tử đang tập trung ở bên ngoài sân, Nghiêm Thù cũng có mặt trong đó. Chứng kiến bốn người tới đây, hắn liền phân phát ngọc điệp cho bốn người, xong lạnh lùng nói: "Đây là nhiệm vụ ngày hôm nay của nhóm các ngươi, nếu không thể hoàn thành sẽ nghiêm trị."
Thấy đám người Lăng Phong phóng thần thức ra điều tra ngọc điệp, Dược Thiên Sầu cũng rót thần thức vào trong. Bỗng nhiên, lúc này có ba thân ảnh từ bên ngoài đi tới, ba người này hắn đều khá quen thuộc.
Đi ở phía trước chính là Quan Uy Vũ cùng Phí trưởng lão, người chấp chưởng Vạn Phân Viên. Tại phía sau, có một vị nữ tử xinh đẹp bám theo, Dược Thiên Sầu đã từng gặp qua nàng một lần ở trong cửa hàng mấy ngày hôm trước rồi. Nhớ lúc ấy, nữ nhân này đi cùng một người nam tử, bộ dạng hai người có điểm giống nhau, phỏng chừng cũng là huynh muội ruột thịt. Chưởng quỹ trong quầy tựa hồ kêu hai người là thiếu cung chủ và tiểu thư, xem ra lai lịch của nữ nhân này rất lớn ah!
Quan trưởng lão xưa nay vẫn luôn hung hăng càn quấy, không ngờ rằng lại nhìn Phí trưởng lão khách khí nói: "Xin mời!"
Phí trưởng lão cười khổ: "Sau này ông không nên ép Vạn Phân Viên chúng ta quá là được rồi,"
Thanh âm nói chuyện của hai người đã muốn kinh động tới mọi người ở đây. Tất cả đều sôi nổi hành lễ: "Quan trưởng lão, Phí trưởng lão!"
"Sư phụ khỏe không!" Chỉ riêng Dược Thiên Sầu là kinh hô khác thường, khiển cho đám người đều phải chú ý. Quan Uy Vũ trông thấy Dược Thiên Sầu cũng cao hứng nhìn hắn gật đầu.
Phí trưởng lão trông thấy Dược Thiên Sầu, da mặt khẽ run rẩy lên, dường như đang tưởng nhớ lại kí ức không mấy thoải mái ngày trước. Tiếp theo hắn nhãn châu xoay động, nhìn Dược Thiên Sầu gằn từng chữ: "Hóa ra là Dược Thiên Sầu ah!"
Lão gia hỏa này có điểm khác thường, hay là vẫn canh cánh trong lòng về chuyện tình của Phù Tiên Lệnh sao?
Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu cảm thấy bất ổn, nhưng ngẫm lại nơi này là Luyện Đan Các, lão gia hỏa kia cũng không thể đem mình thành cái dạng gì, vì thế hành lễ nói: "Phí trưởng lão!"
""Ngươi kêu Dược Thiên Sầu hà?" Nữ tử đứng ở phía sau hai vị trưởng lão, đột nhiên lên tiếng hỏiẵ
Dược Thiên Sầu kinh ngạc, thầm nghĩ tại sao nàng biết ta, xem ra mình ở trên Phù Tiên Đảo không phải nổi danh bình thường ah! Quan trưởng lão đưa mắt nhìn nữ tử, kì quái hỏi: "Ngươi nhận thức hắn sao?"
Nữ tử im lặng lắc đầu, dường như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó.
Phí trưởng lão cười hắc hắc: "Quan trưởng lão, ta có chút việc cần ông hỗ trợ ah!" Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn xấu ra nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, khiến cho tiểu tâm can run rẩy không ngừng.
Quan trưởng lão cau mày nói: "Chuyện gì?"
"Quan trưởng lão, ông cũng biết trong khoảng thời gian này, Vạn Phân Viên đang thiếu thốn nhân lực, chưởng môn từng nói sẽ điều động người sang. Ta xem lệnh đồ của ông rất thông mình lanh lợi, không bằng ông cho tôi mượn hắn dùng mấy bữa đi!" Phí trưởng lão lạnh nhạt nói.
"Á..." Dược Thiên Sầu hú lên một tiếng quá dị, lão gia hỏa này đang muốn dùng việc công để báo thù riêng. Lúc này, trên mặt Dược Thiên Sầu cũng lộ ra biểu tình đáng thương nhìn Quan Uy Vũ.
"Chuyện này..." Quan trưởng lão trầm ngâm, tuy hắn là "Đan Si" nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Tự nhiên đã nhìn ra Phí trưởng lão đang có mưu đồ với đệ tử mình.
Nghiêm Thù đứng ở một bên, nhìn bộ dáng đáng thương của Dược Thiên Sầu, lại quan sát nụ cười âm hiểm trên mặt Phí trưởng lão. Hắn trong lòng khẽ cười thầm.
"Như thế nào? Quan trưởng lão luyến tiếc ái đồ sao?" Phí trưởng lão chất vấn nói, ánh mắt dường như vô tinh hữu ý nhìn thoáng qua nữ tử đứng ở phía sau.
Quan trưởng lão cũng trầm ngâm nhìn nàng, thở dài một hơi, đầy cõi lòng áy náy nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi đi cùng Phí trưởng lão tới Vạn Phân Viện hỗ trợ mấy ngày! Lúc trở về, ta nhất định sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp luyện đan mà ta tâm đắc nhất."
"Sư phụ, ta không muốn đi" Dược Thiên Sầu cầu xin nói.
"lớn mật!" Nghiêm Thù quát: "Một đệ tử Luyện Khí kỳ, mà cũng dám mặc cả cùng các vị trưởng lão. Ở trong mắt ngươi còn có môn quy của Phù Tiên Đảo nữa hay không?"
Dược Thiên Sầu ngần ra, mẹ kiếp! Lão tử không đụng tới ngươi, ngươi chạy ra xem náo nhiệt làm cái gì. Thấy lão tử hiền lành, ngươi còn tưởng là mình oai phong lắm sao?
Dưới cơn tức giận, Dược Thiên Sầu há miệng quát lớn, thanh âm so với Nghiêm Thù còn trung khí hơn nhiều: "Nghiêm Thù, ngươi câm miệng lại cho ta! Ta đang nói chuyện với sư phụ mình, ngươi chạy ra phóng rắm là muốn sao đây? Trưởng lão đang nói chuyện, khi nào thì tới phiên ngươi chen miệng vào, trong mắt ngươi còn có môn quy của Phù Tông Đảo nữa không? Hay ỷ vào cha ngươi làm trưởng lão, mà trong mắt đều không coi những trưởng lão khác ra gì? Bất quá ở trước mặt sư phụ ta cùng Phí trưởng lão, thì chưa tới lượt ngươi phát uy đâu, mau lăn qua một bên cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.