Tinh Thần Châu

Chương 1131: Ma giới

Thiên Sầu

05/09/2013

Cường giả có khả năng bị phong ấn ở trong Ma giới vô số năm qua mà không sục ngã, đều là những tên ma đầu hung danh hiển hách. Thậm chí vẫn còn cả những kẻ năm xưa khi Ma giới vừa khai mờ, đã đi theo Ma Thần chinh chiến khắp tam giới.

Coi như ở trong không gian này dùng luật rừng trắng trợn, cách đối xứ với nhau là ngươi gạt thì ta lừa, cá lớn nuốt cá bé, người mạnh làm vua. Nhưng ở trong thế giới này, Chẳng quản ngươi cường hãn bao nhiêu, Chẳng quản ngươi là ma đầu hung danh hiển hách muôn đời, ở trong này luôn luôn có một người chủ nhân duy nhất, mà tất cả chúng nhân đều phải thuần phục ở dưới chân của hắn.

Chữ nhân Ma giới, người đầu tiên khai mở ra Ma giới đó chính là Ma Thần Dạ, chuyện này đã trở thành truyền thuyết lâu đời. Người Thứ hai là Nhất Dạ Ma Quân, con trai Trường của Ma Thần. Người Thứ ba là Nhị Dạ Ma Quân, con trai của Nhất Dạ, người thứ tư là Tam Dạ Ma Quân, con trai của Nhị Dạ!

Trừ bỏ Ma Thần Dạ lấy danh xưng là Ma Thần ra, con cháu đời sau đều chỉ xưng danh là Ma Quân, lấy điều này bày tỏ lòng tôn kính với Ma Thần. Tam Đại Ma Quân nhiều lần thay nhau đảm nhiệm Ma giới, lần này rơi vào trong tay một đời, đó chính là Tam Dạ Ma Quân, cháu chắt của Ma Thần uy danh hiển hách năm xưa.

Ma Thần nhất mạch thống lĩnh Ma giới sở dĩ có thể truyền thừa đến ngày hôm nay, trừ bỏ kì công bảo điên do năm xưa Ma Thần lưu lại, thì còn phải cảm tạ Ma Thần đã suy nghĩ cho hậu nhân của mình, đem bảy mươi hai vị Đại Ma Vương dưới trướng, mạnh mẽ hấp thu bổn mạng nguyên thần. Tuy rằng bảy mươi hai vị Đại Ma Vương năm xưa dưới trướng Ma Thần đã muốn tồn thất gần phân nửa, nhưng bổn mạng của ba mươi sáu vị Đại Ma Vương vẫn còn nằm trong tay Tam Dạ Ma Quân, hậu duệ của Ma Thần như cũ.

Ba mươi sáu vị Đại Ma Vương này mặc dù tu vi cao thâm, nhưng Tam Dạ Ma Quân nắm giữ bổn mạng nguyên thần của bọn hắn trong tay, muốn đưa bọn hắn vào chỗ chết, bất quá chỉ là chuyện tình giơ tay nhấc chân lên mà thôi. Có ba mươi sáu vị Đại Ma Vương này giúp hắn trấn thủ Ma giới, làm nền tảng cho Tam Dạ Ma Quân thống lĩnh Ma giới, khiến cho quần ma phải cúi đầu xưng thần!

Nhưng đối với phần lớn quần hùng Ma giới mà nói, ba mươi sáu vị Đại Ma Vương này đã là nhân vật không thể nào gặp nổi. Nếu không phát sinh chuyện tình gì quan trọng, thì rất hiếm khi sẽ lộ diện, lại càng đừng nói đến Tam Dạ Ma Quân, chí tôn thống lĩnh Ma giới!

Mọi người trong Ma giới đều biết, từ năm xưa khi Ma Quân trúng kế Tiên Đế cùng Minh Phong. Ma giới bị phong ấn xong. Tam Dạ Ma Quân liền ẩn cư trong Ma Cung không đi ra ngoài gặp người. Nghe nói vì chuyện này mà Tam Dạ Ma Quân luôn luôn tự trách bản thân. Trên thực tế Ma giới bị phong ấn, cũng có rất nhiều người oán trách Tam Dạ Ma Quân không có năng lực chỉ huy, khiến cho Ma giới uy chấn tam giới năm xưa, giờ đây phải rơi vào Tràng cảnh tù túng như thế này.

