Chương 1025: Mộ Quang chi thành
Thiên Sầu
05/09/2013
Đông Thuận nhìn phi hành thơi đang đuổi theo, cười tủm tỉm nói: "Có Thương Vân Tín che chở, trong lúc nhất thời làm gì có biện pháp tốt, bất quá cách Mộ Quang chi thành không xa, tới Mộ Quang chi thành xem lại đi! Cũng sẽ có biện pháp dụ dẫn hắn rời khỏi bên người Dược Thiên Sầu."
"Tốt! Vậy hãy để cho hắn tạm thời sống lâu vài ngày!" Mục Binh nghiến răng nghiến lợi nắm tay nói, vẻ oán hận thật lâu khó tiêu tan.
Đinh Tương khống chế phi hành thơi còn cách khoảng gần ngàn thước, không đề rơi xa cũng không quá mức tiếp cận...Song phương cứ như vậy một trước một sau cấp tốc đi về phía trước...
Dọc theo đường đi không kinh không hiềm, cứ như vậy qua ước chừng năm ngày thời gian, theo phi hành thơi phía trước chậm rãi giảm tốc độ, Đinh Tương cũng giảm bớt tốc độ quay đầu lại nhìn mấy người nói: "Tới Mộ Quang chi thành!"
Không cần hắn nói, mấy người đã thấy được xa xa trên binh nguyên có nhiều điểm đèn đuốc như bầu trời đêm đầy sao, diện tích không nhỏ, đối với Minh Giới luôn ở trong đêm đen, có vẻ có chút khác lạ. Trong mấy người ngoại trừ Dược Thiên Sầu, đều đã đi tới nơi này, cho nên Dược Thiên Sầu có vẻ có chút vô cùng tò mò đánh giá chung quanh...
Phi hành thơi đưa đám người Mục Binh đã tiến vào chỗ đèn đuốc, phi hành thơi phía sau đang muốn rớt xuống, Dược Thiên Sầu lại quát lên: "Đợi một chút!" Đinh Tương tỏ vẻ lý giải đem phi hành thơi dừng tại không trung, bởi vì đại đa số mọi người mới tới đều khó tránh khỏi sẽ tò mò ngắm nhìn hoàn cảnh của Mộ Quang chi thành.
Phía dưới là một tòa thành quách thật lớn, những dãy kiến trúc phòng ốc tung hoành, chiếu sáng đèn đuốc nên từ xa xa có cảm giác như bầu trời đêm đầy sao. Trong thành quách cũng ít có kiến trúc nào quá cao, ngẫu nhiên có được lầu các cao tới ba tầng đã xem như cao nhất. Nhìn những con đường đan xen như dệt võng, kỳ quái chính là đèn đuốc hầu như chỉ thắp sáng bên trong phòng, bên ngoài hoặc ngã tư đường hoặc chật hoặc rộng lại có rất ít vật chiếu sáng.
Ờ trung trơng thành quách có một quảng trường, trong quảng trường có một kiến trúc hình tròn cao tới mười thước, bề rộng tới trăm thước, nhưng trên mặt đất lại tọa lạc một pho tượng điêu khắc hình rắn thật lớn, đồng dạng có gần trăm thước cao, đứng vững trên bầu trời đêm. Đáng tiếc chính là, điêu khắc hình rắn này lại là một điêu khắc không trọn vẹn.
Chính xác mà nói, đây là một điêu khắc thân rắn mình người, đuôi rắn uốn lượn cong vòng chống đỡ nửa thân trên là một thân thể nữ nhân, bả vai đã không còn, có thể nhìn ra nửa thân trên là một nữ tử, bởi vì có thể nhìn thấy nửa thân trần bên trên có một cặp ngực cực lớn lõa lồ bên ngoài, lại không biết từ vai tới đầu vì nguyên nhân gì bị tổn hại.
Mấy người áp chế phi hành thơi dừng ở địa phương cách bức điêu khắc không xa, đứng đối diện bức điêu khắc thì bọn họ chỉ là một điếm nhỏ. Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn chằm chằm bức điêu khắc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Thận Vưu, bức điêu khắc này là có ý gì?"
Thương Vân Tín cùng Đinh Tương cũng cùng nhau nhìn về phía Thận Vưu, bọn hắn cũng không biết vì sao có bức điêu khắc đứng sững tại nơi này. Thận Vưu cung kính nói: "Tiểu nhân cũng không biết là ý nghĩa gì, nghe nói lúc Mộ Quang chi thành tồn tại, bức điêu khắc bị tổn hại này cũng đã ở đây, không ai biết là vì điều gì."