Chuyện tình này càng bàn tán đến thì càng trở nên nghiêm trọng hơn. Vì thế không bao lâu sau, đã có một vị cường giả thuận theo lòng người, dâng cáo trạng, mạnh mẽ yêu cầu Tam Dạ Ma Quân giao bổn mạng nguyên thần của ba mươi sáu vị Đại Ma Vương ra, nhường xuất bảo tọa Ma Quân chỉ huy Ma giới!

Kết quả hành động này đã hoàn toàn chọc giận Tam Dạ Ma Quân, khiến cho hắn ra lệnh huyết tẩy thanh trừng phản loạn, thà rằng giết sạch chứ không muốn buông tha cho bất luận kẻ nào dính dáng đến hành động lần này. Đó hoàn toàn có thế coi là trảm thảo trừ căn, tiêu diệt mâu thuẫn tận gốc.

Sau một Tràng huyết tẩy, không đếm nổi là đã có bao nhiêu người phải chết, những người khác đều câm như hến, dù sao cái mạng nhô vẫn trọng yếu hơn, không còn ai dám nhắc tới chuyện này, ít nhất cũng không dám ở trước mặt đàm luận tới chuyện này thêm nữa. Chuyện này qua đi. Tam Dạ Ma Quân liền ân cư ở trong Ma Cung thâm sâu, bao nhiêu năm rồi, ngoại nhân chưa từng nhìn thấy qua bóng dáng của hắn, đến nay cơ hồ cũng đã trở thành truyền thuyết mất rồi.

Nhưng mấy năm trước, màn huyết vân bao phủ Ma Cung bỗng dưng phát sinh động tĩnh, đem ba mươi sáu vị Đại Ma Vương trấn thù Ma giới ở khắp phương trời, toàn bộ triệu hồi vào bên trong Ma Cung, điều này khiến cho quần hùng Ma giới, đều sôi nổi nghiền ngẫm xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Theo sau mới có tin tức lan truyền, nguyên lai Ma Cung nhận được tin tức, nghe nói có người đang sử dụng Ma Nhận binh khí năm xưa của Ma Thần, hơn nữa thần binh còn đã nhận chủ. Tam Dạ Ma Quân biết tin, trong lòng khiếp sợ không thôi, nhanh chóng vận dụng tất cả lực lượng tìm kiếm bóng dáng của người kia, sau đó đưa về Ma Cung, nghe nói còn muốn chỉ định người này sẽ làm người kế nghiệp cương vị Ma Quân đời sau. Nhưng chưa một ai dám khăng định chuyện này là thật hay giả.



Hành động tiếp theo của Ma Cung, là không ngừng theo các nơi vơ vét tài nguyên tu luyện, tập trung cống nạp đến Ma Cung. Nghe nói Tam Dạ Ma Quân rất ưu ái người kế thừa kia, tất cả tài nguyên tu luyện cống nạp đều là dành cho người kia sử dụng.

Hôm nay, trong màn huyết vân bảo phủ núi non trùng điệp liên miên, có một đám người cả trai lẫn gái từ đường xa đến, bị áp giải tới trước sơn môn. Hơn mười người theo bên trong sơn môn bay ra ngăn trở đoàn người. Gã thủ lĩnh giậm chân bay ra, trừng mắt nhìn tên đầu lĩnh áp giải đoàn người. Theo sau, tên đầu lĩnh mau chóng ném một khối lệnh bài cho hắn, ôm quyền nói: “Phụng theo pháp chỉ của Thanh Thiên Đại Ma Vương, hướng Ma Cung cống nạp ba ngàn trinh nam, ba ngàn trinh nữ.”

Gã thủ lĩnh canh gác quan ải, sau khi kiểm tra lệnh bài xong, liền đem trả cho đối phương, khẽ vung tay lên, đoàn người nam nữ lập tức bị phân chia thành hai hàng, sau đó chậm rãi tiến vào bên trong quan ải. Thi thoảng có người ngẩng đầu lên ngắm nhìn màn huyết vân bao phủ ở trong thâm sâu, diễn cảm trên mặt đều không che giấu nổi thần sắc hoảng sợ. Mà đám thủ vệ canh gác hai bên quan ải thì liên tục bước ra kiểm tra, chỉ cho người nào bị phong bế tu vi mới được tiến vào.

Bốn phía xung quanh gió núi heo hút thê lương, sơn đạo gập ghềnh, khắp nơi đều trông thấy bạch cốt điêu linh, thi thoảng còn có người đạp trúng xương cốt bên dưới mặt đất, phát ra những tiếng kêu thanh thúy “răng rắc” giỏn tan. Ánh mắt của đám thủ vệ, nhìn vào nhóm nam nữ bị áp giải tới đây, giống như đang ngắm nhìn người chết bình thường. Không có bất cứ một tia cảm tình nào.

Đúng lúc này, trên không trung bỗng dưng xuất hiện ba đạo lưu quang, đảo quanh một vòng liền nhất tề đáp xuống quan ải trên sườn núi. Theo sau, ba gã thanh niên khí thế bất phàm, dùng nhãn tình băng sương lạnh lùng, quét mắt nhìn đám người.

Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lại, đám thủ vệ canh gác quan ải trông thấy ba người này tới, thì không khỏi giật mình cả kinh, nhất tề quỳ gối cung kính nói: “Tham kiến ba vị thiếu chủ!”

Sau đó, gã thủ lĩnh canh gác quan ải liền nhìn đoàn người nam nữ quát lên: “Còn không mau quỳ xuống bái kiến ba vị thiếu chữ đi!”

“Bái kiến thiếu chủ....” Nhóm phạm nhân cao thấp bất đồng, đều hoảng hốt quỳ xuống, hữu khí vô lực tung hô.

Nguyên lai ba người này chính là ba đứa con trai của Tam Dạ Ma Quân, con Trường tên Dạ Vạn Tông, con Thứ tên Dạ Du Viễn, và người con Thứ ba tên là Dạ Thác Biển. Vốn dĩ Tam Dạ Ma Quân là có bốn người con trai, người nhỏ nhất tên là Dạ Thiên Không, từ nhỏ đã cơ trí hiếu học, được Tam Dạ Ma Quân yêu thích không thôi. Nhưng khiến cho Tam Dạ Ma Quân luôn luôn u sầu vì chuyện này nhất chính là, một cái mầm mống tốt như vậy mà trời sinh không có tư chất căn nguyên tu hành. Sau khi Trường thành. Dạ Thiên Không một mình chạy ra ngoài, đến nay vẫn không có tin tức gì, cũng không hiểu còn sống hay là đã chết.

Lúc này, gã đứng ở ngay chính giữa đúng là Dạ Vạn Tông, ngắm nhìn đám người đang hoảng hốt quỳ gối. Dạ Vạn Tông liền nhíu mày nói: “Làm chuyện của các ngươi đi”

Phía dưới nhất thời sôi nổi vang lên thanh âm ứng mệnh, ba ngàn nam nữ lục đục đứng lên, tiến vào bên trong tiếp nhận kiểm tra.

Trên sườn núi. Dạ Du Viễn ngắm nhìn đoàn người đang tiến lên phía trước, bỗng nhiên hừ lạnh nói: “Những người này hẳn là do phụ thân đưa tới cấp cho gã tiểu từ kia.”

“Phụ thân quá bất công, chúng ta là con ruột của hắn, thế nhưng so ra vẫn kém hơn một gã ngoại nhân ah!” Dạ Thác Biến đảo mắt nhìn sang Dạ Vạn Tông cằn nhằn: “Người thừa kế Ma Quân vốn nên là đại ca mới đúng, thế nhưng phụ thân lại nhường quyền kế thừa của đại ca, cho cái tên ngoại nhân kia, đạo lý này đi đâu đỏi đây?”

Hai huynh đệ ngươi một câu, ta một câu, khiến cho diễn cảm trên mặt Dạ Vạn Tông càng phát ra biểu tình lo lắng bất an....



Trong đoàn người, có một nữ nhân tóc tai bù xù, nghe thấy ba người thanh niên giá lâm không ngờ là ba vị thiếu chủ của Ma Cung. Chăng hiểu nàng suy nghĩ cái gì, mà nhanh chóng vuốt ve mái tóc rối Bởi cho ngay ngắn lại, lộ ra dung nhan kiều mỵ rung động lòng người, ngẩng đầu lên quăng ném nhãn tình về phía ba người đang đứng trên sườn núi.