"Vậy tại sao gọi là Mộ Quang chi thành?" Dược Thiên Sầu tiếp tục hỏi.
Thận Vưu có chút cười khổ trả lời: "Việc này tiểu nhân cũng không biết, cũng không biết là ai phát hiện nơi này, dù sao cách gọi Mộ Quang chi thành vô số năm qua cứ như vậy truyền xuống, đến nay không ai giải thích ra là có ý gì."
"Một di tích rách nát mà thôi, gọi là gì đều không sao cả, chỉ là một cách xưng hô,
Cần gì phải nghiên cứu gốc gác." Thương Vân Tín có chút không kiên nhẫn nói.
Dược Thiên Sầu gật gật đầu, cảm thấy cũng đúng, đang muốn nói tìm một chỗ đặt chân, bỗng nhiên nghe xa xa có thanh âm tiếng sóng ba đào truyền đến, chính là hướng mà điêu khắc tổn hại cực lớn này đang đối mặt. Dược Thiên Sầu xoay người nhìn lại, một trận kình phong từ xa thổi tới trước mặt, quần áo phần phật theo gió mà động, hắn mẫn cảm nhận ra không khí trớt át, có chút kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ phía trước còn có ao hồ?"
Đinh Tương ha ha cười nói: "Không phải là có ao hồ, địa phương cách đây không xa chính là Minh Hà, Mộ Quang chi thành xây bên cạnh Minh Hà."
Thận Vưu ở một bên bổ sung nói: "Địa phương đối diện Mộ Quang chi thành chính là lưu vực rộng nhất Minh Hà."
"Nguyên lai là như vậy!" Dược Thiên Sầu hơi gật đầu, quét mắt nhìn Mộ Quang chi thành, thỉnh thoảng có thể thấy được có người từ bốn phương tám hướng bay xuống, lại không ngừng có người bay đi khắp bốn phương tám hướng. Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên tòa điêu khắc đại khí xinh đẹp thật lớn kia, mặc dù không trọn vẹn, mặc dù trải qua vô số năm tháng tang thương, nhưng vẫn không che lấp được vẻ sống động vô cùng.
Điêu khắc tổn hại không trọn vẹn kia tựa hồ đang mượn cơn gió vù vù thổi tới nói lên điều gì đó, huy hoàng? Bi thương? Hay là gĩ?...Dược Thiên Sầu có loại cảm giác này, liền nghiêng tai ngưng thần lắng nghe, nhưng hắn làm sao nghe hiểu được lời của gió. Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời? Nhưng hắn làm gì có được ngộ tính cao như vậy, vẫn như cũ không thu hoạch được gì...
Sau thoáng buồn tẻ vô vị, Dược Thiên Sầu nhìn Thương Vân Tín và Đinh Tương, cười hắc hắc nói: "Nói vậy hai nhà ở trong này đều có chỗ đặt chân đi! Các ngươi xem nên đi chỗ nào đặt chân mới tốt đây?"
Thương Vân Tín im lặng không nói, Đinh Tương nhìn hắn, cũng dự đoán được hắn phải làm trò ngay trước mặt đồng môn mà phải bảo hộ kẻ thù sẽ xấu hổ tới bao nhiêu, liền ha ha cười nói: "Chư vị nếu như không chê, đi tới chỗ của n Long sơn trang tạm thời đặt chân đi!" Dứt lời điều khiển phi hành thơi vòng qua điêu khắc to lớn, tà tà bay về phía trước...
Điểm dừng chân của Ẩn Long sơn trang trong Mộ Quang chi thành ước chừng chiếm một con đường, con đường không lớn lắm, có lẽ nên gọi là ngõ nhỏ mới thích hợp. Hai bên đường có hơn mười ngôi nhà đều bị người của Ẩn Long sơn trang chiếm lấy, rốt cục không biết ở bao nhiêu người, nhưng từ lúc ở Hóa Long Môn chứng kiến Đinh Tương mang theo chừng trăm người cũng có thể thấy được, ít nhất phải vượt qua trăm người.
Trưởng lão như Đinh Tương là do n Long sơn trang phái tới nơi này trấn thủ, hắn đem mấy người an bài trong một khu nhà biệt lập, liền làm như không còn chuyện gì liên quan tới hắn, cùng mấy người khách sáo một phen liền rời đi. Dược Thiên Sầu muốn nhờ hắn hỗ trợ phái người điều tra tình huống của đám người Mục Binh, cũng bị hắn uyển chuyển cự tuyệt, trên thực tế hắn đã không còn muốn cùng mấy người này trộn cùng một chỗ, suýt chút đã mất cả tính mạng, sau khi tới mục đích tự nhiên là lập tức muốn mỗi bên đi một ngã.
Dược Thiên Sầu muốn tìm hiểu phương vị đặt chân của nhóm người Mục Binh, không chịu ngồi yên liền dẫn Thận Vưu ra ngoài đi dạo, Thương Vân Tín làm sao có thể để mặc cho hắn chạy loạn, cần biết nơi này là địa phương giết người không phạm pháp, rơi vào đường cùng chỉ có thể đi theo.
Một nhóm ba người ra cửa, xuyên qua những ngã tư đường như mê cung. Dược Thiên Sầu đánh giá kiến trúc khắp bốn phía giống như dị vực nơi tiền thế, kỳ thật cả Mộ Quang chi thành đều xây ra từ những khối đá lớn, tạo hình cũng tựa tựa như nhau, mặc dù đơn giản nhưng hào phóng, cũng giống như tòa mê cung.
Khí tức tang thương cổ xưa lan tỏa khắp đầu đường, trên đường cơ hồ nhìn không thấy người đi lại, phần lớn là bay trên không trung hoặc lên hoặc xuống. Đông đi tây đi
Đi qua mấy ngã tư, cuối cùng ngay cả Thương Vân Tín và Thận Vưu cũng bị lạc đường, ba người bất đắc dĩ bay lên không trung phân biệt phương hướng, Dược Thiên Sầu ngắm nhìn bốn phía rốt cục tìm được địa phương đám người Mục Binh dừng chân, đi đầu bay qua. Thương Vân Tín cùng Thận Vưu nhìn nhau, lập tức hiểu được hắn vẫn còn băn khoăn đám người Mục Binh.
Nhưng sau khi dừng ở ngã tư đường kia, mới phát hiện đây là một con đường chính thật lớn, phòng ốc kiến trúc hai bên không dưới một ngàn, căn bản không có biện pháp tìm được đám người Mục Binh đang ở nơi nào. Cũng không thể đi vào từng nhà mà hỏi đi! Dùng thần thức đi điều tra thật không chút lễ phép, nơi này chính là Minh Giới, quý biết hai bên kiến trúc có những người nào.
Dược Thiên Sầu nghĩ tới nghĩ lui hay là nên tìm Đinh Tương nhờ giúp đỡ, muốn để Thương Vân Tín tìm người của Tuyệt Tình cung hỗ trợ đã bị hắn một ngụm cự tuyệt, bởi vì hắn nói không có nghĩa vụ kia, Dược Thiên Sầu cũng không thể miễn cưỡng hắn. Vì thế ba người lại trực tiếp quay trở về địa phương ban đầu, tùy tiện xông vào phòng bên cạnh kéo ra một đệ tò Ẩn Long sơn trang hỏi thăm Đinh Tương đang ở đâu, tên đệ tử kia biết bọn họ là khách nhân do Đinh trưởng lão dẫn tới, liền mang theo bọn họ tìm tới chỗ ở của Đinh Tương...
Còn chưa đi tới cửa, liền thấy trên không trung bay tới một đám người, đã hạ xuống hai bên nóc nhà bên đường, bao vây cả con đường. Những người này thân mặc giập trụ màu đen, thắt lưng chiến đao, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm phía dưới, cách ăn mặc này Dược Thiên Sầu từng nhìn thấy lúc đi vào thông đạo Minh Giới.
"Hắc mình đại quân..." Một mảnh âm thanh kinh nghi nhẹ nhàng vang lên, đệ từ n Long sơn trang kinh ngạc, nhìn thấy nhân mã bao vây cả con đường đều kinh nghi bất định.
Đinh Tương tự nhiên cũng bị kinh ngạc, nhìn thấy mấy người Dược Thiên Sầu cũng không tâm tư bận tâm, mà là đi tới ngã tư đường nhìn quanh một lần, cuối cùng nhìn một người ăn mặc kiểu tướng quân đứng trên nóc nhà chắp tay nói: "Nguyên lai là Lộc tướng quân." Chỉ chỉ khắp bốn phía nóc nhà hỏi: "n Long sơn trang luôn luôn nghiêm khắc tuân theo quy củ Minh Giới làm việc, không biết đây là ý gì?"
"Đinh trưởng lão, gần đây xảy ra một sự tình, bổn tướng quân phụng mệnh kiềm tra hết thảy đám người khả nghi. Nghe nói ngươi mới vừa mang về ba người lạ, xin hãy giao người đi ra, để bổn tướng quân mang về thẳm vấn." Lộc tướng quân kia lạnh lùng nói.
Ba người Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn nhau, không phải người khác, khẳng định là ba chúng ta...
"Này..." Đinh Tương nhìn mấy người Thương Vân Tín, nhất thời chỉ ba người lại cười khổ nói với người trên nóc nhà: "Lộc tướng quân hiểu lầm, bọn họ cũng không phải người khả nghi gì, một là Tuyệt Tình cung đại cung phụng Thương Vân Tín, một là Thiên Hạ thương hội chưởng môn Dược Thiên Sầu, còn một vị là Minh Hà Thủy tộc."
"lớn mật!" Lộc tướng quân quát lạnh một tiếng nói: "Đinh Tương, khi nào thì đến phiên Ẩn Long sơn trang các ngươi xen tay vào chuyện của Hắc mình đại quân? Có nghi ngờ hay không không phải do ngươi nói, bổn tướng quân tự nhiên sẽ điều tra rõ hết thảy. Người đâu! Đem ba người bọn hắn áp đi!" Ngón tay hướng về mấy người Thương Vân Tín.
Đinh Tương nhất thời nhìn ba người bất đắc dĩ cười khổ, chậm rãi lui ra, tỏ vẻ chính mình vô năng giúp đỡ.
Hơn mười quân sĩ lập tức từ trên nóc nhà thiềm xuống, thậm chí còn quá mức lấy ra xiềng chân cùng còng tay, hướng ba người xông tới. Dược Thiên Sầu không nói gì móc móc lỗ tai, hắn sợ cũng không phải sợ, nhưng thật nghĩ không ra vì sao lại xui xẻo như thế, gần đây lại đụng phải trò chơi quan binh bắt tặc, cũng không biết quanh thân đã phát sinh chuyện gì, khiến cho phải bắt những người xa lạ về thầm vấn...
"Tốt! Vậy hãy để cho hắn tạm thời sống lâu vài ngày!" Mục Binh nghiến răng nghiến lợi nắm tay nói, vẻ oán hận thật lâu khó tiêu tan.
Đinh Tương khống chế phi hành thơi còn cách khoảng gần ngàn thước, không đề rơi xa cũng không quá mức tiếp cận...Song phương cứ như vậy một trước một sau cấp tốc đi về phía trước...
Dọc theo đường đi không kinh không hiềm, cứ như vậy qua ước chừng năm ngày thời gian, theo phi hành thơi phía trước chậm rãi giảm tốc độ, Đinh Tương cũng giảm bớt tốc độ quay đầu lại nhìn mấy người nói: "Tới Mộ Quang chi thành!"
Không cần hắn nói, mấy người đã thấy được xa xa trên binh nguyên có nhiều điểm đèn đuốc như bầu trời đêm đầy sao, diện tích không nhỏ, đối với Minh Giới luôn ở trong đêm đen, có vẻ có chút khác lạ. Trong mấy người ngoại trừ Dược Thiên Sầu, đều đã đi tới nơi này, cho nên Dược Thiên Sầu có vẻ có chút vô cùng tò mò đánh giá chung quanh...
Phi hành thơi đưa đám người Mục Binh đã tiến vào chỗ đèn đuốc, phi hành thơi phía sau đang muốn rớt xuống, Dược Thiên Sầu lại quát lên: "Đợi một chút!" Đinh Tương tỏ vẻ lý giải đem phi hành thơi dừng tại không trung, bởi vì đại đa số mọi người mới tới đều khó tránh khỏi sẽ tò mò ngắm nhìn hoàn cảnh của Mộ Quang chi thành.
Phía dưới là một tòa thành quách thật lớn, những dãy kiến trúc phòng ốc tung hoành, chiếu sáng đèn đuốc nên từ xa xa có cảm giác như bầu trời đêm đầy sao. Trong thành quách cũng ít có kiến trúc nào quá cao, ngẫu nhiên có được lầu các cao tới ba tầng đã xem như cao nhất. Nhìn những con đường đan xen như dệt võng, kỳ quái chính là đèn đuốc hầu như chỉ thắp sáng bên trong phòng, bên ngoài hoặc ngã tư đường hoặc chật hoặc rộng lại có rất ít vật chiếu sáng.
Ờ trung trơng thành quách có một quảng trường, trong quảng trường có một kiến trúc hình tròn cao tới mười thước, bề rộng tới trăm thước, nhưng trên mặt đất lại tọa lạc một pho tượng điêu khắc hình rắn thật lớn, đồng dạng có gần trăm thước cao, đứng vững trên bầu trời đêm. Đáng tiếc chính là, điêu khắc hình rắn này lại là một điêu khắc không trọn vẹn.
Chính xác mà nói, đây là một điêu khắc thân rắn mình người, đuôi rắn uốn lượn cong vòng chống đỡ nửa thân trên là một thân thể nữ nhân, bả vai đã không còn, có thể nhìn ra nửa thân trên là một nữ tử, bởi vì có thể nhìn thấy nửa thân trần bên trên có một cặp ngực cực lớn lõa lồ bên ngoài, lại không biết từ vai tới đầu vì nguyên nhân gì bị tổn hại.
Mấy người áp chế phi hành thơi dừng ở địa phương cách bức điêu khắc không xa, đứng đối diện bức điêu khắc thì bọn họ chỉ là một điếm nhỏ. Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn chằm chằm bức điêu khắc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Thận Vưu, bức điêu khắc này là có ý gì?"
Thương Vân Tín cùng Đinh Tương cũng cùng nhau nhìn về phía Thận Vưu, bọn hắn cũng không biết vì sao có bức điêu khắc đứng sững tại nơi này. Thận Vưu cung kính nói: "Tiểu nhân cũng không biết là ý nghĩa gì, nghe nói lúc Mộ Quang chi thành tồn tại, bức điêu khắc bị tổn hại này cũng đã ở đây, không ai biết là vì điều gì."
"Vậy tại sao gọi là Mộ Quang chi thành?" Dược Thiên Sầu tiếp tục hỏi.
Thận Vưu có chút cười khổ trả lời: "Việc này tiểu nhân cũng không biết, cũng không biết là ai phát hiện nơi này, dù sao cách gọi Mộ Quang chi thành vô số năm qua cứ như vậy truyền xuống, đến nay không ai giải thích ra là có ý gì."
"Một di tích rách nát mà thôi, gọi là gì đều không sao cả, chỉ là một cách xưng hô,
Cần gì phải nghiên cứu gốc gác." Thương Vân Tín có chút không kiên nhẫn nói.
Dược Thiên Sầu gật gật đầu, cảm thấy cũng đúng, đang muốn nói tìm một chỗ đặt chân, bỗng nhiên nghe xa xa có thanh âm tiếng sóng ba đào truyền đến, chính là hướng mà điêu khắc tổn hại cực lớn này đang đối mặt. Dược Thiên Sầu xoay người nhìn lại, một trận kình phong từ xa thổi tới trước mặt, quần áo phần phật theo gió mà động, hắn mẫn cảm nhận ra không khí trớt át, có chút kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ phía trước còn có ao hồ?"
Đinh Tương ha ha cười nói: "Không phải là có ao hồ, địa phương cách đây không xa chính là Minh Hà, Mộ Quang chi thành xây bên cạnh Minh Hà."
Thận Vưu ở một bên bổ sung nói: "Địa phương đối diện Mộ Quang chi thành chính là lưu vực rộng nhất Minh Hà."
"Nguyên lai là như vậy!" Dược Thiên Sầu hơi gật đầu, quét mắt nhìn Mộ Quang chi thành, thỉnh thoảng có thể thấy được có người từ bốn phương tám hướng bay xuống, lại không ngừng có người bay đi khắp bốn phương tám hướng. Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên tòa điêu khắc đại khí xinh đẹp thật lớn kia, mặc dù không trọn vẹn, mặc dù trải qua vô số năm tháng tang thương, nhưng vẫn không che lấp được vẻ sống động vô cùng.
Điêu khắc tổn hại không trọn vẹn kia tựa hồ đang mượn cơn gió vù vù thổi tới nói lên điều gì đó, huy hoàng? Bi thương? Hay là gĩ?...Dược Thiên Sầu có loại cảm giác này, liền nghiêng tai ngưng thần lắng nghe, nhưng hắn làm sao nghe hiểu được lời của gió. Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời? Nhưng hắn làm gì có được ngộ tính cao như vậy, vẫn như cũ không thu hoạch được gì...
Sau thoáng buồn tẻ vô vị, Dược Thiên Sầu nhìn Thương Vân Tín và Đinh Tương, cười hắc hắc nói: "Nói vậy hai nhà ở trong này đều có chỗ đặt chân đi! Các ngươi xem nên đi chỗ nào đặt chân mới tốt đây?"
Thương Vân Tín im lặng không nói, Đinh Tương nhìn hắn, cũng dự đoán được hắn phải làm trò ngay trước mặt đồng môn mà phải bảo hộ kẻ thù sẽ xấu hổ tới bao nhiêu, liền ha ha cười nói: "Chư vị nếu như không chê, đi tới chỗ của n Long sơn trang tạm thời đặt chân đi!" Dứt lời điều khiển phi hành thơi vòng qua điêu khắc to lớn, tà tà bay về phía trước...
Điểm dừng chân của Ẩn Long sơn trang trong Mộ Quang chi thành ước chừng chiếm một con đường, con đường không lớn lắm, có lẽ nên gọi là ngõ nhỏ mới thích hợp. Hai bên đường có hơn mười ngôi nhà đều bị người của Ẩn Long sơn trang chiếm lấy, rốt cục không biết ở bao nhiêu người, nhưng từ lúc ở Hóa Long Môn chứng kiến Đinh Tương mang theo chừng trăm người cũng có thể thấy được, ít nhất phải vượt qua trăm người.
Trưởng lão như Đinh Tương là do n Long sơn trang phái tới nơi này trấn thủ, hắn đem mấy người an bài trong một khu nhà biệt lập, liền làm như không còn chuyện gì liên quan tới hắn, cùng mấy người khách sáo một phen liền rời đi. Dược Thiên Sầu muốn nhờ hắn hỗ trợ phái người điều tra tình huống của đám người Mục Binh, cũng bị hắn uyển chuyển cự tuyệt, trên thực tế hắn đã không còn muốn cùng mấy người này trộn cùng một chỗ, suýt chút đã mất cả tính mạng, sau khi tới mục đích tự nhiên là lập tức muốn mỗi bên đi một ngã.
Dược Thiên Sầu muốn tìm hiểu phương vị đặt chân của nhóm người Mục Binh, không chịu ngồi yên liền dẫn Thận Vưu ra ngoài đi dạo, Thương Vân Tín làm sao có thể để mặc cho hắn chạy loạn, cần biết nơi này là địa phương giết người không phạm pháp, rơi vào đường cùng chỉ có thể đi theo.
Một nhóm ba người ra cửa, xuyên qua những ngã tư đường như mê cung. Dược Thiên Sầu đánh giá kiến trúc khắp bốn phía giống như dị vực nơi tiền thế, kỳ thật cả Mộ Quang chi thành đều xây ra từ những khối đá lớn, tạo hình cũng tựa tựa như nhau, mặc dù đơn giản nhưng hào phóng, cũng giống như tòa mê cung.
Khí tức tang thương cổ xưa lan tỏa khắp đầu đường, trên đường cơ hồ nhìn không thấy người đi lại, phần lớn là bay trên không trung hoặc lên hoặc xuống. Đông đi tây đi
Đi qua mấy ngã tư, cuối cùng ngay cả Thương Vân Tín và Thận Vưu cũng bị lạc đường, ba người bất đắc dĩ bay lên không trung phân biệt phương hướng, Dược Thiên Sầu ngắm nhìn bốn phía rốt cục tìm được địa phương đám người Mục Binh dừng chân, đi đầu bay qua. Thương Vân Tín cùng Thận Vưu nhìn nhau, lập tức hiểu được hắn vẫn còn băn khoăn đám người Mục Binh.
Nhưng sau khi dừng ở ngã tư đường kia, mới phát hiện đây là một con đường chính thật lớn, phòng ốc kiến trúc hai bên không dưới một ngàn, căn bản không có biện pháp tìm được đám người Mục Binh đang ở nơi nào. Cũng không thể đi vào từng nhà mà hỏi đi! Dùng thần thức đi điều tra thật không chút lễ phép, nơi này chính là Minh Giới, quý biết hai bên kiến trúc có những người nào.
Dược Thiên Sầu nghĩ tới nghĩ lui hay là nên tìm Đinh Tương nhờ giúp đỡ, muốn để Thương Vân Tín tìm người của Tuyệt Tình cung hỗ trợ đã bị hắn một ngụm cự tuyệt, bởi vì hắn nói không có nghĩa vụ kia, Dược Thiên Sầu cũng không thể miễn cưỡng hắn. Vì thế ba người lại trực tiếp quay trở về địa phương ban đầu, tùy tiện xông vào phòng bên cạnh kéo ra một đệ tò Ẩn Long sơn trang hỏi thăm Đinh Tương đang ở đâu, tên đệ tử kia biết bọn họ là khách nhân do Đinh trưởng lão dẫn tới, liền mang theo bọn họ tìm tới chỗ ở của Đinh Tương...
Còn chưa đi tới cửa, liền thấy trên không trung bay tới một đám người, đã hạ xuống hai bên nóc nhà bên đường, bao vây cả con đường. Những người này thân mặc giập trụ màu đen, thắt lưng chiến đao, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm phía dưới, cách ăn mặc này Dược Thiên Sầu từng nhìn thấy lúc đi vào thông đạo Minh Giới.
"Hắc mình đại quân..." Một mảnh âm thanh kinh nghi nhẹ nhàng vang lên, đệ từ n Long sơn trang kinh ngạc, nhìn thấy nhân mã bao vây cả con đường đều kinh nghi bất định.
Đinh Tương tự nhiên cũng bị kinh ngạc, nhìn thấy mấy người Dược Thiên Sầu cũng không tâm tư bận tâm, mà là đi tới ngã tư đường nhìn quanh một lần, cuối cùng nhìn một người ăn mặc kiểu tướng quân đứng trên nóc nhà chắp tay nói: "Nguyên lai là Lộc tướng quân." Chỉ chỉ khắp bốn phía nóc nhà hỏi: "n Long sơn trang luôn luôn nghiêm khắc tuân theo quy củ Minh Giới làm việc, không biết đây là ý gì?"
"Đinh trưởng lão, gần đây xảy ra một sự tình, bổn tướng quân phụng mệnh kiềm tra hết thảy đám người khả nghi. Nghe nói ngươi mới vừa mang về ba người lạ, xin hãy giao người đi ra, để bổn tướng quân mang về thẳm vấn." Lộc tướng quân kia lạnh lùng nói.
Ba người Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn nhau, không phải người khác, khẳng định là ba chúng ta...
"Này..." Đinh Tương nhìn mấy người Thương Vân Tín, nhất thời chỉ ba người lại cười khổ nói với người trên nóc nhà: "Lộc tướng quân hiểu lầm, bọn họ cũng không phải người khả nghi gì, một là Tuyệt Tình cung đại cung phụng Thương Vân Tín, một là Thiên Hạ thương hội chưởng môn Dược Thiên Sầu, còn một vị là Minh Hà Thủy tộc."
"lớn mật!" Lộc tướng quân quát lạnh một tiếng nói: "Đinh Tương, khi nào thì đến phiên Ẩn Long sơn trang các ngươi xen tay vào chuyện của Hắc mình đại quân? Có nghi ngờ hay không không phải do ngươi nói, bổn tướng quân tự nhiên sẽ điều tra rõ hết thảy. Người đâu! Đem ba người bọn hắn áp đi!" Ngón tay hướng về mấy người Thương Vân Tín.
Đinh Tương nhất thời nhìn ba người bất đắc dĩ cười khổ, chậm rãi lui ra, tỏ vẻ chính mình vô năng giúp đỡ.
Hơn mười quân sĩ lập tức từ trên nóc nhà thiềm xuống, thậm chí còn quá mức lấy ra xiềng chân cùng còng tay, hướng ba người xông tới. Dược Thiên Sầu không nói gì móc móc lỗ tai, hắn sợ cũng không phải sợ, nhưng thật nghĩ không ra vì sao lại xui xẻo như thế, gần đây lại đụng phải trò chơi quan binh bắt tặc, cũng không biết quanh thân đã phát sinh chuyện gì, khiến cho phải bắt những người xa lạ về thầm vấn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.