Nhưng ba vị thiếu chữ căn bản là không thèm nhìn tới nàng, hơn nữa còn có khuynh hướng muốn ly khai. Nhất thời nàng có chút nóng nảy, đột nhiên tiếng xương vỡ xung quanh làm cho nhãn tình của nàng sáng lên, cúi đầu nhìn thấy một chiếc hộp sọ dưới chân, nàng nhanh chóng đạp cước xuống, lúc này thân mình nghiêng đi....

“Chao ôi!”

Thanh âm giống như tiếng niệm chú bình thường, tuy ngữ khí không lớn, nhưng lại vô cùng thanh thúy động lòng người. Mặc dù nàng không có hoàn toàn ngã xuống, nhưng đội ngũ vẫn phải dừng lại một lát. Tên thù vệ áp giải bên cạnh lúc này nhanh chán bước đến gần phẫn nộ quát: “Đứng lên!”

Theo sau, một tiếng roi da quất thịt vang lên. Đồng thời, trên không trung còn quanh quẩn thanh âm thánh thót như tiếng oanh đề. Khiến cho người khác kìm lòng không đậu, mà phải chuyển mắt nhìn về phương hướng thanh âm vừa phát ra.

Trên sườn núi, vốn ba vị thiếu chữ muốn rời đi, lúc này liền quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy một nữ tử ôm vết thương trên cánh tay, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, lơ đãng ngẩng đầu phơi bày ra dung nhan xinh đẹp khuynh thành. Trên dung nhân hiện ra một tia biểu tình thống khổ, khẽ cắn đôi môi chín mọng, tiếp tục bước đi.

“Không ngờ giai nhân tuyệt sắc như thế vẫn còn là xử nữ. Quả nhiên hiếm thấy ah! Chỉ đáng tiếc, ném vào trong tay gã tiểu tử kia, cũng chỉ trở thành chất dinh dường cho hắn tu luyện Ma Công mà thôi, quá mức lãng phí!” Lão tam Dạ Thác Biến lúc này không khỏi thở dài một tiếng, lão nhị cũng cảm khái lắc đầu, xem ra là phi thường tiếc hận.

Điều này khiến cho diễn cảm trên mặt lão đại Dạ Vạn Tông càng lúc càng xám ngoét, bỗng nhiên nhìn xuống bên dưới quát lạnh: “Chậm đã!”

Đám người phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vạn Dạ Tông phất tay chỉ vào người nữ từ dung nhan xinh đẹp, nhàn nhạt nói: “Những người khác có thế đưa đi, còn nàng thì lưu lại cho ta.”

“Cái này...” Gã thủ lĩnh áp giải đoàn người có chút khó xứ, nhìn lên sườn núi chắp tay nói: “Xin thiếu chủ lượng Thứ! Xử nữ trong Ma giới khó tìm, số này đều là do Thanh Thiên Đại Ma Vương hao tốn tâm lực, vơ vét ở xung quanh về đây. Tiểu nhân đã từng thụ pháp chi, ba ngàn nam nữ đều phải đưa tới không thiếu một người. Nếu thiếu một người, e rằng tính mạng của tiểu nhân sẽ ”

“Ưm?” Dạ Vạn Tông biến sắc, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ, hiện giờ ta bắt ngươi hỏi tội hay sao?”

Sau đó, nhìn thấy gã thủ lĩnh áp giải đoàn người tù phạm đang lúng túng, thì chuyển biến ngữ khí nói: “Bên phía Thanh Thiên đại nhân, ta sẽ hướng nàng giải thích, ngươi chỉ cần đem sự tình đổ lên trên đầu của ta mà thôi. Không có thêm chuyện gì nữa, người này hãy đế lại cho ta.”

Nói đi thì cũng phải nói lại, hắn tuy rằng đường đường là thiếu chủ Ma Cung, nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Bản thân hắn còn chưa dám hung hăng cường đoạt vật phẩm của Thanh Thiên Đại Ma Vương, nếu dùng phương pháp cường ngạnh thì tính chất sự việc sẽ lập tức thay đổi, cần phải biết rằng Thanh Thiên Đại Ma Vương năm xưa đã từng đi theo tổ tiên Ma Thần Dạ, tư cách đều là hạng nhất hạng nhì ở trong Ma giới, tựu ngay cả phụ thân Tam Dạ Ma Quân cũng sẽ không dám đối xử ngạo mạn, huống chi là bản thân hắn, cho nên lần này tự nhiên phải dùng phương pháp uyển chuyển để tranh giành lấy người....!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook